Chương 14
Lại nói về A Hạ, khi nàng tâm sự nặng nề trở lại sân viện của chủ mẫu Lý gia, đúng lúc A Xuân vén rèm đi ra từ bên trong, trông thấy nàng liền sẵng giọng: “Đi đưa điểm tâm thôi mà cũng rề rà thế hả, thái thái đang chờ ngươi trở về thưa lại kìa!”
Thái thái Lý gia họ Trương, tuổi đã quá năm mươi, tuy được bảo dững kỹ càng nên trông tươi tắn hơn những người đồng lứa, nhưng trên khóe mắt khó tránh vẫn xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, thân thể hơi hơi mập ra, nhưng khuôn mặt lại rất đôn hậu, thấy A Hạ đi vào, liền cười hỏi: “Điểm tâm đưa qua rồi chứ?”
A Hạ khom người: “Dạ rồi, Đường đại nhân thích lắm, bảo đã làm phiền thái thái quá, còn gửi con lời cảm tạ đến người.”
Trương Thị cười nói: “Đường đại nhân cũng giúp nhà ta không ít, chúng ta ngày thường chỉ là mang chút đồ ăn qua, sao có thể gọi là phiền hà. A Hạ, lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
A Hạ vội đi qua, thấy Trương Thị vẫn cứ nhìn mình, có chút bồn chồn, thấp thỏm hỏi: “Có chuyện gì ạ, thái thái?”
Trương Thị nhịn cười: “Đừng khẩn trương, ta hỏi ngươi, có phải ngươi thầm mến Đường đại nhân nhà bên hay không?”
A Hạ giật thót, lắp bắp nói: “Thái, thái thái?”
Trương Thị: “Ngươi cứ thành thực nói ra, ta cũng không làm hại ngươi mà, phải không?”
A Hạ lí nhí như muỗi kêu, nói: “Dạ phải . . . . .”
Trương Thị cười nói: “Vậy thì tốt, Đường đại nhân đơn thân làm quan ở kinh thành, bên cạnh cũng không có người chu đáo chiếu cố. Giờ ngươi cũng mười bảy, sớm nên xuất giá thành thân, ta biết ngươi có ý với Đường đại nhân, có điều với thân phận của ngươi, muốn cùng làm chính thê của cậu ta e là có hơi trèo cao, nếu làm thiếp thì không thành vấn đề. Có điều ngươi sinh ra cũng có mấy phần xinh xắn, mấy năm nay đi theo ta cũng học được không ít, nếu đem khế ước bán thân trả cho ngươi để ngươi gả cho một tiểu hộ làm mợ chủ đương gia nhà người ta thì vẫn đủ tư cách. Ta không biết suy nghĩ của ngươi, nên gọi ngươi đến hỏi một câu, ngươi là muốn hầu hạ Đường đại nhân, hay là muốn đi ra ngoài xuất giá?”
A Hạ nhớ tới chuyện mình vừa mới bị cự tuyệt, mặt đỏ ửng lên nói: “Tỳ nữ, tỳ nữ mới vừa rồi không biết xấu hổ, đã chủ động biểu lộ cõi lòng với Đường đại nhân rồi!”
Trương Thị giật mình, vội bảo: “Nha đầu này, có cái gì mà phải xấu hổ, trai lớn dựng vộ gái lớn gả chồng. Ngươi từ nhỏ đều do ta trông nom đến lúc trưởng thành, không riêng gì ngươi, còn có A Xuân, A Thu, ta rất vui mừng nếu thấy các ngươi đều tìm được một nơi chốn tốt. Mau mau đứng lên, Đường đại nhân nói thế nào?”
A Hạ quỳ xuống, cố nén nước mắt, ôm lấy chân Trương Thị khóc nói: “Thái thái, Đường đại nhân ghét con, con. . . . . . Con không muốn sống nữa!”
Trương Thị nâng nàng đứng dậy: “Đường đại nhân bảo sao? Không gỡ gạc được chút nào nữa à?”
A Hạ khóc thút thít, kể lại chuyện đã xảy ra.
Trương Thị sau khi nghe xong thì thở dài: “Xem ra Đường đại nhân thực sự không có ý nghĩ đó, đáng ra với nhân phẩm và tướng mạo của ngươi, Đường đại nhân chắc hẳn không thể không bằng lòng, nhưng nam nhân trên thế gian, không phải tất cả đều là kẻ háo sắc tham tài, luôn luôn có ngoại lệ. Thôi vậy, ta sẽ tìm mối lương duyên khác cho ngươi, ngươi xem trong phủ có người nào vừa ý, thì tùy ngươi chọn lựa đi!”
A Hạ nỉ non: “Tỳ nữ mặt dày, cả gan khẩn cầu thái thái ra mặt, ở trước mặt Đường đại nhân nói, nói giúp con một hai lời. . . . . .”
Trương Thị lắc đầu: “Thực sự là oan nghiệt kiếp trước mà, được rồi được rồi, nghe nói mấy ngày này Đường đại nhân sớm đi tối về, vô cùng bận rộn, đợi qua thời gian này, ta liền sai người mời cậu ta qua đây.”
A Hạ nín khóc mỉm cười: “Tỳ nữ đa tạ thái thái, đại ân đại đức của người, A Hạ cả đời ghi nhớ!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một đôi chân nhỏ nhẹ nhàng bước trên hành lang tú lâu.
Vạt váy hoa mỹ tinh xảo vốn đã đem đôi chân che lại một cách tinh tế, lại vì bước đi mà khẽ lay động, thỉnh thoảng để lộ ra giày thêu thấp thoáng bên dưới, cám dỗ người ta phải suy tư.
Như thể dưới chân nàng không phải bậc thềm, mà là đám mây.
Nàng dừng chân trước một cánh cửa, nhấc tay gõ.
“Ai?” Từ bên trong truyền ra một giọng nói.
“Lỗ ma ma, là ta.” Nàng nói, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một chút mềm mại của nữ nhân Giang Nam, ngữ khí nghe tới cũng giống như đang làm nũng, là nam nhân, nghe xong xương cốt cũng muốn mềm đi một nửa.
Người bên trong cũng không lập tức mở cửa rồi đon đả như ngày thường, mà là lục đục gì đó một lúc rồi mới nói: “Chờ một chút, đến liền!”
Cách lớp giấy hồ trên cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng người từ xa tới, sau đó ì ạch một tiếng mở cửa ra: “Là Thanh Tư a, vào đi!”
Thanh Tư khó hiểu hỏi: “Ma ma sinh bệnh sao? Sắc mặt có chút không tốt đó.”
Tú bà gượng cười: “Không có đâu. Nào, vào đây ngồi đi!”
Nói rồi thò đầu ra ngoài gọi: “Tiểu lục tử, dâng trà!”
Thanh Tư ngăn nàng: “Không cần phải phiền hà. Lỗ ma ma, lần này đến là ta có chuyện muốn cùng ma ma thương lượng.”
Tú bà ôi một tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi, nghiêm túc như vậy để làm chi, bình thường có chuyện gì mà ta không đáp ứng ngươi đâu, nói đi nói đi!”
Thanh Tư đắn đo một lát, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Ta muốn tự chuộc thân.”
Dáng cười như hoa cúc của tú bà đột nhiên tắt lịm: “Ngươi nói cái gì?”
Thanh Tư thở dài, ngữ điệu lại càng kiên định: “Ta muốn tự chuộc thân.”
Tú bà rốt cuộc không còn bình tĩnh như trước, nhảy dựng lên: “Không được, ta không đồng ý!”
Thanh Tư yên lặng nhìn nàng ta: “Lỗ ma ma, trước kia chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu như ta có thể gom đủ năm nghìn lượng, sẽ để cho ta chuộc thân.” Nàng từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu, “Đây là ngân phiếu năm nghìn lượng, do Hối Thông tiền trang viết, không thể giả được.”
Tú bà ngữ khí dịu đi: “Thanh Tư a, không phải ma ma nói không giữ lời. Ma ma không biết ngươi từ trên người vị công tử nào mà có được trong tay năm nghìn lượng này, nhưng mà năm nghìn lượng không phải con số nhỏ, cũng là tất cả tài sản đối với ngươi, nếu ngươi đem hết ra chuộc thân thì sau này phải dựa vào cái gì mà sống, còn không bằng ở lại thêm vài năm.”
“Hơn nữa, ta đã thấy không ít cô nương sau khi chuộc thân ra khỏi Hoan Ý lâu rất nhanh đã tiêu hết tiền, buộc phải quay lại nghề cũ; nhưng đến lúc đó giá trị các nàng đã hạ xuống rất nhiều, cho dù ra treo biển hành nghề một lần nữa, cũng chẳng còn được như xưa. Thanh Tư a, Lỗ ma ma không lừa dối ngươi, so với tự mình chuộc thân, còn không bằng gả cho vị công tử nào đó có tình ý với ngươi làm thiếp thất, như vậy mới là sinh kế lâu dài!”
Thanh Tư: “Lỗ ma ma, nam nhân đến thanh lâu có mấy người là tốt? Lời này người hà tất phải đem ra lừa gạt ta. Ta hiện giờ đã mười chín, có làm tiếp cũng không làm được mấy năm, chúng ta ở chung đã lâu như vậy, không có tình cảm cũng có duyên phận, Lỗ ma ma hà cớ gì phải giữ chặt ta không nhả chứ, để cho ta trải qua cuộc sống bình dị thanh thản cũng không được sao?”
Tú bà thấy nàng thập phần kiên quyết thì sắc mặt trở nên rất khó coi, đôi môi mím chặt lại, dường như muốn đay nghiến gì đó, nhưng tròng mắt đảo một vòng, cuối cùng vẫn là quay về một bộ dáng tươi cười: “Được rồi được rồi, nếu đã nói đến nước này, ma ma ta cũng không còn gì để nói, nhưng ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, chung quy ta vẫn sợ ngươi ở bên ngoài chịu khổ chịu tội. Như vậy đi, năm nghìn lượng ta chỉ lấy bốn nghìn, còn một nghìn lượng kia ngươi cứ giữ lại, phòng khi cần đến.”
Thanh Tư cảm thấy bất ngờ, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Lỗ ma ma ngày thường yêu tiền như mạng vậy mà lại nói ra mấy lời hay như thế, không chỉ dễ dàng đồng ý thả nàng đi, mà còn chịu trả lại tiền, nàng cũng có chút cảm động, khẽ khom lưng với tú bà: “Mấy năm qua nhờ có ma ma chỉ bảo, Thanh Tư vô cùng cảm kích, không biết lấy gì đền đáp, năm nghìn lượng này ma ma xin hãy nhận lấy, Thanh Tư vẫn còn có chút vốn riêng, tạm thời sẽ không chết đói.”
“Thanh Tư a” tú bà kéo tay nàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói thật cho ma ma, ngân phiếu này có phải lúc trước Trịnh công tử đưa cho ngươi hay không? Hiện giờ người đã chết, nghe nói sự tình còn rất ầm ĩ, chỗ tiền này sẽ không gây ra phiền toái gì đó chứ?”
Thanh Tư: “Lỗ ma ma, người nghĩ đi đâu vậy. Số bạc này không phải Trịnh công tử cho ta, hắn chỉ là một tên công tử ăn chơi, cho dù trong tay có chút tiền tiêu, cũng không thể một hơi bỏ ra năm nghìn lượng giúp ta chuộc thân. Nguồn gốc chỗ tiền này đều rất chính đáng, ma ma không cần lo lắng.”
Tú bà: “Ngươi không nói rõ ràng với ta, trong lòng ta luôn thấp thòm không yên. Ai cũng biết Trịnh công tử trước khi chết mỗi ngày đều qua đêm ở Hoan Ý lâu chúng ta, việc này muốn nói ra cũng không rõ ràng; ngộ nhỡ đám quan lại kia múa bút viết điều gì hòng đẩy chúng ta vào tử tội, cũng là dễ như trở bàn tay.”
Thanh Tư: “Án tử này không phải đã kết thúc rồi sao, nghe nói hung thủ là nhị công tử Võ An Hầu phủ, đối phương câu kết với di nương của Trịnh công tử, ám hại Trịnh công tử, liên quan gì tới chúng ta?”
Tú bà miễn cưỡng cười: “Tuy là vậy, nhưng ta nghe nói, người của Bắc Trấn phủ ty còn đang điều tra, nói là án kiện còn có điểm đáng ngờ, cũng không biết là điểm đáng ngờ gì. Ngày thường thu chi của ngươi đều là ta chưởng quản, một lúc làm sao có thể lấy ra năm nghìn lượng, ta cũng không phải cố chấp muốn giữ ngươi, nhưng chuyện này ngươi phải cho ta biết rõ nguồn cơn, để tránh đến lúc chỗ tiền này gây ra phiền toái, chúng ta ai cũng chạy không thoát!”
Thanh Tư trầm mặc một lát: “Nguồn gốc chỗ tiền này ta cũng không thể nói, tóm lại là của một vị ân khách, hắn có ý với Thanh Tư, từng muốn thú ta vào nhà, chỉ vì trong nhà có vị con cọp cái trấn thủ, cho nên chuyện không thành.”
Tú bà đảo mắt một vòng: “Ngươi đã nói như vậy thì ta cũng yên tâm, chỉ có điều ta còn một chuyện không hiểu rõ, chờ ngươi giải thích cho ta.”
Thanh Tư: “Ma ma có chuyện gì đừng ngại nói thẳng.”
Tú bà tươi cười: “Thanh Tư a, ta nghe nói ngươi đã mua nhà ở bên ngoài, có chuyện này hay không?”
Thanh Tư biến sắc: “Ma ma đây là ý gì, ma ma cho người đi theo dõi ta?!”
Tú bà cũng giận tái mặt: “Ngươi là nữ nhân của ta, chẳng lẽ còn có chuyện gì gạt ta, ta hỏi một chút thì có sao? Ngươi thành thật nói ra đi, tòa nhà này từ đâu mà có?”
Thanh Tư đứng bật dậy, cười lạnh: “Xem ra hôm nay nói chuyện không hợp ý lấy nửa lời, ma ma nếu đã không thể thoải mái nói câu thả người, ta đây ngày khác sẽ lại đến, chỉ mong người đến lúc đó đừng có hối hận!”
Nhưng không đợi nàng phẩy tay áo bỏ đi, trong phòng đã vang lên thanh âm của một nam nhân xa lạ: “Thanh Tư cô nương nếu không nói rõ chuyện tòa nhà và số tiền, hôm nay chỉ e là không đi được .”
Lại thấy phía sau bình phong có hai người đi ra, một người tay cầm binh khí, cao lớn lạnh lùng, người còn lại mặc áo dài màu xanh trúc, hào hoa phong nhã.
Thanh Tư sắc mặt đại biến, lùi dần về phía cửa, lại không biết từ lúc nào đã có hai tên lính đứng chắn bên ngoài.
Thanh Tư: “Các ngươi là ai!”
Đường Phiếm nhìn thấy nàng che đi đôi tay đang gắt gao nắm chặt ở dưới ống tay áo, đây là một cách biểu hiện khi nội tâm đang rất căng thẳng.
“Thuận Thiên phủ Đường Phiếm, án kiện ở Võ An Hầu phủ còn có chút vấn đề, muốn mời Thanh Tư cô nương giải đáp.”
Thanh Tư: “Không phải đã kết án sao?”
Đường Phiếm lắc đầu: “Còn chưa kết án, bởi vì chúng ta phát hiện án này vẫn còn một hung thủ, Thanh Tư cô nương có muốn biết không?”
Thanh Tư: “Vậy cũng đâu có liên quan gì tới ta!”
Đường Phiếm: “Trịnh Thành nói như thế nào cũng từng có nhân duyên ngắn ngủi với cô nương, một đêm phu thê trăm đêm ân nghĩa, cô nương hà tất phải tuyệt tình đến vậy, dựa vào phần tình này của cô nương và Trịnh Thành, nghe một chút cũng tốt mà?”
Sắc mặt Thanh Tư vô cùng khẩn trương, nhưng sống lưng vẫn cố gắng đứng thẳng: “Ngụ ý của Đường đại nhân, là ám chỉ ta có liên quan đến cái chết của Trịnh Thành?”
Đường Phiếm: “Nguyên nhân cái chết của Trịnh Thành có hai lý do: một là trong thuốc tráng dương hắn uống bị cho thêm Sài hồ, vị thuốc này khiến hắn hao tổn nguyên khí đến nỗi thoát dương mà chết. Hai là huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn bị người ta gõ mấy lần, dẫn đến kinh mạch trong đầu bị vỡ. Đã bắt được người sửa phương thuốc, chắc hẳn Thanh Tư cô nương cũng có nghe nói, chính là nhị công tử của Võ An Hầu phủ Trịnh Chí cùng với thiếp thất Huệ nương của Trịnh Thành. Nhưng khi chúng ta thẩm vấn Trịnh Chí và Huệ nương, lại phát hiện bọn họ đối với chuyện huyệt Bách Hội hoàn toàn không hay biết gì; mà bất luận là Huệ nương hay là Trịnh Chí, đều không có cơ hội gõ vào huyệt đạo này khi Trịnh Thành ở trạng thái mê man bất tỉnh, người này đương nhiên phải từng cùng Trịnh Thành đồng sàng cộng chẩm một khoảng thời gian. Phù hợp với điều kiện này có ba người: cô, thiếp thất của Trịnh Thành – Ngọc nương, còn có ngoại thất của Trịnh Thành – Triệu thị.”
Thanh Tư: “Vậy sao đại nhân không đi tìm các nàng, mà lại tới tìm ta?”
Đường Phiếm: “Sau khi phát hiện điểm đáng ngờ này, ta phái người liên tục mai phục bên ngoài Hoan Ý lâu, Võ An Hầu phủ, và ngoại trạch của Trịnh Thành, theo sát ba người các ngươi. Phàm là giết người, tất nhiên sẽ có động cơ, hiển nhiên cũng là có mục đích. Hơn nửa tháng, chỗ Ngọc nương và Triệu thị đều không có động tĩnh, các nàng vẫn chưa qua lại với nhân vật nào khả nghi, cũng không có xuất nhập số tiền đáng kể. Chỉ có cô, tuy rằng thân là đầu bài của Hoan Ý lâu, nhưng tiền bạc ân khách cho vẫn luôn nằm trong tay tú bà, nhưng đột nhiên lại có tiền sai tỳ nữ lén lút mua nhà bên ngoài, còn có tiền tự chuộc thân.”
Hắn vừa mới dứt lời, bên ngoài lại có hai nha dịch tiến vào: “Đại nhân, lục soát được thứ này ở trong phòng nàng ta!”
Đường Phiếm gật đầu: “Đưa ta xem, phát hiện ở đâu?”
Nha dịch: “Phía dưới đệm, nàng ta giấu trong góc giữa ván giường và đệm giường.”
Thanh Tư nhìn thấy túi hương trên tay đối phương, vẻ mặt vốn đã dần bình tĩnh lại một lần nữa hoảng loạn.
Đường Phiếm mở túi hương, ngửi ngửi, lại đưa cho Tùy Châu, sau đó nói với Thanh Tư: “Ta đoán bên trong này chính là thứ có thể khiến Trịnh Thành mê man bất tỉnh, mấu chốt thành công cho hành động của cô cũng là đây phải không? Bột phấn bên trong rất ít, hẳn là sớm bị cô đổ đi, nhưng không hết mà vẫn còn lưu lại một ít. Cô vì sao không dứt khoát đem cả túi hương vứt bỏ hoặc thiêu hủy đi? Như vậy mới càng không để lại chút dấu vết nào.”
Thanh Tư lạnh lùng nói: “Trông Đường đại nhân đã biết là người chưa trải tình trường rồi, túi hương nữ nhân tự tay thêu, hoặc là đưa cho người trong lòng, hoặc là để lại cho người thân gần gũi nhất, làm sao nói ném là ném luôn được?”
Đường Phiếm chợt nhớ tới hà bao của A Hạ bị mình cự tuyệt, sờ sờ mũi: “Nói như vậy, Thanh Tư cô nương thừa nhận mình là hung thủ?”
Thanh Tư: “Không sai, quả thực là ta đã gõ vào huyệt Bách Hội của Trịnh Thành sau khi hắn hôn mê, như thế trong vòng một tháng, người sẽ chết không để lại dấu vết. Sớm biết còn có người khác muốn Trịnh Thành chết, ta cũng không cần phải động thủ.”
Đường Phiếm: “Cô nương vì sao phải làm như vậy?”
Thanh Tư: “Chuyện này nào có cái gì là vì sao, Đường đại nhân không phải bắt được hung thủ là có thể đi lập công rồi ư, chẳng lẽ còn muốn truy hỏi căn nguyên đến cùng? Tên Trịnh Thành này thực sự rất đáng hận, còn thích chơi mấy trò mới mẻ ở trên giường, ta sớm đã bị hắn tra tấn đến mức không chịu nổi. Vừa có thể moi được tiền từ trên người hắn, lại có thể khiến hắn hoàn toàn biến mất, cớ sao mà không làm?”
Nàng đảo mắt, nhìn về phía tú bà, giọng căm hận nói: “Độc phụ nương này đã hại ta từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu lần, ta vốn định trước khi rời đi cũng giết luôn bà ta, không ngờ lại bị các ngươi phá hoại chuyện tốt!”
Tú bà sớm đã bị mấy lời thú nhận của nàng dọa cho ngây người, thấy nàng nhìn về phía mình, thì vội chạy ra núp sau lưng Đường Phiếm.
Kết quả khó khăn lắm mới nắm được ống tay áo của Đường Phiếm, Tùy Châu bên cạnh lại hất ống tay áo, cả người liền không tự chủ được mà bị đẩy ra, đụng phải một cái ghế rồi ngã nhào trên mặt đất, kêu lên oai oái.
Tùy Châu đương nhiên không có hứng thú nghe nàng tiếp tục, lạnh lùng ra lệnh: “Mang đi, trở về tái thẩm.”
Hai bên lập tức tiến lên, đem nàng ta áp giải đi.
Tùy Châu đối với gian phòng tràn ngập mùi son phấn nồng đậm này tỏ ra vô cùng chán ghét, nhưng vẫn đích thân cùng Đường Phiếm đến phòng của Thanh Tư lục soát một vòng, cầm đi mấy đồ vật khả nghi, sao đó hai người mới rời khỏi Hoan Ý lâu.
Đường Phiếm thở dài: “Ngay từ đầu lúc phát giác ra Huệ nương, ta cho rằng chúng ta xem như đã tìm được hung phạm, không nghĩ tới cuối cùng vậy mà lại có hai nhóm người không hẹn mà cùng muốn Trịnh Thành chết, hắn thực sự là không chết không được!”
Tùy Châu: “Nữ nhân kia ngoại trừ sai tỳ nữ ra ngoài mua nhà, có còn qua lại với ai không?”
Đường Phiếm lắc đầu: “Không có, nàng ta. . . . . . Không đúng!”
Hắn đột nhiên khựng lại.
Tùy Châu cũng dừng lại, nhìn nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Đường Phiếm quay người lại, không giải thích mà vội bảo: “Phải nhanh đuổi theo Thanh Tư, chúng ta vừa rồi đã bỏ sót một vấn đề!”
Tùy Châu cũng không hỏi nhiều, trực tiếp phóng người về phía trước lao đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Chờ đến khi Đường Phiếm thở hồng hộc đuổi tới đại lao của Thuận Thiên phủ, thì đã thấy Thanh Tư nằm trên mặt đất, không còn hơi thở, Tùy Châu đang đứng ở bên cạnh tra hỏi mấy nha dịch kia.
Nha dịch kể lại, lúc bọn họ áp giải Thanh Tư đi, bởi vì nàng ta rất phối hợp, lại là một nữ tử yếu đuối, nên cũng không soát người, ai ngờ đâu ngay lúc đó, nàng ta bỗng nhiên từ trên người lấy ra một thanh chủy thủ, trực tiếp đâm vào ngực mình, trong nháy mắt không ai kịp trở tay.
Đường Phiếm ôm một tia hy vọng ngồi xổm xuống ấn ấn vào mạch của Thanh Tư, thế nhưng cũng nhận ra đã không còn khả năng cứu vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro