Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Thời tiết đúng là càng ngày càng oi bức. Nóng muốn bỏng da luôn . Đi ra ngoài đường mà không có áo khoác hay tệ lắm là kem chống nắng thì đảm bảo là đui then luôn . Anh lúc nào cũng không bao giờ quên nhắc tôi là đi học nhớ mang theo áo khoác , không là đen . Anh luôn chuẩn bị sẵn một bình nước cam để trưa tôi mang theo đi học . Vì sáng hầu như tôi không học gì . Tôi bắt đầu học từ trưa tới chiều . Nếu đi học thêm thì 20h30 tôi mới về .

Còn anh thì sáng đi học nên hầu như sáng nào anh cũng thức sớm , chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tôi , khi tôi thức là chỉ cần hâm lại rồi ăn .

Những lúc không có anh ở nhà cũng đỡ . Tôi không cần phải che giấu cái căn bệnh Hanahaki gì đó rồi . Khỏe . Cứ ho hay nôn tại chỗ mà khỏi che che đậy đậy gì . Những cánh hoa cũng có máu , nhưng dấu hiệu chưa có gì đáng lo lắm . Chúng chỉ mới li ti li ti  mà thôi . Chứ chưa có chiếm quá nhiều đâu. 

Tôi đi đâu là cánh hoa cũng đến đó . Khổ lắm . Mà thôi kệ . Ban đầu tôi cũng hơi sốc một tí , nhưng mà giờ cũng đã thích nghi được với cái cảnh ngày nào cũng ho sù sụ như vầy rồi .

Thật tình là ở nhà tôi không biết nên làm gì , tối ngày cứ đọc sách với đọc sách . Không thì lấy mấy bài tập làm . Mấy bài Toán thì xong ngay ấy mà . Anh văn cũng thế . Còn Văn thì tệ lắm , chả xong nhanh như 2 môn kia đâu há .

- Chán quá ! Anh ấy không có ở nhà .  Không có gì để làm cả .

Tôi tự dưng hơi buồn ngủ . Nằm ngủ một chút cũng được mà . Tôi bắt đầu đi ngủ . Ngủ giết thời gian . 

- Nam Tuấn , em ngủ hả ?

Trời ơi anh về nhà rồi sao ? Trưa rồi à ? Tôi với tay lấy cái đồng hồ . Mới có 8h30 . Tôi hơi thắc mắc . Bình thường cỡ 11h mấy hay thậm chí có hôm tới 12h anh mới về đến nhà lận . Thì ra hôm nay anh được cho về sớm . Tôi ôm lấy anh . Tôi nhớ cái mùi hương của anh lắm rồi . Những lúc ôm anh , tôi thật sự rất thích . Mùi hương dễ chịu của anh , thân hình có phần nhỏ con hơn tôi .

- Sáng giờ có ăn gì chưa ? Nếu chưa thì anh đi nấu cho ăn .

Tôi lắc đầu , anh lập tức đứng lên và chuẩn bị đồ ăn cho tôi . Tôi lại ho nữa . Tôi thấy anh chăm chú làm , không hay tôi ho . May quá . 

- Sao nhà mình anh để ý nhiều cánh hoa ly rụng thế ?

- Chắc mấy cái hoa hôm trước mình mua , nó rụng đấy anh .

Anh gật đầu , tin lời tôi răm rắp . Đó giờ tôi cứ tưởng cái bệnh này là một sản phẩm do trí tưởng tượng của con người . Thế mà ai dè nó có thật . Và mỗi lần ho hay nôn ra , tôi cảm thấy sức lực muốn cạn kiệt . 

Ăn xong , tôi phụ anh dọn dẹp . Tôi cứ tò tò đi theo anh , như một đứa trẻ con lúc nào cũng đi theo mẹ . Sợ lạc mất mẹ . Tôi cũng thế , sợ lạc mất anh lắm . Mặc dù tôi bị anh bảo là ra ngoài chơi , nhưng tôi vẫn cứ cứng đầu cứng cổ phụ anh rửa chén . Anh thấy tôi có thành ý muốn giúp nên không ngăn cản nữa . Vả lại anh có nói tôi cũng chả nghe đâu .

- Seok Jin này , anh nghĩ sao về tình yêu đồng tính ?

- Anh thấy nó cũng bình thường như tình yêu nam nữ thôi ! Thế mà ai cũng kì thị thế nhỉ ?

- Xã hội này khắt khe lắm !

- Đúng là khắt khe thật .

- Chưa tính xã hội này lại rất tàn nhẫn nữa .

Anh gật đầu . Anh ngồi rút lại . Đầu anh dựa vào vai tôi , cạ cạ vào vai tôi . Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống . Anh nói rằng pử trường , anh thường hay bị trêu ghẹo là đứa không có cha mẹ . Là đứa mồ côi . Anh ghét lắm . Nhưng chống trả lại không được . Anh nói những người đó tàn nhẫn nhất . Chỉ có tôi là người khiến anh có cái nhìn về xã hội vẫn còn người tốt . 

- Nếu sau này có chuyện gì , anh cứ nói , em sẽ nghe hết .

-- Chiều --

Khụ khụ khụ

Trời ơi , cứ ho ngay những lúc giảng bài mãi . Tôi thật sự khó chịu lắm rồi đó . Cả lớp mỗi lần thấy tôi ho là cứ nhìn về tôi . Như là tâm điểm của sự chú ý . Có một vài người xì xầm với nau bàn tán cái gì đó . Chắc thắc mắc sao tôi cứ ho mãi chẳng ngừng bệnh . Tôi muốn nói sự thật lắm nhưng nói thì họ sẽ có cái ánh mắt như xa lánh tôi . Xem tôi là một con người kì dị . Như một bộ phim tôi đã xem . Một đứa trẻ không may có một khuôn mặt không bình thường  , đến trường phải đội cái mũ của phi hành gia . Và khi đứa bạn nhìn thấy bộ mặt thật thì bắt đầu xa lánh . Như đứa trẻ đó là một con người kì dị . Và họ cứ mãi nhìn về đứa trẻ đó , bàn tán với nhau . Chẳng hạn như thằng nhóc xấu xí ấy đến kìa . Hay là nghe bảo thằng đấy bị xa lánh . Hay à trong cái xã hội này , có một vài thằng sẽ chụp hình , trêu người ta , đang mấy dòng status lên mạng . Làm người ta đau khổ chính là trò hề của bọn đó sao ?

Bởi thế , ở đời không có gì là đơn giản cả . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro