C16
Edit: Ayame
CÁC BẠN ĐỌC TRÊN WPAD CHÍNH CHỦ DÙM MÌNH NHA :(
(Do quá mệt mỏi với bọn reup nên thôi mình up lên đây luôn, bê đâu nhớ để lại dòng này giúp mình.)
.
Đông Phương Bác Diễn duỗi bàn tay to lớn, nắm lấy cần cổ của Nguyên Triều Vũ.
Bàn tay to lớn nắm lấy khuôn mặt nhỏ bé, so với nữ nhân còn mềm mại hơn nhiều. Còn mang theo hương thơm ngọt ngào, làm người khác muốn hung hăng muốn chiếm nhiều hơn.
Đông Phương Bác Diễn thò lại gần, há mồm, khẽ cắn lên hầu kết tinh xảo vì khẩn trương mà dựng lên dựng xuống.
Đây là địa phương yếu ớt nhất của con người, bị một nam nhân cường thế đáng sợ tóm lấy, hắn hô hấp nặng nề, cánh tay to lớn hữu lực vẫn đang túm chặt lấy cằm Nguyên Triều Vũ.
Nguyên Triều Vũ giống như một con thỏ bị sói tóm lấy, cả người cứng đờ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: A, tui chết mất.
May là Đông Phương Bác Diễn chỉ trả thù một chút nên mới làm vậy, cắn một phát xong liền lui lại.
Hắn tự giữ bình tĩnh nói: "Cậu ngủ đi, tôi đi tắm."
Đông Phương Bác Diễn đứng dậy với tư thế quái dị, đưa lưng về phía Nguyên Triều Vũ, tắt đèn sau đó mò mẫm đi vào phòng tắm. Nguyên Triều Vũ mơ mư màng màng, vẫn còn nghĩ xem mình đã mơ hay tỉnh. Ngáp một cái rồi lại lăn quay ra ngủ.
Đông Phương Bác Diễn rửa mặt xong liền đi tới chiếc giường nhỏ bên cạnh, hắn vẫn còn sợ bị Nguyên Triều Vũ đè lên người lúc nửa đêm.
Cám ơn trời đất, chiếc giường màu hồng phấn nay đã được phối cùng màu với căn phòng. Ít nhất đêm nay có thể ngủ ngon rồi.
Hắn đi suốt đêm trở về, cũng bởi vì công tác mệt mỏi. Nằm xuống giường liền ngủ. Căn nhà vốn đang yên tĩnh bỗng truyền tới một trận ồn ào từ ngoài sân.
"800 đội quân danh dự tới sườn núi phía bắc!"
"Pháo binh chạy song song hai bên."
"Pháo binh sợ đội quân danh dự tiến tới."
"Đội quân danh dự sợ bom nổ của pháo binh..... A, nhầm rồi, lại nào!
800 đội quân danh dự tới sườn núi..."
Đông Phương Bác Diễn: "......"
Hắn rời giường đi ra ngoài.
Nguyên Triều Vũ đứng dưới tàng cây lớn vừa xoa bụng vừa lớn tiếng niệm khẩu lệnh. Bảy giờ sáng đã phải thức dậy, đối với một người mang thai có thể nói là cực kì đau khổ.
Nguyên Triều Vũ nhìn thấy hắn đi tới, trong lòng có điểm chột dạ. Rõ ràng anh ta đang ngủ ngon trên giường nhỏ mà? Thế này là thế nào?? Sao anh ta lại thù lù một đống ở đây thế này?
Tối hôm qua hình như mình có mơ thấy anh ta, mà quên mất là mơ thấy cái gì rồi.
Nghĩ mãi cũng không ra, Nguyên Triều Vũ liền bình tĩnh tấn công trước, thiên lôi đánh xuống cũng không ngăn cản được. Muốn đứng trên đỉnh của giới giải trí, tất nhiên bình thường cũng phải cực kỳ nỗ lực.
"Em đánh thức anh hả?" Nguyên Triều Vũ ngoan ngoãn bán manh, mắt to chớp chớp, thập phần thuần lương.
Đông Phương Bác Diễn ngồi bên cạnh ghế đá, nói: "Lại đây."
Nguyên Triều Vũ nghe lời đi qua.
Nam nhân một tay đem hắn kéo lên đùi mình ngồi.
Động tác quá nhanh, làm Nguyên Triều Vũ có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn trong lòng mắng đ*t m* , ngoài miệng lại nũng nịu nói: "Anh à, làm vậy là động thai đó."
Đông Phương Bác Diễn sờ bụng hắn nói, nói: "Người thừa kế của Đông Phương thế gia sẽ không yếu ớt như vậy."
Nguyên Triều Vũ: "......"
Hắn dựa vào cánh tay tráng kiện của nam nhân, giống như chim nhỏ nép vào lồng ngực, biểu tình ngây thơ lại hồn nhiên, giống như vị phi tần ở lãnh cung được hoàng đế bất ngờ triệu kiến, vừa thẹn thùng vừa hân hoan.
Biểu cảm này là do hắn hôm qua miệt mài luyện tập trước gương, tự cảm thấy bản thân so với các tỷ tỷ trong [Hậu cung XX truyện] cũng một chín một mười.
Đông Phương Bác Diễn rũ mắt nhìn hắn, "Thích diễn kịch?"
"Thích a, đặc biệt thích. Trước kia vẫn luôn đóng phim, cũng chưa thời gian hảo hảo lắng đọng lại xuống dưới học tập."
Kỳ thật không thích, nhưng trừ bỏ hỗn giới giải trí, còn có ghi ở hình pháp, hắn tìm không thấy chiêu số kiếm đồng tiền lớn.
Nếu tiếp tục đương hắn mã nông.
Ngẫm lại về sau, đại lão mang bảo bảo ngồi Lincoln ra cửa, hắn mang bảo bảo ra cửa tễ tàu điện ngầm giao thông công cộng.
Quá chua xót.
Đương cái hảo diễn viên, thù lao đóng phim cao điểm, cũng có thể cấp bảo bảo cung cấp chênh lệch không lớn vật chất điều kiện.
Đông Phương Bác Diễn nhéo nhéo hắn sau cổ, giống hùng sư ngậm tiểu miêu, tay lại theo hắn xương sống hoạt đến phần eo, ôm lấy hắn bụng.
"Cho ngươi tìm mấy cái lão sư?"
Nguyên Triều Vũ lắc đầu, hắn sờ sờ chính mình bụng, cười làm bộ kiên cường: "Ta có bảo bảo, liền không cần thấy quá nhiều người."
Đông Phương Bác Diễn cúi đầu ngửi ngửi hắn phát gian.
Tiểu gia hỏa này, đem sữa bò đương nước uống, liền tóc đều là mùi sữa.
Nguyên Triều Vũ giống cái thú bông dường như, mặc hắn ôm.
Ngày mùa thu sáng sớm, thập phần thoải mái thanh tân, vài miếng lá rụng bay xuống, một mảnh rớt đến Nguyên Triều Vũ trên đầu, Đông Phương Bác Diễn nhẹ nhàng cho hắn gỡ xuống.
Đại lão buổi sáng mới vừa rời giường, sơ mi trắng nhăn dúm dó, nút thắt chỉ khấu phía dưới hai viên, vạt áo rộng mở, lộ ra tảng lớn trắng nõn cơ ngực.
Tóc không có không chút cẩu thả sơ đến sau đầu, trên trán tóc mái có chút hỗn độn, có vẻ tuổi trẻ rất nhiều, ấn trong sách tuổi, hắn mới 27 tuổi, còn không có đi vào nặng nề mềm nhũn vô lực trung lão niên.
Đông Phương Bác Diễn bỗng nhiên đương nhiên mà nói: "Hôn ta." Giống phân phó tiểu miêu tiểu cẩu dường như.
Nguyên Triều Vũ mặt lộ vẻ khó xử, cắn răng một cái, triều trên mặt hắn gặm đi.
Hai mươi mấy năm nụ hôn đầu tiên nào!
Bất cứ giá nào!
Lãnh khốc tuấn mỹ đại lão bị hồ nửa mặt nước miếng, biến chuyển sắc bén xương gò má thượng lưu trữ hai cái gạo lớn nhỏ dấu răng.
Có thể thấy được Nguyên Triều Vũ phi thường nhiệt tình chủ động!
Đông Phương Bác Diễn thần sắc lạnh băng, đạm mạc mà nói: "Ta cho ngươi an bài mấy cái diễn kịch lão sư."
Hắn vỗ vỗ Nguyên Triều Vũ mông, "Đi ăn cơm."
Nguyên Triều Vũ như phùng đại xá, chạy nhanh chuồn mất.
Thỉnh lão sư liền thỉnh lão sư đi, chỉ cần không cùng ngươi cùng nhau như thế nào đều hảo.
......
Một cái kêu "Tần Lâu sở quán" WeChat đàn điên cuồng nhảy tin tức.
Đây là Nguyên Triều Vũ mấy ngày hôm trước chụp tuyên truyền video cái kia 《 Tần Nga Mộng Đoạn Tần Lâu Nguyệt 》 chủ sang đại đàn, phía trước yên lặng thật lâu.
Sản xuất @ sở hữu thành viên: Bởi vì không thể dự tính chính sách nguy hiểm, chúng ta quyết định đề đương, ba ngày sau thành phố S phát sóng cuộc họp báo, thỉnh các vị chủ sang diễn viên hỗ trợ chuyển phát tuyên truyền cũng phối hợp thời gian tham gia cuộc họp báo, không thể tới hiện trường, liền lục VCR.
Các diễn viên sôi nổi tỏ vẻ, tẫn lớn nhất nỗ lực phối hợp thời gian, tranh thủ trình diện.
Nguyên Triều Vũ đem nói chuyện phiếm chụp lại màn hình chia Trần ca, hỏi hắn: Ta có tính không chủ sang? Muốn hay không đi?
Trần ca: Đương nhiên tính! Ngươi chính là nam số 8! Đây là 120 tập niên độ đại kịch, ngươi có suốt mười tập suất diễn, là cấp quan trọng nhân vật!
...... Các ngươi người trong nghề cấp quan trọng nhân vật cùng người qua đường trong mắt cấp quan trọng nhân vật tựa hồ không phải một chuyện đâu.
Nguyên Triều Vũ hồi phục: Vậy hồi phục ta đi lạc?
Trần ca: Ân ân, ngươi hiện tại bụng còn không lớn, mặc quần áo chú ý một chút, người khác nhìn không ra tới, yên tâm đi, tiểu tổ tông.
Nguyên Triều Vũ ở WeChat trong đàn hồi phục, ta có thể bảo đảm trình diện.
Buông di động, có điểm tiểu hưng phấn, lại có điểm thấp thỏm.
Niên độ đại kịch cuộc họp báo, cỡ nào ngăn nắp lượng lệ, hắn cư nhiên cũng có thể trạm thượng sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro