Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Trái tim chàng giấu giữa nhân gian,
Dửng dưng, lạnh lùng đối mặt cùng thế sự
Giây phút trở về cùng nỗi đau xưa cũ
Ta xin mang theo đến suốt cả cuộc đời....

Lại một ngày nữa trôi qua trong chốn thâm sơn cùng cốc, vết thương trên người nàng đã lành đi rất nhiều. Nàng đã có thể đi lại được, nhưng hắn thì không được như vậy. Vết thương của hắn có vẻ không khá hơn là bao, cộng thêm tính khí thất thường hay bộc phát lung tung nên khiến cho sức khoẻ càng tổn thương trầm trọng. Hắn vận công trị liệu nhiều hơn, suốt mấy canh giờ liền đều nhốt mình trong hang động, rất hiếm khi ra ngoài, không màng đến ăn uống.. Nhưng nàng lại không thể chỉ biết lo cho bản thân mà không quan tâm gì đến hắn. Mỗi lần đi kiếm trái cây, nàng đều dành phần cho hắn một chút. Đã xế trưa mà hắn vẫn còn ở mãi trong Hoả Diêm động, nàng cảm thấy lo lắng, đắn đo một chút rồi nàng bước vào tìm hắn.
Hắn đang ngồi đó, trên phím đá nhám đen của dòng nham thạch. Có vẻ như không hề hay biết đến sự hiện diện của nàng. Nàng gọi hắn, một lần, hai lần, vẫn không thấy hắn trả lời. Hắn có vẻ đang chuyên tâm vào một cái gì đó và không chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh. Cơ hội tốt cho nàng. Nàng nhẹ nhàng đặt mấy quả dại xuống cạnh đó và rồi rút kim châm trong người ra, dồn hết chân khí vào mũi kim...

"CHA..."
Tiếng gọi thảng thốt của hắn vang lên trong không gian tĩnh mịch. Tiếng kêu bi thương ấy như phong bế tất cả các hoạt động của nàng. Nàng dừng cánh tay đang giơ lên không trung ngỡ ngàng nhìn hắn. Gương mặt hắn biến sắc đầy vẻ đau đớn, mồ hôi rịn ra trán, cả người hắn run lên nhè nhẹ. Cảm xúc bủa vây lấy hắn. Hắn đang vô thức chìm vào cái khoảng ký ức xa xăm đau đớn của đêm hôm đó. Hắn thấy mẹ hắn ngã xuống rồi đến cha hắn, hắn gọi, hắn cầu xin cha hắn đừng bỏ lại hắn. Nhưng đáp lại không phải là tiếng nói thân thương của cha mẹ hắn, mà là tiếng binh đao sắc lạnh vang lên trong màn đêm u tối. Là tiếng kêu ai oán của một đứa trẻ trong phút chốc đã trở thành mồ côi. Là tiếng gió rít lạnh lẽo trên một ngọn đồi xa lạ.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má hắn khiến nàng bối rối. Nàng do dự, rồi gần như vô thức, nàng hạ tay xuống. Hắn cũng biết khóc ư? Quá khứ của hắn thê thảm đến mức một con người lạnh lùng kêu ngạo như hắn lại có thể rơi lệ ư? Bất chợt nàng cảm thấy sao hắn yếu đuối và đáng thương quá. Hắn cũng có cha, có mẹ, có một quá khứ tốt đẹp và ngọt ngào, thế thì tại sao giờ đây hắn lại trở nên như vậy? Nàng chợt mủi lòng, phút chốc không thể xuống tay với con người hiện tại của hắn. Tâm trạng nàng đang đấu tranh dữ dội khi đối diện với người nam nhân đó. Có chút gì đó hoang mang, bối rối, có chút gì đó không đành lòng. Nhưng hắn thì không biết điều đó, hắn đang mãi trôi về dòng sông khổ đau của ký ức. Hắn trở về đỉnh đồi năm đó, nơi hắn tuyệt vọng chờ đợi kẻ bội tính Lôi Thiện Hành và bị đám giặc cỏ nhà Tống bao vây. Bọn chúng xô hắn xuống vực, và hắn rơi. Hắn rơi xuống dòng nước nóng bên dưới, dòng nước bao phủ lấy hắn ra sức nhấn chìm hắn, hắn cố sức ngoi lên, hắn gào thét trong vô vọng:
"Cứu tôi, cứu tôi với...."

Dòng nước lại tiếp tục nhấn chìm hắn, nhưng hắn vẫn chưa muốn chết, hắn vẫn cố hết sức chống cự lại. Đến lúc hắn gần như kiệt sức thì có ai đó túm lấy áo của hắn lôi lên và tiếp theo đó là một tràn cười man dại...
"CỨU TA..."

Hắn bừng tỉnh. Cả thân người hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn thở hồng hộc đầy khó khăn. Lúc đó Bài Phong cũng bừng tỉnh. Nàng nhanh chóng vận khí truyền vào kim châm đang cầm trong tay và hướng về phía hắn mà đâm tới. Nhưng hắn đã thấy được, chỉ dùng một chiêu hắn đã có thể nhanh chóng chặn lấy bàn tay đang lao tới của nàng, hắn bóp mạnh khiến nàng nới lỏng các ngón tay và làm cho kim châm rơi xuống đất. Hắn đẩy nàng té vào vách đá gần đó, hắn lao tới bóp chặt lấy cổ nàng bằng tất cả sự căm phẫn của hắn. Hắn đay nghiến nhìn nàng, ánh mắt hắn dữ dằn pha lẫn sự chết chóc đáng sợ.
"Tiện nhân. Chính miệng cô đã nói là sẽ gạt bỏ mọi ân oán, bây giờ thừa sẵn dịp để mà giết ta. Cô là một kẻ bội bạc. Thất tín."
Hắn càng siết chặt lấy cổ nàng. Dồn tất cả cơn cuồng nộ của hắn vào cái siết tay đó. Hắn bóp chặt lấy sinh mạng của nàng, ngỡ như đang bóp nghẹt lấy cái quá khứ đắng cay mà hắn đã từng trải qua.
"Ta không phải muốn giết ngươi đâu." Nàng khó nhọc lấy hơi giải thích. Lực siết của hắn quá mạnh khiến nàng không sao thở được, tưởng chừng như có thể sẽ ngất đi. "Ta chỉ muốn dùng kim châm phong toả huyệt đạo của ngươi, biến khách thành chủ, để ngươi không hại người nữa thôi."

"Đúng vậy ta chỉ biết hại người. TA LÀ TÊN VÔ LIÊM SỈ." Hắn gào lên bằng một chất giọng thù hằn khản đặc. Hắn nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn loé sự khinh miệt tàn độc. "Còn Dương gia các người là quang minh chính đại sao? Bọn ngươi giúp tên Tống đế đó là người như thế nào hả? Có biết không? ... Hắn là tên cướp nước, giết cha mẹ của ta. Ta còn nhớ cha mẹ ta đã chết trong tay hắn. Còn ta bị họ đánh xuống đây. Năm xưa ta chỉ là mới 7 tuổi. HẮN CÓ NÓI LƯƠNG TÂM VỚI TA HAY KHÔNG? Lúc đó ta nằm trong tay của lão yêu quái, chịu đủ mọi sự đày đoạ, CÓ AI BIẾT TỘI NGHIỆP CHO TA KHÔNG HẢ? CÔ NÓI ĐI. NÓI ĐI. NĂM XƯA TA KHÔNG CHẾT. THÌ NGÀY NAY TA CŨNG KHÔNG CHẾT. NHỮNG KẺ MUỐN GIẾT TA, TẤT CẢ ĐỀU LÀ THỨ BÂT NGHĨA, KỂ CẢ CÔ NỮA, DƯƠNG BÀI PHONG!". Hắn gào thét tên nàng, càng bóp chặt lấy cổ nàng. Ba tiếng "Dương Bài Phong" được thốt lên như chất chứa tất cả nỗi oán hận của hắn. Hắn đã từng nghĩ rằng có thể tin tưởng nàng, chính hành động của nàng đã huỷ hoại đi sự tin tưởng hiếm hoi đó. Hắn thở hồng hộc đầy căm tức. Hắn đang cho nàng thấy cơn cuồng nộ dữ dội nhất đang trào dâng trong người hắn, nỗi uất hận của hắn, sự đau khổ của hắn. Nét thù hằn làm cho khuôn mặt hắn rúm ró đến đáng sợ. Cứ mỗi khi quá khứ chua cay của cái thưở xa xăm trước kia trỗi dậy thì hắn như mất đi sự kiểm soát cảm xúc của bản thân. Hắn căm hận, hắn tức giận, cả người hắn run lên vì tức giận. Hắn muốn giết người, hắn muốn giết hết bọn giặc nhà Tống, hắn càng muốn giết tên vua nhà Tống vô dụng bạc nhược., để dành lấy những gì đáng ra phải thuộc về hắn. Nhưng trước mặt hắn giờ đây chỉ có nàng. Khuôn mặt trắng bệch của nàng đang thói thớp đối diện với hắn. Chỉ cần hắn siết mạnh thêm một chút nữa thì nàng chắc chắn sẽ chết. Nhưng hắn chưa thể giết nàng, hắn đang cần nàng, cần nàng đưa hắn rời khỏi đây. Hắn có thể cảm thấy toàn thân nàng đang run rẩy, hơi thở của nàng cũng yếu dần. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đe doạ tàn độc. "Cô đừng trách ta. CÔ ĐỪNG ÉP BUỘC TA NỮA." Hắn nới lỏng bàn tay, hắn biết giờ đây hắn phải kiềm chế, nếu như hắn muốn giết nàng thì cũng phải chờ khi nào hắn bình yên ra khỏi đây mới có thể giết nàng. Hắn nhìn sát mặt nàng, thấy được tia nhìn sợ hãi trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Hắn tức giận rút tay về và quay lưng đi. Hắn hét lên:
"CÔ ĐI RA, LẬP TỨC RA KHỎI CHỖ NÀY CHO TA."

Nàng loạng choạng bước đi, trống ngực vẫn đập liên hồi, nàng sợ, suýt chút nữa hắn đã giết chết nàng. Nàng bước lui ra phía cửa hang, dù hắn đã tha cho nàng nhưng nàng không thể không đề phòng. Tâm trạng của hắn đang bất ổn, hắn có thể thay đổi quyết định và tấn công nàng bất cứ lúc nào. Nàng vừa bước đi vừa canh chừng hắn. Cho tới lúc cảm thấy có thể thoát thân an toàn nàng lập tức vội vã chạy đi. Bỏ lại một mình hắn trong hang động.
Hắn đứng đó với nỗi đau, với cơn oán hận của hắn. Nét mặt hắn co rúm lại đầy vẻ đau khổ, hắn ngước mắt lên nhìn trời bằng nét đau đớn xót xa. Nhưng nàng không thể thấy được vẻ mặt thê lương của hắn lúc này. Hắn không muốn ai nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, sự yếu đuối của hắn, sự đơn độc của hắn, tất cả chỉ là một trò cười cho thiên hạ mà thôi. Cuộc đời này vốn dĩ không có công bằng, vốn dĩ không có nhân nghĩa thì tại sao nàng lại muốn hắn phải nói nghĩa nhân. Cái quá khứ đáng nguyền rủa khi xưa chính là nguồn sức mạnh duy nhất hắn bám víu vào để chà đạp lên thế gian này mà đi. Hắn sống lại từ đống hoang tàn, hắn hồi sinh từ những đổ nát và tan thương. Hắn, Gia Luật Hạo Nam , kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, coi trời bằng vung. Đạo lý ư? Nhân nghĩa ư? Tất cả cũng chỉ là lớp bề ngoài giả dối mà thôi. Quá khứ của hắn đó, tuổi thơ của hắn đó, đầy rẫy những thương đau và nước mắt, chẳng phải cũng do những con người hô hào nhân nghĩa gây ra đó sao? Lôi Thiện Hành, Lão yêu quái, tất cả điều là lũ bất nghĩa, lòng lang dạ thú, chính bọn họ đã tạo ra hắn, Gia Luật Hạo Nam của ngày hôm nay...
Nàng chạy ra khỏi cửa hang, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Cổ họng vẫn còn đau, vẫn còn in rất rõ năm ngón tay của hắn. Khụ khụ khụ. Nàng ho khan. Bất giác cảm thấy tức giận đến cùng cực.
"Điên quá rồi. Đúng là điên hết chỗ nói."

Nàng vẫn chưa thể hoàn hồn sau tình huống vừa rồi. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của hắn gần đến như vậy. Ánh mắt sắc lạnh thù hằn của hắn làm cho toàn thân nàng tê liệt. Trong đầu nàng vẫn còn vang vọng giọng nói bi thương phẫn nộ của hắn khi hắn siết cổ nàng. Nàng không biết tại sao hắn lại trở nên tức giận đến như vậy, nguy hiểm đến như vậy. Tốt nhất là nàng nên tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt. Nhưng bây giờ nàng đang bị giam ở đây cùng với hắn. Chỉ có hắn mới biết lối ra, chẳng lẽ sau chuyện vừa rồi nàng còn phải trông chờ vào sự giúp đỡ của hắn sao? Nàng nhìn quanh quất không gian xung quanh, trong đầu nàng loé lên một suy nghĩ.

"Ta không tin không nhờ ngươi không tìm ra được lối thoát."
Nàng mò mẫn bước đi trên những lối mòn xa lạ. Hắn từng nói với nàng rằng nơi đây cạm bẫy trùng trùng nếu như nàng muốn bảo toàn tính mạng thì phải hết sức cẩn thận trên mỗi bước đi. Nàng cẩn thận dò dẫm mọi ngóc ngách mà nàng đã đi qua, nhưng nếu không gặp ngõ cụt thì toàn là những hang động hoang vu lạnh lẽo. Tìm kiếm suốt nửa ngày trời mà chẳng có chút thu hoạch gì, nàng bắt đầu đâm chán nản. Vừa mệt mỏi lại vừa tức giận, nàng không tiếc lời nguyền rủa tạo hoá tại sao lại tạo ra một nơi oái ăm như thế này. Tại sao lại giam lỏng nàng và con người như hắn ở chung một chỗ? Nàng nào có ý ám hại hắn, vốn chỉ muốn khống chế hắn, để hắn từ nay không giết thêm người nữa thôi, chẳng lẽ như vậy là sai ư? Thế mà hắn lại nổi trận xung thiên với nàng. Con người của hắn thật khó hiểu. Nếu như nàng không có lợi cho hắn chắc vừa rồi, khi nàng trúng tên độc, hắn đã chẳng cứu nàng đâu. Từ trước đến nay con người hắn vốn dĩ là như vậy rồi, thế thì nàng đang tức giận vì điều vậy chứ? Lúc nãy là cơ hội tốt để ra tay, thế mà nàng lại do dự, đúng là giây phút do dự không đáng có. Nàng tự trách mình sao lại có thể mềm lòng như vậy. Tại sao trong phút giây đó nàng lại không nỡ xuống tay? Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt tràn đầy nét khổ đau của hắn, thấy giọt nước mắt lăn dài trên má hắn, nàng lại chợt chạnh lòng thương xót. Đúng là một sự thương hại điên rồ, chính vì sự nhẹ dạ đó mà nàng đã xém nữa đánh đổi bằng cả mạng sống của mình. Người như hắn chẳng có gì đáng thương cả. Hắn có bao giờ nghĩ cho người khác đâu, mỗi hành động của hắn đều suy tính rất rõ ràng và cẩn trọng, và những gì hắn làm chỉ là hãm hại người khác để thoả mãn mục tiêu cá nhân hắn mà thôi. Đáng lý nàng không nên nương tay với hạng người như hắn. Lòng thương người của nàng đúng là đến không đúng lúc.

Cuối cùng nàng đi đến một cái hang nhỏ, xung quanh dây leo bám đầy, cỏ úa vương vãi khắp nơi. Nhưng nơi đây khác với những cái hang mà nàng đã đi qua, giữa hang có một tảng đá rất to, cỏ khô phủ đầy mặt đá. Nàng cũng thấm mệt, có lẽ nàng nên ngồi nghỉ đôi chút rồi mới tiếp tục tìm đường ra. Nàng đến gần tảng đá, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi thì phát hiện ẩn sâu sau những lớp cỏ là những hàng chữ chi chít. Nàng lấy làm lạ, dòng chữ này có thể là do ai viết đây. Nàng lấy tay phủi bớt lớp cỏ sang một bên để xem xét cho rõ hơn. Những dòng chữ nghệch ngoạc như thế này chắc là do trẻ con viết. Từng nét chữ đã bị phai mờ theo khói bụi của thời gian nhưng vẫn có thể đọc được đôi chút.
Cha, trước kia cha thường dạy con văn chương chữ nghĩa, ở đây không có bút mực, cho nên chỉ có thể ghi trên tản đá này thôi. Cha, cho dù có xảy ra chuyện gì con đều không quên lời răng dạy của cha...
"Chẳng lẽ chữ này là của Gia Luật Hạo Nam viết?" Nàng tự nói với chính mình. Nơi đây tuyệt nhiên không có bóng người qua lại, vậy thì chỉ có thể là hắn chứ không còn ai khác. Có lẽ những dòng chữ này là do hắn ghi lại lúc hắn còn nhỏ. Nàng cúi xuống tiếp tục đọc.
Cha, con sắp chết rồi. Ngày hôm qua lão già yêu quái đánh gãy tay con rồi nối lại. Nói là bắt con phải chịu nhiều khổ cực thì mới hả dạ... Cha, lão đánh con té xuống đất, rồi lại lôi con đứng dạy, lão túm lấy áo con, dí khuôn mặt già nua dữ tợn của lão vào mặt con, lão nói:
"_Ngươi không thể nằm xuống, ta không cho ngươi nằm. Ta phải đày đoạ ngươi, để ngươi nếm trải mùi vị của sự đày đoạ, để ngươi chịu mọi khổ sở... Ngươi có hiểu chưa, hiểu chưa hả??"

Lão dùng bàn tay gân guốc bóp chặt khuôn mặt con, con đau đớn đẩy tay lão ra. Con sợ hãi nhìn lão, chẳng hiểu tại sao lão lại đối xử với con như vậy, con đã làm gì sai, đã làm gì đắc tội với lão đâu chứ?
"_Từ khi ông cứu tôi, tôi chưa lúc nào nghịch ý của ông. Tại sao?Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tại sao?
"_Ha ha ha, ngươi hỏi ta tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao à?" lão cười gằn từng tiếng. Sự tức giận của lão làm con co rúm lại. "Đó chính là vì ngươi nói cho ta biết, ngươi chính hậu thế của tên gian tặc Lưu Sùng."
Lão giận dữ đấm mạnh vào tường, con cũng tức giận, con chạy lại đánh lão
"Ông dám mắng cha của ta?Ta không cho phép ông mắng cha ta. Ta không cho phép."
Nhưng thực chất sức lực của con không thể nào tổn thương được lão. Ngược lại càng làm cho lão tức giận thêm.
"Ngừng tay."
Lão đánh con một cái làm con té lăn lóc xuống đất, mũi con đập xuống nền gạch chảy máu còn toàn thân đau ê ẩm.
"Đau lắm hả?" Đó không phải là một câu hỏi mà là một câu xác nhận. Lão cười. Giọng cười của lão đầy sự thoả mãn và vui sướng. "Ngươi cứ yên tâm đi, ta không dễ dàng gì mà để cho ngươi chết đâu. Ta bắt ngươi phải chịu mọi sự đau khổ, sống không bằng chết kìa. Ha ha ha, đúng là quả báo, quả báo mà."

Cha, ngày ngày lão đều đày đoạ con. Ngày nào cũng đánh con đến bán sống bán chết mới chịu ngưng tay. Trước đây con từng mơ hồ không biết tại sao, nhưng cho đến ngày hôm qua con phát hiện ra một cái hang rất lạ. Trong hang động tối tăm và hoang lạnh đó có một bức tượng đá đang quỳ, khi con đến gần thì mới nhận ra đó chính là tượng chân thân của cha. Trên tượng là những dòng chữ mờ ảo mà khó khăn lắm con mới có thể đọc được.
"Thiên hạ đệ nhất quả liêm vô dĩ. Dã thú không bằng. Giết con hại cháu: Thái nguyên Lưu Sùng."
"Thật quá đáng." Lão dám chửi cha lại còn dám nhục mạ cha. Đúng là không thể tha thứ cho lão được.
"Quá đáng cái gì?"
Tiếng của lão vang lên sau lưng con, con run rẩy buông rơi cả ngọn đuốc trong tay. Con nhìn thấy lão, khuôn mặt già nua của lão mập mờ trong bóng tối đầy đe doạ tàn ác. Lão tiến lại gần con bằng một vẻ ngạo nghễ chết chóc.
"Tiểu tạp chủng, ngươi nghe đây: Cái pho tượng này chính là cha của ngươi đó. Bao nhiêu năm nay ta đều ở đây, sáng chiều tối đều nhắm vào người của hắn mà đánh ba chưởng, sau đó tiểu lên đầu của hắn. Ta mới thấy hả giận." Lão hậm hực chờ phản ứng của con, nhưng con chỉ biết nhìn lão oán hận mà không thể thốt lên được lời nào. "Sao hả? cha của ngươi cũng đã chết rồi. Thật ra ngươi cũng có thể trùng phùng với hắn, với pho tượng của hắn, ngươi nên mừng vui mới phải chứ. Hả? ha ha ha"
"Lão yêu quái kia thật sự lão là ai? Lão và cha của ta có thâm thù đại hận gì mà phải làm như vậy chứ?"

Lão cười, lão bước lại gần một tản đã và ngồi xuống, lão vẫy tay gọi con"
"Này đứa bé đáng thương kia, con đến gần đây. Để ta kể một câu chuyện cho con nghe. Chẳng phải trước khi trẻ con đi ngủ thường thích nghe người lớn kể chuyện sao? Con qua đây đi. Để ta kể chuyện cho con nghe. Sao hả? Con sợ à? Con đừng có sợ, ta đây không có nhai sống con đâu. Con mang họ Lưu, ta cũng mang họ Lưu mà. Con sợ cái gì chứ? À, ta hiểu rồi, chắc con nghĩ ta cặp mắt mù loà, không nhìn thấy được gì. Hừ, nếu như con nghĩ như thế thật thì con sai rồi. ha ha ha.
Cũng may, con với ta đây cùng chung một số phận. Đều cùng rơi xuống đây và không thể rời khỏi nơi này. Thật ra ở trên đời này không có người nào tốt. Nếu có, chỉ là những kẻ tiểu nhân đê tiện, thú đội lớp người mà thôi. Thế giới bên ngoài có gì vui chứ. Ta khuyên con nên cam phận mà ở lại đây đi, ít ra cũng còn có bá phụ là ta đây chăm sóc cho con." Lão đến gần con, đưa tay định chạm vào má con, nhưng con đã nhanh chóng tránh sang một bên. Nhất quyết không để cho lão chạm vào con. Con sợ lão lại làm con đau. Thế mà lão vẫn không lấy đó làm phật ý. Lão cười. Nụ cười của lão gợi lên nét nham hiểm ghê rợn. "Đừng có sợ. Ta nói cho con biết: Thật ra ta với con đều là người một nhà. Con không tin à? Ta cho con xem cái này..." Lão vừa nói vừa lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội. Cha, con không ngờ rằng trong tay lão lại là miếng ngọc bội tượng trưng cho địa vị hoàng tộc Bắc hán. Bất giác con cũng lấy ngọc bội mà con luôn mang theo trên người ra đối chiếu với cái của lão. Đúng là không khác chút nào. Con ngỡ ngàng nhìn lão.
"Không lẽ ông chính là người mà cha ta năm xưa thường nói, là vị hoàng thúc đã mưu triều đoạt vị nhưng bị thất bại?"

"Cái gì mà mưu triều đoạt vị chứ?" Lão tức giận gầm lên. "Hừ, tên Lưu quân đó vốn là tiểu nhân. Ta đây là Đại thái tử, ngôi vua đó theo lý là phải truyền lại cho ta. Thế mà Lưu Sùng lại mua chuộc lòng phụ hoàng, đoạt lấy ngai vị của ta. Ta không phục. TA KHÔNG CAM TÂM. Lưu Quân với cha của ngươi là anh em , chẳng lẽ ta không phải sao? Hắn giả vờ qui thuận ta, ngồi chung một chiến tuyến với ta. Thật ra là bán rẻ ta. Đem kế hoạch của ta nói cho cha ngươi nghe. Hại cả nhà của ta, trên dưới 72 người, đều phải chết oan trên pháp trường..." Lão đang rất phẫn nộ, giọng nói của lão càng lúc càng to dần, chắc chắn lão lại sắp trút giận lên người con. Con thừa lúc lão không để ý lẳng lặng lẻn ra ngoài. Có lẽ lão vẫn chưa hay biết hành động của con, lão vẫn thao thao bất tiệt: "Nhớ năm xưa con của ta... cũng lớn cỡ như ngươi. TA NẰM MƠ CŨNG KHÔNG NGỜ TẤT CẢ ĐỀU PHẢI CHẾT VÌ SỰ CẢ TIN CỦA TA. Sao ngươi không hỏi là do ai gây ra. Ai đã làm những chuyện không có nhân tính đó. Hả? Ngươi hỏi đi! HỎI ĐI!"
Con gần đi đến cửa hầm, nhưng đối mặt với cơn phẫn nộ của lão không biết sao con cũng phẫn nộ theo vì những lời của lão chỉ là giả dối, con không muốn lão dựa dẫm vào lỗi lầm của bản thân mà miệt thị cha.

"Hứ, đó chỉ là do ông tâm địa bất chính, là do ông muốn mưu triều đoạt vị mà ra thôi."
"Câm miệng cho ta." Lão gầm lên dữ tợn, lão chạy đến bóp cổ con, lão biết con đang đứng ở đâu. Con làm gì cũng không thể thoát khỏi sự đánh hơi của lão. "Người ta nói được làm vua thua làm giặc, chẳng lẽ cha của ngươi hãm hại ta rồi có thể sống yên thân sao? Ha ha ha. Hiện tại Lưu quân đã bị quân Tống tiêu diệt. Cha của ngươi chỉ làm hoàng đế lâm thời có vài ngày. Hừ, hắn nằm mơ cũng không ngờ con hắn lại lọt vào tay ta." Lão cười gằn lên đầy đe doạ, lão đẩy mạnh con té xuống đất, rồi lão lao đến siết chặt lấy tay con. "Lưu Sùng ơi Lưu Sùng, ta đã bị ngươi đánh đến mù loà đôi mắt và bị đày xuống cái hang này. Suốt bao nhiêu năm ta chỉ sống trong bóng tối mịt mù. Ha ha ha. Ta không ngờ rằng có ngày con của ngươi lại lọt vào tay ta. Ta phải đày đoạ nó càng thê thảm hơn ta. Ngươi kêu đau đi, ngươi la lên đau đớn đi. LA ĐI."
Lão vừa nói vừa bẻ tay của con. Cha, con đau lắm, con nghe thấy tiếng xương gãy vụn và cảm giác đau buốt đến nổi răng cắn phải môi đến bật máu. Nhưng con vẫn không kêu lên. Con hét vào mặt lão:
"Ông mau dừng tay lại!"
"Sao ngươi cứng đầu quá vậy? Ngươi không chịu kêu à?Ta bắt ngươi phải đau đớn, đau đớn hơn ta mới được."
Lão đập đầu con xuống thềm đá, cứ mỗi lần con ngóc đầu lên thì lão lại đập đầu con xuống, cho dù con không ngẩng đầu lên nổi nữa thì lão vẫn cứ lôi đầu con lên và lại đập xuống. Máu con chảy ướt cả trán, ướt cả chỗ đất mà đầu con đập vào. Nhưng lão vẫn không ngừng tay.
"Cha à, con đã hứa với cha: con sẽ không bao giờ khóc. Con sẽ không bao giờ khuất phục đâu."

"Tại sao người có tuổi rồi mà vẫn tàn nhẫn quá. Hắn bất quá chỉ là một đứa bé thôi, hắn vô can mà."
Bài phong nhìn từng nét chữ in sâu trên tản đá, nàng như có thể nhìn thấy đứa bé Hạo Nam năm xưa đã quỳ mọp tại nơi này, nắn nót từng nét chữa trong nước mắt và tủi hận.
Một đứa bé từng ấy tuổi đầu đã phải chịu bao nhiêu sự dày vò và hành hạ, thử hỏi với sức lực nhỏ nhoi ấy làm sao có thể chịu nổi kia chứ. Vậy mà đứa bé ấy vẫn phải sống như thế, ngày này qua ngày khác, hết năm này rồi lại qua năm khác, khắc khoải trong nỗi thống khổ triền miên.
Cha à, lão yêu quái đó từng nói rằng không thể để cho con chết đúng là không để cho con chết. Lão vẫn cho con sống để hành hạ con. Hàng ngày, con phải chịu những sự đau đớn đến chết đi sống lại. Nhưng con vẫn không chịu khuất phục. Lão hành hạ con cũng chỉ làm cho con thêm oán hận lão mà thôi. Cha à, con nhớ cha lắm, mỗi lần nhớ cha con lại đến bên tượng của cha, lao bụi bám trên tượng và nói chuyện với cha, chỉ có như vậy mới giúp con có động lực chống chọi với đau đớn. Nhưng không bao lâu sau thì lão yêu quái phát hiện ra điều đó. Lão đến tìm con trong lúc con đang phủi rêu phong trên tượng.
"Ngươi đứng đó làm cái gì? Hả?"
Lão mỉm cười hằn hộc. Con hoảng sợ, sợ rằng lão sẽ lại bẻ gãy tay con. Con chạy đến bên một bức tường đá, nép sát mình vào đó, tim con đập liên hồi khi nhìn khuôn mặt tươi cười đầy nham hiểm của lão.
"Hay cho một tên Lưu giặc lại có được một đứa con hiếu thảo như vậy."

Lão lại cười. Lão dùng nội công truyền vào bàn tay và phá nát bức tượng
"CHA."
Con thét lên trong bất lực và đau đớn. Từng mảnh vụn của bức tượng vun vãi khắp nơi. Tại sao lão lại có thể tàn ác như vậy, cả một bức tượng mà lão cũng mún tranh đoạt với con. Lòng dạ lão tàn độc đến nổi lão muốn huỷ diệt tất cả mọi thứ còn xót lại của cha. Tại sao lão không giết con luôn đi, con cũng là một phần của cha mà.
"Để coi từ nay ngươi làm sao hầu hạ cha của ngươi."
Lão bỏ đi, trong không gian vắng lặng vang vọng giọng cười đắc ý của lão. Con đứng đó, đứng đối diện với lớp bụi hoang tàn mà trước đây từng là tượng của cha. Trái tim con đau lắm, vậy là từ nay về sau con không còn được gặp cha nữa rồi, không còn được phụng dưỡng cha nữa rồi. Cha, tha tội cho con bất hiếu, con không thể bảo vệ được cho cha. Con hận lão, hận lão đến thấu xương. Lão dám đối xử với cha như vậy, ngày sau, nếu có cơ hội, con nhất định buộc lão phải trả giá cho hành động hôm nay. Cha, chỉ cần là con không chết thì con nhất định sẽ trả thù cho cha.

Cha, mỗi ngày lão đều có nhiều chiêu thức mới để hành hạ con. Lão không cho con ăn uống, lão lại còn giam hãm con. Lão buộc vào chân con một quả tạ nặng cả nghìn cân, mỗi lần di chuyển là mỗi lần nặng nhọc khó khăn. Lão lấy thức ăn để nhử con, làm nhục con, lão treo thức ăn trên đầu một ngọn cây cao để cho con bắt lấy, mỗi lần con sắp bắt được thì lão lại đẩy nó lên cao hơn. Có nhiều lần lão thà vứt thức ăn xuống đất chứ không để cho con ăn, mỗi ngày nếu như không lăng mạ con thì lão không cam tâm. Cha, lão dạy võ công cho con cũng kỳ lạ lắm, dường như là vì muốn đày đoạ con mà thiết lập ra. Nhưng con không sợ, con học được nhanh lắm. Có lần con còn đánh lão một đấm, dù là chẳng tổn thương được lão nhưng cũng chứng tỏ rằng con đây đâu phải người mà ổng có thể ức hiếp hoài được. Lão cũng bất ngờ trước sự tiến bộ của con, lão không ngờ rằng có ngày con cũng kháng cự được những chiêu thức thâm độc của lão. Lão không ngờ rằng con thật kiên cường quá. Cha à, bởi vì con đã hứa với cha, con nhất định phải ráng tới cùng.
Cha à, con có được một người bạn mới. Có một con chim nhỏ làm bạn với con.

Con nhìn chim con ra đời, rồi lớn lên, rồi đẻ trứng. Con cảm thấy vui lắm. Con thích nói chuyện với nó. Không còn bức tượng của cha, con chẳng còn ai để tâm sự, chỉ có thể nói chuyện với nó mà thôi. Mỗi khi nói chuyện với nó xong con lại cảm thấy bớt khó chịu, mọi sự buồn phiền trong lòng như vơi bớt phần nào. Nó lặng yên khi nghe con nói, nó hót cho con vui, nó bên cạnh con mỗi khi con buồn. Có nó bên cạnh, con cảm thấy mình bớt cô đơn hơn. Nhưng mà cho đến một hôm lão yêu quái bắt gặp con đang chơi đùa với chú chim, lão xông đến, bớp chặt con chim trong tay và rồi trả lại cho con. Con chết lặng, trên tay con khi đó là một chú chim đã chết. Cha à, mọi thứ trong con dường như sụp đổ, con không thể thốt lên lời nào khi nhìn thấy lão vun tay về phía cành cây và tổ chim rơi xuống, những quả trứng vỡ vụn dưới chân con. Con chỉ biết lẳng lặng quỳ xuống nơi tổ chim đã rơi xuống, bên cạnh những quả trứng vỡ nát mà lòng đau đớn đến tột cùng.

Lão muốn huỷ hết tất cả của con. Đầu tiên là đánh nát tượng của cha. Giờ đây cả người bạn duy nhất của con mà lão cũng giết luôn. Tại sao cả chim mà lão cũng không chịu buông tha vậy chứ?
Con biết rồi, lão muốn con phải sống trong đơn độc và đau khổ. Lão không muốn con có được niềm vui khi mà lão cũng chẳng có niềm vui. Con nhìn những đỗ nát mà lão đã gây ra cho con. Nhìn những vết thương còn mới và đã cũ về thể xác và tinh thần mà lão đã để lại trong con mà căm hận lão đến tột cùng. Con chôn xác chú chim nhỏ ở dưới gốc cây đó bằng tất cả tình thương yêu còn xót lại trong người con. Từ nay con chỉ có một mình thôi cha à. Một mình sống trong bóng tối mịt mù với những tháng ngày đày đoạ khổ sở. Lại có máu đổ, lại có đớn đau và phải đơn độc hứng chịu tất cả. Những tháng ngày còn lại con đều sống trong oán hận và oán hận. Nhưng không có nước mắt nữa. Nước mắt con đã khóc khi tượng cha tan nát, và giọt nước mắt cuối cùng cũng đã chôn chung với xác của người bạn duy nhất dưới gốc cây kia rồi. Con sẽ cứng rắn, con sẽ mạnh mẽ, con sẽ cho lão thấy những trận hành hạ tàn nhẫn của lão sẽ không dễ dàng gì mà khuất phục được con đâu.
Cha, ngày qua ngày ở cái chốn này con đều tính rất kỹ, con ở đây đã được ba năm rồi, giờ đây con chỉ mới có 10 tuổi, nhưng mà con sắp sửa chịu hết nổi rồi. Biết chừng nào con mới có thể khôn lớn trưởng thành và thoát thân đây?
Cha à, cha đến cứu con đi. Cha cứu con đi cha.

Bài phong như chết lặng khi đọc từng dòng chữ trên phiến đá ấy. Hắn đó sao? Hắn của ngày xưa sống cùng với những đoạ đày mà khôn lớn. Trơ trội và cô độc hứng chịu những đớn đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Nàng nghẹn ngào, tuổi thơ của hắn thật sự có quá nhiều nước mắt, quá nhiều đắng cay. Làm sao mà hắn có thể sống qua từng ấy năm như vậy chứ? Một đứa trẻ lớn lên trong sự đoạ đày và căm phẫn, một đứa trẻ đáng lý ra phải trải qua một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác, thế mà lại phải cam chịu kiếp sống đáng thương đến tột cùng. Từng cành cây ngọn cỏ nơi đây đều chứng kiến những ngày tháng đau khổ của hắn. Những bức tường đá hoang lạnh này đã biết bao lần dửng dưng và câm lặng trước những đoạ đày mà hắn đã hứng chịu. Thịt da hắn chai sạn trước những đòn tra tấn buốt lạnh và trái tim đã từng rướm máu cũng đã đông cứng lại, những vết thương hằn sâu trên trái tim đó đã bị đóng băng và không thể lành lặn. Nét ảm đạm cô đơn trong nụ cười. Vẻ cay nghiệt chua xót trên khuôn mặt kêu ngạo ấy hoá ra đều bắt nguồn từ những năm tháng đớn đau khi xưa. Bây giờ nàng có thể hiểu được vì sao tối hôm đó hắn lại lao theo nàng, nắm lấy tay nàng, không muốn nàng bị rơi xuống chốn tối tăm này. Lúc đó, có lẽ hắn hoàn toàn hành động trong vô thức. Nơi đây ám ảnh hắn, và hắn không muốn lại có thêm một linh hồn nữa cũng bị chôn vùi như linh hồn của hắn ở chốn địa ngục này. Nàng như có thể nghe thấy linh hồn ấy đang thảm thiết cầu cứu trong cơn hấp hối. Nàng nghẹn ngào. Trái tim co thắt lại đau nhói. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má nàng. Nàng đang khóc đấy ư? Cảm giác buốt đau bóp nghẹn lấy cổ họng. Lần đầu tiên nàng thấy xót thương cho hắn, cảm thông cùng hắn, nhưng không phải vì thế mà chấp nhận những hành động mà hắn đã làm. Chỉ là bây giờ, lúc này, nàng sẽ quên đi những điều mà hắn đã gây ra. Nàng chỉ khóc, chỉ cảm thương cho những gì mà hắn đã gánh chịu trong quá khứ.
"Sao cô dám coi lén đồ của ta hả?"

Thanh giọng sắc lạnh vang lên từ phía sau khiến nàng giật mình quay lại. Khuôn mặt hắn trào dâng một sự tức giận, đôi mắt hắn nhìn nàng đục ngầu đầy phẫn nộ. Toàn thân nàng như cảm thấy buốt lạnh trước cái nhìn đó. Hắn vận nội công tống chưởng về phía nàng đang ngồi, nội lực ấy mạnh mẽ đến nổi làm nổ tung cả phiến đá to và nàng chỉ kịp tránh đi trong vài giây trước đó. Nàng ngỡ ngàng nhìn phiến đá vỡ tan thành từng mảnh vụn và rồi quay lại nhìn hắn. Hắn khuỵ xuống. Cả thân người hắn đổ ụp về phía trước. Phải rồi, vết thương của hắn vẫn chưa khỏi thế mà hắn lại tiếp tục vận khí kèm thêm cả sự tức giận đã làm động đến vết thương. Nàng thấy hắn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh phiến đá đã vỡ, đau xót nhìn vào chữ "cha" còn nguyên vẹn những đường nét. Hắn trầm ngâm nhìn vào chữ viết ấy cả một lúc lâu. Nàng không thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt của hắn lúc đó vì hắn quay lưng lại với nàng, nhưng nàng biết hắn đang nhớ đến cha hắn. Nàng có thể nghe thấy hắn thì thào trong đứt quãng. Thanh giọng ấy xen lẫn chút nghẹn ngào.
"Hôm nay là mùng năm tháng năm, là ngày giỗ cha mẹ của ta...Chính ngày hôm nay cha mẹ ta đã qua đời! A... ư ư ư."
Hắn kêu lên đau đớn. Vết thương hành hạ hắn, cảm xúc giày xéo hắn. Bất giác nàng chạy đến bên hắn, đỡ lấy tay hắn, nàng nhìn hắn đầy quan tâm.
"Ngươi không sao chứ?"

Hắn không nói gì, cũng không đẩy tay nàng ra. Lúc này nàng mới có thể nhìn kỹ cảm xúc trên khuôn mặt đó. Đau khổ và bi thương. Cái chết của cha mẹ hắn, quá khứ của hắn, có lẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất đời hắn. Hắn từng đứng trước mặt nàng đầy vẻ tự tin và ngạo mạn. Thế mà giờ đây hắn lại cho nàng thấy một bản ngã khác trong con người hắn. Rất lẻ loi, rất thống khổ, rất cần được sẻ chia. Nàng không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì để xoa dịu nổi đau trong hắn. Nỗi đau ấy quá lớn, cảm xúc khi mất đi người thân, nàng cũng đã từng nếm trải. Nhưng những khổ nhục mà hắn đã từng chịu đựng nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng. Vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn chưa thể chấp nhận rằng đó là sự thật. Vẫn không thể tin rằng trên đời này lại có một cuộc sống còn hơn cả địa ngục như thế. Đang lúc nàng bối rối không biết nên an ủi hắn thế nào thì hắn đã đứng lên và quay lưng đi. Nàng hốt hoảng gọi vói theo:
"Nè, ngươi còn đang bị thương đó, ngươi đi đâu vậy?"

Hắn không trả lời nàng. Hắn lê từng bước khó nhọc ra khỏi hang động, bỏ mặc nàng đứng đó nhìn theo hắn. Nàng chợt cảm thấy lo lắng cho hắn, không biết từ lúc nào nàng lại lo lắng cho hắn, quan tâm đến nỗi đau của hắn. Nhưng vì bản tánh tự phụ vốn có, chắc chắn hắn sẽ hất bỏ hảo tâm của nàng. Đó cũng chính là lý do nàng không dám chạy theo hắn, không dám đưa tay ra đỡ lấy người hắn. Nhưng nàng thật sự rất muốn được chia sẻ cùng hắn, muốn làm một điều gì đó cho hắn, để hắn biết rằng không phải chỉ có mình hắn cô độc trên đời, và cũng để hắn biết rằng thế gian này không phải ai cũng là người xấu. Nhưng làm thế nào để có thể đến gần hắn mà không khiến hắn có cảm giác là nàng đang thương hại hắn đây? Nàng đứng lặng im suy nghĩ. Bản thân nàng cũng đang đấu tranh với những cảm xúc rối bời trong lòng. Trải lòng mình ra với một con người đã khó mà thể hiện bằng cách nào để người đó không bị tổn thương thì lại càng khó hơn. Nàng nhìn những tản đá vụn vỡ nằm lăn lóc dưới chân mà không khỏi chạnh lòng. Trên phiến đá ấy từng ghi lại khoảng thời gian đắng cay mà hắn muốn quên đi, muốn huỷ hoại chúng, không muốn đối mặt với những gì đã từng có. Và càng muốn quên đi tuổi thơ của chính mình, quên đi bản tính lương thiện mà trước kia đã tồn tại trong con người hắn.

Nàng bước ra khỏi hang động khi màn đêm đã buông xuống. Trong lòng tự hỏi không biết hắn đã đi đâu nhưng chắc chắn cũng sẽ dễ tìm ra thôi. Nàng nhớ hắn từng nói về lối ra duy nhất ở chốn này, nếu như nàng đoán không lầm thì hắn đang ở đó cúng tế cha mẹ hắn. Dù sao đi nữa thì hắn cũng là một đứa con hiếu thảo, sự hiếu thảo đó không hề mai một mặc cho những cay đắng và đau khổ mà hắn đã từng trải qua. Nếu như hắn vẫn còn thứ tình cảm đó thì cũng chứng tỏ rằng hắn không phải là một con người quá xấu xa và độc ác. Hắn có tài lại thông minh kiệt xuất, nếu như trước đây không xảy ra binh biến, loạn lạc, đau thương thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một vị anh hùng xuất chúng chứ không phải bị người đười gắn cho danh tiếng đại ma đầu như thế này.
Và nàng đã tìm thấy hắn. Trong khoảng không gian âm u huyền ảo bởi chút ánh sáng loe lói của mặt trăng, nàng nhìn thấy hắn. Hắn đang kính cẩn quỳ lại vong linh của cha mẹ. Dáng vẻ trơ trội và đau khổ ấy thật sự khiến cho người khác không khỏi chạnh lòng. Nàng nghe tiếng hắn thì thầm nói chuyện với người đã khuất.

"Cha, mẹ... thứ lỗi cho con bất hiếu. Không thể vào ngày giỗ của cha mẹ, đích thân đến mộ phần cúng bái. Nhưng mà... khôi phục Bắc hán, hai mươi năm nay con lúc nào cũng ghi khắc trong lòng. Cha, con đã tìm được tên phản tặc Lôi Thiện Hành. Không bao lâu nữa con sẽ bắt hắn trả lại bảo tàng, và sẽ nhanh chóng phục quốc." Hắn nghiến răng, nuốt từng lời trong cay nghiệt. "Sau khi phục quốc, con sẽ chặt cái đầu của Tống đế xuống, để mà cúng tế cha mẹ linh thiên."
Hắn cúi xuống lạy. Một lạy. Hai lạy. Đột nhiên hắn kêu lên đau đớn, có lẽ vì hắn vận động quá nhiều nên vết thương trên bụng lại bị kinh động. Bài Phong theo quán tính liền bước một bước về phía trước định chạy lên coi tình hình của hắn thế nào, nhưng nàng do dự và dừng lại. Đây là giờ phút riêng tư và thiêng liêng của hắn, nàng không muốn làm gián đoạn thời khắc ấy. Một chút đau đớn đó có lẽ hắn có thể chịu đựng được.
Hắn nghe có tiếng động vang lên phía sau lưng, không cần quay lại hắn cũng biết là nàng đang đứng đó. Hắn thoáng chau mày không biết nàng đứng đó từ bao giờ, cũng không biết nàng đã nghe được những gì, chắc vì hắn bị cảm xúc chi phối nhiều quá nên đã quên đề cao cảnh giác và nhất thời quên mất rằng nàng cũng đang có mặt tại nơi này. Hắn bối rối lau đi hai dòng lệ đang trực chờ rơi khỏi khoé mi. Không muốn để nàng thấy con người yếu đuối của hắn lúc này. Hắn đứng dậy, quay lưng về phía nàng, cố nói bằng giọng kiềm chế ra vẻ tự nhiên nhất:
"Kia là miệng hang Nhất Tuyến. Muốn thoát khỏi đây thì đó chính là lối duy nhất."

Nàng nhìn theo hướng tay hắn đang chỉ. Trong màn đêm nhá nhem mờ ảo, nàng thấy một khe núi thẳng đứng, chạy dài dẫn lên phía trên. Quả thật với cái dốc dựng đứng sừng sửng như vậy thì không thể nào dựa vào sức lực của một người mà có thể lên được. Nhất định phải dựa vào sức lực của hai người, vai đấu vai, cùng ra sức bám vào hai vách đá dựng song song với nhau thì mới có cơ may leo được lên trên đó. Nhưng hiện giờ hắn đang bị thương, chẳng lẽ hắn lại muốn liều mạng thoát khỏi đây sao? Nàng bước lại gần hắn, đủ gần để hắn có thể nghe rõ giọng nói đầy quan tâm lẫn hoài nghi của nàng.
"Nhưng với thương tích bây giờ của ngươi, dù cho là có lối thoát đi nữa thì cũng chưa chắc gì có thể lên được."
Hắn cay đắng đáp trả nàng:
"Đối với cô mà nói không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Ta chết rồi, từ nay không còn ai đối phó với Dương gia các người nữa. Vậy thì Dương gia các người có thể thoải mái, an tâm mà làm con chó cho Tống thất."
"Ta biết trong lòng ngươi có nhiều uất hận. Nhưng mà..."
"Nhưng mà gì?" Hắn tức giận hét lên với nàng. "Cô hiểu ta lắm sao? Cô hiểu mối hận trong lòng ta sao? Ta hận, ta hận hôn quân nhà Tống.Ta hận Dương gia đã phản bội Bắc hán..."
Hắn nhìn nàng bằng tất cả sự thù hận trong hắn, ánh mắt hắn nổi lên những tia hằn hộc, cái nhìn đó như muốn dìm chết tất cả mọi thứ, cay nghiệt và tàn bạo. Lửa hận thoát ra từ đôi mắt đó như muốn thiêu đốt người đối diện.
"Ta hận những kẻ giúp cho đại Tống được thiên hạ. Ta hận... A ứ ứ...."

Vết thương của hắn lại nhói lên đau buốt. Hắn như muốn ngã khuỵ trước cơn đau đớn của thể xác. Cứ mỗi lần hắn tức giận thì lại động đến vết thương. Nhưng hắn không thể không tức giận khi nhắc đến hiện tại đầy bất công này.
"Ngươi... ngươi không sao chứ? ngươi cảm thấy thế nào?"
Bài Phong định lao đến đỡ hắn nhưng hắn bực tức quay lại chặn đứng bước chân đang chạy đến của nàng.
"CÔ TRÁNH RA. Ta không cần cô tội nghiệp ta. Cũng không cần cô thương hại."
Nàng mím môi câm lặng. Nàng biết chứ, nàng biết là với tính khí kiêu ngạo đó thế nào hắn cũng sẽ cho rằng những hành động quan tâm của nàng là thương hại, là tội nghiệp. Nhưng nàng đang thật sự quan tâm đến hắn, hoàn toàn không phải là cảm giác thương hại tội lỗi. Hoàn toàn chẳng mang tính chất bề ngoài như những kẻ bàng quan. Những cử chỉ của nàng đều xuất phát từ tận đáy lòng. Làm sao để khiến cho hắn hiểu được đây? Nàng nén tiếng thở dài.
"Ta biết ngươi từ nhỏ đã chịu nhiều bất hạnh. Chính bá phụ của ngươi, ổng đã nhẫn tâm đày đoạ một đứa bé ngoan đến nỗi ..."
"Đứa bé ngoan cái gì chứ? Không đúng. Bắt đầu từ lúc rớt xuống đây, thì đứa bé đó ĐÃ CHẾT RỒI."
Nàng nghẹn lời. Thâm tâm không biết phải nói như thế nào để có thể xoa dịu bớt nổi đớn đau trong hắn. Nàng nhìn hắn. Nàng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang cay đắng đến mức nào. Sao hắn cứ mãi một mình chịu đựng nỗi đau ấy? Sao hắn không thử một lần trải bày nó ra? Sao hắn cứ mãi che dấu, cứ mãi giam cầm bản thân trong sự cô độc và oán hận. Hắn có thể mà. Sao hắn lại không thử. Một lần buông bỏ lòng mình thảnh thơi trong giây lát. Để đối mặt lại với cuộc sống bằng một cái nhìn khác. Không có quá nhiều đắng cay.
"Thật ra ta cũng giống như ngươi, ta cũng là cô nhi..."

Hắn im lặng, khuôn mặt cau có của hắn dường như cũng dịu đi phần nào. Hắn cho phép mình dừng lại trong giây lát để lắng nghe nàng nói. Hiển nhiên là hắn biết nàng cũng từng gánh chịu một phần nỗi đau mà hắn đã trải qua. Và hắn biết là những lời nàng nói không phải là những lời cảm thông thương hại mà là rất thật lòng. Phút chốc hắn chợt trầm ngâm trước lời tâm sự của nàng.
Nàng cũng như đang chìm vào nỗi uất hận riêng.
"...Cha mẹ của ta đều chết dưới kiếm của Lôi Thiện Hành. Chỉ trong một đêm, ta cũng đã mất đi tất cả. Cái cảm giác lúc đó của ta cũng đâu khác gì ngươi."
Nàng nhìn hắn, chờ đợi một lời nói phản kháng. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng. Hắn không nhìn nàng, cũng chẳng tỏ bất kỳ thái độ gì. Có lẽ những điều nàng nói đang làm hắn suy nghĩ. Nàng lại tiếp tục. "Nhưng sau đó ta gặp được Thái Quân, Thái Quân nuôi nấng ta. Đối với ta như là đứa con ruột, có tình có nghĩa. Lúc đó ta mới biết được thì ra trên đời này vẫn có người quan tâm đến ta..."
"Không. Ta không có. Ta cũng không cần." Hắn chua chát nói. "Từ nhỏ ta đã trưởng thành ở chỗ này." Hắn đưa cặp mắt oán hận liếc nhìn bao quát xung quanh, khuôn mặt hắn lại ánh lên vẻ dữ dằn đáng sợ. "Trong ký ức của ta chỉ có đánh đập tàn nhẫn. CHỈ CÓ THÙ HẬN THÔI."
Hắn tức giận. Cơn tức giận làm cho toàn thân hắn run lên. Cả lồng ngực cũng phập phồng luồng khí cuồng nộ. Cứ mỗi lần nhắc đến quá khứ là hắn lại thấy căm hận đến tột cùng. Rồi vết thương hắn lại đau. Cơn đau lần này trầm trọng hơn khiến hắn té khuỵ xuống đất. Bài Phong vội chạy đến bên hắn, ôm lấy lưng hắn, định đỡ hắn đứng lên thì lại bị hắn đẩy bật ra. Hắn cự tuyệt sự trợ giúp của nàng. Hắn nặng nề đứng lên trong khó nhọc. Hắn loạng choạng bước ra nơi khác cách xa nàng một khoảng. Giọng hắn rít qua kẽ răng.

"Ta đã nói là không cần ai thương hại ta. Mới đây cô đã quên rồi sao? Ta là người có lòng dạ cực kỳ độc ác."
Hắn nghiến răng ném một cái nhìn cay nghiệt vào màn đêm.
"Năm xưa tên lão yêu quái đó cùng ta leo ra khỏi nơi này. Lão bị giam giữ tại đây mấy chục năm trời, khi lên tới trên đó lão vui đến nổi quên hết tất cả. Lão cười sung sướng, khoái chí. Sẵn dịp đó ta đã chưởng lão một cái rơi xuống rực." Một nét hoang dại thoáng qua khuôn mặt hắn. Sự thù hận, đau đớn. Sự thoả mãn, bi thương trong hắn làm xoắn vào lòng nàng một cảm giác xót xa. "Ta nhìn thấy lão rơi xuống vực. Lão không ngừng kêu cứu. Lão kêu thất thanh thê thảm. Hư.Ha ha ha."
Hắn cười. Nụ cười của hắn làm cho tim nàng buốt nhói. Nàng như nghe thấy trong giọng cười ấy có sự đau khổ chất chồng. Đó mà là cười ư? Nó không hề chứa đựng niềm vui. Nó chất chứa sự thống khổ e chề. Nó toát lên cả một sự đắng cay uất hận. Nụ cười ấy như tiếng kêu cứu thảm thiết của một linh hồn đã bị chôn vùi tại nơi này. Nàng câm lặng nhìn hắn đang bị giày xéo bởi những cảm xúc khi xưa.
"Cô biết không đó là khoảnh khắc sung sướng nhất trong cuộc đời của ta. Lúc mà ta thoả mãn nhất. Ha ha ha."
Hắn lại cười lớn, giọng cười lạnh lẽo không cảm xúc. Tiếng cười ấy khô khốc một cảm giác ê chề. Hắn đang thoả mãn khi nhắc lại quá khứ ư? Có không? Sao trong thanh âm đó nàng chỉ nghe thấy một sự thống khổ đắng cay? Hoàn toàn không thể tìm thấy sự hoan hỉ trong từng giọng điệu. Rồi hắn nhìn nàng, nhìn sự ngỡ ngàng trong mắt nàng, nụ cười trên khuôn mặt đau khổ của hắn cũng vì thế mà méo mó đi. Hắn nhướn mày đầy khiêu khích và chua xót: "Sao hả? Thú vị không? Biết ta lợi hại rồi phải không? Hả? Ha. Ha. Ha ha ha"

Hắn cười, ôm vết thương bên người và vết thương sâu thẩm trong tâm hồn quay lưng bỏ đi. Giọng cười vô hồn và lạnh lẽo của hắn vang vọng khắp không gian u tối. Nghe như một lời oán than trách móc cho số phận đắng cay. Nghe như tiếng kêu não nề từ bãi tha ma hoang lạnh. Khi người ta đau người ta có thể khóc thì đó là nổi buồn, nhưng khi người ta đau người ta không thể khóc mà còn phải cười thì đó chính là nỗi đau. Hắn cười chua xót trên nỗi đau mà hắn đã từng trải qua. Trong nỗi đau ấy không có nước mắt, những ngày tháng đau đớn ấy không hề tồn tại vị mặn của nước mắt mà là vị mặn của máu và chua cay của niềm oán hận. Nàng tự hỏi lúc đó, khi nhìn bá phụ rơi trở lại chốn vực thẩm này, hắn có thật sự vui sướng không? Có lẽ là có, vì bắt đầu từ lúc đó hắn có thể sống những tháng ngày tự do, không còn cam chịu nhẫn nhục sống trong những năm tháng đầy khổ cực với những trận hành hạ còn thua cả súc vật, không còn bị miệt thị khinh khi. Nhưng cũng chính từ lúc đó, linh hồn của hắn, phần bản ngã tốt đẹp trong hắn cũng đã theo người bá phụ đó chôn vùi bên dưới vực thẩm này, và hắn trở thành Gia Luật Hạo Nam của hiện tại.

Nàng đứng lặng nghe tiếng gió thổi não lòng qua các vách đá, qua từng cành cây ngọn cỏ, như một khúc nhạc ru hồn lạnh lẽo xa xăm. Lòng người hoang lạnh, cảnh vật cũng hoang lạnh. Nơi đây vùi chôn lẻ sống và trái tim nhân hậu của một con người. Và con người đó giờ đây đang ở bên cạnh nàng, với những vết thương cũ và mới không ngừng nhỏ máu. Thế nhưng mỗi khi nàng đưa tay ra muốn giúp đỡ băng bó vết thương ấy thì người đó lại né tránh vì sự kêu hãnh và ngạo mạn của riêng cá nhân người? Hay vì người sợ sẽ bị bỏ rơi một lần nữa trong chốn cô liêu? Đau thương đã cho người sức mạnh để tiếp tục sống, tiếp tục sinh tồn qua bao nhiêu nghiệt ngã và khó khăn. Và người sợ rằng chỉ cần một chút yếu mềm có thể đánh gục đi những ý chí chai sạn đã bao năm rèn luyện. Nàng nhắm mắt cảm nhận không gian xung quanh đang xao động những nhịp điệu đau buồn, và lòng nàng cũng bị xáo động vì những suy nghĩ mông lung.

Zh23���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc