Chương 1 - 2
"Hiện tại là bản tin dự báo thời tiết. Đài thiên văn dự đoán không lâu sẽ có một trận mưa to kèm theo sấm sét, đề nghị người dân làm tốt chuẩn bị, lập tức tạm lánh đến nơi an toàn......"
"Bởi vì thời tiết xấu, trường học hôm nay quyết định tan học sớm, đề nghị các học sinh nhanh chóng về nhà và không nên lang thang trên đường........""Như vậy, hiện tại các học sinh hãy thu thập sách vở của mình đi. Nhớ rõ phải làm bài tập."
Hôm nay có thể tan học sớm. Dù sao trời còn chưa mưa, Lưu Giai quyết định đi lấy tổ chim nhỏ ở trên cây kia, mấy chú chim nhỏ vừa mới nở vài ngày, chắc là qua không được mưa to gió lớn, vẫn là nhanh chân đến cứu bọn nó thì tốt hơn. Mưa bất ngờ trút xuống, vừa mới bắt đầu mà đã thật sự lớn. Nhưng Lưu Giai vẫn quyết định leo lên cây đem tổ chim lấy xuống. Vừa mới vừa đụng tới tổ chim, đột nhiên, một tiếng nổ lớn kèm theo tia chớp chém thẳng vào ngọn cây, tiếp theo, một quầng ánh sáng loé lên.
"A, đau quá, mình bị sét đánh trúng sao, mình từ trên cây rơi xuống sao?" Vừa định đứng lên, Lưu Giai quả thật không thể tin vào hai mắt của mình. Nơi này là chỗ nào? Đỉnh núi! Không phải chứ! Sao mình lại ở chỗ này. Còn chưa kịp từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, đột nhiên thấy cách đó không xa có một cô gái, Lưu Giai xuất hiện khiến cho cô gái chú ý. Cô gái đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vẫn tiếp tục động tác mà nàng đã định làm —- đi hướng về phía trước. Ngay trong nháy mắt, cô gái biến mất.
"A, mình là đang nằm mơ sao?" Đứng lên, rồi mới đi qua chỗ cô gái vừa biến mất. Lưu Giai sợ ngây người, nơi này thì ra là một vách núi đen, cô gái cũng không phải biến mất mà là đã nhảy xuống dưới vách núi đen này. Nhéo nhéo mặt mình," Rất đau!"
"Phu nhân! Phu nhân!" Giống như nghe được phía sau có một đám người đang kêu. Một tiểu nha đầu vọt lại đây, bắt lấy tay Lưu Giai, rồi mới quỳ xuống," Tiểu thư, cầu ngươi không cần làm chuyện điên rồ, trở về đi."
"Ta...... Ta...... Không phải...... Ta...... Không phải......" Lưu Giai bị nha đầu kia lắc ngay cả nói cũng nói không rõ.
"Tiểu thư, chúng ta đi về trước đi. Cầu ngươi, tiểu thư! Tướng quân sau khi biết tiểu thư bỏ chạy đang rất giận dữ, tiểu thư!"
Nha đầu kia không biết phải trái mà nghe người khác nói, ta đã nói ta không phải, nàng còn... Chẳng lẽ bọn họ muốn tìm là cô gái vừa rồi, nhưng mà cho dù các ngươi tìm không thấy nàng cũng không thể tuỳ tiện tìm người khác để báo cáo kết quả công tác a, huống chi ta là con trai mà. Còn không kịp mở miệng, một sĩ binh tiến lại gần.
" Nếu phu nhân không nghe khuyên bảo, thỉnh không cần trách tiểu nhân vô lý."
Lần này trước mắt là một mảnh tối đen, chắc là sắp được trở về đi. Đau quá a, chẳng lẽ không có phương pháp nào trở về được mà không đau sao.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi mau một chút đứng lên, tướng quân rất nhanh sẽ trở lại rồi."
"A, rất đau a. Ngươi đừng ồn ào, ta ngay cả đầu đều đang đau đây này." Sờ sờ phía sau gáy liền càng thêm đau, giống như là bị người ở phía sau chém một đao, không phải là giống như, quả thật chính là như vậy. Chết tiệt.
"Tiểu thư, cuối cùng ngươi đã tỉnh, thật là tốt quá." Nha đầu vui mừng quỳ xuống, hai tay hợp nhau, trong miệng thì thào nói không ngừng. Ta còn đang nằm mơ sao, sao ta còn có thể nhìn thấy cô gái này, nàng rõ ràng là cô gái mà ta đã thấy trong mơ mà. Ủa, mà nơi này là chỗ nào, là nhà của nàng sao? Chắc là vậy rồi. Nhà của nàng thật đúng là xưa cũ, mấy thứ này chỉ sợ trên tivi mới có cơ hội nhìn đến, nhưng ở đây lại trang trí khắp phòng. Không thể nào, thật sự ngay cả một gia cụ đồ điện cũng không có, nàng cũng không tránh khỏi quá lỗi thời đi. Phục sức của nàng cũng có hương vị cổ đại, nàng có thể xin kỷ lục guiness ghi nhận nha.
"Xin hỏi......."
"Tiểu thư, xin ngươi không cần khổ sở nữa. Loại chuyện này thật bình thường. Ngươi suy nghĩ một chút, Hoàng tướng quân đến bây giờ cũng đã có thất vị phu nhân, Thừa tướng đại nhân cũng có thê thiếp mười ba, cho nên đại nhân nào cũng là như thế. Tướng quân lần này chỉ là sắp cưới nhị phu nhân, chỉ cần tiểu thư nghĩ thông suốt một chút...... Tiểu Thuý cũng không có biện pháp, Tiểu Thuý cũng rất muốn giúp tiểu thư, nhưng mà...... Ân, ân, nếu tiểu thư mất, như vậy Tiểu Thuý sẽ ra sao đây. Tiểu...... Tiểu thư, xin ngươi không cần làm chuyện gì điên rồ nữa, không cần để lại Tiểu Thuý một mình, Tiểu Thuý không cần."
Tiểu Thuý nước mắt lưng tròng, mí mắt còn có một chút sưng đỏ, khóc rất là đáng thương. Vừa nhìn thấy con gái khóc là chịu không nổi, cô gái trước mắt này không biết bị sao vậy, vừa nhìn thấy liền đem ta trở thành tiểu thư của nàng, nếu như ta đoán không sai, cái cô gái nhảy xuống núi kia mới là tiểu thư của nàng. Hiện tại nên nói với nàng như thế nào mới tốt đây. Nếu nàng biết tiểu thư của nàng đã chết, sẽ không thật sự chết theo đi. Bây giờ tốt nhất là an ủi nàng, rồi sự tình này mới có thể kể rõ ràng được."Tiểu Thuý, đúng không. Tiểu Thuý, ngươi đừng khóc nữa, trước đứng lên đem nước mắt lau khô rồi nói sau."
"Tiểu Thuý không khóc, như vậy tiểu thư sau này cũng không được khóc. Tiểu thư mà khóc, Tiểu Thuý cũng sẽ khóc theo tiểu thư đó."
"Được, như vậy, chúng ta sau này không được khóc nữa." Thấy Tiểu Thuý đã nín khóc, Lưu Giai cảm thấy trong tình huống này vẫn là trước giả làm tiểu thư của nàng, miễn cho lại chọc nàng khóc. Mà chuyện cần làm bây giờ là phải hiểu được là vì sao Tiểu Thuý này lại đem mình trở thành tiểu thư của nàng.
Lập tức lục lọi lại trí nhớ có liên quan đến cô gái nhảy núi kia, đột nhiên gương mặt của cô gái ấy hiện lên ở trong đầu Lưu Giai, đó là cô gái có gương mặt cực kỳ giống mình. Lại nhớ tiếp, trách không được nàng kia sau khi nhìn thấy mình liền sửng sốt một chút rồi mới nhảy xuống, thì ra không chỉ vì mình bất ngờ xuất hiện khiến nàng hoảng sợ, còn bởi vì mặt mình làm cô ta thêm sợ hãi, càng nghĩ lại càng cảm thấy sự việc là như thế. Cho nên phải giải thích như thế nào mới tốt đây, nói cho nàng biết sự thật, xác định vững chắc nàng sẽ khóc lớn một hồi, hơn nữa nói cho nàng sự thật nàng sẽ tin tưởng sao. Không tin cũng không sao, cùng lắm thì cởi quần áo chứng minh cho nàng thấy mình không phải tiểu thư của nàng, thấy xong chắc sẽ tin tưởng đi.
Bỗng "rầm" một tiếng thật lớn, người tới đem cửa đá văng ra. Lưu Giai giật bắn người, Tiểu Thuý càng bị doạ đến ôm lấy chân Lưu Giai. Bước vào là một nam tử dáng người thật khôi ngô tuấn mỹ, vẻ mặt thanh tú. Thì ra nam nhân trưởng thành cũng có thể đẹp mặt như thế, thật đúng là nên gia nhập làng giải trí, Lưu Giai nhìn nhìn thế nhưng lại nhìn đến dại ra.
Khi nam nhân đi đến trước mặt Lưu Giai, Tiểu Thuý ngược lại hướng nam nhân quỳ, đầu không dám nâng lên, thanh âm cũng không quá lớn nói:" Tướng quân, cầu xin ngươi không cần trách cứ tiểu thư. Tiểu thư là nhất thời suy nghĩ nông cạn mới......"
"Đi ra ngoài!"
"Tướng quân, thỉnh......"
"Đừng cho ta nói lần thứ hai!"
"Vâng." Tiểu Thuý nhìn Lưu Giai liếc mắt một cái, cung tay cúi chào, đi ra ngoài.
"Ê, ngươi làm sao vậy, vừa vào đến liền mắng chửi người. Ngươi là một đại nam nhân, không biết đối phụ nữ ôn nhu một chút sao. Uổng công ta vừa rồi còn cảm thấy ngươi rất đẹp trai, thì ra là người xấu, thật đúng là lãng phí khuôn mặt tuấn tú."
"Ngươi dám mắng ta!"
"Vì sao không dám chứ, ta quản ngươi là tướng quân gì gì đó, hiện tại nơi nơi đề cao giáo dục đạo đức, ngươi nên là người đầu tiên đi nhận giáo dục. Đúng rồi, ngươi là ai, thế nhưng......"
Còn không có nói xong, nam nhân liền cắn răng, hung tợn nói:" Ngươi nói thử xem. Ngươi cho rằng ta là ai hả?"
"Chẳng lẽ ngươi là trượng phu...... của............ của nàng" Nguy rồi, nếu ta nói cho y biết vợ của y đã chết, y có thể giết ta hay không, lúc ấy cũng không có chứng cớ gì có thể chứng minh ta trong sạch, nếu y nhận định là do ta đem vợ y đẩy xuống vách núi đen, chắc y sẽ giết ta mất. Ta đánh không lại y là cái chắc, nhìn y rắn chắc khoẻ mạnh như vậy. Không, không, có thể ta sẽ bị hình phạt, ngồi tù. Trời ạ, người không phải ta giết, xem ra ta phải hảo hảo mà giải thích thôi.
"Ta không phải trượng phu của ngươi, chẳng lẽ là tên Thành Khang kia." Tới gần Lưu Giai, bắt được tay hắn. A, thì ra vợ ngoại tình, trách không được tức giận như thế. Thông cảm thông cảm. Xem ra y đang trong trạng thái cực độ nguy hiểm, muốn thoát thân trước hết không cần kích thích y, ổn định cảm xúc của y trước rồi mới hảo hảo giải thích sau.
"Đương nhiên không phải, ta cùng người kia căn bản là không có quan hệ gì."
"Hừ!" Bỏ tay Lưu Giai ra," Nghe nói hôm nay ngươi đi tự tử! Sao lại chưa chết?"
Người này sao ngộ vậy, nói chuyện khó nghe như thế, nếu ta là vợ của y, ta cũng sẽ đi tìm người khác.
"Đừng tưởng rằng ngươi là con gái của Thừa tướng, làm lớn chuyện như vậy ta sẽ gặp phiền toái, lấy địa vị hiện tại của ta, cho dù bây giờ liền giết ngươi, ta cũng có thể đem hậu sự giải quyết. Ngươi vọng tưởng dùng cái chết đến uy hiếp ta." Nắm chặt cằm Lưu Giai, kéo gần sát mặt y," Lại nói cho ngươi biết một chuyện tốt, lần này Thánh Thượng muốn tứ hôn không phải ta, mà là hảo gian phu của ngươi."
"A...... Buông tay...... Rất đau a...... Đầu heo......" Phát hiện nam nhân cũng không có ý muốn buông tay, Lưu Giai ra sức hít một hơi, rồi mới tìm đúng cơ hội hung hăng đánh cho nam nhân trước mắt một quyền, ngay chính giữa bụng người này. Nam nhân thế này mới không thể không buông tay.
Trong tình huống không có chút đề phòng, nam nhân ăn một quyền, thoáng xoay người ôm lấy bụng, nhìn nữ nhân quen thuộc trước mắt. Bình thường cả ngày luôn khóc sướt mướt, làm sự tình gì luôn nén giận, chưa bao giờ dám nhìn mình liếc mắt một cái, hôm nay sao lại dám động tay động chân.
"Là do ngươi động thủ trước, ngươi cũng đừng trách ta ra tay nặng một chút." Lưu Giai sờ cằm, trừng mắt nhìn nam nhân kia liếc một cái.
"Thanh âm của ngươi không thích hợp." Ánh mắt hơi hơi giơ lên nhìn chăm chú Lưu Giai," Ta cảm thấy mặt của ngươi có điểm không giống."
"Ưhm...... Ta...... Ta...... ưhm......" Y đã muốn hoài nghi rồi sao.
"Ngươi không phải Vĩnh Thi." Tới gần Lưu Giai.
"Ta...... Ta a...... Ta là ta." Lưu Giai lui về phía sau.
"Ngươi không phải Vĩnh Thi." Thuận thế đem Lưu Giai đặt ở trên giường.
"Không...... Không...... Ngươi trước tỉnh táo lại hãy nghe ta nói."
Buông ra Lưu Giai," Nói, ngươi là ai, ai phái ngươi tới."
"Ưhm, ngươi biết uống rượu không?"
"Làm gì? Định chuốt rượu cho ta say sao?"
"Biết không?"
"Hừ! Thân là tướng quân, ngươi nói thử xem?"
"Vậy, ngươi trước uống một ít rượu, ngươi uống, ta sẽ nói cho ngươi nghe." Uống rượu, lực công kích chắc sẽ giảm xuống, hy vọng sau khi y biết chân tướng không cần quá thương tâm.
Nhìn người này, không biết vì sao, Lâm Phong đối hắn có một hảo cảm kỳ lạ. Cũng không nói thêm gì liền lệnh Tiểu Thuý đưa rượu tới. Lâm Phong hai ba cái liền nâng cốc uống xong rồi."Nói." Xoa xoa khoé miệng, Lâm Phong tiếp tục thẩm vấn.
Mắt thấy nam nhân không có chút men say, Lưu Giai nửa ngày mới cạy miệng nói được một câu." Ta...... Ta không phải phu nhân của ngươi."
"Ngươi cuối cùng thừa nhận, cho dù ngươi không muốn nhận, ngươi cũng phải nhận."
"Ngươi có biết." Lưu Giai mở to hai mắt.
"Này có cái gì đáng kinh ngạc, ngay cả phu nhân của mình còn nhận sai chẳng khác nào đứa ngốc."
Đối diện ánh mắt Lâm Phong, Lưu Giai nuốt một ngụm nước miếng, nói:" Ngươi...... Vợ ngươi, không, phu nhân ngươi nhảy xuống núi rồi." Từ trên giường nhảy dựng xuống chuẩn bị chạy trốn.
"Nhảy xuống núi? Thế ngươi vì sao lại mạo nhận nàng?"
Kỳ quái, tại sao y tuyệt không quan tâm tới sống chết của vợ mình, nhưng cũng không tiện tò mò thêm chuyện gì khác.
" Ta không có. Ta chỉ là tình cờ xuất hiện ở đó, rồi đột nhiên đến một đám người, bọn họ bảo ta phu nhân, trong đó một người đánh ta hôn mê, còn đem ta đưa đến nơi này." Nhìn nhìn biểu tình người nọ, thấy y hình như không có dấu hiệu tức giận, liền tiếp tục nói:" Ngươi đừng tưởng rằng phu nhân ngươi chết có liên quan với ta. Lúc ta tới hiện trường tuy rằng nàng còn không có nhảy xuống, nhưng khi ta còn chưa rõ phát sinh sự tình gì, nàng liền nhảy xuống rồi. Ta chính là muốn cứu nàng cũng không còn kịp nữa. Sau đó đám người kia đến vừa nhìn thấy ta liền đánh ta hôn mê, căn bản không cho ta cơ hội giải thích. Ngươi đừng đổ oan ta giết nàng à nghe." Sau khi nói xong liền ưỡn ngực.
"Ngươi không có giết nàng, là chính nàng tự nhảy xuống núi. Ngươi là muốn nói như vậy đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi thật thông minh." Giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Hừ. Lời nói dối kém cỏi như thế cũng có thể bịa ra." Lâm Phong sắc mặt thay đổi, ánh mắt mị thành một đường, tới gần Lưu Giai, nói:" Ta thấy ngươi là thích khách do người nào đó phái tới, giết Vĩnh Thi xong lại mưu đồ tới giết ta."
Người này chẳng lẽ lại mắc chứng bệnh hoang tưởng gì sao, ta đã nói là không phải, còn bị y nói thành như vậy, ta là người hiện đại, tiên tiến. Y là người cổ đại, lạc hậu, ta không thèm cùng y so đo. Nhưng mà không cần thiết hiểu lầm vẫn là tốt hơn." Không, không, ngươi hiểu lầm. Phu nhân ngươi thật sự không phải do ta giết, ta cũng không phải thích khách gì cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro