Chương 11
Tiết Lăng âm thầm kêu khổ, lúc hắn rời đi, Tùy Châu vừa bị Thiên hộ đại nhân tìm đến nói chuyện, thuận miệng phân phó hắn đi mời Đường Phiếm. Thời gian Tiết Lăng đi theo Tùy Châu cũng không phải ngắn, đương nhiên hiểu được mệnh lệnh như vậy không phải phi thường khẩn cấp, ai biết Tùy lão đại lại ngồi đây chờ cơ chứ?
Hắn vội hỏi: “Đại ca, Đường đại nhân đến rồi, nếu không còn việc gì, vậy đệ lui xuống trước?”
Tùy Châu ừ một tiếng, Tiết Lăng như được đại xá, vội vàng chạy lấy người, trước khi đi còn không quên ném cho Đường Phiếm một ánh mắt “tự cầu đa phúc(1)”.
(1) tự cầu đa phúc (自求多福): tự mình giúp mình còn hơn là nhờ người khác giúp mình.
Đường Phiếm ho nhẹ một tiếng: “Còn chưa đa tạ Tùy tổng kỳ đã tặng thuốc, sau khi dùng ba lần, toàn bộ vết tích đều tan, vô cùng hữu hiệu.”
Tầm mắt Tùy Châu đảo qua phía trên cổ áo đối phương thấy đã khôi phục lại trắng nõn như ban đầu, nói câu “Đi theo ta”, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Phiếm theo sau hắn, đi qua sân, tới một khu nhà khác phía trước, sau khi vào lại qua cầu thang một mạch đi xuống, càng đi càng sâu, nhiệt độ xung quanh so với mặt đất cũng thấp hơn rất nhiều.
Bởi vì hàng năm không thấy mặt trời, cảnh vật xung quanh vô cùng âm u, nhưng không ẩm thấp, ánh nến hai bên tựa hồ lúc nào cũng có thể tắt.
Nơi này im ắng không người canh gác, hai người bước trên bậc thang, tiếng bước chân từ xa vọng lại khiến người không tự chủ được cũng trở nên khẩn trương.
Nơi này vốn được dùng để đặt một số hình cụ và vũ khí của Bắc Trấn phủ ty, có điều hiện tại lại có thêm một thi thể.
Vì để chứa thi thể, Tùy Châu sai người đem không ít khối băng xuống đây, xếp chồng xung quanh xác chết.
Tiêu thạch chế tạo ra băng bắt nguồn từ cuối thời Đường, tới thời Minh, kỹ thuật chế tạo băng đã vô cùng phát triển. Mỗi lần đến mùa hè, mấy người bán hàng rong sẽ ở trên phố bán đồ uống lạnh món ăn lạnh, những gia đình giàu có cũng sẽ dùng khối băng làm mát tránh nóng. Bắc Trấn phủ ty tiền nhiều khí thế lớn, thì lại càng không cần phải nói.
“Trịnh Thành?!” Lúc Đường Phiếm nhìn thấy cỗ thi thể kia, hắn không giấu nổi kinh ngạc, còn có chút kinh hỉ ngoài dự liệu.
Lúc này thực sự không phải Đường Phiếm tâm lý biến thái, đối với thi thể của Trịnh Thành ăn chơi trác táng này có hứng thú đặc biệt, mà là hắn vốn tưởng rằng Đông xưởng xảy ra hỏa hoạn, thi thể của Trịnh Thành bị thiêu hủy, lại không nghĩ rằng Tùy Châu sớm có phòng bị, đem thi thể của Trịnh Thành chuyển đến đây .
Đường Phiếm nói: “Tùy tổng kỳ đã có tính toán trước, Đường mỗ thực bội phục.”
Tuy rằng không ít người có thể nghĩ được một chiêu này, nhưng người dám làm quả thực không nhiều.
Nếu Đông xưởng biết thi thể lúc trước đã mang đi chính là một khối “Trịnh Thành giả”, khẳng định không thể không tìm đến Tùy Châu gây phiền toái.
Chỉ có điều với bối cảnh của Tùy Châu, có lẽ cũng không cần lo lắng.
Nhưng Tùy Châu sau khi nghe hắn tán dương, trên mặt không hề có vẻ đắc ý: “Chúng ta không phát hiện gì ở trên người hắn.”
Tầm mắt Đường Phiếm dừng ở trên người Trịnh Thành, tên ăn chơi trác táng này khi còn sống trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu thành tính, lúc này đã trở thành một khối thi thể vô ngôn vô ngữ, y phục toàn thân đều bị lột sạch, lẳng lặng nằm ở nơi này. Bởi vì dùng khối băng lạnh bảo quản, thi thể tỏa ra một màu xanh trắng quỷ dị, có điều thân thể cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, không bị thối rữa.
Trên thực tế buổi tối hôm hắn vừa mới chết, Đường Phiếm cũng đã cẩn thận kiểm tra một lượt, lúc ấy ngỗ tác cũng nói không có phát hiện gì, Tùy Châu bọn họ sau đó kiểm tra cũng đều bình thường; nếu không bởi vì có nhiều điểm đáng nghi, gán cho hắn cái nguyên nhân tử vong là “miệt mài quá độ thoát dương mà chết” cũng rất hợp tình hợp lý.
Ánh mắt Đường Phiếm tỉ mỉ nhìn thi thể của Trịnh Thành một lượt, trình tự tra xét so với buổi tối hôm đó cũng tường tận hơn.
Tùy Châu thấy hắn không chê nhơ bẩn mà tự mình ra tay, thần sắc không khỏi có chút lay động.
Cùng với trụ cột quốc triều ngày càng vững chắc, tầm quan trọng của quan võ cũng chậm lại một bước. Đất nước lớn như vậy đều do nhóm quan văn thống trị, điều này khiến cho tuyệt đại đa số quan viên lấy khoa cử tiến thân giống như Đường Phiếm, trời sinh ra trong xương cốt đã có cảm giác hơn hẳn người khác. Bọn họ khổ luyện hơn mười năm, mai kia lên làm quan phụ mẫu, có thể không bóc lột dân chúng, có thể gọi là quan tốt, càng không chỉ nói đến sở trường nghiệp vụ, vừa làm việc vừa có đam mê, đem chức vụ trở thành bộ môn nghiên cứu.
Tùy Châu sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì hắn từng gặp qua rất nhiều quan viên có chức vị gần giống như Đường Phiếm, đừng nói là tự mình ra tay kiểm tra thi thể, ngay cả nhìn thi thể thôi cũng đã nhíu mày, tránh thật xa, tất cả nhiệm vụ chẳng qua đều là dựa vào mấy thuộc quan tiểu lại bên dưới. Bởi vì bản thân không hiểu rõ, cho nên bọn họ nói cái gì cũng không hoài nghi, sau cùng dẫn đến chẳng hay biết gì, tình trạng lừa trên gạt dưới lại càng nghiêm trọng.
So với những người kia, Đường Nhuận Thanh có thể nói là một quan viên hữu danh hữu thực. Trước tiên không nói đến việc hắn có hiểu biết về thi kiểm hay không, riêng tinh thần nguyện ý tự mình ra tay này cũng đủ để kẻ khác lau mắt mà nhìn.
Đường Phiếm phía kia đã đem thi thể kiểm tra một lượt nữa, đến cả lòng bàn tay và lòng bàn chân cũng không bỏ qua. Tầm mắt hắn ở trên người Trịnh Thành chậm rãi di chuyển từng tấc một, từ rốn hướng lên trên, lướt qua ngực, cổ, quai hàm, mũi, trán, cuối cùng dừng ở đỉnh đầu.
Thời điểm Trịnh Thành chết tóc đã rối tung, hiện tại lại được búi thành búi tóc giống như bình thường.
Trên mặt hắn không có ngoại thương rõ ràng, lại thêm phỏng đoán nguyên nhân cái chết trước đó khiến người ta càng đem lực chú ý tập trung ở cổ trở xuống mà bỏ qua đỉnh đầu.
“Tóc của hắn là do ai chải?” Đường Phiếm hỏi.
“Lúc mang từ Võ An Hầu phủ về thì đã là cái dạng này.” Tùy Châu nói.
Đường Phiếm không nói gì nữa, hắn đưa tay cởi bỏ búi tóc của Trịnh Thành, lấy ngón tay luồn vào trong tóc đối phương, chậm rãi sờ.
Đột nhiên, tay Đường Phiếm ngừng lại, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.
Tùy Châu lập tức phát hiện : “Thế nào?”
Đường Phiếm: “Ngươi tới sờ chỗ này, đỉnh đầu, huyệt Bách Hội.”
Tùy Châu dựa theo lời hắn nói đưa tay qua sờ một lát, mi tâm nhíu lại thật sâu.
“Huyệt Bách Hội có vết lõm.” Hắn nói.
Đường Phiếm biết sơ về y lý, trầm ngâm nói: “Ta còn nhớ, nếu châm cứu huyệt Bách Hội, có thể đánh thức sự thông suốt của trí não, giúp an thần định chí.”
Tùy Châu là người học võ, về phương diện này so với Đường Phiếm hiểu biết hơn nhiều: “Huyệt Bách Hội là kỳ kinh(2) trong tam dương bách mạch, nguyên nhân có cái tên này, chính là nếu đánh mạnh vào huyệt Bách Hội có thể khiến người trọng thương hôn mê mà chết.”
(2) kỳ kinh : kinh mạch không bình thường, hiếm thấy.
Đường Phiếm: “Nhưng cái đêm xảy ra chuyện chỉ có tỳ nữ A Lâm ở đó, nàng ta chỉ là một nữ tử sức yếu, Trịnh Thành lại ở trạng thái thanh tỉnh, không có khả năng sẽ bị đánh mạnh vào huyệt mà chết. Hơn nữa bản thân A Lâm cố ý câu dẫn Trịnh Thành, chứng tỏ quan hệ của hai người đúng là ngươi tình ta nguyện, không có nửa phần miễn cưỡng, nàng ta cũng không cần phải liều chết phản kháng.”
Tùy Châu gật đầu: “Còn có một trường hợp, không cần đánh mạnh, chỉ cần am hiểu huyệt đạo, dùng lực đạo vừa phải ngày ngày gõ nhẹ vào huyệt, người bị gõ nhất thời không lập tức hôn mê, nhưng lâu ngày kinh mạch sẽ hỗn loạn, đứt vỡ dẫn đến tử vong.”
Nói như vậy, người chung chăn gối sớm chiều ở cùng Trịnh Thành, mới là người có khả năng trở thành hung thủ nhất.
Đường Phiếm lắc đầu: “Khó trách, đỉnh đầu bởi vì có tóc che lấp, căn bản sẽ không dễ dàng phát hiện ra, nguyên nhân cái chết của Trịnh Thành lại càng khiến người khác không lập tức nghĩ đến phương diện này.”
Tùy Châu: “Ngươi đã từng gặp nữ quyến của Trịnh Thành?”
Đường Phiếm: “Đúng vậy, ta trên đường tới đây còn phát hiện một chuyện khác, đúng lúc muốn nói với ngươi.”
Tùy Châu: “?”
Đường Phiếm: “Ta vừa mới đụng phải người đi mua Sài hồ trên bức họa kia, cũng đã nhớ ra là từng gặp ở đâu.”
Ánh mắt Tùy Châu chăm chú.
Đường Phiếm: “Hắn là người của Võ An Hầu phủ.”
Tùy Châu: “Ngươi chắc chắn?”
Đường Phiếm gật đầu: “Ta không thể nhận lầm. Đêm xảy ra chuyện, Võ An Hầu phủ một mảnh hỗn loạn, lúc đó rất nhiều người, cho nên ta trước đó chỉ là cảm thấy quen mắt; vừa rồi sau khi lại nhìn thấy người, ta mới nhớ ra, chính là buổi tối hôm đó trong đám nô bộc ở Võ An Hầu phủ đã gặp qua người này.”
Đây là một phát hiện vô cùng quan trọng.
Hai người rời khỏi hầm băng, Tùy Châu sai người đi mang Trịnh Phúc đến, Đường Phiếm thì đi rửa tay.
Vừa rồi dùng tay sờ thi thể chỉ là do nhu cầu công việc, bị buộc phải làm, Đường đại nhân hảo khiết(3) thiếu chút nữa đã đem tay rửa đến mức lột ra một lớp da mới thôi.
(3) hảo khiết: vô cùng sạch sẽ.
Tiểu tư Trịnh Phúc của Trịnh Thành vẫn bị tạm giam ở Bắc Trấn phủ ty, rất nhanh đã bị đưa đến. Cẩm y vệ tuy rằng vì chiếu ngục mà nổi tiếng, nhưng người nhận đãi ngộ nhất định phải phân biệt cấp bậc, đối phó với tiểu nhân vật như vậy, Cẩm y vệ còn không cần dùng nhiều thủ đoạn. Chỉ là sau khi Trịnh Thành chết, Trịnh Phúc lại bị giam giữ, tinh thần căng thẳng cực độ, cả người nhanh chóng tiều tụy, so với bộ dáng thông minh mà Đường Phiếm nhìn thấy lúc ban đầu, quả thực giống như hai người khác nhau.
Trịnh Phúc nhìn bức họa căn bản là vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nghe Đường Phiếm nói từng gặp qua người này ở Võ An Hầu phủ, liền a một tiếng: “Tiểu nhân nhớ rồi, người này quả thực là ở trong Hầu phủ!”
Tùy Châu giận tái mặt: “Lúc trước tại sao ngươi không nói?”
Trịnh Phúc liên tục dập đầu: “Trong Hầu phủ nhiều người, tiểu nhân tuy rằng đi theo bên người thiếu gia, nhưng cũng không thể phân biết được tất cả. Hơn nữa người này cũng không tính là người trong Hầu phủ, hắn là thân thích bên nhà mẹ đẻ của Huệ di nương đến tìm nơi nương tựa, từ trước đến nay đều ở ngoại viện, tiểu nhân cũng chỉ gặp qua một hai lần. . . . . .”
Tùy Châu: “Hắn ở trong phủ đã bao lâu?”
Trịnh Phúc: “Khoảng chừng nửa năm, nghe thiếu gia nói thì đúng là thân thích thực sự. Lúc ấy Huệ di nương đến cầu xin thiếu gia, nói mọi người ở nhà mẹ đẻ của nàng chết hết, chỉ còn lại một biểu thúc này, hy vọng được ở trong Hầu phủ làm mấy việc vặt, kiếm miếng cơm ăn, thiếu gia cũng liền đáp ứng, sắp xếp người này đến giúp việc ở chuồng ngựa. Thiếu gia rất ít khi cưỡi ngựa, ra ngoài đều là ngồi kiệu, tiểu nhân cũng rất ít nhìn thấy người này, có điều nghe nói người này trung thực, cũng chưa từng gây ra chuyện gì. Nếu Đường đại nhân không nhắc nhở, tiểu nhân thật đúng là nghĩ không ra!”
Tùy Châu không nhiều lời nữa, lập tức sai người đem Trịnh Phúc dẫn đi, lại lệnh cho đám người Tiết Lăng chuẩn bị đến Võ An Hầu phủ.
Đường Phiếm vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng nhìn hắn tra hỏi Trịnh Phúc lại bỗng nhiên mở miệng: “Khoan đã!”
Một tiếng này, không chỉ có Tiết Lăng dừng bước, ngay cả Tùy Châu cũng quay lại nhìn.
Đường Phiếm đối Tùy Châu nói: “Hậu quả lần đi này, Tùy tổng kỳ đã suy nghĩ thấu đáo chưa?”
Tùy Châu tuy phản ứng nhanh, nghe xong câu không đầu không đuôi này cũng không hiểu được: “Có ý gì?”
Đường Phiếm nói: “Lời này của Trịnh Phúc chúng ta đều hiểu rõ, thân thích kia của Huệ di nương đi mua Sài hồ mưu hại Trịnh Thành, khẳng định Huệ di nương không thoát khỏi liên quan. Nhưng Huệ di nương là nhất giới thâm trạch phụ nhân(4), ngay cả chữ cũng không biết, làm sao biết “Phú dương xuân” cho thêm Sài hồ có thể đoạt mệnh? Nhất định là có người ở sau lưng cố tình bày mưu xúi giục. Một hệ lụy này, nói không chừng lại lôi ra bí mật cay đắng bên trong Võ An Hầu phủ. Võ An Hầu Trịnh Anh mặc dù không có thực quyền, nhưng dù sao cũng là Tĩnh Nan công thần, việc này nếu như làm lớn, đối với ngươi cũng không có lợi.”
(4) nhất giới thâm trạch phụ nhân (一介深宅妇人): người phụ nữ đã có chồng, luôn chỉ ở trong nhà sâu, ít đi ra ngoài.
Tùy Châu sắc mặt lạnh lùng: “Đường đại nhân nếu sợ, cứ tự nhiên tùy ý, ta cũng không miễn cưỡng.”
Tiết Lăng cũng kêu lên: “Sự tình cũng điều tra ra được phân này rồi, mắt thấy hung thủ cũng có thể bắt được rồi, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng! Ta nói Đường đại nhân, lá gan của ngài cũng quá nhỏ đi, cũng chỉ hồ đồ như Phan đại nhân!”
Đường Phiếm lắc đầu: “Các ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là sợ, chỉ là khuyên các ngươi trước hết nghĩ cho rõ ràng. Nói cho cùng thì việc này vẫn là do ban đầu Thuận Thiên phủ phá án bất lực gây ra, về sau nếu có công lao, ta tuyệt không cùng Bắc Trấn phủ ty tranh đoạt; nhưng nếu phải gánh trách nhiệm, vẫn xin tính cho ta một phần.”
Lời này vừa nói ra, Tiết Lăng đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ha ha cười, giơ ngón tay cái lên: “Được lắm, Đường đại nhân quả là trang hán tử, lão Tiết ta thích!”
Một bát mì vằn thắn trước đó, hắn cùng Đường Phiếm bước đầu xác lập giao tình, có điều loại này giao tình cũng không bền vững; lúc này nghe xong Đường Phiếm nói một hồi gánh vác trách nhiệm, Tiết Lăng cuối cùng đối với quan viên nhã nhặn này đã có một tia khâm phục.
Đầu năm nay người ôm công lao tranh công trạng không ít, nhưng nguyện ý gánh trách nhiệm lại rất ít.
Tùy Châu sắc mặt cũng dịu xuống: “Việc này ta đều có tính toán, không cần lo lắng.”
Bối cảnh của Tùy Châu, Phan Tân trước đó đã nói qua, nếu đối phương có thể nói như vậy, chắc hẳn là không có trở ngại.
Cẩm y vệ quen hoành hành ngang ngược, quả thực cũng không cần nhìn sắc mặt của những người vô quyền huân quý kia.
Nghĩ đến điểm này, Đường Phiếm gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Một hồi giảng giải này là hắn nhất định phải nói, còn như người khác không tiếp nhận được, thì đó là vấn đề của người ta.
Chỉ có điều loại thái độ này của hắn, lại giành được hảo cảm của Tùy Châu và Tiết Lăng.
Tùy Châu đứng dậy: “Đi thôi, đi Võ An Hầu phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro