Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Seokjin thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi ngay bên tai. Đáng lẽ ra anh nên tắt nguồn rồi vứt nó đâu đó trong góc phòng mới phải bởi vì âm thanh đáng ghét này không phải điều anh chờ đợi sau một đêm thức trắng vì công việc.

"Alo?!" Jin nhấc máy, có hơi gắt gỏng khi mắt còn chưa mở ra hết.

"Anh trai yêu quí, chắc anh không quên buổi hẹn hôm nay của chúng ta đâu nhỉ?" Giọng của Jungkook ở đầu dây bên kia tươi tỉnh nhưng móc mỉa một cách đáng ghét. Thật muốn nhét vào mồm thằng bé một củ cà rốt (hay chuối cũng được) để nó thôi trêu chọc ông anh già cả của nó là Kim Seokjin này đây.

Đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Jin thở dài. "Anh có thể nói là mình đã quên thật và không đến không?"

"Không!" Jungkook sẵng giọng. "Đây là chuyện hệ trọng cả đời của em trai anh đó. Với tư cách một người anh, anh không thể thiếu trách nhiệm như vậy được!"

"Jungkook, mày nhiễm cái bệnh diễn xuất của TaeTae hơi nặng rồi đấy. Thôi được rồi, nửa tiếng nữa anh đến." Jin đảo đôi mắt trắng dã, chán nản nói.

"Nae~"

Đấy, lại ngoan ngoãn ngay được. Riết rồi Jin cũng không biết có nên cho Jungkook ở gần Taehyung không nữa, hai đứa nó là thanh mai trúc mã từ bé, không chỉ có ngoại hình tương đương mà mức độ "hỏng não" cũng y hệt. Ngày nào cũng phải trông chừng hai đứa bọn nó, anh cũng đủ đau đầu rồi.

Hôm nay Jungkook mời khách, đơn giản chỉ là muốn giới thiệu người yêu của nó- Park Jimin. Anh chưa kịp nghe kể nhiều lắm (bởi vì bọn chúng mới chỉ gặp nhau sáng hôm qua) và hôm nay Jungkook đã mời toàn thể gia đình nội ngoại, bạn bè bốn phương đến chúc mừng hạnh phúc cho nó.

Tuyệt thật đấy!

Xác định mối quan hệ quá nhanh chóng, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi bởi vì chúng là bạn đời của nhau. Và nghiễm nhiên, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai đứa sẽ yêu nhau điên cuồng, mãi mãi bên nhau không thể tách rời.

Đó là ý nghĩa của thứ gọi là soulmate.

Jin thở dài đóng sập cửa tủ lại nhìn mình trong gương một lần nữa. Áo bò khoác ngoài phông trắng với quần jeans đen rách gối và giày thể thao. Hoàn toàn trẻ trung và bình thường. Nhưng vẫn là "quá già" (trích nguyên văn lời thằng em trời đánh Jeon Jungkook) so với độ tuổi có thể tìm thấy bạn đời. Hiện tại Jin đã 25 và vẫn chưa có dấu hiệu nào của soulmate.

Những người xung quanh anh đều rất may mắn. Họ luôn tìm được bạn đời từ khi còn rất sớm, và giờ có thêm cả Jungkook- thằng nhóc năm nay sẽ tròn 20. Đôi khi Jin nghĩ, liệu có phải anh đem tặng may mắn của mình hết cho anh em bạn bè rồi không nên bản thân mới phải chịu cảnh FA truyền kiếp như thế này?

Giữ trong đầu những suy nghĩ vẩn vơ, Jin rời khỏi nhà và hoà mình vào dòng người trên vỉa hè. Nhà hàng mà Jungkook nói cũng gần nhà của anh, cảm giác đau đầu sau một đêm gần như thức trắng vẫn còn nên Jin không muốn lái xe.

Liếc nhìn bàn tay của những người đang đi qua như một thói quen, Jin ngán ngẩm khi không phát hiện cái gì khả dĩ để nhìn. Đúng vậy, cách duy nhất nhận diện soulmate chính là hình dáng tinh thể toả ra từ bàn tay của họ. Theo như Taehyung kể lại, lần đầu thằng bé gặp bạn đời của nó- Jung Hoseok, nó đã nhìn thấy những tinh thể hình mặt trời con lấp lánh xung quanh bàn tay của người ấy, còn Hoseok thì nhìn thấy những khối hình học có thể thay đổi hình dạng trên tay Taehyung.

Anh thực sự thắc mắc soulmate của mình mang hình gì, và trên tay anh, người đó nhìn thấy gì bởi vì những tinh thể đó phản ánh chính xác tính cách của mỗi người.

"Seokjin hyung!"

Vừa bước vào trong quán anh đã nghe thấy tiếng gọi kinh thiên động địa của thằng út.

"Ai dà, Jungkook, có bạn đời rồi đừng có loi choi như trẻ con mãi nữa, phải biết chững chạc, trưởng thành còn chăm sóc cho người ta chứ!" Jin không kìm được phải dạy dỗ, anh biết thừa nhóc con rất ghét nghe những lời như thế này. Nhưng mà kệ cậu ta, ai bảo phá đám giấc ngủ khó khăn của anh.

"Thôi thôi, anh vào ngồi đi. Đây, "em rể" của anh, Park Jimin!" Jungkook kéo tay người anh lớn vào chỗ, và hướng tay về phía một cậu con trai khác đang ngồi đối diện.

"Em chào anh." Park Jimin mỉm cười thân thiện. Cậu ấy thực sự rất đáng yêu với làn da trắng hồng, nụ cười híp mắt và gương mặt ưa nhìn. Ngoại trừ Yoongi- ông chủ của nhà hàng này (cũng là người quen của bọn họ), đây là lần thứ hai Jin làm quen với một cậu bé nhỏ con như thế. Nhưng phải công nhận, khi Jimin đứng chung với Jungkook thực sự rất đẹp đôi bởi vì con thỏ kia lớn lên đột nhiên lại cao to như vậy.

"Yoongi hyung, cho em xin ít bia nha!" Jungkook nói với vào bên trong khu nhà bếp.

"Uống vừa thôi. Anh mày đã đóng cửa chỉ phục vụ mỗi nhóm bạn của mày hôm nay nên đừng có phá phách cái gì nữa đấy!" Yoongi nhăn nhó đi ra, dù càu nhàu không ngớt thì anh vẫn mang cho Jungkook vài chai bia. "Jin hyung."

"Chào." Jin vẫy tay.

Bữa ăn này không chỉ có nhóm bọn họ mà có cả bạn bè của Jimin và bạn học của Jungkook nên cũng có kha khá người lạ mà Jin chưa gặp bao giờ. Taehyung thấy mọi người cơ bản đều đã đến đủ liền tiên phong đứng dậy, cầm cốc bia đã được rót đầy và nói lời chúc mừng hạnh phúc. Jungkook ôm Jimin trong tay cười tít cả mắt, ai ai cũng hào hứng.

"Anh đừng ngồi đây vội, vào trong giúp em nấu nốt mấy món đi. Bọn họ bắt đầu uống rồi, anh mà say ngay từ đầu thì tối nay khỏi về đấy." Yoongi cúi thấp xuống thì thầm vào tai người lớn hơn. Jin nghe xong lập tức đứng dậy. Với tình trạng thiếu ngủ trầm trọng như thế này, quả thực anh không nghĩ mình có thể trụ nổi nếu thêm cơn đau đầu do say nữa.

Jin nấu ăn rất ngon. Một là vì anh sống một mình, hai đơn giản chỉ là anh thích ăn, mà đã thích ăn thì đương nhiên sẽ không tự ngược đãi bản thân. Và trong cái nhóm hổ lốn của bọn họ, chỉ có Yoongi là hay cùng Jin bàn luận về đồ ăn nhất. Hiện tại, hai người lại giống như nhiều lần trước đây, ở trong nhà bếp tất bật nấu ăn với sự im lặng thoải mái.

"....hình dáng tinh thể trên tay Jimin á? Là những chiếc bánh mochi đó!"

"Cái gì? Thật á? Đáng yêu vậy!"

"Còn trên tay Jungkook là mấy con thỏ, nhưng trông rất vạm vỡ."

"Há há há! Thỏ mà vạm vỡ á? Thật không biết tưởng tượng sao luôn đấy!"

Tiếng cười đùa từ bên ngoài vọng vào khiến Jin và Yoongi cùng bật cười, lắc đầu. Nhưng cuối cùng, Jin lại cảm thấy ngán ngẩm.

"Không biết đến bao giờ anh mới tìm được soulmate nữa."

Yoongi tặc lưỡi, lúc bê rổ rau đi qua người Jin cũng thuận tiện huých vào lưng người anh lớn một cái an ủi. "Đừng lo, rồi người đó sẽ xuất hiện thôi. Anh đừng ủ rũ trong khi Jungkook và mọi người đang vui vẻ như này. Sao anh không ra ngoài đi, chỉ còn việc múc đồ nữa thôi, em sẽ ra ngay."

"Được rồi."

Jin lau sạch hai tay bằng khăn bông, chỉnh lại mái tóc và ra ngoài.

"Jin hyung anh đã trốn đi đâu vậy?"

Đấy, mới nửa tiếng thôi chứ mấy mà mặt mũi bọn nhóc đã đỏ tưng bừng lên rồi. Đặc biệt là Jungkook và Taehyung. Hai đứa này tửu lượng rất kém nhưng lại thích uống, say một cái là đặc biệt to mồm.

"Vào bếp nấu đồ nhắm cho mấy đứa bọn mày đó. Nào, ra đây, anh chúc hai đứa một ly." Jin tìm chai rượu để rót, nhưng ngay khi tầm mắt nhìn thấy cái chai, trong đầu anh lập tức trống rỗng vì shock.

Trên thân chai đang toả ra những tinh thể lấp lánh hình koala.

"......" Phải koala không nhỉ?

Trời ạ, đấy không phải trọng điểm. Trọng điểm là, soulmate của anh đang ở đây!

Jin ngơ ra mất một lúc, sau đó liền trở thành hoảng hốt. Trước con mắt ngơ ngác của anh em mà cầm hết tay người này người kia lên soi.

"Hyung, anh sao thế?" Hoseok mờ mịt vì bị kéo tay, Jin đang rối đến mức tìm tinh thể trên cả tay của những người đã có bạn đời.

"Cái đó....trên thân chai...." Jin đưa tay vò tóc, nói không thành câu.

"Hả?!" Mọi người khó hiểu.

Không có. Sao lại thế? Tay của tất cả bọn họ đều sạch trơn, vậy thì đám tinh thể này từ đâu ra? Chúng đang dần nhạt đi rồi.... Làm sao đây? Đây rõ ràng là dấu vết từ soulmate của anh....

"Anh trai, anh chưa uống đã say rồi à?" Jungkook khó hiểu hỏi.

Jin mệt mỏi xua tay. "Anh vào nhà vệ sinh tí, mọi người cứ tiếp tục đi, xin lỗi nhé!"

"Ra rồi phải uống với em đấy nhé!!!" Jungkook hét với theo.

Jin uể oải đi về phía cánh cửa chếch với khu bếp, tay lại đưa lên xoa đầu lần nữa. Hay là vừa nãy anh bị hoa mắt nhỉ? Nhưng rồi, cảnh tượng phía trước lại khiến Jin sững sờ.

Trên tay nắm cửa của nhà vệ sinh, những tinh thể hình chú gấu xám với cái mũi to đó đang bay lượn khắp nơi. Người đó ở bên trong!

Jin vội vã muốn đẩy cửa đi vào, nhưng không ngờ lại do dự. Anh đã tưởng tượng đủ mọi hoàn cảnh sẽ chạm mặt soulmate, và hầu hết trong những viễn cảnh đó đều là ở những nơi thật tình cờ, thật lãng mạn chứ không phải là ở trong nhà vệ sinh của một quán ăn.

Liệu anh đã sẵn sàng gặp người đó chưa? Anh luôn rất muốn nhìn thấy người ấy, nhưng không ngờ khi soulmate đã gần ngay trước mắt rồi thì anh lại sợ hãi.

Jin giật mình tỉnh lại khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong. Soulmate của anh đang rời khỏi nhà vệ sinh!

Jin lập tức xoay người bỏ chạy. Trời ạ, có gặp thì làm ơn cũng phải là một nơi đàng hoàng hơn WC chứ!

"Anh gì ơi!"

Jin sững lại, cả cơ thể căng cứng. Giọng nói của người con trai đó trầm thấp và truyền cảm vô cùng, nội chỉ nghĩ về việc cậu ấy dùng chất giọng đó thì thầm vào tai anh thôi là Jin đã cảm thấy rạo rực đến muốn điên lên rồi...

"Anh cần dùng nhà vệ sinh hả? Bên trong giờ không có ai đâu."

Đương nhiên anh biết là không có ai, nhưng mà....có trời chứng giám, anh đang không dám quay lưng lại. Và vì anh đang vặn xoắn các ngón tay với nhau đặt trước bụng nên cậu ấy có vẻ như chưa nhìn ra anh là soulmate của cậu ấy.

Jin hít một hơi thật sâu. Thôi được rồi, ít nhất anh sẽ giả vờ như mình không biết cậu ấy là ai, đưa tay vuốt tóc hay gì đó để khiến cậu ấy tưởng cậu ấy mới là người phát hiện đầu tiên, như thế mình sẽ đỡ ngượng hơn... ừ được đó....

Và Jin làm đúng như những gì vừa nghĩ, bàn tay đưa lên chỉnh lại cổ áo khoác và vài lọn tóc rơi trên trán, giả bộ như không nghe thấy cậu ấy nói gì.

Sự im lặng đột ngột khiến Jin nuốt khan, một áp lực vô hình đè nặng lên lưng anh từ phía sau. Người đó chắc là đã nhìn thấy rồi. Cậu ấy sẽ có cảm giác như thế nào? Cậu ấy định làm gì đây? Hàng trăm câu hỏi quay mòng mòng quanh Jin, mãi cho đến khi anh sắp không chịu nổi định quay ra trước thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cả cơ thể xoay nửa vòng và gương mặt đẹp trai đập chính xác vào lồng ngực người kia.

"Anh...."

Jin nhăn nhó ngẩng đầu, hai mắt hơi hoa lên do va chạm và vì ánh đèn quá sáng sau lưng cậu ấy. Chàng trai này cao hơn anh, ngoại hình cũng không chênh lệch quá lớn nhưng rõ ràng sẽ là người chủ động. Gương mặt cậu ấy là điều đẹp đẽ nhất Jin từng thấy, không quá xuất sắc như Taehyung, không đáng yêu như Jimin, đây là một vẻ ngoài rất trưởng thành, nam tính nhưng cũng hiền lành. Hoàn toàn là gu của anh.

Mái tóc nâu sáng, mũi cao, mắt một mí đậm màu, đôi môi dày và xương hàm sắc nét. Cậu ấy đang sững sờ. Jin cũng thế.

Từ nơi hai tay chạm nhau, những tinh thể hình gấu koala bay lên lởn vởn trước mắt anh như trêu ngươi. Cả trái tim lẫn bộ não đều đang thì thầm "Là cậu ấy, chính là cậu ấy..."

"....Rất vui được gặp anh!"

Và cậu ấy mỉm cười. Jin cảm thấy như mình lại vừa bị đánh choáng một lần nữa khi nhìn thấy cặp má lúm siêu cấp đáng yêu bên đôi môi đang cong lên kia. Cậu ấy lúc này trông hiền lành và thân thiện vô cùng. Cả cái cách cậu ấy nói nữa, nó chứa đựng cả sự nhẹ nhõm và vui sướng không hề che giấu khiến Jin phải đỏ mặt.

"Tôi cũng vậy..." Jin thì thầm.

"Namjoon! Jin hyung! Hai người ngủ trong nhà vệ sinh đấy à?!" Tiếng của Hoseok vang lên ngay gần khiến họ giật mình buông nhau ra, cậu bạn tóc đỏ vừa đúng lúc xuất hiện. "Nhanh nào hai người, trò chuyện lần đầu ở trước cửa WC ư? Em nghĩ tán gẫu trên bàn ăn hợp hơn đó."

Cả hai nhìn nhau cười ngượng ngùng. Hoseok vì men say nên hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ, cậu bạn tiến tới quàng vai cả hai. "Đi thôi! À Jin hyung, đây là bạn em, cũng là tiền bối của Jungkook ở trường, tên là Kim Namjoon. Còn đây là anh trai của Jungkook và Taehyung, Kim Seokjin. Em giới thiệu rồi đó nha."

"Ừ." Cả hai cùng gật đầu, tầm mắt giao nhau một cách kín đáo.

.

Suốt cả bữa ăn, Jin và Namjoon cố gắng hết mức có thể để hoà vào với câu chuyện chung. Jin có uống một chút, chỉ đủ khiến bản thân phân tâm khỏi cái người to cao hơn đang ngồi sát bên cạnh, thỉnh thoảng lại như vô tình đặt tay lên lưng hoặc eo anh. Còn cậu, cũng không hoàn toàn ổn lắm, chỉ Namjoon biết mình vẫn còn đang kích động như thế nào. Người này là soulmate của cậu đó...

"Hyung, anh có muốn ra ngoài không?"

Jin hơi rùng mình khi nghe thấy tiếng thì thầm sát bên tai. Đấy, anh đoán có sai đâu, cậu ta chỉ cần dùng chất giọng trầm thấp đó nói chuyện với anh thôi là đủ để Jin bủn rủn tay chân rồi.

"Được..."

Sau một chầu phạt rượu vì muốn rời đi trước, cả hai cuối cùng cũng thành công thoát khỏi quán ăn đầy nhóc những con sâu rượu đang quay cuồng. Trước khi đứng dậy, Jin có chạm mắt với Yoongi. Người nhỏ tuổi hơn có vẻ như đã đoán ra và Jin đã nhận được một cái nhìn ủng hộ từ cậu ấy.

Namjoon và Seokjin đi song song cạnh nhau, dù đã rời nhà hàng được một lúc thì vẫn chưa ai nói gì.

"Cái đó....anh là soulmate của em..." Namjoon ngắc ngứ bắt đầu khi cả hai đang đi ngang đài phun nước của quảng trường.

"Anh biết." Jin bật cười, có vẻ như cậu ấy hay ngượng ngùng hơn rất nhiều so với vẻ ngoài thân thiện. "Tinh thể trên tay em có hình như gấu koala."

"Thật sao?" Namjoon sáng mắt. "Em rất thích koala."

"Vậy em có giống chúng không? Như là... thích ôm ấp chẳng hạn?" Jin nghiêng đầu và đoán.

Namjoon ngơ ra mất một lúc, đơn giản là vì Jin lúc này quá mức đáng yêu. Khoảnh khắc anh ấy quay lại, ngẩng đầu nhìn cậu, Namjoon biết trái tim mình đã rung động. Jin thực sự quá đẹp, gương mặt nhỏ với đôi mắt to lấp lánh, đôi môi dày đỏ ửng quyến rũ vô cùng và cả mùi hương tuyệt vời trên người anh khi hai người gần sát. Namjoon đã từng nghĩ về soulmate tương lai của mình rất nhiều lần, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới người đó lại có thể đẹp như vậy.

"Ôm ấp? Sở thích của em đó!" Namjoon cười, chủ động vươn tay và ôm lấy người kia.

Jin chỉ thấp hơn cậu vài centimet, lúc ôm vào rất vừa tay và tỉ lệ cũng quá hoàn hảo để anh đặt cằm lên vai cậu. Hơi thở vấn vít khiến cả hai phải bật cười khúc khích.

"Em còn sở thích nào khác không?"

"Còn anh?"

"Anh? Nhiều lắm. Ăn này, ngủ này, thích những thứ đáng yêu và sến rệt này...v..v..."

Namjoon mỉm cười thật dịu dàng nhìn người trong lòng bận rộn liệt kê với đôi mắt ngước lên trời đầy nghiêm túc. Hai bàn tay cậu vẫn không thôi mân mê sau lưng anh đầy cưng chiều.

"Nghe có vẻ giống em đấy. Đừng lo, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu nhau..." Namjoon đưa tay vuốt tóc Jin, cười híp mắt.

Giọng nói của cậu ấy thật tuyệt. Nhưng mà điều thu hút Jin nhiều nhất ở cái khoảng cách gần sát như lúc này là lúm đồng tiên sâu hoắm trên má cậu. Jin ngơ ngẩn như người mộng du, tay đưa tới ôm lấy hai bên cổ của cậu, chân nhón lên một chút và đặt một nụ hôn thật khẽ lên chiếc má lúm đó.

Cả thế giới như ngừng chuyển động, những gì Namjoon cảm nhận được chỉ còn hơi ấm và độ mềm mại từ đôi môi người kia.

"A! Anh xin lỗi, anh không...." Jin hốt hoảng ngả ra khi phát hiện bản thân vừa làm gì. Nhưng Namjoon đã nhanh hơn, đưa tay giữ lấy lưng và cố định gáy anh.

"Không sao. Thật ra em...còn muốn nhiều hơn thế."

Và cậu cúi xuống để môi mình chạm vào đôi môi kia, nhẹ nhàng mơn trớn. Hương vị ngọt ngào khiến cả hai thở dài đầy thoả mãn, bàn tay phải chậm rãi đan vào nhau, quấn quýt triền miên. Sau lưng họ, đài phun nước bừng sáng, những tia nước bắn ra thành hình vòng cung lấp lánh như những tinh thể pha lê.

Soulmate, chính là bạn đời tri kỷ, là yêu nhau mãi mãi, là bên nhau trọn đời.

"Namjoon, em nhìn thấy gì trên tay anh?"

"Là alpaca."

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro