Chương 26
Lý quản gia vừa nghe thấy thế liền vội vàng nói: “Thiếu gia, Đường đại nhân có đại ân với Lý gia. . . . . .”
Lý Lân ngắt lời lão “Lão Lý, nhà này hiện nay rốt cuộc do ai làm chủ? Là lão hay là ta?”
Lão Lý rất trung thành, nghe xong câu này liền hoảng loạn, luôn miệng nói: “Đương nhiên là thiếu gia ngài a!”
Lý Lân bực mình: “Nếu đã là ta thì ông không cần quản! Tuy rằng hắn là quan, chúng ta là dân, nhưng chẳng lẽ làm quan có thể coi trời bằng vung? Nơi này là kinh thành, không phải thâm sơn cùng cốc. Nếu không vì hắn, phụ thân sao lại biến thành tội phạm giết người?”
Đường Phiếm cười khẩy, thiếu gia nhà họ Lý này chẳng lẽ đọc sách đến ngu luôn rồi: “Lý Lân, Trương thị tuy rằng không phải mẹ ruột cậu, nhưng đã chính tay nuôi dạy cậu từ nhỏ tới lớn, tấm lòng mẹ hiền này ai thấy cũng đều phải cảm động, ơn sinh ơn dưỡng, há phải phân biệt nặng nhẹ? Lý Mạn tuy rằng là phụ thân của cậu, nhưng hắn cũng là hung thủ giết mẫu thân cậu, trong lòng cậu mâu thuẫn khó xử, ta có thể hiểu được, nhưng nếu cậu chỉ vì vậy mà không phân biệt được đúng sai, gian khổ học tập nhiều năm như vậy còn có ích gì?”
Lý Lân gân cổ cãi: “Ai mà chẳng biết chính vì bà ấy không sinh được con nên mới đối xử tốt với ta như vậy!”
Ánh mắt Đường Phiếm trở nên lạnh lùng, lắc đầu: “Xem ra từ những sách vở này cậu đã đọc ra được một bụng cẩu(1) rồi, ta thấy thật đáng tiếc cho mẹ cả cậu ở dưới cửu tuyền.”
(1) nguyên văn là “都读到狗肚子里去了”: một câu phê bình, chê trách lời nói hoặc hành vi sai trái của một người có học thức. Diễn tả sự khinh thường của người nói đối với hành vi sai trái đó.
Lý Lân giận dữ nói: “Nếu đã như vậy, xin mời Đường đại nhân rời khỏi đây. Ta biết ngài là thôi quan của Thuận Thiên phủ, có điều khắp kinh thành đều là quan nhân, thôi quan lục phẩm này của ngài thật sự chẳng tính là cái gì. A Đông là nô tỳ ở Lý gia, xử trí thế nào đương nhiên phải để ta quyết định. Ta nói không bán là không bán!”
Lý Lân này cũng thật khó hiểu.
Nói cậu ta đọc sách đến ngu muội, không hiểu chuyện, nhưng có đôi khi lại nói ra những câu rất có hiểu biết. Cậu ta nói đúng, quan viên cấp bậc như Đường Phiếm ở kinh thành quả thật không tính là gì, hơn nữa, một thôi quan như hắn cũng không quản được chuyện Lý gia người ta muốn bán nô tỳ. Nếu hắn hôm nay cưỡng chế mang A Đông đi, Lý Lân làm ầm lên, tuy rằng Đường Phiếm chưa hẳn sẽ bị làm sao, nhưng cũng khó tránh bị Ngự Sử kết tội “cùng dân tranh tỳ”, ảnh hưởng đến thanh danh.
Nhưng nói Lý Lân thông minh, từ cái giọng điệu “mẹ cả đối tốt với hắn là có dụng ý khác” của cậu ta, cách nhìn của Đường Phiếm đối với cậu ta lập tức rớt xuống ngàn trượng.
Mặc kệ Lý Mạn và Trương thị lúc đó có ân oán tình cừu gì, đó là chuyện của các trưởng bối, làm vãn bối, Lý Lân có tâm trạng mâu thuẫn thống khổ là bình thường, nhưng cậu ta lại coi khinh nỗ lực của Trương thị đối với mình, một mực bênh vực sinh phụ.
Đương nhiên chuyện này cũng được gọi là có hiếu, nhưng cho dù là hiếu thì cũng là ngu hiếu.
Làm người không nhất định phải ngay thẳng vô tư, nhưng chí ít phải ân oán rõ ràng. Nếu tốt xấu còn không phân biệt được, vậy người đó cũng chẳng có tiền đồ lớn lao gì.
Đường Phiếm gật gật đầu: “A Đông là người trong nhà cậu, đương nhiên do cậu xử trí, đây là chuyện phải làm.”
Dứt lời, hắn cũng chẳng buồn nhìn Lý Lân một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc Đường Phiếm ra đến cổng Lý gia, lão Lý đã vội vàng đuổi theo phía sau, thở hồng hộc nói: “Đường đại nhân, thiếu gia còn nhỏ, ngài đại nhân đại lượng, đừng tranh chấp với người kém hiểu biết, tiểu nhân bồi tội cho ngài!”
Đường Phiếm bật cười: “Cậu ta không nhỏ. Còn nhớ năm ta mười lăm tuổi đã trúng tuyển, lại tiễn trưởng tỷ xuất giá, đủ để giữ vững cả một gia đình.”
Hắn thấy lão Lý sợ hãi như vậy, lại nói: “Có điều lão yên tâm, nể mặt thái thái, ta sẽ không làm gì cậu ta. Nhưng thiếu gia nhà lão xuống dốc như vậy, chỉ có hại cho chính cậu ta thôi.”
Đường Phiếm rời khỏi Lý gia, về thẳng Thuận Thiên phủ, thấy Đỗ Cương đang ngồi trong phòng trực của hắn, liền cười nói: “Tiểu Hồ hôm nay rảnh rỗi à?”
Đỗ Cương tự là Tiểu Hồ, làm kiểm giáo ở Thuận Thiên phủ, thường giúp Đường Phiếm xử lý công văn, coi như là trợ thủ của Đường Phiếm. Chức kiểm giáo không có cấp bậc, không được xem như mệnh quan triều đình, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau chức vị này đến vỡ đầu. Vì Đại Minh triều đến thời Thành Hoá đế hiện nay, yêu cầu về bằng cấp vô cùng cao, cử nhân rất khó làm quan, ngay cả tam bảng đồng tiến sĩ cũng phải kém người khác một bậc, chỉ có lên làm tiến sĩ, mới có tư cách giành được một quan nửa chức.
Đỗ Cương năm nay hơn ba mươi tuổi. Năm ấy hơn hai mươi tuổi trúng tuyển, sau đó đi thi tiến sĩ hai lần đều trượt, không thể không tìm cách vào Thuận Thiên phủ, trước tiên tìm một công việc chạy vặt nuôi gia đình, sống tạm qua ngày rồi mới quyết định.
Đại Minh triều có rất nhiều người giống như Đỗ Cương. Trước khi Đường Phiếm vào Thuận Thiên phủ, Đỗ Cương đã làm việc ở đây. Đỗ Cương trời sinh tính tình cẩn thận tỉ mỉ, làm việc cũng rất chăm chỉ, ở Thuận Thiên phủ cũng không đắc chí hoặc thuộc loại bị người khác xa lánh. Có điều Đường Phiếm rất thích hắn, sau khi vào đây liền đem hắn sang làm trợ thủ. Đỗ Cương quả thật không phụ sự kỳ vọng, giúp Đường Phiếm không ít việc, đôi khi còn có thể ra chủ ý cho Đường Phiếm, không khác gì phụ tá.
Đỗ Cương nghe hắn trêu chọc cũng không cười rộ lên, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc: “Đại nhân, không thấy Trần thị .”
Tay Đường Phiếm cầm chung trà dừng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Cương nói: “Sau khi Lý Mạn vào ngục, nàng ta bị người của Lý gia đuổi đi, sau đó trọ ở một khách điếm. Ta theo chỉ thị của ngài, cho người giám sát bên ngoài khách điếm, nào ngờ cả ngày hôm nay cũng không thấy Trần thị ra ngoài. Người trong nha môn đi hỏi chưởng quầy khách điếm, chưởng quầy nói Trần thị đã trả phòng hôm qua, cũng không nói là đi đâu.
Chuyện Lý Mạn giết vợ mặc dù có bằng chứng, có tiền căn hậu quả, từ đầu tới cuối có vẻ như không liên quan gì đến Trần thị. Nhưng Đường Phiếm vẫn cảm thấy, mỹ mạo phụ nhân này khẳng định gây ra không ít hành động lửa cháy thêm dầu. Lại thấy nàng ta từ đầu tới cuối đặc biệt khiêm nhường, thận trọng(2), không vì Lý Mạn bị vào ngục mà sợ hãi, cũng không vì bị đuổi ra khỏi Lý gia mà lo lắng, biểu hiện quá mức điềm tĩnh, không giống người bình thường. Phái người giám sát Trần thị, không nghĩ rằng lại là tạo điều kiện cho đối phương trốn mất.
(2) nguyên văn “đê điều – 低调”: triết học Đạo gia. Biểu thị thái độ khiêm nhường, thận trọng, không đường hoàng. Là che dấu, không để lộ ra năng lực của bản thân.
Đường Phiếm nói: “Ngươi đã sai người lục soát gian phòng nàng ta từng ở chưa?”
Đỗ Cương gật đầu, hắn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, việc này vốn không cần Đường Phiếm phân phó.
“Lục soát rồi, cũng không có gì khác thường, hành lý tùy thân của Trần thị vốn cũng ít. Sau đó ta tự kiểm tra lần nữa, kết quả phát hiện ở vách tường trong góc phòng có một ký hiệu rất nhỏ, xem dấu vết hình như là mới khắc lên, dài khoảng hai đốt tay, cũng không biết có liên quan đến Trần thị hay không.”
Đường Phiếm cảm thấy hiếu kỳ: “Hình dáng thế nào?”
Đỗ Cương lấy giấy, dựa vào trí nhớ vẽ ra đại khái hình dáng của ký hiệu.
Đường Phiếm vừa nhìn đã thốt lên: “Bạch Liên giáo?!”
Đỗ Cương cũng sợ hãi cả kinh: “Cái gì, chẳng lẽ phụ nhân kia còn có quan hệ với tà giáo yêu đồ. Đây không phải chỉ là vụ án giết vợ bình thường sao?”
Sắc mặt Đường Phiếm cũng dần trở nên nghiêm trọng: “Ta căn bản cũng chỉ là cảm thấy phụ nhân này có chút khả nghi, cho nên mới bảo ngươi đi giám sát nàng ta, ai ngờ còn dính dáng đến cả chuyện thế này.”
Đỗ Cương nói: “Chuyện này có chút khó xử lý rồi đây. Nàng ta có quan hệ với Bạch Liên giáo, nhưng lại tự nguyện ở bên cạnh Lý Mạn làm thiếp thất. Nói vậy chắc hẳn đã giựt dây hắn giết vợ, không biết có mục đích gì.”
Đường Phiếm cười khổ, giờ thì hay rồi, sóng gió chưa qua phong ba đã tới(3). Bạch ngọc tuấn mã của Uông Trực bên kia còn chưa thấy tăm hơi, Lý gia bên này lại liên quan đến Bạch Liên giáo, chuyện phiền toái cùng nhau tiến đến cửa rồi.
(3) nguyên văn là “nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi (一波未平, 一波又起)”: con sóng này chưa yên, con sóng sau lại tới; hay, nạn này chưa tránh được đã gặp phải họa khác.
Hắn suy nghĩ một lúc: “Như vậy đi, ngươi tiếp tục sai người đi tìm tung tích Trần thị, gian phòng trong khách điếm kia đã có người vào, hiện tại đả thảo kinh xà, phỏng chừng cho dù có quan hệ với Bạch Liên giáo, bọn chúng cũng sẽ không xuất hiện nữa. Có điều ngươi vẫn cứ phái người giám sát, để tránh có cái gì sơ sót, rồi đi bẩm báo với Phan đại nhân. Ta sẽ đi tìm người ở Bắc Trấn phủ ty, thông báo cho họ một tiếng, trước kia Cẩm y vệ đã từng điều tra chuyện của Bạch Liên giáo, nói không chừng bọn họ sẽ có manh mối.”
Nói tới đây, Đường Phiếm lại nghĩ đến chuyện trước kia hắn bị người ta bóp cổ lúc nửa đêm. Đối phương cố ý giả thần giả quỷ trước mặt hắn, sau đó cũng chứng minh là có liên quan đến Bạch Liên giáo. Xem ra sau vụ của Lý Tử Long, dư nghiệt Bạch Liên giáo chưa từng rời khỏi kinh thành, chẳng qua chỉ chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, âm thầm vực dậy mà thôi.
Hai, ba năm trước, yêu đạo Lý Tử Long bí mật kết giao với hoạn quan trong cung, thiếu chút nữa đã lật ngửa cả hoàng cung, đến cả hoàng đế cũng suýt bị lật đổ. Cũng chính trong sự kiện lần đó, hoàng đế cảm thấy Cẩm y vệ và Đông xưởng quá vô dụng, Uông Trực lợi dụng tâm lý này của hoàng đế, thừa cơ đi lên, trong thời gian ngắn đã có được địa vị cao. Sau vụ việc này, Cẩm y vệ mới tỉnh ngộ, đem kinh thành đảo lộn cả lên. Trong khoảng thời gian đó đã không ít lần phát sinh xung đột với Bạch Liên giáo đồ, tổn thất không ít nhân thủ, mới đè ép được dáng vẻ kiêu căng của Bạch Liên giáo xuống. Nào ngờ hai, ba năm sau, Bạch Liên giáo chưa bị diệt cỏ tận gốc gặp được thời cơ, gió xuân thổi lại mọc xanh rì(4).
(4) nguyên văn là “xuân phong xuy hựu sinh” trong thành ngữ “dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh (野火烧不尽, 春风吹又生)”: nghĩa là lửa rừng không thể đốt sạch cỏ dại, đến mùa xuân cỏ dại lại sinh trưởng. Ví với những sự vật giàu sinh lực, bất luận là sức mạnh nào cũng không bóp chết được.
Có điều nếu Bạch Liên giáo có thể tồn tại từ Tống triều, lại trải qua hỗn loạn cuối thời Tống, Nguyên triều hủ bại, loạn cục cuối Nguyên triều, rồi đến tận hôm nay. Lịch sử lâu đời như vậy, một tổ chức tà giáo tồn tại mấy trăm năm khẳng định cũng có cách thức sinh tồn riêng. Cẩm y vệ muốn nội trong hai năm ngắn ngủi đem bọn chúng diệt cỏ tận gốc, gần như là chuyện không có khả năng.
Đường Phiếm dặn dò Đỗ Cương xong liền đến Bắc Trấn phủ ty trước.
Thật không đúng lúc, Tiết Lăng đi vắng, Đường Phiếm cũng không thấy ai quen mặt ở Bắc Trấn phủ ty lúc này. Đường Phiếm hỏi thăm hai câu, thấy bọn họ không chịu tiết lộ cũng không miễn cưỡng, xoay người định rời đi.
Lại nghe phía sau truyền đến thanh âm lãnh đạm quen thuộc: “Ngươi tìm lão Tiết làm chi?”
Đường Phiếm quay đầu lại, vui mừng nói: “Nghiễm Xuyên huynh, huynh về rồi?”
Tùy Châu vẫn mang bộ mặt băng lãnh tám gió thổi không động(5) kia, có điều y thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Phiếm không có chút nào giả tạo, tùy ý để lộ ra một chút ý cười trong mắt, gật gật đầu: “Ân, ngươi tìm lão Tiết?”
(5) nguyên văn là “bát phong bất động (八风不动)”: cái mà Phật gia gọi là “bát phong”, là chỉ: lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ (ky), khổ, lạc; bốn thuận bốn nghịch cộng lại thành tám điều. Thuận lợi thành công là “lợi”, thất bại là “suy”, nói xấu sau lưng là “hủy”, khen ngợi sau lưng là “dự”, ca ngợi trước mặt là “xưng”, mắng chửi công kích trước mặt là “cơ”, đau khổ là “khổ”, vui vẻ hạnh phúc là “lạc”. Phật gia dạy, phải tu dưỡng đến độ trong tám điều, không bị cảm xúc của một điều nào tác động. Đây chính là “bát phong bất động”.
Đường Phiếm cười nói: “Vốn là muốn tìm huynh. Mấy hôm trước có tới một chuyến, lúc ấy lão Tiết nói huynh đi công vụ bên ngoài, không nghĩ huynh lại trở về nhanh như vậy. Nếu tiện, đúng lúc ta có vài chuyện muốn nói với huynh.”
Tùy Châu nói: “Chuyện ngươi nhờ lão Tiết, ta cũng có nghe nói.”
Y dừng lại một chút, mặt hơi nghiêng, ý muốn chỉ người phía sau mình: “Về sau nếu ta và lão Tiết đều không ở đây, ngươi có thể tìm Bàng Tề.”
Bàng Tề cũng là một thân trang phục Cẩm y vệ, có điều hình như chức quan thấp hơn lão Tiết, tuổi cũng trẻ hơn, lộ ra gương mặt trẻ con, gặp ai cũng cười, nhìn rất ôn hòa, vô hại.
Nhưng Đường Phiếm cũng không dám vì thế mà coi thường hắn. Có thể đảm nhiệm một chức vụ ở Bắc Trấn phủ ty, nhìn đủ các loại hình ngục mà mặt không đổi sắc, nhất định không thể dùng tiêu chuẩn của một người bình thường để đánh giá. Hành tẩu giang hồ, tri nhân tri diện bất tri tâm, càng là người bình thường tưởng chừng vô hại, rất có thể càng là kiểu người lợi hại.
Đường Phiếm gật đầu hỏi thăm đối phương, cũng tự giới thiệu: “Đường Phiếm Đường Nhuận Thanh, thôi quan Thuận Thiên phủ. Ngày ấy cậu đi theo Nghiễm Xuyên huynh đến Hồi Xuân đường tra án, chúng ta đã gặp nhau.”
Có thể trực tiếp gọi tên, lại nghe câu kia của Tùy Châu “sau này có việc có thể tìm Bàng Tề”, Bàng Tề dù có ngốc cũng biết người này có quan hệ rất tốt với thượng cấp nhà mình, không thể đắc tội, liền vội vàng chắp tay chào: “Đường đại nhân quá khách khí rồi. Về sau có việc gì cứ phân phó một tiếng là được!”
Tùy Châu không có kiên nhẫn nghe hai người nói mấy câu vô bổ, trực tiếp ngắt lời bọn họ: “Kiến Hiền, ngươi đi làm việc đi.”
Bàng Tề vâng lệnh rời đi. Hai người Tùy Châu rời khỏi Bắc Trấn phủ ty, ra bên ngoài đi dạo.
Tùy Châu nói: “Lần trước ngươi nhờ lão Tiết điều tra tung tích của khối bạch ngọc tuấn mã kia, đã tìm ra được rồi.”
Đường Phiếm vội hỏi: “Ở đâu?”
Tùy Châu nói: “Ở trong nhà xưởng công của Đông xưởng, Thượng Minh.”
Sắc mặt Đường Phiếm trở nên cổ quái: “. . . . . .”
Tùy Châu nói: “Khối bạch ngọc tuấn mã kia vốn là Thượng Minh trả giá cao mua lại từ tay Anh Quốc công. Lúc ấy Uông Trực cũng muốn, nhưng lại không thể tranh với Thượng Minh, cho nên khối ngọc kia không có liên quan gì tới hắn.”
Đường Phiếm cười khổ: “Phan đại nhân lần này phải khó xử rồi. Chỉ có điều Uông Trực vì sao đang yên đang lành lại muốn trêu đùa huynh ấy như thế.”
Có biết tung tích của bạch ngọc tuấn mã cũng vô dụng, Thuận Thiên phủ chẳng lẽ có thể chạy đi tìm Thượng Minh? Chưa nói đến khối ngọc này vốn là của Thượng Minh, cho dù không phải, dựa vào Phan Tân, lẽ nào cứ đến đòi thì Thượng Minh sẽ đưa?
Nói cách khác, Uông Trực chẳng lẽ không biết khối ngọc kia ở chỗ Thượng Minh? Thế nhưng hắn còn bảo Thuận Thiên phủ đi tìm, vậy không phải rõ ràng là muốn trêu đùa, gây khó dễ cho Phan Tân sao?
Chẳng lẽ Uông Trực thật sự giống như lời đồn bên ngoài, ngang ngược tùy hứng, muốn làm gì thì làm(6)?
(6) nguyên văn là “tùy tâm sở dục (随心所欲)”.
Tùy Châu suy nghĩ một lúc, nói: “Uông Trực và Thượng Minh luôn bất hòa, có thể chỉ là quá chán ghét Thượng Minh thôi.”
Đường Phiếm xòe tay (động tác này ╮ (╯_╰) ╭): “Nhưng Phan đại nhân hoàn toàn không liên quan lại vì thế mà bị kéo xuống nước.”
Tùy Châu: “Vậy các ngươi định đối phó thế nào?”
Đường Phiếm lắc đầu: “Ta trở về báo với Phan đại nhân tin này rồi nói sau. Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho huynh nghe.”
Hắn kể sơ qua chuyện Lý Mạn giết vợ cùng chuyện Trần thị mất tích, đồng thời nhắc tới ký hiệu của Bạch Liên giáo.
Tùy Châu gật đầu: “Đám dư nghiệt Bạch Liên tro tàn lại cháy, chỉ biết lén lút giở trò. Ta sẽ sai người lưu ý chuyện này.”
Không hiểu vì sao, chỉ cần một câu này của Tùy Châu, Đường Phiếm đã biết y nhất định sẽ lưu tâm làm. Mà bản thân cũng nảy sinh cảm giác yên tâm giao phó trọng trách.
Có lẽ có những người làm việc rất đáng tin cậy, trời sinh có thể khiến người ta yên tâm, mà Tùy Châu chính là người như thế.
Đường Phiếm cười nói: “Vậy phải nhờ huynh rồi. Huynh mới đi công vụ về, ta vốn là nên ngồi xuống thoải mái trò chuyện cùng huynh mới phải. Có điều, Phan đại nhân vẫn rất để tâm chuyện bạch ngọc tuấn mã, ta phải về báo với huynh ấy một tiếng. Chi bằng chúng ta hẹn hôm khác?”
Tùy Châu ừ một tiếng, im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Hôm nay khi nào ngươi về nhà?”
Đường Phiếm: “Nếu không có chuyện gì thì vẫn giống như ngày thường, sẽ về lúc hạ nha(7). Sao vậy?”
(7)“hạ nha (下衙)”: chữ “hạ” trong này có nghĩa là kết thúc công việc hàng ngày theo thời gian quy định (giờ hành chính); “nha” là nha môn.
Tùy Châu: “Vậy tối nay ta đến tìm ngươi.”
Đường Phiếm vô thức đồng ý. Ngẫm lại liền cảm thấy hình như có chỗ bất thường.
Rốt cuộc là chỗ nào bất thường nhỉ?
Đường đại nhân thông minh tuyệt đỉnh trầm tư suy nghĩ suốt cả đường về, cũng không nghĩ ra lý do gì.
Tạm thời không nhắc đến chuyện Phan Tân đã rối rắm cỡ nào sau khi biết được tin tức của bạch ngọc tuấn mã, không có A Đông đưa điểm tâm sang, Đường Phiếm hết giờ làm đều giải quyết vấn đề cơm tối bên ngoài, sau đó mới về nhà. Có điều nhớ lại hôm nay Tùy Châu nói muốn đến nhà, Đường đại nhân liền rẽ vào hàng ăn bên đường mua một ít lỗ vị(8), còn mua thêm một vò Thiệu Hưng nhỏ ở hàng rượu bên cạnh.
(8) lỗ vị “卤味” (món kho): là món ăn có nguyên liệu sau khi làm sạch và luộc chín, trộn với nước sốt nấu thành. Thường có 3 loại là công lỗ (nước sốt đỏ), hoàng lỗ (nước sốt vàng), bạch lỗ (nước sốt trắng). Phổ biến nhất cả nước là lỗ vị của Tứ Xuyên, dùng hoàng lỗ làm nước sốt chính.( (¯﹃¯) )
Đi vòng một đoạn đường xa, khi hắn chậm rãi về đến nhà liền nhìn thấy một người đang đứng trước cửa, đó không phải là Tùy bách hộ sao?
“Biết huynh đến sớm như vậy ta đã về nhà trước, để huynh đỡ phải đứng đợi ở cửa!” Đường Phiếm vội vã bước nhanh về phía y, trên mặt lộ ra nét cười có chút áy náy.
“Không sao.” Tùy Châu nói.
Đường Phiếm phát hiện y cũng cầm theo một ít đồ ăn.
Tùy Châu: “Nhà ta cách xa nơi này, tối nay phải ở lại nhà ngươi, ngươi không ngại chứ?”
Đường Phiếm: “A? Không ngại, không ngại. Ngày mai được nghỉ, vừa đúng dịp có thể đốt đèn trò chuyện ban đêm!”
(9) nguyên văn là “bỉnh chúc dạ đàm” (秉烛夜谈) (hẳn là hai anh tâm tình đêm khuya ~\(≥▽≤)/~)
Cuộc sống Đường đại nhân đã hoàn toàn nếm trải chính là cuộc sống độc thân trong truyền thuyết.
Người ta làm quan, không nói đến chuyện thành thân có gia quyến, tối thiểu cũng phải có một, hai tiểu tư, tiểu đồng đi theo. Chỉ có mỗi Đường Phiếm là ở một mình, ban đêm ngắm trăng ăn nhẹ đọc thoại bản(10), thật sự cũng rất thú vị.
(10) thoại bản (话本): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Chỉ là, trong nhà có thêm người thì càng có thêm nhân khí, đêm xuống cũng đỡ cảm thấy lạnh lẽo thanh vắng. Tuy rằng người này quanh năm mặt không đổi sắc, kiệm lời ít nói, nhưng chung quy vẫn là méo mó có còn hơn không.
Hai người đặt đồ xuống, Đường Phiếm đi lấy chén rót rượu, Tùy Châu thì mở từng tờ giấy gói thức ăn ra.
Đường Phiếm mua tai và lưỡi heo sốt, thơm ngon vừa miệng, nhất là khi uống rượu.
Còn Tùy Châu mua ruột non xào hạt tiêu, đậu phụ chiên, đậu phộng rang muối, dưa leo trộn.
“Đến chơi thì cứ đến, còn mang theo đồ làm gì. Huynh và ta đã quen biết nhau đến vậy, lần sau không cần tốn kém đâu!”
Đường đại nhân giả bộ nói nói mấy câu cho có hình thức, tay liền gắp đậu phụ chiên cắn một miếng. Đậu phụ bên ngoài được chiên xốp giòn, nhưng sau khi cắn xuống, bên trong cũng trắng trắng giống đậu phụ hoa(tào phớ), mềm nhuyễn như sắp chảy ra, tỏa hương tứ phía.
“Huynh mua đậu phụ chiên này ở đâu, sao lại ngon như vậy?” Đường Phiếm khó hiểu, nói.
“Trong nhà có chút nguyên liệu nấu ăn.” Tùy Châu lời ít ý nhiều.
“Huynh biết nấu cơm?” Đường đại nhân vô cùng kinh ngạc.
Hiếm thấy Tùy Châu khóe miệng cong lên, không nói gì.
Sau khi thở gấp mấy lần, Đường Phiếm vẫn đắm chìm trong cảm giác kinh ngạc: “Nghiễm Xuyên huynh, huynh vậy mà lại biết nấu cơm a? Thật là, thật là, thật là. . . . . .”
Hắn mất cả buổi cũng không thật là ra được câu gì, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Thật sự là quá lợi hại!” Đường đại nhân dài giọng kinh ngạc, sau khi thêm vào vài phần cảm thán mới đứng dậy đi mở cửa.
A Đông đang đứng bên ngoài, tiểu cô nương không đợi Đường Phiếm mở miệng đã vội vàng nói: “Đường đại nhân, cứu ta!”
Tiểu cô nương muốn quỳ xuống, Đường Phiếm ngăn lại: “Xảy ra chuyện gì?”
A Đông vẻ mặt cầu xin: “A Xuân tỷ tỷ nói với muội, lão gia sai người đi tìm người môi giới đến, muốn bán muội đi!”
Đường Phiếm lấy làm kinh hãi: “Chỉ bán một mình muội?”
A Đông gật gật đầu: “Trước đó vài ngày đã bán một số rồi. Quản gia gia gia biết muội muốn đến chỗ ngài, vốn cũng không có ý kiến gì, ai ngờ hôm nay bọn họ bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nói muốn bán muội!”
Vì để kể rõ ràng sự tình, tiểu nha đầu cắn răng nhịn khóc, nhưng sau đó vẫn nhịn không được mà nghẹn ngào: “Đường đại nhân, làm sao bây giờ, ngài đi thuyết phục quản gia gia gia có được không, muội không muốn bị bán đi!”
Đường Phiếm hiểu rõ đây nhất định không phải ý của lão quản gia, có đến chín phần là chủ ý của thiếu gia nhà họ Lý, Lý Lân.
Phỏng chừng là chuyện buổi sáng hôm nọ khiến cho Lý Lân oán hận trong lòng, lại không thể trực tiếp đối nghịch với Đường Phiếm, nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, đem bán A Đông, phá vỡ ý định của Đường Phiếm. Dù sao A Đông cũng là nô tỳ Lý gia, không ai có thể xen vào.
Nghĩ đến đây, Đường Phiếm nhất thời cũng không biết nói gì.
Lúc còn Trương thị, hắn cũng từng gặp Lý Lân vài lần, khi đó tính tình cậu ta hay ngượng, nói chuyện cũng ít. Có điều đều là người đọc sách, cậu ta đối với người trẻ tuổi đã thi đỗ trong bảng tiến sĩ như Đường Phiếm có vài phần ngưỡng mộ, Đường Phiếm cũng từng chỉ bảo cậu ta vài câu.
Không ngờ rằng vật đổi sao dời, bởi vì biến cố gia đình mà tính cách Lý Lân đại biến, trở thành người bất cận nhân tình như bây giờ.
Cũng không biết Trương thị ở dưới cửu tuyền, sẽ có cảm giác gì.
Nói cho cùng, Lý Lân muốn bán A Đông cũng là lý lẽ hiển nhiên, Đường Phiếm quả thật không thể xen vào. Hắn vốn định còn mấy ngày nữa sẽ nghĩ ra biện pháp, ai ngờ Lý Lân vậy mà lập tức muốn bán người. Nếu bị bán vào nhà không tốt, A Đông về sau sẽ phải chịu khổ chịu tội rồi.
Nhìn tiểu cô nương đáng yêu này, Đường Phiếm có chút không đành lòng: “Như vậy đi, đừng lo lắng, muội cứ về trước, để ta nghĩ cách.”
A Đông có cảm giác tín nhiệm tự nhiên đối với hắn, rất nghe lời gật gật đầu, lau nước mắt đi về.
Tiểu cô nương lén chạy tới đây, đương nhiên không thể đi ra từ cửa chính, lúc về cũng phải vòng một vòng lớn từ cửa sau.
Đường Phiếm vừa đưa mắt nhìn theo thân ảnh tiểu cô nương dần khuất, trong lòng vừa nghĩ cách.
Lại nghe phía sau có người nói: “Ngươi muốn tiểu nha đầu đó?”
Đường Phiếm gật đầu, lại cảm thấy những lời này hình như có nghĩa khác, liền kể vắn tắt chuyện của A Đông: “Đúng lúc chỗ ta thiếu người dọn dẹp nấu cơm, A Đông cũng rất cần mẫn, có thể đảm nhiệm.”
Tùy Châu gật đầu: “Kỳ thật chuyện này không khó, ngươi không cần xen vào, ta giúp ngươi giải quyết.”
Bằng hữu trượng nghĩa như vậy biết tìm ở đâu, Đường đại nhân cảm động a, vội vàng chắp tay nói: “Vậy đa tạ Nghiễm Xuyên huynh!”
Tùy Châu lại nói: “Ngươi với Lý gia xảy ra mâu thuẫn như vậy, chuyện chỗ ở phải làm sao?”
Đường Phiếm không nói với y chuyện mình đang đi tìm nhà khắp nơi, Tùy Châu lại có thể chú ý tới điểm này, rõ ràng là tâm tư rất tinh tế.
“Kinh thành lớn, nhà cũng nhiều, chắc hẳn có thể tìm được thôi.” Đường Phiếm nói.
Tùy Châu trầm ngâm một lát: “Nếu ngươi nguyện ý, có thể chuyển đến ở cùng ta.”
Đường Phiếm sửng sốt: “Chuyện này, không ổn đâu? Tẩu phu nhân(11) không phải sẽ rất không vui sao?”
(11) tẩu phu nhân (嫂夫人): bà chị, chị dâu; cách gọi kính trọng đối với vợ của bạn.
Tùy Châu lãnh đạm nói: “Ta chưa lấy vợ.”
Đường Phiếm: “Vậy dù sao cũng có người giống như phu nhân chứ. . . . . .”
Tùy Châu không vui: “Chưa nạp thiếp, cũng không có thị tỳ linh tinh.”
Không đợi Đường Phiếm hỏi tiếp, y lại nói: “Cha mẹ ở cùng huynh trưởng, ta chuyển ra ngoài ở một mình, không cần lo lắng.”
Đã nói đến mức này rồi, đối phương có thành ý mời, Đường Phiếm tiếp tục từ chối thì không hay lắm. Hắn rốt cuộc cúi người chắp tay, thành khẩn nói: “Vậy tạm thời quấy rầy Nghiễm Xuyên huynh rồi!”
Kỳ thật Tùy Châu lạnh lùng nhưng không khó ở chung, hai người nói chuyện cũng có cùng đề tài. Hơn nữa, qua trọng nhất là người ta không chỉ biết nấu cơm, mà tay nghề còn giỏi hơn mình gấp trăm lần.
Vừa nghĩ như vậy, Đường đại nhân thực ra còn cảm thấy kích động.
Khóe miệng của Tùy Châu lạnh lùng cuối cùng cũng hơi cong lên.
“Ngươi và ta thân quen, không cần khách khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro