Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

99-102

Chương 99

Phụt

"Ha ha ...... cô dâu ngã sấp mặt, thật buồn cười ...... Ha ha ha ......"

"Nhìn kìa, áo cưới của Dương Liễu đều bị rách nát hết, thật khó coi."

"Tôi đã nói rồi, một tiểu tam sao xứng được tổ chức đám cưới lớn như vậy, đúng là gặp báo ứng rồi!"

"Chắc là té đau lắm, mặt đập xuống như vậy!"

Những lời bàn tán này, khiến Dương Liễu không thể nhịn được nữa, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tô Tương nhanh chóng chạy lại gần Vân Bính Hoa, cả hai cùng dìu Dương Liễu đứng dậy, ân cần hỏi: "Liễu nhi, Liễu nhi, con không sao chứ?"

"Bà thấy tôi giống không sao lắm sao?" Dương Liễu quay mặt, hung dữ trừng Tô Tương: "Đáng chết! Sao bà lại sinh ra thứ tiện nhân như vậy?"

Tô Tương ngẩn cả người: "Liễu nhi, con.....con nói cái gì vậy?"

Hung thần mặt quỷ đang chửi bà là người con nuôi bà luôn hết lòng yêu thương cưng chiều hay sao?

"Con......Con mới chửi mẹ hay sao?" Tô Tương có chút bàng hoàng, cảm thấy kỳ lạ.

Tô Tương trong lòng bỗng nhiên có chút hốt hoảng, có chút sợ hãi. Bà với Vân Bính Hoa đã đặt cược mọi thứ vào Dương Liễu, thậm chí vì Dương Liễu mà hai ông bà xém chút trắng tay, bây giờ chỉ biết giúp Dương Liễu gả cho Lục Văn Bân rồi giúp hai ông bà vượt qua khó khăn, chăm lo cho hai ông bà đến già.

Nhưng tại sao Dương Liễu đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?"

Sắc mặt cứng ngắc của Tô Tương và Vân Bính Hoa lập tức khiến Dương Liễu ý thức được mình đã hơi nặng lời...

Cô nhanh chóng rũ mắt xuống, làm ra bộ dạng ủy khuất, yếu đuối nói: "Mẹ......Vừa rồi tại con hoảng quá, con sao lại có thể chửi mẹ được. Con......"

Sắc mặt Tô Tương lúc này mới hơi dịu đi một chút ..

"Liễu nhi, không sao, mẹ biết con đã phải chịu ủy khuất. Nhưng bây giờ dù có ủy khuất đến đâu cũng phải ráng cười trước đã, nếu không sẽ bị người khác khinh thường!"

Không thể không nói, Tô Tương đối với Dương Liễu rất tốt, dù đã nhiều lần hoài nghi nhưng chỉ suy nghĩ một hồi lại quay ra giúp cô.

"Con gái của mẹ thật hiếu thảo, chưa làm lễ đã quỳ xuống trước mặt mẹ rồi, có con gái hiểu chuyện như con mẹ thật sự rất vui!" Tô Tương cố tình nâng cao giọng, giúp Dương Liễu hóa giải tình huống.

"Nào! Liễu nhi, đứng lên, thẳng lưng lên! Hôn lễ này tổ chức là vì con, con là cô dâu xinh đẹp nhất ở đây, đừng vì một số người không đáng mà ảnh hưởng tâm trạng của mình. Hôn lễ, tiếp tục!"

Dương Liễu phản ứng rất nhanh, mắt liền quét qua nhìn Vân Khuynh đã ngồi xuống, trên mặt liền hiện ra nụ cười giả tạo.

Người chủ trì bắt đầu tuyên đọc lời thề thật dài, sau đó hỏi Dương Liễu: "Cô dâu Dương Liễu, xin hỏi cô có đồng ý gả cho chú rể soái ca Lục Văn Bân đây, làm vợ của anh ấy, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh anh ấy, vĩnh viễn không chia lìa không?"

"Tôi đồng ý!" Dương Liễu trả lời rất lớn tiếng, trong mắt ánh lên sự vui mừng đắc chí như sắp giành được sự chiến thắng!

"Cô dâu xinh đẹp đã đồng ý, vậy......", Người chủ trì lại quay đầu, hỏi Lục Văn Bân: "Chú rể lục Văn Bân, anh có đồng ý trở thành chồng của cô gái xinh đẹp đã làm anh động lòng đang đứng trước mặt anh đây, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh cô ấy, vĩnh viễn không chia lìa, nguyện ý đem toàn bộ tình yêu thương, sự trân quý dành cho cô ấy không?"

Lúc hỏi câu này, người chủ trì cố tình nói lớn tiếng, để kích thích sự chú ý của Lục Văn Bân vì thấy anh không hề tập trung.

Nhưng cho dù người chủ trì cố gắng nhắc nhở như thế nào, lúc nói xong câu này, Lục Văn Bân cũng không thèm quan tâm.

Trên thực tế, anh luôn nhìn Vân Khuynh...

Từ khi Vân Khuynh bước vào, tim của anh đã dao động, luôn nhìn Vân Khuynh diễm lệ từng bước đi về phía anh, rồi đi tới ngồi cạnh Hoắc Nhất Hàng ở một góc khá yên tĩnh, tim anh như bị móc rỗng, thất vọng tràn trề, xém chút nhịn không được định lao xuống lễ đài...

Sau đó, anh còn nhìn thấy Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân ngồi chung, cả 3 nói cười vui vẻ, trên mặt Vân Khuynh nở nụ cười tươi rói, tim anh như có bàn tay vô hình bóp chặt, đau nhói, khó thở vô cùng!!

Kia vốn là vợ của Lục Văn Bân ta đây, vậy mà bây giờ lại nói cười vui vẻ, dịu dàng đầm thắm với người đàn ông khác?

Anh lại nhớ tới câu nói mà hôm đó ở quán cà phê, Hoắc Nhất Hàng đã nói khi đưa Vân Khuynh rời đi: "Người phụ nữ của chú mà con cũng dám đụng vào?"

Hoắc Nhất Hàng nói Vân Khuynh là người phụ nữ của anh ta, đã vậy hôm nay hai người còn đi cùng nhau, lẽ nào hai người họ thật sự đang ở cùng nhau?

Không! Chẳng phải cô ta đã nói không tin vào tình yêu và hôn nhân sao? Sao có thể nhanh như vậy đã tìm người đàn ông khác?

Hay là, cô ở bên cạnh Hoắc Nhất Hàng không phải vì tình yêu? Mà là vì oán hận anh nên muốn hợp tác với Hoắc Nhất Hàng trả thủ anh?

Thà rằng là vậy, anh còn có thể biết được trong lòng Vân Khuynh vẫn còn có anh......

Trong đầu Lục Văn Bân chỉ lo nghĩ những chuyện như vậy, không tập trung nghe câu hỏi của người chủ trì, đương nhiên sẽ không biết nên trả lời như thế nào.

Phản ứng của anh lại làm dấy lên những lời bàn tán xôn xao của khách mời...

"Ý? Sao chú rể không trả lời? Có phải anh ta không muốn cưới Dương Liễu kia không?"

"Tôi thấy cũng không muốn cưới lắm, nói không chừng là, cô ta mượn đứa con để được ngồi lên, chứ cô ta có năng lực gì mà so với Vân Khuynh, Vân Khuynh a, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. So bộ dạng lếch thếch của Dương Liễu với Vân Khuynh xinh đẹp quý phái kia cũng biết ai hơn ai rồi"

"Bây giờ anh ta có hối hận cũng muộn rồi, Vân Khuynh đã kiện anh ta ra tòa, xem như đã chết tâm với anh ta rồi, bây giờ nói cười vui vẻ với Hoắc Nhất Hàng, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng mới đúng là một đôi!"

"Tôi cũng thấy vậy a. Không phải vẫn hay có câu nói, rồng phối với rồng, phụng phối với phụng, rùa thì chỉ xứng với baba, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng là vế đầu, còn Lục Văn Bân với Dương Liễu là vế sau a."

"Cô nhỏ tiếng một chút! Không lại để người khác nghe thấy, dù gì chúng ta cũng chỉ là khách được mời tới dự tiệc, phải giữ chút thể diện cho Lục gia với Vân gia, cô không thấy mây đen đang tích tụ trên mặt Cao phu nhân với Tô phu nhân rồi sao?"

"Hơ, tôi mà sợ Lục gia Vân gia gì đó à, tôi nói cho cô biết, tôi nhận được tin, sau khi Vân Bính Hoa chiếm được số cổ phần trong tay Vân Khuynh đã nhanh chóng bán cho tập toàn Tường Vân, số tiền có được chia cho các cổ đông khác, bây giờ còn lại chẳng được bao nhiêu tiền!"

"Về phần Lục gia, ai mà biết hạng mục ở nước ngoài đó là thật hay giả. Mà nếu là thật, ai mà biết có sinh lời được không, nói dễ nghe một chút, bây giờ còn tệ hơn mấy gia đình làm ăn bình thường......"

Phu nhân nói lời này là một phu nhân của một gia đình giàu có của Vinh Thành, tính cách khá mạnh mẽ chính trực, trước giờ không biết sợ ai, lại được xếp ngồi vị trí khá cao, những lời nói của bà, Vân Bính Hoa, Tô Tương, Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan đều nghe thấy, sắc mặt của họ càng thêm phần khó coi.

Lục Bác Dương với Cao Thúy Lan liền nghĩ: Cái gì? Vân gia nhanh như vậy đã trắng tay? Vậy bây giờ Lục gia kết thân với Vân gia không phải sẽ không được ích lợi gì mà còn rước họa vào thân hay sao????

Còn có Vân Khuynh, từ khi nào mà Vân Khuynh lại ở cùng với Hoắc Nhất Hàng. Từ khi Hoắc Nhất Hàng về nước thành lập Hoắc thị luôn dòm ngó tới Lục gia, còn Hoắc Thành Quân nữa, bà ta trở về khi nào? Lần này mẹ con họ ở chung với Vân Khuynh, không phải có âm mưu gì với Lục gia chứ?

Vân Bính Hoa, Tô Tương liền nghĩ: Tin tức bọn họ không có tiền sao nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài? Vân Khuynh? Đúng, chắc chắn là con nha đầu Vân Khuynh đó. Đúng là nha đầu chết tiệt, đã đoạn tuyệt quan hệ với Văn Bân rồi còn dùng thủ đoạn dơ bẩn này đối phó bọn họ, tốt nhất là không ảnh hưởng tới tình cảm của Bân Bân và Liễu nhi.

Dương Liễu thì nghĩ: Cái gì? Chuyện gì thế này? Vân Bính Hoa và Tô Tương, hai lão già ngu xuẩn này vậy là thật sự đem toàn bộ tièn quăng xuống biển hết?

Nếu chuyện này là thật cô còn cần hai lão già này làm gì ......

"Chú rể Lục Văn Bân, xin hỏi anh có nguyện ý cưới cô dâu Dương Liễu làm vợ không?" Vì Lục Văn Bân đã qua một hồi lâu vẫn chưa trả lời, cũng không muốn cục diện khó xử hơn, người chủ trì đành hỏi lại lần nữa.

Lần này, Lục Văn Bân cuối cùng nghe rõ ràng.

Anh lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt của mình, do dự nhìn người chủ trì: "Tôi......"

"Anh ấy đương nhiên đồng ý rồi." Dương Liễu sợ Lục Văn Bân sẽ nói gì đó khiến cô thêm khó xử, liền vội nói: "Chúng tôi đã có với nhau một cậu con trai rất dễ thương, đám cưới hôm nay cũng là anh ấy hứa sẽ làm cho tôi, chúng tôi là thật lòng yêu nhau, từ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, người hiểu anh ấy nhất trên đời này chính là tôi, anh ấy nhất thời không trả lời được là vì quá cảm động, quá vui mừng thôi."

"Là vậy sao? Lục Văn Bân tiên sinh?" Người chủ trì hỏi.

Lục Văn Bân tức giận lườm Dương Liễu, cô ta nhanh chóng nói ra những lời này, còn nhắc đến đứa con, khác nào đang ép hôn !!

Cô cũng là quá nóng lòng rồi? Chuyện đã tới bước này không lẽ anh còn có thể trả lời không?

Thật lòng yêu nhau? Đúng là trước đây anh có từng nghĩ như vậy nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm giác không còn đúng nữa. Chỉ là......

"Phải!" Cân nhắc một chút, Lục Văn Bân đành cắn răng trả lời một chữ.

Người chủ trì tiếp tục nở nụ cười.

"Tình yêu chân chính, hai trái tim yêu thương nhau đã dẫn đến buổi hôn lễ ngày hôm nay, để biểu thị tấm lòng của mình, xin mời chú rể và cô dâu làm nghi thức trao nhẫn cho nhau để minh chứng tấm lòng sắt son của mình!"

Nói xong lời này, người chủ trì nhìn chằm chằm Dương Liễu và Lục Văn Bân trao nhẫn cho nhau, trao nhẫn xong người chủ trì mới thở phào một tiếng, tuyên bố: "Tôi xin tuyên bố cô dâu Dương Liễu và chú rể Lục Văn Bân chính thức......"

"Đợi đã!"

Chủ trì còn chưa nói xong, Hoắc Thành Quân đã la lên, từ chỗ ngồi của mình từ từ đứng dậy.

Chương 99
6399.
Phụt

"Ha ha ...... cô dâu ngã sấp mặt, thật buồn cười ...... Ha ha ha ......"

"Nhìn kìa, áo cưới của Dương Liễu đều bị rách nát hết, thật khó coi."

"Tôi đã nói rồi, một tiểu tam sao xứng được tổ chức đám cưới lớn như vậy, đúng là gặp báo ứng rồi!"

"Chắc là té đau lắm, mặt đập xuống như vậy!"

Những lời bàn tán này, khiến Dương Liễu không thể nhịn được nữa, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tô Tương nhanh chóng chạy lại gần Vân Bính Hoa, cả hai cùng dìu Dương Liễu đứng dậy, ân cần hỏi: "Liễu nhi, Liễu nhi, con không sao chứ?"

"Bà thấy tôi giống không sao lắm sao?" Dương Liễu quay mặt, hung dữ trừng Tô Tương: "Đáng chết! Sao bà lại sinh ra thứ tiện nhân như vậy?"

Tô Tương ngẩn cả người: "Liễu nhi, con.....con nói cái gì vậy?"

Hung thần mặt quỷ đang chửi bà là người con nuôi bà luôn hết lòng yêu thương cưng chiều hay sao?

"Con......Con mới chửi mẹ hay sao?" Tô Tương có chút bàng hoàng, cảm thấy kỳ lạ.

Tô Tương trong lòng bỗng nhiên có chút hốt hoảng, có chút sợ hãi. Bà với Vân Bính Hoa đã đặt cược mọi thứ vào Dương Liễu, thậm chí vì Dương Liễu mà hai ông bà xém chút trắng tay, bây giờ chỉ biết giúp Dương Liễu gả cho Lục Văn Bân rồi giúp hai ông bà vượt qua khó khăn, chăm lo cho hai ông bà đến già.

Nhưng tại sao Dương Liễu đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?"

Sắc mặt cứng ngắc của Tô Tương và Vân Bính Hoa lập tức khiến Dương Liễu ý thức được mình đã hơi nặng lời...

Cô nhanh chóng rũ mắt xuống, làm ra bộ dạng ủy khuất, yếu đuối nói: "Mẹ......Vừa rồi tại con hoảng quá, con sao lại có thể chửi mẹ được. Con......"

Sắc mặt Tô Tương lúc này mới hơi dịu đi một chút ..

"Liễu nhi, không sao, mẹ biết con đã phải chịu ủy khuất. Nhưng bây giờ dù có ủy khuất đến đâu cũng phải ráng cười trước đã, nếu không sẽ bị người khác khinh thường!"

Không thể không nói, Tô Tương đối với Dương Liễu rất tốt, dù đã nhiều lần hoài nghi nhưng chỉ suy nghĩ một hồi lại quay ra giúp cô.

"Con gái của mẹ thật hiếu thảo, chưa làm lễ đã quỳ xuống trước mặt mẹ rồi, có con gái hiểu chuyện như con mẹ thật sự rất vui!" Tô Tương cố tình nâng cao giọng, giúp Dương Liễu hóa giải tình huống.

"Nào! Liễu nhi, đứng lên, thẳng lưng lên! Hôn lễ này tổ chức là vì con, con là cô dâu xinh đẹp nhất ở đây, đừng vì một số người không đáng mà ảnh hưởng tâm trạng của mình. Hôn lễ, tiếp tục!"

Dương Liễu phản ứng rất nhanh, mắt liền quét qua nhìn Vân Khuynh đã ngồi xuống, trên mặt liền hiện ra nụ cười giả tạo.

Người chủ trì bắt đầu tuyên đọc lời thề thật dài, sau đó hỏi Dương Liễu: "Cô dâu Dương Liễu, xin hỏi cô có đồng ý gả cho chú rể soái ca Lục Văn Bân đây, làm vợ của anh ấy, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh anh ấy, vĩnh viễn không chia lìa không?"

"Tôi đồng ý!" Dương Liễu trả lời rất lớn tiếng, trong mắt ánh lên sự vui mừng đắc chí như sắp giành được sự chiến thắng!

"Cô dâu xinh đẹp đã đồng ý, vậy......", Người chủ trì lại quay đầu, hỏi Lục Văn Bân: "Chú rể lục Văn Bân, anh có đồng ý trở thành chồng của cô gái xinh đẹp đã làm anh động lòng đang đứng trước mặt anh đây, dù thuận lợi hay khó khăn, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay đau bệnh cũng nguyện một đời ở bên cạnh cô ấy, vĩnh viễn không chia lìa, nguyện ý đem toàn bộ tình yêu thương, sự trân quý dành cho cô ấy không?"

Lúc hỏi câu này, người chủ trì cố tình nói lớn tiếng, để kích thích sự chú ý của Lục Văn Bân vì thấy anh không hề tập trung.

Nhưng cho dù người chủ trì cố gắng nhắc nhở như thế nào, lúc nói xong câu này, Lục Văn Bân cũng không thèm quan tâm.

Trên thực tế, anh luôn nhìn Vân Khuynh...

Từ khi Vân Khuynh bước vào, tim của anh đã dao động, luôn nhìn Vân Khuynh diễm lệ từng bước đi về phía anh, rồi đi tới ngồi cạnh Hoắc Nhất Hàng ở một góc khá yên tĩnh, tim anh như bị móc rỗng, thất vọng tràn trề, xém chút nhịn không được định lao xuống lễ đài...

Sau đó, anh còn nhìn thấy Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân ngồi chung, cả 3 nói cười vui vẻ, trên mặt Vân Khuynh nở nụ cười tươi rói, tim anh như có bàn tay vô hình bóp chặt, đau nhói, khó thở vô cùng!!

Kia vốn là vợ của Lục Văn Bân ta đây, vậy mà bây giờ lại nói cười vui vẻ, dịu dàng đầm thắm với người đàn ông khác?

Anh lại nhớ tới câu nói mà hôm đó ở quán cà phê, Hoắc Nhất Hàng đã nói khi đưa Vân Khuynh rời đi: "Người phụ nữ của chú mà con cũng dám đụng vào?"

Hoắc Nhất Hàng nói Vân Khuynh là người phụ nữ của anh ta, đã vậy hôm nay hai người còn đi cùng nhau, lẽ nào hai người họ thật sự đang ở cùng nhau?

Không! Chẳng phải cô ta đã nói không tin vào tình yêu và hôn nhân sao? Sao có thể nhanh như vậy đã tìm người đàn ông khác?

Hay là, cô ở bên cạnh Hoắc Nhất Hàng không phải vì tình yêu? Mà là vì oán hận anh nên muốn hợp tác với Hoắc Nhất Hàng trả thủ anh?

Thà rằng là vậy, anh còn có thể biết được trong lòng Vân Khuynh vẫn còn có anh......

Trong đầu Lục Văn Bân chỉ lo nghĩ những chuyện như vậy, không tập trung nghe câu hỏi của người chủ trì, đương nhiên sẽ không biết nên trả lời như thế nào.

Phản ứng của anh lại làm dấy lên những lời bàn tán xôn xao của khách mời...

"Ý? Sao chú rể không trả lời? Có phải anh ta không muốn cưới Dương Liễu kia không?"

"Tôi thấy cũng không muốn cưới lắm, nói không chừng là, cô ta mượn đứa con để được ngồi lên, chứ cô ta có năng lực gì mà so với Vân Khuynh, Vân Khuynh a, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. So bộ dạng lếch thếch của Dương Liễu với Vân Khuynh xinh đẹp quý phái kia cũng biết ai hơn ai rồi"

"Bây giờ anh ta có hối hận cũng muộn rồi, Vân Khuynh đã kiện anh ta ra tòa, xem như đã chết tâm với anh ta rồi, bây giờ nói cười vui vẻ với Hoắc Nhất Hàng, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng mới đúng là một đôi!"

"Tôi cũng thấy vậy a. Không phải vẫn hay có câu nói, rồng phối với rồng, phụng phối với phụng, rùa thì chỉ xứng với baba, tôi thấy Vân Khuynh với Hoắc Nhất Hàng là vế đầu, còn Lục Văn Bân với Dương Liễu là vế sau a."

"Cô nhỏ tiếng một chút! Không lại để người khác nghe thấy, dù gì chúng ta cũng chỉ là khách được mời tới dự tiệc, phải giữ chút thể diện cho Lục gia với Vân gia, cô không thấy mây đen đang tích tụ trên mặt Cao phu nhân với Tô phu nhân rồi sao?"

"Hơ, tôi mà sợ Lục gia Vân gia gì đó à, tôi nói cho cô biết, tôi nhận được tin, sau khi Vân Bính Hoa chiếm được số cổ phần trong tay Vân Khuynh đã nhanh chóng bán cho tập toàn Tường Vân, số tiền có được chia cho các cổ đông khác, bây giờ còn lại chẳng được bao nhiêu tiền!"

"Về phần Lục gia, ai mà biết hạng mục ở nước ngoài đó là thật hay giả. Mà nếu là thật, ai mà biết có sinh lời được không, nói dễ nghe một chút, bây giờ còn tệ hơn mấy gia đình làm ăn bình thường......"

Phu nhân nói lời này là một phu nhân của một gia đình giàu có của Vinh Thành, tính cách khá mạnh mẽ chính trực, trước giờ không biết sợ ai, lại được xếp ngồi vị trí khá cao, những lời nói của bà, Vân Bính Hoa, Tô Tương, Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan đều nghe thấy, sắc mặt của họ càng thêm phần khó coi.

Lục Bác Dương với Cao Thúy Lan liền nghĩ: Cái gì? Vân gia nhanh như vậy đã trắng tay? Vậy bây giờ Lục gia kết thân với Vân gia không phải sẽ không được ích lợi gì mà còn rước họa vào thân hay sao????

Còn có Vân Khuynh, từ khi nào mà Vân Khuynh lại ở cùng với Hoắc Nhất Hàng. Từ khi Hoắc Nhất Hàng về nước thành lập Hoắc thị luôn dòm ngó tới Lục gia, còn Hoắc Thành Quân nữa, bà ta trở về khi nào? Lần này mẹ con họ ở chung với Vân Khuynh, không phải có âm mưu gì với Lục gia chứ?

Vân Bính Hoa, Tô Tương liền nghĩ: Tin tức bọn họ không có tiền sao nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài? Vân Khuynh? Đúng, chắc chắn là con nha đầu Vân Khuynh đó. Đúng là nha đầu chết tiệt, đã đoạn tuyệt quan hệ với Văn Bân rồi còn dùng thủ đoạn dơ bẩn này đối phó bọn họ, tốt nhất là không ảnh hưởng tới tình cảm của Bân Bân và Liễu nhi.

Dương Liễu thì nghĩ: Cái gì? Chuyện gì thế này? Vân Bính Hoa và Tô Tương, hai lão già ngu xuẩn này vậy là thật sự đem toàn bộ tièn quăng xuống biển hết?

Nếu chuyện này là thật cô còn cần hai lão già này làm gì ......

"Chú rể Lục Văn Bân, xin hỏi anh có nguyện ý cưới cô dâu Dương Liễu làm vợ không?" Vì Lục Văn Bân đã qua một hồi lâu vẫn chưa trả lời, cũng không muốn cục diện khó xử hơn, người chủ trì đành hỏi lại lần nữa.

Lần này, Lục Văn Bân cuối cùng nghe rõ ràng.

Anh lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt của mình, do dự nhìn người chủ trì: "Tôi......"

"Anh ấy đương nhiên đồng ý rồi." Dương Liễu sợ Lục Văn Bân sẽ nói gì đó khiến cô thêm khó xử, liền vội nói: "Chúng tôi đã có với nhau một cậu con trai rất dễ thương, đám cưới hôm nay cũng là anh ấy hứa sẽ làm cho tôi, chúng tôi là thật lòng yêu nhau, từ yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, người hiểu anh ấy nhất trên đời này chính là tôi, anh ấy nhất thời không trả lời được là vì quá cảm động, quá vui mừng thôi."

"Là vậy sao? Lục Văn Bân tiên sinh?" Người chủ trì hỏi.

Lục Văn Bân tức giận lườm Dương Liễu, cô ta nhanh chóng nói ra những lời này, còn nhắc đến đứa con, khác nào đang ép hôn !!

Cô cũng là quá nóng lòng rồi? Chuyện đã tới bước này không lẽ anh còn có thể trả lời không?

Thật lòng yêu nhau? Đúng là trước đây anh có từng nghĩ như vậy nhưng hiện tại càng nghĩ càng cảm giác không còn đúng nữa. Chỉ là......

"Phải!" Cân nhắc một chút, Lục Văn Bân đành cắn răng trả lời một chữ.

Người chủ trì tiếp tục nở nụ cười.

"Tình yêu chân chính, hai trái tim yêu thương nhau đã dẫn đến buổi hôn lễ ngày hôm nay, để biểu thị tấm lòng của mình, xin mời chú rể và cô dâu làm nghi thức trao nhẫn cho nhau để minh chứng tấm lòng sắt son của mình!"

Nói xong lời này, người chủ trì nhìn chằm chằm Dương Liễu và Lục Văn Bân trao nhẫn cho nhau, trao nhẫn xong người chủ trì mới thở phào một tiếng, tuyên bố: "Tôi xin tuyên bố cô dâu Dương Liễu và chú rể Lục Văn Bân chính thức......"

"Đợi đã!"

Chủ trì còn chưa nói xong, Hoắc Thành Quân đã la lên, từ chỗ ngồi của mình từ từ đứng dậy.

Chương 100

Nụ cười của Hoắc Thành Quân mang một sự ưu nhã động lòng người, trong sự chú ý của tất cả mọi người từ tốn đi lên khán đài, sau đó thuận tay lấy micro của người chủ trì.

"Các vị quan khách, chào mọi người, tôi họ Lôi, mọi người có thể chưa từng nghe đến tên tôi, nhưng nếu tôi nhắc đến chồng tôi Lục Kiến Phong và con trai tốt Hoắc Nhất Hàng, các vị ngồi đây có nhiều người có thể quen biết."

"Nói đến việc này, tôi được xem như trưởng bối của Lục Gia, tuy tôi nhỏ hơn Cao Thúy Lan hai tuổi, nhưng không thể đảo lộn thân phận tôn ti, đứa bé Lục Văn Bân này, kêu con tôi một tiếng Chú út, gọi tôi một tiếng bà nội. Anh hai lớn cùng bậc với tôi nay không đến, vậy thì, thân làm trưởng bối, tôi cũng muốn ở trong ngày tốt đẹp này gửi đến nó một lời chúc phúc."

Tiếp theo đó, Hoắc Thành Quân nở một nụ cười không ác ý, ngồi cùng hàng với Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan: " Con trai à, con dâu à, các con không bận lòng chứ?"

Lục Bác Dương và Cao Thúy Lan có cảm giác không lành, lúc đầu, bọn họ và Lục Lợi Quần hợp tác đối phó với Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng lúc anh còn nhỏ, Hoắc Thành Quân lựa ngày hôm nay, vốn dĩ đã là kẻ địch tự nhiên đến, lại còn lên khán đài nói chuyện?

Bà trang điểm nhìn như gái 18, lại cố ý lấy thân phận áp bức họ, bà thì có lời gì hay để nói chứ?

Trong lòng họ đều không hy vọng Hoắc Thành Quân tiếp tục nói, nhưng cục diện ngày hôm nay, dưới con mắt của dân chúng, Hoắc Thành Quân lại cười vui vẻ mỹ mãn như thế, sao họ có thể cự tuyệt được?

Cũng chỉ đành cứng miệng nói vài câu: "Đương nhiên không bận lòng, có được sự chúc phúc của người, là phúc khi của hai đứa trẻ Văn Bân và Dương Liễu.!"

Hoắc Thành Quân vừa nghe câu đó, lập tức không khách khí chạy đến trước mặt Lục Văn Bân và Dương Liễu, sau khi dò xét một lượt hai đứa, nói với Lục Văn Bân: "Hơn mười năm không gặp, Văn Bân đã lớn thế này rồi cơ, da trắng thật, dáng cũng đẹp, mày mắt đều rất ...đẹp"

Lời khen như thế, có thể đến tay của tất cả mọi người, nhưng chỉ cảm thấy có gì đó đả kích.

Mặt Cao Thúy Lan hiện rõ ràng có chút không nhịn nổi.

Khen một người đàn ông đẹp, da trắng, chả phải đã kích hắn có một bộ mặt ẻo lả, chỉ là mấy đứa nhóc trẻ trâu sao?

Hoắc Thành Quân hình như không ý thức được lời nói của mình có gì không thỏa đáng, bà lại chuyển mắt nhìn Dương Liễu, nói: "Con là Dương Liễu sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, đẹp động lòng người, phong tình lả lướt, rất hợp với con, chả trách Văn Bân mê con như điếu đổ, nguyện ly hôn với Vân Khuynh mà cưới con!"

Lời này, chả phải nói rõ ràng danh xưng người thứ ba của Dương Liễu sao.

Sắc mặt của Dương LIễu đột nhiên trắng bệch ra!

Cô sớm đã nhận ra Hoắc Thành Quân, người này không phải là người ở trung tâm thương mại chỉ trích cô, đả kích cô, còn giúp Vân Khuynh và con nha đầu đê tiện đó đuổi cô đi sao?

Nhưng vì sao? Người đàn bà này lại có quan hệ sâu sắc với Lục Gia như thế, cô còn phải gọi người này một tiếng bà nội?

Người đàn bà này...nhất định là cố ý nói lười này, chả lẽ, chắc là bà ta có quan hệ tốt với Vân Khuynh, muốn thay Vân Khuynh ra mặt quậy phá hôn lễ của cô và Lục Văn Bân?

Khong được, không thể để người đàn bà này đạt được ước nguyện!

Nghĩ tới đây, Dương lIễu lập tức làm ra một bộ dạng uất ức, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng yếu đuối nói: " Bà ...ý bà là gì? Ban đầu con không cố ý phá hủy hôn lễ của Vân Khuynh và Văn Bân, do hôn nhân của Vân Khuynh và Văn Bân không xây dựng trên nền tảng tình yêu...nếu không phải con phát hiện mình có thai, con cũng không từ nước ngoài về đây."

"Mà cho dù con về, con cũng không định làm gì, là Bân và người nhà Lục gia kiên quyết bảo con sinh đứa trẻ ra, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với con, con một cô gái nhỏ cũng không còn cách nào khác, nên..."

Dương Liễu đây là dùng trăm phương ngàn kế để lấy lại chút sỉ diễn cho mình, nhưng cô không biết rằng đây mới chính là cái bẫy mà Hoắc Thành Quân đã đào sẵn cho cô.

Cô nói Vân Khuynh và Lục Văn Bân kết hôn không trên nền tảng tình cảm, nhưng ở trong xã hội của họ, người kết hôn vì lợi ích doanh nghiệp nhiều lắm, có ai là dựa trên nền tảng tình cảm chứ?

Những cuộc hôn nhân tranh giành chức vụ phu nhân của hào môn, đâu ra cho kẻ thứ ba nói xằng bậy chứ?

Cho nên, Dương Liễu chưa nói hết câu, thì có người nhịn không được đứng dậy phẫn nộ nói: "Ê! Con đàn bà ác độc! Hôn nhân của người khác không dựa trên tình cảm, thì cô có thể tùy ý mà phá hoại sao? Không có tình cảm, còn có trách nhiệm! Đàn ông nếu không có trách nhiệm trong hôn nhân của mình, lại có thể cưới hết lần này đến lần khác sao? Tôi thấy các người khỏi cưới nữa đi!"

Đó là lời nói đau khổ của một người đàn bà bị chồng và kẻ thứ ba bức ép không chịu được, bà ta uống nhiều rượu, lại nghe lời nói giả tạo của Dương Liễu, nhất thời nhịn không được.

"Chả qua là một cô gái đầy tâm cơ muốn cướp ngôi, kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, dám làm ra chuyện thất đức vậy, còn giả bộ gì nữa."

Mặt Dương Liễu bỗng trắng đến thảm hại.

Người phụ nữ bên cạnh vội kéo bà ta ngồi xuống: "Bà Trương, bà uống nhiều rồi, đừng nói nữa."

"Uống nhiều? Không! Tôi không uống nhiều, một chút cũng không, đầu óc tôi rất tỉnh táo! Tôi nói cho các người biết, thứ tôi hận nhất chính là những kẻ tiện nhân lấy danh nghĩa tình yêu chân thật mà phá hoại gia đình và hôn nhân người khác! Làm con điếm còn giả làm giá, có ghê tởm không chứ?"

"Gì mà tình yêu chân thật, chả phải là nhắm trúng gia thế của người đàn ông, tiền của họ sao? Có lẽ trên đời vẫn còn tồn tại tình yêu chân thật, nhưng tuyệt đối không tồn tại loại người một lòng muốn trèo lên giường đàn ông, thứ tiện nhân đẻ ra vài nghiệp chủng lại lên ngôi! Một người ngay đến đạo đức và lương tâm cơ bản của con người cũng không có, cô ta làm sao mà biết được thế nào là Chân Ái? Dựa vào gì!"

"Các chị em ngồi đây, trong lòng đều biết cả, trong thế giới của chúng ra, có mấy ai lấy chồng sinh con mà không phải do ý của gia đình? Hôm nay, con đàn bà này có thể dụ được Lục Văn Bân ngồi lên vị trí này, ai biết ngày mai lại có con tiểu tam nào lại cướp ngôi cô dụ dỗ chồng các người? Cô ta còn có mặt mũi mà nhắc đến Chân Ái? Thật là làm ta cười chết mất!"

"Bà Trương! Bà say rồi!" Cao Thúy Lan cuối cùng không nhịn được đứng lên, nâng giọng nói: "Tôi biết tình cảm vợ chồng bà gần đây không được tốt đẹp, do ông Trương đang nuôi gái bên ngoài và đòi ly hôn, nhưng xin bà đừng đem chuyện không vui xảy ra với mình mà đẩy lên người khác! Người đâu, đêm bà Trương lên lầu để tỉnh rượu, nghỉ ngơi một lát!"

"Thúy Lan! Sao lại tức giận!" Hoắc Thành Quân nhìn một vòng quanh đại sảnh, rất nhiều người đang bàn luận, ánh mắt đầy sự khinh bỉ nhìn Dương Liễu ....bà đã biết bà đã đạt được mục đích, lại bắt đầu nói.

"Hôm nay là ngày đại hỷ, tức giận không tốt, bà Trương chắc là uống nhiều nên say rồi nói lời thật lòng, những lời nói từ ruột gan ra, làm ta nhớ đến lúc con và Bác Dương kết hôn, cũng chả phải là liên hon thương nghiệp sao? Không đúng không đúng, là ta không đúng, sao lại lan man vấn đề nữa rồi!"

Tiếp đó, bà lại nhìn Dương Liễu một lần nữa: "Dương Liễu à, con cũng đừng nghĩ nhiều, ta cũng không muốn lấy quá trình con và Văn Bân quen nhau, nguyên nhân dẫn đến kết hôn, nói quá trình này ra, đối với con mà nói, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng, đúng không?

Ý ta là ta đang khen sức quyến rũ của con, có thể nắm chặt trái tim của Văn Bân, cho nên, ta chúc phúc con, có thể mãi duy trì tình yêu của con và Văn Bân, con nói là Chân Ái, thì cứ coi là Chân Ái đi! Chân Ái thì nên kiên trì không được từ bỏ, ta chúc phúc tụi con luôn đồng lòng, bạc đầu giai lão!

Đương nhiên, nói là chúc phúc, đương nhiên không thể nói không không được, ra có mang quà đến đây."

Hoắc Thành Quân nói xong, bà lấy một cái túi ra một tấm ngân phiếu, trước con mắt của mọi người, ký tên lên đó, sau đó đưa cho Dương Liễu, rồi giải thích: "Vốn dĩ, ta tính cho con lựa vài món trang sức, nhưng nghe nói con thích tiền, lại không biết mua gì cho hợp ý mấy thanh niên trẻ tuổi các con, cho nên, tiền vẫn là thiết thực nhất, đây là 1 triệu 3 trăm 14 ngàn nhân dân tệ , coi như tiền mừng cho tụi con, cầm lấy đi!"

Khẩu khí của Hoắc Thành Quân rất ôn hòa và không có gì châm chọc, nhưng Dương Liễu lại cảm thấy giống như bà đang dùng con dao sắc bén vẽ lên mặt mình!

Hoắc Thành Quân không nói chữ gì "Dơ", nhưng cô lại cảm thấy nhục nhã, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bị đánh mà không thể đánh lại!

Tiền này, cô thật không muốn lấy, nhưng Hoắc Thành Quân đã đưa ngân phiếu nhét vào tay cô.

Cô chỉ còn cách dụi mắt, ẩn sâu trong đó là sự oán hận và nhục nhã, yếu đuối đáp tiếng: "Cảm ơn."

Hoắc Thành Quân vừa ý quay người đi, tất cả mọi người đều cho rằng bà chuẩn bị đi xuống, ai ngờ, bà lại cười nói tiếp: "Làm trưởng bối của Lục Gia, Lục gia có hỷ sự, trong lòng ta cũng rất vui, nhưng chuyện tốt phải có đôi, ta sẽ càng vui, nhìn Văn Bân và Dương Liễu sắp thành vợ chồng, ta cũng muốn giúp con ta tranh chút hỷ khí, giúp con ta hoàn thành một mối nhân duyên!"

Nói đến đây, Hoắc Thành Quân cầm micro xuống dưới, trực tiếp đến chỗ Nhất Hàng và Vân Khuynh, nhìn Vân Khuynh, vui mừng mong đợi hỏi: "Khuynh Khuynh, mẹ biết con là một người con gái tốt, con lương thiện, thông minh, thuần khiết, lại kiên cường, là một viên ngọc không may bị ám toán!

Ai đó không thấy được cái tốt của con, không biết trân trọng con, nhưng trong mắt ta, con là một cô gái đẹp nhất trên đời này, cái đẹp không chỉ vì dung mạo trẻ trung, còn ở trái tim và linh hồn trân quý như kim cương! Cho nên, ta rất mong nhanh chóng giữ con bên mình, Khuynh Khuynh, ta xin phép con, trở thành con dâu ta, được không?"

Vân Khuynh đứng dậy, cả mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Thành Quân, cô biết Hoắc Thành Quân hôm nay muốn tìm cách sỉ nhục Lục Văn Bân và Dương Liễu, cũng bàn xong với Hoắc Nhất Hàng rồi, bảo anh ta dời ngày cầu hôn trước một ngày trước cuộc họp cuối năm của công ty Hoắc Thị, để đàn áp hôn lễ của Dương Liễu và Lục Văn Bân, nhẫn tâm tát mạnh cô ta một tát.

Nhưng, sao người cầu hôn lại đổi thành Hoắc Thành Quân rồi?

Hoắc Thành Quân xin cô làm con dâu bà?

Trong khoảnh khắc đó, Vân Khuynh không biết nên trả lời như thế nào.

Cả hội trường, cũng trong khoảnh khắc ấy, đều rộn ràng cả lên! Trường hợp cầu hôn này không hiếm, nhưng mẹ giúp con trai cầu hôn con dâu, lại là lần đầu tiên gặp!

Chương 101

"Vân Khuynh được cầu hôn! Tôi chưa từng gặp cách thức cầu hôn như thế, nhưng, tôi cảm thấy Vân Khuynh thật hạnh phcus!'

"Đúng đó đúng đó, nếu Vân Khuynh đồng ý, có nghĩa là mẹ chồng cầu hôn con dâu đó, trời ơi, có người mẹ chồng biết tán thưởng mình, tốt với mình như thế thật là một việc may mắn nhất!"

"Tôi đã nói mà có người mù đem trân châu làm thành mắt cá, cũng sẽ có người biết nhìn ra viên trân châu đó! Tôi thấy Vân Khuynh cũng rất tốt, từ khí chất, tài hoa, dung mạo, năng lực các phương diện khác đều hơn con Dương Liễu kia cả trăm lần, cả ngàn lần!"

"Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng thật quá xứng đôi! Mẹ chồng lại là mỹ nhân không tuổi, nếu họ thành một nhà! Woa! Thật đơn giản là quá tuyệt!

Các quan khách ngồi đầy bàn, không ai không hưng phấn và kích động, ánh mắt sớm đã chuyển từ nhân vật chính của buổi lễ_Lục Văn Bân và Dương Liễu chuyển đến người của Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng và Hoắc Thành Quân, bình luận càng lúc càng lớn tiếng, Lục Văn Bân, Dương Liễu, Cao Thúy Lan, Lục Bác Dương, Vân Bính Hoa, Tô Tương và những người khác vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ.

Tuy nhiên thân phận vai vế của Hoắc Thành Quân đúng là trên bọn họ, lại không nói câu nào xấu xa rõ ý, bọn họ muốn cản cũng không cản được.

Chỉ còn biết mắt trưng trưng nhìn Vân Khuynh mà họ bỏ rơi trở thành viên ngọc sáng nahats buổi tiệc long trọng hôm nay, được các quan khách xưng làm nữ thần! Còn họ chỉ còn cách nuốt những oán hận và không cam tâm vào trong bụng!

Đã có người bắt đầu là lên: "Cô Vân, mau nhận lời đi! Hoắc Tổng là người quý nhân mới của Thành Vinh này, là người được chào đón nồng nhiệt nhất! Cô chọn anh ấy, không sai đâu!"

"Vân Khuynh, nhận lời! Nhận lời! Các người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!"

"Vân Khuynh, tuy không nỡ để cô cướp đi đối tượng lý tưởng kết hôn của tôi, nhưng hai người ở bên nhau quá hợp! Mau đồng ý đi!"

"Cô Vân...."

Vân Khuynh có chút ngượng ngùng, bị nhiều âm thanh khác nhau hô hào như thế, mặt nhanh chóng đỏ ửng lên.

Một lúc sau, sự xấu hổ ngại ngùng của cô nhìn giống như một đóa sen hồng vươn mình trên nước, thanh lệ thoát tục, lại yêu kiều động lòng người, vẻ đẹp đó, bất cứ gái hay trai nhìn vào đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ, rất nhiều người nhìn đến ngơ người.

Lục Văn Bân cũng không ngoại lệ!

Anh vốn đã có chút hối hận, lúc này đây, sự hối hận như đang đâm chồi nảy mầm lên, làm lòng anh bối rối khẩn trương khó tả, hắn xông lên phía trước hét lớn: "Vân Khuynh, em đừng đồng ý gả cho bà ta! Em cũng đừng đồng ý gả cho Hoắc Nhất Hàng!"

Âm thanh chưa dứt, những phóng viên được Lục Gia cố ý mời đến để báo tin về hôn lễ long trọng náo nhiệt kia lại lần nữa hướng ống kính về phía Lục Văn Bân, đồng thời đồng loạt đăng ảnh anh lên tờ báo với dòng chữ lớn nổi bật.

Tân Lang trong hôn lễ đột nhiên hét tên vợ cũ, trong mắt đầy thâm tình và sự hối hận, tin này, tùy tiện ghi tiêu đề cũng có thể trở thành Hot Key trong mục tìm kiếm!

Sắc mặt Dương Liễu trắng thảm hại, nhìn thấy Lục Văn Bân lại muốn bước chân đi, cô vội kéo cánh tay Lục Văn Bân lại, đồng thời thấp giọng nói với anh ta: " Bân, đừng quên người kết hôn với anh hôm nay là em, trước con mắt của bao nhiêu người, anh không thể không để ý đến tâm trạng của em, còn thể diện của Lục Gia các anh!"

Lục Văn Bân lúc này mới dừng lại, lại cúi thấp đầu, mắt căm hận nhìn Dương Liễu.

Anh chẳng khi nào căn ghét Dương Liễu như lúc này đây! Rõ ràng đây là người phụ nữ anh dùng trăm phương ngàn kế bảo vệ, vậy mà giờ đây lại hận không thể lập tức vứt bỏ cô ta!

Hoắc Thành Quân cười nói, " Văn Bân quả nhiên khi làm tân lang mới, nói chuyện cũng trở nên hài hước hẳn lên... Vân Khuynh đương nhiên không gả cho ta. Mà gả cho con trai ta Hoắc Nhất Hàng!"

Hoắc Nhất Hàng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, anh trực tiếp đến trước mặt Vân Khuynh, cúi đầu gối xuống. ánh mắt đen lại, dịu dàng nhìn Vân Khuynh, giọng nói đầy ấm áp: "Khuynh Khuynh, ý của mẹ anh, cũng chính là ý của anh!'

"Từ lần đầu gặp em, anh đã biết em rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị! Trên đời này hồng nhan thì nhiều, nhưng thông minh, trí tuệ, kiên cường và đơn thuần như em, thật là muốn mà không được! Anh Hoắc Nhất Hàng có thể gặp được em, quen biết em, là may mắn của anh! Anh cũng có niềm tin sâu sắc rằng đây là duyên phận của đôi ta!"

"Để không để bỏ lỡ duyên phận này, anh xin em chấp nhận sự tán thưởng, ngưỡng mộ và tình yêu của anh!"

"Khuynh Khuynh, tuy thời gian hai ta quen biết không dài, nhưng anh tin vào mắt nhìn của anh! Có những người dù quen biết cả đời, cũng không thể có đôi mắt thâm tình. Có những người chỉ cần nhìn một lần, cả đời này, tình cảm anh đối với em, là vế sau!"

"Khuynh Khuynh, anh biết em đã chịu nhiều tổn thương trong cuộc hôn nhân trước. Điều này khiến em không dám bắt đầu một tình cảm mới. nhưng em nên biết, yêu., chính là món quà kỳ diệu nhất trên đười. Anh tin chỉ có mình nó mới có thể dập tan nỗi đau trong em, anh yêu em!"

"Cho nên, Khuynh Khuynh, anh xin em lấy anh! Em nói em không có nhà, nhưng nếu em bằng lòng, em, anh, mẹ chính là một gia đình mới!"

"Vì vậy, anh cũng nguyện xin tất cả các quan khách có mặt ngày hôm nay làm chứng, tôi Hoắc Nhất Hàng nguyện một đời một kiếp, trân trọng em, bảo vệ yêu thương em!"

"Anh không phải người hai lòng ba ý, ngoài em ra. Trong mắt anh không chấp nhận được bất cứ người đàn bà nào ( Trong lòng càng không!), xin em tin thành ý của anh, cũng như tin vào sự ưu tú của mình. Xin hãy giao nửa đời sau của em cho anh! Đừng sợ, đừng lo lắng, càng không cần khủng hoảng hay rối loạn! Bởi vì, anh tin anh sẽ không làm em thất vọng!"

"Khuynh Khuynh, hiện giờ, xin em đồng ý với anh, em nguyện gả cho anh đi, làm vợ của Hoắc Nhất Hàng, cả đời ở bên anh được không?"

Hoắc Nhất Hàng nói xong, từ trong túi áo đưa ra chiếc hộp đựng nhẫn màu đỏ đã chuẩn bị từ lâu, " Bạch" một tiếng mở ra, bên trong, là chiếc nhẫn kim cương 10 carat lấp lánh ánh nhìn!

Dương Liễu luôn cố ý né không nhìn tình hình bên đó của Vân Khuynh, để tránh mất mặt hơn, nhưng khi mà Hoắc Nhất Hàng lấy chiếc nhẫn ra, tầm mắt cô nhanh chóng lướt qua đó rồi không di chuyển qua chỗ khác nữa!

Bởi vì, nhẫn đó, giá trị liên thành!

Để tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô là Đại Thiếu Phu Nhân của Lục Gia, là bà thái thái trong giới thượng lưu của Vinh Thành, Dương Liễu đã tốn không ít nước bọt còn bù tiền của mình vào đó, để làm chiếc nhẫn đính hôn 10 carat, muốn để tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và đố kỵ cô!

Nhưng nhẫn của cô chỉ là dạng kinh cương thường, còn nhẫn mà Hoắc Nhất Hàng cầu hôn với Vân Khuynh lại là nhẫn thượng hạng, viên đá kim cương đỏ như máu đó thực sự là tinh khiết đến mức không lẫn bất cứ tạp chất nào, chỉ cần ít carat thôi giá tiền đã không ít, huống hồ Hoắc Nhất Hàng lại lấy chiếc đủ 10 carat?!

Đây thực sự là bảo vật truyền thuyết có tiền cũng khó mua được!

Lại bị anh dùng nó để cầu hôn một người đàn bà đã ly hôn?

Tim Dương Liễu sắp nổ tung!

Tại sao? Tại sao Vân Khuynh lại tốt số đến thế? Ngậm thìa vàng ra đời, còn nhỏ xíu đã là thiên kim đại tiểu thư của nhà có tiền?

Dù cô tốn nhiều sức lực thế kia, mới có thể ngượng ngùng lấy danh nghĩa con gái nuôi sống trong nhà họ Vân!

Cho dù sau này cô móc hết tình thương từ ba mẹ Vân Khuynh, nhưng ông bà nội của Vân Khuynh vẫn luôn yêu thương cô ta, có cổ phần, còn quyền cai quản cả Vân Thị!

Mà cô muốn có chút của cải khi gả đi cũng phải để người đàn ông của mình giả kết hôn với Vân Khuynh.. giờ thì, ước mơ của mình chả dễ gì thực hiện, thì phải gả cho người đàn ông trong lòng đã có Vân Khuynh, thì cũng thôi, Vân Khuynh lại bám lấy người đàn ông ưu tú hơn!

Vân Khuynh lúc nào cũng đạt được nhiều hơn cô, tốt hơn cô?!

Căn hận, đố kỵ, thù hận, dã tâm, tàn ác...tất cả những cảm xúc hỗn độn trong lòng của Dương Liễu đan xen nhau, nếu có thể, cô hận không thể lập tức xông tới, xé Vân Khuynh làm trăm mảnh! Nhưng giờ, cô lại không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Khuynh, đứng đó, trở thành đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ và ao ước!

"Vân Khuynh, nhận lời anh ấy, nhận lời Hoắc Tổng!"

"Gả cho anh! Gả cho anh!"

Mọi người xung quanh lại hét lên.

Vân Khuynh nhìn Hoắc Nhất Hàng, có chút nghi ngờ.

Anh vừa nói gì? "Anh yêu em?" là nói anh (Hoắc Nhất Hàng) yêu cô (Vân Khuynh) sao?

Sao có thể chứa, đúng như lời anh nói, thời gian anh và cô biết nhau chưa dài.

Nhưng ngọn lửa nhiệt huyết và chân thành trong mắt anh không hề giả tí nào.

Anh nói sẽ cầu hôn, nhưng không hề nói sẽ "Cầu hôn" một cách trang trọng như thế, kim cương huyết lớn như vậy, có phải quá khoa trương không?

Tuy nhiên, cô cùng anh thực ra đã lãnh giấy kết hôn, nhưng anh làm thế, khiến cô có cảm giác máu trong người đang tràn trề, dường như, cô thật sự biến thành người đàn bà được yêu thương, chiều chuộng, trân trọng và hạnh phúc, chỉ cần cô đồng ý với anh, tương lai sau này sẽ đầy hy vọng!

"Em..." mở miệng, mặt Vân Khuynh càng đỏ.

Cô còn chưa từng được cầu hôn trang trọng như thế, cũng không biết nói gì.

Nói đồng ý? (Tóm lại là đồng ý hay không cũng phải đồng ý, đương nhiên,trong lòng cô sớm đã nghiêng về bên đồng ý rồi.) chỉ là, như vậy có quá lộ liễu không?

Nên nói gì bây giờ?

Hoắc Nhất Hàng nhìn khuôn mặt e thẹn và niềm vui trong ánh mắt Vân Khuynh, trong lòng anh cũng vui, anh cũng khẳng định được rằng, cô thích tất cả những thứ anh chuẩn bị.

Vậy có phải nói lên rằng, cô thích anh, nhiều hơn xíu rồi không?

"Khuynh Khuynh, đừng xấu hổ," Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười sau đắm lòng người, cười nói: " Nếu em ngại nói ra, cũng không sao, giờ anh đeo nhẫn cưới vào tay em, em đồng ý thì giơ tay ra, được không?"

Lòng Vân Khuynh lần nữa lại run lên vì sự ấm áp và tinh tế của Hoắc Nhất Hàng.

"Khuynh Khuynh, đồng ý Nhất Hàng đi! Con tin mẹ, mẹ và Nhất Hàng sẽ đối tốt với con, mau nhận lời Nhất Hàng đi!" thấy Vân Khuynh cứ không có động tĩnh gì, Hoắc Thành Quân đã không nhịn được hối thúc.

Vân Khuynh nhẹ cắn bờ môi mình, từ từ đưa ngón tay thon dài trắng nõn của mình lên.

"Đợi một lát! Tôi không đồng ý !" Chinhs là lúc Hoắc Nhất Hàng nhẹ nhàng đeo nhẫn cưới vào tay Hoắc Nhất Hàng, chuẩn bị đeo cho cô chiếc nhẫn cầu hôn giá trị liên thành đó, thì trước cửa bỗng có giọng một người đàn ông vang lên!

Chương 102

Tất cả mọi người đồng loạt hướng ra cổng.

Người đàn ông mặt bộ đồ ngủ dệt lụa, ung dung từ tốn bước vào trong, mặc dù nói trong đại sảnh có một điều hòa lớn, cho dù không mặc cũng không cảm thấy lạnh, huống hồ, nhan sắc anh chấp hết tất cả dù là mặc lên người bộ đồ tệ cỡ nào. Có thể mặc đồ ngủ đến dự hôn lễ người khác, thì có hơi quá nhỉ.

Nhưng, đây mới không hổ danh là người ngông cuồng nhất Vinh Thành Giang Mạc Thần mà!

Đồ lụa, dù là ở hiện đại, nhưng cũng thuộc chất liệu sa hoa, nó nhẹ, đủ mỏng, vừa mịn vừa mềm, Giang Mạc Thần dù mặc đồ khác người, nhưng thân hình anh ta đúng là không còn gì để bàn, do vậy anh vừa bước vào, đã thu hút bao nhiêu tiếng hét thất thanh của các cô gái thích trai đẹp.

"Là Giang thiếu! Giang Thiếu đến rồi, trời ơi, anh đẹp trai quá"

"Mắt tôi sắp rời không được đôi chân thon dài của anh mất rồi!"

"Thân hình của Giang thiếu đúng là quá bốc lửa, tám múi, cơ bụng tám múi!"

"Hoắc Tổng đã là hoa đã có chủ, nhưng Giang thiếu còn chưa có bạn gái, nếu tôi có thể ở bên cạnh Giang thiếu...."

"Cô nằm mơ giữa ban ngày à! Giang thiếu là của chung mà !"

"Giang thiếu, Giang thiếu, nhìn qua bên này, em là fans của anh Tiểu Kỳ Kỳ, em hay tương tác trên weibo với anh đó!"

"Giang thiếu.... anh vừa nói không đồng ý hôn lễ của Hoắc Tổng và cô Vân nghĩa là sao? Chả lẽ anh có ý gì với cô Vân...hả?"

Thôi, coi như có người hỏi đúng trọng điểm.

"Đúng! Tôi không đồng ý em gái Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng kết hôn" Giang Mạc Thần trả lời, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nói vậy mọi người sẽ hiểu lầm, lập tức giải thích: "Ý tôi là, tôi không đồng ý Hoắc Nhất Hàng với cách thức đơn giản như vậy mà lấy mất em gái Vân Khuynh của tôi, trước đây Giang gia đã nói rõ với em Vân Khuynh rồi, em phải làm con gái của mẹ tôi, làm em gái của tôi, Vân Khuynh mà gả đi, thì phải theo đúng trình tự cưới hỏi nghiêm khắc của Vinh Thành chúng ta, từng bước một."

Nói tới đây, Giang Mạc Thần nghĩ đi nghĩ lại, tỉ mỉ nói; "Trước tiên, Hoắc Gia phải đến nhà Giang gia chúng tôi cầu thân trước, lễ vật thì không cần nhiều quá, cứ tùy tiện 10 con số là được, hai bên cha mẹ bàn bạc xong, thì mua cho em gái tôi một căn nhà làm Tân Gia, nếu em gái tôi thích náo nhiệt, thì mua ở trong thành phố cũng được, nếu thích yên tĩnh, ngoại ô có thể suy xét lại, đương nhiên không được xa quá, từ chỗ náo nhiệt tìm chỗ yên tĩnh nhất là thích hợp nhất!

Sau đó, phải đính hôn trước, sau khi đính hôn, Hoắc Nhất Hàng phải chấp nhận sự kiểm tra và thẩm tra của nhà họ Giang chúng tôi, qua cửa mới được tính chuyện hôn sự! Con gái nhà họ Giang chúng tôi gả đi phải là náo nhiệt nhất, sa hoa nhất rồi...cái gì nhất tại Vinh thành này... nhất thời, không nghĩ ra từ gì, đại khái kiểu như là ai nấy đều biết, nhất định không thể làm giống hôm nay, giống kiểu ai đó kết hôn với ai đó, nhìn thì ghê gớm vẻ vang lắm, thực tế thì đánh vào mặt mình, xấu cả mặt dòng họ!"

Lời này của Giang Mạc Thần vừa nói ra, hôn lễ của Lục Văn Bân và Dương Liễu lại lần nữa nháo nhào.

"Giang thiếu oai quá, Giang thiếu bá đạo quá, lời nói thẳng thắn này chỉ có Giang thiếu mới dám nói ra!"

"Thì ra tin đồn là thật, nhà họ Giang tính nhận Vân Khuynh làm con nuôi! Vân Khuynh cần tài có sắc, cần năng lực có năng lực, giờ đây lại có mối nhân duyên tốt với Hoắc Gia, Giang Gia nhận cô làm con nuôi gả cô xuất giá, tức là liên hôn giữa hai nhà Hoắc Giang, cái khác chưa cần đề cập, chỉ trên giá trị thương nghiệp thôi thì không thể lường được..."

"Đây há phải Giang Gia lời to sao? Nhận đứa con nuôi thì có được lễ vật tới 10 con số!"

"Cũng không thể nói vậy được, Vân Khuynh và Vân Bính Hoa, Tô Tương ngoài quan hệ trên danh nghĩa pháp luật ra, giờ cô đang là cô nhi, lục thân không nơi nương tựa xuất giá khó tránh người khác dị nghị, có Giang gia chống lưng cho cô, người ngoài tự nhiên không dam snois gì."

"Không sai, Giang gia nổi tiếng là gia đình phóng khoáng, không thể chỉ vì sính lễ của Hoắc gia, họ nhận được bao nhiêu, nói không chừng lúc đó cho gấp đôi để gả Vân Khuynh đi!"

"Tôi cũng cảm thấy Giang gia không có ý đồ lấy chút tiền sính lễ đó, là thật lòng muốn làm chỗ dựa cho Vân Khuynh! Cũng do Vân Bính Hoa và Tô Tương ngu, con gái ruột thì vứt bỏ, lại cứ yêu thương con gái nuôi chả có gì tốt lành? Thật là mắt bị mù, vẫn là Giang Gia biết nhìn ngọc..."

Những lời bình vang lên, Vân Bính Hoa, Tô Tương, Dương Liễu và mặt mũi Lục Gia coi như xong, hôn lệ vốn vinh quang như thế lại hoàn toàn mất hết, ngược lại chỉ có sự ngượng ngùng và mất mặt, nhưng họ lại không dám hé nửa lời.

Giang Mạc Thần nhẹ nhàng bước qua, giống như đang đi dạo quanh nhà mình, đến trước mặt Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh và Hoắc Thành Quân, gật đầu chào Hoắc Thành Quân trước: "Chào bác gái." Rồi quay đầu nhìn, nở nụ cười hồ ly, nói với Hoắc Nhất Hàng: "Hoắc ca, về chuẩn bị sính lễ đi! 10 con số, lấy ra đi? Không có thì anh em cho mượn?"

Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng bình lặng: "Giang Mạc Thần, khẩu khí anh to thật đấy, mở miệng là đòi sính lễ, còn nói giúp tôi?" lời này nghe như đang trách Giang Mạc Thần, nhưng ngược lại đó là một tin nhắn quen thuộc giữa Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.

Giang Mạc Thần cũng cười, nói : "Trước mặt Hoắc ca, khẩu khí không mạnh cũng phải cố thôi, không thì sao mà chống lưng cho em gái tôi được?"

Năm đó Giang Mạc Thần ra nước ngoài lưu học, quen biết Hoắc Nhất Hàng, hai người là bạn thân nhất, tình cảm thân hơn anh em, chính vì trước đây khi chưa gặp Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần luôn thấy mình đủ xuất sắc, ai ngờ Hoắc Nhất Hàng phương diện nào cũng hơn anh ta một bậc, anh nhiều lần thách đấu với Hoắc Nhất Hàng nhưng thất bại, nên can tâm nhận Hoắc Nhất Hàng làm đại ca.

Anh đây đang nghĩ nếu anh có thể làm anh hai của Vân Khuynh, vậy sau khi Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng kết hôn, anh lại có thể cao hơn Hoắc Nhất Hàng một bậc, bị Hoắc Nhất Hàng đàn áp bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể xả cục tức này, nên lòng anh vui lắm.

Nhưng trong lòng anh cũng vui cho Hoắc Nhất Hàng, vì anh đối với Hoắc Nhất Hàng thật sự là kính trọng và kính ngưỡng, anh cũng hy vọng Hoắc Nhất Hàng có một nhân duyên tốt, Vân Khuynh là cô gái tốt hiếm có, cô và Hoắc Nhất Hàng thật sự xứng đôi, với lại, Hoắc Nhất Hàng đều nguyện vì cô mà lần đầu tiên mà anh ta giúp đỡ, anh vừa nói giúp Vân Khuynh trên mạng, vừa tích cực giúp Vân Thị chuyển tài sản đi...bận đến thế, đến lúc cho anh thu chút "lời" rồi.

Hoắc Nhất Hàng trừng mắt nhìn Giang Mạc Thần, tiếp tục đeo xong chiếc nhẫn vào tay Vân Khuynh, mới đứng lên, ôm lấy eo Vân Khuynh, nói : "Giang Mạc Thần, về nói với mẹ em, bao giờ bác ấy tuyên bố với cả thế giới này Vân Khuynh là con gái của Giang gia, thì anh sẽ đến đó cầu thân, lời em nói, anh đều đồng ý, lời em không nói, anh cũng sẽ làm, anh Hoắc Nhất Hàng muốn cưới, nhất định không để vợ mình thiệt thòi! Nhưng, đính hôn và kết hôn làm chung, anh không đợi được lâu vậy."

"Được!:" Giang Mạc Thần nói: "Hoắc ca, xem anh anh đối với em gái Vân Khuynh của em là thật lòng!"

Hoắc Thành Quân cầm micro, lúc này, lập tức vui vẻ tuyên bố: " Tôi nói hôm nay đúng là chuyện vui thành đôi! Tôi...tôi sẽ về chuẩn bị lễ cưới ngay, à...Văn Bân, Dương Liễu, hôn lễ các con tiếp tục, tiếp tục đi!"

Nói xong, bà vui vẻ trả micro về lễ đài, mới quay về chỗ Vân Khuynh và những người khác.

Mấy người đó vui vẻ ngồi xuống, trên mặt tươi cười rạng rỡ.

Dương Liễu thấy Vân Khuynh cười hạnh phúc như thế, hận không thể xé banh mồm cô ta ra.

Sính lễ 10 con số? Vân Khuynh lại mắc đến vậy sao?

Cô kết hôn với Lục Văn Bân, Lục gia không chỉ không cho qua cô một đồng sinh lễ nào, còn lấy đi số tiền mà cô khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ Tô Tương và Vân Bính Hoa.

Vốn dĩ, cô vẫn khá hài lòng, mình cuối cùng cũng gả vào hào môn, chính thức trở thành bà Thái thái giàu có, ai ngờ Vân Khuynh vừa chớp mắt đã tìm được đối tượng kết hôn tốt hơn cô, khiến sự vinh quang của cô thành sự chua xót, kiêu ngạo của cô thành sự khó coi, cô cố gượng cười, cố gắng vui vẻ để kết thúc buổi hôn lễ này, nếu không, cô sẽ còn khó coi hơn!

MC biết hôn lễ này coi như tan tành rồi, lập tức hủy các tiết mục sau đó, nhanh chóng mời cha mẹ hai bên lên sân khấu, uống trà.

"Các vị quan khách, các bị bằng hữu thân thiết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: