131-133
Chương 131
Một bên khác, Lục Văn Bân đã tìm hết cách, cuối cùng đã tìm được Lục Bác Dương.
Ông ta trốn ở trong nhà của người tình trẻ tuổi mới nhất, người phụ nữ đó xuất thân từ trong núi sâu của nông thôn, tầm nhìn rất nhỏ, sau khi Lục Bác Dương mua một căn hộ 120 mét vuông có thang máy cho cô, cô liền vui mừng ở lại, cô không hề rõ chuyện của Lục Bác Dương, không biết ông ta rốt cuộc có bao nhiêu gia sản, làm nghề gì, chỉ biết ông ta là kẻ có tiền, có thể cho cô hết ăn rồi nằm, liền vui vẻ đi cùng ông ta.
Dưới hoàn cảnh khó khăn này, Lục Bác Dương không muốn bị những người của công ty đòi nợ tìm được, ba bốn năm sáu cô người tình của ông ta vừa nghe nói ông phá sản, lần lượt cắt đứt quan hệ với ông, ông bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể giả dạng làm người bạn trai đang hệ hò bình thường với người tình mới này, đến nơi đây tránh nạn một chút.
Nhưng cho dù là khu chung cư phù hợp nhu cầu, hộ gia đình phần lớn không quan tâm đến chuyện trong giới thượng lưu, Lục Bác Dương vẫn cảm thấy không quá an toàn, ông mua vé du lịch theo đoàn cho mình và người tình nhỏ, dự định trước tiên mượn sự yểm hổ của đoàn du lịch chạy đến vùng khác, lại từ vùng khác ngồi máy bay ra nước ngoài.
Lúc Lục Văn Bân tìm tới ông, ông đã ăn mặc kín mích, xách hành lý lên, chuẩn bị đi.
"Ba, ba đây là muốn đi đâu?" Lục Văn Bân ở ngoài cửa chặn Lục Bác Dương lại, không kịp chờ đợi hỏi ông chuyện của công ty: "Hạng mục ở nước ngoài đó rốt cuộc là chuyện thế nào? Tại sao lại bị tra ra vấn đề lớn như vậy, chúng ta là bị người khác hãm hại hay chuyện là thật? Ông nội tại sao bỗng nhiên chết? Nhà chúng ta phá sản có phải thật không? Ba xử lý thế nào? Bây giờ con phải làm gì? Con......"
"Đừng hỏi nữa!"
Một loạt các câu hỏi khiến Lục Bác Dương vô cùng nóng.
Ông nói: "Con hỏi nhiều thế, ba phải trả lời câu nào trước? Chuyện ăn xén nguyên vật liệu, lần lượt biến thành hàng nhái là chuyện ông nội con dặn làm, ông ấy ở trong nhà luôn luôn rất gia trưởng, ba có cách gì chứ? Đêm hôm đó biết xảy ra chuyện, ông nhất thời lo lắng, đột quỵ chết trên giường, sáng ngày thứ hai lúc ba phát hiện ra, người đã lạnh rồi!
Chuyện phá sản là thật, Lục thị lần này là bị hạng mục lớn đó lôi chết, không thể xoay chuyển, con cũng không cần nghĩ cách nữa, cũng may chúng ta là công ty trách nhiệm hữu hạn, sau khi tính xong tài sản, trách nhiệm cũng xong, nhưng vì để phòng không may, ba trước tiên cần phải ra nước ngoài tránh nạn!
Ba ở ngân hàng nước ngoài cất một khoản tiền, lần này đi, trong vòng một hai năm sẽ không trở về, hay là con đi với ba?"
Cuối cùng cũng là đứa con trai mà mình coi trọng nhất, Lục Bác Dương vẫn đem kế hoạch của mình nói cho Lục Văn Bân nghe, cũng dự định mang theo anh.
"Ra nước ngoài? Mấy năm cũng không trở lại? Vậy mẹ và Dương Liễu còn con trai con làm sao đây?" Lục Văn Bân hỏi.
"Con ngốc sao!" Lục Bác Dương nói: "Con người của mẹ con con còn không biết sao? Ngày thường đều có giấu tiền riêng, bà không đói chết đâu, Dương Liễu lúc trước cũng không có chuyển hết toàn bộ tiền cho Lục gia chúng ta, trong tay còn giữ 1 khoản tiền, nuôi nó và con trai con cũng không thành vấn đề.
Công ty phá sản rồi, những tên đòi nợ đó nhất định sẽ tìm đàn ông trước, cũng không đến nỗi đi ức hiếp cô nhi quả phụ đúng không?
"Vậy...... di thể của ông nội xử lý sao đây?" Lục Văn Bân vẫn còn có chút do dự.
"Mẹ con và vợ con không biết xử lý sao?" Lục Bác Dương nhìn đồng hồ một chút, rất không kiên nhẫn nói: "Con muốn đi thì bây giờ đi với ba, không đi thì đi về lo ổn thỏa những chuyện đó trước, rồi tự mình nghĩ cách tới tìm ba! Sắp đến giờ rồi, ba phải đi đây, tự con quyết định đi!"
"Con......" Lục Văn Bân nghĩ rồi lại nghĩ, cắn răng một cái: "Vậy được, ba, bây giờ con sẽ đi với ba! Trước khi tới tìm ba, con đưa thẻ cho Dương Liễu rồi, vốn muốn để cô ấy chữa bệnh cho mẹ, rồi mời bác sĩ tâm lý gì đó, khoản tiền đó cho họ cũng tốt!"
Bãn chất của Lục Văn Bân, vẫn là một cái người ích kỷ.
Lão gia tử mất rồi, Lục Bác Dương trốn rồi, anh đương nhiên cũng không nguyện ý ở lại bị tìm phiền phức.
"Tốt! đi!" Lục Bác Dương dắt tay người tình, dẫn đầu đi về phía trước, đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu hỏi Lục Văn Bân: "Con vừa mới nói mẹ con bệnh rồi, còn phải mời bác sĩ tâm lý? Bệnh gì mà ghê vậy?"
"Cái này......" Lục Văn Bân do dự có nên nói chuyện này cho Lục Bác Dương nghe không, nhưng anh biết quan hệ giữa mẹ và ba anh đã không rất tốt rồi, nếu như để cho Lục Bác Dương biết Cao Thúy Lan bị người ta ép đến khu ăn chơi, mà còn bị một đám đàn ông hiếp qua, khẳng định ngay lập tức sẽ vạch rõ ranh giới với Cao Thúy Lan.......
"Bỏ đi bỏ đi! Bà già đó hai ba ngày là nói mình bị bệnh này bệnh nọ, không nhất định là thật, loại người như bả, sẽ chăm sóc tốt cho mình, chúng ta đi nhanh đi!" Lục Bác Dương cũng không quan tâm chuyện của Cao Thúy Lan, thúc giục Lục Văn Vân đi lên phía trước.
Bọn họ cùng nhau vào thang máy, tivi quảng cáo trong thang máy bắt đầu đưa tin.
Hoắc Nhất Hàng cùng Vân Khuynh sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng này, hôn lễ sắp xếp ở nhà cũ của Vân thị.
Nói là nhà cũ của Vân thị, kỳ thật cũng không hẳn vậy, sau khi Vân Khuynh mua được nhà cũ từ trong tay Vân Bính Hoa và Tô Tương, đem tu sửa lại một phen, còn Hoắc Nhất Hàng cũng giá cao mua lại tòa nhà sát vách nhà cũ của Vân thị, thế là, trong quá trình tu sửa lại, liền kết hợp hai tòa nhà lại, trở thành nhà mới của Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh!
Trong tin tức nói, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh đã nhận xong giấy hôn thú, trước ngày đại hôn, Vân Khuynh sẽ tham gia tiệc nhận thân của Giang gia trước, chính thức nhận ba mẹ Giang gia, lấy thân phận là con gái của Giang gia xuất giá, mặc dù Vân Khuynh đã là người trưởng thành, việc nhận thân thế này cũng không có quyền lợi về mặt pháp luật gì, nhưng Giang gia lại vì đứa con gái này chuẩn bị một bộ đồ cưới trị giá 1 tỷ, đồng thời, sẽ tại đem 20% cổ phần của Giang thị chuyển nhượng cho Vân Khuynh trong bữa tiệc nhận thân!
Giang thị là hào môn chân chính của Vinh Thành, càng là doanh nghiệp lớn nổi tiếng cấp thế giới, 20% cổ phần bù được cả Vân thị và Lục thị!
Nhìn thấy trong tin tức, Vân Khuynh đứng giữa Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần, cười 1 cách ưu nhã ngọt ngào, sắc mặt của Lục Bác Dương càng thêm không tốt.
"Không ngờ tới nha đầu này lại sống càng ngày càng tốt, cũng là tên tiểu tử thúi mày mắt bị mù, nếu như mày không ly hôn với Vân Khuynh, chờ Vân Khuynh trở thành con gái của Giang gia, Giang gia nhất định có thể giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta cũng sẽ không tới mức phải phá sản và chạy trốn! Đúng là người thế nào sẽ có mạng thế nào! Dương Liễu đó rốt cuộc có điểm nào tốt, khiến mày buông bỏ một viên minh châu thế này mà đi cưới cô ta!"
Lục Bác Dương càng nói càng tức giận: "Không được! Mày không thể đi với tao, mày trở về ly hôn với ả sao chổi kia ngay, nếu không, còn không biết cô ta sẽ mang đến vận xui lớn gì cho chúng ta nữa! Dù sao danh tiếng của Lục gia chúng ta hiện giờ đã bị hủy hoàn toàn rồi, thêm chuyện gì nữa cũng không sao! Nhưng, đứa con trai đó của mày không thể cho nhỏ sao chổi đó được, dù sao cũng là huyết mạch của Lục gia chúng ta......"
Đây là đã quyết định không mang theo Lục Văn Bân cùng đi.
Lục Văn Bân cũng không có ý kiến phản đối.
Trên thực tế, giờ này khắc này, anh cũng cảm thấy mình đã trở thành trò cười mỉa mai!
Người phụ nữ mà anh phí hết tâm tư muốn thoát khỏi, bởi vì rời khỏi anh, càng ngày càng xinh đẹp rạng rỡ, mà anh lại trở nên nghèo túng chật vật như thế!
Anh đã sớm hối hận, dù là một mực không muốn thừa nhận.
Anh rất không cam tâm, lại luôn không biết làm sao.
Nhưng anh lại cảm thấy Lục Bác Dương nói rất đúng, đều là bởi vì Dương Liễu, Lục gia mới thất bại.
Nếu như Dương Liễu không có mang thai trở về, anh và Vân khuynh sẽ không ly hôn, Vân Khuynh sẽ không mang nhiều tài sản đi như vậy, danh tiếng của Lục gia cũng không bị bại hoại, dựa vào năng lực của Vân Khuynh, còn có thể giúp Lục thị rất lớn, chỉ cần đợi thêm một chút, Vân Khuynh sẽ được Giang gia coi trọng, trở thành con gái của Giang gia, có chỗ dựa và tài sản lớn hơn để giúp đỡ Lục thị, có tiền, Lục thị sẽ không ăn xén nguyên vật liệu trong hạng mục, làm thành hàng nhái, tất cả chuyện xấu cũng sẽ không xảy ra, Lục thị và anh đều sẽ chỉ trở nên ngày càng tốt.
Mà nếu như anh và Vân Khuynh không có ly hôn, ở chung thêm, anh sẽ phát hiện ra cái tốt đẹp của Vân Khuynh, hôn nhân của anh sẽ hạnh phúc, viên mãn, người người ghen tị, mà không phải bởi vì cưới một tiểu tam thân phận thấp hèn như Dương, nhận hết sự chế nhạo và chỉ trích, từ đại thiếu gia Lục gia mà ai cũng đều ngưỡng mộ trở thành một tên cặn bã mà ai cũng phỉ nhổ!
Ly hôn, ly hôn, anh muốn trở về ly hôn!—— Trong đầu Lục Văn Bân, kiên định ý nghĩ này.
Dù sao Lục thị sắp phá sản, ah cái gì cũng không sợ, chỉ cần ly hôn với Dương Liễu, anh sẽ một lần nữa theo đuổi Vân Khuynh, nhân lúc Vân khuynh còn chưa cử hành hôn lễ với Hoắc Nhất Hàng.
Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng nhận giấy hôn thú rồi thì đã sao? Anh không phải cũng nhận qua giấy hôn thú với Vân Khuynh sao? Có thể nhận lần thứ nhất tại sao không thể nhận lần thứ hai? Anh và Vân Khuynh là có cơ sở hôn nhân, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cũng chưa chắc có tình cảm.
Về phần đứa con của anh và Dương Liễu, có thể giành được thì giành, không giành được cho Dương Liễu cũng được, sau khi anh và Vân Khuynh kết hôn cũng có thể sinh con, mang theo đứa con dòng máu thấp hèn này của Dương Liễu, sau này trưởng thành cũng chưa chắc sẽ giỏi......
Ôm một suy nghĩ tự cho là đúng, ra thang máy, Lục Văn Bân ngay cả chào hỏi cũng không nói, liền vội vàng đi.
Lúc này, Dương Liễu đã xách Cao Thúy Lan về nhà, sau khi cô mang người về, ném cho người hầu liền đi kiểm kê thứ đáng tiền trong nhà.
Lục gia lập tức sẽ phải phá sản, nàng trước tiên cần phải nắm trong tay mình tất cả tài sản, xem tình hình trước, không ổn sẽ ly hôn với Lục Văn Bân, đuổi bà già phế vật và Lục Văn Bân ra ngoài, sau đó, cô cũng dễ dàng kiếm cành cây cao khác nữa.
Nếu như Vinh Thành không thể tiếp tục ở, đi những thành phố khác cũng được......
Lòng Dương Liễu tràn đầy sự toan tính ích kỷ, căn bản không ngờ tới Cao Thúy Lan đã như vậy rồi, còn nhân lúc cô không chú ý, chạy tới phòng đứa bé, ôm đứa bé ra, thẳng đến nghe tiếng khóc của đứa con, cô mới ý thức tới sự sai sót của mình, nhanh chóng chạy ra ngăn cản Cao Thúy Lan.
Cao Thúy Lan đã mang theo đứa bé, lên ban công của lầu ba.
Thấy Dương Liễu đuổi tới, bà lập tức vật lộn ngồi từ trên xe lăn đến ban công, nâng đứa bé lên cao, vẻ mặt âm hiểm nói với Dương Liễu: "Dương liễu, đồ mặt dày đê tiện mày, đồ kỹ nữ nát, tao đối phó không được mày, còn không đối phó được đứa con hoang này sao? Mày đừng tới đây, mày mà tới, tao sẽ ném đứa con hoang này xuống cho nó ngã chết!
Chương 132
Dương Liễu không có quá nhiều tình cảm với đứa con, nhưng dù sao cũng là đống thịt mà cô mang thai mười tháng sinh ra, cô dựa vào đứa bé này ngồi lên, cũng sớm coi đứa bé này là vật riêng tư của mình rồi, Cao Thúy Lan cầm đứa bé uy hiếp cô, cô đương nhiên không thể nhịn!
"Bà già phế vật, nếu bà dám đụng đến một sợi lông của đứa con tôi, tôi cam đoan lập tức đem video quay bà bị đám đàn ông đó hiếp đưa cho con bà xem! Để bà không còn mặt mũi nào gặp lại anh ta!"
"Ha ha ha" Cao Thúy Lan lại phát ra một tiếng cười bi thương, oán hận nói: "Tao sợ video trên tay mày, nhưng sợ sẽ chỉ khiến mày không xem tao là người! Cao Thúy Lan tao là là quý nhân được nuôi lớn trong phú quý, là dựa vào mặt để sống, Cao gia từ bỏ tao, Lục gia phá sản, tao đã là người tàn phế, lại bị ngươi hãm hại như thế, dù là thoi thóp hơi tàn tao cũng không đồng ý!
Hôm nay tao phải mang theo đứa con hoang mà mày sinh ra chết chung, tao vừa mới gửi một tin nhắn, nói là mày ép tao nhảy lầu, còn đem tất cả việc ác mày làm đều gửi cho con trai tao, tao chết rồi, nó sẽ giúp tao báo thù, thứ kỹ nữ nát như mày, cô cứ đợi mà bị phỉ báng đi, bị bắt vào tù sống những quãng đời còn lại đi!"
"Bà nói cái gì? Bà già phế vật đáng chết, bà vậy mà lại nói sự thật ra ngoài, mặt bà cũng quá dày! Dương Liễu có chút luống cuống, cô không nghĩ tới Cao Thúy Lan thật sự có can đảm nói ra mọi chuyện, bà còn tưởng rằng Cao Thúy Lan là người tham sống sợ chết, nếu không tại sao Lục Bác Dương đem Cao Thúy Lan đánh thành tàn phế chứ, Cao Thúy Lan cũng chỉ là dám giận không dám làm?
Nhưng thì ra Cao Thúy Lan để ý nhất chính là mặt mũi và bà tự cho là cao quý?
Chẳng lẽ Cao Thúy Lan trước đó trong bệnh viện mặc cho cô ức hiếp, cũng không phải sợ chết, mà là nghĩ tới việc trở về bắt lấy con cô trả thù cô?
Nếu quả thật là thế này, bà già phế vật này thật đủ độc, chỉ là, bà già phế vật này coi là thế này Dương Liễu cô quan tâm sao?
Lục gia cũng đã phá sản, cô cũng muốn tách ra với Lục Văn Bân, nghĩ cách tìm cành cây cao khác, dù sao tài sản mà trong nhà này có thể lấy được, cô cũng đã lấy về rồi, đứa bé này, ngay cả cha ruột là ai cô cũng không biết, cho dù chết cô cũng sẽ không quá đau lòng.
Không có Lục gia và Lục Văn Bân, chẳng qua chỉ là không có thân phận cao quý, cô còn có thể ôm lấy cái đùi thô hơn, đi mưu đoạt thân phận tốt hơn.
Không có đứa bé này, cô còn bớt đi bị vướng bận.
Còn về danh tiếng gì đó, đều cũng có thể được tẩy trắng, trong Vinh Thành không thể tẩy trắng, đến nơi khác luôn luôn có thể.
Nghĩ tới đây, trên mặt Dương Liễu liền hiện lên nụ cười ngoan độc giảo hoạt, cô bước từng bước về phía Cao Thúy Lan, vừa đi vừa nói: "Bà già phế vật, không nghĩ tới bà còn dám chơi chiêu này với tôi, thế nhưng bà cho rằng thế này tôi sẽ sợ sao? Bà cũng không nghĩ thử Dương Liễu tôi là người thế nào!
Cái danh trên người mà thôi, bà cho rằng tôi thật sự quan tâm?
Đều biết đứa bé đó là đứa con hoang, ngay cả nó là con của ai tôi cũng không biết, bà cho rằng tôi thật sự quan tâm sự sống chết của nó sao?
Lục gia các người cũng đã phá sản, Lục Văn Vân lại là loại người thay đổi thất thường, bà cho rằng tôi thật sự có cảm tình sâu đậm với anh ta sao?
Đừng ngốc nữa, Dương Liễu tôi đời này cũng chỉ sẽ sống vì bản thân, ai có thể mang cho tôi vinh hoa phú quý tôi sẽ thích ngủ với người đó, ai có thể cho tôi khoái lạc tôi sẽ theo người đó, tôi chính là độc phụ, mặt, dày thế đó, ha ha ha
Bà ném đi, bây giờ bà hãy ném đứa con hoang này xuống cho nó ngã chết đi, tốt nhất là bà có thể chết chúng với nó, tôi đúng thật muốn thấy bộ mặt bà già rác rưởi bà rơi xuống dưới sẽ ra sao, là đôi chân tàn phế vô dụng này chạm đất trước, hay là cái đầu ngu xuẩn của bà chạm đất trước!
Có lẽ là đầu? Bởi vì tôi càng thích nhìn sau khi bà rơi xuống, dáng vẻ óc văng khắp nơi, nhất định nhìn rất đẹp!"
Nói đến đây, Dương Liễu cách Cao Thúy Lan, chỉ còn cách một bước.
Cao Thúy Lan nghe cô nói như thế, lại do dự.
Bị một đám đàn ông dơ bẩn đê tiện chà đạp, còn là trong cái tuổi này của bà, còn bị các phóng viên chụp được, trở thành tin hàng đầu phát tán trên mạng, cô thật sự cảm thấy mình đã không còn mặt mũi gặp ai, lại thêm Lục gia phá sản, trước đó bà lại vì mua lại chứng cứ phạm tội của Dương Liễu đều xài hết tiền rồi, bà không còn hi vọng, không chết, sống, chỉ là đau khổ!
Không phải chìm ngập trong sự chế nhạo và ánh mắt khinh bỉ, thì chính là bị Dương Liễu ngược đãi, bà không muốn trả qua cuộc sống bi thảm như vậy!
Nhưng bà không có dũng khí chết, cũng nên tìm một chút động lực, thế là, bà nghĩ đến việc kéo đứa con của Dương Liễu xuống địa ngục chung.
Nhưng Dương Liễu lại nói cô cũng không thèm để ý đến đứa bé này?
Cao Thúy Lan do dự, bị Dương Liễu nhìn vào trong mắt, cô bước tới 1 bước, bắt lấy tay Cao Thúy Lan: "Bà già phế vật, loại phế vật như bà còn dám đấu với tôi? Bà xuống đây cho tôi, xem tôi có dạy dỗ bà đàng hoàng không không!"
Sau khi Dương Liễu bắt lấy Cao Thúy Lan, trong lòng giận dữ, một tay khác, không chút do dự nhéo mạnh người Cao Thúy Lan một cái.
Cao Thúy Lan đau nhức, trong lòng nhất thời hoảng sợ, bà nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, cái loại đau đớn mà Dương Liễu cầm kim đâm bà, và lúc Dương Liễu đưa bà đến bên trong một căn phòng nhỏ tối tăm, bị những tên đàn ông dơ bẩn mạnh bạo cưỡng hiếp, bà không biết sau khi Dương Liễu kéo bà từ ban công xuống, sẽ còn tra tấn bà thế nào.
Người phụ nữ giống ma quỷ này, thủ đoạn độc ác khiến bà thật sự cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết!
Thế là, bà làm ra động tác tránh né, nhưng hai chân bà không có cảm giác, không biết nặng nhẹ, lại thêm trong tay giơ một đứa bé, bản thân liền rơi vào tình huống trọng tâm bất ổn, Dương Liễu vừa nắm vừa nhéo, bà lại tránh né về phía sau, cũng không kiểm soát được cơ thể của mình nữa, cả người đều ngã về phía sau và rơi xuống!
Sức mà Cao Thúy Lan ngã về sau rất lớn, Dương Liễu căn bản bắt không nổi, cũng sợ mình bị rơi xuống theo, theo bản năng buông lỏng tay.
Sau đó, Cao Thúy Lan và đứa bé vừa ra đời không bao lâu kia từ trên ban công của lầu ba, thẳng tắp rơi xuống.
Chỉ nghe được "bang" một tiếng, Dương Liễu vội ghé lên ban công nhìn xuống, Cao Thúy Lan và đứa bé đều đã ngã trên mặt đất đá cẩm thạch, dưới thân, nhanh chóng chảy ra dòng máu đỏ tươi......
Cùng lúc đó, Lục Văn Bân vừa đúng lúc trở về!
Vốn dĩ anh về không nhanh thế, nửa đường nhận được tin nhắn của Cao Thúy Lan.
Cao Thúy Lan trong tin nhắn nói: "Văn Bân, con trai ngoan của mẹ, nếu như con trở về nhìn thấy mẹ chết, nhất định phải nhớ kỹ giúp mẹ báo thù, là Dương Liễu hại chết mẹ! Tất cả chúng ta đều bị ả kỹ nữ nát kia lừa, cô ta vừa mới bắt đầu đã có mục đích mà tiếp cận con, cô ta đã sớm giấu con lên giường với rất nhiều gã đàn ông khác, đứa con cũng không phải của con, chính cô ta cũng không biết là của tên nào.
Mẹ bị một đám súc sinh bẩn thỉu thấp hèn chà đạp, đều là Dương Liễu hại mẹ, bởi vì mẹ phát hiện chứng cứ cô ta dâm loạn! Đáng tiếc chứng cứ đã bị cô cướp đi, cô ta còn đưa mẹ vào trong hẻm, đưa năm trăm vạn cho một người gọi là anh Lão Hổ, để hắn tìm người đến chà đạp mẹ.
Mẹ đã bị giẫm trong bùn, làm xấu ặt con, mẹ cũng không dám gặp con nữa, nhưng Dương Liễu còn không chịu bỏ qua cho mẹ, mẹ dự cảm được mẹ rất nhanh sẽ chết trong tay cô ta, con phải nhớ kỹ báo thù cho mẹ, báo thù, báo thù......
Tin tức như vậy, đối với Lục Văn Bân mà nói, là cực kỳ chấn kinh.
Dương Liễu cùng lên gường với rất nhiều đàn ông sao? Chuyện này sao có thể chứ?
Dương Liễu đưa mẹ anh đến khu ăn chơi mặc người ta người chà đạp, chuyện này sao có thể chứ?
Dương Liễu không tốt lắm, từ sau khi cô ta gả cho anh, anh vẫn luôn bị xui, nhưng anh vẫn cho là chỉ là bởi vì số mệnh cô ta không tốt, hoặc là tâm tư cô ta có chút nặng, nhưng sao cô ta lại độc ác thế chứ?
Ngay cả đứa con cũng không phải của anh?
Điều này chẳng phải đang nói, anh bị Dương Liễu đội nón xanh vẫn còn không biết sao?
Nghi hoặc, phẫn nộ lần lượt vây lấy Lục Văn Bân, anh tăng tốc chạy về biệt thự.
Thế nhưng anh không hề nghĩ tới, anh vừa mới đi vào cửa, đã nhìn thấy mẹ và con trai từ trên lầu ngã xuống, ngã ngay chỗ phía trước cách anh năm bước không xa, máu chảy ba bước, thấy mà giật mình!
Mà khi anh hoảng sợ ngẩng đầu, lại trông thấy Dương Liễu ở trên ban công lầu ba, vươn tay ra lan can bên ngoài, đó rõ ràng là một động tác "đẩy" về phía trước.
Dương Liễu đẩy mẹ anh và con trai xuống lầu, ngã chết!
Trong đầu hiện ra một chữ "chết", trái tim Lục Văn Bân bỗng nhiên chìm xuống, anh vội xông lên trước, ôm lấy người mẹ đã bị ngã cả người đầy máu: "Mẹ, mẹ!"
Cao Thúy Lan vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, bà trừng lớn đôi mắt màu đỏ máu, trong miệng không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi, bà dùng sức lực cuối cùng chỉ lên trên lầu: "Tiện...... Tiện nhân hại mẹ! Báo...... Báo thù!"
Theo sau, đầu bà nghiêng một cái, hoàn toàn không còn hơi thở.
"Mẹ!" Giọng Lục Văn Bân run rẩy hô một tiếng.
Suy cho cùng cũng là người mẹ ruột đã sinh anh và nuôi anh nhiều năm như thế, nỗi đau thương của Lục Văn Bân là thật.
Anh phải qua một hồi lâu, mới chấp nhận được mẹ anh đã chết, rồi nhanh chóng qua xem đứa bé kia.
Đứa con vừa ra đời, ngay cả xương cốt vẫn còn mềm, sao chịu nổi ngã từ trên cao xuống? Sớm đã là tan xương nát thịt.
Dọa đến Lục Văn Bân bỗng nhiên co rút người lại về phía sau.
Dương Liễu thấy Cao Thúy Lan và đứa con đều rơi xuống té chết, cũng bị dọa sợ.
Một giây sau, cô lại thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm thì, nói là Cao Thúy Lan sau khi bị người ta hiếp nghĩ quẩn không muốn sống nữa, còn mang theo con của cô, cô còn có thể giả bộ là người vô tội......
Vốn dĩ cô cũng là người vô tội, cô cũng không nghĩ tới muốn chơi chết Cao Thúy Lan nhanh như thế, cô còn muốn từ từ hành hạ Cao Thúy Lan để hả giận mà!
—— Là Cao Thúy Lan bà ta ngu, leo lên ban công còn lắc qua lắc lại, rơi xuống ngã chết là mạng của bà ta!
Về phần đứa bé kia, dù sao cũng không phải đứa con mình thích, chết cũng chết rồi, đau buồn một giây là đủ rồi......
Ôm tâm tư như vậy, Dương Liễu mới ghé vào ban công nhìn xuống, muốn xác nhận tư thế chết của Cao Thúy Lan và đứa bé, nhưng lúc này, cô lại phát hiện Lục Văn Bân không biết trở về lúc nào, còn ôm Cao Thúy Lan gào khóc?
Cô lần nữa luống cuống.
Lục Văn Bân trở về khi nào thế? Anh ta có phải đã thấy mọi chuyện không?
Còn nữa, Cao Thúy Lan trước khi chết nói, đã đem những chuyện đó của cô đều nói cho Lục Văn Bân biết, là thật hay giả.
Nếu như là giả, đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng nếu như là thật......
Không được! Cô phải lập tức chạy xuống, chí ít làm bộ trước, thăm dò xem Lục Văn Bân.
Nghĩ tới đây, Dương Liễu tranh thủ thời gian chạy xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất, cô không có trông thấy, camera ở ngay góc độ của ban công, vẫn luôn phát sáng......
Chương 133
"Mẹ, sao mẹ lại nghĩ quẩn như vậy a!"
Dương Liễu từ cửa lớn chạy tới bên cạnh thi thể của đứa con trai và Cao Thúy Lan, nước mắt đầm đìa, quỳ xuống "bịch" một tiếng, vừa gào khóc vừa nói: "Dù bị hủy đi sự trong sạch, nhưng cũng đâu phải là lỗi của mẹ, sao mẹ phải tìm tới cái chết chứ?"
"Tại sao, tại sao mẹ còn dẫn theo con của con với Bân, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa biết thế giới này to lớn như thế nào, sao mẹ lại nhẫn tâm để nó chết theo mẹ như vậy!"
"Mẹ đi rồi, còn dẫn theo đứa con yêu quý của con, mẹ muốn con sống sao đây!"
Dương Liễu khóc khàn cả giọng, biểu cảm rất khoa trương, tỏ ra đang đau khổ đến cực điểm, ai nhìn thấy cũng dễ dàng bị làm cho cảm động.
Nếu như không phải Lục Văn Bân sớm đã nhận được tin báo của Cao Thúy Lan, nếu không phải anh đã nhìn thấy trước khi Cao Thúy Lan và đứa con bị rơi xuống lầu từng tiếp xúc qua lại với Dương Liễu, có lẽ anh sẽ tin Dương Liễu đang đau khổ thật!
Nhưng giờ này khắc này, anh nhìn Dương Liễu, chỉ có cảm giác xa lạ và cực kỳ căm hận.
Anh vậy mà tới tận bây giờ mới phát hiện ra người cùng chăn gối với mình suốt thời gian qua lại là một diễn viên xuất chúng tới như vậy!
Mà anh, lại bị người phụ nữ này lừa gạt lâu như vậy, thậm chí vì người phụ nữ này, làm qua nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy?!
Trong lòng căm hận cùng bi thương quá nhiều, anh bật cười "Ha ha ha".
Trên đường trở về đây, anh còn nghi ngờ tin mà Cao Thúy Lan báo với anh, anh cho rằng có thể giữa bà với Dương Liễu xảy ra mâu thuẫn, bà vì tức giận, nghĩ không thông mà nói xấu Dương Liễu, dù sao từ lâu mẹ anh cũng đã không vừa ý Dương Liễu rồi.
Nhưng bây giờ, mẹ anh đã chết, bà dùng cái chết để nói cho anh biết, Dương Liễu chính là một con quỷ sống!
Kỳ thật, trước đó, mẹ anh cùng Dương Liễu xuất hiện ở khu đèn đỏ anh đã hoài nghi Dương Liễu rồi. Cho dù là bị cưỡng ép, bị xâm hại thì cũng phải là Dương Liễu trẻ đẹp, tại sao Dương Liễu một chút thương tích cũng không có, mà người bị xâm hại lại là mẹ anh, một người đã lớn tuổi không còn nhan sắc?
Thì ra, đây đều là âm mưu của Dương Liễu!
Cô phải là một người độc ác như thế nào, mới có thể dùng thủ đoạn độc ác như vậy với một người đàn bà đã hơn 40 tuổi?!
"Bân, anh, anh cười cái gì?"
Tiếng cười của Lục Văn Bân khiến Dương Liễu có chút run sợ, cô ngước đôi mắt ướt lệ lên nhìn anh, yếu ớt nói: "Bân, anh đừng dọa em, mẹ và con của mình đã đi rồi, anh nén bi thương, đừng quá đau lòng."
"Tiện nhân!" Lục Văn Bân bỗng nhiên đứng lên, một cước đá vào người Dương Liễu: "Đã đến lúc này, cô còn giả bộ trước mặt tôi! Tôi thật sự rất hối hận, tại sao trên đời có biết bao nhiêu cô gái tốt, tôi lại cưới trúng một độc phụ như cô!"
"Cô cho rằng tôi không biết cô lén lút qua lại với thằng đàn ông khác ở sau lưng tôi hay sao? Cô cho rằng tôi không biết đứa con này căn bản không phải là con tôi hay sao? Cô tưởng tôi không biết chính cô đã đẩy mẹ tôi cùng đứa con xuống lầu hay sao? Con tiện nhân chết tiệt như cô! Bây giờ tôi chỉ hận không thể ngay lập tức xé xác cô ra!"
Lời của Lục Văn Bân, đã khiến Dương Liễu xác định được – Cao Thúy Lan nói với cô là đã nói hết mọi chuyện với Lục Văn Bân là thật.
Mà bây giờ bà ta đã chết, người sống thường sẽ tin tưởng lời của người chết, vì mọi người đều tin rằng lời của người chết là lời nói chân thật nhất.
Lục Văn Bân nhất định cũng nghĩ như vậy.
Nhưng trừ phi Cao Thúy Lan đã đưa cho anh chứng cứ gì đó, nếu không, sự nghi ngờ của anh cũng không làm được gì.
Người đã chết thì không thể mở miệng nói chuyện được, Dương Liễu cô không lẽ nói không lại người chết?
Vài giây ngắn ngủi, tâm tư của Dương Liễu đã thay đổi 180 độ.
Cô nhíu chặt lông mày, kêu lên: "Bân, anh nói cái gì? Cái gì mà em qua lại với thằng đàn ông khác? Cái gì mà con không phải của anh? Rồi cái gì mà em đẩy mẹ với con xuống lầu? Rốt cuộc anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Mẹ chết em cũng rất buồn, con chết em còn đau lòng hơn, đứa con là do em mang thai suốt 10 tháng trời sinh ra, anh không thể chỉ vì một phút đau lòng mà nói những lời khó nghe như vậy được!"
"Hay là anh ở ngoài nghe được tin đồn bậy bạ gì?"
"Bân, em đối với anh như thế nào không lẽ anh còn không biết hay sao? Em vì anh mà phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, em vì anh mà mang thai sinh con, vì anh mà phải tha hương nơi đất khách quê người để trốn tránh, về nước thì bị mang tiếng là tiểu tam, phải khổ sở tìm mọi cách để Vân Bính Hoa và Tô Tương chuyển cổ phần cho em, còn bị ông nội và ba anh hắt hủi vì họ thích giá trị mà Vân Khuynh đem tới cho họ hơn em, còn xém chút mất mạng vì sinh con cho anh."
"Chờ mãi tới lúc anh với Vân Khuynh ly hôn, em mới được kết hôn với anh, vừa kết hôn thì anh phát sinh quan hệ với Triệu Thanh Thanh, em cũng nhịn, thậm chí cô ta còn mang thai con của anh, em cũng không ép cô ta bỏ cái thai đó, thậm chí anh còn vấn vương với Vân Khuynh, em cũng giúp anh có được cô ta, dù là không thành công, nhưng cũng là do anh mà, em đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất, anh có biết không?"
"Vụ bị xâm hại, em cũng bị tổn thương mà? Dù em không bị thương về thể xác, nhưng xém chút nữa em cũng bị mấy thằng đàn ông ghê tởm kia xâm hại rồi, mặc dù em bị thương nhẹ hơn mẹ một chút, em cũng ráng gắng gượng đi qua chăm sóc cho mẹ, lúc đó có ai tới an ủi em không?"
"Lục Văn Bân, em vì anh bỏ ra nhiều như vậy, anh vì nghe những lời đồn đại bên ngoài mà nghi ngờ em, còn đạp em? Cuối cùng anh còn lương tâm không vậy?"
"Chẳng lẽ anh không biết những người bên ngoài bây giờ ai cũng mong chúng ta bất hòa để có cơ hội chế giễu chúng ta hay sao?"
"Còn nữa , anh nghi ngờ em ra tay giết hại mẹ anh với con của chúng ta? Là tại tinh thần của mẹ anh không được ổn định, ôm con của mình đi lên ban công, em vì muốn kéo mẹ lại, nhưng vì không kịp giữ mẹ lại nên mới xảy ra sự việc này, vậy mà anh lại nghi ngờ em ra tay giết hại bọn họ?"
"Nói một cách khác, cho dù em thật sự chán ghét mẹ anh, không lẽ em lại ra tay ngay trong nhà của mình, còn ở trước mặt anh hay sao? Hổ dữ không ăn thịt con a, em cũng là người làm mẹ, không lẽ em lại tàn ác tới nỗi ra tay với chính con ruột của mình? Lục Văn Bân, anh đang suy nghĩ gì vậy? Có phải anh bị điên rồi không?"
Mỗi câu nói của Dương Liễu đều được nói ra một cách đau lòng, như đã chịu rất nhiều ủy khuất, Lục Văn Bân đúng là có chút động lòng, nhưng thi thể của mẹ anh và đứa con đang nằm dưới đất vẫn còn chưa lạnh.
"Dương Liễu! Cô không cần phải xảo biện để che giấu nữa! Tôi không phải nghe đồn mà những chuyện này đều do mẹ tôi chính miệng nói cho tôi biết, nếu không phải tôi đã sớm biết mọi chuyện, có thể bây giờ tôi còn nhịn không được mà vỗ tay khen cô diễn giỏi đó, mặc kệ bây giờ cô có nói gì, tôi cũng sẽ không tin cô nữa!"
"Cô hại chết mẹ và con tôi, cô chính là hung thủ giết người! Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo cô lừa gạt, tố cáo cô giết người, cô cả đời này cũng đừng mong bước ra khỏi tù được! Nhưng trước hết, tôi phải ly hôn với cô, độc phụ như cô không xứng làm vợ của Lục Văn Bân này!"
Lục Văn Bân cũng là đang gạt Dương Liễu, anh không có chứng cứ, anh chỉ có một mẫu tin ngắn do mẹ anh gửi tới, không biết rõ đầu đuôi sự việc như thế nào, không thể chứng minh được điều gì, anh chỉ là đang giả vờ để xem Dương Liễu có nhận hay không!
Nhưng mặc kệ cô có nhận hay không, cuộc hôn nhân này, anh đã xác định phải ly hôn rồi.
Nếu như mọi chuyện đúng là do cô làm, anh nhất định sẽ bắt cô phải ngồi tù, cả đời này, anh cũng muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Xem như mọi chuyện không phải do cô làm, nhưng mẹ anh chết, con anh chết, chứng tỏ cô là một ngôi sao chổi chỉ mang tới tai họa, ở bên cạnh cô chẳng phải anh cũng sẽ nguy hiểm tính mạng hay sao?
"Cái cái gì? Mẹ nói?" Dương Liễu làm ra bộ dạng như chịu phải một đả kích rất lớn: "Sao mẹ có thể nói những lời như vậy được?"
Cô bổ nhào vào thi thể của Cao Thúy Lan, nắm chặt quần áo của bà, không ngừng lay thi thể của bà: "Mẹ, tại sao mẹ lại vu oan hãm hại con? Mẹ mau tỉnh lại, tỉnh lại nói rõ chân tướng mọi việc với Văn Bân đi! Con có hãm hại gì mẹ đâu, sao mẹ lại vu oan con như vậy?"
"Phải, con thừa nhận, con có không thích mẹ, có hơi lãnh đạm lạnh nhạt với mẹ, nhưng con cũng đâu có đối xử tệ với mẹ! Mẹ bị ba đuổi ra khỏi nhà, con cũng đâu có bỏ rơi mẹ, cũng cho mẹ ở lại mà. Mẹ thường xuyên nổi giận với con con cũng nhịn, chỉ có khi nhịn không được mới nói lại vài câu thôi mà!"
"Mẹ bị xâm hại cũng đâu phải lỗi của con, hôm đó là mẹ muốn ra đường mà, tại sao lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con, tại sao lại nói những lời hoang đường như vậy vu oan cho con?"
Dương Liễu đem hết toàn bộ sức lực, diễn vai mình là người bị hại vô cùng tinh tế.
Sở dĩ cô làm như vậy, không phải muốn được tiếp tục ở bên cạnh Lục Văn Bân mà là sợ anh báo cảnh sát, nếu thật sự báo cảnh sát, cảnh sát vào cuộc điều tra, chắc chắn sẽ xét nghiệm tử thi, lúc đó sẽ điều tra ra được chân tướng sự việc, vả lại trên người Cao Thúy Lan còn lưu lại rất nhiều dấu vết thương tích do cô gây ra!
Nhưng cô không biết, Lục Văn Bân sớm đã muốn cùng cô tách ra, cho dù chứng cứ không được thành lập, anh cũng sẽ tìm cách khác để ly hôn với cô, huống hồ bây giờ đang có cơ hội tốt như vậy?
"Ý của cô là mẹ tôi vu oan cho cô?" Lục Văn Bân cười lạnh nói: "Mẹ tôi tôi hiểu rõ nhất, bình thường đúng là bà hơi có chút lòng dạ tiểu nhân, nhưng ép bà phải dùng cái chết để chứng minh, thì chắc chắn lời bà nói là thật. Muốn biết chân tướng mọi chuyện, chỉ cần đơn giản báo cảnh sát để cảnh sát điều tra, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Ánh mắt anh dời qua nhìn vào thi thể của đứa con, lạnh lùng nói: "Còn đứa con này có phải của tôi hay không, chỉ cần làm giám định sẽ biết ngay. Dương Liễu, lần này cô đừng hòng lừa gạt được tôi nữa, lo mà chịu sự trừng trị của pháp luật đi!"
"Anh nằm mơ!"
Thấy mình khóc lóc diễn vai bị hại cũng không xoay chuyển được Lục Văn Bân, sắc mặt Dương Liễu lập tức thay đổi.
Cô đứng lên, một đôi mắt âm tàn hung ác nhìn chằm chằm Lục Văn Bân: "Anh muốn tôi ngồi tù? Hứ! Anh có chứng cứ gì? Anh không có chứng cứ thì cùng lắm chỉ có thể ly hôn với tôi thôi, anh tưởng tôi sợ ly hôn chắc?"
Chương 134
63134.
"Lục Văn Bân, anh đúng là ngu xuẩn tự đại như mẹ của anh vậy! Anh tưởng Dương Liễu tôi không có anh sẽ sống không nổi hay sao? Cái gì mà không xứng làm vợ của anh? Thật nực cười!"
Dương Liễu đưa tay lên, lau nước mắt giả tạo trên mặt mình, sửa sang lại tóc tai rối xù của mình, phủi đi tro bụi dính trên áo, chán ghét nhìn vết máu dính trên người mình, dùng đôi mắt khinh miệt nhìn Lục Văn Bân: "Anh nói tôi không xứng với anh, vậy ai mới xứng với anh? Nữ phục vụ ti tiện Triệu Thanh Thanh, hay là Vân Khuynh?"
"Lục Văn Bân, anh đừng tưởng bản thân mình tốt đẹp lắm! Anh chỉ là một công tử bột đốt tiền, chỉ biết xài tiền của gia đình, ngoài ra cái gì anh cũng không có, mà bây giờ Lục gia đã phá sản, anh ngay cả một tên ăn mày ở ven đường cũng không bằng!"
"Anh nghĩ anh còn có cái gì? Khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn? Nói thật, dáng vóc của anh cũng không phải đẹp lắm đâu. Hôm đám cưới, anh làm chú rể, mặc bộ đồ làm lễ cũng xem như có chút khí chất, nhưng người ta Hoắc Nhất Hàng chỉ ăn mặc qua loa cũng khí thế ngời ngợi, mới là nam thần hạng nhất, mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh ta, anh chẳng khác gì một thằng hề! Một phần trăm của người ta anh cũng không bằng!"
"Mà ngay cả kỹ thuật trên giường cũng không có, hàng thì vừa ngắn vừa nhỏ, sức cũng không có, lần nào cũng phải uống thuốc để trâu hơn được một chút! Lần nào quan hệ với anh xong tôi cũng phải chạy vào toilet dùng dụng cụ hỗ trợ mới thỏa mãn được mình. Nếu không phải vì muốn làm thiếu phu nhân của Lục gia, anh nghĩ tôi sẽ chịu làm vợ của anh sao!"
"Không sai, đứa con không phải của anh, nhưng chính xác là của ai tôi cũng không biết! Tôi ngủ qua với không ít đàn ông, nhưng ai cũng được hơn anh a! Đừng trách tôi, trách thì tự trách mình quá vô dụng đi thôi!"
"Đừng nói con của tôi không phải của anh, con của Triệu Thanh Thanh cũng có thể không phải của anh. Anh còn nhớ có lần dương vật anh bị đau tôi với anh đi khám không? Kết quả là tôi đi lấy giùm anh, kết quả cho thấy anh không có khả năng có con!"
"Cô, cô nói cái gì?" Lục Văn Bân mở to hai mắt, không tin nhìn Dương Liễu, hỏi: "Sao tôi lại có thể không có khả năng có con được. Hôm đó rõ ràng cô đã gọi điện nói với tôi là tôi hoàn toàn khỏe mạnh mà?"
"Tôi đương nhiên phải nói anh khỏe mạnh bình thường rồi, lúc đó tôi đang có bầu mà?" Dương Liễu cười khinh bỉ, nói: "Nói anh ngu đúng là không sai mà, không lẽ đáp án đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra được hay sao?"
"Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, chẳng phải anh nói muốn ly hôn sao? Bây giờ lập tức ly hôn, một tên phế vật gia đình phá sản như anh, anh nghĩ tôi còn muốn đi theo anh sao? Nhưng anh nên nhớ, căn biệt thự này lúc mua chỉ ghi tên của một mình tôi, vả lại tôi ngoại tình anh không có chứng cứ, nhưng anh ngoại tình với Triệu Thanh Thanh thì cả Vinh thành này đều biết, mà ả ta thì còn sống sờ sờ kia, ly hôn anh đừng mong được chia một cắc nào!"
"Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai, tôi ở cục dân chính chờ anh, cả hai bản hôn thú đều ở chỗ tôi, ngày mai sẽ đổi cả hai bản thành bản ly hôn, mai sáng 9 giờ, nếu anh không tới thì anh chính là con rùa rút đầu!"
"Còn về phần anh nói muốn tố cáo tôi, bắt tôi ngồi tù, anh có chứng cứ sao? Nếu không có chứng cứ thì anh làm gì được tôi? Tòa án với tù giam cũng đâu phải của anh?"
"Còn bây giờ thì đem theo thi thể của bà già phế vật này biến ra khỏi nhà tôi, nhìn thôi đã bực mình rồi! Nếu không phải anh nói Lục gia anh sớm sẽ có lại tiền, nhanh chóng biến thành phượng hoàng bay lên cao, tôi sẽ đi theo anh hay sao? Phế vật, lừa đảo! Lập tức xéo ra khỏi nhà tôi, để tôi còn tìm thanh xuân khác!"
Lục Văn Bân đứng im tại chỗ, sắc mặt xám xịt u ám.
Đả kích lúc Dương Liễu trở mặt đối với anh còn lớn hơn so với lúc Lục gia phá sản!
Lời của cô, đã chứng minh những gì mẹ anh nói là đúng – Cô đúng là một nữ nhân ti tiện mặt dày, từ lúc bắt đầu lại gần anh đã có tính toán, vì muốn bước vào hào môn của Lục gia, muốn dựa vào hào quang của Lục gia để thỏa mãn tư tâm của mình.
Cô chính là một con quỷ ích kỷ mưu mô, lúc ở Lục gia, lợi dụng Vân Bính Hoa và Tô Tương thiên vị cô mà ức hiếp Vân Khuynh, sau khi chiếm được lợi ích, lúc Vân gia gặp nạn, Vân Bính Hoa và Tô Tương hết tiền, lập tức hắt hủi bỏ rơi họ, bây giờ đối với Lục gia cũng tương tự như vậy!
Căn bản cô không hề có một chút tình cảm nào với anh, mọi chuyện cô làm đều là vì chính bản thân cô.
Một ả kỹ nữ thối tha bên trong toàn là thịt thối như cô, vậy mà anh lại để cô lừa lâu như vậy, còn tưởng rằng cô thật sự yêu anh, còn tưởng rằng dù cô không tài giỏi được như Vân Khuynh nhưng ít ra cũng là một cô gái hiền lành lương thiện.
Anh đúng là ngu, một cô gái lương thiện sao có thể làm ra nhiều chuyện xấu như vậy. Cô căn bản chính là một con rắn độc! (Giờ anh mới biết anh ngu hả Bân =)) )
"Cái con tiện nhân chết tiệt này, tao, tao đánh chết mày!" Lục Văn Bân bị chọc tới điên tiết, không quan tâm gì nữa, tiến lên túm lấy Dương Liễu định đánh cô.
Dương Liễu ngược lại không hề sợ hãi, dí sát mặt vào mặt anh, nói: "Anh dám đánh tôi, anh đánh đi đánh đi! Anh đánh tôi chính là bạo lực gia đình, lúc ra tòa ly hôn tôi càng có lợi. Tốt nhất là anh nên đánh chết tôi, nếu không tôi sẽ tìm đủ mọi cách khiến anh không thể tiếp tục ở lại Vinh thành này. Đánh chết tôi anh sẽ phải đền mạng, anh dám không?"
Lục Văn Bân siết chặt nắm đấm đưa lên cao, tiếng xương tay kêu răng rắc.
Cuối cùng lại không dám ra tay.
Dương Liễu đẩy anh ra, châm chọc nói ra bốn chữ: "Phế vật! Hèn nhát!"
Sau đó cô xoay người, đắc ý đi vào biệt thự, vừa đi vừa lắc mông, mặc kệ đứa con do chính mình sinh ra đang chết trên vũng máu.
Cuối cùng Lục Văn Bân chỉ biết đem thi thể của Cao Thúy Lan rời khỏi biệt thự, anh không dám đưa thi thể bà về nhà cũ Lục gia mà tìm một nhà mai táng gần đó hỏa thiêu thành tro, trở về gặp Triệu Thanh Thanh, nhờ Triệu Thanh Thanh ra mặt, dùng tiền kiếm người về Lục gia đem tro cốt của lão gia tử cũng hỏa thiêu, đem hai hủ tro cốt mai táng ở một nghĩa trang cách khá xa thành phố.
Sau đó, anh rút sạch túi đi đến cục dân chính, làm thủ tục ly hôn với Dương Liễu.
Từ nghĩa trang trở về, anh trở về chỗ của Triệu Thanh Thanh, chỉ sau vài tiếng ngắn ngủi, anh bất ngờ khi căn biệt thự đã đổi chủ.
Mới vào ở là một đôi vợ chồng trung niên, người chồng thì hiền lành nhưng người vợ thì khá khó tính, chỉ nói vài câu qua loa là Triệu Thanh Thanh đã bán căn biệt thự này cho họ liền đuổi anh ra ngoài.
Anh xông vào định hỏi thêm vài câu thì ngay lập tức vị giội cho một chậu nước bẩn!
Điện thoại di động vang lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Triệu Thanh Thanh: "Đứa con không phải của anh, tôi đã phá thai rồi! Tôi không yêu anh, tôi chỉ yêu tiền của anh thôi, đừng tìm tôi nữa! Cũng xem như chưa từng quen biết qua tôi."
Mưa càng lúc càng lớn, Lục Văn Bân bây giờ như một con chó lang thang không nơi nương tựa, chỉ trong phút chốc anh đã mất hết tất cả.
Không may cho anh, dù mưa lớn như thế nào, những tên đòi nợ cũng không bỏ cuộc, sau khi tìm được Lục Văn Bân, họ ở bên đường đánh anh một trận tơi bời khói lửa, kinh khủng nhất là có một tên đã vào ngay chỗ hiểm của anh, phế bỏ anh!
Cho đến khi cảnh sát xuất hiện, mấy tên giang hồ đánh anh mới gấp rút chạy trốn.
Rạng sáng, Lục Văn Bân được đưa tới cục cảnh sát, thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương ngoài da đã được xử lý.
Mắt anh sưng rất nghiêm trọng, cả thân thể run không ngừng, miệng thì không ngừng lập đi lập lại: "Là do ả tiện nhân đó hại tôi! Tôi muốn kiện cô ta, cô ta là hung thủ giết người!"
"Anh nói ai giết chết ai?" Cảnh sát kiên nhẫn hỏi thăm.
"Dương Liễu! Chính là cô ta! Chính là ả tiện nhân đó, cô ta đẩy mẹ tôi và đứa con xuống lầu, cô ta đã giết chết mẹ tôi, còn giết chết cả đứa con do cô ta đích thân mang nặng đẻ đau, cô ta chính là con rắn độc, cô ta chính là ma quỷ, là kỹ nữ thối tha ác độc nhất!" Cảm xúc của Lục Văn Bân đang rất kích động: " Còn có Triệu Thanh Thanh, cô ta nói thích tôi, thích tôi ròng rã 5 năm trời, cái gì cũng nguyện làm vì tôi, cuối cùng thì sao? Cũng là vì tiền của Lục gia mà thôi, đã vậy đứa con cũng không phải của tôi, không phải của tôi!"
"Lục Văn Bân, anh tỉnh táo lại một chút, khống chế cảm xúc của mình lại." Cảnh sát không có kiên nhẫn nghe Lục Văn Bân nói nhảm, chỉ quan tâm tới sự việc liên quan tới vụ án: "Anh nói Dương Liễu vừa giết chết mẹ anh và một đứa bé, anh có chứng cứ hay nhân chứng gì không?"
"Tôi chính là nhân chứng!" Lục Văn Bân nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy ả kỷ nữ đê tiện đó đẩy mẹ tôi và đứa con xuống lầu, tôi tận mắt nhìn thấy."
"Vậy vật chứng đâu?" Cảnh sát hỏi.
"Vật chứng tôi cũng có!" Lục Văn Bân nói, lấy điện thoại di động ra: "Mẹ tôi trước khi chết có gửi cho tôi một tin nhắn, nói nếu như bà có xảy ra chuyện gì là do Dương Liễu hại bà!"
Cảnh sát sau khi chụp lại tin nhắn trong điện thoại, liền nói với Lục Văn Bân: "Lục Văn Bân, có phải bây giờ anh muốn kiện vợ trước của anh, tố cáo cô ta giết chết mẹ anh và đứa con không? Nếu đúng như vậy tôi sẽ cùng với bộ hình sự lập án, nhưng anh nên nhớ, anh phải chắc chắc anh không phải do nhất thời kích động mà vu khống người khác, vu khống cũng là phạm tội!"
"Đứa bé đó không phải con tôi!" Lục Văn Bân giải thích một câu, liền hung tợn nói: "Đúng, tôi muốn kiện cô ta! Tôi không vu khống, cô ta chính là hung thủ giết người! Tôi sẽ thu thập càng nhiều chứng cứ càng tốt, vì cô ta tới Lục gia chúng tôi mà Lục gia mới phá sản, vì cô ta mà Lục Văn Bân tôi mới thảm như ngày hôm nay, cô ta đã lừa hết toàn bộ tiền của tôi, tôi phải bắt cô ta trả lại toàn bộ cho tôi."
"Lục Văn Bân, tôi phải nhắc nhở anh." Cảnh sát nói: "Tài sản của anh và Dương Liễu trong lúc ly hôn đã phân định rõ ràng, tài sản của Dương Liễu là của Dương Liễu, cho dù tội mưu sát thành lập, tài sản của cô ấy cũng không thuộc về anh, nếu tội lừa gạt thành lập, tài sản cũng sẽ được sung công."
Lục Văn Bân sửng sốt một chút, anh còn tưởng sau khi kiện thành công Dương Liễu, số tài sản đó sẽ thuộc về anh, lúc đó anh sẽ có chút tiền để theo đuổi Vân Khuynh.
Nhưng thì ra số tiền đó dù anh có làm gì cũng không có được?
Anh cắn răng, oán hận nói: "Coi như sung công, cũng không thể để lại con ả kỹ nữ đó! Con rắn độc như ả ta nếu còn tự do tự tại bên ngoài không biết sẽ còn làm hại bao nhiêu người vô tội, đồng chí cảnh sát, mấy anh hãy bắt tạm giam Dương Liễu, tôi rất nhanh sẽ tìm được chứng cứ, bắt ả ta phải đền tội!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro