Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Năm tháng vội vã - Ngoại truyện phần 2

NĂM THÁNG VỘI VÃ

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Ngoại truyện Trần Tầm

Phần 2: Nước mắt tuôn rơi [6, 7, 8]

***

Nguồn: http://christylam.wordpress.com/2013/11/10/nam-thang-voi-va-ngoai-truyen-tran-tam-phan-2-6-7-8/

[6]

Cuối cùng Trương Nam cũng kể với tôi chuyện của Phương Hồi.

Từ viên đá có viết tên tôi, đến cú điện thoại cuối cùng hiện lên tên của tôi. Có lẽ là do ba thằng đàn ông ngồi lại hút quá nhiều thuốc, nên cả căn phòng đều mịt mù khói, cho nên cuộc nói chuyện này của chúng tôi cũng dày đặc sương mù mênh mông. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác, Phương Hồi xa như vậy, lại gần đến thế.

“Ngại quá Trần Tầm, tuy rằng tôi biết nhiều chuyện như thế, nhưng tôi không thể thay Phương Hồi quyết định gì cả, cũng như tôi không thể thay cậu quyết định điều gì. Hôm đó, cô ấy đã im lặng rất lâu cho đến khi cậu không nói “A lô” nữa, sau đó mới trả điện thoại cho tôi. Ừm… Rất bình tĩnh. Cô ấy vẫn hiểu cậu rất rõ, còn nhớ cả số điện thoại cố định nhà cậu lúc học trung học. Tôi có kể sơ sơ chuyện bây giờ của cậu, cô ấy nghe rất chăm chú. Hôm đó tôi hỏi, có muốn gặp cậu không. Cô ấy cúi đầu trầm tư rất lâu, sau đó ngẩng đầu cười nói, vẫn là thôi, vì từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra, nếu gặp cậu thì sẽ nói gì, phải nói câu gì đầu tiên.

Mấy năm trước chúng tôi còn liên lạc khá nhiều với nhau, gần đây thì ít đi, chúng tôi có một người bạn tốt tên là AIBA, chính là người sống chung với cô ấy đầu tiên ở Úc mà tôi đã kể, sau đó tôi có nghe cô ta nói dường như Phương Hồi lại trở về Úc, cô ấy đã xin được định cư bên đó.

Tôi không có số điện thoại di động của cô ấy. Cô ấy luôn đổi, mỗi lần về Bắc Kinh đều dùng một số mới sử dụng tạm, cho nên đều là do cô ấy tìm tôi, cậu cũng biết tính cách của cô ấy rồi đó, quen phiêu du rồi, một nửa giống như thần tiên. À đúng rồi, tôi có số MSN của cô ấy, đợi lát tôi tìm rồi chép cho cậu.”

Lúc Trương Nam rời khỏi khách sạn đã là ba giờ sáng, cuối cùng cậu ta nói với tôi một câu: “Trần Tầm, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, lúc trước cậu thích cô ấy cô ấy đã tốt, sau khi cậu không thích nữa cô ấy vẫn rất tốt, bây giờ, gặp hay không đều rất tốt.”

Cậu ta lại nói với Kiều Nhiên: “Tôi đã biết cậu lâu rồi, nói thật, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ thích cậu.”

Sau đó tôi và Kiều Nhiên lại ngồi thêm một lúc, hai chúng tôi không sao mở lời được, lại rút hai điếu thuốc lá ra, tôi chào tạm biệt cậu ấy. Lúc đưa tôi ra cửa, Kiều Nhiên rầu rĩ nói: “Cô ấy không quên cậu.”

“Đúng vậy.”

“Tớ thà rằng cô ấy ở cùng Trương Nam cũng không hề muốn nghe cậu ta nói như thế vào lúc này.Tớ không tin cô ấy vẫn sống tốt, tớ rất hiểu cô ấy, cô ấy vẫn chưa quên đươc cậu, nếu đã như vậy thì làm sao cô ấy có thể sống tốt được?”

“Cậu sẽ đi tìm cô ấy chứ?” Tôi đứng trước cửa hỏi.

“Không chắc, còn cậu?”

“Sẽ.”

Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

[7]

Trở về nhà, tôi bắt đầu điên cuồng tìm MSN.

Tôi đã không sử dụng MSN lâu rồi, mặt trên là một màu xám ngắt, tôi bỗng nhớ đến, hóa ra thứ này đã chính thức rời khỏi khán đài lịch sử của tôi. Biến mất cùng với sự dần trưởng thành của chúng tôi, tôi mẹ nó chê nó quá nhanh. Tất cả những thứ đã từng rất quan trọng giờ lại giống như thi thể, được giữ lại trong một chiếc hộp thoại hình chữ nhật nho nhỏ, mặc cho người ta tưởng nhớ.

Tôi lục tìm Phương Hồi, của cô ấy cũng là màu xám. Một nửa viên thạch cao mà Triệu Diệp tặng tôi hôm đám cưới hơi phản chiếu lên cạnh bên màn hình, trong những năm tháng vội vã kia, tôi luôn không nghĩ rằng, nhiều năm sau, điều duy nhất mà hai chúng tôi giữ lại về nhau, cũng chỉ còn lại cái tên của đối phương. Tầm và Hồi, không nơi nào có thể tìm về được nữa(1).

(1) Câu này nguyên văn là 都遍寻不回: Chữ tìm(寻) trong câu là âm trong tên của Trần Tầm (陈寻), còn chữ quay về (hồi – 回 ) cùng âm với từ Hồi (茴) trong tên Phương Hồi (方茴).

Tài liệu của Phương Hồi rơi ra.

Bên cạnh tên của cô ấy, là một dòng chữ ký thế này:

“Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng.”

Tôi che khuất hai mắt.

Nước mắt tuôn rơi.

[8]

Tháng chín, tôi tham gia hôn lễ của Trương Nam. Trong ngày hôm đó, toàn bộ oán trách trước kia của tên nhóc này đã nhanh chóng thoát ra khỏi hai tai, tôi nhận thấy rõ rệt, khi cậu ta nhận lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Phó Vũ Anh từ tay của bố cô ấy, lúc cậu ta đưa cô dâu chậm rãi đi đến chỗ của chúng tôi, khóe mắt của cậu ta sáng lấp lánh.

Bàn tiệc mà tôi ngồi có một chỗ trống, tôi biết, tâm trí cô ấy ngay thẳng, nhất định là vẫn chưa nghĩ ra nên chào hỏi tôi thế nào, cho nên vẫn không xuất hiện.

Thất Thất đưa bạn trai đến, nhưng chắn chắn rằng đó không phải là chàng trai khiến cô bé lâm vào tình cảnh chết đi sống lại, cô bé nói với tôi rằng, tuy cô bé vẫn chưa tìm được người không cần ngủ chung vẫn thấy thích, nhưng cô bé đã tìm được người mà cô bé thích ngủ cùng. Tôi tặng cô bé một chiếc túi xách màu beige của Prada với tư cách là “món quà mừng cô bé thoát khỏi tôi”. Cô bé vô cùng mừng rỡ, liên tục khen tôi hào phóng đến đẹp trai, lại quấn lấy tôi hỏi, khi đó đã tặng gì cho Phương Hồi. Tôi cười cười, 13 điểm.

Cho dù bây giờ có thể tặng một chiếc túi đến tận mấy vạn, nhưng cuối cùng vẫn không có được cảm giác tìm mọi cách tặng cho Phương Hồi thú nhồi bông hay chiếc nhẫn năm xu như năm đó. Thất Thất nói cô bé không hiểu, đương nhiên rồi, điều kiện sống của cô bé khá tốt, vậy nên những thứ kì lạ này có lẽ đến hơn ba mươi tuổi cô bé mới có thể hiệu được.

Thất Thất nói để báo đáp cho tôi, cô bé sẽ nói cái kết của tôi và Phương Hồi mà cô bé nghĩ đến cho tôi nghe, cô bé ghé vào tai tôi nói: “Chú này, nếu chú ngủ với chị ấy, chị ấy sẽ không đi.”

Tôi cảm thấy thế hệ 9X sau này sẽ vĩnh viễn không hiểu.

Khi sắp qua năm mới, Hải Băng dẫn bạn gái của cậu ta, Tôn Đào và Ngô Đình Đình cùng đến nhà tôi chơi. Mẹ tôi nghe nói Hải Băng sắp kết hôn thì gần như mất hết bình tĩnh, bắt đầu càm ràm tôi đủ kiểu: “Lúc trước, khi không thể nói chuyện yêu đương thì mày ra sức nói, tìm mọi cách để được yêu sớm! Bây giờ mẹ thả mày đi, trông mong mày có thể yêu đương đứng đắn, thì ngược lại hoàn toàn! Nói cho mày biết, mẹ sắp xếp ổn thỏa cả rồi, lần này nhất định phải đi xem mắt, viện cớ gì cũng không được, đừng nói với mẹ cái gì là tự do! Chờ đến khi mày tự do đủ, mẹ đã không thể nào thu hồi lại mớ tiền mà mấy năm nay mẹ đã đi cho người ta.”

Mấy câu này làm cho bọn Hải Băng cười ngăt nghẽo, Hải Băng cười lớn nói: “Từ nhỏ đến lớn, tớ không hề nghĩ đến sẽ có một ngày cậu phải đi xem mắt.”

Tôi thở dài, ôm Ngô Đình Đình nói: “Nếu không thì hai chúng ta thành một cặp đi! Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã mà!”

Ngô Đình Đình vẫn độc thân giống như tôi, cô ấy hất cánh tay tôi ra nói: “Đi chết đi! Tôi không nói nhảm với các cậu nữa! Tôi còn phải đi thăm ông nội nữa!”

Cô ấy vẫn kéo dài cuộc sống hiện tại, Bạch Phụng đã được thả, bây giờ đang mua bán nhỏ, mỗi tuần bọn họ đều hẹn cùng nhau đến nhà ông nội. Mấy cô nàng này, ai nấy cố chấp như nhau.

Năm trước, chúng tôi tổ chức mấy trận bóng lớn, Tô Khải không đến, chuyện ly hôn của anh ta vẫn khiến anh ta bị shock nặng, nhưng cho dù nói thế nào, tôi tin chắc rằng anh ta tuyệt đối không hối hận chuyện đã đánh nhau ngày hôm đó, cũng như chưa từng hối tiếc về chiếc cúp Nike. Tống Ninh thì có đến, vẫn là dáng vẻ đê tiện như xưa, lúc kết thúc trận đấu bản thân mình không chịu uống nước, mà lại mở nắp chai đưa cho Gia Mạt uống trước, vì thế khiến tôi cảm thấy nữ thần Gia Mạt có một cuộc sống rất viên mãn. Triệu Diệp và Lưu Sảng thì đã toàn toàn trở thành thần tài, tặng cho mỗi người chúng tôi một hóa đơn trị giá một vạn của một thương hiệu đồ lót cao cấp nào đó. Mẹ tôi đổi lấy đầy ba ngăn tất, quần lót Qiuyi Qiuku, đủ cho tôi dùng đến già. Kiều Nhiên vẫn bay đi bay lại giữa Luân Đôn và Bắc Kinh như trước, công ty của cậu ta đã chuẩn bị đâu vào đó, cho nên bận đến mức không rỗi một giây. Tôi hỏi thăm, cậu ta vẫn chưa kịp đi Úc, vậy thì rất tốt.

Từ nhỏ tôi vốn đã hành động nhanh hơn cậu ta, cho nên trốn thoát sự gào thét đi xem mắt của mẹ, lúc sắp đến đêm giao thừa, tôi một mình đi Úc.

Tại Úc tôi tìm hướng dẫn viên du lịch, dẫn tôi đến những nơi mà du khách bình thường sẽ không đi, những nơi đó chính là nơi đã từng lưu lại dấu chân của cô ấy.

Tôi tưởng tượng cô ấy học bài như thế nào, làm việc như thế nào, tuyệt vọng như thế nào và vượt qua như thế nào, làm sao gặp được Trương Nam, làm sao vượt qua màn đêm đáng sợ, làm sao để mang theo túi đồ ăn nặng mười mấy cân trèo lên cầu thang nhà trọ, sao có thể thốt ra câu sinh nhật vui vẻ kia, làm thế nào mới kể về những năm tháng đó, làm thế nào mới kể được về tôi.

Tôi cứ nghĩ rất nhiều chuyện như thế, tuy rằng ở trong một thành phố xa lạ, nhưng vì có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, cho nên tôi mới có tiếp dũng khí để chân thành như thế.

Tôi ở Úc chín ngày, chín ngày không thể tìm lại được một người đã lưu lạc chín năm, tương phùng là số phận, trùng phùng là thước phim. Trước ngày lễ tình nhân một ngày, tôi đến Darling Harbour nổi tiếng ở Sydney. Dường như tất cả các cặp tình nhân đều đến bến cảng tình nhân này, rộn ràng tấp nập, có đôi có cặp.

Tôi nhoài người lên cầu sắt, gió biển thổi đến, tóc bay lên, giống như dáng vẻ tuổi thanh xuân. Trong một khắc đó, bỗng nhiên tôi nghĩ đến, nếu như tôi gặp lại Phương Hồi, tôi biết nói gì đây.

Là câu “Em khỏe không?” kinh điển kia sao? Tuyệt đối không phải.

“Phương Hồi.” Tôi chỉ muốn khẽ gọi tên cô ấy một lần, rồi nhớ đến trước kia tôi đã vô số lần gọi cô ấy như thế, nhớ đến lần đầu chúng tôi gặp nhau cũng thế, sau đó nghe cô ấy đáp một tiếng: “Ơi.”

Dao khán dĩ thức, thí hoán tiện lai(2).

(2) Dao khán dĩ thức, thí hoán tiện lai (Nguyên văn – 遥看已识, 试唤便来): Câu này có nghĩa là vừa nhìn đã thân quen, rất muốn được lại gần.

Tôi không muốn nghĩ ngợi câu hỏi tôi có còn nhớ cô ấy hay không của Gia Mạt, hoặc là Thất Thất hỏi tôi có còn yêu cô ấy hay không. Trên thế giới này, có một người như thế, cho dù gặp hay không gặp, hoặc chia cắt nơi chân trời, cô ấy vĩnh viễn vẫn là cô gái trong lòng của tôi. Cô ấy lướt qua tuổi thanh xuân của tôi, sẽ luôn có mặt trong tất cả tình yêu sau này của tôi.

Tâm tình tốt đẹp này, có lẽ trừ cô ấy ra, người khác sẽ không hiểu.

Sắp đến mười hai giờ, trung tâm bến cảng bừng bừng ánh lửa, pháo hoa rực rỡ, tựa như ký ức xưa. Tôi khẽ ngâm nga bài hát đó, chỉ vì một nụ cười của em, khiến cho những năm tháng vội vã của tôi trở nên chậm lại.

Mọi người vui vẻ ôm và hôn nhau, chỉ có một mình tôi lạc lõng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao trở nên sặc sỡ, tôi nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên nhìn thấy phía bên kia cầu sắt có một cô gái mặt váy dài màu đỏ, cô ấy cũng chỉ có một mình, cũng đang ngắm nhìn pháo hoa đang đua nhau phát sáng chói lọi, có lẽ cô ấy cũng đang nghĩ, mình đã từng có năm tháng vội vã đó.

===========

P.S:

Vậy là kết thúc ngoại truyện.

Lần đầu tiên đọc ngoại truyện này, tớ đã rất trách tác giả, vì sao lại là OE nữa, nhưng suy ngẫm lại, có lẽ tác phong của Cửu Dạ Hồi là OE, ở “First Love” cũng vậy, và “Năm Tháng Vội Vã” cũng vậy. Có điều, đến giờ tớ vẫn trách tác giả đã “bỏ quên” Kiều Nhiên, anh ấy quá tuyệt, tuyệt như Mạnh Phàm, Cửu Dạ Hồi tàn nhẫn với Mạnh Phàm cũng như với Kiều Nhiên, xây dựng cả hai thật tuyệt rồi để họ không có được tình yêu. Tình cảm của Kiều Nhiên không lặng lẽ như Mạnh Phàm có chăng là vì Kiều Nhiên vẫn sống, còn Mạnh Phàm thì đã ra đi, tình cảm của Kiều Nhiên dành cho Phương Hồi đã chết khi anh chưa kịp nói ra, còn Mạnh Phàm thì chết khi còn trong trứng nước. 

Cho đến thời điểm này, tớ vẫn chưa một lần mong muốn Phương Hồi về với Trần Tầm, đôi lúc tớ không lý giải được vì sao lại như vậy, nhưng nói thật, nếu là tớ, tớ sẽ không cách nào thử làm lại với Trần Tầm lần nữa. Chính vì thế cái kết OE thế này âu cũng là lối giải quyết tốt nhất mà Cửu Dạ Hồi dành cho độc giả, không ai có thể khẳng định “cô gái mặc váy đỏ” kia có phải là Phương Hồi hay không? Kiều Nhiên có đi tìm Phương Hồi hay không? Có lẽ tác giả đang muốn cho không gian để độc giả viết cái kết của chính bản thân mình. Còn tớ, tớ không quan tâm ai cả, chỉ cần Phương Hồi được hạnh phúc, nếu như chỉ có một mình Trần Tầm mang đến hạnh phúc cho Phương Hồi, thì thôi, tớ cũng mong Trần Tầm tìm được cô ấy.

Trong tất cả các nữ chính thể bi mà tớ từng đọc, có thể tớ phục Liễu Địch nhất, ngậm ngùi với Triệu Mai nhất, nhưng người ám ảnh tớ nhất vẫn là Phương Hồi. Đến giờ, bóng dáng của Phương Hồi vẫn còn vương vấn trong tớ. Một cô gái ở lứa tuổi đôi mươi từ bỏ quê hương, lưu lạc ở đất khách 10 năm trời và không có ý định trở lại. Phải tưởng tượng ra cô ấy đã chịu tổn thương lớn đến nhường nào, đau khổ biết bao nhiêu mới có thể như vậy.

Trong lúc làm ngoại truyện này, tớ đã vô tình nghe lại ca khúc “Tôi yêu anh ấy” của Đinh Đang, đây là ca khúc ruột của tớ. Khi nghe lại, tớ phát hiện ra ca từ trong ca khúc này hoàn toàn khớp với tâm trạng của Phương Hồi, khớp đến kì lạ. Dưới đây là lời ca khúc mà tớ đã edit, các bạn có thể click vào link Youtube để xem vietsub (Không phải do tớ làm nhé) để cũng thưởng thức và cảm nhận. Chúc các bạn vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: