Chương 25
Danh tiếng của Tiên Khách lâu không chỉ dựa vào mấy lời đồn đại thổi phồng. Từ thời Anh Tông hoàng đế, tửu lâu này vang danh khắp kinh thành là vì ông chủ của Tiên Khách lâu rất có đầu óc kinh doanh, dùng số tiền lớn chỉ để mời hai vị đầu bếp, một am hiểu đồ ăn phương Bắc, một giỏi về đồ ăn Giang Nam, tiếp đó mua lại khu nhà đằng sau Tiên Khách lâu, mở thành khu khác gọi là Tiên Vân quán.
Những khách nhân muốn mời khách ăn cơm, nếu không cần quá trang trọng sẽ đến Tiên Khách lâu phía trước, giá cả cũng khá bình dân. Nếu là quan to quý nhân thích sự thanh tĩnh, sẽ đến Tiên Vân quán phía sau, trang trí đương nhiên cũng sa hoa hơn đằng trước rất nhiều.
Hai quán tuy cùng một nơi nhưng đều có cửa ra vào riêng, không phiền lẫn nhau.
Uông Trực mời cơm Phan Tân, là ở Tiên Vân quán đằng sau Tiên Khách lâu.
Hai bên đã hẹn giờ trước, Phan Tân còn cố ý đến sớm một khắc(15 phút), vậy mà lúc tiểu nhị dẫn hắn cùng Đường Phiếm đến một gian phòng, lại thấy vị Uông xưởng công kia đã ngồi ở bàn tiệc.
Đối phương hôm nay tuy mặc thanh y đội mũ quả dưa(1), không giống với khách bình thường, nhưng phía dưới mũ là khuôn mặt âm nhu tuấn tú, tuổi trẻ đến mức khiến người khác kinh ngạc, lại tỏa ra một cỗ khí tức kiêu ngạo. Phan Tân không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên cười nói: “Uông công tới thật sớm, thất lễ, thất lễ!”
(1) mũ quả dưa:
Uông Trực vẫn ngồi tại chỗ, chỉ nhấc tay lên, nói: “Là ta đến sớm, Phan đại nhân, mời ngồi.”
Ánh mắt hắn đảo qua, dừng trên người Đường Phiếm: “Vị này chắc hẳn là cao túc(2) khác của Khâu đại nhân, Đường Phiếm Đường đại nhân?”
(2) cao túc: cách gọi học trò của người khác.
Đường Phiếm chắp tay: “Tại hạ xuất thân thôn dã, chưa từng thấy những sự kiện lớn, nghe nói xưởng công mở tiệc chiêu đãi sư huynh liền muốn đi theo mở rộng tầm mắt. Không mời mà tới, xin xưởng công thứ tội.”
Uông Trực khoát tay: “Không sao, ngồi đi.”
Thật ra Uông Trực nhỏ tuổi hơn hai người họ, có thể còn chưa tròn hai mươi. Nhưng hắn thân tại địa vị cao, nâng tay nhấc chân đều là từ trên cao nhìn xuống, Phan Tân cũng không dám dị nghị gì.
Uông Trực nói: “Nếu đã đến đông đủ, vậy sai người mang món ăn lên thôi.”
Dứt lời hắn kéo cái dây buông xuống ở bên cạnh bàn ăn, chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền có người đẩy cửa tiến vào, trên tay đỡ mâm lần lượt dâng món.
Uông Trực nói: “Không biết các ngươi thích món ăn miền Bắc hay miền Nam nên tối nay ta đã gọi mỗi loại một nửa, vừa hay có thể hài lòng tất cả.”
Phan Tân nói: “Uông công thật có lòng, không biết Uông công. . . . . .”
Hắn vốn định hỏi dụng ý Uông Trực mời mình ăn cơm, như thế nào mới vừa mở miệng đã bị Uông Trực khoát tay ngắt lời.
Uông Trực cầm đũa nói: “Ăn xong rồi nói, ăn xong rồi nói.”
Phan Tân đành phải ngậm miệng.
Mời khách ở Tiên Vân quán, một bữa cơm không đến trăm lượng là rất bẽ mặt. Là đề đốc Tây xưởng, Uông Trực lại càng không thể thua kém người.
Hạnh nhân phật thủ, Long Tỉnh hà nhân, phượng vĩ ngư sí, kim ti tô tước, tú cầu kiền bối, nãi trấp ngư phiến, nhị long hí châu, phỉ thúy hà diệp canh. . . . . .(3)
(3) tên các món ăn:
hạnh nhân phật thủ (杏仁佛手) – bánh hạnh nhân phật thủ
Long Tỉnh hà nhân (龙井虾仁) – tôm nõn nấu búp chè Long Tỉnh
phượng vĩ ngư sí (凤尾鱼翅) – vi cá đuôi phượng
kim ti tô tước (金丝酥雀) – món này mình không rõ lắm, chỉ biết nguyên liệu là thịt chim sẻ (=.=)
tú cầu kiền bối (绣球干贝) – sò điệp viên chiên
nãi trấp ngư phiến (奶汁鱼片) – thịt cá nấu nước gạo
nhị long hí châu (二龙戏珠) – tên cách bài trí món ăn, hình hai con rồng đang vờn 1 viên ngọc
phỉ thúy hà diệp canh (翡翠荷叶羹) – canh chim trả lá sen.
Từng món từng món được liên tiếp dâng lên, khiến cho người ta không kịp nhìn. Phan Tân thân là quan lớn tam phẩm, thường ngày xã giao cũng từng gặp qua không ít cảnh, nhưng nhìn thấy mặt bàn lớn như vậy được bày đầy ắp trong nháy mắt, cũng khó tránh líu lưỡi không dứt.
Nếu đã không có cách nào mở miệng, vậy cũng chỉ đành im lặng ăn cơm.
Vì thế một bàn ba người đều yên lặng cúi đầu phẩm đồ ăn, bầu không khí nhất thời có chút cổ quái.
Phan Tân trong lòng bất an, mỹ vị gì đó trong miệng hắn tự nhiên cũng chẳng còn. Hắn vừa ăn vừa nghĩ đến mục đích của Uông Trực, kết quả tốc độ ăn so với hai người kia chậm hơn rất nhiều. Đến lúc hắn mới vươn đũa lần thứ ba, Uông Trực đã buông đũa, lau miệng, tỏ ý đã ăn xong.
Phan Tân cũng đành buông đũa theo, nào ngờ khóe mắt vừa đảo qua đã thấy Đường Phiếm vẫn đang tiếp tục dùng bữa, tuy rằng động tác thong thả, cũng không hề thô tục, nhưng trong tình cảnh này nhìn thế nào cũng cảm thấy giật mình.
Phan đại nhân giật giật khóe miệng, vội vàng nháy mắt với sư đệ nhà mình, kết quả cũng không biết là Đường Phiếm không thấy, hay giả bộ như không thấy mà vẫn vươn đũa gắp rau.
Trái lại, Uông Trực cười ha ha, lộ ra vẻ mặt có chút tán thưởng, thậm chí còn khen ngợi: “Tốt! Dáng vẻ ăn uống cũng thật tự tại! Đường đại nhân đây mới là tính cách trung nhân(4) mà thành a, lão Phan, so ra thì ngươi hơi quá gò bó rồi!”
(4) trung nhân: chỉ người hạng trung, người thuộc lớp trung.
Được thôi, rõ ràng chính mình còn lớn hơn Uông Trực gần hai mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ bị hắn gọi một tiếng lão Phan.
Phan Tân mất tự nhiên nói không nên lời, lại không dám sửa lời Uông Trực, đành phải méo mặt cười cười: “Người trẻ tuổi chung quy vẫn dễ hòa nhập hơn, tại hạ già rồi, già rồi!”
Trong lòng hắn cảm thấy xưởng công Tây xưởng trẻ tuổi quá mức này giống hệt như lời đồn bên ngoài, nổi tiếng, thích công trạng, tính tình không giống người thường.
Cái gọi là không giống người thường, nói chính xác hẳn là không giống với hoạn quan khác.
Nếu một nam nhân bình thường, hiện tại vỗ chân nói Đường Phiếm không gò bó như vậy mới tốt, Phan Tân cũng không thấy bất ngờ chút nào. Nhưng một hoạn quan miệng còn hôi sữa nói ra mấy lời tỏ vẻ lão thành lại hào khí can vân thế này, cứ cảm thấy có gì đó thật kỳ quái.
Đường Phiếm uống xong bát canh, cuối cùng buông đũa, hướng Uông Trực cáo lỗi: “Xưởng công thứ tội, chỉ trách hương vị món ăn ở đây tuyệt hảo, tại hạ nhất thời nhịn không được đã ăn hơi nhiều.”
Tuy rằng vẻ mặt cử chỉ của hắn không thể hiện chút nào là “chưa thấy qua sự đời”, nhưng Uông Trực vẫn nghe rất cao hứng: “Đường đại nhân nếu thích, lần sau ta lại mời ngươi đến!”
Đường Phiếm cười nói: “Món ngon phải lâu lâu ăn một lần, mới có dư vị vô tận. Nếu được ăn dễ dàng, ngược lại sẽ mất đi giá trị.”
Vừa khéo léo từ chối, lại ngầm tâng bốc Uông Trực một chút.
Đối phương quả nhiên không giận dữ, ngược lại lộ ra biểu tình rất dễ chịu.
Nhìn từ điểm này, Đường Phiếm đối mặt với Uông Trực, so với Phan Tân ngược lại càng phóng khoáng hơn, không vì kiêng kị thân phận quyền thế của Uông Trực mà khoanh tay bó gối như sư huynh.
Uông Trực gõ gõ mặt bàn, cuối cùng cũng không ngăn ý muốn của Phan Tân nữa: “Hôm nay mời Phan đại nhân đến đây, cũng là có chuyện thỉnh cầu.”
Phan Tân vội nói: “Uông công quá lời, sao có thể đến mức thỉnh cầu!”
Uông Trực nói: “Ta đã đánh mất một thứ, muốn nhờ Thuận Thiên phủ hỗ trợ tìm lại.”
Phan Tân lắp bắp kinh hãi, dè dặt hỏi: “Không biết vật Uông công bị mất là?”
Uông Trực: “Một con tuấn mã điêu khắc bằng bạch ngọc, cao chừng nửa thước(1 thước = 0,33m).”
Phan Tân hỏi: “Có hình dáng gì, bị mất như thế nào?”
Uông Trực cầm cuộn tranh đặt trên bàn cao bên cạnh đưa cho Phan Tân: “Có hình dáng như thế này. Ta đem trưng bày trong nhà, đến một hôm bỗng nhiên bị mất, có lẽ có kẻ gian trong nhà ăn trộm đem bán, chẳng biết lưu lạc nơi đâu, đến nay cũng chưa tìm được.”
Phan Tân mở cuộn tranh, phía trên vẽ một con tuấn mã bằng ngọc, kỹ thuật vẽ tranh bình thường, có điều cũng đủ để khiến người ta ghi nhớ hình dáng của nó.
Phan Tân nói: “Vậy Uông công có manh mối gì không?”
Uông Trực tựa tiếu phi tiếu: “Nếu ta có manh mối, cần gì phải tìm ngươi đến?”
Phan Tân ý thức được bản thân nói sai, vội chữa lời: “Tại hạ sẽ tranh thủ mau chóng phá án, giúp Uông công tìm lại bạch ngọc tuấn mã quý giá kia.”
Uông Trực vừa lòng gật đầu: “Vậy làm phiền Phan đại nhân .”
Mục đích đã nói ra, Uông Trực đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian ngồi không rảnh rỗi cùng hai tiểu nhân vật, lâp tức lấy cớ có việc đi trước.
Ngồi vào vị trí này của hắn, rất nhiều sự tình đều liên quan đến hoàng đế, Phan Tân không thể hỏi cũng không thể dò, Uông Trực muốn đi, hắn cùng Đường Phiếm liền tiễn người đến tận cửa.
Uông Trực khoát tay: “Nhị vị có thể tiếp tục gọi món, tiền ta đã bảo chưởng quầy ghi sổ rồi.”
Hoạn quan trong cung có địa vị cao, tỷ như hắn, tỷ như Thượng Minh, đều nhận được mãng phục(5) hoàng đế khâm thử, gần giống với phi ngư phục của Cẩm y vệ. Có điều giữa hai người đó liếc mắt vẫn có thể dễ dàng phân biệt, đặc trưng nối bật nhất chính là trên người hoạn quan không đeo tú xuân đao, cũng sẽ không để râu.
(5) mãng phục: một loại phẩm phục thêu như con rồng mà có bốn chân, kém rồng một cái vuốt.
Tối nay Uông Trực mặc thường phục xuất hành, áo xanh mũ quả dưa không làm người khác chú ý, nhưng có lẽ là do hắn mặc phi ngư phục hoa lệ đã quen, lúc phất ống tay áo xoay người rời đi, lại có vài phần uy phong lẫm liệt của đại thái giám khi xuất hành, giống như đang ở Tây xưởng.
Đường Phiếm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng nhịn xuống, chờ Uông Trực đi xa, lúc này mới hỏi Phan Tân: “Sư huynh, bây giờ chúng ta tiếp tục ăn, hay là quay về?”
Uông Trực vừa đi, Phan Tân liền xị dài mặt ra, tức giận phẩy tay áo một cái: “Đi về!”
Phòng trong Tiên Vân quán do Uông Trực đặt, Phan Tân có chỗ cố kỵ, đợi đến khi hai người đi thật xa, hắn mới nhịn không được bắt đầu phàn nàn: “Một tên hoạn quan dựa vào sủng phi lập nghiệp, khí thế còn muốn lớn hơn nội các thủ phụ, thật sự là thói đời lụi bại, lòng người không còn chân thật(6)! Trong nhà đánh mất vật trang trí, cũng ra vẻ đặc biệt mời chúng ta tới, thực sự coi Thuận Thiên phủ là hoa viên sau nhà hắn, coi chúng ta là đầy tớ riêng của hắn hay sao, nghĩ muốn sai bảo thế nào liền sai bảo thế ấy phải không?
(6) thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ (世风日下, 人心不古): nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ” có nghĩa “thói đời lụi bại, đánh mất đạo đức, lòng người không còn chân thật”.
Kỳ thật Minh triều cũng xuất hiện không ít hoạn quan tốt, tỷ như Trịnh Hòa, Nguyễn An năm Vĩnh Lạc, tỷ như Hoài Ân ở trong cung hiện nay. Những người này vào cung từ nhỏ, đều là ở trong thư đường đọc chuyện xưa Nhạc võ mục tinh trung báo quốc(7) mà lớn lên, bọn họ trung nghĩa liêm khiết, đôi khi ngay cả đại thần trong triều cũng thua kém, quan hệ cùng đại thần trong triều cũng rất tốt.
(7) Nhạc võ mục tinh trung báo quốc: ý nói về Nhạc Phi. Trước khi ra đi, người mẹ đã khắc lên lưng Nhạc Phi bốn chữ “Tinh trung báo quốc”, nó trở thành một tín điều mà Nhạc Phi suốt đời phải noi theo. Nhạc Phi giỏi mưu lược, trị quân nghiêm minh. Trong suốt cuộc đời chinh chiến của mình, ông đã chỉ huy 126 trận đánh và toàn thắng. Nhạc Phi không để lại cho đời sau một tác phẩm quân sự nào, nhưng về tư tưởng quân sự và sách lược cầm quân của ông, có thể tìm thấy trong những bức thư, các bản tấu chương, hoặc trong thơ từ của ông. Hậu thế đã gom lại biên tập thành “Nhạc võ mục di văn”, cũng còn gọi là “Nhạc trung võ văn vương tập”.
Nhưng đây dù sao cũng là số ít, lập trường của hoạn quan và quan văn là thiên địch, vì luôn luôn có một vài hoạn quan dựa vào hãnh tiến(8) mà lên được vị trí cao, có được quyền lực còn lớn hơn so với các quan viên học tập gian khổ. Hơn nữa hoàng đế còn rất nghe lời bọn họ, quan trọng nhất là, bọn họ đều thiếu cái đó như nhau, căn bản không tính là nam nhân, nhóm quan văn tự nhiên cũng phải đề phòng. Cho dù trước mặt không dám đắc tội, nhưng trong lòng cũng không coi trọng bọn họ.
(8) hãnh tiến: vì may mắn nên được làm quan hoặc thăng chức.
Đây là miêu tả chính xác nhất tâm tư của Phan đại nhân lúc này.
Đường Phiếm chờ hắn phát tiết xong, mới nói: “Đại nhân trước đây có từng gặp Uông Trực?”
Phan Tân vẫn hầm hừ tức giận, mặc dù trong quan trường chốn kinh thành này, hắn không tính là nhân vật tai to mặt lớn, nhưng dù sao cũng là quan lớn tam phẩm, kết quả thái độ Uông Trực đối với hắn giống hệt như đối với thuộc hạ, điều này khiến cho lòng hắn rất khó chịu.
“Gặp rồi, có điều không giao thiệp gần như vừa nãy!”
Đường Phiếm hỏi: “Vậy đại nhân thấy tính cách Uông Trực thế nào?”
Phan Tân liền nói không cần nghĩ: “Ngang ngược! Kiêu ngạo! Không coi ai ra gì!”
Đường Phiếm nhớ lại tình hình vừa rồi, gật gật đầu: “Hắn thiếu niên đắc chí, quả thật cũng có năng lực để hống hách kiêu ngạo. Có điều, đệ cho rằng Uông Trực sẽ không vì một vật trang trí chỉ để ngắm mà gọi ngài đến, nói không chừng còn có nguyên do khác bên trong.”
Phan Tân tức giận: “Còn có thể là cái nguyên cớ gì, kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tìm một đồ vật như thế không khác gì mò kim đáy biển. Nếu là bị người ta đem bán cho tiệm cầm đồ, dựa vào năng lực của Tây xưởng sao lại tìm không thấy. Chẳng qua là bạch ngọc tuấn mã kia đã bị đập nát, đồ vật Uông Trực sai chúng ta đi tìm căn bản là không thể tìm được, hoặc là miếng ngọc đó đang ở nơi mà Uông Trực cũng không thể đòi về, nói không chừng đã rơi vào tay nhà quyền quý nào rồi!”
Tuy Phan Tân có nhiều khuyết điểm, nhưng có thể ngồi vào vị trí Thuận Thiên phủ doãn hiện nay tất nhiên cũng có vài phần năng lực, cho nên chỉ vài câu đã có thể nói ra dụng tâm của Uông Trực.
Đường Phiếm nói: “Có phải đại nhân có chỗ nào đắc tội hắn?”
Phan Tân lắc đầu: “Sao có thể, huynh vốn chẳng giao thiệp mấy với hắn, cũng chỉ có vụ Võ An Hầu phủ lần trước. . . . . .”
Hắn dừng lại, có chút nghi ngờ: “Chẳng lẽ chuyện ở Võ An Hầu phủ lần trước đã đắc tội hắn? Nhưng mà sau đó đã lộ rõ chân tướng, mục đích hắn mượn chuyện này lập uy không phải đã đạt được rồi, sao còn tới tìm chúng ta gây sự. Chúng ta thì có liên quan gì? Cho dù muốn tìm, cũng phải tìm Cẩm y vệ chứ?”
Đường Phiếm nói: “Hẳn là không phải chuyện này, có lẽ là vì nguyên nhân khác.”
Phan Tân vắt óc suy nghĩ, nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì: “Như vậy đi, bằng không ngày mai ngươi đi Bắc Trấn phủ ty tìm vị Tùy tổng kỳ kia hỏi han một chút.”
Đường Phiếm: “. . . . . . . . . . . .”
Uy, đại nhân, ngài tỉnh lại đi, đường đường là Bắc Trấn phủ ty, cũng không phải hoa viên phía sau Thuận Thiên phủ của chúng ta a!
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tùy tổng kỳ có công vụ bên ngoài, vẫn chưa trở về. Lần trước đệ xin bọn họ hỗ trợ thăm dò chuyện Uông Trực mời chúng ta ăn cơm, bọn họ cũng không dò ra được tin gì, chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”
Phan Tân cảm thán: “Nếu Thái Tổ hoàng đế vẫn còn, nhìn thấy Cẩm y vệ bị hoạn quan ức hiếp đến mức vô dụng thế này, e là sẽ nổi trận lôi đình đi?”
Đường Phiếm vì trí tưởng tượng phong phú của sư huynh nhà mình mà giật giật khóe miệng. Nếu Thái Tổ hoàng đế vẫn còn, biết hai mệnh quan triều đình cùng một thái giám ở bên ngoài ăn uống tiệc tùng, ba người bọn họ ngày mai có thể cùng đoàn tụ ở chợ bán thức ăn rồi.
Hắn đành phải đưa ra đề xuất: “Theo hạ quan thấy, không bằng ngày mai đại nhân cứ phái nhân thủ đi tìm trước, hạ quan tiếp tục đi nghe ngóng tin tức, lại viên của hai xưởng phần lớn là nhân thủ do Cẩm y vệ điều động, nói không chừng bọn họ sẽ nắm được tin tức gì đó. Như vậy được không?”
Phan Tân hài lòng, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm: “Như vậy rất tốt, Nhuận Thanh, đệ vất vả rồi.”
Kỳ thật Đường Phiếm cảm thấy mỗi lần xảy ra chuyện lại phải đi tìm bọn Tiết Lăng, thực sự rất là xấu hổ. Thứ nhất, chứng tỏ Thuận Thiên phủ vô năng. Thứ hai, nợ tiền dễ trả, nhưng nợ nhân tình lại khó hoàn. Hiện tại ba lần bốn lượt làm phiền người ta, đến khi người ta muốn ngươi làm chuyện khó xử, sẽ rất khó từ chối. Cho nên ngay từ đầu hắn không lập tức đi tìm Tiết Lăng, mà đợi tin tức của bọn lão Vương trước tiên.
Nhưng đáng tiếc, đã qua mấy ngày liền, bọn lão Vương tìm khắp các tiệm cầm đồ trong kinh thành vẫn không tìm ra được bạch ngọc tuấn mã kia. Chưởng qũy tiệm cầm đồ cũng đều nói chưa từng thấy vật nào như vậy.
Đường Phiếm không còn cách nào, lại đành phải tìm tới Tiết Lăng.
Tiết Lăng rất phóng khoáng, vỗ vỗ ngực đồng ý, nói nhất định sẽ giúp hắn nghe ngóng.
Bên này Đường Phiếm lại gặp phải một chuyện phiền phức.
Không phải chuyện gì khác, chính là hắn sắp không có chỗ ở .
Nơi hắn ở vốn chính là tiểu viện của Lý gia bên cạnh ngăn ra cho thuê, nhà riêng không chung cổng, kích thước tuy nhỏ nhưng đồ đạc bên trong khá đầy đủ(9), một người ở cũng không tồi. Nhưng vì Lý gia xảy ra biến cố, hai chủ nhân Lý gia, một người chết, một người bị giam vào đại lao, chứng cứ Lý Mạn giết vợ vô cùng xác thực, sau khi được Uyển Bình huyện xác nhận lần lượt báo cáo lên trên, hiện tại tài liệu vẫn còn đặt ở hình bộ của huyện.
(9) nguyên văn là “ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn” (麻雀虽小, 五脏俱全): là một thành ngữ ví thể tích hoặc kích thước, quy mô của một sự vật tuy nhỏ, nhưng trang bị có sẵn bên trong cũng rất đầy đủ. (câu này rút ra từ “Vi thành” của Tiền Trung Thư).
Xưa nay luật pháp trọng nam khinh nữ, vợ giết chồng phải lăng trì, chồng giết vợ lại muốn phân tình huống, nhưng vụ Lý Mạn giết vợ vô cớ thế này không thể phản bác. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ phải chém đầu, có điều chuyện không đơn giản như vậy, vụ án của Lý Mạn phải qua tam ty hội thẩm, sau khi hình bộ ra quyết định cuối cùng mới có thể phán quyết.
Lý gia không còn chủ nhân, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, thiếu gia Lý gia, Lý Lân trở thành chủ nhân mới.
Lý Lân năm nay mười lăm tuổi, vì ngày thường miệt mài đọc sách, không hiểu rõ công việc, đột nhiên tiếp nhận Lý gia, cũng không biết làm sao cho phải. Lão Lý quản gia không còn cách nào, mặc dù ông có thâm niên, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, lại là người ngoài, đành phải mời một vị họ hàng của Lý Mạn đến tạm thời giúp đỡ lo liệu tang sự cho Trương thị.
Nhà vị họ hàng Lý gia kia ở Nam Kinh, ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, khó tránh không quen với thời tiết. Hắn thật sự không phải ham tài sản Lý gia, chỉ là thấy Lý Lân mới gần tuổi thiếu niên, được nuôi thành người chuyện gì cũng không hiểu, chỉ biết đọc sách, cảm thấy có điều không ổn, liền đề nghị Lý Lân và Lão Lý cùng mình chuyển đến Nam Kinh, mọi người đều là thân thích, sau này cũng có thể chăm sóc nhau.
Mẹ cả bị cha ruột sát hại, chuyện như vậy cũng khiến cho Lý Lân chịu kích động không nhỏ, cậu tuyệt đối không muốn ở lại căn nhà tràn ngập bóng ma ám ảnh này, liền thương lượng cùng lão lý, quyết định ưng thuận lời đề nghị của vị họ hàng kia, toàn gia chuyển đến Nam Kinh, rời khỏi chốn thương tâm này.
Có điều Lý Mạn dù sao vẫn còn trong ngục, là con không thể từ bỏ phụ thân ra đi, ít nhất cũng phải đợi sau khi vụ án được phán quyết. Nhưng một số đồ đạc có thể bán rẻ trước, tòa nhà cũng có thể nhờ người định giá, đến lúc đó cả tiểu viện Đường Phiếm đang ở cũng sẽ bị bán đi.
Giá nhà ở kinh thành cao, Đường đại nhân gia cảnh sa sút, hắn dù là một thôi quan lục phẩm cũng không có tiền mua nhà, cho nên chỉ có thể dọn đi, kiếm nơi ở khác. Cũng may Lý Lân bọn họ chưa đi ngay, vẫn còn một khoảng thời gian thư thả cho Đường Phiếm đi tìm nhà.
Có điều nhà ở thật sự khó tìm, chỗ tốt thì tiền thuê cao, chỗ không tốt thì xa nha môn. Hạng lão môi giới đưa Đường Phiếm đi xem mấy chỗ, Đường Phiếm cũng không thấy hài lòng. Vừa phải để ý mấy việc lặt vặt trong nha môn, còn cả chuyện tung tích bạch ngọc tuấn mã kia của Uông xưởng công, quả thực có thể gọi là sứt đầu mẻ trán.
Ngay lúc này, A Đông tiểu cô nương khóc sướt mướt tìm tới cửa, không nói hai lời quỳ gối trước mặt Đường Phiếm: “Đường đại nhân, ngài thu nhận muội đi!
Dọa mình sao?
Đường Phiếm bị dọa nhảy dựng cả lên, cứ tưởng lại có thêm một A Hạ, cũng may câu sau của A Đông khiến hắn biết bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
“Đường đại nhân, ngài cũng đừng nói với quản gia là muội muốn đến đây a. Muội sẽ làm cơm chiên trứng cho ngài, còn có thể giúp ngài quét dọn nhà cửa. Muội không muốn đi Nam Kinh.”
A Đông tiểu cô nương ngửa đầu chờ mong, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Đường Phiếm đỡ tiểu nha đầu đứng lên: “Làm sao? Muội là nô tỳ ký khế bán thân cho Lý gia rồi, có thể rời khỏi Lý gia sao?”
A Đông hít hít nước mũi: “Đúng là ký khế bán thân rồi, nhưng A Xuân tỷ tỷ bảo chỉ cần ngài nói với thiếu gia là muốn, thiếu gia hẳn là sẽ đồng ý.”
Đường Phiếm mơ hồ: “Muội từ nhỏ lớn lên ở Lý gia, không phải rất quen thuộc với Lý gia à, sao tự nhiên lại muốn đến chỗ ta?”
A Đông khổ sở nói: “Thái thái mất rồi, Lý gia không còn Lý gia nữa. Thiếu gia và A Xuân tỷ tỷ nói, chờ qua thời gian để tang, muốn nạp tỷ ấy làm thiếp. A Xuân tỷ tỷ không muốn, có điều không làm cách nào được, tỷ ấy không thể tự quyết định. A Xuân tỷ tỷ còn nói với muội, thiếu gia tuy rằng không xấu, nhưng thiếu quyết đoán, đọc sách đến mức có chút ngờ nghệch, nếu để cậu ấy làm đương gia, Lý gia chỉ sợ sẽ không còn được như trước.”
Đường Phiếm hỏi: “Vậy những người khác đâu, ngoại trừ muội và A Xuân ra, những người khác ở Lý gia phải xử trí như thế nào?”
“Lý quản gia cùng thiếu gia xuống phía nam, lúc đó những nô tỳ không ký khế ước bán thân đều có thể rời đi, người đã ký khế bán thân cũng bị bán đi một số. A Xuân tỷ tỷ nói nếu muội không muốn đi Nam Kinh, có thể nhân cơ hội này tìm một lối thoát.”
Tiểu cô nương cắn ngón tay, đáng thương nhìn Đường Phiếm: “Đường đại nhân, ngài có thể thu lưu muội không, muội sẽ thật cần mẫn, sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài. Muội không muốn đi Nam Kinh, muội không quen thiếu gia!”
Đường Phiếm dở khóc dở cười: “Muội nguyện ý làm đầu bếp cho ta, ta ngược lại còn thấy vui mừng. Nhưng vấn đề là thiếu gia Lý gia có đồng ý thả muội đi hay không?”
A Đông nghe giọng hắn thả lỏng, nhất thời hưng phấn: “Đồng ý chứ, đồng ý chứ. Muội nghe quản gia nói, hiện tại nhân khẩu Lý gia nhiều lắm, sau này không cần nhiều người như vậy, bọn họ chỉ mong cắt bớt được ít nào đi ấy chứ. Muội thế này có thể ăn nhưng làm việc lại ít, chắc chắn bọn họ sẵn lòng thả muội đi, để muội đi phá nhà người khác!”
Đường Phiếm: “. . . . . .” Muội lại nói trắng ra như vậy được sao?
A Đông lè lưỡi: “Nói sai rồi, nói sai rồi! Đều do muội quá vui mừng. Đường đại nhân ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng, thật ra muội rất tốt! Ngài cứ giả vờ như không nghe thấy lời muội nói vừa nãy là được!”
Đường Phiếm thấy nha đầu này vui như vậy, cũng cười : “Được rồi, được rồi, ta sẽ đến hỏi thử xem sao. Có điều chúng ta trước tiên phải nói rõ, đã đến nhà của ta, cơm nước của ta phải do muội phụ trách?”
A Đông gật đầu như giã tỏi. Tuy từ nhỏ A Đông lớn lên ở Lý gia, nhưng hiện tại Trương thị đã mất, trên chỉ còn ba vị tỷ tỷ thân nhất là Xuân, Hạ, Thu. A Xuân khuyên nàng rời đi, A Hạ là tòng phạm vì bị ép giết người, A Thu rất có khả năng sẽ cùng đi xuống phía nam, trong một đêm, bầu không khí gia đình tan thành mây khói. A Đông từ đáy lòng đã kháng cự chuyện dời xuống miền nam, so ra thì bên Đường Phiếm lúc này lại càng tự do, rất thích hợp ở chung.
Tiểu cô nương tự tin tràn đầy cam đoan: “Yên tâm đi, Đường đại nhân, muội nhất định sẽ nuôi ngài trắng trẻo mập mạp, nuôi thành heo luôn!”
Đường Phiếm: “. . . . . .”
Hắn bắt đầu hoài nghi A Xuân có phải sợ nha đầu này mở miệng thiếu gân, ở Lý gia rất dễ đắc tội với người khác hay không, mới vội đẩy nó đi chỗ khác.
Nhưng khi Đường Phiếm đến Lý gia nói muốn thu nhận người, lại không thuận lợi.
Lão Lý quản gia nghe xong mục đích của hắn, tuy rằng không từ chối luôn, nhưng mặt lộ vẻ khó xử: “Đường đại nhân, A Đông là nô tỳ ký khế bán thân, Lý gia lúc này cũng không phải do lão làm chủ, không bằng để lão đi hỏi thiếu gia?”
Đường Phiếm đương nhiên đồng ý: “Hiện tại thiếu gia Lý gia là đương gia, đây là chuyện phải làm.”
Lão Lý mời hắn ngồi ở phòng khách rồi đi xin ý kiến Lý Lân. Chốc lát sau, Lý Lân xuất hiện.
“Đường đại nhân muốn chuộc thân cho A Đông?” Lý Lân hỏi.
Diện mạo của cậu ta thật sự rất giống Lý Mạn, ngay cả dáng người cũng không khác lắm, chỉ là Lý Lân nhìn trẻ tuổi hơn.
Biến cố trong nhà khiến cho vẻ ngây ngô ban đầu trên gương mặt Lý Lân mất đi, trở nên hơi âm trầm, lại càng giống phụ thân.
Đường Phiếm gật đầu: “Ta nghe nói Lý gia chi năm lượng bạc mua A Đông, hiện giờ cả nhà các ngươi xuống phía nam, A Đông tuổi nhỏ, chỉ sợ mang theo cũng không thuận tiện, ta nguyện ý chi mười lượng bạc, không biết có thể chuyển giao khế bán thân của A Đông hay không?”
Cảm giác của Lý Lân đối với Đường Phiếm khá phức tạp. Đối phương đã giúp đỡ tìm ra hung phạm sát hại mẹ cả, nhưng lại là người đưa phụ thân của mình vào ngục. Mình vốn nên cảm tạ hắn, nhưng vẫn có chút hận hắn. Lý Lân thậm chí đã nghĩ không chỉ một lần rằng, nếu không phải do Đường Phiếm, mình hiện tại cũng sẽ không vừa mất mẹ lại mất cha.
Cậu lạnh lùng thản nhiên nói: “A Đông là nô tỳ Lý gia, thứ cho ta khó có thể nghe theo. Còn nữa, ta nghe lão Lý nói, khế ước thuê nhà kỳ hạn một năm sắp hết, toàn nhà này của chúng ta phải bán đi, không tính sẽ tiếp tục cho thuê, cho nên xin mời Đường đại nhân mau chóng dọn ra khỏi nơi đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro