Chương 14
Sáng sớm hôm sau, lúc Nam Joon mở mắt ra, bên cạnh trống rỗng. Anh chớp mắt một cái, Kim Seok Jin đâu rồi? Nam Joon vừa bước ra phòng đã nghe mùi cơm chín. Anh mỉm cười đi tới, tựa vào một bên nhìn bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.
Gió đã nhỏ hơn nhiều, ánh mặt trời chiếu vào nhà bếp, nhìn cả người Kim Seok Jin như toả ra một vầng ánh sáng, trên bếp đang nấu gì đó, bốc hơi nghi ngút, đột nhiên Nam Joon trở nên thư thản, buổi sáng như thế này, thật đẹp như trong tranh.
Dư quang của Kim Seok Jin nhìn thấy có người đứng phía sau, quay đầu nhìn lại, thì thấy Nam Joon với vẻ mặt thỏa mãn đang dựa vào một bên tường nhìn Jin.
Mặt Seok Jin có chút hồng,
"Đi rửa mặt đi, sắp ăn được rồi."
"Em làm cái gì a, thơm như vậy!"
"Nguyên liệu nấu ăn ít, em chỉ có thể làm mì trứng gà. Em thấy còn có kimchi, anh chấp nhận ăn một chút đi."
"Anh thích ăn mì!"
Kim Seok Jin cười cười, "Nhanh đi rửa mặt đi, xong ngay đây."
Nam Joon nhìn Kim Seok Jin cười dịu dàng, cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Tất cả đột nhiên trở nên tốt đẹp như vậy!
Rửa mặt xong, Nam Joon chủ động giúp đỡ sắp xếp chén đũa, hai người ngồi trên bàn, cùng nhau yên lặng dùng bữa sáng.
"Tay nghề em thật tốt!"
"Nếu thích thì ăn nhiều một chút."
"Em thường nấu ăn sao?"
"Bình thường ở nhà có nấu ăn."
"Lúc đến thành phố T, em đừng mời anh ăn ở ngoài, anh mua nguyên liệu, em làm cho anh ăn có được hay không?"
"Ha ha, anh thật biết sắp xếp!"
"Anh đang suy nghĩ thực đơn đây!"
"Đừng quá khó nha! Em chỉ biết một chút món ăn gia đình thôi."
"Anh thích món ăn gia đình!"
Kim Seok Jin ăn gần một nửa bát mì, còn lại đều tiến vào bụng Nam Joon. Seok Jin không khỏi có chút lo lắng:
"Ăn nhiều như vậy, anh không khó chịu sao?"
"Không khó chịu."
"Anh đã ăn hai bát rồi."
"Sáng sớm ăn nhiều một chút không có gì đâu."
". . . . . ."
Nhìn Nam Joon đem hết thảy đồ ăn quét một cái sạch sành sanh, Kim Seok Jin trong lòng rất vui vẻ. Trải qua một đêm, quan hệ của hai người tựa hồ tiến vào một loại hình thức hoàn toàn mới, mà loại cảm giác này cũng không tệ.
Điện thoại Kim Seok Jin vang lên, là Jimin. Cậu đã trở lại sân bay, hỏi Kim Seok Jin khi nào trở lại. Xem tình hình thì có thể chuyến bay của hai người sẽ khôi phục vào ngày hôm nay.
Nam Joon thừa dịp Seok Jin nói điện thoại dọn dẹp bàn sạch sẽ, cũng rửa luôn bát. Seok Jin cảm thấy hai người phối hợp rất ăn ý, Nam Joon không có kiểu cách cao cao tại thượng như những người tài giỏi khác, điều này làm cho Seok Jin rất hài lòng.
"Sân bay thông báo em trở lại?"
Nam Joon vừa lau tay vừa hỏi.
"Là Jimin, em ấy nói tình huống ở sân bay khôi phục không ít, phỏng chừng chuyến bay của tụi em có thể cất cánh trong ngày hôm nay."
"Vậy anh cùng với em đi sân bay."
"Để em hỏi một chút chuyến bay của anh tình huống thế nào."
"Không cần, anh không đi Đài Bắc, bây giờ đi thành phố T."
"Sao vậy?"
"Ngày hôm qua anh đã liên lạc tập đoàn để điều chỉnh thời gian. Vừa lúc em về thánh phố T, anh đi chuyến bay của em luôn. Bây giờ tình hình thời tiết còn không tốt, anh nghĩ chúng ta cùng nhau sẽ tốt hơn."
Kim Seok Jin nghe xong không hiểu sao có chút hài lòng . Nam Joon như vậy khiến Jin cảm thấy ấm áp. Vừa nghĩ xong, Kim Seok Jin cầm đồng phục lên chuẩn bị đi thay. Jin phát hiện đồng phục đã được ủi thẳng, tâm trạng lại thêm ấm áp.
Seok Jin thay đồng phục xong, ở trong phòng đi lại dọn dẹp, Nam Joon ngồi ở trên ghế salông giả bộ xem tạp chí, trên thực tế ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Seok Jin. Seok Jin sạch sẽ gọn gàng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt ôn nhu, thực sự là càng nhìn càng thích.
Nam Joon buông tạp chí, đi tới phía sau Seok Jin, nhẹ nhàng ôm Jin vào trong lòng. Kim Seok Jin đầu tiên là cứng đờ, nhưng rất nhanh cơ thể thanh tĩnh lại, trên người Nam Joon có mùi trà nhàn nhạt khiến người ta rất an tâm. Cái ôm này dường như để Kim Seok Jin bắt đầu có chút quyến luyến rồi.
"Chân của em đỡ hơn chưa?"
"Đã đỡ rồi."
"Lại đây, anh giúp em xoa thuốc một lần nữa, sau đó chúng ta cùng đi."
Seok Jin bị Nam Joon kéo ngồi xuống ghế salông, Nam
Joon nâng chân Seok Jin đặt ở trên đùi cẩn thận xoa bóp. Nam Joon bắt đầu xoa mắt cá chân Seok Jin, ánh mắt Nam Joon chăm chú, cảm giác quyến luyến nồng đậm dâng lên từ tận đáy lòng. Anh muốn cùng Kim Seok Jin ở bên nhau, nguyện vọng này bây giờ càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nhìn Nam Joon như vậy, tâm Seok Jin càng mềm mại thêm. Jin nhẹ nhàng nắm chặt tay Nam Joon, Nam Joon ngẩng đầu nhìn Seok Jin mỉm cười, nắm ngược lại tay Jin. Ánh mặt trời chiếu vào phòng khách, một mảnh yên bình.
Hai người đến sân bay liền chia ra làm việc. Ken đặt vé máy bay xong, Nam Joon liền để anh lái xe về. Lúc sắp đi, Ken nhớ lại vừa nãy gặp Jimin, Jimin hỏi anh Nam Joon ở đâu, anh nói là anh ấy đang trên đường tới sân bay. Ken suy nghĩ một chút rồi nói:
"Em không có nói nhiều về chuyện của Kim thiếu gia"
Nam Joon gật đầu, không nói gì.
Kỳ thực Nam Joon không nghĩ tới sẽ có chàng trai trẻ đẹp yêu thích mình, ít nhất nhiều năm qua cũng không trải qua chuyện như vậy. Hơn nữa Nam Joon tự nhận mình không phải là người đẹp, mà thực chất tính tình còn có chút tùy tiện, lại hơi cường thế.
Huống hồ Nam Joon vốn là người trọng sự nghiệp, nỗ lực trong những năm qua cũng vì muốn thăng tiến. Con đường này có bao nhiêu khó khăn chỉ mình anh biết, anh không có năng lượng dư thừa dành cho việc phong hoa tuyết nguyệt. Anh vô tình nhớ lại sự ngông cuồng khi còn trẻ, chợt cảm thấy bây giờ giống như đang mơ.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Kim Seok Jin, Nam Joon không nhịn được nở nụ cười. Người con trai xinh đẹp này thoáng cái liền bước vào thế giới của anh, Jin như một tia nắng mặt trời ấm áp chiếu vào trái tim nhiều năm phủ đầy bụi của Nam Joon, khiến anh không thể không động lòng.
Nam Joon bỗng nhiên nghĩ đến một người, có thể từ nàng hiểu thêm một chút về Kim Seok Jin. Vì vậy anh liền gọi Fanny, nàng là quản lỷ trực ban của hãng hàng không.
"Hey, Joon. Có chuyện gì thì nói mau được không, mình đang bận muốn nổ tung!"
"À, chuyến bay của Kim Seok Jin khi nào thì cất cánh?"
"Ai?"
"Kim Seok Jin."
"Cậu biết em ấy?"
"Ừm."
"Gặp trên máy bay sao?"
"Xem như thế đi."
"Ha, trời ơi! Mùa xuân của Joon đến rồi sao?"
"Là mùa xuân hay là mùa đông tạm thời còn khó nói."
"Mình thích sự ẩn dụ của cậu!"
"Thời gian cất cánh đã xác định chưa?"
"Rồi, đại khái một tiếng rưỡi nữa, rất nhanh phát thanh sẽ thông báo. Cậu ngồi chuyến bay này?"
"Ừm."
"Cool!"
"Không nói nữa, rảnh rỗi thì hẹn gặp mặt đi."
"Hừ, người bận rộn như cậu làm sao có thời giờ gặp những người bình thường như mình chứ!"
"Vẫn còn trách mình ném cậu qua cho Dan sao?"
"Hừ! Mình thù rất dai đấy!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười thích thú của Nam Joon. Fanny thích giọng nói của Nam Joon, Không phải là kiểu dễ nghe thông thường, mà là rất có ý vị.
"Joon, em ấy không tệ nha."
"Người có thể được cậu tán thưởng cũng không nhiều."
"So sánh với cậu mà nói, mình tán thưởng em ấy hơn."
"Fanny, tiếng Hàn của cậu càng ngày càng tốt rồi đó! Đã nói được những câu phức tạp như thế!"
"Đáng ghét!"
Fanny cúp điện thoại nhìn Kim Seok Jin bên cạnh một chút. Seok Jin đang bận rộn chuẩn bị. Lần trước hợp tác Fanny rất thích thái độ làm việc của Kim Seok Jin bình tĩnh lạnh lùng, đó là tính cách do nghề nghiệp tu dưỡng thành. Đương nhiên, Fanny cũng thưởng thức vẻ đẹp của Jin, chỉ là quá mức lạnh lùng. Khẩu vị của Joon thật nặng nha!
Kim Seok Jin cảm nhận được ánh mắt của Fanny, Jin nghe được Fanny đang nói chuyện điện thoại cùng một người tên là Joon. Trong nháy mắt, Kim Seok Jin thật suy nghĩ một chút, đối phương có phải là Nam Joon hay không. Thế nhưng Jin rất nhanh liền phủ nhận, nào có chuyện trùng hợp như vậy! Huống hồ Fanny cũng là mỹ nữ nóng bỏng, còn là gái tây tóc vàng mắt xanh. Giọng nói thân mật trong điện thoại để Kim Seok Jin hy vọng người đó không phải là Nam Joon.
Sau đó trong lúc họp, Kim Seok Jin vẫn cứ cảm thấy ánh mắt Fanny sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Jin cùng Fanny không phải rất thân, thế nhưng Jin phi thường tán thưởng trình độ làm việc của Fanny.
"Anh Jin, anh thật sự không cảm thấy ngày hôm nay Chị Fanny rất thường nhìn anh sao ?"
"Có à?"
"Anh cùng Dan hẹn hò sao?"
"Cái gì!"
"Fanny cùng Dan hợp như vậy, em còn tưởng là anh giành bạn trai của người ta đấy! Nếu không phải như vậy người ta nhìn anh làm gì!"
"Em chỉ giỏi suy nghĩ lung tung!"
Cuộc họp kết thúc rất nhanh, mọi người thu thập đồ đi lên xe buýt, chạy về phòng chờ của sân bay. Nghĩ đến Nam Joon cũng ngồi chuyến bay lần này, Kim Seok Jin mơ hồ có chút chờ mong.
"Anh Jin, hồi nãy em nhìn thấy trợ lý của Nam Joon ."
"Vậy à."
Tâm Kim Seok Jin run lên, người trợ lý cẩn thận kia, sẽ không nói cho Jimin biết mình đi tới nhà Nam Joon chứ? Kim Seok Jin trong lòng có chút thấp thỏm.
"Nói đến Nam Joon liền thấy tức! Nếu có nhận anh em, em cũng phải tìm một người anh dịu dàng chứ, còn toàn thân anh ta lại chẳng có tý cảm xúc thân thiết nào!"
Kim Seok Jin vui vẻ cười khúc khích, "Đúng là không có!"
"Không biết khi đó anh ta mệt mỏi hay xảy ra chuyện gì, đột nhiên nói câu đó! Muốn cự tuyệt cũng nên suy nghĩ kỹ một tý chứ! Còn muốn em làm em trai!"
"Người ta không muốn tổn thương em mới nói như vậy, em thì tốt rồi, lúc mới để ý còn vồ vập người ta!"
"Hừ! Loại người ngoài lạnh trong nóng như vậy, có cho em cũng không thèm đâu!"
Kim Seok Jin hơi kinh ngạc nhìn Jimin, vì sao trong vòng một đêm, lại từ sùng bái yêu thích biến thành chê bai ghét bỏ rồi? Lẽ nào thật sự đúng như lời Nam Joon nói, Jimin còn trẻ nên nhiệt tình tới nhanh đi cũng nhanh?
"Anh nhìn em như thế làm gì?"
"Trước đây không phải em còn rất thích anh ấy sao?"
"Anh cũng nói đó chỉ là thích. Em còn thích rất nhiều người, em còn yêu thích Batman đấy!"
". . . . . ."
Kim Seok Jin thực sự không biết nói gì cho phải, thế nhưng nghe Jimin nói không thích Nam Joon, trong lòng Jin chợt dễ chịu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro