Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nét vẽ của cảm xúc

Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ hắt qua ô cửa lớp học, phủ lên mặt bàn những tia sáng lấp lánh. Lê Tuyền ngồi yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào quyển vở trước mặt nhưng đầu óc lại mơ màng. Hình ảnh Minh Anh buổi sáng vẫn quẩn quanh trong tâm trí cô, từ nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp đến cách anh lau mồ hôi trên trán.
-Lan ngồi cạnh, huých nhẹ vào tay Tuyền: “Ê, mày bị gì mà cứ ngẩn ngơ thế? Thầy vừa hỏi bài, không nghe hả?”
-Tuyền giật mình, vội lật vở nhưng rõ ràng chẳng biết thầy vừa giảng đến đâu. Cô đỏ mặt lí nhí: “Tao… tao hơi mệt thôi.”
-“Mệt cái gì? Chắc lại nghĩ về anh Minh Anh, đúng không?” Lan nhếch môi trêu chọc.
Tuyền xấu hổ cúi đầu, không dám cãi. Lan thấy thế liền hạ giọng, ánh mắt nghiêm túc hơn: “Thích thì phải tranh thủ cơ hội mà tiếp cận, chứ cứ lặng lẽ thế này thì không bao giờ đến lượt mày đâu.”
-“Nhưng mà…” Tuyền bối rối: “Anh ấy chắc không để ý đến tao đâu. Anh ấy giỏi, nổi bật như vậy…”
-Lan cắt ngang: “Thế thì càng phải cố gắng. Mày đừng quên, Minh Anh sắp tốt nghiệp rồi. Thời gian đâu còn nhiều.”
Những lời của Lan khiến Tuyền cảm thấy nghẹn ngào. Đúng vậy, Minh Anh chỉ còn vài tháng nữa là rời trường. Nếu cô không làm gì, liệu có cơ hội nào để anh nhớ đến cô không?

---

Tan học, Tuyền không về ngay mà ghé vào thư viện. Cô tìm một góc yên tĩnh gần cửa sổ để ngồi lại, vừa làm bài tập vừa suy nghĩ cách để bản thân có thể gây ấn tượng với Minh Anh.
Đang mải mê suy nghĩ, Tuyền chợt nhìn thấy cuốn sổ vẽ trong cặp. Đây là cuốn sổ mà cô hay dùng để phác thảo, một sở thích nhỏ mà ít ai biết ngoài Lan. Tay cô vô thức lật từng trang, những bức vẽ phong cảnh, nhân vật cứ hiện ra trước mắt. Cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
-“Hay là…” Tuyền thì thầm. “Mình vẽ một bức tặng anh ấy?”
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện đã làm cô bồn chồn. Minh Anh thích bóng đá, điều này không khó nhận ra. Nếu cô vẽ một bức tranh liên quan đến bóng đá, liệu anh có thích không?

---

Tối hôm đó, sau khi hoàn thành bài tập, Tuyền ngồi lại bên bàn học, lấy cuốn sổ ra. Ánh đèn bàn ấm áp soi sáng từng nét bút, từng đường phác thảo đầu tiên. Cô cố gắng tái hiện hình ảnh Minh Anh trong buổi tập luyện hôm qua: chiếc áo trắng-đỏ với số 9 in sau lưng, làn da ngăm rám nắng, nụ cười tự tin khi sút bóng.
Bức tranh dần hiện lên, nhưng càng vẽ, Tuyền càng nhận ra trái tim mình đập nhanh hơn. Cô không chỉ muốn tạo nên một bức tranh đẹp, mà còn muốn gửi gắm vào đó những cảm xúc chân thật nhất của mình.
Đến nửa đêm, Tuyền mệt lả người nhưng vẫn chưa hài lòng với bức tranh. Cô thở dài, đóng cuốn sổ lại, tự nhủ sẽ chỉnh sửa thêm vào ngày mai.

---

Sáng hôm sau, Tuyền mang theo bức tranh đến lớp, tranh thủ giờ ra chơi để vẽ thêm vài chi tiết. Lan ngồi cạnh, tò mò nhìn vào cuốn sổ.
-“Cái gì đây? Mày vẽ Minh Anh à?” Lan tròn mắt.
-“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi.” Tuyền vội vàng kéo cuốn sổ lại, mặt đỏ bừng.
-Lan bật cười: “Đẹp đấy! Nhưng mày định làm gì với nó? Đừng nói là tặng anh ấy nha.”
-Tuyền ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: “Tao nghĩ vậy. Nhưng chưa biết tặng thế nào…”
-Lan nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú:  “Yên tâm, chuyện này cứ để tao lo.”

---

Chiều hôm đó, đúng như lời Lan nói, cô bạn lập tức kéo Tuyền đến sân bóng. Hôm nay là buổi tập luyện chính thức để chuẩn bị cho giải đấu giữa các lớp, Minh Anh vẫn như thường lệ, nổi bật trên sân với chiếc áo số 9 trắng-đỏ.
-Lan kéo Tuyền đứng ở một góc gần hàng rào, nơi có thể nhìn rõ nhất: “Lát nữa buổi tập kết thúc, tao sẽ tạo cơ hội để mày đưa bức tranh cho anh ấy. Đừng lo, cứ tin tao.”
Tuyền gật đầu, nhưng lòng lại nôn nao lo lắng. Nhìn Minh Anh trên sân, cô cảm giác khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất lớn.

---

Buổi tập kết thúc, Minh Anh đi ra khỏi sân bóng, tay cầm chai nước, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ. Lan vội kéo Tuyền tiến lên, không để cô có cơ hội lùi bước.
-“Anh Minh Anh!” Lan gọi lớn, khiến anh quay lại.
-Minh Anh nhìn thấy hai cô gái, liền mỉm cười: “À, chào hai em. Có chuyện gì thế?”
Tuyền lúng túng, nắm chặt cuốn sổ trong tay, nhưng Lan nhanh nhảu lên tiếng trước: “Bạn em muốn tặng anh cái này!”
Lan đẩy Tuyền lên trước. Minh Anh nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên: “Tặng gì thế?”
-Tuyền run rẩy đưa cuốn sổ ra: “Dạ… là một bức tranh. Em… em vẽ anh.”
Minh Anh thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhận lấy. Anh mở cuốn sổ, nhìn bức vẽ một lúc lâu. Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng ánh mắt lại ấm áp lạ thường.
-“Đẹp lắm” anh nói, ngẩng đầu nhìn Tuyền: “Cảm ơn em. Thật sự rất đẹp.”
Lời khen của anh khiến Tuyền như tan chảy. Cô cúi đầu, mặt đỏ bừng, chỉ lí nhí đáp lại: “Dạ, không có gì ạ.”
-Minh Anh gấp cuốn sổ lại, nở nụ cười: “Anh sẽ giữ nó cẩn thận. Cảm ơn em một lần nữa.”
Nói rồi, anh chào hai người và rời đi. Tuyền đứng lặng, trái tim đập rộn ràng. Cô không biết liệu hành động của mình có tạo được ấn tượng gì không, nhưng chỉ cần anh khen ngợi, đối với cô, thế là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro