Chương 2: Xa Cách
Ba năm sau, khi Lâm Kỳ 12 tuổi và Hạ Vũ 13 tuổi, gia đình Hạ Vũ quyết định chuyển đến một thành phố khác.
Tin tức này đến với Lâm Kỳ như một cú sốc. Cậu không thể tin được rằng người bạn thân thiết nhất của mình sắp rời đi. Hạ Vũ đã luôn ở bên cậu từ khi còn nhỏ, là người đầu tiên xoa đầu cậu khi cậu bị té ngã, là người kiên nhẫn lắng nghe cậu luyên thuyên về những chuyện vặt vãnh trong ngày. Bây giờ, chỉ sau một buổi họp gia đình, cậu ấy sắp biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Lâm Kỳ không chịu tin vào điều đó.
Những ngày trước khi Hạ Vũ đi, cậu không thèm nói chuyện với anh. Nếu đi ngang qua nhau trong khu chung cư, cậu sẽ quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy. Nếu Hạ Vũ gọi tên cậu, cậu sẽ giả vờ không nghe thấy mà chạy đi thật nhanh.
“Em giận anh sao?”
Một buổi chiều, khi Lâm Kỳ đang ngồi trên bậc thang trước nhà, Hạ Vũ tiến đến và hỏi.
Lâm Kỳ không trả lời. Cậu cúi đầu, dùng nhánh cây nhỏ trên tay vẽ những vòng tròn vô nghĩa xuống nền đất.
“Anh không muốn đi đâu.” Hạ Vũ tiếp tục, giọng trầm thấp. “Nhưng đây là quyết định của ba mẹ anh. Anh không thể thay đổi được.”
Lâm Kỳ cắn môi. Cậu vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói nhỏ xíu của cậu vang lên, mang theo chút nghẹn ngào.
“Vậy thì đừng đi.”
Hạ Vũ khựng lại.
“Em biết là không thể mà.” Cậu nói nhẹ nhàng.
“Nhưng em không muốn!” Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ hoe. “Anh nói đi, nếu em không muốn thì anh có thể ở lại không?”
Hạ Vũ im lặng. Cậu không thể trả lời câu hỏi này.
Lâm Kỳ cười nhạt. Cậu đứng phắt dậy, quay lưng bỏ chạy.
“Em ghét anh.”
Tiếng nói nhỏ nhưng rõ ràng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Hạ Vũ ngẩn người nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cậu nhóc. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Ngày cậu rời đi, Lâm Kỳ không ra tiễn.
Hạ Vũ đứng trước cửa nhà cậu, tay cầm quyển truyện tranh cũ – quyển mà cả hai từng đọc chung. Cậu biết Lâm Kỳ đang trốn, nhưng cậu không muốn ép cậu ấy phải ra mặt.
Cậu nhẹ nhàng đặt quyển truyện xuống trước cửa, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Kỳ trốn trong góc cầu thang, ôm chặt con mèo nhỏ của mình. Cậu nghe rõ từng bước chân của Hạ Vũ, nghe rõ tiếng đóng cửa xe, nghe rõ tiếng động cơ khởi động.
Nhưng cậu không chạy ra.
Cậu không muốn nhìn thấy cảnh Hạ Vũ rời đi, không muốn chứng kiến người duy nhất quan trọng với cậu biến mất khỏi thế giới của cậu.
Chỉ đến khi tiếng xe xa dần, chỉ còn lại sự tĩnh lặng, cậu mới từ từ bước ra ngoài.
Ánh mắt cậu dừng lại ở quyển truyện tranh trước cửa.
Cậu cúi người nhặt lên, mở trang đầu tiên. Một tờ giấy nhỏ rơi ra, trên đó có dòng chữ viết tay gọn gàng của Hạ Vũ.
“Anh sẽ quay lại tìm em. Đừng ghét anh nhé.”
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Gió hè thổi qua, nhưng lòng cậu lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro