1. Mối nhân duyên cũ
Nơi góc khuất trong con hẻm nhỏ tối tăm, nhà cửa ở khu này khá ẩm thấp. Cái nơi được mệnh danh là "Thiên ngục" nổi tiếng khắp Hồng Kông.
Thiên đường và địa ngục, có thể khiến con người ta một phút lên tận mây xanh, cũng có thể một khắc đẩy họ xuống chầu diêm vương. Hội tụ đủ các tệ nạn xã hội "ma tuý, mại dâm, cờ bạc, rửa tiền, giao dịch buôn người, buôn thuốc, đánh đập, cướp bóc" những tinh hoa mà nhân gian hay nói đều có đủ.
Quyến rũ và bốc lửa, thân hình nuột nà ba vòng rõ ràng, dung nhan sắc nét, làn da trắng sáng cực kì nổi bật đang tựa người ở phía cuối con hẻm nhỏ. Cầm điếu thuốc trên tay, cũng không nhớ rõ bản thân đã hút bao nhiêu lần trong một ngày ngắn ngủi, vứt bao thuốc bị nhàu nát ra xa cùng khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo kia.
Từ bao giờ tồi tệ đến mức...ở cái nơi này hút thuốc ?
Bất ngờ thật đấy, giọng nói đã ba năm rồi không được nghe tận tai lại rõ ràng từng chữ một vang lên ở cự li gần. Không vội vàng ngước nhìn người đối diện vừa thốt lên câu nói kia, tay vẫn châm điếu thuốc. Bàn tay có hình xăm và cả sẹo, gân guốc giật mạnh hột quẹt và điếu thuốc rồi quăng ra xa nằm cạnh bao thuốc nhàu nát ban nãy. Lần này, ánh mắt nữ nhân cũng chuyển hướng đến gã đàn ông đang bày vẻ mặt hung hăn như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cười khẩy một cái, vẫn vẹn nguyên như xưa, không tì vết, phong độ ngời ngời, rất đắt giá.
Em không nghe tôi nói ?
Nghe rồi.
Đến Hồng Kông làm gì ?
Không phải chuyện của ngài, Điền lão đại.
Mở to đồng từ nhìn nữ nhân trước mặt, rất quen thuộc nhưng cũng quá đỗi xa lạ. Vẫn gương mặt ấy, đường nét không thay đổi, mái tóc đen láy dài đến nửa lưng vẫn vẹn nguyên, nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo, xa cách và có chút gì đó hận thù. Giọng nói nhẹ nhàng và từ tốn đáp lại câu hỏi của hắn, nhấn mạnh ba từ cuối đầy ý khinh bỉ và chế nhạo.
Thập Nhất, đáng lẽ em phải ở Thượng Hải.
Đó là chuyện của 3 năm trước.
Em không nên ở cái nơi dơ bẩn này.
Tôi không làm gì phạm pháp, hay Điền lão đại muốn tôi phục vụ ngài ?
Thập Nhất....
Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve bờ má Điền Chính Quốc, khuôn mặt thách thức và có chút gợi đòn. Hình ảnh về em ba năm trước chạy ngang đại não hắn, dường như mọi chuyện chỉ mới ngày hôm qua. Nụ cười xinh xắn, má lúm đồng tiền và sự ngọt ngào năm xưa đã biến mất. Lạnh lẽo vô tình, xa cách và lạnh lùng, khuôn mặt không một xúc cảm, lời nói cũng có tính sát thương và châm biếm, ăn mặc cũng ít vải hơn khoe trọn những điểm đắt giá trên cơ thể nàng.
Quay về Thượng Hải, nơi này không thuộc về em.
Tại sao tôi phải nghe ngài ?
Năm xưa là em không muốn tôi đến đây, bây giờ em lại đến ?
Ngài cũng có nghe lời tôi nói sao ? Thật nực cười, Điền Chính Quốc anh không có tư cách nói lý với tôi.
Tiểu Thập Nhất, em đừng làm càn.
Tình nhân của ngài đã chết ở Thượng Hải vào 3 năm trước. Tôi là Vương Thập Nhất.
Đôi mày cau lại đầy ý không hài lòng, biểu hiện dù không rõ ràng nhưng ánh mắt hiện lên vẻ tức giận và sự trách móc. Gương mặt xinh đẹp vẫn không đổi cảm xúc, ánh mắt đối trực diện với ánh mắt của người em từng rất sợ đối diện kia. Lần trùng phùng này, một bước em cũng không muốn nhường, em phải cứng rắn chống lại sự áp đảo đáng sợ nhưng cũng đầy mê hoặc thao túng mình.
Lão Điền ngài cũng ở đây à ? Sao ngài không vào trong, phòng vip cũng đang được chuẩn bị sắp xong.
Thập Nhất....sao cô lại ở cùng Lão Điền ?
Cô ấy làm việc ở đây ?
Cô ấy là quản lý mới, vừa vào làm gần đây.
Tối nay tôi muốn Thập Nhất, phòng vip không cần chuẩn bị nữa.
Cái này thì không được...cô ấy là quản lý...không phải gái, ngài làm vậy tôi có phần khó xử.
Lô hàng lần tới tôi bao, được rồi chứ ?
Ánh mắt sáng rực của người quản lý phía trên em đầy sự mừng rỡ, dù chưa kịp thốt ra lời nào cũng khiến người đối diện biết được sự đồng ý ngầm của cô ta.
Này, em không đồng ý đâu Đinh tỷ.
Chúc ngài và Thập Nhất vui vẻ. Đừng có nhiều lời cái con nhỏ này, nhớ làm cho tốt đấy Thập Nhất.
Gã to lớn nắm cổ tay kéo em đi một mạch đến chiếc xe riêng của hắn, để em ngồi bên cạnh mình mặc kệ em đang vùng vẫy đầy ý từ chối, Điền Chính Quốc siết chặt eo em khuôn mặt vẫn hướng về phía trước.
Về nhà.
Không về địa bàn sao Lão Đại ? Cô ta cũng chỉ là gái làng chơi.
Câm cái miệng chó lại, còn một từ nào xúc phạm người phụ nữ của tao thì tao cho mày chết oách đi.
Vâng...xin lỗi Lão Đại.
Em cau mày, hiếm hoi bày ra một ít biểu cảm trước mặt hắn sau khi gặp lại. Tấm rèm phía sau ghế tài xế cũng được kéo ra, không khi ngột ngạt muốn bức chết người khiến ai có mặt cũng sẽ khó chịu vô cùng.
Bao lâu mới đến cái nơi chết tiệt kia ?
30 phút.
Ở đấy không thiếu gái cho anh chơi, tại sao phải là tôi ? Trong mắt anh từ 3 năm trước đến bây giờ...tôi cũng chỉ là con điếm thiếu tiền đến vậy à ?
Hắn không nói gì, quay sang nhìn em với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ của em và hắn không bao giờ đồng điệu, đều nghĩ không tốt về hành động của đối phương.
Là cho em thấy được, cái chức quản lí đó của em ai ngồi vào cũng được, cũng không giữ được sự sạch sẽ của em.
Anh...
Chỉ cần bỏ ra một mớ tiền và lô hàng, em cũng sẽ như những người kia đi phục vụ, trở thành gái làng chơi. Và sẽ có người thay thế vị trí mà em cho là tốt nhất ở cái nơi dơ bẩn phức tạp đấy.
Dơ bẩn phức tạp ? Ngài khéo đùa, ngài là khách vip ở đấy Điền lão đại à.
Làm ăn và giao dịch, em nghĩ tôi sẽ chơi gái đã dùng thuốc sao ? Trẻ con.
Gương mặt nữ nhân lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, lãng tránh sự trách móc của hắn. Đường phố Hồng Kông đâu đâu cũng như nhau, lướt qua những nơi phức tạp như nơi em vừa rời khỏi, đây là địa ngục trần gian, mà em vốn không muốn dấn thân vào. Nhưng em lại lỡ sa ngã, nên ngã vào khó bước ra. Mà gã đàn ông bên cạnh, lại là tên có tiếng có quyền có địa vị, có thể dùng tiền và đồ chơi để giết chết một người trong tích tắc. Em là dây vào người đàn ông này, nên phải thử bước vào xem thế giới của người em yêu như thế nào, để em thấu hiểu và cũng hiểu được lí do hắn vẫn luôn ngăn cản em đến quá gần hắn.
Tôi không muốn em sa ngã vào cái thế giới đầy tội lỗi và không sạch sẽ này. Em thuộc về sự sạch sẽ, em đáng lí ra không nên vướng vào đây.
Thế tôi khuyên anh đừng lậm quá sâu, anh có nghe không ?
Hoàn cảnh của tôi, em không hiểu được. Tôi sắp xếp em quay về Thượng Hải, cũng lo sẵn công việc cho em, quậy bao nhiêu đủ rồi.
Tôi về cái nơi chết tiệt đấy làm gì ? Tôi không muốn về đấy, thà tôi bị xem là gái, là con điếm, thà tôi ở cái nơi tôi từng cho là tối tăm không có tương lai, tôi thà để anh khinh bỉ tôi, dùng tiền mang tôi về như món đồ chơi ở cái thế giới của anh, tôi muốn biết anh rốt cuộc là sống ra làm sao, muốn anh biết không được lắng nghe là cảm giác như thế nào.
Đôi mắt buồn bã cũng đã ướt, thoát khỏi vòng tay của Điền Chính Quốc, em ôm hai chân tựa mình vào cửa kính xe nhìn đèn đường và dòng người tấp nập. Sự chua xót hiện lên gương mặt hắn, bất giác nhớ lại đoạn kí ức đẹp đẽ rồi chính hắn khiến nó lụi tàn, tự trách chính bản thân đã kéo em vào cái nơi không thể quay đầu này. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh cóng kia, vuốt ve đôi tay có vài vết thương nhỏ do tàn thuốc gây ra, nhìn em không dời mắt.
Tôi không khinh bỉ em, tôi muốn em biết em tốt đẹp đến mức tôi không muốn em bị sự dơ bẩn của đời làm vấy bẩn em.
Tôi tốt đẹp như vậy chẳng phải anh nên trân trọng tôi sao ?
Vì em và tôi là người của hai thế giới, em thuộc về nơi chốn người huyên náo, nơi ánh sáng chiếu rọi. Em không thể để tôi ảnh hưởng, nhưng con nhóc ranh như em lại ngốc ngếch tưởng rằng mình oai.
Chiếc xe dừng lại ở một cái cổng dinh thự hoành tráng nhưng mang nét ảm đạm. Vác em trên lưng, đi thẳng một mạch vào trong khiến vệ sĩ và người làm ai cũng ngỡ ngàng. Lần đầu tiên hắn dẫn phụ nữ về nhà, mà cách dẫn cũng có phần đặc biệt. Em ghét cái kiểu hắn cứ làm mấy cái hành động như chủ đang mang món đồ yêu thích theo ý mình, vùng vẫy trong vô vọng. Cắn mạnh vào bã vai gã kia, nhưng không hề hấn gì, súng đạn đao kiếm hắn cũng trải qua hết rồi, cái răng nhỏ của em thì có là gì. Đến căn phòng to như phòng hội nghị, chiếc giường kingsize nằm giữa căn phòng hôm nay được đón tiếp vị khách đặc biệt. Để em xuống giường, dùng tay nới lỏng cà vạt trên cổ rồi quăng luôn áo vest xuống sàn. Ánh mắt sắc lạnh nhìn em như muốn xé toạt em ra mà đay nghiếng. Hậm hực quay sang hướng khác không nhìn lấy hắn, ánh mắt dừng lại ở chỗ đèn ngủ bên cạnh là hình em và hắn chụp cùng nhau ở Bến Thượng Hải ba năm trước.
Tôi cho em suy nghĩ lại, có về Thượng Hải không ? Đừng có làm trò ngu ngốc nữa, tôi không rảnh rỗi kè kè theo em.
Ai cần anh kè kè chứ, mặc xác tôi sống hay chết, anh cứ sống đời anh tôi sống đời tôi, không ai phiền ai.
Em nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ ? Công việc thì làm hôm nào ăn hôm nấy, nhà cửa thì đi thuê, đến thuốc hút cũng loại rẻ tiền, em chết tôi lại bỏ công đi viếng vì tội nghiệp đấy Tiểu Thập Nhất.
Anh đừng có khinh người, tôi có sao sống vậy đâu có ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Em tiến đến cầm gối chọi thẳng vào khuôn mặt của hắn, thái độ hung hăn nhưng lại có phần trẻ con của em, Điền Chính Quốc hắn không chấp vặt. Tựa người ra ghế sofa, chân bắt chéo thái độ đối ngược với em, hắn rất ung dung và ngạo nghễ, nhìn em từ trên xuống dưới một lượt, liếm môi đầy đều cáng. Không tồi, quả thật rất bốc lửa và quyết rũ, có phần hoang dã, chiếc váy bó sát màu đen kia nhờ nằm trên người em nên đẹp hơn nhiều.
Em không về Thượng Hải thì đừng có trách.
Điền Chính Quốc vô cùng từ tốn, âm vực không cao không thấp vừa đủ nghe, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ một ánh mắt cũng kiên định dán chặt lên người em.
Sao đây Điền Chính Quốc, tính làm gì con ranh này ? Giết à, hay tính làm chuyện đồi bại ? Dù sao anh cũng thanh toán rồi, cứ làm gì anh thích.
Đinh tỷ sẽ không để em đi dễ dàng như vậy, nhưng nếu tôi giúp em thì chuyện sẽ khác.
Tôi đâu có ý định đi.
Em ở với tôi một đêm, dù không làm chuyện gì bậy bạ, người đời cũng nhìn em bằng ánh mắt khác xưa rồi. Đinh tỷ sẽ dùng đại một lý do gì đó, để em đi phục vụ những gã kia, đến lúc đây em sẽ thật sự là gái làng chơi.
Anh bỏ cả một lô hàng chỉ để tôi ở đây với anh một đêm ? Anh bị ngu à ?
Vậy thì em cũng biết được sự quan trọng và giá trị của mình rồi chứ ? Nếu em khôn ngoan như cái cách em quậy suốt khoảng thời gian qua, tôi nhất định đối đãi hậu hĩnh.
Em nhìn hắn có phần e ngại, chỉ mới vừa gặp lại nhau tầm một giờ đồng hồ, sao hắn biết em đã làm gì suốt khoảng thời gian qua được chứ. Em cũng hiểu ánh mắt và hàm ý của Điền Chính Quốc, quen biết bao lâu nay em sớm đã hiểu được con người hắn. Tiến lại chỗ hắn đang ngồi, không nhanh không chậm xà vào lòng hắn, yên vị trên đùi, tay cũng quàng qua cổ hắn, dùng ánh mắt gợi tình nhìn gã đàn ông đang đắc ý kia. Cặp ngực đẩy đà cạ cạ vào cơ ngực hắn, cách một lớp áo vẫn rất chân thật.
Thế ngài muốn tôi làm gì, Điền lão đại ?
Hài lòng với biểu hiện thay đổi của nữ nhân trước mắt, nhìn thì nghĩ thành thạo nhưng hắn chắc chắn chỉ có gan làm thế này với mỗi Điền Chính Quốc hắn. Đắc ý đến mức cười khẩy một cái, tay cũng vuốt ve dọc từ eo đến mông em, nhìn gương mặt xinh đẹp vừa hung hăn rồi lại ngoan ngoãn quyến rũ hắn, hài lòng đến mức đánh nhẹ vào mông em.
Nếu không về Thượng Hải, vị trí Điền phu nhân vẫn còn trống, em ngồi vào thì em muốn gì cũng được.
Ngài thật khéo đùa, giữa chúng ta như thế nào ngài còn không rõ sao ?
Vì rõ nên tôi mới muốn em ngồi vào, em muốn chà đạp tôi thế nào cũng được. Tôi không biết cái gọi là tình yêu mà đời sống trần tục hay nói, tôi chỉ biết tôi rất vừa ý em, muốn mang hết những thứ tốt đẹp cho em, cũng muốn va chạm xác thịt với em, rất muốn em ngoan ngoãn âu yếm cùng tôi đến ngày cuối cuộc đời này.
Ánh mắt thâm tình của hắn nhìn em, lời nói giống như thuốc độc đang chuốc say em, bàn tay hắn vẫn đang vuốt ve lưng em. Phút chóc hận thù em đối với hắn đều tan biến, giống như chưa từng có đoạn kí ức tồi tệ kia xảy ra, cái tình yêu mà em ngày đêm mong nhớ đều được hắn bày rõ ở trước mắt.
Mất đi rồi mới thấy hối tiếc sao, A Quốc...
Hai từ cuối em nhỏ giọng dần, cái tên thân thuộc ấy vốn từ lâu em đã chôn vùi nó cùng đoạn kí ức kia. Giờ đây khi nghe hắn bộc lộ tâm tình, buộc miệng gọi lại cái tên ngày xưa cũ của em dành cho hắn. Nhìn thấy sự lảng tránh có phần ái ngại sau khi chấm dứt câu nói có tên mình, bất giác hắn thu lại nụ cười trên gương mặt, vẻ mặt ảm đạm bày ra.
Năm đó là bất đắc dĩ.
Anh nói thì hay, nhưng hãy cho tôi một lí do để tin anh thêm lần nữa đi..
Lần này em dùng đôi mắt những ngày xưa cũ nhìn hắn, vẫn nét nũng nịu tra hỏi người đàn ông em yêu. Em tự lừa mình dối người, cho dù hắn có nói hay không, em vẫn lựa chọn tin tưởng con người này, dù là bao nhiêu năm đi nữa.
Em muốn cái gì tôi đều cho em, em muốn đi đến đâu tôi sẽ đi cùng em.
Tôi muốn anh phải đau đớn khổ sở như tôi ba năm trước, như cái ngày anh rời đi bỏ tôi lại.
Nhưng tôi cũng muốn biết .... anh ở đâu ...
Áp mặt vào hõm cổ hắn, hiếm hoi em lộ vẻ mặt yếu đuối sau lớp vỏ bọc cứng rắn lạnh lùng từ lúc gặp lại đến giờ. Tình yêu của Chính Quốc và Thập Nhất, độc hại từ phút ban đầu, mà cả hai đều lậm quá sâu, không ai biết cách gột rửa nó, để nó đi xa ngoài tầm kiểm soát, mới biết tiếc thương nhung nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro