Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 50

Tùy Châu đi ở phía trước cắt ngang cuộc cãi cọ của bọn họ, hỏi: “Ta tối nay mang theo nhân thủ có hạn, trước mắt đều đi theo xuống đây. Dám hỏi Uông công, bên ngoài Tả Ý Lâu có người của Tây Hán trông nom hay không?”
Trong đường hầm phải khom người mới có thể đi này, giọng nói của Uông Trực lại hết sức ổn định: “Còn cần ngươi nói, ta trước khi xuống đã sai người niêm phong thanh lâu để kiểm tra, bọn chúng không gây nổi sóng gió gì đâu.”
Tùy Châu hơi yên tâm, cũng không nói thêm gì nữa, chú tâm việc đi trước dò đường. Trong đường hầm bức bối, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân ra, hoàn toàn không còn thanh âm nào khác.
Đoàn người bước chân vội vã, ước chừng đi hơn nửa canh giờ. Nơi này không khí mỏng manh, hoàn toàn cô lập, chỉ đầu đuôi nối liền với mặt đất, chặng đường càng dài, việc hô hấp cũng càng ngột ngạt, ngay cả trản đèn trên tay cũng chớp tắt, le lói chút ánh sáng mỏng manh.
Đường Phiếm không có võ công trong người như những người khác, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, nhưng vì không muốn lạc đội, cũng không muốn tăng thêm phiền toái cho mọi người, cắn răng không lên tiếng. Đột nhiên vấp phải hòn đá dưới chân, lảo đảo ngã về phía trước, phần áo sau lưng kịp thời được nắm lại, bả vai sau đó được một cánh tay đỡ lấy, kéo cả thân thể đứng vững, tránh cho bị té sấp mặt.
Đường Phiếm không cần quay đầu lại cũng biết là Uông Trực ra tay giúp đỡ, trong lòng rất không tình nguyện, lại không muốn vi phạm giáo dưỡng, đành phải ồm ồm nói: “Cảm ơn!”
Sau lưng truyền tới tiếng cười, liền sau đó là lời nói mát của Uông công công: “Không muốn cám ơn cũng không cần miễn cưỡng, đám quan văn các ngươi đúng là sĩ diện khổ thân. Sớm biết vậy đã đạp mông ngươi thêm một cước, để ngươi đè ngã luôn tên đằng trước, cảng tượng đó mới đồ sộ cỡ nào.”
Nhìn xem, miệng lưỡi của Uông công công hèn hạ ra sao. Người ta nói cám ơn cũng không được, không nói cám ơn cũng không được. Đường Phiếm tức gần chết, thầm nghĩ không thèm so đo, cũng không phản bác lại, trực tiếp cắm đầu đi đường.
Uông Trực thấy không thể thừa thắng truy kích, cảm thấy không thú vị, chỉ có thể bĩu môi một cái, tạm ngừng chiến đấu.
Tả Ý Lâu nằm ở phía đông bắc kinh thành, cách cửa thành vốn không xa, nhưng con đường hầm này thật sự dài, mọi người vừa đi vừa thầm kinh hãi, người đào đường hầm này thật sự có tâm, tiếp tục đi như vậy, khi đến lối ra e rằng bản thân đã ở kinh giao dã ngoại. Kẻ gian nếu lên đường sớm hơn bọn họ nửa canh giờ, bên ngoài lại có người tiếp ứng, hôm nay muốn đuổi theo chỉ sợ rất khó khăn.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi, đau hông, đau chân, Đường Phiếm càng nặng hơn. Nhưng đối diện với ngọn gió vù vù thổi tới khiến mọi người chấn động tinh thần, biết phía trước cách cửa ra đã không xa, bước chân càng nhanh hơn.
Đúng như dự đoán, đi chừng hơn một khắc đồng hồ liền nghe thấy Tiết Lăng nói khẽ: “Đến!”
Hắn đưa trản đèn trong tay cho Tùy Châu, thử hai, ba lần liền nhảy ra khỏi cửa hang.
Bên ngoài gió thổi ào ào như lưỡi đao cắt qua, có điều mọi người ở dưới đường hầm bí hơi quá lâu, bị gió thổi mà cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tối nay trăng có vẻ sáng ngời, Đường Phiếm quan sát bốn phía thì thấy bọn họ bây giờ đang ở trong một cánh rừng, đi ra khỏi cửa hang vừa vặn ở phía dưới một sườn núi, bên cạnh có đá che khuất, còn có cây cối rậm rạp, nếu không phải vừa bước ra từ trong đường hầm vừa dài vừa bức bối kia, sợ là rất khó tin từ cửa hang này đi vào có thể trực tiếp thẳng đến phòng chứa đồ của một thanh lâu trong kinh thành.
Không chỉ Đường Phiếm, phỏng chừng mọi người đều giống vậy, trong nháy mắt dâng lên một loại cảm giác hoang đường không tưởng tượng nổi.
Chỉ chốc lát sau, Tùy Châu nói: “Đi trở về chính là kinh thành, bọn chúng hẳn là ra khỏi rừng, đi về phía trước, bọn chúng tự cho là giấu kỹ đường hầm, rời khỏi kinh thành là trời cao biển rộng, lại còn mang theo một đám trẻ con, đến lúc đó chắc chắn phải dừng chân nghỉ trọ, chúng ta tăng nhanh cước trình, nói không chừng có thể đuổi kịp.”
Mọi người đương nhiên không có dị nghị, cùng nhau ra khỏi cánh rừng, dọc theo quan đạo đi về phía trước.
Phiền toái là bọn họ không có ngựa, chỉ dựa vào hai chân đi đường, dù đi nhanh hơn nữa cũng không được bao nhiêu nhưng may mắn là bọn họ chỉ đi khoảng một khắc đồng hồ thì có phát hiện.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một ngã ba đường, hai đường là quan đạo*, một là đường mòn.
*官道 (quan đạo): con đường do triều đình xây dựng
Ba con đường đương nhiên đi theo phương hướng khác nhau.
Uông Trực đối với kinh thành thuộc như lòng bàn tay nhưng ra khỏi kinh liền có chút luống cuống, thấy vậy không khỏi cau mày: “Đây có ba con đường, bọn chúng đi hướng nào?”
Tiết Lăng nói: “Hai quan đạo, một cái thẳng đến Thuận Nghĩa, thuộc khu vực Hoài Nhu; một cái đi Xương Bình, đến phủ Tuyên Hóa. Ngoài ra còn một đường mòn, đi một vòng lớn cuối cùng đến vệ* Thiên Tân, hơn nữa phía trước không xa còn phải ngang qua một thôn hoang, thôn đó nhiều năm trước bởi vì ôn dịch mà người đã chết hết, người còn sống cũng dời đi, hiện giờ bỏ hoang, rất ít người sẽ đi con đường đó.”
*卫 (vệ): ở đây chỉ một khu vực hành chính bên ngoài kinh thành
Uông Trực buồn bực nói: “Con mẹ nó, ba con đường, phải chọn thế nào?”
Tiết Lăng cũng thấy khó, cho dù bây giờ chia ba tốp đuổi theo, nhưng vì không có ngựa, đi cũng không nhanh, hiệu quả như muối bỏ biển.
Hắn nói với Tùy Châu: “Đại ca, nếu không chúng ta trở về tìm mấy con ngựa lại đuổi theo? Cẩm Y vệ khắp nơi đều có vệ sở, cũng có thể dặn bọn họ nghiêm ngặt chú ý.”
Biện pháp này cũng là bất đắc dĩ, nhưng Tùy Châu lại nhìn về phía Đường Phiếm đang đứng cách đó không xa nghiên cứu vết bánh xe.
Trong nhóm người này, có thể nói Đường Phiếm là sốt ruột nhất, bởi vì A Đông cũng ở trong đám trẻ con mất tích. Tùy Châu mặc dù ngày thường không thích biểu hiện tình cảm, nhưng hắn cũng giống Đường Phiếm, không muốn nhìn A Đông bị bọn buôn người bắt đi, từ đó lưu lạc không biết phương nào.
Thế nhưng trong lòng Uông Trực cũng rất nóng vội, hơn nữa so với Đường Phiếm và Tùy Châu còn nóng vội gấp mấy lần. Phải biết hắn từ tiền tuyến chạy về vì chính là mật lệnh mà hoàng đế giao cho: “Tra phần tử khả nghi trên núi Vạn Tuế và tìm trở về ấu nữ của Chu Vĩnh”.
Vạn Tuế là ngọn núi mà thời kỳ Vĩnh Nhạc khi sửa hoàng cung xây chất thành, ở phía bắc hoàng cung, còn gọi Cảnh Sơn. Trong thành Bắc Kinh, chỉ có đứng trên núi Vạn Tuế mới có thể từ trên cao nhìn xuống thấy toàn cảnh hoàng thành cho nên thiên tử triều đại hết sức kiêng kỵ, trên núi luôn luôn có người canh giữ.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều không thể lên đó. Giống như yêu đạo Lý Tử Long trước kia, dụ dỗ* một đám nội quan dẫn hắn đi lên. Từ sau đó, hoàng đế lúc nào cũng sinh ra nghi ngờ, luôn cảm thấy có người đứng trên núi Vạn Tuế rình rập mình, rất không có cảm giác an toàn.
*蛊惑 (cổ hoặc): chỉ sự cám dỗ, mê hoặc khiến con người ta bị mê muội, rối loạn tâm trí, xuất xứ từ [Tiềm phu luận – Tiềm thán] của Vương Phù thời nhà Hán.
Ít ngày trước, hoàng đế nằm mơ thấy có người ở trên núi Vạn Tuế, cảm thấy rất bất an, liền sai Đông Xưởng và Cẩm Y vệ đi thăm dò, đều không tra ra cái gì. Hoàng đế không tin kết luận của bọn họ, lại gọi Uông Trực từ tiền tuyến trở về để đi điều tra.
Uông Trực vô cùng gấp gáp chạy về, cho người canh giữ trên núi Vạn Tuế mấy ngày, lại thanh tra một lần, phát hiện căn bản không có gì khả nghi cả, hoàn toàn là hoàng đế tự phát tác bệnh nghi ngờ. Nhưng hắn không có cách nào, đành tùy tiện tìm một lý do qua loa, kết quả vừa vặn xảy ra vụ án ấu nữ Chu Vĩnh thất lạc.
Để tránh hoàng đế không hài lòng, cảm thấy Tây Xưởng làm việc không hiệu quả, Uông Trực đương nhiên muốn dốc hết sức phá vụ án, tìm về nữ nhi của Chu Vĩnh để triển lãm năng lực bản thân, để cho hoàng đế cảm thấy Tây Xưởng vẫn còn tác dụng, thứ hai cũng là vì trấn an Chu Vĩnh đang ở tiền tuyến.
Hắn cải trang trở về, người biết không nhiều, không thích hợp trắng trợn lộ ra, qua mấy ngày chắc chắn vẫn phải chạy về Đại Đồng. Nếu như để Đông Xưởng bên kia biết, Thượng Minh nói không chừng sẽ giở trò, tấu lên hoàng đế thay đổi người giám quân để Uông Trực tập trung tìm người, vậy chuyện vui liền to lắm.
Cho nên thời gian của Uông Trực hết sức quý báu, chậm nhất hai ngày phải phá được vụ án. Thời gian càng lâu, hắn càng bất lợi.
Vì vậy nội tâm Uông Trực lúc này có thể nói là nóng như lửa thiêu. Hắn lên giọng khó chịu nói với thủ hạ: “Các ngươi đi trạm dịch gần nhất tìm mấy thớt ngựa tới đây!”
“Chờ đã!” Đường Phiếm nói rồi đứng thẳng dậy, quay trở về hỏi Tiết Lăng: “Ngươi mới vừa nói đường mòn kia đi thẳng đến một thôn hoang?”
Tiết Lăng: “Đúng.”
Đường Phiếm: “Thôn hoang kia cách nơi này bao xa, phải đi ít nhất bao lâu mới đến?”
Tiết Lăng đáp: “Không xa, đi bộ ước chừng một khắc liền tới.”
Đường Phiếm lại hỏi: “Vậy từ thôn hoang đi ra ngoài, có còn thôn nào để nghỉ chân không?”
Tiết Lăng lắc đầu: “Không có, thôn hoang đó bởi vì từng xảy ra ôn dịch, sau nghe đồn người qua đường từng gặp quỷ ở đó, ra khỏi thôn đều là dã ngoại hoang vu, hơn nữa phải đi một đường vòng rất dài mới đến vệ Thiên Tân. Hầu hết người muốn đi vệ Thiên Tân đều tình nguyện đi phía Thông Châu, không ai muốn uổng công chịu khổ.”
Đường Phiếm gật đầu: “Vậy không sai, chính là chỗ thôn hoang đó, không cần đi tìm ngựa nữa.”
Tiết Lăng sửng sốt: “Ngươi bảo những kẻ đó đi thôn hoang? Đó là đường chó cũng không đi đâu!”
Ý nói, có chút không dám tin.
Đường Phiếm chỉ trên đất nói: “Nơi này có vết bánh xe mới, nếu nơi đó ít có người tới, lại có vết bánh xe mới, hiển nhiên đối phương vừa đi qua không lâu. Trừ đám buôn người kia, còn ai sẽ đi con đường đến thôn hoang vào lúc nửa đêm canh ba?”
Tiết Lăng nói: “Hai dấu bánh xe này quá nông, trên hai quan đạo còn lại cũng có vết bánh xe mới mà, hơn nữa còn sâu hơn, làm sao kết luận bọn chúng chắc chắn đi hướng thôn hoang đây? Có lẽ bọn chúng cố ý dẫn chúng ta đi đường khác, làm chậm trễ thời gian của chúng ta.”
Đường Phiếm lắc đầu: “Không phải, bọn chúng nếu đã làm việc phi pháp, chắn chắn sẽ sợ bị phát hiện. Nhất là trên xe có nhiều hài đồng, lúc di chuyển thanh âm của xe rất lớn. Ta mới vừa rồi nhìn, hai dấu bánh xe trên quan đạo đều có lẫn vụn gỗ, chỉ có đi đến thôn hoang là không có, hơn nữa dấu vết còn có chút bất quy tắc, chứng minh bọn chúng rất có khả năng đã bọc vải lên bánh xe. Chỉ có chiếc xe chở hài đồng thật sự mới cần phí công như vậy. Dấu vết ở hai con đường còn lại chỉ là cố ý bày trận giả mà thôi.”
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy khá là có lý.
Uông Trực bởi vì cẩn thận, vẫn không dám đem toàn bộ hy vọng đặt cược lên phán đoán của Đường Phiếm, bèn nói: “Các ngươi đuổi theo trước, ta dẫn người đi tìm ngựa, chia nhau đuổi theo hai con đường còn lại, sau đó sẽ tiếp tục hội hợp lại với các ngươi.”
Thời gian cấp bách, Đường Phiếm bọn họ cũng không nói nhiều, đáp lại một tiếng liền mỗi người một ngã. Tùy Châu và Đường Phiếm trước đuổi theo hướng thôn hoang. Uông Trực thì sai thủ hạ trở về tìm ngựa, chuẩn bị chia hai tốp đi quan đạo.
Quả thật như lời Tiết Lăng nói, mấy người bọn họ đi ước chừng một khắc đồng hồ liền thấy phía trước cách không xa, dường như tọa lạc một thôn trang, ánh trăng trải xuống, lộ ra những nóc nhà khô héo cỏ tranh.
Theo lý thuyết, một thôn xóm có dân cư, cho dù bây giờ mọi nhà đều đang ngủ, cảm giác đứng ngoài nhìn vào chắc chắn không giống hiện tại. Tỷ như thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chó sủa, vang đâu đó mấy tiếng heo kêu trong chuồng hoặc trẻ con nhà ai khóc đêm.
Chỉ có điều, kể cả những chiếc cửa sổ lâu năm không sửa hay một vài căn nhà lụn bại đến mức chỉ còn một nửa nóc nhà đều đang truyền một tin tức cho nhóm người Đường Phiếm: thôn xóm trước mắt, xác thật là một thôn hoang.
Song, điều khiến mọi người cảm thấy kỳ dị một cách vô hình lại không phải vì nơi này hoang phế đã lâu, không còn người ở, mà vì trong những căn nhà kia lại lọt ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Ánh đèn dầu yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ rách nát phản chiếu ra ngoài, mơ hồ quạnh quẽ, lay lắt đung đưa, tựa như bên trong còn có người đang đốt đèn đọc sách, may vá.
Trong đêm khuya, ở một thôn hoang ma quái, trong rất nhiều phòng còn đèn dầu đang cháy dở, đây là loại tình cảnh như thế nào?
Tiết Lăng ở Bắc trấn phủ ty nhiều năm, tự cảm thấy đã rèn luyện ra một lá gan bằng sắt, thế mà vừa nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này, trong nháy mắt da đầu căng cứng, trên lưng nổi da gà chằng chịt, lông măng dựng đứng.
Hắn nhỏ giọng nói: “Thôn này không tên, mọi người đều gọi nó là Hứa gia thôn bởi vì trước đây phần lớn người trong thôn đều họ Hứa. Sau đó rất nhiều người chết trong ôn dịch, số người sống sót còn lại không nhiều cũng mau chóng dời đi. Lúc ấy nghe nói quan phủ phái người đi đốt thi thể, đốt hai ngày hai đêm mới xong, cũng không đoái hoài tới chuyện lập mộ phần. Khi đó vốn định đốt cả thôn cho xong, thế mà vừa đốt lửa thì có mưa, ba lần liên tục như vậy, liền có lời đồn là những oan hồn bị chết do ôn dịch không tiêu tan được, không chịu cho người ta đốt thôn, quan phủ cũng không dám làm tiếp. Cho nên sau đó nơi này hoàn toàn hoang phế, bình thường không có ai sẽ chọn đi con đường này bởi vì quá đáng sợ.”
Một Cẩm Y vệ đi phía sau Tùy Châu lo lắng hỏi: “Có khi nào có ma thật không?”
Giọng của Tùy Châu trầm xuống: “Nơi này đã lâu không có người ở, trùng hợp tạo thành cơ hội cho một vài kẻ giả thần giả quỷ. Nếu những tên kia thật sự đi con đường này, nói không chừng nơi này chính là cạm bẫy bọn chúng xếp đặt sẵn khiến chúng ta tự hoài nghi ngờ vực. Mọi người cẩn thận chút, đừng để trúng mai phục.”
Đường Phiếm nói: “Mọi người nhìn, không phải mỗi một gian nhà nơi này đều có đốt đèn.”
Tùy Châu gật đầu: “Trước điều tra những căn nhà không thắp sáng, mọi người đừng phân tán, đều đi theo ta.”
Loại thời khắc này chính là lúc thể hiện phẩm hạnh của một người lãnh đạo.
Đổi lại người khác ở vào vị trí của Tùy Châu, bên người lại có thủ hạ để sai khiến, không chừng sẽ nói “Các ngươi đi qua đó nhìn xem có động tĩnh gì hay không”.
Nhưng Tùy Châu lại bảo rằng “Các ngươi đi theo ta”.
Một người trưởng quan nguyện ý làm gương cho sĩ tốt đương nhiên sẽ được cấp dưới kính yêu. Tùy Châu ở Bắc trấn phủ ty được hoan nghênh cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ có chừng bốn, năm căn nhà không có sáng ánh, mọi người liền lấy ra vũ khí, điều tra từng căn.
Bởi vì các loại hình ảnh quỷ dị trước đó, trong lòng mỗi người đều cực kỳ cẩn thận cảnh giác, trong tay nắm chặt Tú Xuân đao, thân thể căng thẳng tới cực điểm. Mỗi một gian nhà bị đá ra, đôi mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó, rất sợ từ bên trong lao ra thứ gì ghê gớm.
Loại thời điểm này đương nhiên không cần Đường Phiếm góp sức, hắn đi theo sau cùng, ngược lại có chút hơi dư thừa.
Lúc này đôi mắt mọi người đã thích ứng với hoàn cảnh tối mờ, không đến nỗi cái gì cũng nhìn không thấy. Những căn nhà không có ánh đèn đương nhiên tối đen như mực, Tùy Châu bọn họ sau khi đá cửa ra, phát hiện trong nhà ngoại trừ vài vật dụng đơn sơ thì không có gì cả. Có căn nhà trên giường còn chất đống chăn mền xốc xếch, dùng Tú Xuân đao khều lên, đống chăn nệm liền rách vụn ra; có căn nhà thì ghế ngồi đã lung lay sắp đổ, hơi đụng nhẹ liền sụp xuống.
Cứ như vậy theo thứ tự kiểm tra đến căn thứ năm, mọi người đã không còn hồi hộp như ban đầu, mặc dù vẫn đề phòng nhưng cũng đã thả lỏng một chút.
“Đại ca, sau nhà đậu một chiếc xe ngựa.” Một tên Cẩm Y vệ phụ trách canh phòng bên ngoài, lúc này đang từ phía sau nhà đi tới, vội vã bẩm báo.
Tùy Châu bọn họ nghe thấy vậy, dồn dập đi vòng ra sau, nhìn thấy ở giữa sân sau căn nhà này và vách núi bên cạnh có đậu một chiếc xe ngựa.
Cẩn thận nhìn kỹ, đúng như Đường Phiếm nói lúc trước, bốn bánh xe được bọc một tầng vải dày.
Hẳn là đám người đó thật sự có khả năng đã chạy trốn đến đây.
Chỉ là bây giờ xe ngựa vẫn còn nhưng không thấy người đâu. Mấy người trưởng thành còn dễ nói, bọn chúng đều là người của Nam Thành bang, có lẽ còn có võ công trong người, muốn chạy trốn cũng thuận lợi. Vấn đề là đám người này còn mang theo một nhóm trẻ con, không dễ xoay trở, có thể trốn ở đâu chứ?
Vừa lúc đó, bọn họ nghe Đường Phiếm ở sau lưng quát một tiếng gấp gáp: “Chỗ đó có người!”
Đường Phiếm không theo bọn họ sang đây xem xe ngựa mà vẫn ở lại trong căn nhà xem xét chi tiết, lúc này đương nhiên dễ dàng phát hiện động tĩnh bên ngoài.
Tùy Châu phản ứng cực nhanh, từ lúc Đường Phiếm nói chuyện đến khi hắn xoay người, thấy rõ phương vị Đường Phiếm chỉ, phong tỏa vị trí đối phương cũng chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở.
Dưới ánh trăng, một bóng đen từ một căn nhà không có ánh nến chui ra, động tác rất nhanh, gần như liều mạng chạy về phía trước. Tóm lại nếu để Đường Phiếm đuổi theo, chắc chắn đuổi không kịp.
Nhưng Đường Phiếm không kịp, đương nhiên có người kịp.
Đối phương nhanh, Tùy Châu càng nhanh hơn.
Trong khoảnh khắc, Tùy Châu lao ra ngoài, động tác nhanh nhẹn, Tú Xuân đao trong tay cũng không nhàn rỗi, ném thẳng về phía đối phương.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang vọng nơi hoang dã, bả vai người nọ trúng một đao, té rầm xuống đất.
Lúc này nhóm Tiết Lăng cũng chạy tới, hung hăng đè cái tên bị thương còn muốn chạy trốn kia xuống đất rồi rút Tú Xuân đao trên bả vai hắn ta ra. Tên đó hét một tiếng thảm thiết như heo bị cắt tiết rồi hoàn toàn yên tĩnh.
Tiết Lăng nắm vạt áo trước của gã ta, hung ác: “Nói, đồng bọn của ngươi và mấy đứa nhỏ kia ở đâu?!”
Tên đó rên rỉ: “Ta, ta không biết…”
Thấy tên đó cứng miệng, Tiết Lăng trực tiếp dùng sức bẻ gãy xương ngón tay út của gã ta.
“A!!!” Tên đó đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi cực độ.
“Có nói hay không?” Tiết Lăng không có kiên nhẫn lá mặt lá trái với gã ta, bẻ gãy thêm luôn ngón áp út.
“Ta nói! Ta nói!” Tên đó vừa khóc vừa nói: “Bọn họ mang đám nhóc kia trốn lên núi rồi.”
Tiết Lăng quát lên: “Ngươi nói láo! Bọn chúng vì sao bỏ xe ngựa không dùng, ngược lại lựa chọn lên núi?”
“Không có! Ta không nói láo!” Bả vai trúng một đao, máu đang chảy ồ ạt, bàn tay còn gãy hai ngón, tên đó đau đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi, không khác lắm với tú bà lúc trước. Mặc kệ xương cứng cỡ nào, ở trước mặt Cẩm Y vệ cũng chỉ có chịu khuất phục. “Bởi vì chở quá nhiều người, xe ngựa hư, bánh trước nứt ra, đi tiếp sẽ vỡ nát cho nên bọn họ đành phải dừng lại ở đây, sau đó chạy lên núi. Bọn họ còn mang theo đám nhóc con, đi không xa, các ngươi bây giờ đuổi theo, còn có thể kịp.”
Tiết Lăng lại hỏi: “Vậy vì sao chỉ một mình ngươi ở chỗ này?!”
Tên đó thở hồng hộc: “Bọn họ, bọn họ bảo ta ở lại chỗ này, đốt nến cho mấy căn nhà kia để hù dọa các ngươi, kéo dài thời gian…”
Hỏi tới đây, trên căn bản đã không còn gì cần hỏi. Tùy Châu nhìn Tiết Lăng, người sau hiểu ý, trực tiếp dùng cán dao đánh mạnh vào gáy tên đó, gã ta mềm nhũn té xỉu xuống đất.
Tùy Châu nói với Đường Phiếm: “Tên này vẫn không thể chết, ngươi giúp hắn băng bó, chúng ta lên núi tìm người, ngươi ở lại chỗ này.”
Đường Phiếm gật đầu, cũng không dong dài: “Được, nơi này giao cho ta, các ngươi nhanh đi đi.”
Hắn không biết võ công, tốc độ đi không nhanh, lên núi chỉ tăng thêm phiền toái. Lỡ như hai phe phát sinh tranh đấu, Đường Phiếm tự biết bản thân không giúp được gì, đi không bằng không đi, ở chỗ này canh chừng. Nếu Uông Trực dẫn người tới, cũng có thể tiếp ứng.
Đám người Tùy Châu vội vã rời đi.
Đường Phiếm thì lột áo khoác tên kia ra, xoắn thành dây, luồn dưới nách đối phương, quấn mấy vòng, buộc chặt lại để cầm máu trước.
Dưới đêm trăng, toàn bộ thôn hoang vắng lặng, gió rét xuyên qua mấy cánh cửa rách nát tạo thành âm thanh như quỷ khóc, quả thực không phụ tin đồn có ma quỷ lộng hành. Không tính bên cạnh nằm một người trọng thương hôn mê, Đường Phiếm cô đơn trong gió rét, khó tránh khỏi sinh ra ảo giác trong trời đất này chỉ còn lại một mình bản thân.
Thời khắc này, cộng thêm những bóng ảnh lay động trong mấy căn nhà, ánh đèn chập chờn, bầu không khí quả thật đáng sợ vô cùng. Nếu nói nơi này không có ma, vậy chắc chẳng ai tin.
Nghĩ tới đây, Đường Phiếm cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, bên ngoài gió lớn như vậy, cửa sổ và cửa chính đều gãy vỡ, những ngọn đèn kia hẳn đã sớm bị thổi tắt. Thế nhưng đến bây giờ còn ít nhất một nửa vẫn đang sáng, không bị gió dập, có thể thấy tên Nam Thành bang bị bỏ lại để sắp đặt việc hù dọa này thật sự rất chăm chỉ.
Bọn họ vừa rồi vội vàng, lại sợ thời gian kéo dài càng lâu, đám buôn người kia càng dễ chạy thoát, một khi bọn chúng rời khỏi địa giới kinh thành, khả năng tìm thấy sẽ thấp đi rất nhiều. Vì vậy, bất kể là Đường Phiếm hay Tùy Châu cùng đành phải đưa ra quyết định trong thời gian cực ngắn.
Vào lúc này không có chuyện gì để làm, Đường Phiếm rảnh rỗi nhớ tới những chi tiết nhỏ này.
Hắn chọn một gian nhà gần nhất rồi đẩy cửa bước vào.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa mở ra, Đường Phiếm liền phát hiện ngọn đèn dầu này được đặt bên vị trí cửa sổ, vừa vặn có một vách tường che khuất, không bị gió thổi trực diện, trên giá đèn còn có một cái chụp đèn màu trắng, trên chụp đèn thì để một miếng ván nhỏ đè lên, gió thổi vào không mạnh, đèn đương nhiên khó bị dập tắt.
Đường Phiếm đến gần, cầm tấm ván lên, phát hiện bên trong tràn đầy dầu đèn, tim đèn cũng dài hơn so với tim đèn bình thường, thảo nào khó tắt.
Tim Đường Phiếm chợt đập nhanh hơn, có chỗ không đúng!
Thôn này hoang phế nhiều năm, lấy đâu ra một lượng lớn dầu thắp và tim đèn như vậy?
Đám người đó cố ý chạy trốn cho nên chọn con đường này, nhưng cho dù sớm dự định, làm sao có thể mang theo sẵn cả dầu thắp và tim đèn?
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động loạt xoạt, Đường Phiếm không kịp ngẫm nghĩ, xoay người sải bước ra ngoài, lại thấy bên ngoài trống trơn. Tên bang chúng Nam Thành bang một khắc trước còn bị thương hôn mê nằm trên đất, giờ không thấy đâu.
Bọn họ rơi vào bẫy rồi!
Trong lòng Đường Phiếm trầm xuống, chưa kịp nghĩ nhiều, sau gáy đã bị đánh một cái, hắn theo đó ngã sấp về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
Thật là phong thủy luân chuyển, mới vừa tên kia bị Tiết Lăng gõ sau gáy, bây giờ đến phiên mình.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đường Phiếm trước khi hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kevodanh