28-30
Chương 28
Vân Khuynh lùi về phía sau, trực tiếp đến bên cạnh quan tài của Vân Lão Phu Nhân.
"Phương Tam! Tiền Quý! Các người...làm vậy chả có lợi ích gì cho các người!" Mặt cô lạnh băng, âm thanh đanh thép cảnh cáo.
"Cả đời Phương Tam tôi, không muốn làm người tốt, đời người rất ngắn, lúc sống nên sống cho vui vẻ, ai biết được có ngày nào đó khi đang đua xe, có bị tông chết không?"
Phương tam không lo không quản gì cả, cả mặt toàn là nước mắt, đưa tay nắm lấy Vân Khuynh.
Vân Khuynh chỉ đành trốn thêm lần nữa, vừa trốn, vừa nhìn ra hướng cửa, đợi chờ "Cứu Binh" đến.
Trốn mấy lần nhưng không thấy ai đến cả, liếc mắt nhìn cái, thấy phòng khách bên cạnh, nhanh chóng chạy qua đó, đồng thời nhanh chóng khóa cửa.
Không may, cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng kín, Phương Tam đã đưa tay vào trong, hai người bên ngoài cũng đuổi tới, cùng giúp đẩy cánh cửa!
Sức của một người đàn bà sao chống lại sức lực của ba người đàn ông, nhìn thấy khe cửa càng lúc càng lớn, cánh tay và một chân của Phương Tam cũng đã đưa vào trong, trước tình huống đó Vân Khuynh, nhấc đôi cao gót lên, đạp thật mạnh vào bàn chân của Phương Tam.
Cùng lúc đó, cô cúi thấp đầu, mở hàm răng ra, cắn vào cánh tay của Phương Tam.
Chân cô, miệng cô đều dùng sức, trong miệng còn dính mùi của máu.
"Bùm!" một tiếng, cửa đóng chặt.
Tiếng kêu oai oán của Phương Tam từ cánh cửa kia vọng lại, hai người đàn ông kia dường như đang bận "Quan Tâm" hắn.
Để phòng mấy người này dùng sức cánh tay đẩy cửa, Vân Khuynh lấy giường vào tủ đồ chặn ngay sau cửa.
Sau khi la đau một trận xong, đột nhiên lớn tiếng chửi: "Con đỉ! Mày dám cắn bổn thiếu gia? Thật là ăn gan hùm? Bổn thiếu gia lớn như vậy, còn chưa từng bị bất cứ người đàn bà nào đụng vào đầu! Mày..."
Giọng hắn ngừng một chút, rồi lại nở nụ cười lạ, rồi nghiến răng, cuối cùng dường như nắm được điểm yếu của Vân Khuynh, lớn tiếng nói: "Vân Khuynh, con đỉ nhà ngươi! Không biết giữ đạo hiếu? Bổn Thiếu gia nói cho ngươi biết, nếu ngươi không ngoan ngoãn ra hầu hạ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ lật nắp quan tài của bà nội ngươi, đem thi thể bà ta cho chó ăn!"
Vân Khuynh lớn tiếng: "Mày dám!"
"Mày xem bổn thiếu có dám hay không!" Phương Tam ác độc nói: "Bổn Thiếu gia đếm tới ba, nếu ngươi còn không cút ra đây, bổn thiếu gia lập tức đối phó với bà mụ già đã chết đó!"
"Một..."
Vân Khuynh nắm nắm tay lại tạo nên hai tiếng "Cạch cạch", cô không ngờ rằng, Phương Tam lại có thể đê tiện như thế!
Ngay đến cả người chết cũng không tôn trọng!
Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Phương Tam lăng nhục thi thể của bà nội?
Không thể nào!
Nhưng phải làm sao đây?
Ra ngoài sao?
Còn chưa có người đến cứu cô, nếu lúc này cô ra ngoài, chả phải cứ thế bị làm nhục sao?
Nhưng nếu không ra ngoài...
"Hai..."
"Đợi đã!" Vân Khuynh lên tiếng.
Lúc nội còn sống tốt với cô như vậy, cô đã không thể cứu mạng bà, đã vô cùng hối hận, sao có thể để bà chết cũng không được yên chứ.
Nhưng nhiệt độ cơ thể của cô đã xuống tới âm 0 độ rồi, trong lòng Vân Khuynh vừa hận vừa phẫn nộ, nhưng lại có cảm giác tuyệt vọng không thể làm khác được.
Cô một lòng không chịu khuất phục, cha mẹ ruột cô không thích cô, cô trăm phương ngàn kế khiến mình trở nên ưu tú, để khơi gợi chút quan tâm từ họ, nhưng cuối cùng lại thành kẻ thù của họ.
Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, vì vậy, chỉ cần gả cho một người, cô không ghét người ta là được, thậm chí không cần có tình yêu, thậm chí, bằng tất cả tài sản và nỗ lực của bản thân, uất ức để cầu toàn, nhưng rốt cuộc đổi lại là sự phản bội đê hèn và sự đàn áp vô tình.
Những người đó, chưa từng ghi nhớ một chút xíu nào về điều tốt đẹp mà cô làm, ngược lại trong lòng luôn muốn hủy hoại cô, hận không thể đạp cô xuống hố sâu.
Ngay cả việc cô muốn yên tĩnh mà an táng nội cho đàng hoàng, cũng không làm được!
Ông trời đối với Vân Khuynh cô có phải quá tàn nhẫn không?!
"Chịu ra rồi, đúng không?" Âm thanh của Phương Tam lại truyền vào trong, "Vậy đừng chần chừ nữa, mau cút ra đây, trễ nữa thì bổn thiếu gia không đủ nhẫn nại để tiếp tục đợi cô!"
"Hai người các ngươi, đợi con đỉ đó ra, các ngươi nghe theo lệnh ta, giúp ta lột hết đồ ả ra trước!"
"Mày, đúng, chính là mày, đem camera qua đây quay phim, bắt đầu từ lúc con đỉ đó chủ động mở cửa...Gì mà cưỡng, ép, chúng ta có cưỡng ép con đỉ đó không? Rõ ràng nó tự động tìm chúng ta mua vui mà, hahaha"
Một chuỗi các tiếng cười, mang theo một mùi vị ác độc kinh tởm, giống như một con dao dính đầy máu đang xuống, cứ nhằm vào người của Vân Khuynh mà đâm từng nhát một.
Cô rất tức!
Nhưng lại bất lực...
Những đồ chặn ngay sau cửa như giường, tủ, ghế vân vân.. lần lượt bị cô dời ra, từng cái một, cô cảm thấy trước đó mình trốn vào căn phòng này thực sự là một chuyện quá nực cười.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Khuôn mặt trắng bệch của cô đứng sau cửa, hai hàm răng cắn chặt nói: " Cho dù các người hôm nay đạt được ước nguyện, tôi cũng sẽ đi kiện các người, cầm thú thì không nên sống trên thế gian này!"
"Đúng! Bổn thiếu gia thích làm cầm thú!" Phương Tam đưa tay ra, sờ lên mặt của Vân Khuynh cái: "Nhưng chả lẽ cô Vân chưa nghe nói câu này sao? Làm người tốt thì sống không thọ, người xấu sống thọ ngàn năm!"
Tay hắn lướt xuống, nắm lấy áo Vân Khuynh, một tay kéo cô ta qua, bóp cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng nói Cô Vân thông minh tuyệt đẹp như tiên nữ, nhưng bổn thiếu gia thấy, đàn bà, không cần có tài năng, chỉ cần lột hết đồ nằm xuống, để người đàn ông hưởng thụ mới là bổn phận!"
Lời nói lăng nhục vô cùng thốt ra từ miệng của Phương Tam, hắn còn đẩy Vân Khuynh cái.
"Con đỉ! Nhanh, cởi!"
"Cởi hết, rồi lôi lên bàn cho bổn thiếu gia, chống mông ả lên, rồi mời bổn thiếu gia đến xxx cô!"
"Đợi lâu vậy, bổn thiếu gia sớm đã không đợi nổi rồi...."
"Bùm!" một tiếng, cánh cửa lớn đang đóng chặt đó, bị một người lực lưỡng đẩy ra.
Một người đàn ông một thân ướt đẫm, tướng người cao như núi đè trước cửa.
Anh mặc một bộ đồ tây đen, đôi dép da, tay phải cầm cây côn điện, côn điện và tóc anh đều đang nhỏ nước.
"Hoắc..." Vân Khuynh kinh ngạc hét lên một tiếng.
Lại lập tức dừng lại.
Cô dường như không muốn Phương Tam biết thân phận của Hoắc Nhất Hàng.
Một tiếng này, khiến lòng Hoắc Nhất Hàng có sự ấm áp nhẹ.
Đến lúc này, cô vẫn còn muốn bảo toàn thanh danh cho anh?
Người phụ nữ này, lương thiện đến mức khiến anh đau lòng.
"Ngươi...ngươi là ai?" Phương Tam quay người, bị khí thế của Hoắc Nhất Hàng đè bẹp, trong lòng có chút hoảng sợ.
Nhưng khi thấy sau lưng của Hoắc Nhất Hàng không có bất kỳ ai theo qua đây, lại thấy bớt căng thẳng hơn, trừng mắt nhìn Hoắc Nhất Hàng, nói với khí thế ngạo mạng: "Đâu ra thằng tiểu tử thối này đây, bổn thiếu cảnh cáo ngươi, đừng lo chuyện bao đồng, nếu không, bổn thiếu sẽ khiến ngươi, vào thì dễ không bị gì, mà ra thì có mà tơi bời!"
Anh nghĩ: " Người đàn ông này rốt cuộc là sao? Người Lục Phu nhân tìm đến viện trợ sao? Hay là nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của Vân Khuynh mà giúp một tay?
Nhìn mặt, cũng không quen thuộc lắm!
Vả lại, cũng không giống người Lục Phu nhân nói, Vân Khuynh chỉ là một con đỉ, hay đây là người tình cô ta?
Chẳng phải là đáng ghét mà!
Cho dù vậy thì đã sao? Bên này hắn có ba người cơ mà.
Hắn không tin ba người không đấu lại một người!
Hoắc Nhất Hàng nhẹ hằng giọng, không nói lời nào, trực tiếp xông lên, đưa tay đánh Phương Tam một côn, động tác nhanh nhẹn, ra tay dứt khoát, nhưng lại rất chắc, chuẩn và tàn nhẫn!
Chỉ nghe tiếng "Bộp" cái, xương của Phương Tam đã nát vụn.
Hắn lại một lần nữa, kêu lên đầy đau khổ.
Hai người kia thấy vậy, lùi một bước lớn.
Đều là người tinh anh, sao không nhìn ra, anh ta rõ ràng từng luyện võ qua?
"Vị...đại ca này, anh là bạn của ....cô Vân?" Tiền Tổng cả người run rẩy, trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười giả tạo: "Chuyện hôm nay ở đây chả liên quan gì đến tôi, đó đều là Lục Phu nhân....bà!"
Hắn chưa nói hết câu, Hoắc Nhất Hàng cũng động tay với hắn.
Chưa tới năm phút, ba người này đã bị Hoắc Nhất Hàng đánh tới nằm xuống sàn.
Người đứt tay, kẻ đứt chân, còn lại bị côn điện làm cho hôn mê.
"Người đàn bà tôi để ý, loại rác rưởi như các người cũng dám nhòm ngó sao?" Hoắc Nhất Hàng lặng lùng hằng một tiếng, lên phía trước, một chân đạp vào chân đang gãy của Phương Tam nói "Lúc này ngươi nói cho tao vào thì dễ, ra thì tơi bời hả?"
"Không...không không! Tôi sai rồi, tôi nói lỡ lời, đại...đại ca, tôi có mắt không tròng, không biết thân thủ đại ca lại tốt như thế! Đau...đau đau..."
"Tha mạng! Đại ca, đừng đạp nữa, chân tôi phế rồi!"
"Anh tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa..."
"Đại ca, tôi không biết cô Vân là người phụ nữ của anh, tôi.... Tôi là bị Lục Phu Nhân kêu qua đây, là Lục Phu nhân muốn hại cô ta, tôi không...không muốn hại cô ta, chỉ là...đàn ông thì yêu cái đẹp, tôi thích ghẹo gái, lại đùa với gái đẹp miễn phí, người ngốc chắc cũng không cự tuyệt, đúng không?"
"Đại ca, anh cứ coi lời tôi nói trước đó là nói phét đi, tha cho tôi đi nhé...."
Phương Tam cầu xin tha liên tục.
Năm đó con trai của phú hộ chìm đắm trong tửu sắc, Khẳng Lão Tộc, cũng chả phải ngoài thì mạnh mẽ nhưng lại là một con hổ giấy sao, tùy tiện đạp phát, là ngã.
"Phương gia đúng không?" Hoắc Nhất Hàng nhẫn tâm đạp phát mạnh, rồi gỡ bàn chân ra: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, trong vòng nửa năm, ta sẽ khiến nhà họ Phương ngươi, biến mất mãi mãi khỏi Vinh Thành!"
"Còn nhà ngươi!" Anh quay đầu lại, quét mắt nhìn Tiền Tổng cái: "Tiền Gia, ta cũng sẽ làm vậy!"
"Còn có...Cao Gia!"
Người đàn ông mà Vân Khuynh không hề quen biết khi nghe đến hai từ "Cao Gia", cả người run rẩy lên.
"Ngươi...ngươi biết ta?"
"Em trai ruột của Cao Thúy Lan, Cao Hùng!" Hoắc Nhất Hàng mắt to mắt nhỏ nhìn hắn: "Mấy người ngày hôm nay, chính là do Cao Thúy Lan bảo ngươi tìm đến đúng chứ!" Anh nói với khẩu khí khẳng định.
"Không muốn trở nên tàn phế, thì lập tức cút cho ta!"
Ba người đàn ông dùng cả tay lẫn chân, chổng mông lên bò dậy, những công cụ dùng để quay clip và một số đồ dùng gợi tình đều để lại vị trí cũ....
Sắc mặt của Hoắc Nhất Hàng mới dịu dàng hơn vài phần, nhanh chóng đi về phía trước, ôm chặt lấy Vân Khuynh, nhanh chóng hỏi cô: "Khuynh Khuynh, em sao rồi? Xin lỗi, anh đến muộn xíu."
Chương 29
"Tôi không sao." Toàn thân Vân Khuynh có chút tê cứng, không sợ, là giả.
Cô xém chút rơi vào địa ngục vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cũng may, Hoắc Nhất Hàng đã đến, đưa tay ra, kéo cô trở về.
Do dầm mưa mà đến, quần áo trên người anh ướt nhẹp, bàn tay đang nắm lấy tay cô, vẫn còn lạnh như băng.
Nhưng lồng ngực anh rất ấm áp, tim đập thình thịch thình thịch, có lực nhưng ổn định.
Cô đột nhiên có cảm giác xúc động đến phát khóc.
Từ nhỏ đến lớn, dù chịu bất kỳ uất ức gì, cô đều chỉ có thể nuốt nước mắt chảy ngược vào trong.
Nhưng khi thấy Hoắc Nhất Hàng đến kịp lúc, khiến cô bỗng cảm giác như cuối cùng cũng có một thứ cảm giác được dựa dẫm.
Cô hít một hơi mạnh, rồi thử ôm chầm vào eo của Hoắc Nhất Hàng.
Cảm giác được Vân Khuynh đang muốn dựa vào anh, Hoắc Nhất Hàng thu cánh tay phải của mình lại, còn bàn tay trái, đập nhẹ vào lưng của Vân Khuynh, nói nhẹ bên tai cô: "Ừm, không sao rồi, không sao rồi..."
Khóe miệng anh bỗng móc lên tạo thành một nụ cười nhẹ, dịu dàng và ấm áp.
Khoảnh khắc này, anh dường như quên mất rằng sau khi anh nhận được tin nhắn của Vân Khuynh, đã liên tục vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, còn cướp đi cây côn điện của cảnh sát giao thông mà tới đây...
Qua một lát, Vân Khuynh mới điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, có chút ái ngại đẩy Hoắc Nhất Hàng ra: "Xin lỗi, tôi...gây thêm phiền phức cho anh."
Hoắc Nhất Hàng khẽ chau mày, nói: "Chuyện của người phụ nữ mình, không thể gọi là phiền, mà gọi là sự tín nhiệm!"
"Khuynh Khuynh, anh rất vui, khi gặp chuyện người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh."
Tín nhiệm?
Vân Khuynh lắc đầu: "Anh nghĩ tôi quá tốt rồi, nhưng thực ra, tôi đối với anh, cũng không có quá nhiều sự tín nhiệm, nghĩ tới anh, cầu cứu anh, chả qua là vì trên thế giới này, ngoài anh ra, đã không còn ai có thể giúp tôi rồi."
Câu nói này, nghe sao mà chua xót.
Hoắc Nhất Hàng lại ôm chặt lấy Vân Khuynh hơn: "Không sao, sau này em có anh, là đủ rồi!"
Vân Khuynh cười đau khổ, cho dù không có anh, co chả phải cũng cắn răng chịu đựng mà sống tiếp hay sao?
"Anh đến một mình?" Cô ngước đầu lên hỏi: " Tôi cũng không nói với anh ở đây có bao nhiêu người, sao trong tình huống này, anh lại đến một mình, không sợ bị tôi liên lụy sao?"
Cô không biết thân thủ của Hoắc Nhất Hàng tốt đến vậy, nhưng dù tốt hơn nữa, nếu mấy người khác không bị cô lừa đi chỗ khác, anh một mình đấu với năm người cũng có nhiều áp lực?
"Không phải anh đến một mình," Hoắc Nhất Hàng đáp: "Họ đến trễ xíu," ngập ngừng một lát, anh lại nói: "Thêm mấy phút nữa, cảnh sát giao thông sẽ qua đây tìm anh, anh cướp cây côn điện của một cảnh sát!"
Lời nói của Hoắc Nhất Hàng quá nhẹ nhàng, nhưng Vân Khuynh nghe xong lại có chút lo lắng.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không lo được nhiều vậy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, vặn nắm đấm, giống như đã quyết tâm làm gì đó, nói với Hoắc Nhất Hàng: "Anh..theo tôi qua đây lát."
Vân Khuynh đến bên bài vị của Lão Phu Nhân trước, quỳ xuống.
Hoắc Nhất Hàng có chút hoài nghi, nhưng vẫn đi theo qua đó.
Vân Khuynh quỳ ba lạy trước, mới đứng thẳng nửa người lên, nói: "Bà nội, con biết bà chết không nhắm mắt, không chỉ vì người tức giận tên hung thủ giết người chưa nhận được hình phạt thích đáng, mà còn do người không yên tâm về con!
Bà trước đó đã biết việc Lục Gia lừa chuyện kết hôn, bà nhất định lo lắng con sẽ chịu uất ức, nhưng bà thấy đó, việc hôm nay tệ đến vậy, con vẫn khỏe mạnh đó thôi, phải không? Con sẽ nhanh chóng ly hôn với Lục Văn Bân, con cũng đã tìm được người đàn ông nguyện ý giúp con, nguyện cưới con!"
Đang nói, Vân Khuynh quay đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng: "Người xem, chính là anh ta!"
Hoắc Nhất Hàng nghĩ một hồi, quỳ xuống, từ nhỏ đến lớn, ngoài quỳ trước mặt ba mẹ mình, anh chưa từng quỳ trước một ai, nhưng người chết là quý nhất, trưởng bối càng đáng quý, với lại Vân Khuynh đang giới thiệu anh với Lão Phu Nhân.
"Bà, anh ta tên Hoắc Nhất Hàng, vì có thù với Lục Gia, cho nên sẽ không hợp tác với đám ô hợp kia, đối với con....cũng tốt, hãy để anh ta làm cháu rể của người, bà thấy sao?"
Hoắc Nhất Hàng nói: "Vân Lão Phu Nhân, bà là nội của Vân Khuynh, sau này cũng chính là nội của con, thù của người, con và Khuynh Khuynh sẽ cùng giúp người báo thù, con cũng sẽ đối tốt với Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh là một phụ nữ đặc biệt, là một viên minh châu quý giá, là Lục Văn Bân có mắt không tròng, nhưng con sẽ không phụ cô ấy, con thật lòng yêu thích cô ấy, muốn cưới cô ấy, xin người an lòng ra đi nhé..."
Khẩu khí của Hoắc Nhất Hàng nghiêm túc mà chân thành.
Trái tim của Vân Khuynh lại dậy sóng.
Anh nói...thích ...cô?
Họ chả phải mới quen biết có mấy ngày sao? Sao anh lại thích cô nhanh đến thế? Thật hay đùa đây?
Bất kể là thật hay đùa, anh ta nói vậy, cũng xem là khiến bà an tâm nhắm mắt được phần nào.
Sau khi bái Vân Lão Phu Nhân xong, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cùng đứng dậy.
"Đồ anh ướt rồi, nếu không thay, sẽ dễ bị bệnh, nếu anh không ngại, trên lầu có đồ ông nội tôi để lại, trước đây bà vì cứ nhớ nhung ông, không nỡ đốt..." Câu nói của cô càng về sau, âm thanh của Vân Khuynh càng nhỏ dần, có chút ái ngại.
Cô cũng biết, để người sống mặc đồ của người đã mất, có chút không may mắn.
"Không cần đâu," Hoắc Nhất Hàng nói: "Anh không để ý, chỉ là, đã có người đến đây."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Người đến cũng là trực tiếp chạy thẳng đến, trên người có dính ít hoa tuyết, chắc là mưa chuyển thành mưa tuyết rồi.
"Hoắc Tổng!"
"Lâm Trung, trợ lý riêng của anh." Hoắc Nhất Hàng nhìn Vân Khuynh giới thiệu, quay đầu lại, hướng nhìn Lâm Trung: "Dẫn bao nhiêu người đến đây? Vụ cảnh sát giao thông giải quyết xong chưa?"
Lâm Trung cung kính đáp: "Hoắc Tổng, em vốn đem 8 người đến, nhưng biết được người đã giải quyết xong vấn đề của cô Vân, thì bảo họ đợi ở ngoài rồi, cảnh sát giao thông cũng đã về rồi, lúc em đến, nhìn thấy có mấy chiếc xe chạy về hướng thành phố, cũng chụp hết lại, còn camera giao thông sáng mai trời vừa sáng em sẽ đi lấy liền."
"Làm không tệ," Hoắc Nhất Hàng quay người, nhìn Vân Khuynh giải thích vài câu: "Khuynh Khuynh, trước đó anh quá sơ suất, cho rằng không cần ra tay quá quá đáng với những người đó, không ngờ rằng đã xem nhẹ mức độ đê hèn của những người này, người Lâm Trung dẫn đến, đều là những bảo tiêu xuất sắc nhất anh đích thân lựa chọn, người thường không đấu nổi với họ, sẽ để họ ở lại bảo vệ em, em có thể yên tâm chuẩn bị lễ Mai Táng cho nội, được không?"
Vân Khuynh gật đầu.
Qua chuyện hôm nay, cô sẽ không từ chối bất kỳ sự bảo vệ nào.
Chỉ là...
"Hoắc Nhất Hàng, tôi không muốn cứ bị họ bắt nạt không không như thế, và chuyện với họ, sớm muộn gì cũng giải quyết, tôi vốn định đợi đủ bằng chứng rồi mới bắt đầu xử lý, nhưng giờ, ngày mai tôi sẽ đến tòa án khởi tố đòi Ly Hôn, tố cáo Lục Văn Bân lừa dối trong hôn nha, đã kết hôn mà ngoại tình, tố cáo những hành động tàn ác của Cao Thúy Lan!"
Hoắc Nhất Hàng nghĩ một lát, nói: "Khuynh Khuynh, anh ủng hộ việc em bắt đầu phản công lại bọn họ, chứng cứ, bên anh cũng có một ít, giờ em đang phải lo làm chủ việc an táng của bà, chuyện khởi tố cứ để sau đã, mình đưa tin tức lên báo trước, tạo thành một ít dị luận có lợi cho mình....những chuyện này, anh sẽ đi làm."
"Được, vậy cứ theo những gì anh nói mà làm," Vân Khuynh nói: "Cám ơn anh, Hoắc Nhất Hàng!"
"Anh hy vọng ngược lại, em có thể cố gắng loại bỏ từ Hoắc trong tên anh ra được không," Hoắc Nhất Hàng nhìn cô nói với ánh mắt đầy ấm áp.
Vân Khuynh ngây người ra lát, bỏ từ "Hoắc đi, vậy thì là ...Nhất Hàng?
"Cái này..." Cô gọi không được.
Hoắc Nhất Hàng cười nói: "Tạm thời không được cũng không sao, anh đợi em!"
Anh có đủ sự nhẫn nại, đợi trong mắt và trong tim của người phụ nữ mình thích chỉ có riêng một mình anh!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tất cả sự chủ ý của công chúng đều dồn lên mặt báo, những tựa đề của các phương tiện truyền thông vô cùng hấp dẫn.
<Kịch hay lớn cuối năm, Người kế vị của Tập Đoàn Lục Thị bên ngoài giấu cô vợ nhỏ, cô ta đã có bầu!>
< Vân Khuynh cô con dâu ngoan ở Vinh Thành đã bị trả hàng, Lục đại thiếu gia mở cửa đón nghĩa nữ của Vân Gia vào nhà dưỡng thai!>
<Thừa gió bẻ măng :Nghĩa nữ Vân Gia cướp ngôi, giật chồng mới của chị hai...>
<Lục Văn Bân dẫn kẻ thứ ba vào trong khách sạn Ôn Tuyền, chứng cứ ngoại tình xác thực...>
<Chồng mới và em gái chung chạ, trong hôn nhân, bạn có thể chịu đựng được đến mức nào?>
<....>
Người dân, kẻ rảnh thì nhiều, thích nhất bàn tán chuyện thiên hạ, những tin báo này vừa ra lò đã thu hút sự quan tâm của vô số người, giống như một trận gió lớn thổi qua, vừa giống như ngọn lửa lớn, cứ theo những tờ báo, ti vi, đài, clip, mạng, điện thoại, lọt vào mắt của từng người, khiến cho toàn dân bàn tán nhiệt tình.
Con mèo hoang để lại lời bình: Thằng khốn thì năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, nhìn thấy loại người giống Lục Văn Bân, còn con vợ bé đáng ghét đó! Con thỏ còn chưa ăn cỏ dại bên đường, ngay cả chuyện này cũng làm ra được thì đúng là súc sinh cũng không bằng, Ta khinh!
Easy Đan bình luận: Hạng đàn ông này chắc là mắt bị mù, rèn mắt che mờ con mắt chăng, Vân Khuynh xinh đẹp như thế, lại phóng khoáng, xuất sắc, còn nguyện dùng toàn lực để trợ giúp cho Lục Gia giải quyết vấn đề kinh tế lúc nguy cấp mà không thèm, lại đi thích một con đỉ!
Tam thiếu gia Triệu gia nói: Tên khốn đi chung với gái hèn, thật là quá hợp, không phải Vân Khuynh thua kém người khác, mà ông trời thấy được điểm tốt của Vân Khuynh, sớm khui chuyện xấu xa này ra ánh sáng, để Vân Khuynh và tên Lục Văn Bân sớm ly hôn, cô sẽ tìm được một người đàn ông tốt thực sự, anh trai nhà tôi khá hợp với cô.
Nickname ốm như ống tre bình luận: Lục Văn Bân và Dương Liễu cũng quá nhẫn tâm? Còn quang minh chính đại không nghi kỵ gì hết, còn biết liêm sỉ khong? Dương Liễu thì khỏi nói rồi, vốn là con nuôi của Vân Gia, ăn uống mặc ở đều là nhờ ơn của Vân Gia, mà lại lấy ơn báo oán, cưới chồng của chị? Còn muốn thế chỗ? Loại người này thật đáng hận, đáng ghét? Nên dẫn đi bỏ lồng heo vứt xuống sông?
Một Nhất Trường nói: Người đàn bà bán thân xác này, con vợ bé mà dám quyến rũ anh rể mình chắc phải có một con tim lẳng lơ đa tình và phóng túng, chắc chắn là đã chung chạ với nhiều người đàn ông, tôi dám cá, cô gái này chắc là gái gọi cứ kêu là đến đây mà!
Eat Sleep Pummel Dodo bình luận: Có gì mà đáng bình luận đâu? Chả phải là "Tình yêu" giữa một con điếm giả thanh cao và một thằng khốn? Không phải chuyện của mình, thôi đi, để hai thứ đó, làm mình thấy ghê tởm...
Chương 30
Từ xưa có câu: Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu thì truyền ngàn dặm.
Tin tức xã hội, những thông tin như vậy lan truyền với tốc độ nhanh hơn, chưa đến 5 phút, tất cả các diễn đàn lớn đều bị tìm kiếm đến nghẹn mạng!
Mà chính lúc này Lục Văn Bân và Dương Liễu vừa mới thức dậy.
Lại ngủ trong phòng chính.
Vân Khuynh vừa rời khỏi Lục Gia, Dương Liệu nhanh chóng đem tất cả những vết tích của Vân Khuynh trong phòng này dọn sạch sẽ, còn mời công ty tân trang nhà cửa đến đây, tân trang căn phòng với phong cách sặc sỡ...
Tối hôm qua, cô ta và Lục Văn Bân cũng làm nhiều hiệp đến mực mệt quá ngủ mất.
Hai người đó cứ trần như mộng nằm dưới tấm chăn.
Vừa tỉnh dậy, Dương Liễu theo thói quen sẽ đưa tay với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
Trên ngực lại thừa một cánh tay, Lục Văn Bân nhẹ nhàng nói nhỏ: "Liễu Nhi, tỉnh rồi à? Đến đây, làm cái buổi sáng nào!"
"Đồ xấu xa, quay qua bên kia, em coi mấy giờ rồi!" Dương Liễu đẩy Lục Văn Bân qua, mở màn hình điện thoại, còn chưa mở khóa, đã bị những tiêu đề hiển thị trong những ô vuông làm cho giật mình ngồi dậy.
Cái chăn trượt xuống dưới, hai tay cô cầm điện thoại, mở khóa màn hình, nhấp vào tin tức, không ngừng trượt xuống xem.
Nhìn thấy trong bản tin dán đầy những tấm ảnh mờ mờ và một loạt các lời bình luận phía dưới, cô ta tức đến toàn thân run lên.
Vân Khuynh! Nhất định là chủ ý điên rồ của con tiện nhân Vân Khuynh này.
Chắc chắn là cô ta! Vì tối hôm qua cô bị mấy người đàn ông Cao Thúy Vân phái đến làm nhục, bị phát tán, cả bụng đầy cơn giận không có chỗ xả, mới tung ra những tin tức này, dội gáo nước dơ bẩn ấy lên người cô và Lục Văn Bân !
Nhưng tin tức hôm nay đáng lẽ phải là Vân Khuynh phóng đãng trong hôn nhân ? Mấy clip của bọn họ đâu ? Sao không đưa lên đây ? Sao lại để Vân Khuynh tung những tin tức này lên trước ?
Phản ứng của Dương Liễu quá mạnh, làm cho Lục Văn Bân nhanh chóng để ý.
''Liễu nhi ? Xảy ra chuyện gì thế ? Sao em có vẻ...không vui lắm?'' Lục Văn Bân hỏi.
''Em...'' Dương Liễu cắn bờ môi mình, quay đầu nhìn Lục Văn Bân, nước mắt tuôn trào như dòng suối, rơi đầy mặt : ''Bân, chúng...chúng ta bị người ta mắng đó !''
''Những người đó sau khi xem tin tức, đều nói anh là thằng khốn vô tình vô nghĩa, còn nói em là dâm phụ lấy đức báo oán, em...''
''Sao lại như thế được ? Em...sao em lại trở thành Tiểu Tam là người mà người người muốn la muốn đánh được ?''
''Bân, anh từng nói, hai chúng ta mới là một đôi thật lòng yêu thương nhau, chúng ta chỉ là theo đuổi tình yêu của mình, không phải sao ?''
''Nhưng, bọn họ chửi khó nghe lắm...huhuhu''
Dương Liễu một đằng tỏ thái độ ''Yếu đuối đáng thương'' và còn ''Oan ức'', đằng khác liền ném điện thoại ra trước mặt Lục Văn Bân.
''Tin gì, để anh xem ?'' Lục Văn Bân nhăn mày, cầm lấy điện thoại.
Chỉ nhìn sơ qua, đã cắn răng hở lợi ra: ''Đáng chết mà, đây là cái gì đây ?''
''Tin này ai phát tán ra ngoài.''
''Đám ký giá đáng chết, dám không nói với ta câu nào đã tung những tin tức như vậy ra ngoài !''
''Không được ! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn của chúng ta...còn ảnh hưởng đến công ty...''
Lục Văn Bân có chút hoảng hốt.
Dương Liễu thấy anh ta không nghĩ tới Vân Khuynh, vừa lau nước mắt vừa nói: ''Bân, xem ra chị em thật sự hận em, trước đây chị ấy còn vu oan em hại chết bà nội, giờ lại...''
''Thực ra, nếu kết hôn với em, mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh, em cũng có thể không kết hôn với anh, ai bảo lúc đầu, chính em gật đầu đồng ý cho anh và chị kết hôn trước? Bây giờ người ở Vinh Thành đều biết chị em mới là vợ anh, em là thứ gì? Chính là người tình cướp ngôi vợ cả...''
''Chi bằng giờ em bỏ đứa con, trả anh về bên chị em, sau đó về Vân Gia, làm lại từ đầu rồi tìm người đàn ông mà giả đi ! ''
''Ba mẹ tối qua có nói với em, qua một thời gian nữa, sẽ đem cổ phần chuyển nhượng cho em, em có cổ phần, có tiền, không lo tìm không được người đàn ông muốn cưới mình...''
Những lời này của Dương Liễu, dù không trực tiếp nói tin tức là do Vân Khuynh tung ra, nhưng cô biết, Lục Văn Bân nhất định sẽ nhận định là Vân Khuynh làm.
Thêm nữa Lục Văn Bân và Vân Khuynh đang ồn ào vụ chia tay, chỉ có thể mong chờ vào cô ta lấy được cổ phần của Vân Gia để bù vào ngân sách trống của Lục Gia, mà Cao Thúy Lan lại một lòng mong chờ cô sớm ngày sinh đứa bé ra...cho nên, bất kể là Lục Văn Bân hay là Cao Thúy Lan, đều không thể bỏ rơi cô, bỏ rơi đứa bé.
Quả nhiên, Lục Văn Bân vừa nghe những lời này, lập tức đưa tay ôm lấy Dương Liễu an ủi nói : ''Liễu nhi, em đang nói bậy gì đó ? Em là vợ mà anh đã nhận định, là người từ đầu đến cuối trong lòng anh, người vợ duy nhất, sao anh có thể vì con tiện nhân Vân Khuynh mà bỏ rơi em được chứ ?''
''Lúc ban đầu chúng ta yêu thương lẫn nhau, tình yêu là thứ vĩ đại nhất trên đời này, chúng ta vì tình yêu thì có lỗi gì ?''
''Lỗi là ở con tiện nhân Vân Khuynh đó, cô ta và anh kết hôn lâu như vậy cũng chưa từng gây cho anh bất cứ phiền phức nào, còn luôn giúp công ty, anh cứ tưởng rằng cô ta ngoan hiền, nhưng giờ xem ra, con tiện nhân đó có tâm cơ của một con điếm ! Ly hôn muốn phân tài sản thì thôi đi, còn dám bày ra những tin tức này để đối phó với chúng ta nữa ?''
''Anh thấy con tiện nhân đó chán sống rồi ! Liễu nhi, em đừng buồn, giờ hai chúng ta là một, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thai khí !''
''Anh lập tức kêu người ra giải quyết việc này !''
Nói xong, Lục Văn Bân gỡ chăn ra, xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm cái, rồi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi gặp mẹ Cao Thúy Lan bàn đối sách.
Lúc anh ta xuống lầu, lại nghe tiếng Cao Thúy Lan đang trách móc một người đàn ông, xem tướng tá, đó là..cậu Cao Hùng ?!
Kỳ lạ là, một tay Cao Hùng vắt lên cổ, một chân thì băng bó dày đặc, bên người còn cầm theo cây gậy.
''A Hùng, em làm việc kiểu nào vậy ? Chị bảo em tìm mấy người làm nhục Vân Khuynh, chụp hình để cô ta thân bại danh liệt, để cho con tiện nhân đó và Văn Bân sớm ly hôn, cũng là để nhanh chóng cưới Dương Liễu về, đợi sau khi tình hình kinh tế của Lục gia ổn định, ăn nên làm ra, ta còn có thể niệm tình thân thích anh em giúp em mở một công ty nhỏ cơ mà ?''
''Nhưng giờ em nói với chị làm không xong ? Chính mình suýt chút nữa cũng tàn phế ?''
''Chị hỏi em, có ai mà không nể mặt Lục Gia nhà ta, mà lại dám đi giúp con tiện nhân Vân Khuynh đó đối phó bạo lực với cậu ? Cậu không phải nói là cậu đã tìm được 4 người đi chung với cậu sao ? 5 người mà không đối phó nỗi một người ?''
Lục Văn Bân nghe được những lời đó, không biết sao, trong lòng có chút không thoải mái.
Mẹ lại bảo cậu dẫn người đi làm nhục Vân Khuynh ?
Bất kể nói sao, Vân Khuynh giờ vẫn là vợ hắn, cho dù cậu không cần, cũng không thể tùy tiện để người đàn ông khác ''hưởng thụ'' cô ta chứ ?
Như vậy chả phải cắm sừng lên đầu hắn sao ?
Chuyện như vậy nếu thật sự thành công, lộ ra ngoài, quả thực có thể khiến Vân Khuynh thân bại danh liệt, nhưng cũng phải biết rằng có bao nhiêu người cười nhạo hắn.
Sao mẹ lại không suy nghĩ đến thanh danh hắn cơ chứ ?
Sau này anh là người nắm quyền của Lục Thị, chả lẽ để người ta nắm thóp đưa ra làm đề tài bàn tán khi ngồi uống trà ăn cơm sao ?
Nhưng cậu không thành công ? Ai đã giúp Vân Khuynh ?
Lục Văn Bân tiếp tục nghe.
''Chị, thật không phải người em mời đến bất lực, thực sự là người mà giúp con tiện nhân Vân Khuynh đó là người con không ngờ đến !'' Cao Hùng hậm hực nói.
''Là ai ?'' Cao Thúy Lan hỏi.
Cao Hùng : ''Tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Nhất Hàng !''
Cao Thúy Lan hùng hổ đứng dậy : ''Em nói ai ?''
''Chị, chị không nghe nhầm, chính là Hoắc Nhất Hàng !'' Cao Hùng nói : ''Chị không biết, thằng tiểu tử đó lúc ở nước ngoài đã từng luyện võ, tay chân ra tay rất tàn độc ! Em còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đạp phát...bác sĩ nói nếu anh ta dùng sức thêm xíu nữa, cái chân này của em và cánh tay sẽ tàn phế thật !''
''Chị, Hoắc Nhất Hàng có chút ân oán với Lục Gia nhà ta, hắn giúp con tiện nhân đó, chả phải là có âm mưu chống lại Lục Gia chúng ta sao ?''
''Cái gì ? Chú út ?'' Lục Văn Bân nhịn không được nữa, lập tức đi lên trước kinh ngạc hỏi : ''Sao chú ấy lại cùng một phe với Vân Khuynh ?''
Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ lại, lúc ở bệnh viện, hắn cũng gặp Hoắc Nhất Hàng.
Chả lẽ, lúc đó, Hoắc Nhất Hàng đã cố tình muốn tiếp cận Vân Khuynh rồi ?
Nếu vậy thì, vậy...
''Chả lẽ, tin tức hôm nay là bẫy của chú út sao ?''
''Tin tức ? Hoắc Nhất Hàng làm gì ?'' Cao Thúy Lan thấy bộ mặt đầy hoảng loạn của Lục Văn Bân, nhất thời có dự cảm không lành.
''Mẹ, người tự xem đi !'' Lục Văn Bân đưa điện thoại của mình cho Cao Thúy Lan.
Lúc này, đã có tin tức mới ra.
< Vụ án ngoại tình của Lục Văn Bân lại có thêm chứng cứ, trước hôn nhân sau hôn nhân đều ngoại tình ! Sau nửa năm kết hôn, bồ nhí đã có thai bảy tháng !>
<Cưới đại tiểu thư, ngủ với nhị tiểu thư, Liên Hôn giữa Lục Thị Và Vân Thị, chả phải là cuộc Dối Hôn sao ? Lừa tiền ? Lừa sắc ?>
<Cha mẹ Vân Thị yêu thương con nuôi, lại không tiếc hy sinh hôn nhân của con gái ruột ?! Thật là loại bố mẹ khốn nạn !>
<Bà mẹ chồng ác độc không ai bằng : Cao Thúy Vân vì muốn ép con dâu Vân Khuynh ly hôn, lại kêu anh em bên họ mẹ dẫn người đi hủy sự trong trắng của Vân Khuynh ! Kết quả....>
Tin mới ra lò, lại dẫn đến một làn sóng bàn luận sôi nổi.
Mèo ăn cá nói : Thấy qua cha mẹ thiên vị, cũng chưa thấy cha mẹ nào thiên vị như Vân Gia, chỉ biết tốt với con người khác, tốt thì cũng không nói gì, còn làm ra chuyện bần tiện, ghê tởm, thất đức như thế, thực sự là, tôi dự đoán là, hai người này, sau này chắc chắn về già không ai nuôi dưỡng...
Mười bảy phần no nói : Chuyện này chắc chắn có âm mưu từ trước, trước tiên cưới Vân Khuynh vào nhà, giúp Lục Gia giải quyết đống lộn xộn, sau đó một chân đá người ta ra, để Dương Liễu vào nhà, kế sách thật thâm độc ! Vân Khuynh oan quá ! Dương Liễu thật hèn !
Liễu như nói : Chả còn gì đáng nói, chỉ một câu, Thiện có thiện báo, ác có ác báo, đạo trời luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn trời, ông trời sẽ tha cho ai
Tôi là Diệp tử nói : Đây rõ ràng là nhà mẹ đẻ và ba mẹ chồng âm mưu hợp tác ức hiếp Vân Khuynh ! Sao tôi lại nói vậy ?
• Vân Gia trước giờ thiên vị con nuôi, con nuôi quen bạn trai có bầu chuyện lớn vậy chả lẽ không biết ?
• Nếu con nuôi mình và Lục Văn Bân đã chung chạ. Tại sao lại gả con gái ruột mình cho Lục Gia ? (Tôi đoán đằng sau đó chắc chắn có dính líu đến lợi ích gì đó, có thể bắt buộc phải gả Vân Khuynh đi mới thực hiện được.)
• Trong bản tin nói lúc Vân Khuynh rời khỏi nhà họ Lục vẫn là gái trinh, cũng tức là, nửa năm kết hôn, Lục Văn Bân chưa đụng vào cô lần nào, anh ta là trai cong sao ? Hay chưa từng làm chuyện đó với đàn bà, không có năng lực yêu ? Rõ ràng không phải, đứa con trong bụng Dương Liễu ở đâu ra chứ !
Chỉ có khả năng Lục Văn Bân cưới Vân Khuynh chỉ là hình thức, ý đồ thực sự là đã thỏa thuận với Dương Liễu xong hết rồi, thật nhẫn tâm, lấy hôn nhân người đàn bà ra để thành toàn cho cuộc sống vui vẻ và phong lưu bên người tình và chính mình, đê tiện đê tiện ! Khốn nạn khốn nạn !
• Sau khi con nuôi từ nước ngoài về, bụng lớn vào Lục Gia, chân tướng Dối Hôn đã lòi ra ? Sự thật Vân Khuynh bị ăn hiếp đã lòi ra ? Trai khốn nạn và cô em gái đê hèn tâm tư bần tiện lòi ra rồi chứ gì ? Cha mẹ Vân Gai tại sao không giúp Vân Khuynh đòi lại công bằng ?
Còn nữa, lần trước ở bệnh viện, nghe nói khi Vân Lão phu nhân đang tiến hành phẫu thuật, chỉ có mình Vân Khuynh ở ngoài canh giữ, cha mẹ Vân Gia đang lo chuyện gì đó còn Dương Liễu đi đâu, do cô động ! thai ! khí !
• Sau khi Vân lão phu nhân không may qua đời, Vân Khuynh về nhà cũ lo mai táng cho Vân lão phu nhân, tại sao cha mẹ không đến ? Tại sao người chịu ơn dưỡng dục Dương Liễu đó lại không đến ? Thậm chí, Cao Thúy Lan còn một lòng muốn hủy trong trắng Vân Khuynh ?
May mà không thành, nếu thực sự thành, tôi sẽ chửi ông trời ba tiếng, ông trời Không Có Mắt !
Như trên, hết !
Kiều Kiều An nói :.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro