Chương 7:
Dự cảm của con người huyền diệu khó giải thích, văn chương cũng khó miêu tả được. Vừa mới đây Đường Phiếm còn đang cảm thấy cả người không được tự nhiên, kết quả ngay lập tức chứng minh dự cảm của hắn, nguy hiểm tức khắc tìm đến. Hơn nữa cảm nhận từ lực đạo trên cổ, đối phương đây là muốn đẩy mình vào chỗ chết!
Hắn mở to hai mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy trước mắt một thân ảnh, tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng ngay cả đối phương trông như thế nào cũng nhìn không thấy, bởi vì trên khuôn mặt kia còn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng.
Từ trên cổ truyền đến một trận đau nhức, bên tai cũng vang lên thanh âm như vừa nói vừa khóc, tiếng ai oán yếu ớt, đứt quãng, tựa như có người đang gọi hồn, lại mơ hồ không rõ, chỉ có thể loàng thoáng nghe ra mấy lời như "oan hồn", "thần hồ".
Đường Phiếm từ nhỏ đọc sách thánh hiền, đối với quỷ thần mà nói chỉ là kính nhi viễn chi(1). Tình cảnh này, chỉ có thể khiến trong lòng hắn hiện ra bốn chữ: giả thần lộng quỷ!
(1) kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không gần gũi.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語·雍也):Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣.). Tạm dịch như sau: Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Có thể nói rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách nói rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. (theo Wiki)
Mặc kệ đối phương là quỷ thật hay giả quỷ, hắn đều có chuẩn bị mà đến, sức lực vô cùng lớn. Đường Phiếm cũng là đột nhiên bị tập kích, không kịp phòng bị, rất nhanh đã bị kìm kẹp đến mức không thể hô hấp.
Hơi thở ngắn ngủi đứt quãng, vùng vẫy mãi không được, trái lại mắt đã dần trợn trắng lên, chuẩn bị hôn mê.
Đúng lúc này, tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ xé tan không trung lao đến!
Áp lực trên cổ Đường Phiếm cũng theo đó mà nhẹ đi, hắn một tay vịn tường, một tay xoa xoa chỗ vừa mới bị siết chặt, nhịn không được liền kịch liệt ho khan một trận.
Đạo bạch ảnh bên kia bay vụt trong nháy mắt, trực tiếp cùng một đạo hắc ảnh đánh qua đánh lại.
Có người bắt lấy cánh tay Đường Phiếm, mang hắn kéo lên.
"Đường đại nhân mồm miệng cũng rất nhanh nhẹn, vì sao thân thủ lại chịu đựng kém như vậy?"
Đường Phiếm giương mắt nhìn kỹ. Ô, ra là người quen!
Đây chẳng phải là người hai ngày trước đã gặp mặt ở Hồi Xuân đường, Tổng kỳ Cẩm y vệ của Bắc Trấn phủ ty, Tùy Châu sao.
Ngữ khí của Tùy Châu cũng y hệt con người hắn, lạnh như băng không có tí tình cảm. Nhưng Đường Phiếm vẫn có thể từ trong câu nói lạnh như băng này nghe ra một tia trào phúng, không khỏi cười khổ.
Tùy Châu và hắn sở dĩ không hợp nhau, cũng không hoàn toàn bởi vì sự tình ở Võ An hầu phủ.
Cẩm y vệ đối với Thuận Thiên phủ từ trước đến nay nhìn đã không mấy thuận mắt, đoạn lịch sử này còn phải truy ngược lên chức năng của Cẩm y vệ.
Tóm lại ân oán tồn tại đã lâu, nói đến rất dài, thôi thì không nhắc làm gì. Sau đó Đường Phiếm ho vài tiếng, cũng không rảnh cùng hắn tranh cãi, thanh âm khàn khàn hỏi: "Hắn là ai, vì sao tập kích ta? Còn Tùy đại nhân vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Tùy Châu thanh âm lạnh lùng nói: "Chẳng qua là tàn dư của 'yêu hồ án', hạng người giả thần giả quỷ thôi."
Trong lúc đang nói chuyện, bạch y nhân kia đã bị một Cẩm y vệ thủ hạ của Tùy Châu bắt giữ, chiếc mặt nạ màu trắng trên mặt cũng bị lấy xuống, không ngoài dự đoán, phía sau liền lộ ra vẻ mặt hoảng loạn.
Có đèn lồng chiếu sáng, Đường Phiếm chú ý tới cái mặt nạ màu trắng kia, trên vị trí mi tâm có nét vẽ một đóa hoa sen nhàn nhạt.
"Bạch Liên giáo?". Hắn sửng sốt một chút, kết hợp với lời nói vừa rồi của Tùy Châu, rất nhanh liền phản ứng lại, "Chẳng lẽ 'yêu hồ án' hai năm trước lại có liên quan đến Bạch Liên giáo?"
Tùy Châu: "Đường đại nhân cũng từng nhìn thấy dấu hiệu của Bạch Liên giáo?"
Đường Phiếm: "Phải. Ta lúc niên thiếu du học từng đi ngang qua Tần Châu, đúng lúc thấy quan phủ nơi đó bắt được một giáo đồ của Bạch Liên giáo, dấu hiệu trên người hắn cũng tương tự với dấu hiệu trên mặt nạ. Nhưng mà Bạch Liên giáo đồ này vì sao lại tập kích ta?"
Tùy Châu không nói gì, nhưng Cẩm y vệ cầm đèn lồng đứng bên cạnh hắn lại nói: "Từ sau 'yêu hồ án', tàn dư của yêu đạo Lý Tử Long gây chuyện khắp nơi. Gần đây khắp nơi tìm người đọc sách để hạ thủ, mưu đồ lấy sấm ngôn bịa đặt làm loạn, bước theo gót của Lý Tử Long kia. Tháng trước có một cử tử thi trượt, sau khi say rượu rồi đi trên phố vào ban đêm, bị bọn người này biến thành thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ. Có thể là Đường đại nhân không mặc quan phục nên đã trở thành đối tượng cho bọn chúng hạ thủ, về sau khuya như vậy không nên đi ra ngoài."
Đường Phiếm hướng hắn cười cười: "Đa tạ đã báo cho. . . . . .Khụ khụ khụ!"
Thời gian hắn bị áp trụ yết hầu tuy rằng ngắn, nhưng bởi vì đối phương dùng sức quá độ, hiện tại yết hầu đau rát, nói chuyện cũng thật khó khăn.
Tùy Châu thấy hắn không sao, dặn dò thuộc hạ mang theo Bạch Liên giáo đồ kia xong liền xoay người rời đi.
Đường Phiếm không để ý yết hầu đau đớn, vội vàng gọi hắn lại: "Tùy Tổng kỳ dừng bước!"
Tùy Châu lạnh lùng nhìn: "Đường đại nhân không đi dưỡng thương, còn có chuyện gì?"
Đường Phiếm: " Án mạng của Võ An Hầu phủ, đôi bên hợp tác cùng có lợi, vẫn xin Tùy Tổng cân nhắc thêm lần nữa!"
Tùy Châu bất vi sở động(2): "Lợi ở chỗ nào?"
(2) bất vi sở động - 不为所动: không có động tĩnh, không bị chuyện gì làm cho xúc động (theo Baidu).
Đường Phiếm ho một tiếng: "Bắc Trấn phủ ty có thi thể của Trịnh Thành, mà ta lại biết rõ những dược hoàn Trịnh Thành đã dùng trước khi chết, suy cho cùng sẽ là chuyện gì!"
Tùy Châu cuối cùng cũng xoay người.
Đường Phiếm nói giọng khàn khàn: "Vị thuốc phối bên trong dược hoàn cùng phương thuốc "phú dương xuân" này kỳ thực có điểm không khớp. Ta đã tìm được cao nhân, đem dược hoàn này điều chế lại hoàn chỉnh, bên trong đó có rất nhiều điểm kỳ lạ. Nếu Tùy tổng kỳ có ý định hợp tác, ta nguyện ý bẩm báo chi tiết."
Tùy Châu chăm chú nhìn hắn một lát, cuối cùng nói: "Ngày mai ta đi tìm ngươi."
Mắt thấy việc hợp tác có hi vọng, Đường Phiếm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai ta được nghỉ, ngài cứ đến nhà của ta là được, nhà đầu tiên trong ngõ nhỏ Liễu Diệp trên phố Định Phủ ở thành Bắc."
Tùy Châu gật nhẹ đầu, xoay người rời đi, quả nhiên là tích tự như kim, nửa câu vô nghĩa cũng không muốn nói.
Nhìn thấy bóng dáng mấy người ẩn vào trong bóng đêm, Đường Phiếm lắc đầu, vuốt yết hầu, cười khổ nghĩ: cũng không biết ngày mai còn có thể nói chuyện hay không?
Hình như là để xác thực lo lắng của hắn, hôm sau vừa thức dậy, yết hầu của Đường Phiếm còn đau kịch liệt hơn so với hôm qua. Quay sang gương đồng soi một cái, tựa hồ còn có thể nhìn thấy vết xanh tím trên cổ, nhấn một cái liền rất đau.
Bởi vì hẹn Tùy Châu nên Đường Phiếm không ra ngoài mua thuốc, chỉ nấu chút cháo hạt kê ăn cùng với dưa cải muối của tỷ tỷ gửi từ quê nhà, thật là thanh thúy ngon miệng.
Sau khi Đường Phiếm đến kinh thành làm quan, đã thuê căn tiểu viện có cổng riêng này trên phố Định Phủ. Tiểu viện này ban đầu là sát vách Lý gia, tổ tiên Lý gia làm quan, mua được tòa nhà lớn trong ngõ nhỏ Liễu Diệp, kết quả về sau nghe nói trong một cái sân từng có thị thiếp của Lý gia thắt cổ tự tử, chủ nhân gia cảm thấy điềm xấu, liền xây tường đem cái sân nhỏ tách ra, sửa thành tiểu viện cho thuê. Bởi vì là "nhà có ma", lại không rộng lắm, giá cả coi như cũng rẻ nên được Đường Phiếm thuê lại.
Đều nói cuộc sống ở kinh thành không dễ duy trì, phố Định Phủ là một đoạn đường đẹp, cư ngụ tại đây đa số đều là quan hiển quý nhân, mấy tòa viện đương nhiên càng đắt. Nếu không vì nguyên nhân kia, chỉ sợ Đường Phiếm cũng không thuê nổi.
Nhưng hắn ở nơi này đã hơn hai năm, cũng chưa từng gặp chuyện kỳ dị cổ quái gì, chẳng qua là ban ngày ánh sáng chiếu vào bên trong không đủ, trông có vẻ hơi u ám thôi. Nghe nhầm đồn sai thành "nhà có ma", kết quả lại thật thuận tiện cho Đường Phiếm.
Nam chủ nhân nhà sát vách Lý gia này một đời kinh thương bên ngoài, gia quyến thế nhưng cũng không đi theo, một nhà lớn nhỏ đều vẫn ở đây. Hai năm qua quan hệ cùng với Đường Phiếm cũng không tệ lắm, đôi bên vẫn thường qua lại.
Lúc Đường Phiếm mới vừa ăn được một nửa thì bên ngoài có người gõ cửa.
Hắn vốn tưởng là Tùy Châu, đứng dậy đi mở cửa. Nhưng đứng ngoài cửa lại là một tiểu nha hoàn.
"A Hạ?"
Hắn vừa mở miệng, giọng khàn khàn khó nghe không giống với thanh âm ôn nhuận ngày thường đã dọa tiểu nha hoàn kia hoảng sợ, đối phương lại nhìn thấy vết xanh tím trên cổ hắn, không khỏi kêu a một tiếng sợ hãi: "Đường đại nhân, ngài đây là làm sao vậy! Chẳng lẽ là, chảng lẽ là đêm qua có đồ vật gì đó không sạch sẽ. . . . . . ?"
Trí tưởng tượng của tiểu nha hoàn cũng thật phong phú, đã lập tức nghĩ ngay đến chuyện "nhà có ma". Đường Phiếm lắc đầu, dùng tay ra dấu, hỏi nàng có chuyện gì.
A Hạ hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lại, rụt rè nâng lên cái làn trong tay mình: "Chủ mẫu bảo ta mang qua cho ngài chút trái cây, đây là nhà chúng ta tự trồng, mới vừa hái xuống."
Đường Phiếm gật đầu lộ ra nụ cười, dùng thanh âm khàn khàn cúi đầu nói: "Thay ta đa tạ chủ mẫu nhà ngươi . . . . . ."
Bởi vì mở miệng nói chuyện khẽ động đến thanh đới, hắn không khỏi lập tức nhíu mày. Thiếu nữ A Hạ ôm ấp tình cảm, ngày thường đối với vị Đường đại nhân tuấn mỹ ở sát vách này thầm nảy sinh hảo cảm, thấy thế liền đau lòng, vội nói: "Nếu là nói chuyện không tiện thì không cần phải nói đâu, vẫn là nên nghỉ ngơi cho tốt. Đường đại nhân, nếu ở tiểu viện này không thoải mái, không bằng để ta trở về bẩm báo chủ mẫu để ngài trả nhà mới tốt, tránh cho cả ngày hốt hoảng lo sợ, còn biến thành như vậy, như vậy. . . . . ."
A Hạ càng nhìn lại càng cảm thấy dấu ngón tay trên cổ kia khiến cho người ta thật sự sợ hãi.
Đường Phiếm: "Ngươi hiểu lầm rồi, vết thương của ta không quan hệ gì với nơi này, là đêm qua gặp phải kẻ xấu. . . . . ."
A Hạ hốt hoảng che miệng lại: "Kẻ xấu nào mà lại hung tàn như vậy, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám hạ thủ!"
Đường Phiếm lắc đầu, không muốn cùng nàng nhiều lời: "Tóm lại, sau khi ngươi trở về không cần nói nhiều, tránh để chủ mẫu nhà ngươi hiểu lầm, vô duyên vô cớ kinh hoảng, đây cũng không phải...khụ khụ....việc hệ trọng."
A Hạ cuối cùng cũng có chút nhãn thần, thấy hắn nói chuyện khó khăn cũng không tiếp tục quấy rầy, chỉ hỏi Đường Phiếm có muốn đưa cơm tối qua hay không. Sau khi nhận được lời từ chối, lúc này mới lưu luyến không rời mà cáo từ.
Kết quả vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy một người đang đứng sau lưng nàng.
A Hạ cả kinh, thiếu chút nữa liền kêu lên.
Trang phục của Cẩm y vệ không người không biết, nhất là người mới tới còn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Tiểu nữ tử A Hạ thiếu chút nữa bị dọa nhuyễn cả chân, không nói hai lời vội vàng cúi đầu chạy đi.
Đường Phiếm mỉm cười, đưa tay ra hiệu xin mời.
Tùy Châu cất bước đi vào.
"Nếu như trên tay Đường đại nhân thật sự có manh mối, không ngại nói thẳng, nếu manh mối có chút giá trị, việc hợp tác đương nhiên có thể cân nhắc." Tùy Châu ngồi xuống ghế đá ở trong sân, cũng không chào hỏi gì mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Đường Phiếm đem giỏ hoa quả tươi mà A Hạ để lại kia đặt ở một bên. Trong giỏ đều là trái lê vàng tươi, nếu chưng cách thủy cùng với đường phèn, thanh nhiệt nhuận hầu, thật thích hợp với tình hiện tại của hắn.
"Không biết ba người Lưu chưởng quầy kia ở Hồi Xuân đường, sau khi bị đưa đến Bắc Trấn phủ ty có khai báo điều gì?" Đường Phiếm thanh âm trầm khàn, nói một chữ lại nghỉ một chữ, ngữ điệu trở nên rất chậm.
Tùy Châu cũng không giấu diếm: "Qua quá trình thẩm vấn, phát hiện bọn họ thực sự không liên quan đến việc này, hiện tại đã thả người."
Đường Phiếm từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn: "Trịnh Thành trước khi chết đã dùng "phú dương xuân". Ta mấy ngày này tìm kiếm trong cổ thư, cuối cùng cũng tìm được xuất xứ của phương thuốc đó."
Tùy Châu cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trên liệt kê ra hai hàng dược liệu, có nhiều dược liệu trùng lặp, hắn không hiểu rõ, giương mắt nhìn Đường Phiếm.
Đường Phiếm giải thích: "Hàng phía trên chính là phương thuốc "phú dương xuân", giống với phương thuốc mà tiểu tư của Trịnh Thành đã khai báo. Còn hàng bên dưới là ta tìm người đem dược liệu trong dược hoàn kia phân tích ra từng loại. Tổng kỳ đại nhân xem thử, hai loại có gì khác nhau?"
Tùy Châu nhớ rõ Đường Phiếm trước đó đã từng nói, tuy rằng không có phương thuốc, nhưng trên đời này còn nhiều y giả cao minh, có thể chỉ cần dựa vào các loại hương vị, dấu hiệu của dược hoàn mà truy ra được nguồn gốc, tách ra được từng loại dược liệu. Hắn nhìn kỹ, phát hiện hàng phía dưới so với bên trên nhiều hơn một loại dược.
"Sài hồ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro