Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 3 : HOẠT ĐỘNG THƯỜNG NGÀY CỦA ĐÔI BẠN NHÍ

Ngày nào cũng vậy ...

Sáng , Lưu Nguyên dậy từ rất sớm , cùng những người làm trong biệt thự làm những công việc nhà . Vì cậu nhỏ nhất nên được sắp xếp những công việc nhẹ hơn , phù hợp với cậu như : quét nhà , lau nhà , lau cửa sổ ... Và chuẩn bị bữa sáng cho cả cậu và Tiểu Huệ . Sau khi làm việc nhà và chuẩn bị bữa sáng xong , Lưu Nguyên sẽ lên phòng và gọi Tiểu Huệ dậy . Lần nào cũng vậy , Tiểu Huệ luôn làm nũng , chẳng bao giờ cậu gọi một câu mà chịu dậy ngay . Cậu kêu đến khàn cả cổ :
"Tiểu Huệ à ! Ngoan! Dậy đi , muộn học rồi kìa !"

" Kệ cậu ! Tôi không quan tâm !" Cô nói với giọng ngái ngủ đồng thời vơ lấy chiếc chăn chùm kín đầu . Cậu bất lực , túm lấy chiếc chăn lay lay cô :

" Thôi nào ! Dậy đi Tiểu Huệ à ! Rồi lát nữa tôi sẽ mua kẹo bông cho cậu ăn nhé !"
" Mấy cái  ?" Cô lật chăn ra , để lộ nửa khuôn mặt và hỏi

" Một nhé !" 

" Không" Tiểu Huệ vùng vằng , lại chui vào chiếc chăn ấm áp

" Vậy hai được không ? " Cậu  lại hỏi

" Ba cái thì may ra..." Cô đắc ý

" Được " Cậu tặc lưỡi . Thôi thì đành cố chịu , chiều lòng cô bé một chút  vậy .

 "Ô kê ! Tôi dậy luôn đây " Cô bật dậy nhanh như một cái máy , vẻ mặt hớn hở

Khi cô đang còn đánh răng rửa mặt , vệ sinh cá nhân , thì cậu đã dọn đồ ăn sáng ra bàn , toàn là những thứ có nhiều chất dinh dưỡng , ngon và bổ. Hai người cùng nhau ăn bữa sáng vui vẻ . Họ có vẻ rất hợp nhau , nên chuyện trên trời dưới bể gì cũng có thể kể được . Khi nào mà họ tám chuyện với nhau là quên trời đất luôn ý chứ ! Bữa sáng diễn ra trong hạnh phúc với những câu chuyện thú vị của hai người họ . Sau khi ăn bữa sáng , họ cùng nhau đến trường , cùng tung tăng trên con đường trải đầy màu nắng sớm . Con đường từ nhà tới trường luôn luôn ngập tràn tiếng cười của hai người họ - Tiểu Huệ và Lưu Nguyên . hai con người này luôn mang tiếng cười , những niềm vui cho mọi người , và cho cả những vật vô tri vô giác . Những con đường họ đi qua , hoa nở rực rỡ trong ánh nắng ấm áp . Trên cành cây , những chú chim như đang hót lên một bản nhạc tình ca chào đón hai người họ . Con đường dài rộng mà Tiểu Huệ và Lưu Nguyên đang đi , cũng chính là tương lai sau này của họ ...
---------------------------------------------------

Đến trường , họ đã đặt sẵn trước mục tiêu của mình . Phương Tiểu Huệ và Thiên Lưu Nguyên , hai cái tên sáng giá nhất trong toàn bộ những học sinh giỏi của khối . hai người rất thông minh , luôn dẫn đầu về cả hạnh kiểm , năng lực và đạo đức . Tiểu Huệ và Lưu Nguyên cùng học tập , cùng cố gắng phấn đấu trong mọi mặt . Lưu Nguyên thì giỏi về môn  toán , các môn về Khoa học Tự nhiên : Lí , Hóa , Sinh ,... còn Tiểu Huệ thì lại thiên về những môn Khoa Học Xã Hội: Văn , Sử , Địa , Anh ... Cô là một trong những học sinh giỏi Văn nhất của trường , còn Lưu Nguyên thì lại là một trong những cây toán của cả trường . Môn toán Tiểu Huệ học cũng rất tốt , tính toán rất nhanh , suy luận logic , nhưng không thể bằng Lưu Nguyên . Lưu Nguyên cũng khá môn văn , nhưng lại không bằng Tiểu Huệ . Hai người cùng bổ trợ cho nhau. Tiểu Huệ kèm Lưu Nguyên Văn , Sử , Địa ,Anh ... còn Lưu Nguyên thì giúp cô về toán , lí , hóa , sinh ... Kết hợp lại thành hai con người rất hoàn hảo . Một người chuyên Tự Nhiên , một người chuyên xã Hội , hai người như hai mảnh ghép  dính chặt lấy nhau, thân thiết với nhau như keo sơn , tạo nên một cặp thanh mai trúc mã khiến nhiều người phải hâm mộ , ghen tị và mong ước ...

----------------------------------------------------

 Sau khi học chính khóa ở trường , Tiểu Huệ còn đi tập thêm piano vào mỗi buổi chiều . Những buổi chiều ấy Lưu Nguyên thường học võ hoặc ở nhà dọn dẹp nhà cửa . Cứ mỗi buổi tối là hai người họ cùng nhau học bài chung ...

---------------------------------------------------

"Này , bài toán hai làm thế nào vậy Lưu Nguyên ?"

" À , bài này á , cậu chỉ cần áp dụng công thức của tỉ lệ nghịch rồi sau đó áp dụng tính chất của dãy tỉ số bằng nhau vào là được mà "

" Tôi chưa hiểu lắm ..."
" Là thế này nhé ...    " Lưu Nguyên giảng cho cô một thôi một hồi , viết viết lách lách các công thức... Cuối cùng cô cũng hiểu

" À ! Tôi hiểu rồi !"
" Ngốc ! Mãi mới hiểu được !" Cậu khẽ cốc đầu cô 

" A! Ai cho cậu cốc tôi hả ?" Cô tức giận

" Cốc cho cậu hết ngốc đi !Lè !" Cậu trêu cô
"Cậu mà cứ cốc thế là tôi càng ngốc hơn ý !"

Cậu không nói gì , chỉ cười

Một lúc sau , cậu lại quay sang hỏi cô :

" Tiểu Huệ , bài văn này làm thế nào đây ?" Cậu vừa nói vừa cầm vào quyển vở và chỉ chỉ vào đoạn văn cần phân tích

" Đầu tiên , cậu phải chỉ ra được đoạn văn này trích từ tác phẩm nào , tác giả là ai , hoàn cảnh sáng tác , rồi chỉ ra những biện pháp nghệ thuật , những nét đặc sắc trong đoạn văn và cuối cùng là nêu tình cảm của tác giả ..."

" Ồ ! Vậy mà tôi không nghĩ ra !"

" Thấy chưa ? Cậu cũng ngốc chả khác gì tôi đâu ! Vậy để bây giờ tôi sẽ đánh lại cậu !"

Cô giơ tay định đánh nhưng cậu né được , vậy là hai người đuổi bắt nhau khắp phòng .

" Lưu Nguyên ! Cậu đứng lại cho tôi !" 

" Còn lâu nhá ! Đứng lại để cho cậu bắt à ! Đồ ngốc ! "
" A! Cậu dám bảo tôi là đồ ngốc !"

Cô lấy cái gối phi vào chỗ cậu . Nhanh như cắt cậu dang tay túm lấy cái gối và lao về phía cô . cậu ném rất chuẩn xác , một phát ném trúng người cô . Thật  ra cái gối đó là 100 % cotton rất mềm và êm  , khi ném vào người cũng chẳng sao cả . Nhưng cô giả vờ đau , ngã xuống đất miệng nhăn nhó :

" Á !Đau quá ! Cậu ném tôi đau quá !"

Lưu Nguyên lo lắng lật đật chạy đến chỗ cô , hỏi :

" Cậu có sao không ? Tôi không cố ý ..." Vừa nói , cậu vừa đỡ Tiểu Huệ dậy 

Nhân lúc Lưu Nguyên không để ý , cô liền vùng dậy túm lấy cậu 

" Cậu bị lừa rồi "

Lưu Nguyên vùng vẫy chạy , hai người lại đuổi bắt . Lưu Nguyên vừa chạy vừa nói :

" Huệ Huệ ! Cậu dám lừa tôi !"

Bỗng Tiểu Huệ dừng lại hỏi :

" Cậu vừa gọi tôi là gì cơ ?"

" Huệ Huệ " cậu cũng không chạy , nhắc lại một lần nữa

" Tôi cũng có tên mới luôn hả ?  Từ trước tới giờ chưa có ai gọi tôi là Huệ Huệ hết ý !"

" À , tại vì tôi thấy tên cậu rất hay , rất phù hợp khi gọi là Huệ Huệ , tôi muốn gọi cậu như vậy để cho gần gũi hơn thôi ..." Cậu dừng lại , ngập ngừng nói tiếp : " ừm ... nếu cậu không thích thì thôi vậy , tôi xin lỗi ..."

" Ồ ! Tại sao cậu lại phải xin lỗi ?" Tiểu Huệ cười 

" Vậy là cậu đồng ý rồi à ?"

" Đúng rồi , cậu cứ gọi tôi là Huệ Huệ đi , Lưu Nguyên nhé !"

" Ô kê !" Lưu Nguyên đáp 

" Huệ Huệ ... Huệ Huệ ...Huệ Huệ ... " Cô vừa nhắc lại cái tên mới của mình  , vừa lẩm bẩm :"Cũng hay phết mà nhỉ ?"

Lưu Nguyên cười tươi . Từ đó , cậu gọi cô là Huệ Huệ . Một câu là Huệ Huệ ,  hai câu cũng Huệ Huệ ...

-----------------------------------------------------------

Cứ thế , ngày nào cũng như ngày nào , họ cùng nhau đến trường , cùng nhau học tập , cùng cố gắng trong mọi việc . Họ luôn mang đến những điều tuyệt vời trong cuộc sống , giúp cho quá trình học tập của họ luôn đạt thành tích tốt và giúp cho họ có một quãng thời gian học sinh tươi đẹp . Cuộc sống của họ muôn màu muôn vẻ , họ đã cùng trải qua rất nhiều chuyện , dễ có , khó cũng có . Họ luôn tìm cách giải quyết thật đúng đắn và công bằng . Để rồi sau mỗi chuyện ấy , họ lại hiểu nhau hơn và thêm gắn bó với nhau hơn .....

                                                                                                                   END CHAP3

[ Chap sau sẽ nói về một nơi rất thân thuộc của họ - là công viên nhé ! các bạn nhớ đón chờ để xem cô và cậu đã chơi những gì và gặp những chuyện thế nào ở công viên và cách giải quyết ra sao nhé  ]















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro