Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11. Không phải sói mà là Tạ Lãng

Trong phòng chỉ có tiếng đóng sầm cửa lại khiến Lê Gia Minh nôn nóng, so với lúc này, sự im lặng của Tạ Lãng dường như là quá lâu.

Hơi thở của anh nặng nề và gấp gáp, anh cảm mình đang cực kỳ xao nhãng——

Mà xao nhãng là một trạng thái cực kỳ nguy hiểm.

Tạ Lãng không còn cách nào khác ngoài chậm rãi ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy vòng eo thon tựa cánh hoa của Lê Giang Dã.

Trăng tròn vành vạnh xuyên qua cửa sổ như muốn len lỏi vào căn phòng nóng như thiêu đốt, chiếu sáng cơ thể của cậu trước mặt anh.

Những hình xăm đen như mực lem luốc trên da thịt trắng như tuyết, từng chấm mực được đẩy vào đỉnh xương mu tựa như được thêu lên.

Lê Giang Dã nói, đó là anh.

Đó là Tạ Lãng, người mãi mãi in dấu trên cơ thể của cậu.

Ý nghĩ đó đáng sợ đến mức không thể suy ngẫm, không thể diễn tả được.

Tạ Lãng chỉ cảm thấy mình như con thuyền nhỏ, vùng vẫy chống đỡ trong biển khổ xối xả.

"Đau không?"

Tạ Lãng cứ như vậy ngồi xổm trước mặt Lê Giang Dã, ngẩng đầu lên hỏi.

Khoảnh khắc ấy khiến anh nhận ra, mình hiếm khi nhìn cậu từ góc độ này.

Chàng trai cũng đang cúi đầu nhìn anh.

Tạ Lãng chợt nhận ra rằng đôi mắt của cậu không giống với Lê Diễn Thành một chút nào, khi hàng mi cụp xuống càng có vẻ u sầu, đuôi mắt híp lại mang theo vệt đỏ, vì vậy khi nước mắt rơi xuống sẽ giống như cánh hòa tàn bay trong gió mặc cuộc đời nhào nặn.

"Anh Lãng... đau..."

Lê Giang Dã nức nở nói: "Thợ xăm nói rằng vị trí em xăm là nơi đau nhất, vì vậy sau này cũng không tẩy được, bởi vì không ai chịu nổi cơn đau ở đây."

Không thể tẩy sạch được đâu, anh Lãng.

Cậu đưa tay ra nắm lấy vai Tạ Lãng.

Vòng eo nhỏ nhắn của Lê Giang Dã run rẩy trong lòng bàn tay của Tạ Lãng, giống như cơ thể cũng đang kêu lên thảm thiết nỗi đau đớn cùng với cậu.

Rõ ràng là đang rơi nước mắt, nhưng hình xăm dưới xương mu kia——

Và bộ phận xinh đẹp ấy nữa, dưới ánh trăng cũng rõ ràng là đang ngượng ngùng hướng về phía Tạ Lãng.

Tạ Lãng đột ngột đứng dậy, thậm chí còn chưa giang tay ra, Lê Giang Dã đã nhào lên người anh.

Làn sóng ngập đầu cuối cùng đã đổ ập xuống, biển khổ thề sẽ đập anh tan thành từng mảnh.

"Quay người lại!"

Tạ Lãng ném Lê Giang Dã lên giường, khi anh cởi quần áo, giọng nói đã khàn cả đi như thể sắp bốc cháy.

"Em không muốn."

Thời điểm Lê Giang Dã nói ra ba từ này, chính bản thân cậu cũng sửng sốt.

Tạ Lãng và Lê Giang Dã nhìn nhau, giống như một kiểu đối đầu trong im lặng, mà đôi mắt của cậu dù ướt đẫm nhưng vẫn đầy cố chấp.

Lúc này Tạ Lãng dường như lại rơi vào một nỗi lo lắng không tên nào đó, một giây, hai giây, ba giây.

Cuối cùng, lông mày của anh nhíu lại, lộ ra vẻ âu sầu: "Tiểu Dã, nếu ấn vào chỗ đó sẽ càng làm em đau hơn."

"..."

Lê Giang Dã hít sâu một hơi, khoảnh khắc ấy, cậu biết Tạ Lãng nhất định sẽ lùi bước.

Cậu ngửa mặt lên, giang rộng hai chân, sau đó nói từng chữ một: "Anh Lãng, làm em đi."

...

Tạ Lãng không thể nhớ mình đã có màn dạo đầu như thế nào, điều này khiến anh vô cùng sợ hãi. Bởi vì anh luôn ghi nhớ phải dạo đầu cho Tiểu Dã, đó là điều cần thiết trước khi quan hệ.

Nhưng anh thực sự lại không nhớ được.

Anh chỉ nhớ khoảnh khắc mình đút vào, Lê Giang Dã ở dưới thân anh, đôi mắt chợt đỏ lên.

Toàn thân chàng trai run rẩy, nhưng vẫn nhẫn nhịn, cậu cắn vào đôi môi của mình không hề trốn tránh còn lưu luyến quấn lấy eo anh.

Lê Giang Dã có một khuôn mặt nhỏ hơn so với đám con trai, mịn màng và mềm mại, giống như ngực một chú chim non đang cò cọ vào mặt anh.

Tạ Lãng chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây, anh và Tiểu Dã có thể gần gũi đến mức này.

Gần đến mức anh có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán và khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Dã, gần đến mức anh thậm chí không nhớ nổi cả tên cậu, chỉ có hai từ "Tiểu Dã" giống như thủy triều ùa vào cơ thể anh.

Anh không thể kiềm được mà bắt đầu dùng sức.

"Hức..."

Lê Giang Dã phát ra tiếng nức nở, ngón chân trắng nõn khẽ cong lên: "Đừng mà..."

Tạ Lãng chưa từng nghe thấy câu kêu như vậy, không phải tiếng thở dốc gấp gáp mà là tiếng kêu.

Ngay bên tai anh, mềm mại, như có giọng mũi, âm cuối kéo dài, không giống như cầu xin lòng thương xót mà giống như đang hành hạ cõi lòng anh.

Tạ Lãng đặt tay lên hai bên sườn của Lê Giang Dã, khóa chặt, sau đó nhấc chân của cậu lên và đút mạnh vào hơn.

"A..." Bị đút sâu vào trong, Lê Giang Dã lập tức khóc nức nở.

Cậu ưỡn người lên muốn chạy trốn, nhưng lại bị Tạ Lãng tóm lấy cặp mông đầy đặn rồi lại thúc mạnh vào chỗ đáng sợ, thậm chí còn cọ xát ở nơi đó.

Rõ ràng cậu là người xin xỏ.

Cậu đã tưởng tượng vô số lần cảnh Tạ Lãng đè lên người mình bày ra tư thế khêu gợi này, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra, cậu mới là người không chịu nổi.

Ba năm qua, biết bao nhiêu lần ân ái, cậu luôn quỳ gối để Tạ Lãng tiến vào từ phía sau, đây không phải là điều anh đơn phương yêu cầu mà chính là vì cậu không dám.

Ánh trăng sáng trong là thế, Lê Giang Dã không khỏi che mặt lại.

Luôn có những bóng ma ẩn giấu trong trái tim của mỗi người—— lúc ngủ với cậu, liệu Tạ Lãng có nghĩ về Lê Diễn Thành không? Có cảm thấy cậu giống, hay là chưa đủ giống đây?

Và dù bằng cách nào, cậu cũng sẽ buồn.

Mọi thứ đều quá đáng sợ đối với Lê Giang Dã.

Tình dục là khoảnh khắc trần trụi nhất, không có gì để che giấu, không có gì để che đậy, cậu bị làm một cách chân thực hơn là bị tra tấn.

Mà Tạ Lãng không buông tha cho cậu, anh túm lấy hai cổ tay gầy guộc của Lê Giang Dã, ấn mạnh xuống gối.

Muốn nhìn thấy Tiểu Dã lúc đang làm, cho nên mới không để cậu che mặt.

Anh chỉ đơn giản là không có gì phiền nhiễu.

Lê Giang Dã không giãy giụa được, chỉ có thể mở rộng hai chân mặc cho Tạ Lãng liên tục ra vào trong cơ thể mình, vòng eo nhỏ nhắn run lên suýt chút nữa thì căng cứng.

Cậu chưa bao giờ rên rỉ trên giường, đầu óc trống rỗng dường như cái gì cũng không biết, chỉ biết lắc đầu, nước mắt lưng tròng: "Đừng mà! Anh Lãng, đừng mà, em không muốn..."

Cậu liên túc hét lên "không muốn".

Đổ quá nhiều mồ hôi, những hạt mồ hôi tuôn ra như những hạt mưa rải lên hình xăm đầu sói mới tinh, cậu nhỏ xinh đẹp giữa hai chân sẽ rung lên đáng thương ngay khi được đút vào thật mạnh.

"Tiểu Dã."

Tạ Lãng không nhịn được cúi xuống, hôn lên khuôn mặt cậu như lần đầu tiên họ làm tình.

Lê Giang Dã cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, cậu khóc rưng rức, cắn chặt lấy cơ vai và cổ của Tạ Lãng.

Tạ Lãng hừ một tiếng, anh cảm thấy rất đau nhưng không vùng vẫy và cũng không biết nên làm thế nào để thoát ra.

Anh có hơi khổ sở, nhưng lại có một sức hấp dẫn trầm lặng đến kỳ lạ khi làm tình, khiến hàng lông mày sắc lẹm của anh phải nhíu lại.

Lê Giang Dã nhả răng ra rồi lại cắn một cái, vẫn tàn nhẫn như cũ, giữa răng môi thậm chí còn có chút vị rỉ sắt giống như chảy máu, nhưng Tạ Lãng vẫn im lặng không giãy giụa như trước.

"Tiểu Dã..."

Đợi cậu cắn xong, anh mới quay đầu lại, sống mũi cao cao cọ nhẹ vào má Lê Giang Dã.

Cảm giác ấy như an ủi một chú chim non đang bồn chồn lo lắng——

Sẽ chẳng có ai hiểu được, tại sao một chú chim non lại tự nhiên mổ người.

Anh cũng không hiểu những điều này, nhưng thời khắc đó lại không khỏi cảm thấy dịu dàng.

Cuối cùng Tạ Lãng cũng tìm được cơ hội hôn Lê Giang Dã vừa rồi còn đang cắn mình, nụ hôn này quả thật có chút vội vàng.

Nhưng Lê Giang Dã mềm mại như thế, chẳng giống như vừa cắn anh chút nào.

Lê Giang Dã bị hôn đến khóc lên, nhưng nỗi sợ hãi cũng đột nhiên tan biến, chẳng biết đã đi đâu mất tiêu rồi, cậu trở nên rất kỳ quái, đôi mắt không kiềm được mà đỏ lên: "Em không chịu nổi nữa rồi, anh Lãng... tha cho em đi, làm ơn!"

Tạ Lãng buông tay ra.

Lê Giang Dã lập tức thở hổn hển, ôm chặt lấy cậu nhỏ ướt át giữa hai chân, lúc tự an ủi lại cảm thấy hơi đau, sau đó ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: "Anh, anh nhanh lên đi, anh Lãng, em sắp ra rồi, không nhịn được nữa đâu!"

Cậu không muốn Tạ Lãng kết thúc mà không được tận hứng, nhưng chính bản thân lại không chịu nổi.

Tạ Lãng ngược lại còn khẽ cười một tiếng, sau đó đè xuống, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.

Anh dường như đã hiểu ra trong giây lát, hôn Lê Giang Dã nhiều đến mức khiến cậu vừa khóc vừa thở gấp.

"Bắn đi!" Tạ Lãng khẽ nói.

Lê Giang Dã vòng tay qua cổ Tạ Lãng, hai chân quấn chặt lấy eo anh, bọn họ chưa bao giờ ở gần như vậy ngay cả nhịp tim cũng cùng nhau đập nhanh hơn.

Cậu cũng ngừng cắn, nhưng không kiềm được mà mút lấy những chỗ vừa cắn kia, cho đến khi trên cổ và ngực Tạ Lãng xuất hiện những vết đỏ.

"Ưm... A!!!"

Lê Giang Dã cảm thấy choáng váng, cậu chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên mình và Tạ Lãng cùng nhau lên đỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro