Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

- Này thằng kia ,  mày lại làm gì đấy !

- Tôi làm gì thì kệ tôi . Đâu mượn mấy người quan tâm chứ ?

- Chỗ này là chỗ tụi tao ngồi . Khôn hồn xéo .  Không xéo đừng trách sao tao ăn ở ác .

- Mấy người mua chỗ này từ khi nào ?  Đất không đề tên họ chủ ,  sao các người biết là của các người .  Đồ gian ác.

- Thằng này gan .

Hắt xì .

Trời đất ,  cảm hả trời ? Tôi rất ghét bệnh cảm . Mũi sụt sịt khó chịu gì đâu ấy . Thiếu điều muốn cắt luôn cái mũi luôn mà . Tôi đi ra khỏi toilet . Thấy có đám người . Hình như là lũ đầu gấu có tiếng ở trường tôi . Uầy ,  đám đó .  Chúng hay bắt nạt những người có tính quá hiền lành ,  không hiềm khích. Bọn nó cứ chọc người ta nổi khùng lên . Nhưng bọn chúng chả làm được gì tôi cả . Tôi thụi 1 cái thôi cũng sùi bọt mép luôn chứ đùa .

- Mày dám đánh trả sao ?  Lần cuối đây !  Mau xéo không .

- KHÔNG .

Tiếng ai hét lớn nghe quen quen .  Hình như là anh . Đúng rồi , cái hình dáng kia không sai chính là anh . Anh lại bị đám đầu gấu đó bắt nạt à ? Tôi đứng đó xem . Nghe loáng thoáng gì mà có họ tên tôi ở trong đó nữa . DÀ , chắc là bảo anh là người ỷ lại vào tôi , nên mới dám gây sự với chúng nó . Mà tôi biết anh là người không bao giờ thích gây sự cả . Tính anh vốn được phần lớn người thích cơ mà . Vả lại tôi từng rủ anh đi đánh nhau , ở trong trường  . Anh nghe thế , anh ngăn tôi lại . Bảo đánh nhau là không hay , lỡ bị kỉ luật , hay thậm chí đuổi học .

Tôi nghĩ anh nên cần trợ giúp . Chứ chưa gì tôi thấy là cờ trắng về phía anh rồi đó . Tôi từng bước tiến lại , xem diễn biến thế nào . Cha mẹ ơi , anh không đánh , mà anh toàn cào cấu và cắn . Sât thương chắc cũng khá lớn chứ đùa . Tôi thấy cánh tay bọn chúng máu quá trời .

- Lần sau thách tụi mày chọc anh nữa đó ! Ha ha .

- Anh lợi hại thiệt . Không đánh mà cào cấu với cắn . Nể anh luôn .

- Không dùng sức phải dùng đầu óc .

Tôi thấy anh hình như bị thương rồi . Máu mũi cũng chảy ra kia kìa . Tôi ôm lấy anh . Xoa xoa đầu anh . Tôi thấy lúc anh cắn tay của đứa nắm đầu ấy , thằng to con nhất đánh vào đầu anh tới tấp . Nghĩ tới cảnh đó , tôi rơm rớm nước mắt . Cơ thể anh nhỏ bé quá , một mình anh chấp ba sao được ? Không chột cũng què . Nếu anh to con lớn xác như tôi thì còn tạm chấp nhận trường hợp một chấp ba . Đằng này anh lại gầy yếu , đánh cùng lắm đánh yêu . Một chấp ba thua là cái chắc .

- Sau này ai đánh anh , anh cứ kêu tên em lớn lên . Em sẽ đánh chúng .

- Đâu có được . Chơi thế là không công bằng . Như thế là ăn gian . Họ đâu có thách em đâu chứ ? Họ thách anh , thì anh tránh . Cùng lắm thì đánh lại , nếu không đánh lại thì thôi .

Nghe anh trả lời thế , nước mắt tôi rơi hơn nữa . Anh cứ như 1 đứa trẻ con . Anh ngốc quá . Không đánh lại thì thôi nữa cơ chứ . Không đánh lại thì vào bệnh viện chứ đùa .

- Thạc Trân , anh không sợ bị mắng sao ?

- Ai mắng ?

- Ba mẹ anh . Họ sẽ rất lo cho anh nếu thấy những vết thương này đấy !

- Anh có còn ba mẹ đâu mà ai mắng hả ?

Anh trả lời tôi với cái giọn thản nhiên hết sức . Tôi bất ngờ . Tôi buông anh ra . Anh bảo là anh chưa từng gặp mặt ba mẹ bao giờ . Tôi sốc . Chả lẽ ba mẹ anh qua đời từ nhỏ ? Hay ba mẹ anh đưa anh cho cô chú nhận nuôi ?

- Anh chưa từng gặp mặt cha mẹ lần nào cả . Thậm chí không hề có tí hồi ức gì về họ cả .

Tôi lại lần nữa ôm chặt lấy anh . Lần này tôi khóc thật rồi .

- Kim Nam Tuấn ...

- Anh đứng yên nào ! - tôi cố kiềm giọng mình lại .

Chúng tôi đứng đấy 15 phút rồi ai nấy lại về lớp của mình .

--- Giờ Toán ---

Trời ơi , mỗi lần tới giờ học tôi lại ho sặc sụa. Như không kiềm lại được luôn ấy . Cứ năm mười phút là khụ khụ .

- Kim Nam Tuấn , em không sao chứ ? - thầy giáo đang viết bào trên bảng quay xuống hỏi tôi . Các bạn cùng lớp cũng nhìn tôi .

- A dạ , em không sao . Em chỉ ... khụ khụ khụ.  

- Em lại ho nữa rồi ! Cần bạn nào trong lớp dẫn xuống y tế chứ ?

- Dạ thôi không cần đâu ạ !

- Nếu cảm thấy mệt thì cậu về sớm hay xuống y tế đi ! - cô bạn cùng bàn nói tôi .

- Thôi khỏi cần . Bệnh xoàng ấy mà ! Khụ khụ.

Cô bạn ấy gật đầu . Tôi lúc này mới nhìn vào tay . Trời ơi , cánh hoa quá trời . Tôi nhét những cánh hoa vào hộc bàn . Mà tôi quên lấy chúng , cho vào thùng rác . Nên hầu như cả lớp thắc mắc sao tôi lại có hoa li trong hộc bàn . Tôi bảo là trên đường trường , thường có hoa li , người tôi thích thích hoa li nên hái tặng . Mà lại quên tặng cho nên cứ để đấy , những cánh hoa chắc vì ở trong hộc bàn quá chật hẹp nên mới rụng lả tả như thế .

Bọn nó nghe được chuyện tôi thích ai thì bàn tán xôn xao . Mấy thằng con trai thì chọc ghẹo , bảo là cô nàng nào may mắn lắm mới quen tôi . Vì tôi hay chăm chú học hành như là 1 nhà bác học chăm chỉ nghiên cứu về 1 định luật nào đấy .

Còn các cô gái lớp tôi thì bảo là cho biết ngày tháng nư sinh , xem bói toán cho , xem hợp nhau không .

- Quao , hợp quá trời luôn ! Nam Tuấn , ông hãy mau mau tỏ tình cho người ta biết đi !

- Đúng đó đúng đó , không người ta hớt tay trên là đừng có ngồi đó khóc hu hu à nhe !

Tôi cười .

Giá như ... tôi dám tỏ tình với anh nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro