Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Đón dâu không liên quan với nhau

Tô Nhiên híp mắt lại, nhưng nam nhân trước mặt vẫn duy trì mỉm cười như cũ không hề có chút sơ hở.

Hai người đối diện nhau mấy giây, Tô Nhiên mặt vô cảm nói "Trần tiên sinh, tôi cho rằng sáng hôm nay đã nói rõ ràng với anh."

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều phát hiện không khí có gì đó không đúng.

Tô Phú Quý và Hà Mỹ Lệ thật vất vả từ phía sau đuổi kịp tới, thấy một màn này cũng ngây ngốc.

Trần Sâm chủ động kéo tay Tô Nhiên, "Nhiên Nhiên chuyện buổi sáng anh xin lỗi em, anh không nên hiểu lầm em." Nói xong hắn còn duỗi tay vuốt hai bên tóc mai của cậu.

"Đừng nóng giận, bảo bối."

Lời này nghe có vẻ thân mật lại mang theo vài phần lấy lòng, người ngoài nghe vào tai thì chính là vợ chồng son đang giận dỗi.

Tô Nhiên kinh ngạc, người đàn ông này thấy vị hôn phu của mình ở khách sạn ngủ với người khác một đêm, thậm chí chính miệng hắn nói câu không thể kết hôn, cũng chưa hết một ngày hắn ta lại muốn kế hoạch cùng mình kết hôn?

Ngay cả Tô Phú Quý cùng Hà Mỹ Lệ ở phía sau cũng có chút hoài nghi, con trai của mình đột nhiên bảo không kết hôn, chẵng lẽ thật sự là hai người lâm thời giận dỗi, kỳ thật là vẫn muốn kết hôn?

Tô Nhiên chuyển động tâm tư, thật nhanh liền sáng tỏ.

Trong truyện gốc, Trần Sâm sở dĩ kết hôn cùng Tô Nhiên, trừ việc Tô Nhiên theo đuổi nhiệt tình ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng: Tô gia có tiền.

Trần Sâm là một tiểu tử nghèo xuất thân từ vùng sâu vùng xa, dựa vào cùng Tô Nhiên kết hôn mới biến đổi giai cấp, chen vào giới thượng lưu ở Nam Thành.

Xem ra, cái này chỉ là dâng bánh trái trước khi đội nón xanh cho Tô thị điền sản.

Tô Nhiên hoàn toàn lạnh mặt, hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Phú Quý cùng Hà Mỹ Lệ cuối cùng vẫn là nhịn xuống "Trần Sâm, anh cùng tôi đi chỗ khác nói."

Trần Sâm mỉm cười xua tay với những người khác, dường như không có việc gì mà đi theo Tô Nhiên.

Ở phòng nghỉ, Tô Nhiên lạnh giọng hỏi "tôi cho rằng khi sáng đã nói rõ ràng với anh, anh tận mắt thấy tôi cùng nam nhân khác lên giường, hiện tại anh còn tới đây làm gì?"

Trần Sâm đáy mắt hiện lên một tia tàn khốc, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hoà "anh biết buổi sáng là do anh xúc động, anh không nên tuỳ tiện tin vào tin đồn nhảm nhí, liền trực tiếp đi tới khách sạn, càng không nên không nghe em giải thích. Chuyện này anh sai rồi."

"Anh...." Tô Nhiên cố tìm ra sơ hở từ trên mặt hắn, nhưng mà không có, giờ phút này Trần Sâm thật sự giống bộ dạng người yêu si tình nhận sai.

Quả nhiên vẫn là xem thường hắn.

Tô Nhiên nhướng mày "như thế nào, anh thật sự không ngại việc tôi ngủ cùng người khác?"

"Sao có thể không ngại?" Trần Sâm kéo hai tay hắn, ngữ khí lộ ra vài phần oán đối, "chính là em nhất định có khổ tâm, phải không? Nhiên Nhiên em yêu anh như vậy sao có thể sẽ vô cớ cùng người khác..."

Hắn thở dài "buổi sáng anh nghe được Lâm——thì, là một ít lời nói không hay liền sinh khí. Là vì anh quá yêu em nên mới có thể nhất thời mất đi lý trí, em nói với anh tối hôm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào? Anh nhất định sẽ tin tưởng em."

Trong nháy mắt, Tô Nhiên có thể tưởng tượng cảnh mình trao giải ảnh đế cho Trần Sâm.

Lúc này, cửa bị người khác đẩy ra.

"Anh Sâm!" Người đi tới kêu cực kỳ thân mật, hắn vừa nhìn thấy Tô Nhiên, lập tức liền sửng sốt "cậu...Tô thiếu, cậu cũng ở đây sao?"

Là Lâm Hoằng.

Trần Sâm rõ ràng có chút không vui "có chuyện gì sao?"

Lâm Hoằng thật nhanh treo lên nụ cười ngày xưa ấy "không, em sợ buổi sáng sẽ anh hưởng hôn lễ của các anh, cho nên muốn đến giải thích với Tô thiếu."

Hắn đã đi tới "Tô thiếu thực xin lỗi. Buổi sáng là bạn của tôi thuận miệng nói tối hôm qua ở khách sạn thấy cậu cùng...Ai, vừa vặn bị anh Sâm nghe thấy, mới có thể nhất thời xúc động muốn đi khách sạn tìm cậu. Cậu đừng để ý, chúng ta đều tin trong đó nhất định có hiểu lầm, anh Sâm đối với cậu tốt như vậy, cậu khẳng định không làm ra loại chuyện này đúng không?"

Chàng trai thanh tú trước mặt cười đến phúc hậu và vô hại, chỉ có Tô Nhiên biết, chuyện này là do Lâm Hoằng kể, bên trong tất cả đều là nói xấu hắn.

Lâm Hoằng là cấp dưới của Trần Sâm, cũng làm việc ở Tô thị. Nhưng hắn cũng là mối tình đầu của Trần Sâm, lúc này hai người đã ngầm mắt đi mày lại.

Trong sách sớm có ghi, đêm qua Tô Nhiên uống rượu có dược chính là do Lâm Hoằng hạ.

Hắn nhìn ra được, Lâm Hoằng bây giờ cố ý trước thời gian hôn lễ cố làm cho Trần Sâm ghê tởm.

Nhưng mà, Trần Sâm tiến lên che chở trước mặt Tô Nhiên, giọng nói khách khí cùng xa cách "Lâm Hoằng, tôi và Nhiên Nhiên đã hoá giải được hiểu lầm. Cậu đi ra ngoài trước tìm chỗ ngồi đi, bọn tôi còn có chuyện phải nói"

Lâm Hoằng xả ra một tràn cười "như vậy thật tốt, em đi ra ngoài trước"

Trước khi rời khỏi, hắn liếc mắt nhìn Tô Nhiên một cái.

Đúng là không đơn giản nhe, đều là diễn viên phái thực lực.

Một cái nón xanh dâng đến tận đầu, còn có thể làm như không có việc gì mà làm chú rể. Một người khác sau lưng dùng sức đâm hắn, ngoài mặt còn vì hắn suy nghĩ đến nơi đến chốn.

Khó trách đôi này cuối cùng lại HE, một người tin một người hắc.

"Cục cưng" Trần Sâm ghé bên tai hắn nhẹ nhàng nói "đừng cáu kỉnh, ba mẹ đều ở bên ngoài chờ, hôm nay đến đều là những người có uy tín ở Nam Thành, chúng ta không thể để mọi người chê cười đi. Trước đổi quần áo thật tốt đi ra ngoài, nha?"

Tô Nhiên mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn, sau đó khoé miệng cong lên. Trần Sâm cho rằng hắn đã nghe lời mình nói, duỗi tay ôm hắn, giống như một cặp tình nhân "Nhiên Nhiên, có chuyện gì thì để xong hôn lễ rồi nói, đừng làm cho. Ba mẹ chúng ta khó xử. Em chỉ cần nhớ kỹ, anh yêu em"

Cố ý nghiêng mặt đi, Tô Nhiên giấu đi biểu tình của mình.

Yêu?

Ngốc bạch ngọt trong sách chắc chắn sẽ liền tin tưởng lời nói này.

Tô Nhiên nhanh chân, trực tiếp phóng ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa đến đại sảnh, hắn liền trao đổi ánh mắt với Tô Phú Quý và Hà Mỹ Lệ, hai người kia hiển nhiên đang có một bụng nghi vấn.

Tuy rằng chính miệng con trai mình luôn nói không kết hôn, nhưng Trần Sâm lại nhiệt tình chiêu đãi khách, đây là chuyện gì nha?

Tô Nhiên cho bọn họ một ánh mắt "yên tâm" , sau đó ở trong ánh mắt ngoài ý muốn của Trần Sâm bước lên khán đài.

Phông nền sau lưng bày đầy hoa hồng đỏ phô trương tình yêu, bên trong treo ảnh của hai người bọn họ. Trong bức ảnh Tô Nhiên nhìn về Trần Sâm đầy tình yêu.

Tô Nhiên trực tiếp đứng ở giữa sân khấu, cầm lấy micro, mọi người ở dưới khán đài nhìn nhau đầy nghi hoặc.

"Khụ, các vị đại gia, hoan nghênh các vị hôm nay đến đây"

Tô Nhiên chất giọng thanh thuý, rất là dễ nghe. Giữa sân ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung lên người hắn.

"Tôi là Tô Nhiên, hiện tại có một việc muốn thông báo tới các vị đại gia." Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt xanh mét của Trần Sâm, chậm rãi nói: "Bởi vì bản thân tôi cùng với Trần Sâm tiên sinh không có suy nghĩ chung, trải qua đàm phán thì hôn lễ đêm nay của chúng tôi chính thức huỷ bỏ".

Lời này vừa nói xong, giữa sân một mảnh ồ lên.

Dưới sân khấu Trần Sâm giận không dám nói biểu tình từ sâu trong đáy lòng hắn, Tô Nhiên tiếp tục nói: "Từ nay về sau, tôi Tô Nhiên và Trần Sâm tiên sinh kết hôn không liên quan đến nhau. Cảm ơn đêm nay các vị đại gia đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ để đến đây, tôi thay mặt Tô gia hướng đến các vị vạn lần xin lỗi."

Nói xong, hắn còn thân sĩ mà cúi chào hướng đến người dưới sân khấu.

Đại đa số người hiển nhiên cũng chưa phản ứng lại, dưới đài Tô Phú Quý chạy nhanh xông lên, cướp micro hô: "Các vị đừng để ý, đêm nay cứ theo lẽ thường khai tiệc, các vị cho Tô gia tôi cái mặt mũi, ở lại ăn bữa cơm ha!"

Tô Phú Quý nói ra câu này có hơi quê mùa, nhưng tách ra cùng câu với Tô Nhiên nhấn sâu vào, dưới đài không ít người che miệng cười rộ lên.

Đứng ở trên đài, Tô Nhiên nhướng mày nhìn xuống Trần Sâm vốn đứng ở vị trí kia sớm đã không còn bóng người.

Đoạn nghiệt duyên cùng Trần Sâm cuối cùng cũng đã chặt đứt không còn một mảnh.

Sau đó, Tô Phú Quý cùng Hà Mỹ Lệ giải quyết tốt hậu quả, hai người họ ở trong đám cưới vòng tới vòng lui hàn thuyên giải thích với các khách mời.

Hiện tại mọi người đều không để ý đến Tô Nhiên, hắn liền nhân cơ hội trốn đến hoa viên hít thở không khí.

Hillington là khách sạn 5 sao đệ nhất Nam Thành, ngoài hội trường chính là một lâm viên xanh mướt. Tô Nhiên đi đến cạnh đài phun nước, ánh sáng đèn đường rọi ra ảnh phản chiếu của hắn ở trên mặt nước.

Tô Nhiên nhìn thật lâu vào gương mặt, mỹ lệ nhưng xa lạ vẫn thật sự không quen.

Đột nhiên mặt nước xuất hiện một gương mặt khác quen thuộc.

Hắn còn không có phản ứng, đột nhiên lại bị người nọ lôi kéo cổ áo.

"Ui, anh là gì?"

Tô Nhiên theo bản năng xoay người đẩy người kia ra, nhưng phía sau lại là hồ nước, hắn cả người ngã ra sau, một cánh tay cường tráng vững vàng mà nâng lấy eo hắn.

Là Lệ Hành Chi.

"Là anh? Anh muốn làm cái gì?"

Lệ Hành Chi nhướng mày "Yên tâm nếu tôi muốn giết cậu đã sớm đem cậu trùm bao tải quăng xuống biển, sẽ không chọn đài phun nước mà động thủ đâu."

Tô Nhiên "ha, hả" một tiếng, "Nhưng anh ôm eo tôi như vậy thiệt dễ khiến người khác hiểu lầm"

Lệ Hành Chi nhíu mày "Hiểu lầm cái gì?"

Tô Nhiên mỉm cười "Hiểu lầm anh yêu tôi."

Hắn nghĩ tới, đối phó Lệ Hành Chi biện pháp rất đơn giản.

Lệ Hành Chi người này, lộ rõ các đặc điểm của vai ác: ngươi không đánh ta, ta chưa chắc không đánh ngươi. Ngươi nếu động đến ta, ta đây sẽ đánh chết cả nhà ngươi. (Gì mà ngang ngược zậy anh =)) )

Cho nên Tô Nhiên nghĩ ra biện pháp là : làm cho hai người bọn họ nhìn mặt là ghét nhau, sau này tự nhiên gặp sẽ tự động đi đường khác.

Quả nhiên, Tô Nhiên nhìn thấy chán ghét nồng đậm trong mắt đối phương.

Nhưng giây tiếp theo, lực nâng bên hông hắn đột nhiên biến mất, cả người không có điểm tựa ngã ra sau——

Bùm!

Một tiếng vang lớn kéo đến không ít ánh mắt của người xung quanh.

Tô Nhiên bị nước hồ sặc vài cái, mới giãy giụa từ trong hồ ngồi dậy. Hắn vừa ngẩn đầu liền đối mặt với ánh mắt xem trò cười của Lệ Hành Chi.

Chỉ nghe được đối phương lạnh giọng nói "Như vậy, cậu chắc sẽ không hiểu lầm."

Chó đẻ. (Hỗn đản nhưng để cho de cho nó Việt Nam)

Tô Nhiên nhiều năm tu tâm dưỡng tính tại đây một khắc mất hết. Hắn nắm chặt song quyền, đang muốn bò lên trên đánh tơi bời Lệ Hành Chi.

Bỗng nhiên mấy bảo an hấp tấp chạy đến.

"Tiên sinh, người không sao chứ?"

"Gọi tổng bộ,  đài phun nước hoa viên lầu một có người rơi xuống nước."

"Mau, chạy nhanh trước đi lên."

Mấy người thân hình cao lớn ngăn cản tầm mắt của Tô Nhiên, chờ hắn nhìn lại được người kia đã sớm biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Tô Nhiên lau sạch nước trên mặt, hung hăng mà đá một cước lên mặt nước.

Lúc hắn được người vây quanh đưa từ hồ nước đi lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một cái nghi vấn:

Đêm nay Lệ Hành Chi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

_________

Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wp Daisyluvyou
Lâu nay bận học không edit tự nhiên nay lướt thấy bản thảo, thế là mất 3 tiếng ngồi sửa lại huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro