Chương 4:
Khâu Tuấn thân là một trong những chủ khảo kỳ thi hội, bỗng nhiên lại thành ân sư của thí sinh.
Trong số các vị học tử, Đường Phiếm lại được coi trọng nhất. Khâu Tuấn cho rằng nếu hắn chịu khó gia tăng học thức hơn nữa, thành tựu tương lai tuyệt đối không thua kém mình, liền đem Đường Phiếm thu nhận làm đệ tử nhập thất. Chuyện này ở trong giới sĩ lâm đương thời cũng là một đoạn giai thoại.
Đường Phiếm sau khi tên đề bảng, lưu lại Hàn Lâm Viện ba năm, liền được Lại bộ phân đến Thuận Thiên phủ, trong chuyện này hẳn là không thể thiếu phần sức lực của vị sư huynh họ Phan này của hắn. Bằng không trong triều không có người, hoặc là tiếp tục ở lại Hàn Lâm Viện ăn không ngồi chờ, hoặc là bị phân phối đến tiểu huyện xa xôi làm huyện quan cũng là chuyện thường thấy, tuy rằng là chủ chính một phương, nghe ra cũng không oai phong hơn so với thôi quan. Nhưng trời cao hoàng đế xa, ai biết đến năm nào tháng nào mới có thể được hoàng đế nhớ tới. Ba năm qua, lại có tân tiến sĩ đảm nhiệm, ai còn nhớ được một cái tên mờ mịt giữa biển người?
Một tầng quan hệ này, mối liên quan giữa Đường Phiếm và Phan Tân lúc đó không thể nói là không gần.
Đường Phiếm cũng biết, vị sư huynh này của hắn kỳ thực cũng không phải gian thần gì, chẳng qua năng lực bình thường một chút, lại sợ việc một chút, cho nên hắn cũng tận tâm tận lực vì Phan Tân tính toán, nghe Phan Tân than phiền xong cũng không giận, ngược lại mỉm cười: "Đệ cùng với sư huynh đánh cược, thế nào?
Phan Tân có chút không vui, thầm nghĩ tuy luận về riêng tư gọi sư huynh thì cũng không sao, nhưng ta đối với đệ cũng là quan trên mà, sao có thể bất phân tôn ti như vậy. Có điều ngại thể diện của lão sư Khâu Tuấn, hắn cũng không so đo nhiều, ho nhẹ một tiếng, nói: "Có tiền không?"
Đường Phiếm chỉ chỉ bát không trước mắt: "Nếu đệ thắng, sư huynh mời đệ ăn một bát mì thịt là được."
Phan Tân mỉm cười nói: "Cũng được, xem ra đệ lại muốn mời ta ăn thêm lần nữa."
Tuy rằng nguyên nhân là vì ân sư, Phan Tân vẫn đối với vị tiểu sư đệ này chiếu cố rất nhiều, nhưng trong lòng hắn thực sự không đem lời này nói cho Đường Phiếm. Hắn thấy Đường Phiếm mới vào quan trường, tuổi lại ít, làm sao hiểu được cái lợi hại, quan hệ trong đó, chỉ cần không để cho sư đệ rước họa vào thân là tốt rồi.
Đến chính lão sư còn khen ngợi Đường Phiếm, Phan Tân cũng không để trong lòng. Hắn cảm thấy lão sư là bậc thầy trên phương diện học vấn, nhưng trên phương diện địa vị thực sự không được tốt lắm, nếu không cũng không đến nỗi đã nhiều tuổi như vậy mà chức quan thế nhưng còn thấp hơn so với đệ tử.
Cái chết bất ngờ của trưởng tử nhà Võ An Hầu phủ rất nhanh được báo lên trên. Thuận Thiên phủ bên này, Phan Tân không tiếp thu ý kiến của Đường Phiếm tiếp tục điều tra, mà cùng Võ An Hầu liên lạc một phen, trực tiếp phán kết quả nhận định Trịnh Thành là "Đột ngột phát dương mà chết". Cứ như vậy, tỳ nữ A Lâm có mặt lúc đó liền khó thoát tội.
Nhưng phán quyết sau cùng thế nào, cũng không phải Thuận Thiên phủ có thể định đoạt. Bởi vì chuyện liên quan đến Võ An Hầu phủ, Võ An Hầu khẳng định sẽ đi tìm hoàng đế, cuối cùng cũng chắc chắn là sẽ do hoàng đế quyết định.
Theo lý mà nói A Lâm không trực tiếp giết người, cho dù thật sự câu dẫn Trịnh Thành gián tiếp gây nên cái chết của hắn, cũng không thể cấu thành tử tội, nhiều nhất chính là lưu đày. Nhưng một nữ tử đơn thân sau khi bị phán tội đày phải chịu bao nhiêu khổ, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết. Dọc đường đi chưa chắc đã có thể tới được nơi cần tới, huống chi nàng lại đắc tội với Võ An Hầu phủ, Võ An Hầu muốn bóp chết một nữ tử yếu đuối vô quyền vô thế, nghĩ cũng không muốn nghĩ muốn việc này quả thực dễ như trở bàn tay.
Mặc kệ chuyện thế nào cũng được, Phan Tân bên này xem như xong hết trách nhiệm.
Nhưng trời không chiều lòng người, Phan Tân càng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, sự tình lại càng phát triển theo hướng ngược lại với ý nguyện của hắn.
Số đã định, năm nay thế nào cũng là một năm rắc rối.
Nguyên nhân chuyện này phải lùi về hai tháng, ba tháng trước, Hữu phó Đô ngự sử Trần Việt thượng tấu xin mở lại Liêu Đông Mã thị(1). Về chuyện này còn liên quan đến Đóa Nhan Tam Vệ và ân oán cũ của Minh triều, muốn nói tiếp lại phải truy ngược đến thời Thành tổ Vĩnh Lạc hoàng đế, giống như vải bó chân của lão thái bà, đã dài còn bốc mùi, không nên đề cập tới.
(1) Liêu Đông Mã Thị: tên quân trấn thời Minh. Vào năm Hồng Vũ thứ 4 (1371) thời Minh Thái Tổ, định ra Liêu đô vệ, đến năm thứ 8 (1375) thì đổi thành Liêu Đông đô ti. Trị sở đặt tại Trung Vệ (nay là Liêu Dương), lãnh thổ tương đương với phần lớn Liêu Ninh ngày nay. Về sau, bộ lạc Ngột Lương Cáp di chuyển xuống phía nam, chiếm vùng nay là đôi bờ trung du Liêu Hà; từ năm Thiên Khải thứ 1 (1621) đến năm Sùng Trinh thứ 5 (1642), toàn bộ lãnh thổ Liêu Đông dần rơi vào tay Hậu Kim, sau này là nhà Thanh.
Chỉ là trong triều đối với chuyện này rất có tranh luận. Vài người cho rằng Đóa Nhan Tam Vệ không biết xấu hổ, cho nên mới bóp chặt yết hầu bọn họ không buông. Lập lại Mã thị tương đương với việc chủ động nhượng bộ, về sau đánh mất thể diện triều đình thì không nói, lại còn khiến cho những người này được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng vì có Uông Trực ở một bên thu xếp, cho nên sau cùng hoàng đế vẫn đồng ý thượng tấu của Trần Việt, hơn nữa còn cho Trần Việt làm tuần phủ Liêu Đông.
Kết quả không quá hai tháng, Trần Việt tung tin giả rằng Kiến Châu Nữ Chân(2) mưu phản, lén giết người đứng đầu với mục đích giả tạo công trạng trình báo lên trên, dẫn đến loạn Liêu Đông. Sau khi bị người ta tố giác, hoàng đế đương nhiên phải phái người đi điều tra rõ chân tướng, nhân tiện trấn an vùng biên giới bị Trần Việt gây rối. Lúc này xưởng công Tây xưởng Uông Trực chủ động xin đi giết giặc, nói nguyện ý vì hoàng đế cống hiến sức lực.
(2) Kiến Châu Nữ Chân (tiếng Trung: 建州女真): là một trong tam đại bộ của người Nữ Chân vào thời nhà Minh. Họ là nhóm cực nam của người Nữ Chân, hai nhóm khác là Dã Nhân Nữ Chân (野人女真) và Hải Tây Nữ Chân (海西女真), họ sinh sống ở các khu vực Mẫu Đơn Giang, Tuy Phân Hà (tức sông Razdolnaya) và Trường Bạch Sơn thuộc tỉnh Cát Lâm ngày nay.
Đọc thêm về Kiến Châu Nữ Chân http://vi.wikipedia.org/wiki/Ki%E1%BA%BFn_Ch%C3%A2u_N%E1%BB%AF_Ch%C3%A2n
Chắc hẳn Uông Trực là vì tranh việc lập công, nhưng loại chuyện này rất nhiều người đã trải qua, trên chính đàn(3) Đại Minh nhìn mãi quen mắt, đâu đâu cũng có.
(3) chính đàn: giới chính trị.
Nhưng Binh bộ Thượng thư Dư Tử Tuấn cố tình đứng ra phản đối, cho rằng hiện tại việc cấp bách là phái một người am hiểu chiến sự đi trước, mới có thể dao sắc chặt đay rối, giải quyết vấn đề. Ngụ ý, Uông Trực là người không có kinh nghiệm, đừng nên đi gây náo nhiệt tăng thêm phiền phức.
Uông Trực đương nhiên giận dữ. Hắn phát hiện mình tuy rằng được hoàng đế sủng ái tin tưởng, lại thành lập Tây xưởng, nhưng cũng chưa đủ một tay che trời, trong triều đâu đâu cũng có kẻ phản đối người của hắn.
Đúng lúc này, Thái Bình phủ Quảng Tây, mỏ muối Tứ Xuyên liên tiếp phát sinh địa chấn, tử thương nghiêm trọng. Uông Trực lấy cớ trời cao cảnh báo, xung quanh đế quân có kẻ gian quấy phá, tranh cáo trạng trước mặt hoàng đế. Trước tiên đem phe cánh của Dư Tử Tuấn, Binh bộ Hữu thị lang Mã Văn Thăng đá đi Liêu Đông, chặt đứt một cánh tay của Dư Tử Tuấn, đồng thời khiến cho Giám sát Ngự Sử cứu nạn thiên tai ở địa phương, với danh nghĩa để tránh có người trung gian kiếm lời. Đem mấy ngôn quan thay Dư Tử Tuấn nói chuyện toàn bộ đá đến địa phương, triệt để cô lập Dư Tử Tuấn.
Mấy chuyện đấu đá của các đại lão thần trong triều này căn bản là không hề liên quan đến Phan Tân, nhưng khéo thế nào, đúng lúc đó lại gặp án mạng trong Võ An Hầu phủ. Uông Trực lợi dụng chuyện này thượng tấu lên hoàng đế, yêu cầu tra rõ đến cùng, tỏ vẻ như nếu cần, Tây xưởng cũng có thể tham gia giúp đỡ điều tra, nhất định phải cho Võ An Hầu một cái chân tướng. Mặt khác, Thuận Thiên phủ vội vàng kết án, nghi ngờ là chỉ làm cho có lệ, nên trừng phạt.
Tin này truyền đến, Phan Tân rốt cuộc ngồi không yên, sự tình lại phát triển giống y như lời vị tiểu sư đệ kia của hắn nói!
Thử nghĩ đối phương chẳng qua mới chỉ hai mươi, tuy rằng tài hoa hơn người, khiến lão sư tán thưởng không ngớt, thu làm đệ tử, nhưng chung quy cũng chỉ là chim non mỏ trắng, vừa mới vào quan trường. Trước đó Phan Tân không đem lời nói của Đường Phiếm để trong lòng cũng là vì thế, hắn cảm thấy Đường Phiếm chính là người trẻ tuổi quá mức cuồng vọng, không biết thiệt hơn, ở đây chỉ điểm giang sơn lung tung thôi. Ai ngờ không lâu sau, lời nói của vị sư đệ kia thế mà lại nhất nhất ứng nghiệm, không sai một li.
Trái lại chính mình, thân là Thuận Thiên phủ doãn, đại quan chính tam phẩm, cũng coi như là đứng vững được nửa bàn chân trong triều, lại vẫn như trước ngây thơ không biết gì, quan sát sự tình còn không rõ ràng bằng một tiểu quan lục phẩm.
Việc đã đến nước này, hắn vội vàng gọi Đường Phiếm đến. Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngày trước chần chừ ra vẻ không chịu gọi sư đệ, hiện tại cũng không còn lòng dạ nào để ý, đem nguyên nhân hậu quả kể lại một lượt, cuối cùng nói: "Sư đệ, theo đệ thấy việc này còn có thể có đường xoay chuyển không?"
Dựa vào thân phận địa vị của Phan Tân, tốc độ nhận được tin tức so với Đường Phiếm đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều. Đường Phiếm cũng không bất ngờ, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, trầm tư một lát, nói: "Chuyện này sư huynh muốn làm thế nào?"
Phan Tân nói thầm trong lòng, ta còn muốn như thế nào, ta đương nhiên là muốn giữ lại chức quan, không bị truy cứu a!
Phan Tân ho nhẹ một tiếng: "Võ An Hầu lén nói với huynh, vốn muốn đem án này chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng Uông Trực lần này khí thế lớn, lại được bệ hạ tín nhiệm, chỉ sợ rất khó làm sáng tỏ. Huynh bị tố cáo là chuyện nhỏ, nói không chừng Thuận Thiên phủ cũng bị liên lụy. Đệ nếu có biện pháp nào đừng ngại nói một câu."
Đường Phiếm: "Võ An Hầu và sư huynh đều không có thù oán gì với Uông Trực, án mạng của Trịnh Thành cũng không quan hệ gì đến hắn, hắn sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ mọi người, nháo thành như vậy. Đơn giản là hắn muốn mượn chuyện này lập uy, kinh sợ triều thần thôi."
Phan Tân vẻ mặt đau khổ: "Hắn lập uy của hắn, đâu có liên quan gì tới huynh. Huynh cũng không phải Dư Tử Tuấn, cũng chưa từng đắc tội với hắn!"
Đường Phiếm: "Dư Thượng thư là cựu thần tiền triều, vốn có uy danh. Uông Trực nhất thời không có cách nào đối phó với ông ta, đành phải xuống tay với người khác cho hả giận. Cái này gọi là "cửa thành cháy, vạ đến cá trong ao"."
Phan Tân nổi cáu giận cá chém thớt: "Đệ còn có tâm tư cười. Sư huynh của đệ sắp phải bị bãi quan vấn tội , đệ cao hứng thế hả?"
Đường Phiếm cũng không sợ hãi, khom lưng chắp tay: "Đại nhân thứ tội. Đại nhân có từng hỏi qua ý kiến của mấy vị phụ tá chưa? Bọn họ nói như thế nào?"
Phan Tân có hai phụ tá, một người tên là Lữ Phong, một người tên là Khương Đông Nguyên, Đường Phiếm đều từng gặp qua.
Phan Tân thở dài: "Bọn họ một người bảo ta đi tặng lễ bồi tội với Uông Trực, một người nói muốn ta thượng tấu thỉnh tội!"
Thượng tấu là điều cần thiết. Hiện tại Uông Trực ở trước mặt hoàng đế quở trách Thuận Thiên phủ vô năng, Phan Tân nhất định phải thượng tấu. Nhưng tấu chương này phải viết như thế nào cũng là cả một nghệ thuật, trọng yếu hơn là còn phải xem tâm tình của hoàng đế, cùng với người viết tấu chương ở trước mặt hoàng đế có nói được lời hay hay không. Phan Tân buồn phiền chính là một khi hắn dâng tấu chương lên, Uông Trực lại ở trước mặt hoàng đế khiêu khích vài câu, khiến cho hoàng đế cảm thấy Phan Tân thực sự vô năng, thì chức Thuận Thiên phủ doãn này của hắn coi như xong.
Còn việc tặng lễ bồi tội với Uông Trực, Phan Tân lại có chút do dự.
Hiện tại trong triều chủ yếu chia làm ba phái: phái dựa vào Uông Trực, phái chống lại Uông Trực.
Ngoài ra còn có phái trung lập, chẳng hạn như lão sư Khâu Tuấn của Phan Tân và Đường Phiếm. Lão nhân gia này chính là một tế tửu Quốc Tử Giám, trung lập chính là trung lập, cũng sẽ không có người hao tâm tổn sức đi lôi kéo ông ta.
Phan Tân cũng muốn ở phái trung lập, hai bên đều không đắc tội, có điều lấy vị trí của hắn bây giờ mà nói, chuyện này có chút khó khăn.
Nhìn xem, căn bản là một cái án tử không lớn, tuy rằng thân phận người chết không đơn giản, nhưng điều tra ký lưỡng là được. Kết quả hiện tại bởi vì dính dáng đến tranh đoạt, ngươi lừa ta gạt giữa các đảng phái trong triều, đột nhiên liền trở nên phức tạp.
Đường Phiếm: "Sư huynh, huynh đối với Uông Trực cảm thấy thế nào?"
Phan Tân sửng sốt, nghĩ nghĩ: "Không đơn giản."
Quả thật không đơn giản.
Một nội quan so với Đường Phiếm còn ít tuổi hơn, trong một năm ngắn ngủi đột nhiên nổi lên, đạt được tín nhiệm của hoàng đế và Vạn quý phi, thành lập Tây xưởng, quyền thế ngút trời. Phan Tân nghe nói, có một quan viên vào kinh báo cáo công tác đúng lúc gặp được Uông Trực, cũng không nịnh bợ lấy lòng giống những người khác, ngược lại trước mặt mọi người mắng hắn một trận. Sau đó Uông Trực không những không tính toán, trái lại gặp người khác còn khen ngợi quan viên kia có khí phách, tin đồn còn không biết thực hư, thế mà nói hắn khoan dung độ lượng. Hắn hết lần này đến lần khác thông qua Tây xưởng vừa bắt vừa giết không ít quan viên, tạo rất nhiều kẻ địch, hành vi ngang ngược, hơn nữa rất thích tùy tiện sai khiến, gây thêm phiền phức cho người khác.
Nói tóm lại, đây là một người biết tận dụng thời cơ mà thăng tiến, nếu ở thời loạn, nói không chừng chính là một phương kiêu hùng. Chỉ là, một văn thần bình thường lại nói ra lời có thái độ khinh thường này đối với hoạn quan, sau cùng cũng chỉ có chính mình chịu thiệt.
Đường Phiếm: "Bình thường chẳng có hoạn quan nào không tham tài, nhưng Uông Trực lại là ngoại lệ. Hắn không yêu tiền tài, nhưng lại yêu quyền thế. Sư huynh xem hắn giúp bệ hạ xử lý sự kiện hai năm trước kia sẽ biết, lợi dụng "yêu hồ án", có thể thuận thế giương cao cờ lớn, thành lập Tây xưởng, lôi kéo thế lực cho bản thân. Hai năm trước, có bao nhiêu người từng nghe qua cái tên Uông Trực này? Hiện tại, huynh một lần nữa đi hỏi, lại có bao nhiêu người không biết Uông Trực? Cho nên, tặng lễ hối lộ đối với một tiểu thái giám bình thường dùng được, đối với Uông thái giám, không dùng được."
Hắn nói chuyện ngữ điệu chầm chậm êm tai, khiến cho người khác có cảm giác trầm ổn đáng tin.
Một phen phân tích đạo lý càng khiến cho Phan Tân hoàn toàn tin phục vị tiểu sư đệ này, liên tục gật đầu: "Không tồi. Uổng cho lão Khương làm sư gia chỗ ta cũng có vài năm rồi, thế nhưng hiểu biết đối với Uông Trực cũng không bằng đệ. Vậy đệ nói xem nên làm thế nào cho phải?"
Đường Phiếm: "Tấu bắt buộc phải dâng, có điều sư huynh có thể làm thế này....."
Phan Tân sau khi nghe xong, trước mắt sáng ngời, ha ha cười nói: "Biện pháp này thực không tồi!"
Hôm sau, Phan Tân liền dâng một bản tấu chương.
Hắn xử án cũng tạm tạm, nhưng làm quan lại rất khéo, một bản tấu chương trải qua trau chuốt của phụ tá, căn bản là viết thành oan thư kể khổ. Đầu tiên là ngôn từ khẩn thiết thỉnh tội, kể ra đủ loại khổ tâm bất đắc dĩ của bản thân, tranh thủ sự đồng cảm của hoàng đế. Sau đó hắn chuyển đề tài, nói nếu Uông Đề đốc kết tội Thuận Thiên phủ, chắc hẳn là thần quả thực còn có chỗ làm chưa đủ tốt. Chi bằng mời Tây xưởng, Đông xưởng, Cẩm y vệ, Hình bộ, Đại Lý Tự cùng điều tra án này, vừa hay lại cho Võ An hầu phủ một cái chân tướng.
Cái ao này vốn dĩ đã không thanh tĩnh, Phan Tân lần này dứt khoát đem ao khuấy cho càng loạn.
Đây là chủ ý Đường Phiếm nêu cho Phan Tân.
Uông Trực làm việc quá mức ngang ngược, không ít người nhìn hắn không vừa mắt. Đề nghị này đúng lúc hợp ý vài vị trong triều, Đường Phiếm cũng là đoán chắc tâm tư những người này, tấu chương của Phan Tân vừa dâng lên, người khác lại giựt giây vài câu, đề nghị rất nhanh được hoàng đế phê chuẩn.
Nhiều nha môn như vậy tham dự vào, bất luận cuối cùng tra ra kết quả gì đều tốt, trách nhiệm của Thuận Thiên phủ tự nhiên liền nhẹ đi rất nhiều. Cái này gọi là "một gậy hạ xuống, cá đều chạy loạn", làm sao còn đánh chết được con nào. Như vậy Phan Tân cũng không cần lo lắng sẽ mất mũ ô sa.
Thế là vòng một vòng lớn, án mạng của Võ An hầu phủ vốn là đã sắp kết thúc, lại trở lại khởi điểm, bắt đầu lại từ đầu, thật là làm cho người khác dở khóc dở cười.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến, trợ giúp sau lưng lần này cư nhiên lại là một tiểu quan lục phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro