Chương 37
Thư đồng của Hàn Tảo tên Tiểu Cao, cái tên chẳng ra ngô ra khoai này là do Hàn Tảo đặt, thằng bé không lớn hơn Hàn Tảo mấy tuổi, mới bị nhốt vài ngày mà người đã gầy như cây kim, vừa thấy Hàn Huy liền xúc động đến rơi nước mắt: “Đại thiếu gia tới rồi! Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân không sát hại thiếu gia! Cầu xin ngài nói giúp cho tiểu nhân trước mặt phu nhân!”
Hàn Huy trấn an: “Ta biết, ngươi đừng sốt ruột. Hai ngày nay thân thể phu nhân không khỏe, bọn ta cũng không dám kích động bà ấy, ngươi cứ chịu oan ức một chút, ở trong này thêm vài ngày, ta sẽ bảo bọn họ đưa đồ ăn đến cho ngươi, đợi tâm tình phu nhân bình phục hơn thì sẽ không có chuyện gì nữa. Hai vị này là đại nhân do triều đình phái tới, vì điều tra án mạng của tiểu Tảo, ngươi phối hợp chút, hỏi gì ngươi cũng phải trả lời chi tiết, nếu ngươi trong sạch, hai vị đại nhân này đương nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”
Tiểu Cao liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng! Tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn(1)!”
(1) tri vô bất ngôn (知无不言): trong câu “Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn” ý là: biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.
Đường Phiếm nói với Tiểu Cao: “Ngươi mau tỉ mỉ kể lại từ đầu đến cuối sự việc hôm đó ngươi cùng Hàn Tảo ra khỏi phủ.”
Tiểu Cao bình tĩnh trở lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm đó, tiểu nhân với thiếu gia cùng ra ngoài như bao ngày bình thường khác. Tiểu Thiền gọi nhị thiếu gia dậy, hầu hạ cậu ấy rửa mặt ăn sáng, tiểu nhân chờ bên ngoài, khoảng giờ Dần ba khắc thì ra ngoài, nhìn qua thấy tinh thần thiếu gia rất tốt, cũng chẳng có gì không ổn. Sau khi ra khỏi cửa, thiếu gia lên kiệu, tiểu nhân đi theo bên cạnh. . . . . .”
Đường Phiếm ngắt lời: “Trước khi hai người ra ngoài có gặp ai không?”
Tiểu Cao nói: “Dạ có, gặp Chu cô cô.”
Đường Phiếm: “Tiểu Chu thị? Biểu muội của lão gia nhà ngươi? Kể lại tỉ mỉ một chút.”
Tiểu Cao nói: “Dạ đúng, chính là Chu cô cô. Chu cô cô nói chuyện với nhị thiếu gia một lúc, nhị thiếu gia ăn sáng rất nhanh, tay áo hơi nhăn, Chu cô cô còn giúp nhị thiếu gia chỉnh lại cho phẳng.”
Đường Phiếm nói: “Bình thường tình cảm giữa bà ấy và nhị thiếu gia nhà ngươi thế nào?”
Tiểu Cao nói: “Rất tốt, nhị thiếu gia rất thích bà ấy, có điều phu nhân không thích Chu cô cô, nên không cho phép nhị thiếu gia đi tìm bà ấy, còn căn dặn chúng tiểu nhân bình thường trông chừng nhị thiếu gia cho tốt.”
Cũng giống như lời Hàn Huy đã nói.
Tiểu Cao lại nói: “Nhưng lúc nào gặp Chu cô cô, nhị thiếu gia vẫn sẽ chào hỏi bà ấy. Chu cô cô biết tâm bệnh của phu nhân, cũng không thường xuyên tìm nhị thiếu gia, nhưng thỉnh thoảng cũng nhân lúc gặp nhau mà tặng nhị thiếu gia mấy món đồ nho nhỏ.”
Đường Phiếm: “Là những gì?”
Tiểu Cao: “Đồ ăn đồ chơi đều có. Đôi khi là bánh tuyết(2) mua ở ngoài, đôi khi là cá nhỏ bằng vải(3) do cô cô tự may. Nhị thiếu gia đều rất thích, cậu ấy còn bảo chúng tiểu nhân phải giúp cậu ấy giấu phu nhân.”
(2) bánh tuyết:
(3) tiếng Hán là “tiểu bố ngư”:
Đường Phiếm hỏi: “Hôm đó sau khi hai người ra ngoài, có gặp ai khác nữa không, giữa đường có dừng kiệu không?”
Tiểu Cao lắc đầu: “Dạ không, sau khi ra ngoài thì đi thẳng đến trước cửa cung. Tiểu nhân nhìn nhị thiếu gia được người trong cung dẫn đi xong thì trở về, vốn dự định lúc chạng vạng sẽ đi đón người. Ai ngờ, ai ngờ thiếu gia đã. . . . . .”
Đường Phiếm cảm thấy không cần phải hỏi tiếp nữa, hắn nhìn về phía Hàn Huy: “Chúng ta muốn đi gặp tiểu Chu thị.”
Hàn Huy gật gật đầu: “Mời theo tại hạ.”
Tiểu Chu thị hiển nhiên cũng đã nghe tin. Lúc bà ấy ra tiếp đón, hai mắt đỏ bừng, đau buồn đáng thương, theo tuổi tác thì quả thật trẻ hơn Lâm thị một chút, cũng khó trách Lâm thị đề phòng bà ấy quá sâu.
Tiểu Chu thị nghe Hàn Huy giới thiệu thân phận của Đường Phiếm bọn họ, trước tiên thi lễ, sau đó nói: “Phụ nhân ở góa, căn bản đã chẳng phải điều tốt lành. Nếu không phải ta vẫn cứ luôn thăm hỏi tiểu Tảo, nói không chừng tiểu Tảo cũng chẳng xảy ra chuyện.”
Đường Phiếm đương nhiên không có tâm tình cũng như nghĩa vụ an ủi bà ta, trực tiếp hỏi: “Tại hạ nghe Tiểu Cao nói, ngày Hàn Tảo xảy ra chuyện, trước khi cậu ấy xuất môn để tiến cung, phu nhân đã gặp cậu ấy?”
Tiểu Chu thị gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta chuẩn bị đến tiền viện thỉnh an cô, đúng lúc gặp tiểu Tảo. Ta biết biểu tẩu không thích ta tiếp xúc nhiều với tiểu Tảo, nên cũng không hay chơi cùng nó. Nhưng đứa nhỏ tiểu Tảo này luôn khiến người ta yêu thương, mỗi lần gặp nó ta đều không nhịn được muốn đùa giỡn, nói chuyện với nó. Hôm đó ta có nói chuyện với tiểu Tảo một lúc, thời gian chắc cũng khoảng một chung trà, lúc ấy thư đồng Tiểu Cao của tiểu Tảo có mặt ở đó, thị nữ Tịch Mai của ta cũng ở đó.”
Tịch Mai bà ấy nói, chính là tỳ nữ trẻ tuổi đang đứng phía sau tiểu Chu thị, tuổi xấp xỉ Hàn Huy, cúi đầu, hai tay nắm lại để trước bụng, thấy tiểu Chu thị nói đến mình, Tịch Mai liền hành lễ với Đường Phiếm bọn họ.
Đường Phiếm nhìn nàng ta một lượt, rồi lại nhìn phía tiểu Chu thị: “Phu nhân còn thân thiết giúp Hàn Tảo chỉnh lại xiêm y, đúng không?”
Tiểu Chu thị thoáng sửng sốt: “Đúng. Việc này, việc này thì liên quan gì?”
Đường Phiếm không trả lời, chỉ nói: “Tại hạ muốn xem qua phòng của phu nhân, có thể không?”
Tiểu Chu thị nhìn Đường Phiếm, kinh ngạc: “Đại nhân, đại nhân nghi ngờ ta sao?”
Đường Phiếm thản nhiên nói: “Phải, mà cũng không phải, xem trước rồi nói sau.”
Tiểu Chu thị cắn môi dưới, một nữ nhân bị người ta điều tra phòng ở, thật sự là nỗi nhục lớn, hơn nữa việc này giống như mình vạch áo cho người xem lưng vậy.”Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Đường Phiếm nhìn Uông Trực.
Người vẫn luôn bên cạnh đảm nhiệm vai trò phông nền, Uông công công lên sàn, phối hợp ăn ý với Đường đại nhân, lập tức nhe răng cười nói: “Bây giờ để bọn ta lục soát, hay là chờ ta đem bà mang về Tây xưởng khám xét, bà chọn đi.”
Đường Phiếm âm thầm giơ ngón cái lên với Uông công công.
Những lời này từ trong miệng Đề đốc Tây xưởng nói ra, hiệu quả liền tăng lên mười phần thành công, nếu để Đường Phiếm mang Thuận Thiên phủ ra, vậy thì chẳng có sức uy hiếp gì cả.
Đường đại nhân thầm nghĩ, hồi đầu Bệ hạ bảo Uông xưởng công tự thân xuất mã tới theo dõi cộng thêm giúp đỡ mình, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn vô tác dụng.
Uy danh của Tây xưởng, ngay cả phụ nhân khuê các cũng như nghe sấm bên tai, khuôn mặt thanh tú của tiểu Chu thị lập tức mất đi huyết sắc.
Bà ấy giật lùi hai bước, Tịch Mai vội vàng đỡ lấy.
Tiểu Chu thị nhẹ nhàng hạ bái: “Nhị vị đại nhân dung thứ, việc này quả thật không hề liên quan đến ta, ta yêu thương tiểu Tảo như con cháu, sao có thể hại nó? Một phụ nhân như ta, nếu để người khác lục soát phòng, sau này truyền ra ngoài còn biết làm người thế nào, nguyên nhân trong đó, xin các đại nhân lượng thứ.”
Giọng Đường Phiếm rất ôn nhu, ngữ khí cũng là không thể bị thuyết phục: “Phụng chỉ phá án, cũng xin phu nhân lượng thứ.”
Dứt lời, hắn cũng không quan tâm tiểu Chu thị, trực tiếp dẫn đầu đi vào trong phòng.
Lúc này, người Uông Trực mang tới liền phát huy công dụng, bọn họ cộng thêm Uông Trực Đường Phiếm, vài người cùng lục soát khắp phòng.
Người của Tây xưởng làm việc đương nhiên không có chuyện nhẹ nhàng hòa nhã. Chỉ chốc lát sau, nào là đệm chăn, gương lược đều bị tra tìm đến mức ngổn ngang.
Là khuê phòng của phụ nữ nhà người ta, có thể được Uông xưởng công đích thân ra tay lục soát, cũng xem như tiểu Chu thị là người đầu tiên.
Có điều Uông công công ra tay lại thô bạo, hắn chỉ chọn những góc rất ít người chú ý để kiểm tra, ngay cả đỉnh màn giường cũng bị hắn kéo xuống.
Đường Phiếm là hiền nhất, hắn chỉ tìm những chỗ như góc tường, chân giường, rất ít tạo thành dấu vết phá hoại.
Hàn Huy không tiện tiến vào, đang đứng chờ bên ngoài.
Không thể ngăn cản, chỉ có thể theo sau lưng Đường Phiếm bọn họ đi vào, tiểu Chu thị chứng kiến một trận bừa bãi này, chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Tịch Mai cuống quýt đỡ lấy bà ấy, hô lên: “Chủ tử! Chủ tử!”
“Xưởng công!” một trong hai người Uông Trực mang đến bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hắn đứng ở chỗ cửa sổ, một tay cầm nam châm, đang hút ra một cây châm nhỏ từ khe hở của song cửa sổ bị đóng lại.
Uông Trực và Đường Phiếm lập tức đi đến xem xét.
Nhìn gần, mới thấy rõ cây châm nhỏ kia chỉ dài hơn hai tấc, độ dày giống như sợi tóc. Nếu không phải thám tử của Tây xưởng đã nghe Đường Phiếm nói qua, cố ý mang theo nam châm, thật sự là chưa hẳn có thể phát hiện ra sự tồn tại của một vật như vậy.
“Đây là đoạn châm!” Uông Trực nói, sau đó chuyển hướng đến tiểu Chu thị đang xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng.”Hàn Tảo chính là do đoạn châm đâm vào huyệtThủy Phân mà chết, bà còn dám nói không phải do bà làm?”
Tiểu Chu thị mở to hai mắt, mạnh mẽ lắc đầu: “Không phải ta! Không phải ta! Ta không biết châm kia là của ai!”
Uông Trực cũng không nghe bà thanh minh, trực tiếp nói với tùy tùng: “Bắt bà ta lại trước đi!”
Tiểu Chu thị khóc lóc hô to: “Oan uổng quá! Đại nhân, oan uổng quá!”
Tịch Mai cũng giữ chặt ống tay áo của bà mà la hoảng lên.
Hàn Huy có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đi vào, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi trợn mắt há mồm, vội vàng hỏi Uông Trực: “Uông công, xảy ra chuyện gì vậy, trong chuyện này liệu có, liệu có hiểu lầm gì hay không?”
Uông Trực hừ lạnh một tiếng: “Có phải hiểu lầm hay không, mang về tra hỏi sẽ rõ!”
Nếu Đường Phiếm mang theo người của Thuận Thiên phủ đến, chắc chắn không thể thuận lợi trực tiếp dẫn người đi như vậy, vì dù nói thế nào đi nữa, Hàn gia là nhà quan, Hàn Phương còn có quan hệ với Thành Hoá đế. Nhưng Uông công công không kiêng nể như thế, hắn trực tiếp phất tay, sai người mang tiểu Chu thị đi.
Hàn Huy hoàn toàn không ngăn cản được. Cậu ở Hàn gia không có tiếng nói, cũng không có chức quan, có thể nhìn ra Uông Trực lúc này căn bản chẳng muốn giải thích nhiều với cậu, Hàn Huy không còn cách nào, đành phải đuổi theo chân hai người kia ra ngoài, vội vàng đi bẩm báo Hàn Phương.
Thị nữ Tịch Mai chân tay luống cuống, sắc mặt hoảng loạn, nàng ta nhìn nhìn hai người Uông Trực còn đang trong phòng, rồi cũng chạy ra ngoài.
Uông Trực quay đầu lại, thấy Đường Phiếm còn đứng ở cửa sổ, thoạt nhìn giống như đang ngắm phong cảnh, đến gần mới phát hiện hắn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không nỡ đi hả?” Uông Trực nhíu nhíu mày, trực tiếp vỗ một chưởng vào lưng hắn.
Đường Phiếm thiếu chút nữa bị đánh cho sinh bệnh, nhất thời ho không ngừng.
Hắn vừa ho vừa nói: “Việc này cũng quá trùng hợp, chúng ta tới đây nói muốn điều tra, đúng lúc lại phát hiện một đoạn châm. Một cây châm nhỏ như vậy, tùy tiện ném vào bụi hoa, hay là cắm xuống đất, muốn tìm ra không phải càng tốn sức sao, đầu óc tiểu Chu thị cũng chẳng có vấn đề, sao lại nhét vào khe hở ở cửa sổ, đợi chúng ta tìm ra?”
Uông Trực nói: “Phụ nhân khuê phòng thì biết gì chứ? Lâm thị căm hận bà ta như vậy, ba lần bảy lượt gây phiền phức cho bà ta, còn nhục nhã đến mức thiếu chút nữa bà ta đã thắt cổ, tiểu Chu thị ôm hận trong lòng, muốn hại chết Hàn Tảo để trả thù Lâm thị, làm cho bà ta đau khổ tột cùng, chẳng khác thường chút nào. Sau khi giết người, trong lòng bà ta hoảng loạn, đương nhiên sẽ không nghĩ ngợi được nhiều, tùy ý giấu ngân châm đi, cũng không ngờ rằng chúng ta sẽ tìm được chỗ này. . . . . .Lão già ngươi nhìn ta làm gì!”
Đường Phiếm thản nhiên hỏi: “Uông công thông minh như vậy, không cảm thấy lời nói của chính mình có trăm ngàn sơ hở sao?”
Uông Trực cười lạnh: “Ngươi có ý gì?”
Đường Phiếm nói: “Ta có thể hiểu trong lòng Uông công muốn nhanh chóng kết án, nhưng trong vụ án có tình tiết chưa rõ ràng, còn chưa đến thời điểm tìm ra được hung thủ thực sự mà đã đi đến kết luận, có phải là hơi sớm hay không?”
Uông Trực chắp hai tay ra sau lưng, nheo mắt lại, âm nhu nhất thời hóa thành sắc bén.
Đường Phiếm không sợ sát khí lờ mờ đối phương đang biểu lộ ra, vẫn cứ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của đối phương.
Hai người đối mặt một lúc, giọng Uông Trực có chút bình tĩnh lại, nói: “Bản công hiểu trong lòng ngươi muốn lập công, một khi án tử này chấm dứt, bản công đương nhiên sẽ thượng tấu thỉnh công cho ngươi. Tuy rằng bây giờ chưa thể hoàn toàn xác định hung thủ, nhưng hiềm nghi của tiểu Chu tương đối lớn, không còn nghi ngờ gì nữa. Bản công sẽ sai người thẩm vấn chặt chẽ, nếu ngươi có hứng thú, đương nhiên cũng có thể tham gia.”
Trên quan trường không có kẻ địch thực sự, cũng không có bằng hữu chân chính, trước khi Uông Trực và Đường Phiếm có quan hệ hợp tác, hai người đều có một mục tiêu chung, chính là vụ án Đông Cung, nhưng tỉ mỉ mà nói, mỗi người đều chú trọng một điểm khác nhau.
Trọng điểm của Đường Phiếm là tìm ra hung thủ, còn của Uông Trực là giải quyết chuyện này, không muốn gây ra hậu quả quá nghiêm trọng.
Hiện tại tiểu Chu thị có động cơ đầy đủ, cũng có quá trình gây án, còn có người chủ động đem bằng chứng dâng lên tận cửa, thần kỳ nhất chính là, bà ta không hề liên quan đến người trong cung, cũng không tính là người Hàn gia, bảo toàn ý của Hoàng đế muốn làm yên lòng ý nguyện của lão sư của mình.
Điều kiện như thế, không nắm bắt thì đúng là đồ ngốc, Uông Trực cảm thấy đây quả thực là ông trời cho hắn một người được chọn làm hung thủ tốt nhất, nếu lại để cho Đường Phiếm tiếp tục đào sâu thêm, không dám đảm bảo sẽ lại liên quan đến vụ tai tiếng nào, lúc đó sẽ không còn kết quả vui mừng, viên mãn như thế này nữa.
Cho nên Uông công công không phải là không thông minh, mà là rất thông minh, hắn suy tính cả các nhân tố chính trị vào trong một vụ án mạng.
Đây là sự khác biệt giữa hắn và Đường Phiếm.
Người thông minh không cần nhiều lời, cũng đã hiểu được ý nghĩ của nhau.
Có điều hiểu thì hiểu, nhưng Đường Phiếm cũng không tính làm theo lời Uông Trực nói.
Hắn mỉm cười: “Uông công hình như đã quên, lúc trước Bệ hạ nói để ta làm chủ vụ án này, nhưng ngài chỉ là giúp đỡ điều tra thôi.”
Uông Trực cả giận nói: “Đường Nhuận Thanh, ngươi đừng có rượu mời không uống, vụ án này nên xử lý thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi, đây là kết quả tốt nhất!”
Đường Phiếm thản nhiên nói: “Nhưng không phải kết quả chân thật nhất. Nếu tiểu Chu thị không phải hung thủ, há chẳng phải uổng công gánh vác oan danh? Ta là người có học, làm việc làm người đều phải xứng với trời đất với lương tâm. Tuy rằng, hiện tại văn võ trong triều phần lớn đều tầm thường vô vi(4), nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều đã quên những lời này. Lời Vu công nói năm đó, ta một ngày cũng không dám quên.”
(4) vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)
Dứt lời, liền chắp tay về phía Uông Trực, rồi xoay người đi ra.
Uông Trực nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra câu “Lời Vu công nói năm đó” là chỉ cái gì.
Vu công trong lời Đường Phiếm, hiển nhiên chính là Vu Khiêm. Vị này là “Tể tướng cứu thời” vào thời Anh Tông đã bị chết oan, năm Thành Hoá đầu tiên được sửa lại án sai, cả cuộc đời ông ấy đối nhân xử thể, chính là ứng với bản thân mình mà viết thành thơ.
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ, yếu lưu thanh bạch tại nhân gian.(5)
(5) 粉身碎骨浑不怕, 要留清白在人间: thịt nát xương tan lòng không sợ, phải lưu trong sạch tại nhân gian.
Tính cách Đường Phiếm không kiên cường như Vu Khiêm, nhưng Vu Khiêm thân là thần tượng của văn thần trong thiên hạ, sự cứng cỏi này, có rất nhiều người đều hướng tới.
Nhưng mà có người có dũng khí làm được, cũng có người lại chỉ có thể dừng lại ở việc nói suông mà thôi.
Từ lúc Uông công công khiến cho Thương Lộ từ chức, nhìn lại thế lực phản đối trong triều tới nay, đến khi nào mới gặp được người có gan ở trước mặt bác bỏ đề nghị của hắn, làm trái lại ý hắn?
Hừ, quả nhiên giống y như Thương Hoằng Tái kia, nhìn thì mềm mỏng, kỳ thực lại mềm cứng gì cũng không chịu!
Uông công công mắng chửi vài tiếng, bắt đầu phát cáu, ngay cả Hàn Phương cũng chẳng buồn đối phó, trực tiếp phất tay áo rời đi, chỉ ngoảnh đầu lại phái người đến giải thích tiền căn hậu quả với Hàn Phương, coi như là chú ý thể diện của ông ta.
Thật ra trong lòng Đường Phiếm cũng có vài phần tức giận, thà là ngươi đừng để ta xử lý vụ án này, đã nói rõ là để ta phụ trách, kết quả hiện tại lại nhúng tay quá nhiều!
Nhưng hắn cũng hiểu, nếp sống hiện nay chính là như thế, muốn làm một việc khó khăn biết bao, thế cho nên ngay cả Thương Lộ thủ phụ cao quý, cũng vì chịu không nổi mà trực tiếp quẳng gánh bỏ chạy.
Nhưng Đường Phiếm không có dự định từ bỏ, sau khi tranh cãi với Uông Trực, hắn trực tiếp đi đến Bắc Trấn phủ ty.
Tiết Lăng đi theo Tùy Châu làm việc, nhưng y vẫn còn một thủ hạ là Bàng Tề ở lại.
Đường Phiếm nhờ Bàng Tề giúp đỡ tra xét lai lịch của tiểu Chu thị.
Nếu đã bất đồng với Uông Trực, hắn sẽ không có suy nghĩ bảo phía Tây xưởng hỗ trợ, nếu Uông Trực bày mưu đặt kế, Tây xưởng muốn bịa đặt ra một chứng cứ nào đó, là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nhưng kết quả Bàng Tề điều tra ra lại khiến Đường Phiếm rất bất ngờ.
Sau khi trượng phu mất, Tiểu Chu thị rời khỏi quê nhà, tạm trú ở Hàn gia, chuyện này Đường Phiếm đã sớm biết. Nhưng hóa ra tiên phu của tiểu Chu thị là một đại phu tại nhà, trước kia từng kinh doanh một hiệu thuốc bắc nhỏ ở địa phương, bản thân tiểu Chu thị cũng hiểu biết sơ lược về y lý, còn từng giúp quản lý cửa hiệu. Nhưng về sau, trượng phu của tiểu Chu thị sớm qua đời, bà ấy là nữ nhân không giỏi kinh doanh, lúc này mới đành phải đóng cửa hiệu, đi lên phía bắc nương tựa Hàn gia.
Lúc trước điều tra nguyên nhân tử vong của Hàn Tảo, Tôn thái y đã từng nói, huyệt Thủy Phân là một huyệt đạo rất nguy hiểm, thao tác không đúng dễ dẫn đến tử vong, nhưng chuyện này người bình thường chắc chắn sẽ không biết, chỉ có người đã đọc thuộc sách y, hiểu rõ y lý, mới nghĩ ra có thể dùng cách này để giết người.
Mà hiện tại, tiểu Chu thị lại vừa vặn phù hợp với điều kiện này.
Có oán hận với mẹ của Hàn Tảo, từng tiếp xúc thân cận với Hàn Tảo vào ngày cậu ấy tử vong, bản thân lại là người lược thông y lý, còn phát hiện ngân châm quan trọng trong phòng bà ấy. Nói vậy, chẳng lẽ tiểu Chu thị thật sự chính là người sát hại Hàn Tảo sao?
Mi tâm(6) Đường Phiếm nhăn lại thật chặt, hắn cảm thấy cảm giác này quá kỳ lạ, giống như có người cố ý dẫn bọn họ đi theo một phương hướng, đưa “hung thủ” đến trước mặt bọn họ, còn cung cấp chứng cứ hoàn mỹ, không có thiếu sót.
(6) mi tâm: vùng giữa đôi lông mày.
Nhưng chính vì quá mức hoàn mỹ, cho nên mới càng khiến người ta hoài nghi.
Có điều đối với Uông Trực mà nói, kết quả như vậy chắc chắn là tốt nhất.
Hắn muốn ngăn cản việc Uông Trực trực tiếp xác định tiểu Chu thị là hung thủ, cần phải tìm được thêm nhiều chứng cứ xác đáng, chứng minh tiểu Chu thị trong sạch.
Hôm sau, Đường Phiếm đến Thuận Thiên phủ điểm mão(7).
(7) điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
Tuy vụ án hắn đang xử lý không do Thuận Thiên phủ quản lý, nhưng bất luận thế nào, hắn vẫn là thôi quan của Thuận Thiên phủ, Phan Tân mới là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, về tình về lý, Đường Phiếm đều phải chiếu theo quy củ, càng phải chú ý đến cảm nhận của Phan Tân, không thể để Phan Tân cảm thấy mình trèo lên đại thụ rồi liền quên mất người cũ.
Nhận thức của Phan Tân về Đường Phiếm cơ bản là rất vừa lòng, cũng không có ý kiến gì đối với chuyện Đường Phiếm điều tra vụ án ở Đông Cung. Đường Phiếm là người của Thuận Thiên phủ, luận việc tư còn phải gọi hắn một tiếng sư huynh, cho dù tương lai có vận may gì, phần tình cảm lửa hương này cũng không mất đi. Thay vì đố kỵ với vận may của Đường Phiếm, rồi sau đó đi gây dựng quan hệ trong cung, còn không bằng thừa cơ hội hiện tại tranh thủ tình cảm cho tốt, tương lai mới có ngày hồi báo.
Đối mặt với sư huynh nhiệt tình, Đường Phiếm lại thầm cười khổ.
Người khác thấy hắn chỉ là một thôi quan nho nhỏ của Thuận Thiên phủ, thoáng cái liền được hoàng đế trực tiếp giao nhiệm vụ phá án, dường như thực sự rất giỏi. Nhưng thực tế, bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu hắn cũng có thể vì điều tra ra một kết quả không như mong đợi mà gặp xui xẻo. Phúc hề họa sở phục(8), chính là đạo lý này.
(8) phúc hề họa sở phục (福兮祸所伏): trong phúc có ẩn chứa tai họa.
Nhưng hắn cũng không nói gì nhiều với Phan Tân, chỉ tùy ý đối phó vài câu, sau đó lấy cớ phải điều tra, trực tiếp đi đến Tây xưởng.
Ở Tây xưởng, hắn gặp tiểu Chu thị, vẫn luôn hết lần này tới lần khác khóc lóc kêu oan, có điều bà ta cũng không bị tra tấn gây khó dễ, thật ra không phải vì Uông công công bỗng nhiên biết thương hương tiếc ngọc, mà là vụ án này đã đến tai hoàng đế, có đầy đủ chứng cứ là được rồi, sau cùng sẽ do hoàng đế quyết định, Uông Trực không cần phải làm những việc tốn sức mà chẳng có lợi lộc gì.
Thấy Đường Phiếm đến, Uông Trực nhẹ nhàng lấy ra một tập hồ sơ, đặt trên bàn.
“Tự ngươi xem đi, đừng nói ta muốn cố tình gây ra án oan, tiên phu của tiểu Chu thị là đại phu, bản thân bà ta cũng biết y lý, nếu không như vậy làm sao có thể biết dùng châm ở đâu!”
Đường Phiếm cười khổ: “Việc này ta đã biết rồi.”
Uông Trực hơi hơi hất cằm, chờ hắn nhận sai: “Vậy là tốt rồi. Tiểu Chu thị bởi vì oán hận biểu tẩu phá hỏng danh tiết của bà ta, dẫn tới việc xuống tay với Hàn Tảo, hiện giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận. Tiền căn hậu quả rõ ràng, đợi lát nữa tiến cung gặp Bệ hạ, ngươi hẳn là biết nói như thế nào chứ?”
Đường Phiếm lắc đầu: “Thật có lỗi, Uông công, ta không định cùng ngài tiến cung.”
Uông Trực không ngờ hắn không chỉ không nhận lỗi, mà còn cố chấp như thế, cả giận nói: “Đường Nhuận Thanh, ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi, nếu không vì ngươi được Bệ hạ đích thân giao trọng trách, ta đã sớm đá ngươi đi nơi khác hóng mát rồi!”
Đường Phiếm ngược lại còn có một bộ dạng chậm rãi ung dung: “Uông công không cần tức giận như thế. Ta thấy vụ án vẫn chưa kết thúc, vậy nên phải tiếp tục điều tra, nếu ngài muốn tiến cung bẩm báo, ngài cứ tự đi bẩm báo của ngài, ta điều tra án mạng của ta, hai chúng ta không liên quan.”
Hai chúng ta không liên quan cái rắm!
Uông Trực thiếu chút nữa muốn chửi tục, bên này ngươi tiếp tục điều tra, ta lại kích động đi kết án lĩnh công, đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì, còn không phải lão tử sẽ chôn cùng ngươi sao?
Hiện tại hắn đã bắt đầu hối hận vì sao trước đó mình lại đề cử Đường Phiếm trước mặt hoàng đế. Trực tiếp giao cho Tây xưởng xử lý, bản thân muốn điều tra thế nào thì điều tra thế đó, hiện tại nào có nhiều phiền toái như vậy?
Uông Trực hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận đang tràn ngập: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Thấy Uông công công bị mình làm cho thất thố như vậy, Đường Phiếm cũng không thể cứ một mực cứng rắn, nếu không đến lúc đó vụ án không điều tra ra được, thì cũng chẳng có lợi cho ai.
Đường Phiếm chắp tay nói: “Xin Uông công cứ bình tĩnh, đừng nóng nảy. Ta cho rằng Hàn gia vẫn còn chỗ cần điều tra, muốn đến Hàn gia một lần nữa, nếu Uông công nguyện đi cùng, dọc đường ta sẽ giải thích với Uông công, được không?”
Người này mềm cứng gì cũng không ăn, lúc này Uông Trực thật sự chẳng có biện pháp nào với hắn. Có điều, hiện tại không có biện pháp cũng không phải về sau sẽ không có biện pháp, chẳng qua lần này là vì Uông Trực đích thân đề cử Đường Phiếm, khó tránh sợ hắn liên luỵ đến mình, thái giám báo thù, mười năm chưa muộn, hắn âm thầm ghi tạc món nợ này trong lòng, thầm nghĩ chờ đến lúc vụ án này kết thúc, không chỉnh ngươi đến mức kêu cha gọi mẹ thì ta không mang họ Uông!
Có ý tưởng này ấp ủ trong lòng, giọng nói và sắc mặt Uông Trực cũng thoáng tốt lên một chút: “Đường Phiếm, Bệ hạ giao cho chúng ta cùng phụ trách vụ án này, nếu đã như vậy, đôi bên phải thẳng thắn với nhau, ta không hy vọng lần sau tiếp tục nảy sinh tình huống như vậy!”
Rõ ràng là Uông công công nóng vội muốn tùy tiện bắt một tên hung thủ cho xong chuyện, lại còn ác nhân cáo trạng trước, đổi trắng thay đen. Có điều Đường Phiếm cũng chẳng còn cách nào với người này, chỉ có thể sờ sờ mũi gật đầu đồng ý.
Thấy hắn bày ra dáng vẻ cúi đầu chịu thua, Uông Trực cuối cùng cũng thoải mái hơn: “Nói đi, ngươi có phát hiện gì?”
Đường Phiếm nói: “Chuyện này cũng chỉ là suy đoán của ta, không biết có đúng hay không, vẫn phải đến Hàn gia thì mới rõ được.”
Thấy Uông Trực lại trừng mắt với mình, Đường Phiếm cười khổ: “Rồi rồi rồi, ta nói, ta nói. Ta cho rằng tỳ nữ của tiểu Chu thị có chút khả nghi.”
Uông Trực: “Ờ, nàng ta là…, tên của nàng ta là gì ấy nhỉ?”
Đường Phiếm: “Tịch Mai.”
Uông Trực: “Đúng rồi, Tịch Mai, vì sao ngươi lại thấy nàng ta khả nghi?”
Đường Phiếm: “Ta đã xem qua tập hồ sơ ngài đưa, trước đó ta cũng nhờ bằng hữu ở Bắc Trấn phủ ty giúp đỡ điều tra tiểu Chu thị. . . . . . .”
Uông Trực cười nhạt: “Ta còn tưởng ngươi tìm ai, cái loại nha môn phế vật như Bắc Trấn phủ ty sao có thể so với Tây xưởng!”
Cái này căn bản không phải trọng điểm được không. Hơn nữa cả Đại Minh đều biết chuyên môn truy bắt ngoại trừ Cẩm y vệ, thì cũng chỉ có Đông xưởng và Tây xưởng. Cẩm y vệ là phế vật, vậy thì có ai không phải phế vật?
Đường Phiếm vô lực: “Ta không phải muốn nói chuyện này. Lúc tiểu Chu thị còn chưa lên phương Bắc, Tịch Mai này cũng đã đi theo bên cạnh bà ấy, Tịch Mai năm nay mười bảy mười tám, nói cách khác nàng ta đi theo bên cạnh tiểu Chu thị đã nhiều năm. Một người như vậy, thông thường hẳn là cùng tiểu Chu thị sống nương tựa lẫn nhau, chủ tớ tình thâm mới phải, nhưng biểu hiện của nàng ta hôm qua, cũng rất khiến người ta nghi ngờ điểm này. Con người ở dưới tình thế cấp bách, luôn có vài hành vi xúc động, nhưng Tịch Mai lúc thấy tiểu Chu thị bị bắt, lại chỉ không mặn không nhạt kéo tay áo của bà ấy, kêu la nhiều hơn hành động, dường như sợ bị nha dịch sờ tới. Còn nữa, lúc tiểu Chu thị bị đưa đi, nàng ta cũng chỉ khóc đuổi theo phía sau, không khỏi khiến người ta cảm thấy quá bình tĩnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro