Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1





Đứng lặng ở bên cầu Nại Hà (1), cậu chỉ biết phải chờ đợi một người mà bản thân đã quên mặt .

Rất nhiều u hồn qua cầu lướt ngang cậu, hỏi cậu đang đợi người phương nào. Cậu lại duy nghĩ, rồi chỉ nói: " Ta không nhớ rõ..."

Rất nhiều người bởi vậy mà cười cậu ngủ ngốc, cười cậu dại khờ. Mạnh Bà (2) thậm chia đã nhiều lần xuống hỏi:" Tiểu tử ngốc, ngươi còn muốn đợi chờ bao lâu nữa ?"

Cậu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:" Ta không biết ..."

Năm trăm năm trôi qua, cậu cứ như vậy cùng cầu Nại Hà tồn tại .

Năm trăm năm trôi qua, từng u hồn luôn hỏi cậu cậu đầu tiên là:" Xin hỏi ngươi ơn đây chờ ai?"

Năm trăm năm trôi qua, câu trả lời của cậu đều là:" Ta không nhớ rõ..."

Điều duy nhất cậu nhớ là năm ấy khỏi lửa triền miên, chiến tranh không dứt, trái tim so với lồng ngực còn đau hơn vạn lần, nhưng khuôn mặt của người kia, cậu lại vĩnh viễn không nhớ ra.

Hôm đó, một nam tử dùng cổ tay xoay xoay sợi dây, nhẹ nhàng đi tới, giống như ngay xưa hỏi:" Ngươi ớt đây chờ ai?"

Cậu cười khổ định lập lại cậu trả lời.

Nam tử lại cười nói:" Đừng nói với ta là ngươi đã quên ."

Cậu ngây ngẩn cả người :" Làm sao ngươi biết ..."

" Đoán" Nam tử nở nụ cười thật ấm áp .

Cậu chú ý tới sợi dây trên tay và vết siết trên cổ, liền hỏi:" Ngươi thắt cổ tự sát sao?"

" Đúng vậy." Nam tử thở dài một hơi, biểu tình không hề giống như đang thở dài tiếc hận:" Nhưng cái chết cũng là một sự giải thoát."

" Tại sao?" Tay cậu muốn chạm vào sợi dây trên tay nam tử.

" Hai mươi năm qua, ta mỗi ngày đều mơ một giấc mộng giống nhau. Ngươi nói xem có đau khổ hay không?" Nam tử cười nói, vẫn là một nụ cười ấm áp.

Cậu nhẹ nhàng vỗ về sợi dây, chậm rãi hỏi:" Ngươi mộng thấy gì?"

" Một vị tướng quân tự tay sát hại người dành cho mình tình cảm chân thành nhất, cuối cùng thắt cổ tự sát." Biểu tình của nam tử lúc này có chút cứng ngắc:" Cho nên cuối cùng ta cũng dùng phương pháp trong mộng mà chết đi."

Cậu suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:" Ngươi cảm thấy ngươi chõng là vị tương quân nọ? Vậy sao không gặp lại người bị sát hại kia?"

" Bởi vì người kia vào một khắc cuối cùng trước khi chết đã nói cho tướng quân, cậu ấy sẽ chờ hắn trên cầu Nại Hà." Nam tử nói:" Chẳng lẽ ngươi chính là người kia?"

Cậu thận trọng nhìn ngắm khuôn mặt của nam tử, nhưng vẫn không nhớ nổi gương mặt đã chìm vào quên lãng:" Xin lỗi, có lẽ không phải, ta ở chỗ này đã năm trăm năm rồi..."

Nam tử hoài niệm cười ngạt một tiếng, lấy lại sợi dây thắt một nút rồi nói với cậu:" Không sao, rất hắn hạnh được biết ngươi. Nếu lần sau ngươi lại thấy ta, xin lấy sợi dây này ta cho ta thắt thêm một nút."

Cậu sững sờ tiếp nhận sợi dây, nghi hoặc hỏi:" Tại sao chứ?"

Nam tử cao gingj cười to:" Để ta rõ ta đã từng quen biết ngươi."

Cậu cũng cười. Năm tr năm kể từ lúc đó, trong trí nhớ của cậu, chưa ai có thể cùng cậu đàm thoại thoải mái như thế .

Nam tử đi về phía đầu cầu, sương mù mông lung, che giấu thân ảnh.

Cậu cũng hướng đầu cầu đi, mơ hồ trong sương mù dày đặc, phảng phất thấy được một nụ cười thuần khiết ấm áp.

Bên thân vẫn như cũ không có lấy một bóng người.

Cậu kéo sợi dây đi xuống dưới cầu Nại Hà, đem dây để lại bờ sông Vong Xuyên (3).

Hai bên trái phải đã có hai mươi tư sợi dây thoát tuyến, trên mỗi sợi dây đều có một nút thắt, đơn độc chờ đợi một người.

Cậu không nhớ rõ, năm trăm năm trước, thân là Thái Tử, cậu ở dưới cơn mưa lê hoa (4) kết bạn với một gã thứ nhân nước láng giềng.

Cậu không nhớ rõ, năm trăm năm trước, hai nước đối địch, tên thứ nhân này được đề bạt trở thành đương quốc tướng quân .

Cậu không nhớ rõ, năm trăm năm trước, khói lửa chiến tranh không ngớt, người nói hãm hại tàn sát ngàn bạn con người, vung trường kiếm đâm vào trái tim cậu.

  Cậu không nhớ rõ, năm trăm năm trước, cậu năm chặt lưỡi kiếm sắc bén găm trên ngực, rơi nước mắt nói cho hắn biết, cậu sẽ chờ hắn.

  Nhưng cậu vĩnh viễn không biết, năm trăm năm sau, nghiệt duyên đã xoá đi gương mặt rõ ràng nhất trong kia ức, bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai yêu nhau...
-----------
Tobecontune
Chú thích :
(1): là cây cầu ở địa ngục thứ 10, là ranh giới cuối cùng của địa ngục.

(2) Mạnh Bà: là người chuyên cho âm hồn uống canh quên lãng để quên hết chuyện kiếp trước, Ko còn vướng vận để đi đầu thai chuyển kiếp.

(3) Sông Vong Xuyên[3] Sông Vong Xuyên (忘川河 – Vong Xuyên hà): Dòng sông quên mà cầu Nại Hà bắc qua, ven sông có đá Tam Sinh, trên đó ghi lại tiền kiếp hậu sinh của mỗi linh hồn. Chỉ cần search Google sẽ thấy rất nhiều truyện được viết gắn với sông Vong Xuyên và Tam Sinh Thạch.

[4] Nguyên văn: 梨花飘零 (lê hoa phiêu linh), "phiêu linh" tức là rơi lả tả hoặc rơi chầm chậm, ở đây Vũ chuyển thành "cơn mưa lê hoa".

[5] Theo văn hoá dân gian Á Đông, người chết sẽ qua Thập điện Diêm Vương là 10 ông vua cai quản cõi âm, ở đó có gương Nghiệt Kính Đài là kính soi lại tất cả hành vi của người chết lúc còn trên dương thế. Các linh hồn có tội nặng sẽ bị trừng phạt nặng nề (như mổ bụng, moi tim, nung vạc dầu...), đi qua cầu vồng trơn trượt và rơi xuống cho thuồng luồng cá sấu ăn thịt cũng như chó ngao hai bên cầu cắn xé. Còn những linh hồn được đi đầu thai kiếp khác phải qua Vong Đài (Đài Quên), uống canh Quên Lãng của Mạnh Bà để quên hết kiếp trước.

Điện Diêm Vương thứ 10 (Thập Điện Chuyển Luân Vương) cai quản việc chuyển kiếp đầu thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: