Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39. 《Tiểu Dã,》

"Nhìn xem, em cũng đang khóc đây này!"

Lúc nghe thấy Nhậm Nhứ Nhứ nói, Lê Giang Dã mới nhận ra rằng, trên mặt mình không biết từ lúc nào đã ướt đẫm.

Rời xa Tạ Lãng lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên, cậu mới để lộ dáng vẻ yếu đuối này trước mặt cô ấy.

Cậu đã cống hiến hết mình cho công việc một cách điên cuồng, vừa xuất phát từ tính trách nhiệm vừa là muốn trở nên nổi bật, nhưng quan trọng hơn cả là bởi mỗi đêm, nếu không khiến bản thân bận rộn thì cậu sẽ mất ngủ.

Lê Giang Dã dường như bị mắc kẹt trong một mê cung ký ức, mê cung ấy dày đặc những căn phòng trông giống hệt nhau.

Cậu thường đẩy đi đẩy lại những cánh cửa khác nhau, nhưng mỗi lần bước vào đều là cảnh tượng bản thân và Tạ Lãng gặp nhau lần cuối ở Hoài Đình.

Đó là dáng vẻ lần đầu tiên Tạ Lãng rơi nước mắt trước mặt cậu, khàn giọng nói "Tiểu Dã, anh để em đi".

Là dáng vẻ Tạ Lãng ngồi trên giường quay lưng lại với cậu trong phòng y tế.

Cuối cùng là dáng vẻ Tạ Lãng đưa cho cậu cái bóng đèn màu nho nhỏ, mà anh đã lén lấy đi, nói với cậu rằng "Xin lỗi em, chúc em Giáng sinh vui vẻ."

Những hình ảnh kia giờ phút này lại lần nữa lướt qua Lê Giang Dã, tựa như cơn lũ cuốn đi tất cả cảm xúc của cậu, nhưng lại không biết chảy đến nơi nào.

Ngốc quá đi thôi...

Rõ ràng là vết thương ở trên người mình, từ lúc chảy máu đến khi để lại vết sẹo, chẳng có gì để nghi ngờ.

Nhưng mỗi lần nhớ lại như thế này, sẽ không khỏi thầm nghĩ: Có phải Tạ Lãng cũng đau lắm không?

Giống như... giống như khi cậu rạch vào hình xăm trên người mình, Tạ Lãng đã đau đớn đến mức mất đi lý trí.

Tựa như người bị cái dĩa kia làm bị thương, thực ra chính là anh vậy.

Thời điểm Lê Giang Dã rơi nước mắt, cậu gần như chết lặng, cậu cố gắng kiềm chế bản thân mình, chỉ phát ra những tiếng thút thít be bé.

Cứ thế cậu thu mình lại trong con ngõ tối tăm, đôi vai thỉnh thoảng lại run lên bần bật.

Nhậm Nhứ Nhứ trông thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ đau xót, cô khẽ lên tiếng: "Tiểu Dã, em đừng như vậy!"

Đúng lúc này, điện thoại Lê Giang Dã đang cầm trên tay đột nhiên sáng lên.

Tiếng nhạc chuông từ Wechat đột ngột vang lên trong con ngõ vắng vẻ, Lê Giang Dã nhìn xuống theo bản năng, nhưng sau đó lại hoàn toàn sững sờ, cậu chỉ ngây người nhìn vào màn hình điện thoại, không hề cử động.

"Tiểu Dã..." Nhậm Nhứ Nhứ tiến lên một bước, đồng thời hỏi: "Ai vậy? Ai gọi đến thế?"

"Chị..." Lê Giang Dã ngẩng đầu lên nhìn cô ấy đi tới, giọng nói khẽ run lên, rồi đột nhiên lại lùi về phía sau một bước dường như muốn tránh đi.

Nhưng thực ra vào lúc này, Nhậm Nhứ Nhứ đã đã thoáng nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình.

Đó là một cái tên thoạt nhìn sẽ khiến bạn nghĩ rằng mình đang bị ảo giác. Đặc biệt là khi cái tên ấy xuất hiện vào lúc này, đó là một sự trùng hợp đến khó tin——

Tựa như ý trời một ngày nào đó bỗng dưng xuất hiện.

Đó là cuộc gọi của Tạ Lãng.

Sau khi Lê Giang Dã khẽ gọi một tiếng chị, bỗng nhiên lại dè dặt giấu điện thoại ra sau lưng mình.

Cậu giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai điều gì đó, đồng thời sợ Nhậm Nhứ Nhứ sẽ tịch thu điện thoại của mình.

Lê Giang Dã cứ nắm chặt lấy chiếc di động, nước mắt lưng tròng, buồn bã nói: "Chị ơi, em nhớ anh ấy..."

Thời khắc này, cậu không còn là người quản lý giỏi giang và bản lĩnh của trung tâm Let's Dance, cũng không còn là thầy Tiểu Dã dịu dàng dễ gần trong mắt Vương Tư Duyệt và những người khác nữa.

Cậu chỉ là một Tiểu Dã nhớ Tạ Lãng đến điên cuồng.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, một tiếng, hai tiếng, rõ ràng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại dài như cả thế kỷ.

Chỉ tích tắc vài giây trôi qua, Lê Giang Dã nhìn vào Nhậm Nhứ Nhứ như thế đang khẩn thiết cầu xin một sự đồng ý nào đó.

Tất nhiên, cậu không cần cô ấy chấp nhận mới được nghe điện thoại, nhưng chính vì biết rằng mình không nên, chính vì biết rằng lòng mình còn rối rắm, cho nên mới không biết làm sao, cho nên mới cần đến một ai đó chỉ đường cho mình.

"Tiểu Dã..." Nhậm Nhứ Nhứ hít một hơi thật sâu, thực ra trong một giây, ngay cả cô ấy, một người luôn lý trí và bình tĩnh cũng cảm thấy dao động.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói: "Ba năm rồi, em đã cố gắng suốt ba năm nhưng rồi hai người cũng đâu có ở bên nhau—— điều đó cũng đủ để chứng tỏ việc em quyết định kết thúc mối quan hệ này là hoàn toàn đúng đắn. Nếu như đã quyết định thì không nên tiếp tục nhìn lại nữa, em sẽ mãi mãi không thể bước tiếp và cứ mãi luẩn quẩn trong mối quan hệ này, em muốn có một kết cục như vậy sao?"

"Sầm" một tiếng.

Giống như có một cánh cửa vô hình đóng chặt trước mặt Lê Giang Dã.

Tất cả lý trí đều đang nói với cậu, những gì Nhậm Nhứ Nhứ nói chuẩn xác đến mức nào, nhưng trái tim của cậu dường như lại đang rơi xuống từ độ cao rất lớn.

Một cơn gió đêm chợt thổi qua, tiếng chuông điện thoại lúc này cũng đột ngột dừng lại.

Tạ Lãng đã cúp máy.

Lê Giang Dã cúi đầu xuống ngẩn ngơ nhìn vào màn hình, tiếng nhạc chuông ngắn ngủi kia ở nơi ngõ sâu này trong nhắy mắt trở nên yên tĩnh, giống như chỉ là ảo giác——

Anh ấy thật sự đã gọi đến ư?

...

"Giám đốc Tạ," Lúc thư ký Trương quay trở lại, đã lặng lẽ ngồi xuống trên chiếc ghế dài trong bệnh viện, sở dĩ cậu ta chọn vị trí này bởi vì theo bản năng cảm thấy như vậy sẽ dễ dàng trao đổi với Tạ Lãng hơn: "Bác sĩ nói rằng tình hình của ông Thượng Quan có lẽ không ổn, trước đây bệnh tan máu là do bệnh đậu tằm gây ra, họ đã tiến hành truyền máu khẩn cấp và cứu chữa, nhưng nguyên nhân chính là do ông Thượng Quan luôn mắc các bệnh cơ bản như bệnh tim và bệnh tiểu đường vốn đã rất nguy hiểm, tình trạng suy tim cho đến nay vẫn chưa thuyên giảm. Giám đốc Tạ... ý bác sĩ là nên chuẩn bị sớm tinh thần."

Tạ Lãng dường như có nghe thấy, nhưng cũng giống như không nghe thấy gì hết.

Anh hướng ánh mắt về phía cuối hành lang, người phụ nữ mà anh chưa từng nói chuyện kia đang ngồi gục đầu khóc nức nở trước cửa phòng cấp cứu, không có người họ Tạ nào đến đây, vì vậy nơi này chỉ có anh và thư ký Trương ở lại.

Có một rào cản ngăn cách Tạ Lãng với thế giới, khiến cho hết thảy mọi thứ ngoài kia đều không liên quan đến anh.

Vừa rồi khi ngồi ở đây, anh đã cố lục lọi lại trí nhớ, nhưng lại chợt phất hiện ra rằng khó có thể tìm thấy khoảng thời gian vui vẻ nào giữa hai cha con.

"Còn nữa giám đốc Tạ, ban nãy, nhà họ Tạ gọi đến."

Thư ký Trương lúc này có chút căng thẳng, giọng điệu cũng trầm xuống, cậu ta khẽ nói: "Chuyện của ông Thượng Quan bên đó cũng đã biết. Bọn họ chỉ muốn nói cho anh biết, ông Thượng Quan năm đó là người đã lén lút bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, đây đều là những chuyện rất đáng hổ thẹn. Vậy nên sau này... nếu anh chịu trách nhiệm tổ chức thì hãy giữ mọi thứ thật đơn giản."

Tạ Lãng đột ngột đứng dậy.

Anh vốn rất cao, thế nên dáng vẻ anh lúc ấy khiến cậu ta cảm thấy như có một luồng mây đen đáng sợ nào đó đang bao trùm lấy đỉnh đầu mình.

Nhưng thư ký Trương vừa dứt lời đã lập tức cúi đầu xuống, ngay cả cậu ta cũng không dám đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Lãng vào lúc này.

Mà có lẽ là bởi vì cúi đầu như vậy, cậu ta vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Tạ Lãng cầm lúc đó vẫn đang sáng lên——

Đó là cửa sổ trò chuyện trên Wechat với Lê Giang Dã.

Trên đó, hiển thị một cuộc gọi nhỡ.

Ngoài ra còn có hai từ và một dấu phẩy đã được gõ vào khung chat nhưng lại không được gửi đi:

Tiểu Dã,

...

"Đây là buổi gặp gỡ thường niên dành cho những chú chó, do Hiệp hội những người yêu chó thành phố N tổ chức. Mùa xuân đã đến, các bạn sen chúng mình đều mang những chú cún đến đây chơi, vì vậy hoạt động này càng ngày càng trở nên sôi động hơn mỗi năm. Shiba Inu, Corgi, Chinese rural, Husky, nếu bạn muốn chơi với chó thì giống nào cũng có đó nha!"

"Sao cơ ạ? Mau tìm một người cao cao đang dắt một chú chó Alaska? Đẹp trai lắm đúng không? Hahaha!"

"Vậy ạ—— xem ra anh đúng là một anh sen mới vào nghề rồi! Lý do nào đã khiến anh quyết định nuôi một chú chó?"

"Bởi vì... nó là chú chó con của người quan trọng nhất đã để lại cho tôi."

Đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng, trong căn nhà thuê một mình.

Lê Giang Dã nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp, đặt điện thoại bên gối của mình, liên tục phát đi phát lại đoạn video đó, trong bóng đêm yên tĩnh, giọng nói cao vút kích động của cô bé kia dường như trở nên rất ồn ào.

Khi nghe đến câu này, cậu đột nhiên trở mình, mở điện thoại ra và kéo thanh tiến trình quay ngược lại.

"Lý do nào đã khiến anh quyết định nuôi một chú chó?"

"Nó tên là Lê Gia Minh. Bởi vì..."

"Ôi trời! Anh không sao chứ ạ!"

Sau một loạn những âm thanh ồn ào lộn xộn——

"Xin lỗi. Lý do để tôi nuôi nó là... Bởi vì Lê Gia Minh là chú chó con của người quan trọng nhất đã để lại cho tôi."

Lê Giang Dã nhắm mắt lại, nhưng ngón tay vẫn cố chấp ấn vào thanh tiến trình không ngừng, không ngừng, tua ngược lại.

"Lý do nào đã khiến anh quyết định..."

"Bởi vì Lê Gia Minh ... là chú chó con của người quan trọng nhất đã để lại cho tôi."

"Lý do nào..."

"... Là chú chó con của người quan trọng nhất đã để lại cho tôi."

Lê Gia Minh là chú chó con của người quan trọng nhất đã để lại cho tôi.

Trong bóng tối, Lê Giang Dã cảm thấy tim mình đập như muốn vỡ oà khỏi lồng ngực.

Cậu đột nhiên tung chăn nhảy xuống giường, đôi chân trần giẫm xuống đất, lạnh đến mức nhất thời không biết nên làm gì, nhưng lại nhanh chóng cầm lấy điện thoại.

Cậu gọi cho Nhậm Nhứ Nhứ, một tiếng bíp, hai tiếng bíp, ba tiếng bíp, bốn tiếng bíp, nhưng không ai nghe máy.

Đúng vậy, bây giờ là bốn giờ sáng, có ai chịu dậy nghe điện thoại vào giờ này chứ?

Nhưng dường như cậu không thể chờ đợi thêm được nữa, Lê Giang Dã vẫn cố chấp, liên tục gọi điện cho Nhậm Nhứ Nhứ, cho bạn cùng phòng thời đại học, cuối cùng thậm chí cậu còn gọi cho Vương Tư Duyệt.

Không ngờ rằng sau bảy tám tiếng bíp, điện thoại di động của Vương Tư Duyệt đã được kết nối.

"Tư Duyệt, nếu như có một người, ý tôi là nếu có một người như vậy. Cô ở bên anh ấy đã lâu nhưng anh ấy lại chưa bao giờ nói yêu cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy anh ấy yêu mình, cho dù người khác có không hiểu thì cô vẫn cảm thấy như vậy. Nếu như là cô thì cô sẽ làm thế nào?"

Hô hấp của cậu có phần gấp gáp, điện thoại vừa kết nối đã nói liền một lèo.

"Đệt," Thế mà lại là giọng nói lười biếng của Vương Tư Ngôn truyền đến: "Thầy Tiểu Dã, mới tờ mờ sáng thôi mà kích thích vậy sao?"

"Sao lại là anh?" Lê Giang Dã giật mình.

"Em gái tôi, tôi với hai người bạn nữa đang chơi mạt chược, nhưng con bé uống nhiều quá rồi nên đã đi ngủ trước. Tôi thấy nó có cuộc gọi đến nên định nghe hộ." Vương Tư Ngôn dường như đang mỉm cười: "Cậu sao thế? Thua trò Thật hay Thách à?"

"Không phải..." Trán của Lê Giang Dã khẽ đổ mồ hôi, đêm nay thực sự là một đêm kỳ lạ. Khi cần được giúp đỡ nhất, cậu đã gọi cho tất cả mọi người nhưng không có ai đáp lại, người duy nhất nghe máy lại là Vương Tư Ngôn.

Nếu là một ngày khác, một thời gian khác, cậu sẽ không tiếp tục hỏi nữa nhưng hôm nay thì không như vậy, Lê Giang Dã bất chấp lên tiếng: "Đúng, tôi đã thua. Vương Tư Ngôn, anh có thể trả lời cho tôi được không?"

"Anh ấy chưa bao giờ nói ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy có yêu. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa tôi là một thằng ngốc." Vương Tư Ngôn cười thành tiếng, thậm chí anh ta còn đang chơi mạt chược và hét lên: "Ăn!"

"..." Lê Giang Dã im lặng.

"Thầy Tiểu Dã, thực ra không phải là cậu đang chơi Thật hay Thách, đúng không?" Giọng nói của Vương Tư Ngôn bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, anh ta khẽ ngừng rồi lại thản nhiên tiếp tục: "Thật ra hỏi tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào, tôi chưa từng phát điên vì ai vào lúc bốn giờ sáng cả."

Lê Giang Dã vẫn không lên tiếng.

Kỳ thực là cậu đang nhất thời hối hận, đáng lẽ ra không nên hỏi như thế, cậu thật ngốc.

"Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu. Tôi sẽ làm thế nào ấy à? Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận mình là một thằng ngốc và bỏ cuộc, đó là nhận thua. Nhưng nếu tôi không chịu bỏ cuộc, vậy thì—— nếu anh ta không chịu nói yêu tôi, tôi sẽ theo đuổi đến cùng, sẽ buộc anh ta phải thừa nhận, sẽ theo anh ta đến khi nào chịu thừa nhận thì thôi, cái này gọi là đặt cược. Cậu đã từng nghe đến câu thành ngữ dám chơi dám chịu chưa? Dù sao, tình yêu là một canh bạc, nếu cậu đặt cược đúng, bất kể cậu dùng thủ đoạn nào để ép buộc anh ta thì anh ta cũng phải chịu thôi, đúng không? Thầy Tiểu Dã, đây là kiến nghị từ một tay cờ bạc dành cho cậu."

Dám chơi dám chịu còn có thể được giải thích theo cách này ư.

Lê Giang Dã cảm thấy Vương Tư Ngôn có vẻ như đang say rượu và nói những điều vô nghĩa.

"... Cảm ơn anh."

Nhưng cậu vẫn lắng nghe.

"Đừng khách sáo, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì về tình cảm nhé!"

Tiếng bài mạt chược phát ra từ phía Vương Tư Ngôn lại đột nhiên vang lên, chỉ nghe thấy anh ta cao hứng hét lên một tiếng "Ù" rồi dứt khoát cúp điện thoại.

Mà Lê Giang Dã lại nhìn điện thoại của mình ngẩn người hồi lâu, cuối cùng, cậu vẫn dùng những ngón tay run rẩy mở ra giao diện trò chuyện với Tạ Lãng.l

Cậu nín thở và bấm số điện thoại——

Tu, tu.

Điện thoại reo lên hai lần trước khi được nhấc máy, tiếng trái tim đang đập thình thịch của Lê Giang Dã lớn đến mức, khiến cậu cảm thấy rằng người ở đầu dây bên kia đều có thể nghe thấy.

Vào lúc bốn giờ sáng, cậu đã gọi một lượt điện thoại, nhưng không ai trả lời ngoại trừ Vương Tư Ngôn, người đang chơi mạt chược.

Chỉ có Tạ Lãng.

Chỉ có Tạ Lãng đã nhanh chóng bắt máy sau khi hai tiếng chuông vang lên.

Trên đường dây điện thoại, tiếng hít thở của hai người quyện vào nhau, như thể hai người họ từng tựa vào nhau giống như trước đây.

Má kề má, tai kề môi.

Giọng nói trầm thấp của Tạ Lãng cuối cùng cũng vang lên: "Tiểu Dã?"

...

Lời tác giả:

Dấu phẩy thừa ở tên chương không phải là gõ nhầm đâu, hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro