Chương 344: Carnival Mùa Hè 13
Sau khi thi đấu tiếp sức kết thúc, khán giả lại phi thường mong đợi giai đoạn trừng phạt.
Giống như luật của ngày đầu, đội đỏ thắng lợi sẽ tuỳ ý lựa chọn người trong đội thua chơi "Sự thật hay Đại mạo hiểm". Đội đỏ thua ngày đầu tiên trong trận đoàn chiến 10vs10 nhưng bởi vì Lưu Xuyên có giá trị cừu hận cao tồn tại nên 8 trên 10 thành viên của đội xanh chọn trừng phạt Lưu Xuyên. Phần còn lại của đội đỏ chỉ đứng nhìn xem trò vui.
Nhưng hôm nay khác rồi! Đội xanh thua. Đội xanh lạ không có ai mang cừu hận nhiều như Lưu Xuyên. Nên là mỗi người trong đội xanh đều có khả năng bị phạt. Lúc này mọi người đều lo lắng. Hình phạt gì đang đợi họ ở phía trước đây?
Sớm thôi, toàn bộ tuyển thủ đã trở về khu vực trung tâm của sân khấu. Trương Thư Bình cười nói: "Kết quả của đua tiếp sức đã có. Đầu tiên chúc mừng đội đỏ giành thắng lợi hôm nay. Là đội thắng, tất nhiên sẽ có phúc lợi!"
Tô Đồng theo ngay sau nói: "Kế tiếp chính là phần mà ai cũng mong chờ! Người thắng sẽ chọn ngẫu nhiên người ở đội thua chơi "Nói thật" hay "Đại mạo hiểm". Đội đỏ ai muốn chọn trước?"
"Không bằng thì đội trưởng lên trước đi" Trương Thư Bình vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiêu Tư Kính. "Tiêu đội chọn ai?"
Tiêu Tư Kính quyết đoán nói: "Tôi chọn Tô Thế Luân."
Tô Thế Luân: "..."
Bị điểm danh hai má Tô Thế Luân nóng lên, kiên trì bước lên một bước.
Lần trước lợi dụng cơ hội hỏi Tiêu đội về nụ hôn đầu, thích người như thế nào, đêm đó trở về khách sạn, Tiêu Tư Kính liền đem nụ hôn đầu cho anh.
Nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đêm đó, Tô Thế Luân cảm giác toàn thân nóng lên.
Ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ Tiêu Tư Kính. Tim Tô Thế Luân đập mất kiểm soát. Anh giả vờ quay đi bình tĩnh nói: "Tiêu đội muốn tôi làm gì?"
Tiêu Tư Kính trả lời rất đơn giản và rõ ràng: "Lần trước cậu hỏi tôi vài câu, nay tôi hỏi lại cậu."
Mọi người: "..."
Tô Thế Luân: "..."
Tiêu đội "ăn miếng trả miếng" khiến khán giả vỗ tay ầm ầm khen ngợi, fans của Thất Tinh Thảo đang xem trực tuyến hết sức cao hứng gửi hoa.
Lúc trước Tô Thế Luân gọi Tiêu đội và hỏi các vấn đề tương đối trực tiếp. Hiện tại đội đỏ thắng, Tiêu Tư Kính lập tức phản kích khiến Luân Thần trả lời các vấn đề đó. Thật đáng thương cho Luân Thần - tự kê đá đập chân mình.
Tô Thế Luân xấu hổ cười cười: "Trả lời cái gì? Tôi quên câu hỏi ngày đó rồi."
Lưu Xuyên ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Nụ hôn đầu."
"..." Tô Thế Luân sắp bị tức chết rồi, Lưu Xuyên à, nếu cậu không nói lời nào cũng không ai nói cậu bị câm đâu!
Lưu Xuyên còn đang ở đó tiếp tục nhắc nhở: "Cậu ngày đó hỏi Lão Tiêu hai vấn đề. Một là nụ hôn đầu khi nào và với ai. Còn thứ hai là có người mình thích không, thích kiểu người như thế nào... Tôi nhớ không sai chứ?"
Tiêu Tư Kính quay đầu nhìn Lưu Xuyên khen ngợi: "Trí nhớ rất tốt."
Lưu Xuyên mỉm cười: "Đó là đương nhiên."
"..." Tô Thế Luân thật muốn đem Lưu Xuyên này bóp chết.
Tiêu Tư Kính nhìn về phía Tô Thế Luân: "Nhớ lại chưa? Trả lời hai câu mà Lưu Xuyên vừa nói đi."
"..." Tô Thế Luận trầm mặc chốc lát, có chút ngượng ngùng sờ mũi nói: "Ừm, nụ hôn đầu... cách đây vài ngày, có một người mà tôi thích từ rất lâu thổ lộ, rồi sau đó..."
"Sau đó người đó hôn cậu?" Tiêu Tư Kính hỏi: "Đó là nụ hôn đầu sao?"
Tô Thế Luân đỏ mặt gật đầu: "Đúng."
Tiêu Tư Kính cười nhẹ: "Vậy giờ các người là ở cùng một chỗ sao?"
"Hẳn là tính đi?" Tô Thế Luân xấu hổ nói. "Người đó cũng không xác định tỉ mỉ."
Tiêu Tư Kính nói: "Nếu hắn hôn cậu thì khẳng định là đang đánh dấu khẳng định chủ quyền và muốn cùng cậu ở một chỗ, điểm đó không cần hoài nghi."
Tô Thế Luân: "..."
Tiêu Tư Kính chắc cũng đại diện cho trường phái biểu diễn, có thể nói ra những lời nghiêm trang như này...
Bất quá trả lời của Tô Thế Luân cũng khiến fans của Thất Tinh Thảo phấn khích. Luân Thần mấy năm gần đây luôn tận tâm lao lực quá độ vì chiến đội. Mỗi lần Tiêu đội sinh bệnh anh đều phải lo cả đối nội lẫn đối ngoại. Fans cũng thấy đau lòng cho đội phó nhà mình.
Luân Thần dùng quá nhiều thời gian cho đội, chưa tình có mối quan hệ nghiêm túc nào, cũng chưa từng có scandals nào cả. Hiện tại công khai nói mình đã có nụ hôn đầu với người mình thích. Mọi người rất cao hứng. Các fans liên tục gửi lời chúc mừng.
Lời chúc trên Weibo: "Mặc kệ Luân Hồi Vãng Sinh thích ai, miễn là cậu hạnh phúc. Hy vọng người kia có thể chăm sóc cho cậu. Cầu chúc cậu luôn hạnh phúc."
Cả vạn lời chúc trên Weibo, đường nhiên còn cả lời chúc ở hiện trường, Tô Thế Luân còn chưa nhận thức được.
Nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt, cũng không muốn khiến cậu bối rối, hắn tiến về phía trước nhẹ nhàng ôm Tô Thế Luân một chút rồi nói: "Chúc cậu hạnh phúc."
Một cái ôm của tình bạn, phảng phất như đội trưởng chúc mừng đội phó, hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay cho cái ôm và lời chúc của Tiêu đội.
Nhưng mà không ai biết tại thời điểm mọi người không nghe thấy được, Tiêu Tư Kính ghé sát bên tai Tô Thế Luân thì thầm: "Tôi yêu em."
"..." Hốc mắt Tô Thế Luân nóng lên, lập tức đáp lại cái ôm của hắn. Sự thật bọn họ cùng một chỗ hiện tại chưa thể công khai, tương lai còn phải đối mặt với nhiều cửa ải khó khăn...
Nhưng trên sân khẩu Carnival lần thứ 13, Tiêu Tư Kính ôm lấy anh nói thầm "Tôi yêu em" là hình ảnh mà cả đời này anh không thể nào quên được.
Tôi yêu em...
Có thể nghe được lời bày tỏ chân thành này phải may mắn đến nhường nào cơ chứ?
Tô Thế Luân cảm thấy một khắc kia mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Bị Tiêu Tư Kính ôm gắt gao trong ngực, cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng tuyền đến, trên vũ đài đèn chiếu sáng, dưới vũ đài có tiếng vỗ tay nhiệt nhiệt tạo thành một khung cảnh không chân thật - giống như một giấc mơ. Ở trung tâm sân khấu, chỉ có hai người còn lại – hai người yêu nhau, gắt gao ôm lấy nhau như thế cái ôm này là duy nhất, cũng là vĩnh hằng.
Khi tiếng vỗ tay dưới sân khấu dừng lại, Tiêu Tư Kính mới buông cái ôm ra, mỉm cười nhìn Tô Thế Luân, quay đầu trở về đội đỏ nói: "Thế Luân qua cửa, người tiếp theo đi."
Tô Thế Luân giả vờ như không có việc gì nói: "Qua rồi nhỉ? Vậy tôi trở về đội."
Trương Thư Bình không muốn làm khó hai người nói: "Luân Thần qua cửa, mời trở về đội xanh. Tiếp theo mời Xuyên đội, cậu tới nhé?"
Lưu Xuyên đứng dậy với một nụ cười trên mặt: "Được, tôi liền không khách sáo!"
Nhìn thấy nụ cười của Lưu Xuyên, nhiều thành viên của đội xanh bắt đầu lo lắng. Lần trước mình trừng phạt Lưu Xuyên thảm vậy, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ ra cách thức kinh khủng để trả lại!
Nhiều người cúi đầu để giảm độ tồn tại, hy vọng đừng bị điểm danh, nhất là Dương Kiếm đầu sắp chôn đến ngực rồi.
Lưu Xuyên rất nhanh đưa ra phương án: "Không bằng như vậy đi, chiến thuật "ăn miếng trả miếng" của Tiêu đội khá hay, tôi cũng thấy thích. Ngày đầu tiên mọi người phạt tôi như nào, giờ làm lại y chang là được."
Mọi người: "..."
Còn có thể như vậy sao? Nếu biết trước thì liền hạ thủ lưu tình rồi.
Đường Ngự Phong lập tức nghiêm trang nói: "Anh chọn cả đội một lúc, cũng không hợp quy tắc."
Ngày đó hắn yêu cầu sư huynh nhảy một đoạn nhưng hắn không thể nhảy được.
Tạ Quang Nghị cũng nói: "Xuyên Thần, cậu muốn 1vs10 hả? Không tốt lắm đâu?"
Hứa Hân Nhiên cũng nói: "Đúng rồi, Xuyên Thần chỉ định gần như toàn bộ đội xanh một lúc, kế tiếp mỗi người ở đội đỏ lại chọn chúng tôi. Mọi người chẳng phải chịu thiệt sao? Dựa theo quy tắc chỉ có thể chọn một mới đúng đi. Nếu nhiều nhất chỉ được chọn một người khác làm đạo cụ."
Hứa Hân Nhiên yêu cầu Lưu Xuyên cùng Dương Kiếm PK người thật với vũ khí. Cũng thật là hài, phải lúng túng thế nào nếu Xuyên Thần yêu cầu cô vác vũ khí của Phật Thiếu Lâm trở thành một đại sư! Quá doạ người!
Những thành viên đội xanh đồng thời bất mãn, chủ trì Trương Thư Bình quay đầu nhìn Lưu Xuyên: "Cậu không thể điểm danh cả một đội, nhiều nhất chỉ được chọn hai."
"Được rồi." Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn mọi người. "Những người khác trước hết bỏ qua, chọn Tứ Lam và Tần Dạ trước."
Những người khác thờ ra nhẹ nhõm, Lam Vị Nhiên cùng Tần Dạ bị kéo đến cùng lúc.
Lưu Xuyên nói: "Tứ Lam lúc ấy yêu cầu tôi gọi điện thoại tỏ tình còn Tần Dạ kêu tôi diễn theo kịch bản, đúng chứ?"
Lam Vị Nhiên cùng Tần Dạ lập tức quay đầu, giả vờ mình không nghe thấy gì hết.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: "Hôm nay, hai người chính thức thổ lộ với nhau đi. Bình thường tôi cũng rất mệt khi nghe hai người cãi nhau. Nay muốn thấy hiện trường tỏ tình, thể hiện được sự ngọt ngào, ấm áp. Lần này tôi là đạo diễn. Có qua không do tôi quyết!"
Lam Vị Nhiên: "..."
Tần Dạ: "..."
Lưu Xuyên đưa ra đề nghị kéo cả hai người xuống nước cùng lúc, bọn họ nhìn nhau, đồng thời lộ ra "Tôi rất ghét bỏ cậu".
Tần Dạ nhíu mày nói: "Có thể hay không đổi đối tượng thổ lộ? Đối với Tứ Lam tôi căn bản không nói nên lời."
Lam Vị Nhiên nói: "Nếu Tần Dạ thổ lộ, tôi sẽ thấy ác mộng, này không phải là kịch bản ấm áp mà là kinh dị rồi!"
Người xem cười to.
Tần Dạ cũng nói: "Đạo diễn, làm ơn đổi đi, không thì tôi không diễn."
Lam Vị Nhiên nói: "Tôi cũng không diễn đâu."
Nhìn hai người đồng lòng nhất trí, Lưu Xuyên không có lựa chọn nào đành nói: "Được rồi, được rồi." Vậy chỉ thay đổi người nhưng vấn đề quy tắc vẫn như cũ. Chỉ khi nào đối phương đồng ý mới tính là qua."
Tần Dạ tự tin nâng khoé miệng: "Này quá dễ, để tôi."
Tổ đạo cụ lập tức đem điện thoại lên sân khấu. Tần Dạ dứt khoát bấm một dãy số, phòng huấn luyện của chiến đội Long Ngâm đang xem trực tiếp thì thấy điện thoại người nào đó vang lên.
Là Lý Tưởng.
Lý Tưởng vội vàng bắt máy, âm thanh vang vọng ở hội nghị vô cùng phấn khích: "Hey, Dạ Dạ, tôi đang xem trực tiếp, anh thật sự gọi cho tôi hả. Anh muốn tôi nói gì, tôi liền nói cho anh nghe. Tôi đang chăm chú lắng nghe này!"
"Cậu thật dông dài! Tần Dạ thản thiên nói. "Tôi thích cậu, chúng ta cùng liền một chỗ đi."
Các fans của Dạ Sắc phấn khích cúng bái sát đất. Dạ Dạ tỏ tình khí thế vậy ai dám nói không. Dám nói không, trực tiếp dùng bộ Cửu âm bạch cốt trảo giết chết.
Lý Tưởng cười gãi đầu, đè xuống kích động, ôn nhu nói: "Tôi chưa nghe rõ, anh nói lại lần nữa đi!"
Tần Dạ nói từng chữ: "Tôi, thích, thích, cậu!" Nghe rõ chưa?
Lý Tưởng nói: "Tôi còn muốn nghe lần nữa."
Khán giả: "..."
Tên khốn này chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ. Trước mặt nhiều người như vậy thổ lộ phỏng chừng là vui vẻ đến hỏng.
Tần Dạ nhíu mày nói: "Tốt thôi, nếu như cậu không đồng ý, tôi gọi người khác."
Lý Tưởng vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, tôi đồng ý! Cực kỳ đồng ý! Liền cùng một chỗ! Tôi cũng thích anh!"
Thanh niên ngây ngô khiến khán giả cười vang. Đại sư này đúng là kẻ dở hơi.
Tần Dạ không nhịn được mỉm cười nói: "Vậy mới đúng, tôi cúp."
Gác điện thoại xong nhìn Lưu Xuyên: "Qua rồi ha?"
Lưu Xuyên kinh ngạc nói: "Lý Tưởng từ lúc nào dễ nói chuyện vậy? Có thật không vậy?"
Tần Dạ tâm tình vô cùng tốt: "Dù sao cũng qua rồi người tiếp theo."
Lý Tưởng tại sao đột nhiên bỏ qua cho Tần Dạ, Lưu Xuyên nhất thời không đoán ra, có lẽ bởi vì số lần Lý Tưởng PK cùng Tần Dạ nhiều nên mối quan hệ tốt đẹp, hay bởi vì cậu ta không muốn khiến Tần Dạ bối rối?
Tần Dạ dễ dàng thông qua khiến Lưu Xuyên rất ngoài ý muốn. Đến lượt Tứ Lam khẳng định không dễ vậy, Lưu Xuyên ôm cánh tay xem kịch vui nói: "Tứ Lam, gọi lẹ nào."
Tứ Lam nghĩ một hồi liền gọi cho tiểu thiếu niên Dư Hướng Dương.
Tiểu Dư khi nhận điện thoại rất kinh ngạc. Nhìn ID dãy số từ Thượng Hải, liền biết là từ hiện trường Carnival. Cậu lập tức đứng đứng lên hưng phấn mà nhận điện thoại: "Đội phó hả, muốn thổ lộ sao?"
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: "Ừm, tôi thích cậu lắm, Tiểu Dư ở cùng tôi một chỗ được không?"
Tiểu Dư nói: "Không được, tôi mới vừa đến 18 tuổi, chưa muốn yêu đương."
Khán giả: "..."
Khán giả xem trực tuyến cũng cười chết với màn này, cậu thiếu niên này có thể xem là vấn đề lớn cho Tứ Lam.
Lam Vị Nhiên bất lực nói: "Tôi đang ở Carnival, cậu không xem trực tiếp sao? Trước đó Xuyên đội gọi Trạch Văn, Dạ Dạ gọi Lý Tưởng đều dễ dàng qua, sao cậu không học tập bọn họ giúp tôi qua cửa. Ngoan, đồng ý lẹ lên!"
Tiểu Dư nghiêm túc nói: "Không được, tôi là người có nguyên tắc."
Xem Tiểu Dư nghiêm trang cùng Tứ Lam tranh luân, mọi người trong phòng huấn luyện của chiến đội Long Ngâm cười nghiêng ngã. Lý Tưởng giơ ngón tay cái: "Tiểu Dư, cậu mạnh nhất, Tứ Lam khẳng định muốn đánh chết cậu."
Ngô Trạch Văn đối với Tứ Lam biểu thị sự đồng tình.
Lam Vị Nhiên tiếp tục nói: "Tiểu Dư đồng học, nếu cậu không đồng ý, có tin tôi trở về trực tiếp lấy mạng cậu không?"
Tiểu Dư nói: "Xuyên đội đâu rồi? Đội phó muốn giết tôi."
Lưu Xuyên lại gần nói: "Yên tâm, tôi bảo kê cho cậu."
Có đội trưởng bảo kê, lá gan Tiểu Dư càng lớn: "Tứ Lam, tôi không đồng ý cùng một chỗ với anh đâu. Tình cảm với tôi là thứ rất là nghiêm túc. Không đùa giỡn được. Lần này anh khẳng định không qua cửa rồi."
Lam Vị Nhiên: "..." Thật muốn trở về giết cậu ta!
Tiểu Dư tiếp tục hỏi: "Nhân tiện, nếu không qua được có bị trừng phạt không?" Ngữ khí còn rất hưng phấn.
Chủ trì Trương Thư Bình giải thích: "Nếu không qua cửa, phải tiếp tục chơi trò chơi cho tới khi tìm được ai đó giúp cậu ta qua cửa."
Gọi điện thoại thổ lộ, từng có một lần ở hội nghị, Lưu Xuyên bị chỉnh ác gọi điện thổ lộ, cùng người bày tỏ vô số lần. Gọi đến 10 người vẫn chưa qua cửa. Lưu Xuyên muốn khóc. Cuối cùng gọi cho người thứ 11 tại Hoa Hạ là Lương Hải Tân, tiểu Lương tương đối mềm lòng mới bỏ qua cho anh.
Năm nay bởi vì có Trạch Văn nên Lưu Xuyên mới thành công với chỉ một lần gọi – có học bá đúng là thật tuyệt vời!
Tần Dạ cũng dễ dàng qua cửa, đáng thương cho Tứ Lam gặp Dư Hướng Dương là tiểu quỷ, rối rắm nửa ngày vẫn bị từ chối, không thể qua cửa. Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ gọi Giang Thiếu Khuynh.
"Thiếu Khuynh, tôi thích cậu, có thể cùng một chỗ với tôi không?"
Thiếu Khuynh mỉm cười nói: "Thật xin lỗi đội phó, tôi đối với chuyện tình cảm cũng phi thường nghiêm túc, không có cách nào đồng ý với anh."
Lam Vị Nhiên gác điện thoại, tiếp tục gọi Từ Sách: "A Sách, tôi rất thích cậu, cũng thích chó của cậu, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng Jojo được không?
Từ Sách quyết đoán nói: "Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Lam Vị Nhiên: "..."
Sau vài cú điện thoại đều bị cự tuyệt. Dường như những người ở liên minh đều liên thủ trừng phạt anh. Lam Vị Nhiên nhìn Lưu Xuyên bất lực nói: "Có thể đổi game không? Gọi điện thoại tỏ tình này năm nào cũng chơi, không sáng tạo chút nào."
"Đây là hạng mục truyền thống.". Lưu Xuyên nói: "Nếu cậu không thể qua được cùng đừng vô lại đổ thừa."
Lam Vĩ Nhiên nghĩ nghĩ nói: "Có thể hay không tôi tìm ai đó giúp tôi qua cửa tại hiện trường?"
"Tại hiện trường" Lưu Xuyên kinh ngạc nói: "Cậu nói 20 vị tuyển thủ trên đài và cùng khán giả bên dưới?"
Trương Thư Bình vội nói: "Người xem không tính, nếu trực tiếp gọi fans lên, thì fans nhất định nguyện ý giúp anh qua cửa. Nếu vậy thì sẽ tạo nên tiền lệ, sau này cũng không còn ý nghĩa nếu ai cũng tìm fans hỗ trợ."
"Tôi không gọi khán giả." Bị chọc thủng tâm tư, Lam Vị Nhiên đành nói: "Chỉ chọn trên sân khấu."
Lưu Xuyên cùng Trương Thư Bình nhìn nhau, gật đầu đồng ý: "Được, nếu có thể tìm được thì liền qua cửa."
Lam Vị Nhiên nhìn quanh một hồi, trần mặc một lúc rồi dừng lại trước mặt Diệp Thần Hi nói: "Diệp thần Hi."
Diệp Thần Hi tiến lên một bước: "Vâng."
Lam Vị Nhiên nói: "Tôi thích cậu, chúng ta cùng một chỗ đi."
Khoảnh khắc nói ra lời kia, Lam Vị Nhiên lập tức rời tầm mắt, chột dạ không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Thần Hi. Nếu không phải bị toàn bộ thành viên Long Ngâm từ chối qua điện thoại. Anh cũng không nghĩ ra chủ ý tỏ tình với đồ đệ này.
Diệp Thần Hi tựa hồ không có kinh ngạc khi nghe những lời này, khẽ mỉm cười nói: "Được."
Lưu Xuyên: "..."
Khán giả: "..."
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn về phía Lưu Xuyên: "Qua cửa chưa?"
Lưu Xuyên cùng các tuyển thủ khác cạn lời. Lam Vị Nhiên kéo đồ đệ - một ngoại binh viện trợ đầy quyền năng - khiến mọi người bất lực. Cũng không còn gì để nói. Khán giả cũng có chút ngây dại. Họ không nghĩ tới Diệp đội lại ôn nhu và dễ nói chuyện như vậy. Ngay khi Tứ Lam vừa mở miệng thì anh đã gật đầu đồng ý luôn. Thế là Tứ Lam qua cửa dễ dàng.
Nhiều người chưa phát hiện ra khoảnh khắc Diệp Thần Hi nói chữ "Được" kia, ánh mắt lập tức trở nên rất phức tạp, đáy mắt có chút bi thương, lại tràn ngập hoài niệm, như thể chứa đầy những ký ức không thể nào quên.
Chỉ có Lâm Vũ Phàm nhận thấy được điều này, đáy lòng cũng không khỏi thờ dài vì Diệp Thần Hi.
Tôi thích cậu, chúng ta ở cùng một chỗ đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Thần Hi nghe được Lam Vị Nhiên nói những lời này.
Thật lâu về trước, tại Carnival Mùa Hè lần thứ ba, lúc ấy Lam Vị Nhiên vẫn là đội trưởng của Lạc Hoa Từ, anh cũng thua trận đoàn đấu, bị yêu cầu gọi điện thổ lộ. Anh liền gọi về Lạc Hoa Từ. Người nhận điện khi đó cũng là Diệp Thần Hi. Anh cũng nói qua điện thoại, Tiểu Diệp, tôi thích cậu, chúng ta ở cùng một chỗ đi.
Tại thời điểm đó Diệp Thần Hi chỉ là thiếu niên 16 tuổi chưa ai biết tên, chỉ ở trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ mỗi ngày cùng học kỹ năng, đấu pháp và chiến thuật với sư phụ. Khi đó Lam Vị Nhiên cũng còn trẻ và còn chưa chín chắn. Có tinh thần nhiệt huyết cao. Khi bố anh còn chưa qua đời và còn có nhóm tuyển thủ đầu tiên của Lạc Hoa Từ bên cạnh. Là đội trưởng, anh tràn ngập tự tin có thể dẫn dắt Lạc Hoa Từ giành chức vô địch. Thiếu niên Diệp Thần Hi thì lại chỉ có thể giấu đi tình cảm đối với sư phụ vào sâu trong tim. Khi nhận được điện thoại thổ lộ từ Carnival thì cố gắng đè nén tiếng tim đập mãnh liệt, không do dự nói: "Được." Lam Vị Nhiên thuận lợi qua cửa và tiếp tục tham gia trò chơi Sự thật hay Đại mạo hiểm ở hiện trường. Chỉ có thiếu niên Diệp Thần Hi mất ngủ cả đêm chỉ vì câu "Tôi thích cậu" qua điện thoại.
Đảo mắt đã rất nhiều năm qua đi, bố của Lam Vị Nhiên qua đời, nản lòng giải nghệ, sau đó tham gia đội ngủ cùng Lưu Xuyên quay trở lại. Diệp Thần Hi cuối cùng cũng trưởng thành và có đủ năng lực, trách nhiệm để trở thành đội trưởng thứ hai của chiến đội Lạc Hoa Từ.
Bọn họ lại gặp nhau ở Carnival mùa thứ 13.
Từ mùa thứ ba đến mùa thứ mười ba, mười mùa tất cả, cũng đủ năm năm, thời gian trôi qua như một cái chớp mắt.
Lần này không còn là thổ lộ qua điện thoại nữa mà sau khi Lam Vị Nhiên bị cự tuyệt nhiều lần, anh giáp mặt nói ra câu kia.
Tôi thích cậu, chúng ta ở cùng một chỗ đi.
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: "Được."
Giống như chàng thiếu niên 16 tuổi trở về, không chút do dự, không chút trễ nãi.
Không ai biết nụ cười của người con trai này che giấu bao nhiêu xót xa dưới đáy lòng.
Cậu là người mong ước những lời Lam Vị Nhiên nói là chân thành, nhưng không, nó cũng chỉ trò chơi Đại mạo hiểm tại Carnival mà thôi.
Trò chơi này đã chơi rất nhiều năm, nhưng độ yêu thích của mọi người đối với nó đều không biết chán, nhưng ai có thể biết được, người nhận được điện thoại và nghe được những lời thổ lộ ấy mang theo tâm tình gì khi nói đồng ý?
Hôm nay để Lam Vị Nhiên qua cửa không chút do dự như thế, cùng chỉ muốn nói cho anh biết là...
Sư phụ, bất luận là thời điểm nào đi nữa, Diệp Thần Hi vẫn luôn ở bên cạnh người, chưa từng rời đi!
[Tui khóc đây, truyện này tui thích CP này nhất mà cũng đau lòng cho Diệp Thần Hi nhất.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro