Chương 27
Chỗ Tùy Châu ở là một căn nhà có ba khu nhỏ, nếu cả gia đình cùng ở đây thì hơi chật chội, nhưng chỉ một mình Tùy Châu ở như bây giờ, vậy cũng rộng rãi quá rồi, có thêm một Đường Phiếm cũng chẳng thấm gì. Ba gian chủ phòng, ba gian sương phòng(1), ngoại trừ một gian chủ phòng Tùy Châu đang ở, một gian sương phòng dùng làm nhà kho ra, hai gian chủ phòng và sương phòng còn lại đều tùy ý Đường Phiếm chọn lựa.
(1) sương phòng: hai gian nhỏ ở hai đầu nhà gọi là sương.
Ghi chú: không thu tiền thuê nhà.
Đường Phiếm không nghĩ sẽ được bao ăn bao ở, có điều Tùy Châu cũng không thiếu chút tiền thuê nhà ấy của hắn. Cho dù Đường Phiếm không đến, một căn nhà lớn như vậy cũng chỉ có một mình y.
Nếu Tùy bách hộ đã mặt lạnh nói không thu tiền, Đường đại nhân cũng sẽ không cố chấp. Có điều chỉ cần có lúc rảnh rỗi, hắn sẽ mua gạo và bột về tích trữ trong nhà, cùng với một vài nguyên liệu nấu ăn khác, xem như phí ăn ở, đối với việc này Tùy Châu không có ý kiến gì.
Đường Phiếm chọn một gian sương phòng làm phòng mình. Chuyện này không phải vì hắn ngại ngùng khách khí, không dám ở chính phòng, mà là gian phòng kia hướng đông, mở cửa ra là sân, tầm nhìn ánh sáng cũng không tồi, lúc nhàn rỗi còn có thể gieo hạt trồng hoa ở sân và ngoài hiên.
Hiếm có được một ngày nghỉ, hắn liền chuyển đồ đạc của mình sang đây.
Lý Lân không ngờ mình gây khó dễ cho Đường Phiếm không thành, đối phương còn tìm được chỗ ở mới nhanh như vậy.
Chuyện của A Đông cũng được giải quyết rất nhanh, Đường Phiếm không tiện ra mặt, Tùy Châu lại hoàn toàn không có gì cố kỵ.
Hắn không cần lộ mặt. Người của Bắc Trấn phủ ty chỉ cần đến Lý gia, nói vụ án của Lý Mạn vẫn chưa kết thúc, phải đem những người có liên quan đến tra hỏi, lôi A Xuân A Thu A Đông cùng toàn bộ tôi tớ đi, thả ra rồi lại lôi đi, thả ra rồi lại lôi đi, cứ như thế vài lần, Lý gia liền chịu không thấu. Lý quản gia lôi kéo Cẩm y vệ xin bọn họ giơ cao đánh khẽ, lén lút hối lộ ngân lượng, người của Bắc Trấn phủ ty cũng mặc kệ, cuối cùng Lý gia đành phải hai tay dâng khế bán thân, không chỉ của A Đông mà còn có của A Xuân.
Trương thị mất, A Xuân cũng không nguyện ý ở lại Lý gia, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể lấy lại tự do, ra ngoài xuất giá. Trước đó Lý Lân muốn nàng làm thiếp, nàng không muốn cũng không có cách nào. Đường Phiếm làm người tốt thì làm đến cùng, nếu đã quyết định cứu A Đông, liền nhân tiện mang cả A Xuân ra cùng, A Thu nguyện ý ở lại Lý gia, vậy thì tùy ý nàng ta đi.
Trong ba ngày, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, khiến Đường Phiếm không khỏi cảm thán hiệu suất làm việc của Bắc Trấn phủ ty quả thực đáng kinh ngạc, hơn nữa, có thể làm những việc người khác không làm được. Chẳng trách mọi người nghe thấy mấy chữ Cẩm y vệ mặt đều biến sắc.
A Đông từ nhỏ được bán vào Lý gia, rời khỏi Lý gia cũng chỉ có thể tìm đến Đường Phiếm, không còn chỗ đi.
Có điều Đường Phiếm không giữ lại khế bán thân của A Đông, mà đốt nó đi trước mặt nha đầu ấy. Đã nói rõ với tiểu nha đầu là nhận nó làm nghĩa muội, trước mười lăm tuổi thu lưu, sau mười lăm tuổi nếu muốn xuất giá cũng không cưỡng ép ở lại. Đến lúc đó Đường Phiếm đương nhiên sẽ thu xếp một phần của hồi môn, giúp tiểu nha đầu tìm được một gia đình tốt.
A Đông đương nhiên ngàn vạn lần đồng ý, ngay lập tức đổi xưng hô, gọi Đường Phiếm là đại ca, nha đầu này căn bản không phải không có họ, từ nay về sau phía trước tên đã nhiều thêm một cái họ, Đường Đông.
Trong nhà vốn chỉ có hai đại nam nhân hàng ngày sớm đi tối về, việc nhà bình thường chỉ có thể thuê người làm công thời vụ đến, cho dù Tùy Châu biết nấu cơm, cũng không thể mỗi ngày đều có thời gian rảnh mà làm. Sau khi A Đông đến, không cần thuê người làm công, cơm cũng do nha đầu này nấu, chủ động đảm đương việc nhà. Nha đầu tuy còn nhỏ tuổi, lại có chút ham ăn ham chơi, nhưng làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Có điều hai ngày nay, trong trong ngoài ngoài đều rực rỡ hẳn lên, đúng là đã trồng được không ít hoa cỏ, Tùy Châu và Đường Phiếm đều thấy rất hài lòng.
Đường đại nhân từ nay về sau được hưởng cuộc sống hạnh phúc không cần lo nghĩ việc dọn dẹp vệ sinh và nấu cơm.
Việc tìm tung tích của phụ nhân Trần thị có thể liên quan đến Bạch Liên giáo bên này vẫn đang được điều tra. Phan đại nhân bên kia cũng lo lắng đủ kiểu.
Có tung tích của bạch ngọc tuấn mã cũng vô ích, Uông Trực vẫn đưa ra một vấn đề nan giải cho Phan Tân.
Bạch ngọc tuấn mã rõ ràng ở chỗ Thượng Minh, Uông Trực lại cứ nói là đồ của mình bị mất, chẳng lẽ Phan Tân có thể nói thẳng chuyện này với Uông Trực sao? Nhỡ đâu Uông Trực nói “Khối bạch ngọc tuấn mã kia của Thượng Minh không phải khối ngọc của ta, nhưng khối ngọc của ta giống của hắn như đúc”, vậy là bảo Phan Tân biến ra một khối giống y như thế cho hắn à?
Phan Tân ban đầu còn nghi ngờ Uông Trực đây là cố tình muốn chỉnh mình. Nhưng sau khi đi nghe ngóng một chút, mới phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Lần này Đông xưởng cướp mất của Tây xưởng hai “vụ làm ăn”, ra sức huênh hoang trước mặt hoàng đế. Hơn nữa, sau khi Uông Trực lập ra Tây xưởng, quan hệ với Vạn quý phi liền dần dần bất hòa, Vạn quý phi cũng không còn giúp hắn nói tốt trước mặt hoàng đế. Thiếu đi chẩm đầu phong(2) này, Uông Trực lập tức bị Thượng Minh chèn ép.
(2) chẩm đầu phong (枕头风): “chẩm đầu” là cái gối, “phong” ở đây có thể hiểu là tin tức. Ý nói thể tử hoặc tình nhân nằm cùng gối có thể xúi giục, giụt dây phu quân; cũng có ý chỉ một người nhúng tay quá mức vào việc của bên nhà trai, nhà chồng.
Chuyện Phan Tân giúp Uông Trực tìm bạch ngọc tuấn mã mà truyền đến chỗ Thượng Minh, chắc chắn sẽ làm Thượng Minh tức đến vẹo mũi: Ý gì, đây rõ ràng là đồ của ta, ngươi cứ khăng khăng nói mình làm mất, hóa ra bảo ta ăn trộm à!
Uông Trực dù sao cũng chưa đến hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh(3), không bằng những hoạn quan lão luyện đã nhẫn nhịn trong cung mười năm, nghĩ ra cách này để chơi xấu Thượng Minh cũng không có gì lạ.
(3) nguyên văn là “niên thiểu khí thịnh” (年少气盛): miêu tả người tuổi còn trẻ mà đã có ngạo khí lớn, không biết tôn trọng trưởng bối.
Hai hoạn quan ngầm đấu đá tranh sủng vốn chẳng phải chuyện liên quan đến Thuận Thiên phủ, nhưng Uông Trực náo loạn như vậy, liên lụy kéo theo Phan Tân xuống nước. Hơn nữa, Thượng Minh chán ghét Uông Trực, chắc chắn cũng sẽ ghi hận với Phan Tân.
Vừa nghĩ đến đây, Phan Tân liền đau khổ như ăn phải hoàng liên(4), tâm tình giống như cây cải thìa trong mùa đông giá rét, rất chán nản.
(4) hoàng liên (黄连): một vị thuốc Đông y, có vị đắng.
Hắn cảm thấy bản thân mệnh khổ vô cùng: Ta đây đã trêu ai chọc ai ? Biết bao vất vả mới nhẫn nhịn lên đến quan tam phẩm, kết quả núi lớn trên đỉnh đầu quả này còn lớn hơn quả kia, núi nào cũng không thể đắc tội. Bây giờ người đang ngồi trong nhà mà họa đã từ trên trời rơi xuống, sớm biết như thế, không bằng lúc trước thuyên chuyển đi làm tri phủ tứ phẩm, ít nhất người ta trời cao hoàng đế xa, không gặp nhiều chuyện phiền toái, thật thoải mái!
Hiện giờ có muốn oán thán cũng đã muộn, biện pháp tốt nhất chính là không đắc tội ai, bỏ qua chuyện này. Hai tên hoạn quan chết tiệt kia thích đấu thế nào thì đấu, tốt nhất đừng liên lụy đến Thuận Thiên phủ.
Nhưng biện pháp vẹn toàn đôi bên há lại dễ tìm như vậy?
Phan Tân suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào hay.
Nói với Uông Trực “Không tìm thấy bạch ngọc tuấn mã của ngài” ?
Đương nhiên không được, Uông Trực sẽ ghi sổ là ban sai(5) không có năng lực, vậy cũng dư sức kết tội Phan Tân.
(5) ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Vậy thì nói “Bạch ngọc tuấn mã của ngài ở trong nhà Thượng Minh. ”
Cũng không được, vậy chẳng khác nào đắc tội Thượng Minh.
Hay là nói “Nếu không thì đừng chỉnh ta nữa. Nếu ngài thấy Thượng Minh không vừa mắt, vậy trực tiếp đi đấu với hắn, hà cớ gì phải gây khó dễ cho Thuận Thiên phủ doãn ta chứ.”
Vậy càng không được, trên quan trường không thể thẳng thắn như vậy, đến lúc đó Uông Trực từ hai suy thành năm, Phan Tân cũng chịu chết.
Phan Tân ưu sầu tưởng chừng như sắp bạc cả đầu rồi, hắn lại nghĩ tới sư đệ của mình.
Lần trước Đường Phiếm theo mình dự tiệc, ấn tượng của Uông Trực đối với sư đệ hình như cũng khá tốt, nói không chừng sẽ có cách.
Phan Tân gọi Đường Phiếm đến, thành khẩn nói: “Nhuận Thanh à, ngày nào sư huynh còn ở Thuận Thiên phủ, có vấn đề gì thì còn có thể chiếu cố đệ. Nếu huynh bị giáng chức đuổi ra khỏi kinh thành, đến lúc đó cấp trên đổi người, đệ phải chú ý nhiều hơn, tự chiếu cố tốt cho bản thân!”
Đường Phiếm cười khổ, hắn biết Phan Tân là đang lấy lui làm tiến, tranh thủ sự đồng cảm, cũng không nói vòng vo: “Sư huynh có chuyện gì cứ phân phó đi!”
Phan Tân nói: “Cũng không có chuyện gì lớn. Chính là chuyện tìm kiếm bạch ngọc tuấn mã lần này, Uông Trực đã thể hiện rõ cố ý muốn gây khó dễ, ta có trả lời thế nào cũng không hợp, đắc tội hắn quả thực là chuyện đã rồi.”
Đường Phiếm trầm ngâm một lát: “Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cách, chỉ xem sư huynh có gan nói hay không thôi.”
Phan Tân hết sức vui mừng: “Sư đệ tốt, sư huynh biết đệ túc trí đa mưu mà. Có cách gì, mau mau nói!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một ngày sau, vẫn là Tiên Vân quán, vẫn là gian phòng kia, Uông Trực ngồi trên ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phan Tân: “Phan đại nhân mời ta đến, chắc là đã tìm được tung tích của bạch ngọc tuấn mã?”
Phan Tân trong lòng thầm mắng vài trăm lần tên thái giám trực nương tặc(6) chết tiệt, khuôn mặt vẫn tươi cười: “Chẳng giấu gì Uông công, vẫn chưa tìm được bạch ngọc tuấn mã.”
(6) trực nương tặc (直娘贼): “trực” trong cụm từ này nghĩa là “bán”, ý của cụm từ này có nghĩa là “không biết liêm sỉ, cẩu tặc đến cả mẹ cũng đem đi bán.”
Uông Trực nhếch mày: “Vậy ngươi gọi ta đến làm gì? Phan đại nhân cố ý đùa giỡn ta phải không!”
Phan Tân nói: “Uông công bình tĩnh chớ nóng giận, nghe hạ quan nói vài lời. Hạ quan nghe ngóng được, trong nhà Thượng xưởng công Đông xưởng, thực ra cũng có một khối bạch ngọc tuấn mã, hình dáng giống hệt khối ngọc Uông công muốn tìm, nhưng hạ quan biết, Thượng công rất yêu thích khối bạch ngọc tuấn mã kia, chắc là sẽ không chịu từ bỏ. Nhưng đối với Uông công mà nói, bạch ngọc tuấn mã chỉ là thứ yếu, việc cấp bách trước mắt ngài còn có mối nguy lớn hơn.”
Uông Trực mỉm cười: “Phan đại nhân lên tiếng dọa người, chẳng qua là muốn trốn tránh trách nhiệm phải không?”
Phan Tân lắc đầu: “Không phải. Hiện giờ, Uông công trên được bệ hạ tín trọng, dưới lại thống ngự Tây xưởng, mới nhìn thì giống như hoa tươi trên gấm, kỳ thực là lửa cháy mãnh liệt(7). Nghe nói Uông công có thể được bệ hạ coi trọng, ngoại trừ bản thân Uông công khôn khéo tài giỏi, còn nhờ vào Vạn quý phi tiến cử. Nhưng hiện giờ ngài nắm giữ Tây xưởng, làm những việc bên ngoài, Vạn quý phi dù sao cũng là người trong cung, không tiện can dự, như vậy sẽ rất khó nói giúp ngài. Mà ở bệ hạ bên kia, Thượng Minh chung quy vẫn là người đã đi theo nhiều năm, bệ hạ hẳn là phải thân cận với Thượng Minh hơn ngài. Nếu Thượng Minh buông lời gièm pha trước mặt bệ hạ, ngài cũng khó tránh bị tổn hại.”
(7) nguyên văn là “liệt hỏa phanh du , tiên hoa trữ cẩm” (烈火烹油, 鲜花着锦): ví von với chuyện tốt càng thêm tốt, cũng dùng để hình dung cảnh tượng càng náo nhiệt, rât phô trương. Câu này có xuất xứ từ Hồi 13 trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần thời Thanh.
Trong lòng Uông Trực khẽ động, lời Phan Tân vừa nói đã đánh trúng tâm sự của hắn.
Hắn vì sao phải gấp rút thâu tóm quyền lực, vì sao sau khi lập Tây xưởng còn muốn bành trướng thế lực, đối nghịch với Thượng Minh? Chính là bởi vì hắn biết lòng tin của hoàng đế đối với mình không bằng Thượng Minh, cho nên càng phải thông qua việc lập nhiều công lao mà củng cố địa vị của mình trong lòng hoàng đế. Về điểm này, Vạn quý phi dù sao cũng là người ở hậu cung, không giúp được gì, chỉ có Uông Trực phải tự cố gắng.
Phải cố gắng thế nào đây? Uông Trực không nghĩ ra cách. Địa bàn ở kinh thành đã bị Đông xưởng và Cẩm y vệ phân chia ngang nhau, hắn chỉ có thể đoạt lấy miếng ăn từ trong miệng hai bên, tranh sủng với Thượng Minh.
Nhưng dù có nói thế nào, Tây xưởng mới thành lập hai năm, căn bản không thể so sánh với cơ quan đặc biệt có danh tiếng lịch sử lâu đời như Đông xưởng và Cẩm y vệ, hoàng đế thành lập Tây xưởng cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời. Cho nên Uông Trực nhất định càng phải thể hiện tích cực, lập được càng nhiều công lao mới có thể hoàn toàn củng cố địa vị, được hoàng đế tín nhiệm, từ đó tiến lên đỉnh nhân sinh, kiên định vững chắc.
Dưới tình huống áp lực cạnh tranh ngày càng tăng, mọi người đều giở các thủ đoạn nhằm tranh sủng, vô cùng kỳ dị. Áp lực của Uông thái giám cũng tăng lên từng ngày.
Uông Trực nhìn về phía Phan Tân: “Vậy theo ý kiến của Phan đại nhân, ta nên làm thế nào?”
Phan Tân cũng không vội mở lời, lấy ngón tay chấm rượu trong chén, viết xuống bốn chữ trên chiếc bàn gỗ lim tròn:
Quân công(8), Đông cung.
(8) Quân công: công trạng trong chiến đấu.
Uông Trực người này, trong số rất nhiều quan lại nắm quyền lực trong tay, cũng xem như rất có cá tính.
Hắn làm việc không kích động, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, hắn hiểu rất rõ, cũng được hoàng đế yêu thích. Có điều bởi vì tuổi trẻ ngạo mạn, việc gì cũng thích khoe khoang, cho nên có thể nghĩ ra chuyện hại người mà cũng chẳng có lợi cho mình, như chuyện bắt Phan Tân giúp hắn tìm bạch ngọc tuấn mã để đùa giỡn Thượng Minh lần này, chỉ khiến cho hắn dễ tạo thêm kẻ thù. Giống như hiện tại, Phan Tân tuy rằng không dám làm gì, nhưng trong lòng đã sớm mắng hắn vài trăm lần.
Hơn nữa, Uông Trực còn rất thích nhúng tay vào việc quân. Tuy rằng hắn không hẳn đã thông thạo, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể giống như các danh tướng rong ruổi biên cương, lưu danh sử sách, lập công trạng to lớn, Uông công công liền cảm thấy cả người nhiệt huyết, giống như từ trước đến nay trên người mình đã bị thiếu mất mấy bộ phận.
Cho nên hai chữ “Quân công” Phan Tân viết rất hay, chính là hợp ý hắn.
Uông Trực rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú với chủ đề này.
Nhưng mà hai chữ sau có chút khó hiểu.
Uông Trực liền hỏi: “Đông cung là ý gì?”
Phan Tân nói: “Chuyện ở nội cung, hạ quan cấp thấp cũng không dám vọng nghị, có điều nghe nói đương kim đông cung thái tử điện hạ hiếu học siêng năng, đại thần đều nói là có dáng vẻ của minh quân.”
Thời này rất phổ biến kiểu nói một nửa giấu một nửa, không nói rõ ràng mọi chuyện, cố ý khiến người khác suy đoán, có xảy ra chuyện gì cũng dễ thoái thác, nhân tiện làm ra vẻ uy hiếp, biểu hiện nghệ thuật khi nói chuyện.
Uông Trực suy xét ý nghĩa trong lời nói của Phan Tân, hình như là bảo hắn ủng hộ thái tử.
Bởi vì mọi người bây giờ đều biết, Vạn quý phi bất hòa với đương kim thái tử, chỗ nào cũng thấy hắn không vừa mắt, thậm chí còn tính toán xúi giục hoàng đế phế thái tử.
Nhưng Uông Trực là Vạn quý phi đề bạt lên, bảo hắn ủng hộ thái tử, Vạn quý phi tức giận thì chức xưởng công Tây xưởng của hắn cũng coi như xong?
Cho nên hắn lắc đầu, cho rằng Phan Tân đưa ra chủ ý tồi, còn chế nhạo Phan Tân: “Phan đại nhân là Thuận Thiên phủ doãn, quản lý tốt một mẫu ba phần đất kinh đô và ngoại ô còn được, không hiểu rõ đại sự trong triều thì chớ nên chỉ tay năm ngón!”
Phan Tân thở dài: “Uông công hiểu lầm rồi, ta cũng không nói Uông công phải đứng cùng hàng ngũ. Trên đời có vạn tuế hoàng đế, há lại có vạn tuế quý phi? Uông công không vì lo nghĩ cho hiện tại, cũng nên lo nghĩ cho tương lai. Nếu có thời cơ kết được thiện duyên, về sau không chừng sẽ có thêm một đường lui. Tiến thoái thỏa đáng mới là kế sách vẹn toàn!”
Uông Trực ban đầu không chấp nhận, nhưng sau khi nghe những lời này lại trở nên đăm chiêu.
Phan Tân nói không sai, tuy rằng sau này thái tử chưa hẳn có thể lên làm hoàng đế, nhưng thái tử hiện tại là mục đích chung của mọi người, trong triều đánh giá rất tốt, thậm chí có người còn lén lút nói tương lai thái tử khẳng định còn giỏi hơn cha. Hơn nữa mình còn trẻ, dù sao cũng phải tính toán về sau, nếu có thể tìm cơ hội dốc sức cho thái tử, nói không chừng sau này đám quan văn sẽ không tìm mình gây rối, nhìn mình không vừa mắt nữa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Uông Trực cuối cùng nói: “Phan đại nhân có lòng, chuyện bạch ngọc tuấn mã tạm thời xóa bỏ. Đồ đã mất thì cũng mất rồi, ta không muốn tìm về nữa.”
Phan Tân chính là đang chờ những lời này của hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Uông Trực tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Với tính cách của Phan đại nhân, không giống như người sẽ đưa ra chủ ý này cho ta. Những lời này, hẳn là lệnh sư đệ nói đúng không?”
Thái giám chết bầm này nói chuẩn thế!
Phan Tân lúng túng cười: “Không thể nào, không có chuyện đó đâu!”
Uông Trực cảm thán: “Lệnh sư đệ quả thật là nhân tài, tuy rằng quan chức không cao, nhưng khả năng quan sát cũng không tệ. Đáng tiếc không có tiền lệ quan văn gia nhập Đông Tây xưởng, nếu không ta chắc chắn đưa hắn lên làm cánh tay của mình!”
Phan Tân: “. . . . . .”
Ta thật sự thay sư đệ cám tạ cả nhà ngươi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Phan đại nhân cuối cùng cũng giải quyết chuyện bạch ngọc tuấn mã đau đầu này, coi như thở phào được một hơi.
Chuyện chung sống của Đường đại nhân bên này cũng rất thoải mái.
Hắn mua về không ít giống cây hoa trồng ở trong sân, để A Đông phụ trách chăm sóc, có vài cây hoa lúc mới mua về cũng đã nở khá đẹp. Trong nháy mắt, khoảng sân trống đã được đủ loại màu sắc lấp đầy rực rỡ, cảm giác như cả sân thoáng cái đã trở nên tươi mới sống động.
Tuy rằng trình độ nấu nướng của Đường đại nhân không cao, nhưng hắn thu thập được không ít sách dạy nấu ăn từ bên ngoài, nói hay một chút thì gọi là dạy A Đông nâng cao trình độ.
Được nghỉ làm, nhân lúc A Đông nấu cơm, Đường đại nhân nhàn nhã không có việc bắt đầu đọc sách dạy nấu ăn cho A Đông: “Tảo lạc mai anh tịnh tẩy, dụng tuyết thủy chử bạch chúc, hậu thục, nhập anh đồng chử. . . . . .”
A Đông nghe đến mức chịu không nổi phải bưng tai kêu lên: “Đại ca, muội không biết chữ, ca đọc cái gì muội nghe không hiểu!”
Đường đại nhân rất vô tội: “Cũng đâu quá khó hiểu nhỉ? Nào, ca dạy muội nhận mặt chữ trước. Ý của tảo lạc mai anh tịnh tẩy, chính là lúc mùa đông có hoa mai, chờ hoa rụng xuống thì thu thập lại, rửa sạch, dùng nước tan từ tuyết nấu cháo trắng rồi cho hoa vào nấu cùng . . . . .”
A Đông: “Nhưng giờ không phải mùa đông mà, làm gì có hoa mai?”
Đường Phiếm: “Thông qua một vật dùng được trăm vật, không chỉ hoa mai, mà còn hoa hòe, hoa lê cũng có thể cho vào nấu cháo, vả lại mỗi cái có một tác dụng riêng.”
A Đông chớp chớp mắt: “Nhưng cháo hoa mai thì có hương vị gì, ăn một miệng đầy hoa sao?”
Đường Phiếm: “. . . . . . Muội thật là không thú vị gì cả. Được rồi, vậy chúng ta đổi món khác. Ừm. . . . . . có rồi! Món này tên là hòe diệp đào(9), phải đặc biệt ngắt lá trên cành cao của cây hòe, sau đó giã lấy nước ngâm bột mì, xoắn thành mì sợi nhỏ dài. Sau khi nấu chín, đem ngâm nước thành mì lạnh, tiếp đó đập nhỏ tỏi cho vào trộn cùng dấm và dầu mè. Phải rồi, không phải sau nhà chúng ta có cây hòe sao, giờ cũng đang là mùa hè, chi bằng lần tới thử món này xem?”
(9) hòe diệp đào (槐叶淘):
A Đông chảy nước miếng: “Món này nghe có vẻ ăn ngon lắm, cây hòe cũng không cao quá, hay là mai muội đi thử xem sao!”
Đường Phiếm lời lẽ chính nghĩa nói: “Không được, muội còn quá nhỏ, té ngã thì làm sao. Việc nặng để đại ca này gánh, ca đi hái.”
A Đông: “Hả? Đại ca còn biết trèo cây?”
Đường Phiếm: “Đương nhiên, lúc ca còn bé cũng hay nghịch ngợm, leo cây lội sông. Thế nào, muội không tin?”
A Đông quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu.
Đường Phiếm xắn tay áo, vui vẻ nói: “Không tin, ca bây giờ liền trèo cho muội xem. Dù sao trời vẫn còn sớm, chờ ta hái lá cây xuống, bữa cơm tối nay chúng ta ăn món này đi!”
A Đông khó xử nói: “Nhưng mà muội cho gạo vào nồi rồi, hơn nữa ca tốt nhất đừng nên trèo, nhỡ đâu té xuống lại bị Tùy đại ca mắng thì làm sao?”
Đường Phiếm: “Không sao, y vẫn còn đang xem tài liệu trong thư phòng cơ mà, tạm thời không quản chúng ta đâu.”
Dứt lời, vừa mới xoay người đã thấy người đứng phía sau.
Đường Phiếm cười ha ha: “Nghiễm Xuyên huynh, hết bận nhanh vậy à?”
Tùy Châu gật gật đầu: “Nghe nói Đường đại nhân muốn trèo cây, đặc biệt đến quan sát.”
Đường Phiếm đổ mồ hôi: “Trèo cây có gì đẹp đâu, ta cũng là vì muốn mọi người được ăn đồ ngon mà, chẳng lẽ huynh không muốn ăn sao?”
Tùy Châu sắc mặt bình thản nói: “Là ai lần trước nói muốn làm bát hà cung(10) gì đó, nhất định bảo ta mang về một con thỏ, dựa theo cái gọi là phương pháp cổ truyền mân mê một hồi, kết quả vừa chua vừa chát, có ép cũng không ăn được.”
(10) bát hà cung (拨霞供): mình tìm trên Baidu ra rất nhiều hình ảnh, đa số là hình thịt thái lát mỏng như ba chỉ bò Mỹ mà mấy quán lẩu ở nhà mình hay có. Có hình này là có cả cách nấu và nguyên liệu giới thiệu hẳn hoi. Cái nào cũng là thịt thỏ nhưng k biết trong truyện là nói đến món như thế nào, thôi thì mọi người cứ tự tưởng tượng.
Đường Phiếm yên lặng lau mồ hôi: “Đó là ngoài ý muốn, ta quên mất phải dùng rượu ướp qua trước.”
Tùy Châu: “Vậy là ai lần trước nữa xung phong đảm nhận nấu canh măng, kết quả đun đến cháy cả nổi canh?”
Đường Phiếm: “. . . . . .”
A Đông thò đầu ra từ đằng sau, không chút lưu tình bán đứng hắn: “Là đại ca!”
Đường đại nhân bị giáo huấn cho không ngẩng được mặt lên, sau khi kể ra một loạt tiền án của hắn liền trực tiếp xách người đi: “Cho nên ngươi cứ phụ trách ăn là được, mấy chỗ như nhà bếp này không thích hợp với ngươi.”
Quyết định xong xuôi, Đường đại nhân cứ như vậy bị đội danh hiệu thùng cơm.
Tùy Châu diện vô biểu tình vừa đi vừa giáo huấn hắn: “Sau này lúc A Đông nấu cơm, ngươi không được vào làm phiền.”
Đường đại nhân tự biết mình đuối lý, vội vàng thọ giáo: “Dạ dạ dạ!”
Tùy Châu: “A Đông nấu gì thì ăn đó, đừng có thường xuyên chuyển sang mấy món kỳ lạ bảo A Đông thí nghiệm lung tung, muốn ăn những món chế biến tinh xảo thì có thể đến tửu lâu.”
Đường đại nhân gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng!”
Tùy Châu: “Còn nữa, buổi tối phải ăn ít. Thỉnh thoảng ăn chút quà vặt đã là dung túng ngươi rồi, không thể ngày nào cũng ăn được. A Đông nói, có một lần lúc quét dọn phòng ngươi phát hiện dưới bàn có vụn điểm tâm, mới đầu còn tưởng rằng có chuột.”
“Dạ vâng!”
Đường đại nhân thật không biết làm sao: lúc trước ta ở một mình đều sống như thế. Hiện tại nhận một cô em gái, quen thêm một bằng hữu, vì sao lại giống như trong nháy mắt đã tự tìm cho mình hai lão nương vậy?
Qua một thời gian sống cùng mái hiên với Tùy Châu, hắn phát hiện cuộc sống của đối phương quả thực là đơn giản đến mức buồn tẻ.
Ngày thường đi làm, thời gian ra khỏi nhà của Tùy Châu và Đường Phiếm cũng xấp xỉ, nhưng giờ về thì không giống nhau, có điều đa số vẫn có thể cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi ăn cơm thì trò chuyện một lúc, tiếp đó về phòng đọc sách. Đôi khi hai người cũng sẽ chơi cờ, có điều Tùy Châu đánh cờ không giỏi, lần nào cũng thua, bị Đường Phiếm ngược đến mức thất bại thảm hại.
Nhiều lúc, Bắc Trấn phủ ty luôn có những việc làm chưa xong, những hồ sơ chưa xem, phạm nhân cũng chưa bắt hết, rồi nhiều bí mật cũng chưa điều tra, còn bận hơn gấp mấy lần so với Đường Phiếm. Chuyện trong cung bọn họ muốn quản, chuyện ngoài cung bọn họ cũng muốn xen vào.
Lên đến vị trí này của Tùy Châu, có đôi khi cả đêm không về cũng là chuyện thường, lại thêm tính cách Tùy Châu trời sinh đã nghiêm túc cẩn thận, không như những người khác thỉnh thoảng vẫn đi ăn uống, chơi gái, đánh bạc. Cuộc sống của y còn đơn giản hơn Đường Phiếm, hoàn toàn không giống một người bình thường.
Đường đại nhân cảm thấy thân là bằng hữu, rất có nghĩa vụ thay đổi cái nhân sinh vô vị này của Tùy Châu, cho nên những lúc nhàn hạ hắn sẽ nghĩ ra vài cách nhằm làm phong phú hơn sinh hoạt trong thời gian rảnh rỗi của đối phương.
Tỷ như lúc này.
“Nào nào nào, huynh đệ, đây đều là những thoại bản trân quý ta đã cất giữ nhiều năm, huynh rảnh rỗi hãy đọc thử đi, không nên lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, như vậy sẽ sớm già đó. Tuy rằng trách nhiệm rất quan trọng, những cũng phải còn mạng mà giữ chứ, đúng không?” Đường Phiếm đặt một chồng sách lớn lên bàn y, tươi cười nói.
Ở cùng Đường đại nhân đã lâu, Tùy Châu rốt cuộc cũng lĩnh giáo sự đôi khi không bình thường dưới vẻ ngoài ôn nhã của hắn, nghe vậy đành phải hạ bút, có chút bất đắc dĩ lật lật mấy quyển sách hắn đem tới, sau đó nói: “《 Thập trân ký 》, 《 Nhất chi hoa thoại 》, 《 Oanh oanh truyện 》, 《 Thủ kinh thi thoại 》, 《 Vũ vương phạt Trụ bình thoại 》, 《 Kim ngọc lương duyên 》, 《 Đa tình ký 》, ta đều đã đọc.”
“Huynh đọc hết rồi?” Đường Phiếm kinh ngạc, nhìn người không thể chỉ đánh giá vẻ bề ngoài, quả là không nhìn ra được nha!
Tùy Châu nói: “Lúc trước Bạch Liên yêu đồ mượn sách viết văn, tung tin đồn, mê hoặc lòng người, cho nên Bắc Trấn phủ ty phải điều tra rõ các thoại bản bình thư(11) trên phố chợ, để tránh có người lấy danh nghĩa mượn thoải bản để mưu phản.”
(11) bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
Y lật đến quyển phía dưới cùng, rút ra: “Bản 《 Lê hoa duyên ký 》 này là gì?”
Đường đại nhân ồ một tiếng, hiếm thấy có lúc xấu hổ, nói: “Đó là ta viết .”
Tùy Châu: “. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro