Chương 6:
Tuy rằng Đường Phiếm lưỡi sáng hoa sen(1), cũng bị những lời này chặn ngang họng, khó mà chống đỡ.
(1) lưỡi sáng hoa sen: nguyên văn là "thiệt xán liên hoa", dùng để chỉ người có tài ăn nói.
Trong "Cao Tăng truyện" và "Tấn thư - Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng" có ghi: sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, từ trong bát nước nở ra một đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng "thiệt xán liên hoa" để chỉ tài ăn nói tuyệt vời. (theo Baidu: http://baike.baidu.com/view/743965.htm )
Mình rõ ràng là tràn đầy thành ý đưa ra lời hợp tác, chớp mắt cái lại biến thành nghi phạm giết người. Có phải hôm nay xuất môn đã quên xem hoàng lịch?
Đều nói Cẩm y vệ uy thế bức người, không nể mặt ai, quả nhiên danh bất hư truyền a!
Đường Phiếm không biết nên khóc hay nên cười, đang muốn nói gì đó lại nghe Cao Nha Tử kinh hô một tiếng: "Lưu chưởng quầy, người trở về rồi!"
Lưu chưởng quầy vội vàng tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong phòng có ba Cẩm y vệ, không khỏi kinh ngạc.
Cao Nha Tử tiến lên, hướng phía chưởng quầy giới thiệu đám người Tùy Châu và Đường Phiếm, Lưu chưởng quầy chắp tay thi lễ với từng người, hoảng hốt nói: "Làm phiền các vị đại nhân phải chờ ở đây, không biết tiểu lão nhân đã phạm phải chuyện gì, mời các vị đại nhân nói rõ!"
Đường Phiếm thấy hắn hoảng loạn, ôn ngôn an ủi nói: "Lưu chưởng quầy không cần lo lắng. . . . . ."
Tùy Châu ngắt lời hắn, lạnh lùng hỏi: "Nơi này có chỗ nào thanh tịnh hơn không?"
"Có! Có!" Lưu chưởng quầy vội nói, đưa bọn họ vào gian trong.
Gian trong tuy không lớn nhưng rất yên tĩnh, không ồn ào giống như bên ngoài.
Lưu chưởng quầy mời Đường Phiếm bọn họ từng người ngồi xuống, bảo Cao Nha Tử dâng trà, liền hỏi: "Chư vị đại nhân tới đây, là vì. . . . . . ?"
Hắn dù sao cũng không ngây thơ như Cao Nha Tử, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong mấy người này, Đường Phiếm nói chuyện ổn thỏa nhất, cho nên tuy trong lời nói là mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đường Phiếm.
Đường Phiếm tiếp lời: "Lưu chưởng quầy, lúc trước có phải có người của Võ An Hầu phủ tới đây phối dược hay không?"
Án mạng ở Võ An Hầu phủ trải qua mấy ngày ngâm giấm lên men, sớm đã ồn ào huyên náo, kinh thành không ai không biết. Lưu chưởng quầy vừa nghe liền lấy làm kinh hãi, liên tục lắc đầu: "Không có, không có chuyện này!"
Đường Phiếm nhìn thẳng vào hắn: "Thật sự không có?"
Đám người Tùy Châu mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng chờ một bên như hổ đói rình mồi.
Lưu chưởng quầy cười khổ: "Các vị đại nhân, ta sao dám nói dối. Tuy nói Hồi Xuân đường cũng có chút thanh danh, nhưng dù sao thì so với cửa hiệu lâu đời Nhân Tâm đường nhà to nghiệp lớn kia cũng còn kém. Võ An Hầu phủ nhà người ta sao có thể chạy đến đây tìm chúng ta phối dược?"
Đường Phiếm: "Lưu chưởng quầy ông cẩn thận nghĩ lại, đừng làm lỡ đại sự, nếu có điều gì che giấu, khó tránh khỏi phải chịu khổ! Không ngại nói với chưởng quầy, tiểu tư của Trịnh Thành nói cho chúng ta biết "Phú dương xuân" mà Trịnh Thành dùng chính là phối ở chỗ của ông, giúp phối dược là một hỏa kế cao cao gầy gầy, tuổi mới vừa hai mươi, môi dưới có một nốt ruồi."
Lưu chưởng quầy a một tiếng: "Chẳng lẽ người hắn nói là tiểu tử Lâm Triều Đông kia?!"
Đường Phiếm: "Lâm Triều Đông?"
Lưu chưởng quầy: "Đúng vậy. Ban đầu phụ trách phối dược ở Hồi Xuân đường là hỏa kế Lâm Triều Đông, là học đồ của vị Thương đại phu đang xem bệnh ngoài kia cũng được vài năm, vốn dĩ cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Nhưng tháng trước, hắn nói thân nhân ở quê nhà qua đời, phải vội về quê chịu tang, giúp đỡ lo liệu tang sự, ai biết lần này đi đến bây giờ cũng không thấy trở lại. Cao Nha Tử hiện tại này, chính là sau khi Lâm Triều Đông đi rồi được ta đề bạt lên."
Đường Phiếm: "Hắn là nhân sĩ phương nào, ở Hồi Xuân đường đã bao lâu rồi?"
Lưu chưởng quầy tri vô bất ngôn(2): "Nghe nói là nhân sĩ của Vệ Huy phủ ở Hà Nam, đến Hồi Xuân đường làm việc đã được ba năm. Lúc trước là tới kinh thành tìm thân thích nương tựa, về sau ta thấy hắn động tác coi như cũng chịu khó, lại biết vài cái chữ, liền giao cho Thương đại phu dạy hắn học phân biệt thuốc và phối dược."
(2) tri vô bất ngôn: trong câu "Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn" ý là: biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.
Không cần Đường Phiếm và Tùy Châu bọn họ nói ra, Lưu chưởng quầy liền chủ động gọi Thương đại phu cùng Cao Nha Tử vào, lời bọn họ nói cũng giống như lời Lưu chưởng quầy, đều nói không phối cho Võ An Hầu phủ thuốc tráng dương gì cả, càng chưa từng thấy người của Võ An Hầu phủ đến. Hồi Xuân đường người đến người đi mỗi ngày rất nhiều, dù trong đó có người của Võ An Hầu phủ, nhưng vì đối phương không nói rõ thân phận cho nên bọn họ cũng không biết.
Đường Phiếm thấy bọn họ nói chuyện không giống như đang nói dối, từ biểu hiện của Lưu chưởng quầy cho thấy quả thực cũng không hiểu rõ chuyện này. Như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng: Trịnh Thành mặc dù phối dược ở đây, nhưng chỉ tiếp xúc với Lâm Triều Đông kia.
Nghĩ lại cũng đúng, tuổi còn trẻ lại dùng thuốc tráng dương, Trịnh Thành đương nhiên phải giấu trước giấu sau, chỉ sợ có người biết.
Mấy người thay phiên khai báo xong, dè dặt nhìn Đường Phiếm bọn họ, cùng một vẻ mặt tội nghiệp chờ được xử lý. Đương nhiên, đám người Lưu chưởng quầy nhìn nhiều nhất chính là ba vị Cẩm y vệ.
Đường Phiếm: "Tùy Tổng kỳ còn muốn hỏi gì hay không?"
Tổng kỳ Cẩm y vệ lạnh lùng cất tiếng: "Mang tất cả bọn họ về, cẩn thận thẩm vấn!"
Hai người phía sau vâng lệnh, tiến lên áp giải người.
Đám người Lưu chưởng quầy vội vàng cầu xin tha thứ, rồi lại không dám phản kháng.
Nhìn thấy ba người bị áp giải đi ra ngoài, Đường Phiếm nói: "Tùy đại nhân, việc cấp bách là đem Lâm Triều Đông kia tìm trở về tra hỏi mới phải. Hồi Xuân đường này chỉ là thu nhận người trông coi, sao phải đem người ta bắt đi, buôn bán nhỏ cũng không phải dễ dàng."
Tùy Châu: "Cẩm y vệ phụng chỉ phá án, không cần hướng Thuận Thiên phủ giải thích. Đường đại nhân nếu cũng muốn đến Bắc Trấn phủ ty một chuyến, đương nhiên hoan nghênh."
Đường Phiếm: ". . . . . ."
Đối mặt với hạng người không nói tình cảm này, Đường Phiếm cũng có chút không biết làm sao: "Tùy đại nhân, ta cũng không có ác ý, hà cớ gì phải hùng hổ dọa người. Vụ án lần này, nếu Cẩm y vệ bằng lòng hợp tác cùng Thuận Thiên phủ, đối với song phương mà nói đều có lợi."
Tùy Châu lạnh lùng nói: "Còn không phải vì Thuận Thiên phủ vô năng, đến mức qua quýt kết án bị Tây xưởng nắm được nhược điểm liền trở mình nổi lên? Chẳng qua là Phan đại nhân nhà các ngươi không muốn đắc tội với Võ An Hầu, lại sợ bệ hạ truy trách, cho nên mới nêu ra cái loại chủ ý "thuận lợi mọi bề" này mà thôi. Tính toán như ý thì cũng tính cho tốt, đừng để đến cuối cùng lại trở thành mang đá tự đập vào chân mình!"
Là người khởi xướng ra cái "ý tưởng mục nát" kia, Đường Phiếm trái lại không cảm thấy hổ thẹn. Chuyện này nếu tái diễn, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Nhưng Đường Phiếm không nghĩ tới đối phương có thể liếc mắt một cái liền nhận ra mấu chốt vấn đề, chẳng trách vị Tổng kỳ Cẩm y vệ này ngay từ đầu đã lạnh nhạt đối với hắn, lời nói không có gì hay ho, hóa ra là đã sớm liệt hắn vào danh sách "vô năng".
Khả năng kiềm chế của Đường Phiếm thật quá tốt, bị đối phương mỉa mai một trận mà nét mặt ngữ điệu vẫn có thể ôn hòa như thường: "Việc đã đến nước này, Tùy tổng kì có tức giận cũng thay đổi không được sự thật. Hiện giờ Tây xưởng ở một bên nhìn chăm chăm như hổ rình mồi, Đông xưởng và Cẩm y vệ lại không hợp nhau, Hình bộ cùng Đại Lý tự xem náo nhiệt cũng không sợ việc lớn, chỉ có Cẩm y vệ và Thuận Thiên phủ là thực sự mong muốn có thể tra ra chân tướng của án tử. Cho nên, việc hợp tác chỉ có lợi mà không có hại."
Tùy Châu lạnh lùng nói: "Cho dù không có Thuận Thiên phủ, Cẩm y vệ cũng có thể điều tra ra chân tướng."
Mắt thấy hắn xoay người muốn đi, Đường Phiếm vội vàng nói: "Tùy Tổng kỳ có thể cho ta đến nhìn thi thể của Trịnh Thành một lát được không?"
Thuận Thiên phủ doãn Phan Tân này thật sự là không đáng tin. Lúc Đường Phiếm hướng Võ An Hầu xin mang thi thể đi, Võ An Hầu không cho, Phan Tân cũng không dám đòi hỏi yêu cầu gì. Kết quả hiện tại hoàng đế ban ý chỉ một cái, thi thể của Trịnh Thành đã bị Cẩm y vệ trực tiếp mang đi, Thuận Thiên phủ chậm một bước, ngay cả lỗ chân lông cũng chưa chạm vào được.
Tùy Châu ngừng bước một lát, bỏ lại mấy chữ lạnh như băng: "Không có cửa đâu!"
Đường Phiếm: ". . . . . ."
Nhìn xem, mấy vị đại gia Cẩm y vệ, chính là xoắn như thế đấy!
Lại so sánh với vị sư huynh kiêm thượng cấp kia của mình, Đường Phiếm thật sự là nói không nên lời.
Đều là ra ngoài gây rối, đãi ngộ sao có thể khác biệt lớn đến vậy?
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bắc Kinh là kinh đô của thiên hạ, phàm là người có chút kiến thức, có chút điều kiện, đều có suy nghĩ muốn bon chen nơi kinh thành. Cho dù là làm quan, rất nhiều người cũng tình nguyện làm quan thất phẩm ở kinh thành chứ không muốn làm quan lục phẩm ở địa phương. "Ở tại hoàng thành, dưới chân Thiên tử" chỉ cần tám chữ này thôi cũng là vô cùng có mị lực.
Nhưng mà chuyện tốt cũng không chỉ có như vậy. Đối với thao khách mà nói, ở kinh thành có nghĩa là có thể ăn mỹ thực khắp thiên hạ. Cái tinh tế ở Giang Nam, sự hào sảng của phương bắc, nhất chúng phong vị đều thu hết trong tầm mắt.
Cũng giống như trong Tiên Khách lâu bây giờ, một gã thực khách vừa gắp món "thủy tinh đỗ(3)" lên vừa ngắm nhìn, thở dài phiền muộn nói: "Chỉ sợ sau khi ta rời khỏi kinh thành, sẽ khó được ăn lại mỹ vị như thế này!"
(3) "thủy tinh đỗ": là mỹ thực đặc sắc của Hắc Long Giang. Lớp bên ngoài của "thủy tinh đỗ" có hai loại. Một loại chỉ dùng ruột già của heo để chế biến. Một loại khác là dùng dạ dày non chế biến. "Thủy tinh đỗ" không dùng tinh bột để đông lại, mà là dùng bì lợn để đông lại. (chắc đông lạnh giống kiểu Thịt đông với Giò thủ nhà mình :D)
Đây là cái món "thủy tinh đỗ"
Người ngồi đối diện hắn nói: "Tử Minh huynh đương lúc tráng niên, sao phải than thở lời này? Cũng như trời ban cho người việc lớn, trước những khổ luyện tâm chí và sức lực này, ba năm sau tái kiến kinh thành, Tử Minh huynh nhất định có thể bảng vàng đề tên."
Cấp Mẫn lắc đầu: "Ba năm lại ba năm, nhân sinh ngắn ngủi có hơn mười năm, liệu có thể được mấy lần ba năm? Nhuận Thanh a, nói thực ra là ta rất hâm mộ huynh. Thiếu niên đắc ý, hiện giờ mới hơn hai mươi mà đã là tòng lục phẩm kinh quan, đừng nói so với người thi trượt như ta, chính là so với mấy người đồng khoa, huynh cũng là người xuất sắc a!"
Chức quan tốt hay không tốt, cao hay không cao đối với Đường Phiếm mà nói, còn tùy vào việc có vì quốc gia, vì lê dân bách tính mà làm việc càng nhiều hay không. Nhưng lời này nói ra trước mặt Cấp Mẫn, khó tránh khỏi khiến cho hắn nghĩ là lời châm chọc, cho nên Đường Phiếm cũng không nói tiếp chuyện này, chỉ rót rượu cho hắn: "Tử Minh huynh lần này quay về, núi cao nước xa, chỉ sợ phải đợi ba năm sau mới có thể gặp lại. Bữa cơm này coi như là ta tiễn biệt huynh, mong huynh không ghét bỏ!"
Ba năm trước, Đường Phiếm và Cấp Mẫn cùng nhau vào kinh đi thi, bởi vì tính tình hợp nhau mà kết làm hảo hữu. Tài hoa của Cấp Mẫn không phải tầm thường, năm đó cũng được chọn là người sẽ đỗ đầu, không nghĩ tới lại "danh lạc Tôn Sơn(4)", nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cấp Mẫn không cam lòng, ba năm sau đó, chính là năm nay, lại gặp kỳ khoa cử, hắn đương nhiên muốn ngóc đầu trở lại. Ai ngờ đâu hai tháng trước yết bảng, trong danh sách tân khoa tiến sĩ lại không có Cấp Mẫn, lần này đúng là đả kích không nhỏ, cho nên trong Tiên Khách lâu, hắn mới có thể thất thố như thế.
(4) danh lạc Tôn Sơn: tên xếp dưới Tôn Sơn có nghĩa là thi rớt, thi trượt (Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: "Người cùng thi với anh ra sao?". Tôn Sơn đáp: "Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trong bảng vàng", nghĩa là anh ta thi trượt.
Mang theo bảy phân men say, Cấp Mẫn ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh nến lay động chập chờn, khuôn mặt Đường Phiếm được che phủ bằng ánh sáng rực rỡ như châu ngọc, khó có văn chương nào miêu tả được. Hắn không nhịn được vươn tay ra, gắt gao nắm lấy tay Đường Phiếm: "Nhuận Thanh a! Sau khi ta thi trượt, mấy người đề tên trên bảng ban đầu có giao tình tốt với ta, ai cũng đối với ta nhượng bộ thoái lui. Chỉ có mình ngươi vẫn còn ôn ngôn an ủi ta, nói nhẹ chính là thêu hoa trên gấm, nói sâu hơn chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Phần tình nghĩa này, Cấp Tử Minh ta cả đời khó quên!"
Đường Phiếm: "Tử Minh huynh, huynh nghĩ oan cho Kiều huynh và Tế Chi huynh bọn họ rồi. Bọn họ từng mời huynh dự tiệc, huynh không đi, bọn họ lo lắng huynh hiểu lầm cho nên mới không gọi huynh."
Cấp Mẫn xua xua tay: "Nhuận Thanh, huynh không cần nói tốt cho bọn hắn. Ta hiểu, trong lòng ta đều hiểu, ta đã qua tuổi lập nghiệp, đã vào kinh thành ba lần nhưng một lần cũng chưa từng đỗ. Cấp Tử Minh ta đọc sách ít nhiều gì cũng coi như nổi danh ở quê hương, không nghĩ tới hiện tại lại rơi vào tình cảnh này, lão mẫu trong nhà tha thiết kỳ vọng, ta làm sao còn có thể diện mà trở về, làm sao. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên gục trên mặt bàn.
Đường Phiếm gọi tiểu nhị của tửu lâu đến, đỡ Cấp Mẫn lên sương phòng lầu hai nghỉ ngơi. Cấp Mẫn ngày mai sẽ khởi hành hồi hương, hai người vốn là định đêm nay cùng chong đèn nói chuyện thâu đêm, hiện tại Cấp Mẫn say như vậy, đương nhiên không thể tiếp tục nói chuyện phiếm .
Thu xếp ổn thỏa cho Cấp Mẫn xong, Đường Phiếm cũng không cảm thấy buồn ngủ, liền rời khỏi tửu lâu, chậm rãi tản bộ dọc theo con phố.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, mặc dù còn chưa đến thời gian dạ cấm(5), nhưng người đi trên đường đã rất thưa thớt. Kinh thành ban ngày người đi lại trên phố như mắc cửi, hiện giờ lại hiển lộ ra vài phần tịch mịch của đêm tối. Một vài kỹ quán, tửu lâu trong ngõ nhỏ thâu đêm không nghỉ, lại rất thuận tiện cho mấy tay chơi như Trịnh Thành đến chơi bời hoan lạc. Nhưng hộ gia đình bách tính bình thường, đại đa số đều đã tắt đèn đi ngủ.
(5) dạ cấm: cấm đi lại vào ban đêm.
Đèn lồng lay động ẩn sâu trong mấy con ngõ nhỏ gần đây, mơ hồ truyền đến tiếng nói cười nhẹ nhàng, thanh âm bùi tai. Đường Phiếm cũng không tỏ ra vẻ mặt kiều diễm mơ màng gì, ngược lại lại nhớ tới án tử ở Võ An Hầu phủ.
Án tử kia mặc dù có chút phức tạp, nhưng Đường Phiếm nhận thấy muốn phá án cũng không quá khó khăn. Ai ngờ Phan đại nhân lại quá mức sợ phiền phức, vô duyên vô cớ làm chậm trễ không ít thời gian công sức. Hiện tại thi thể bị Cẩm y vệ mang đi không nói, nói không chừng đã bắt đầu thối rữa, chuyện dược hoàn bên này lại không tìm thấy Lâm Triều Đông. Tuy rằng Đường Phiếm đã phái sai dịch của Thuận Thiên phủ đi Vệ Huy phủ ở Hà Nam, nhưng mà hắn mơ hồ có một dự cảm, mười phần thì cũng có đến tám, chín phần là không tìm được người.
Những biến đổi bất ngờ trong chuyện này thật khiến người khác không nói được lời nào. Án tử gì đi chăng nữa, một khi đã dính dáng đến quyền quý, lập tức liền trở nên phức tạp.
Hắn mím môi, bỏ đi tâm trạng hỗn loạn, phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đã đi qua con phố quen thuộc, chính là con phố ban ngày bản thân vẫn thường đi. Nhưng lúc này xung quanh vắng vẻ yên ắng, toàn bộ đèn đuốc đều đã tắt, ngay cả ánh trăng cũng bị tầng mây trùng điệp che lấp, một mảnh tối đen, dưới chân đã có chút gập ghềnh.
May mà xa xa mơ hồ hiện ra vài phần ánh sáng, nghĩ chắc là vẫn còn có nhà nào đó ngủ muộn chưa tắt đèn, không đến mức khiến cho người ta cảm thấy đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, giống như rơi vào thế giới hắc ám khôn cùng.
Tuy rằng phía xa có ánh sáng yếu ớt, nhưng đường gần đây vẫn rất khó nhìn, đặc biệt là bốn phía xung quanh lành lạnh yên tĩnh, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, trái lại lại nghe thấy tiếng chó sủa từ xa xa truyền đến có chút không chân thực.
Đường Phiếm bất thình lình vấp phải một tảng đá, lảo đảo một chút, vội vàng vịn vào bức tường thấp bên cạnh mà ổn định lại thân thể, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, trên cổ đột nhiên lại truyền đến một luồng lãnh ý nhàn nhạt, tựa như có người đang thở sau gáy hắn!
Thoáng chốc nổi da gà, hắn giật mình quay đầu nhìn, đã thấy một đạo bạch ảnh đánh tới phía mình!
Đường Phiếm hoàn toàn không kịp phản ứng, cả thân thể đã bị đạo bạch ảnh kia đặt ở trên tường.
Ngay sau đó, cổ hắn bị khống chế gắt gao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro