Chương 10
Đông xưởng từ khi thành lập tới nay cũng không ít lần gặp hoả hoạn , lần hỏa hoạn này cũng không khoa trương như lão Vương miêu tả, chỉ cháy ở phía tây, lửa cũng không lan ra, rất nhanh đã bị dập tắt. Nguyên nhân gây ra nghe nói là do dân chúng ở gần đó đốt đồ vật này nọ, đốm lửa bay đến tận đây, dẫn cháy một mảnh gỗ, nếu trời mưa liên miên như mấy ngày trước đây, cũng chưa hẳn đã cháy sạch thế này.
Đường Phiếm sau khi nghe ngóng, nơi bị thiêu cháy quả nhiên chính là nhà tù Đông xưởng dùng để an trí phạm nhân, cũng là nơi đặt thi thể của Trịnh Thành. Một phen đại hỏa, hai người phạm nhân đã chết, cộng thêm thi thể của Trịnh Thành cũng đã hóa thành tro tàn.
Việc đã đến nước này, tiếp tục phỏng đoán cũng không giải quyết được vấn đề, chắc chắn việc này chính là chủ ý của kẻ có lòng dạ khó lường. Đường Phiếm thầm thở dài, nghĩ rằng dù có xoay xoay chuyển chuyển thế nào cũng không nghĩ tới cuối cùng vẫn là trở về điểm xuất phát, tỳ nữ A Lâm kia chỉ sợ là tránh không được một kiếp này.
Hắn để tâm đến án tử này, muốn tra ra chân tướng, không phải vì muốn có danh tiếng hay đối nghịch với Phan Tân, mà chỉ là muốn cảm thấy yên lòng đối với người chết nơi cửu tuyền, giúp người vô tội tránh được nạn kiếp. Vất vả học hành khổ luyện, không phải là vì muốn có ngày có thể gìn giữ thái bình cho lê dân bách tính hay sao? Hiện giờ triều cương bại hoại, rất nhiều người thà đem tinh lực ra đấu đá nhau, cũng không nguyện ý vì bách tính mà làm việc nên làm, những quan viên bình thường giống như Phan Tân chỉ biết bo bo giữ mình khắp nơi đều có.
Nhưng sự tình thế này bao giờ cũng có người muốn đảm nhiệm. Người khác nếu không muốn làm, vậy Đường Phiếm cũng không có ý nghĩ thế chân.
Có thể giúp Phan Tân đề ra chủ ý, lôi kéo tất cả Đông xưởng Cẩm y vệ đến, chứng tỏ thủ đoạn của Đường Phiếm cũng rất khôn khéo, nhưng quân tử ngoài tròn trong vuông(1), không nghĩ đến loại tâm tư lả lướt này lại là dùng trong việc chính sự.
(1) ngoài tròn trong vuông: ví với bên ngoài xuề xoà dễ dãi, nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc.
Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, sự tình vậy mà lại trở nên khó khăn như thế. Căn bản cũng không phải là án tử phức tạp, lại liên tiếp gặp trở ngại, hiện tại ngay cả thi thể cũng không còn, trực tiếp chặt đứt toàn bộ đường lui.
Đường Phiếm hiện tại mới hiểu rõ, vì sao lão sư Khâu Tuấn của hắn làm quan trước Phan Tân rất nhiều năm, lại là đại nho đương thời, đến nay vẫn chỉ là một tế tửu Quốc Tử Giám.
Thế đạo như thế, lão sư lại là người trạch thiện cố chấp, không chịu thỏa hiệp, nhất định không được trọng dụng.
Mà chính hắn, chẳng lẽ cũng muốn đi lên con đường lão sư từng đi sao?
Đường Phiếm lắc đầu, tính cách bình tĩnh kín đáo khiến hắn rất nhanh đem cảm xúc xóa sạch theo manh mối bị mất trong vụ án của Võ An Hầu phủ, rút phần dưới cùng trong chồng hồ sơ mở ra xem.
Án mạng ở Võ An Hầu phủ đương nhiên trọng yếu, nhưng Thuận Thiên phủ lớn như vậy, từ trước đến nay luôn không thiếu án tử, nhất là những nghi án chưa giải quyết bao nhiêu năm qua lại chồng chất như núi. Thân là thôi quan Thuận Thiên phủ, nhiệm vụ của Đường Phiếm không nhẹ nhàng như người khác, cũng không còn là văn chức chỉnh lý biên soạn công văn, lãng phí thời gian ở Hàn Lâm Viện.
Thôi quan tuy là chức quan nhỏ, nhưng cũng là người chủ chưởng xử lý các án kiện trong Thuận Thiên phủ, trách nhiệm không thể xem thường.
Đường Phiếm đọc rất chậm, đọc một chữ lại ngừng một chút, tỉ mỉ suy xét cân nhắc, đôi khi còn cầm bút viết ghi chú bên cạnh. Ngẫu nhiên lại lật xem hồ sơ của năm cũ, sau khi ăn xong cơm trưa do nha dịch đưa tới, lại tập trung tinh thần làm việc, bất tri bất giác đã qua cả một ngày.
Mặt trời bắt đầu ngả về tây, Đường Phiếm cuối cùng mới cảm thấy đôi mắt có chút mỏi mệt.
Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, rồi lại nhìn hồ sơ đã đọc xong trên bàn mặt, hài lòng cảm thấy hôm nay coi như cũng làm được nhiều việc, vì thế đứng dậy thư giãn gân cốt một chút, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đường Phiếm vào Thuận Thiên phủ hơn nửa năm, bình thường nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đây chính là công việc một ngày của hắn.
Công việc trước mắt cũng coi như tạm kết thúc, lúc này thích hợp nhất là đi ăn một bát mì vằn thắn hành hoặc là mì thịt.
Chỉ cần nghĩ về tay nghề của lão bản sạp mì vằn thắn ở thành bắc kia thôi, cũng khiến Đường đại nhân cảm thấy bụng sôi ục ục.
Chỉ có điều không đợi được hắn đem ý tưởng này ra thực hiện, một Cẩm y vệ đã từ bên ngoài tiến vào.
“Tiết huynh?” Đường Phiếm kinh ngạc.
Người này đúng là Tiết Lăng đi theo bên cạnh Tùy Châu.
Tiết Lăng khom người chắp tay: “Đường đại nhân, Tùy tổng kỳ lệnh cho ta đến mời đại nhân qua đó một chuyến.”
Đường Phiếm: “Không biết Tùy tổng kỳ có chuyện gì?”
Nam tử vẻ mặt sắc bén này hiếm khi lại thấy nở nụ cười: “Chuyện tốt.”
Nếu đối phương đã nói như vậy , Đường Phiếm cũng đáp ứng một tiếng, thu dọn đồ đạc cùng Tiết Lăng ra ngoài.
“Tiết huynh, nếu đại nhân nhà huynh không vội, không bằng cùng ta đi ăn bát mì vằn thắn trước, bụng đói thế này đi gặp đại nhân nhà huynh, ta sợ đến lúc đó ta lại chân yếu răng run nói không được. Vằn thắn của sạp mì vằn thắn ở thành bắc đều là dùng thịt tươi ngon trong ngày, bên trong còn có nấm hương và hành lá băm nhuyễn, vỏ vằn thắn rất mỏng, chỉ cần nấu một chút là có thể mơ hồ nhìn thấy nguyên liệu bên trong, hương vị ngon mềm, nếm một cái có thể khiến người ta cảm thấy bản thân không uổng sinh ra là người kinh thành!”
Nói cả nửa ngày, vẫn là chính hắn thấy đói bụng.
Tiết Lăng ha ha cười, hắn phát hiện vị Đường đại nhân này thực sự rất thú vị.
Bởi vì chức năng đặc thù của Cẩm y vệ, quan viên bình thường nhìn thấy bọn họ, phần lớn đều là sợ hãi cùng kiêng kị và phòng bị, hoặc là sẽ mặt dày trơ tráo nịnh bợ lấy lòng. Nhưng Đường Phiếm là ngoại lệ, lúc nên nói đùa thì nói đùa, lúc cần nghiêm túc liền nghiêm túc, vừa không quá mức lấy lòng, cũng không chán ghét sợ hãi.
Bị cái người miệng lưỡi ba tấc kia bày tỏ ý định của hắn cả buổi, Tiết Lăng vậy mà lại cảm thấy đã đụng phải con sâu thèm ăn trong bụng.
“Nếu đã như vậy, ta lần này cũng không muốn chiếm tiện nghi của Đường đại nhân.”
Đường Phiếm vui vẻ nói: “Đi thôi, đi thôi, ta đã đói đến mức tiền hung thiếp hậu bối(2) rồi!”
(2) tiền hung thiếp hậu bối (前胸贴后背): ý nói đã đói bụng đến cùng cực, là đói đến mức đằng trước ngực dính với sau lưng. Hình minh họa: )( <= đây chính là cái bụng.
Hai người chạy đến cái sạp kia, thống khoái ăn một trận. Tiết Lăng phát hiện Đường Phiếm không có lừa hắn, sạp này tuy đơn sơ nhưng khách nhân lại nhiều, hương vị cũng vô cùng ngon; mình trước thường hay tới thành bắc, nhưng lại chưa từng thử qua.
Tiết Lăng thực tủy tri vị(3), lại muốn ăn thêm một bát mì thịt xương; hắn là võ phu, sức ăn so với Đường Phiếm vẫn là lớn hơn gấp đôi.
(3) thực tủy tri vị (食髓知味) : nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích. (theo Baidu: http://baike.baidu.com/view/1075611.htm ).
Ăn uống xong xuôi, Đường Phiếm thanh toán tiền, hai người lúc này mới đi về hướng Bắc Trấn phủ ty. Lấp đầy cái bụng rồi, thân thể cũng nhanh nhẹn và có khí lực hơn.
Trời nhá nhem tối, người đi đường vội vã, đa số họ đều vội trở về nhà, ăn bữa cơm do vợ nấu. Nội thành tuy có các công thự nha môn đóng quân, lại có đủ các phủ đệ hậu duệ quý tộc, nhưng cũng có bách tính bình thường cư trú, có một bộ phận là từ năm Thành Tổ dời đô đến Bắc Kinh đã đi theo cư ngụ lại. Rất nhiều năm qua đi, Thành Tổ hoàng đế nhân tử như đăng diệt(4), bách tính trải qua nhiều triều đại mà càng thêm đông đúc, thành Bắc Kinh lại càng ngày càng phồn hoa trái ngược với Nam Kinh, xứng đáng với tên gọi thủ đô.
(4) nhân tử như đăng diệt (人死如灯灭): người đã mất cũng giống như ngọn đèn đã tắt.
Người càng lúc càng đông, đi đường khó tránh khỏi va chạm, bất quá có Tiết Lăng, một thân phục sức Cẩm y vệ kia đủ để kẻ khác phải lui tránh ba phần, so với quan phục trên người Đường Phiếm vẫn là có tác dụng hơn. Bọn họ đi trên đường, những người khác lập tức tự động dạt sang hai bên tạo thành một lối đi, thật khiến cho tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ có điều đôi khi quy luật này cũng không hữu hiệu như vậy. Cách đó không xa có một người cúi đầu vội vàng chạy đi, cũng không nhìn kỹ trang phục của Đường Phiếm và Tiết Lăng, cứ thế đi thẳng, bất thình lình bả vai va vào Đường Phiếm, hai bên đều nghiêng người giật lùi vài bước, đối phương thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Đường Phiếm một cái, lại lập tức chạy đi.
Đường Phiếm quay đầu nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người nọ vội vàng rời đi, rất nhanh đã chìm vào giữa biển người.
“Làm sao vậy?” Tiết Lăng bên cạnh thấy hắn dừng bước, lên tiếng hỏi.
“Không có gì, đi thôi.”
Cẩm y vệ phân chia thành Nam – Bắc Trấn phủ ty, mặt khác còn có Kinh lịch ty cùng mười bốn sở, trong đó Nam – Bắc Trấn phủ ty là hạch tâm của Cẩm y vệ, Nam Trấn phủ ty chủ nội, Bắc Trấn phủ ty chưởng ngoại. Bắc Trấn phủ ty kỳ hạ(5) lại phân năm vệ sở, mỗi nơi đều có trách nhiệm riêng.
(5) kỳ hạ: là cách gọi một công ty con hoặc chi nhánh của một công ty.
Người đứng đầu vệ sở gọi là Thiên hộ, dưới còn có phó Thiên hộ, Bách hộ, thí Bách hộ, sau đó mới đến Tổng kỳ. Nói tóm lại, Tổng kỳ chức quan không tính là cao, nhưng đều là làm việc thực tế, thí dụ như án mạng lần này ở Võ An Hầu phủ, vì người chết thân phận đặc biệt, hoàng đế hạ lệnh Cẩm y vệ tham gia điều tra, án tử này liền rơi xuống đầu Tùy Châu, do hắn phụ trách.
Đường Phiếm theo sau Tiết Lăng tiến vào Cẩm y vệ sở, một mạch đi vào Bắc Trấn phủ ty. Bức hoành phi theo thể chữ lệ thông thường được dựng trên trụ cột phía bên phải đại môn, trong đó vô hình còn có một loại lực khiến người khác kinh sợ, hai thị vệ đứng ở hai bên cửa diện vô biểu tình, trừng mắt đối diện nhau. Tình cảnh này, nếu lá gan hơi nhỏ, phỏng chừng đôi chân nhỏ cũng đã bắt đầu luống cuống.
Hung danh của Cẩm y vệ, hơn phân nửa rơi trên đầu Bắc Trấn phủ ty. Hung danh của Bắc Trấn phủ ty, hơn phân nửa lại rơi trên đầu chiếu ngục. Đây là do Thái Tổ hoàng đế sáng lập, Thành Tổ hoàng đế phát triển lớn mạnh cơ cấu nội bộ, đặc biệt là chiếu ngục “thủy hỏa bất nhập, cực hình khắp nơi, đi vào nằm ra”, thật là khiến lòng người kinh sợ, vừa nghĩ đến đã thấy toàn thân rét run. Làm quan ở Đại Minh triều, một sợ Đông xưởng, hai sợ chiếu ngục.
Cho nên chỉ cần là người bình thường, đặc biệt là quan viên, bất luận chức quan lớn nhỏ, bất luận có phải tự nguyện hay không, vừa đến Bắc Trấn phủ ty, tươi cười lập tức không thấy đâu nữa, vẻ mặt sa xầm căng thẳng, giống như người khác thiếu hắn mấy trăm quan tiền.
Chỉ riêng Đường Phiếm sắc mặt vẫn như cũ, còn nhàn rỗi quan sát đánh giá. Hành động này ở trong mắt Tiết Lăng, lại khiến hắn thầm cảm thấy kinh ngạc.
“Nhuận Thanh huynh đối với Bắc Trấn phủ ty hình như rất có hứng thú a, không bằng chờ sau khi gặp Tùy tổng kỳ, ta đưa huynh đến chiếu ngục dạo một vòng, thế nào?” Tiết Lăng cố tình hù dọa hắn.
Giao tình qua một bát mì vằn thắn, hai người đã quen thân hơn, xưng hô tự nhiên cũng liền thay đổi.
Có những người trời sinh đã có khả năng làm quen, vài ba câu liền có thể khiến cho người khác này sinh ấn tượng tốt, tiến tới tạo được nhân duyên tốt. Cũng có người trời sinh đã có khí phách thủ lĩnh, thích hợp làm dê đầu đàn. Những khả năng nàyđều là không thể tạo ra, cũng không thể bắt chước.
Người có những khả năng này, trước tiên diện mạo không thể quá khó nhìn, tiếp theo là phải có khí chất hư vô như có như không cũng rất quan trọng. Có người cho dù không mở miệng nói chuyện, cũng có thể khiến người khác như đắm chìm trong gió xuân(6). Có người không mở miệng nói chuyện, lại chỉ làm cho người ta cảm thấy hắn lầm lì lạnh lùng, đây chính là sự khác biệt về khí chất.
(6) như đắm chìm trong gió xuân: nguyên văn là “như mộc xuân phong” (如沐春风). Thành ngữ này xuất phát từ “Y lạc uyên nguyên lục” của Chu Hy thời Tống, ý nói được sống chung với người có đức tính cao thượng lại có học thức thì cũng được hun đúc phẩm hạnh, giống như được ở cùng với cao nhân, ví việc đạt được những điều bổ ích hoặc được cảm hóa, tựa như có gió xuân lướt qua. Ngoài ra còn có ngụ ý khác là được sống trong điều kiện hoàn cảnh tốt đẹp, miêu tả tâm tình vui sướng thoải mái, giống như đắm chìm trong gió xuân ôn hòa. (theo Baidu: http://baike.baidu.com/view/426291.htm ).
Cuối cùng, khả năng trò chuyện giao tiếp cũng rất trọng yếu. Từ xưa đến nay, có thể “trường tụ thiện vũ(7)” trong quan trường, cuối cùng leo lên đến đỉnh quyền lực, không thể tồn tại một người không khéo léo, không thấu hiểu nhân tâm. Thí dụ như thủ phụ nội các Vạn An hiện tại, tuy rằng tất cả mọi người sau lưng đều gọi hắn là “vạn tuế các lão”, chế nhạo hắn chỉ biết uốn mình theo người, dập đầu hô vạn tuế, nhưng không thể phủ nhận hắn rất khéo đối nhân xử thế.
(7) trường tụ thiện vũ (长袖善舞): có nghĩa là mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả).
Khả năng làm quen của Đường Phiếm rõ ràng là rất tốt, ngay cả Tiết Lăng xưa nay không quá coi trọng quan văn, chỉ trong vài lần gặp mặt ngắn ngủi, cũng cảm thấy Đường Nhuận Thanh quả thực là người rất có khả năng kết giao.
Đường Phiếm nghe hắn nói xong, ha ha cười: “Cũng tốt a, ta cũng chưa từng đến chiếu ngục, nhân dịp này xin lão Tiết huynh dẫn đường giúp ta, nhìn kỹ cho biết; ngộ nhỡ về sau phạm phải tội gì bị ném vào đây, cũng tránh cảm thấy xung quanh lạ lẫm, không quen chỗ, không quen người.”
Tiết Lăng rút trừu khóe miệng, người khác nghe thấy hai chữ chiếu ngục sắc mặt liền đại biến, Đường Phiếm trái lại thật không giống với người thường.
Với tư cách là người làm việc ở chiếu ngục, Tiết Lăng thật lòng đề nghị: “Chiếu ngục này vào thì được nhưng ra thì không được, đến lúc huynh đi vào rồi, muốn trở ra cũng rất khó khăn. Đừng thấy bên ngoài khoác lác ba hoa, trên thực tế chiếu ngục so với tưởng tượng của huynh còn đáng sợ hơn gấp mấy lần. Chờ huynh thực sự nhìn thấy, cả đời này cũng không muốn vào lần thứ hai.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào một gian phòng.
Lúc Tiết Lăng sắp bước vào gian phòng, bước chân bỗng dừng lại một chút, lắp bắp nói: “Đại, đại ca!”
Trong sảnh phòng, Tùy Tổng kỳ đại mã kim đao ngồi trên ghế, nhìn thấy hai người chuyện trò vui vẻ đi vào, diện vô biểu tình nói: “Xem ra hai vị rất hợp nhau a.”
Tiết Lăng: “. . . . . .”
Đường Phiếm: “. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro