Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63. Nhà của Tiểu Dã

"Anh Lãng," Lê Giang Dã đứng chen dưới tán ô của Tạ Lãng, chớp chớp mắt, hỏi: "Thế thư ký Trương có nói với anh rằng, anh thật sự không biết nói dối không?"

Tạ Lãng nghe thấy vậy bèn cúi đầu nhìn Lê Giang Dã.

Tóc mái của chàng trai dính ướt trên trán, những hạt mưa bên ngoài lặng lẽ rơi xuống lông mi khiến con ngươi của cậu khúc xạ ánh sáng trong suốt như pha lê, nụ cười tinh nghịch ẩn chứa một tia mê hoặc.

Tạ Lãng nhìn mãi, không khỏi nở nụ cười: "Thật sự là không lừa được một chút nào sao?"

Giọng anh nhỏ nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy gì giữa tiếng mưa rơi lộp độp.

Không biết vì sao, Tạ Lãng lại cười tự giễu một tiếng, dáng vẻ đó đẹp trai đến mức khiến cho trái tim của Lê Giang Dã đập thình thịch.

"Hứ!"

Vì vậy Lê Giang Dã đã dùng giọng mũi hừ một tiếng, rồi tiếp tục: "Biển số là do anh học thuộc, còn đuôi xe của Vương Tư Ngôn là do anh khoanh từ trong bức ảnh mà ra. Cả chiều anh chẳng để ý đến em là vì anh ghen! Còn nữa, anh vội xông tới đây không phải là vì muốn ngắm cây mơ tây, mà là vì—— anh nhớ em rồi!"

Ban đầu, cậu còn đang cố gắng che giấu niềm xúc động của bản thân, nhưng càng nói thì giọng điệu lại càng nhanh, mấy câu cuối cùng đã bộc lộ hoàn toàn cảm xúc, vì thế Lê Giang Dã dứt khoát ngẩng đầu lên, kiên quyết tấn công Tạ Lãng: "Anh Lãng, anh có thừa nhận không?"

Hóa ra những chú chim nhỏ không chỉ phồng lên khi tức giận, mà chúng còn làm như vậy những lúc thế này.

Vì vậy chằng có thể làm gì khác hơn là đến gần, rồi lại đến gần hơn một chút, cho đến khi chóp mũi chạm vào làn da của Lê Giang Dã.

Giữa hai người họ dường như không có khoảng cách, thậm chí còn tạo ra ảo giác rằng anh đã chạm vào gò má đang lấm tấm nước mưa của cậu.

"Anh thừa nhận."

Cuối cùng Tạ Lãng thì thầm nói: "Tiểu Dã... anh nhớ em nhiều như Lê Gia Minh vậy."

Dù chỉ mới xa nhau ba bốn ngày, nhưng anh vẫn nhớ, từng ngày, từng giờ, từng giây, từng phút, đều nhớ em.

Tạ Lãng nói đến đoạn cuối, thanh âm lại trở nên trầm thấp, như thể tiếng thở dài trong một ngày mưa.

Rõ ràng là đã kiềm chế để che giấu những lời sến sẩm hơn, nhưng Lê Giang Dã dường như lại có thể hiểu được——

Anh nhớ cậu, không chỉ là nhớ, mà còn là nhớ nhung rất nhiều.

Đó là nỗi nhớ nhung mà anh phải lái xe ba tiếng đồng hồ để vượt qua khoảng cách giữa hai thành phố trong cơn mưa bão, cũng chỉ để gặp cậu tối nay.

Đây không phải là tình yêu thì còn có thể là gì?

Khoảnh khắc ấy, Lê Giang Dã chợt nghĩ như vậy.

Chiếc ô bị cơn mưa lớn bất chợt làm rung lắc, Lê Giang Dã không kìm được cũng cầm lấy cán ô, ngón tay áp chặt vào tay Tạ Lãng, cảm giác đói cồn cào dâng lên từ cái bụng trống rỗng.

Cả sinh lý, cũng như tâm lý.

"Anh Lãng," Lê Giang Dã khẽ nói: "Anh, anh cùng em về nhà nhé?"

Vừa nói đến đây, cậu lại chợt thấy ngại ngùng khi nghĩ đến căn nhà thuê chật hẹp của mình.

Đó dường như là một nơi, mà bạn không thể nói ra lời kiểu như "hãy về nhà với em" một cách khéo léo được.

Vì vậy, chỉ có thể vội vàng bổ sung thêm một câu: "Em sẽ làm cơm rang trứng cho anh ăn."

...

"Chỉ là phòng hơi nhỏ, nên cách âm hơi kém, đây là khu dân cư lâu đời rồi nên cũng không thể làm gì khác hơn. Còn lại mọi thứ đều rất tốt, giá thuê rẻ, chủ nhà cũng tốt, dễ nói chuyện."

Khi hai người cùng nhau đi lên cầu thang, Lê Giang Dã nói: "Tuy nhiên—— đèn cảm biến trong hành lang thì lại có vấn đề."

Cậu giậm chân thật mạnh, bởi vì đèn cảm biến thật sự không bật nên trông cậu có vẻ xấu hổ, nhưng may mắn là đèn không bật nên Tạ Lãng ở trong hành lang, mới không nhìn rõ vẻ mặt của Lê Giang Dã lúc này.

"À còn nữa," Lê Giang Dã lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, vừa loay hoay tìm lỗ khóa trong bóng tối, vừa nói tiếp: "Em, em bình thường chỉ dọn dẹp nhà cửa một tuần một lần, nên trong nhà bây giờ... có hơi lộn xộn."

Cậu có vẻ hơi lan man vì có quá nhiều điều để giải thích.

"Ừm." Tạ Lãng đứng bên cạnh Lê Giang Dã, trong bóng tối, dáng người của anh có vẻ cao lớn lạ thường, hơn nữa bởi vì sự trầm lặng quá mức ấy, không biết vì sao lại có cảm giác tồn tại nhiều hơn bình thường, điều này khiến cậu càng thêm sốt ruột: "Đợi em một chút!"

Sao mở cửa thôi mà cũng mất thời gian như vậy.

Sau đó "Cạch" một tiếng, cuối cùng khóa cửa cũng được mở ra, Lê Giang Dã hít sâu một hơi, lúc này chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi bật đèn trong phòng lên——

Căn nhà thuê nhỏ xinh của cậu có diện tích hơn 20 mét vuông, bởi vì chỉ là một căn phòng nhỏ, cho nên chỉ cần mở cửa ra, mọi thứ bên trong đều bày ra trước mặt Tạ Lãng.

Lê Giang Dã nhanh chóng cảm thấy chính mình đã tự đẩy bản thân vào hoàn cảnh quẫn bách, trong giây lát, cậu thật sự hối hận quyết định đưa Tạ Lãng về nhà vừa rồi.

Tất cả những điều này thực ra rất giống với môi trường mà cậu đã sống từ khi còn nhỏ, vì vậy Lê Giang Dã luôn cảm thấy rất thoải mái khi sống ở đây, chỉ là Tạ Lãng...

Tất cả mọi thứ của Tạ Lãng dường như không phù hợp với nơi đây, nhưng trước khi vào phòng, anh vẫn cẩn thận cởi giày da ra và đặt lên giá giày bên ngoài cửa.

Tạ Lãng có thân hình cao lớn, vừa bước vào phòng khách chật hẹp đã cảm thấy chật chội, trùng hợp là nghe nói hôm nay trời sắp mưa nên Lê Giang Dã cũng đem hết móc quần áo treo trên ban công vào phòng khách, vì thế trông lại càng ít diện tích hơn.

Căn phòng có mùi hơi ẩm ướt, nhưng trộn lẫn với mùi nước giặt quần áo lại mang đến mùi tươi mát của những cơn mưa.

Tạ Lãng vừa bước vào hai bước, đã phải hơi xoay người tránh những bộ quần áo đang treo ngổn ngang của Lê Giang Dã.

"Phòng em đúng là hơi nhỏ."

Lê Giang Dã thì thầm.

Chính xác mà nói, cả căn nhà này của cậu không lớn bằng một căn phòng trong khách sạn Hoài Đình, sớm biết thế này... thì đã đến Hoài Đình rồi.

Cậu vội vàng chạy tới đẩy đống giá phơi đồ sang một bên, cuối cùng chỉ chừa lại vừa đủ một khoảng trống.

"Ừm!"

Tạ Lãng thích thú nhìn quanh, anh đi loanh quanh hai vòng rồi đẩy cửa phòng ngủ ra.

"Đợi đã!"

Lê Giang Dã ở bên này vừa mới sắp xếp xong các móc treo quần áo đã không ngừng lao tới, trán khẽ đổ mồ hôi, nhưng đã là quá muộn.

Ga trải giường màu xanh trắng sọc dày, qua một đêm ngủ bởi vì chưa kịp chỉnh lại nên khá là nhàu nhĩ, chiếc chăn lông vịt màu đen được cuộn thành một cục xếp lên trên đầu.

Một người soi mói như Tạ Lãng mà nhìn thấy hết thảy những thứ này hẳn là chấn động lắm nhỉ, căn phòng của cậu còn lộn xộn hơn căn phòng đang nuôi Lê Gia Minh của anh.

Lê Giang Dã thầm nghĩ.

Khi sống một mình, vì kế sinh nhai nên không còn đủ thời gian để quan tâm đến những chuyện khác, tiết kiệm được 200 tệ tiền thuê nhà mà có thể ngủ thêm năm phút trước khi đi làm cũng là quá tốt rồi.

Chỉ là ở phương diện này, có lẽ là cậu chưa từng muốn bại lộ trước mặt Tạ Lãng.

Ánh mắt của anh dừng lại trên tấm chăn tròn vo kia còn nhìn rất chăm chú, điều này khiến cậu cảm thấy ngại ngùng.

"Em đã nói rồi mà!"

Cậu có chút bực bội, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy chiếc chăn đang bị cuộn kia vào lòng, rồi nói với Tạ Lãng: "Em, bình thường em không có thời gian dọn phòng."

Nhưng Lê Giang Dã còn chưa nói xong, thì một chiếc quần lót màu trắng đã nhẹ nhàng từ trong chăn rơi ra, trục tiếp rơi xuống bên chân cậu.

"Em..."

Lê Giang Dã vẫn đang ôm chăn bông, hoàn toàn chết lặng.

Chuyện còn xấu hổ hơn gấp vạn lần việc không gấp chăn bông đã xảy ra.

Tạ Lãng rất nhẹ nhàng đi tới, cúi người nhặt chiếc quần lót lên, do dự một lát rồi lẳng lặng nhét lại vào chiếc chăn trong lòng Lê Giang Dã.

Điều kỳ lạ là, hành động này rõ ràng là để giúp Lê Giang Dã giấu đi, nhưng lại tràn ngập một sự quyến rũ trắng trợn nào đó, đầu ngón tay của anh dường như đang bốc cháy.

Trên thực tế, không chỉ những điều này, Tạ Lãng dường như đã lạc vào chiếc tổ nơi chú chim yêu quý của anh sinh sống một mình—— mọi thứ bí mật, chật chội và lộn xộn bên trong nơi này, đều khơi dậy sự yêu thương và trí tưởng tượng của anh.

"Hôm nay trời mưa, giặt xong rồi cũng không phơi khô được." Tạ Lãng đành phải hắng giọng một cái, khẽ nói.

Chàng trai chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ như tựa như áng mây hồng.

Mà Tạ Lãng lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Không phải em định làm cơm rang trứng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro