Chương 23
Thi thể bị siết chết không giống với thi thể treo cổ tự tử, sau gáy sẽ xuất hiện vết dây thừng đan chéo nhau, hơn nữa người bị siết cổ trước khi chết chắc chắn sẽ giãy dụa kịch liệt, cho dù trên cổ không có dấu móng tay cào, trên người khẳng định cũng sẽ có vết bầm do va chạm trong lúc vùng vẫy, trong “Tẩy oan tập lục” thời Bắc Tống đã nói rõ điểm này.
Với trình độ của một ngỗ tác bình thường, muốn phân biệt là tự sát hay là bị siết chết không khó, đọc thuộc “Tẩy oan lục” là được.
Đối với kết quả này, Đường Phiếm cũng không quá bất ngờ, vì theo hắn thấy, thái thái Lý gia Trương thị là người hiền lành, tính cách vô hại. Người có tính cách này thường rất nhẫn nại nghe lời, coi lễ giáo thế tục là chuyện đương nhiên, hơn nữa luôn tuân thủ theo bản năng. Trước khi đem mỹ mạo phụ nhân kia về, Lý Mạn cũng đã có hai thiếp thất, cũng không thấy Trương thị làm gì các nàng, bà ấy cho dù phẫn nộ thương tâm, cũng không thể vì chuyện này mà thắt cổ tự sát.
Tính tình thay đổi trở nên cực đoan, nhưng như vậy có lẽ sẽ giống như Trịnh Tôn thị, trực tiếp xuống tay với trượng phu.
Cho nên khả năng Trương thị tự sát không lớn .
Nếu đã không tự sát, vậy sẽ phải tìm hung thủ, chuyện này không phải người nhà họ Lý có thể tự quyết định.
Đường Phiếm vẫn ở gian nhà bên cạnh Lý gia, đối với tình hình này cũng muốn đến xem xét.
Có điều hôm nay hắn không đi một mình như trước, mà gọi lão Vương cùng mấy nha dịch trong nha môn, cả kiểm giáo(1) Đỗ Cương cùng đi.
(1) kiểm giáo: chức quan cấp thấp thời Minh. Đầu thời Minh, Trung thư tỉnh (cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế) cùng cán bộ cấp dưới Trung thư tỉnh có kiểm giáo. Không lâu sau khi bãi bỏ Trung thư tỉnh và Lục bộ; Đô Sát viện, Thừa Tuyên Bố Chính sử ty, Đề Hình Án Sát sử ty cùng các phủ cấp dưới đều có kiểm giáo.
Thi thể Trương thị được đặt ở giữa phòng khách Lý gia, huyện thừa và chủ bộ huyện Uyển Bình đều ở đây, bên cạnh còn có ngỗ tác của huyện.
Huyện Uyển Bình trực thuộc Thuận Thiên phủ, bọn họ cũng biết Đường Phiếm, thấy Đường Phiếm đi đến liền cùng hành lễ.
Đường Phiếm nói: “Nhị vị không cần đa lễ, sự tình có tiến triển gì?”
Uyển Bình huyện thừa nói: “Người nhà Lý gia nói tối hôm đó không thấy người nào khả nghi tiến vào phòng của chủ mẫu bọn họ, chỉ có hai tỳ nữ kia gác đêm bên ngoài, hiện giờ chúng ta đã bắt các nàng lại, đại nhân có muốn tra hỏi hay không?”
Đường Phiếm nói: “Các nàng đâu?”
Uyển Bình huyện thừa sai người áp giải hai nàng đến, A Xuân cùng A Hạ đều là nữ tử yếu đuối, phía sau có người theo dõi nên không cần trói lại. chỉ là thần sắc các nàng uể oải rũ rượi, nhìn còn tệ hơn lúc sáng sớm.
Uyển Bình huyện thừa nói qua nội dung tra hỏi, thực ra Đường Phiếm đã hỏi qua một lần những câu giống như vậy, bây giờ nghe lại cũng không có ý gì mới.
Lý Mạn ngoảnh mặt làm thinh cả buổi, cuối cùng nhịn không được tiến lên, giận dữ nói: “Đường đại nhân phô trương quan uy như vậy, khiến nhà ta hỗn loạn, trong lòng có phải rất đắc ý? Nếu không điều tra được gì, sao không để ta lo liệu tang sự cho vợ(2) mình trước, cũng là để nàng sớm ngày nhập thổ vi an!”
(2) nguyên văn là “chuyết kinh”, nghĩa là người vợ (vụng dại) của tôi, ý nhún nhường khiêm tốn. Vợ Lương Hồng nhà Hán là bà Mạnh Quang lấy cành kinh làm hoa đeo, vì thế đời sau gọi vợ là kinh. Như chuyết kinh 拙 荊 ý nói người vợ vụng dại của tôi, kinh thất 荊 室 nhà tôi (vợ), v.v. đều vì tích này.(Theo: Tangthuvien.vn)
Uyển Bình huyện thừa quát: “Tiểu dân chớ có vô lễ. Hiện giờ nếu đã xảy ra án mạng, đây cũng không còn là chuyện nhà ngươi, thi thể Trương thị phải do quan phủ tiếp quản cho đến khi chân tướng rõ ràng mới thôi!”
Lý Mạn cười nhạt: “Vợ chết thảm thương, ta cũng đau khổ vô cùng, vậy mà lại ngăn không cho lo liệu tang sự là thế nào! Chư vị đại nhân đây là ức hiếp Lý gia ta không có người phải không. Tổ phụ ta cũng từng làm thị lang tam phẩm, trong triều hiện giờ vẫn còm một vài cố cựu(bạn cũ) tiền bối, nếu như ta vì lý do này mà kiện lên trên, chỉ sợ chư vị đại nhân ăn không xong đã phải bỏ chạy(3)!”
(3) nguyên văn là “cật bất hoàn đâu trứ tẩu (吃不完兜着走)”: thường dùng để khuyên răn thậm chí là uy hiếp người khác làm việc phải cân nhắc hậu quả, nếu không sẽ khó chống đỡ được.
Uyển Bình huyện thừa cùng chủ bộ bị một thương nhân cả gan uy hiếp bọn họ mà cảm thấy bất mãn, nhưng bọn họ lại đắn đo không biết lời Lý Mạn nói là thật hay giả, vậy nên tất cả đều nhìn Đường Phiếm, dù sao Đường Phiếm cũng có chức quan cao nhất trong ba người, đương nhiên phải theo hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đường Phiếm ha ha cười: “Không biết cố cựu tiền bối ngươi nói là vị đại nhân nào, không ngại nói ra nghe thử, nói không chừng bản quan cũng có quen biết đấy!”
Lý Mạn dừng một chút, nhẹ nhàng hạ ngữ điệu muốn thỉnh cầu: “Đại nhân, tiểu nhân không phải cố ý gây sự, chỉ là bây giờ thời tiết nóng bức, thi thể không dễ lưu giữ, người vợ này đã giúp ta lo liệu gia vụ hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao. Tra án là chuyện của các đại nhân, không liên quan đến tiểu nhân, tiểu nhân chỉ hy vọng vợ mình có thể sớm ngày nhập thổ vi an, để tránh xuống dưới cửu tuyền vẫn chết không nhắm mắt. Tôn trọng người đã khuất cũng là thuận theo lẽ phải, các vị đại nhân chắc hẳn có thể châm chước cho?”
Không chờ Đường Phiếm trả lời, hắn lại nói: “Tiểu nhân có nội tình cần bẩm báo, muốn mời Đường đại nhân đến nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện.”
Lý Mạn nhìn Đường Phiếm tha thiết chờ đợi, người sau gật đầu: “Được, dẫn đường đi.”
Lý Mạn dẫn Đường Phiếm vào căn phòng bên cạnh, không nói hai lời, trực tiếp quỳ thụp xuống!
“Về người vợ đã khuất kỳ thật còn có ẩn tình khác, nay trình lên cáo trạng, mời đại nhân xem qua!”
Hai tay hắn dâng lên một tập giấy dày.
Đường Phiếm vừa nhận đã cảm thấy tay nặng trịch, lúc mở ra lại nhìn thấy tầng tầng lớp lớp giấy trắng ở giữa, bên trong kẹp hơn mười tờ ngân phiếu có ký hiệu hối thông (chuyển tiền), có vài tờ một trăm lượng, vài tờ năm mươi lượng, tổng cộng ít nhất cũng khoảng hai ngàn lượng.
Hiện nay một lượng bạc đã có thể mua được hai tạ gạo, hai ngàn lượng tương đương bốn ngàn tạ gạo, mà quan chính nhị phẩm như Lục bộ thượng thư mỗi tháng cũng chỉ có sáu mươi mốt tạ.
Nhưng có người nghèo thì có người giàu, đối với thương nhân thành công như Lý Mạn mà nói, hai ngàn lượng là con số có thể gánh được. Trước kia Phùng Thanh Tư muốn chuộc thân phải có năm nghìn lượng, tú bà Hoan Ý lâu cũng không phải công phu sư tử ngoạm, đối với người giàu thật sự mà nói, năm nghìn lượng cũng là chút lòng thành.
Có điều với mệnh quan triều đình bổng lộc vô cùng thấp, hơn hai ngàn lượng này thật sự là một con số cực kỳ lớn.
Đường Phiếm cầm ngân phiếu, tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười): “Thế nào, ngươi đây là muốn đút lót?”
“Không dám không dám!” Lý Mạn vội chắp tay nói, “Ta nghe lão Lý nói, Lý gia được Đường đại nhân chiếu cố mấy năm qua, tại hạ xúc động rơi lệ, vẫn chưa nghĩ đến việc hồi báo, cho nên chút thành ý này có thể coi là kính biếu, mong đại nhân vui lòng nhận cho.”
Đường Phiếm đếm đếm ngân phiếu: “Ngươi hy vọng án tử này không phải điều tra thêm?”
Lý Mạn cười gượng nói: “Chuyết kinh đã mất, tại hạ cũng thương tâm muốn chết. Đại nhân phải tra án, tại hạ đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ hy vọng cả nhà chúng ta có thể có vài ngày yên ổn. Nếu các vị đại nhân ba ngày hai bữa đến nhà, chẳng những tang sự lo không xong, mà trong lòng hạ nhân cũng đều hoảng sợ, không lòng dạ nào làm việc!”
Đường Phiếm gật gật đầu, đem ngân phiếu nhét vào trong ngực: “Ý tứ của ngươi, bản quan đã hiểu.”
Dứt lời liền xoay người ra ngoài trước.
Lý Mạn thấy hắn nhận ngân phiếu, đương nhiên biết chuyện đã thành, không khỏi mừng rỡ, vội vàng đi theo.
Hai người Đường Phiếm trở lại phòng, Uyển Bình huyện thừa cùng chủ bộ đều tiến đến, hỏi ý kiến hắn: “Đại nhân, án tử này có điều tra hay không?”
Đường Phiếm khó hiểu hỏi lại: “Tra chứ, sao lại không tra? Ngay cả hung thủ cũng có rồi, các ngươi tính để mặc hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Uyển Bình huyện thừa cùng chủ bộ đều kinh ngạc: “Hung phạm đâu?”
Đường Phiếm chỉ vào Lý Mạn nói: “Đây chẳng phải là hung phạm sao?”
Không đợi Lý Mạn nói chuyện, hắn lại quát: “Người đâu, trói hắn lại!”
Người hắn dẫn theo từ Thuận Thiên phủ, cũng chưa phiền Uyển Bình huyện thừa bọn họ động thủ, bọn lão Vương vừa nghe Đường Phiếm ra lệnh liền vâng một tiếng, tiến lên túm hai tay Lý Mạn ra sau, dùng dây thừng trói chặt hắn lại.
“Ngài! Sao ngài dám xử oan người tốt, coi mạng người như cỏ rác, ta phải kiện ngài! Ta phải đi kiện ngài!” Lý Mạn hoàn toàn không nghĩ Đường Phiếm nói trở mặt liền trở mặt, hắn vừa sợ vừa giận, liều mạng vùng vẫy.
Đường Phiếm nhếch mày: “Xử oan người tốt? Chưa chắc đâu, ngay cả vợ mình ngươi còn ra tay được, sao có thể gọi là người tốt? Nếu không phục cũng không sao, bình tĩnh đừng nóng, ta sẽ để ngươi nói ra từng chuyện một.”
Hắn quay đầu hỏi A Xuân: “Hôm ấy ta giao cho ngươi khuyên tai ngọc, còn giữ không?”
A Xuân nói: “Vẫn còn, ta đã bỏ lại vào hộp trang sức của thái thái.”
Đường Phiếm: “Ngươi đi lấy ra đây.”
A Xuân vâng lời, đứng dậy đi mang cả hộp trang sức đến: “Đường đại nhân, ở trong ngăn cuối cùng.”
Đường Phiếm kéo ngăn cuối cùng ra, quả nhiên nhìn thấy khuyên tai ngọc hình hoa sen bên trong.
Hắn ra hiệu cho A Xuân đặt cái hộp xuống, rồi lấy ra từ trong ngực một chiếc khuyên tai giống hệt.
A Xuân kinh hô một tiếng: “Đại nhân tìm được chiếc còn lại rồi?”
Đường Phiếm gật gật đầu, giơ khuyên tai ngọc kia lên cao: “Chiếc khuyên tai này tìm được ở dưới giường trong phòng của thái thái các ngươi.”
Đường Phiếm hỏi: “Ngày thường các ngươi ở trong phòng thái thái có bao giờ đùa giỡ, đuối bắt không?”
A Xuân nói: “Đương nhiên là chưa. Thái thái tuy rằng thiện tâm, nhưng dù sao chủ tớ khác biệt, quy củ còn đó, chúng ta không được làm càn.”
Đường Phiếm lại hỏi: “Vậy thái thái các ngươi bình thường lúc ngủ có thói quen khoa chân múa tay hay mộng du.”
A Xuân trả lời: “Cái đó lại càng không. Tướng ngủ của thái thái rất ngay ngắn, có khi cả đêm cũng không xoay người.”
Đường Phiếm nói: “Ta hỏi lại ngươi, lúc trước ngươi nói, ngươi từng vào phòng đóng cửa sổ lúc nửa đêm, có phải không?”
A Xuân nói: “Đúng vậy.”
Đường Phiếm hỏi: “Lúc ấy ngươi có đi vào buồng trong không?”
A Xuân nói: “Không có, lúc ấy ta chỉ đóng cửa bên ngoài, là A Hạ đi kiểm tra buồng trong.”
Đường Phiếm lại hỏi A Hạ: “Vậy lúc ngươi vào buồng trong, có thấy tình trạng nào lạ không?”
A Hạ nói: “Không, không có, lúc ấy thái thái quay lưng về phía ta, chăn đắp trên người, nhìn qua thấy ngủ rất sâu, ta cũng không đến gần, sợ kinh động thái thái.”
Đường Phiếm hỏi: “Ngươi có từng nhìn xuống dưới gầm giường một lần?”
A Hạ lắc đầu: “Trên giường có khăn trải, bình thường chỉ có lúc dọn dẹp mới cuộn lên để quét dưới gầm.”
Đường Phiếm nói: “Một nữ nhân ngủ trong khuê phòng, lại ngủ rất sâu, vậy mà không cẩn thận đánh rơi khuyên tai xuống bên cạnh gối, lại còn không biết vì sao rơi xuống tận sâu trong gầm giường? Vậy chỉ có thể giải thích, không phải thái thái các ngươi không cẩn thận làm rơi khuyên tai, mà là trong lúc bị người ta bóp cổ, giãy dụa kịch liệt đến nỗi khuyên tai tuột ra khỏi lỗ, rơi trên mặt đất, lại bị hung thủ không cẩn thận đá vào gầm giường!”
A Xuân sắc mặt trắng bệch: “Chẳng lẽ hung thủ lúc ấy đang nấp dưới giường?”
Đường Phiếm: “Không, lúc các ngươi vào, hung thủ vừa vặn đã nhảy thoát ra qua cửa sổ. Nếu ta không đoán sai, lúc ấy ngươi chỉ lo nhìn xa xa ngoài cửa sổ mà quên không nhìn xuống bụi cây bên dưới?”
A Xuân nói: “Vâng, vâng, lúc ấy ta nhìn vào bên trong hoa viên, lại nghe tiếng mèo kêu, cứ tưởng lúc trước đã quên đóng cửa nên mèo hoang chạy vào. . . . . .”
Lý Mạn hô lên: “Ta cùng vợ mình đã là phu thê hơn mười năm, kiêm điệp tình thâm(4), nàng hiền lương thục đức, vì sao ta phải giết nàng?! Ngươi là tên dung quan, chỉ dựa vào những suy đoán giả dối hư ảo này đã thuận miệng kết luận ta là hung thủ, ta nhất định phải kêu oan lên Hình bộ và Đại Lý tự, ngươi chớ có ức hiếp Lý gia ta không người dựa dẫm!”
(4) kiêm điệp tình thâm: thời cổ đại có một loài chim tên Kiêm Điệp (có nghĩa là chim liền cánh), con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh với nhau mới có thể bay được. Cụm từ này dùng để chỉ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu của vợ chồng.
Đường Phiếm thản nhiên nói: “Ngươi và Trương thị mặc dù hơn mười năm phu thê, ban đầu quả thật kiêm điệp tình thâm, chỉ vì vật đổi sao dời, sâu đậm cũng thành nhạt phai, liền bắt đầu hối hận năm đó vì bà ấy mà tán tận gia sản, vứt bỏ con đường công danh khoa cử. Cưới một thê tử không thể sinh con như vậy, lại có thiếp thất trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh xúi giục, vốn định hưu thê(bỏ vợ) để cưới người khác. Nhưng vì nhà mẹ Trương thị có người làm quan, ngươi sợ hưu thê không được, trái lại còn kết thù với Trương gia. Cho nên hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, lập tức sinh ra ác niệm, trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, giết chết bà ấy, có phải không?”
Lý Mạn cười khẩy: “Không phải! Đương nhiên không phải! Ngươi ngậm máu phun người! Lúc Trương thị chết, ta rõ ràng đang ở ngoài, hôm nay mới vội vàng trở về. Nếu đã không ở đây, làm sao giết người?”
Đường Phiếm lạnh lùng nhìn hắn: “Có gan làm phải có gan chịu, ngươi còn chưa hiểu câu nói này sao. Chính chiếc giày bên phải của ngươi đã tố cáo ngươi rồi.”
Lời vừa dứt, đã khiến cho tất cả mọi người không khỏi nhìn xuống giày của Lý Mạn, ngay chính bản thân Lý Mạn cũng không tự chủ cúi đầu xem.
Lão Vương cúi xuống cởi chiếc giày bên phải của Lý Mạn ra, đưa cho Đường Phiếm.
Đường Phiếm lật đế giày lên: “Ngươi nói đúng một điểm, ngươi quả thật từ bên ngoài về, chẳng qua không phải hôm nay mới vội vàng trở về, mà là đã về cách đây vài ngày. Ngươi ngụy tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường, tránh bị nghi ngờ giết vợ, nhưng đôi giày này lại bán đứng ngươi.”
Không đợi Lý Mạn mở miệng, hắn lại nói: “Ngươi sợ lúc lén về nhà giết người sẽ lưu lại vết tích hoặc dấu chân, nên trước đó đã cố ý lau giày sạch sẽ, đáng tiếc như thế lại là điểm bất thường! Đi đường ngàn dặm xa xôi, đôi giày vốn phải rất bẩn, thế mà giày của ngươi lại vẫn sạch bóng? Chẳng lẽ nói ngươi đi đường nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới về đến nhà mà cũng không vội về ngay, lại đi tìm một chỗ lau giày trước sao?!”
Đường Phiếm thoáng mỉm cười: “Còn nữa, lúc ngươi nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn, vô ý phát ra âm thanh, lại lo A Xuân các nàng đi vào sẽ bị phát hiện, nên đã nhảy ra ngoài dưới tình thế cấp bách, kết quả gót giày cọ xát với vách tường chỗ cửa sổ thành một vệt. Ta đã qua nhìn qua dấu vết này, vừa vặn giống hệt vết mòn trên giày của ngươi!”
Hắn ném giày xuống đất, ngồi lên ghế, chỉ vào quan tài của Trương thị nói: “Nói đi! Ở trước mặt chính thất của ngươi, nói xem vì sao ngươi phải làm như vậy. Bà ấy gả cho ngươi hơn mười năm, cho dù không thể sinh con, nhưng cũng vô cùng hiền thục nhu thuận, chẳng những giúp ngươi lo liệu việc nhà, còn không cấm ngươi nạp thiếp sinh con, đối xử với con vợ lẽ như con ruột. Tuy rằng thói đời có rất nhiều điều ràng buộc nữ tử, nhưng trên thế gian thật sự có thể làm được như thê tử của ngươi lại rất ít!”
Đường Phiếm sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc có điều gì chưa thỏa mãn, đến mức giết cả vợ mình?! Ngươi còn là người sao!”
Chuyện tới nước này, chỗi cãi cũng vô dụng, vẻ mặt Lý Mạn đờ đẫn, một lúc sau mới mở miệng: “Ngài nghĩ ta muốn làm vậy sao? Năm nàng gả cho ta, nàng mười tám, ta hai mươi, hai người tính tình hợp nhau, cử án tề mi(5), bên ngoài kẻ ghen tị, người ước ao đều khen là nhân duyên tốt.”
(5) Cử án tề mi: nâng khay ngang mày: ngón tay lúc nâng mâm cơm thì đưa cao ngang lông mày, sau để hình dung phu thê tôn kính lẫn nhau, thập phần ân ái.
“Năm ba mươi tuổi, nhà mẹ đẻ nàng gặp nạn, cần một số tiền lớn, trong nhà có ba huynh đệ tỷ muội lại không thể dựa vào ai. Lúc ấy ta còn đang khổ học, tiền tích góp trong nhà đều là sản nghiệp tổ tiên, vì giúp nhà mẹ của nàng vượt qua cửa ải khó khăn, ta cắn răng bán của cải lấy tiền đem cho nàng, bản thân ta lại vì thế mà từ bỏ khoa cử, đem số tiền tích góp còn lại làm vốn, chuyển sang kinh thương, lúc này mới khiến cho gia cảnh dần dần chuyển biến tốt đẹp.”
“Lúc ấy, hai người chúng ta đã thành thân mười năm, lại vẫn tất hạ vô tử(6), ta yêu cầu hết lần này đến lần khác, Trương thị mới miễn cưỡng bằng lòng nạp thiếp, có Lý Lân hiện giờ là vì như vậy. Ta ra ngoài kinh doanh, thường xuyên phải giao thiệp cùng người khác, Trương thị lại nửa chữ cũng không biết, không có cách nào theo ta xuất môn. Nàng nhìn qua hiền lành, thực tế nạp hai thiếp thất kia cho ta nếu không phải dung mạo xấu xí, thì cũng mù chữ giống nàng. Chỉ có thiếp thất Trần thị hiện tại, ôn nhu hiền lành không nói, lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, lúc ta bận việc kinh thương, còn có thể giúp giao thiệp với nữ quyến của nghiệp quan(7). Gần đây có vài vụ buôn bán lớn, đều không thể thiếu công lao của nàng.”
(6) tất hạ vô tử (膝下无子): “tất hạ” là dưới gối, ý chỉ con cháu. Câu trong trường hợp này là “không có con”.
(7) nghiệp quan: thương nghiệp quốc doanh; nhân viên ngành thương nghiệp quốc doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro