Chương 40
Posted on February 27, 2015 by Paris Q
Thôi, chúng mình làm đi.
___________________
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Paris Q
Yunho trở lại phòng mình, đơn giản bôi thuốc cầm máu lên trán, thay một bộ đồ sạch sẽ khác, lúc này đây anh mới cảm giác được đau đớn, đau từ trong lòng đến thể xác, rất đau rất đau, cúi đầu nhìn một mảng bầm xanh trước ngực, thở dài, lau khô nước mắt, mặc thêm áo khoác, thu dọn hành lý, rời khỏi nơi này.
Bước đi trên con đường quê quen thuộc, nhìn những mái nhà lấp xấp nhau vang lên tiếng cười đùa náo nhiệt của đêm giao thừa, cái cảm giác đắng nghét trên đầu lưỡi cứ giày vò anh từng giây từng phút, thế nhưng trong thoáng chốc nghĩ đến một người, cõi lòng anh chợt bình yên khôn tả. Vì hạnh phúc của anh và cậu, vì để cho nụ cười vẫn mãi trên môi Kim Jaejoong, dù khó khăn đến mức nào anh cũng sẽ nỗ lực, để mọi người chúc phúc cho mối tình này.
Yunho lưng đeo hành lý đi suốt một đêm, mới đến được trấn trên, tất cả khớp xương trên người anh đều rệu rã cả, máu tụ trên trán đã bết dính lại, vết thương trên ngực, trên vai đã bị cái lạnh cuối năm đông đến tê dại.
Mới sáng sớm chưa có hàng quán nào mở cửa bán hết, Yunho đi hết hai khu phố mới tìm được một phòng khám bệnh nhỏ nhỏ, đi vào để người ta băng bó vết thương trên người một chút, rồi mới thuê một căn phòng trọ nhỏ xíu ở gần đó.
Căn phòng rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một nhà vệ sinh. Yunho vừa bước vào liền chui vào bồn tắm kỳ cọ sạch sẽ, lau người cho thơm cho rồi nằm vật xuống giường ngủ.
Lúc Yunho giật mình tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, da thịt cũng không còn đau như hồi sáng nữa, chậm rãi đứng lên tắm rửa sạch sẽ, lau khô người rồi bôi thuốc tan máu bầm. Xong xuôi rồi anh mới trả tiền phòng rồi xách hành lý đi.
Đúng vào dịp Tết, bến xe tấp nập người qua lại, đông như vậy không biết có mua được vé không? Mãi khi cầm trên tay tấm vé tàu, nụ cười đầu tiên từ hôm qua đến nay nở bừng trên khuôn mặt Yunho, xem ra ông trời chưa từ bỏ anh.
Xe lăn bánh, mọi cảnh vật bên đường cứ vùn vụt trôi, Yunho dần dần chìm đắm trong những giây phút quý báu trong cuộc đời mình, được quen biết Jaejoong, hiểu nhau rồi yêu nhau, tất cả như một cuốn phim tua đi tua lại trong trí nhớ của anh, người con trai ấy làm trái tim anh lần đầu biết rung động, hai tiếng yêu thương như khắc vào tâm khảm, trái tim anh vẫn sẽ luôn rộn ràng vì Kim Jaejoong.
Nhưng cuộn phim lại lướt đến cơn giận dữ của ba và những giọt nước mắt của mẹ, Yunho lại một lần đau đớn nắm chặt tay, thế nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể nỗ lực chứng minh con đường anh chọn không sai, mình còn có Jaejoong, người thanh niên ấy yêu mình, cậu như một liều thuốc an thần vỗ về anh những lúc bất lực nhất, chậm rãi buông lỏng nắm tay của mình ra, nhắm mắt hít sâu một hơi, nhất định tương lại sẽ là một bầu trời trong xanh rực rỡ.
Xe lửa rất nhanh vào bến, Yunho đơn giản rửa mặt xốc lại tinh thần, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây tươm tất, thắt cravat lịch sự, chải hết tóc lên để lộ ra vần trán cương nghị.
Xe dừng lại, Yunho ngắm nhìn thành phố xa lạ trước mắt, không hoảng loạn, không có bất an, có chăng chỉ là đáy lòng một nỗi nhớ mong hòa cùng hưng phấn.
Bắt một chiếc xe taxi, nói địa chỉ xong thì anh liền chăm chú nhìn cảnh vật lạ lẫm ngoài cửa sổ, giờ đã là buổi tối, nhưng màn đêm càng tôn lên vẻ đẹp phồn hoa đầy ấp ánh đèn nơi phố thị, rất lộng lẫy, không khí xuân nhuộm khấp phố phường, người người háo hức dạo phố Tết, cả một đoạn đường Yunho đi đều đắm mình trong hân hoan cùng vui sướng.
Yunho triều mến nhìn nơi Jaejoong đã sinh ra và lớn lên, rung động trong tim tuyệt đối không nhỏ, tại đây có một cậu bé xuất thân danh giá, nguyện ý trao cho mình lời thề ước linh thiêng của đôi lứa, nguyện ý sống cùng mình trong căn phòng thuê bé nhỏ, nguyện ý kết hôn, nguyện ý nằm dưới Jung Yunho, nguyện ý… yêu anh.
Thật ra từ lúc biết cha mẹ Jaejoong đồng ý chuyện của họ thì anh đã nghĩ có cơ hội nhất định phải đến ra mắt một lần, hiện tại kết hôn rồi, ý nghĩ kia lại càng mãnh liệt hơn nữa. Huống chi ngay giờ phút này, anh nhớ Jaejoong da diết, cho nên muốn thử thời vận, ra trạm xe lửa xem có mua được vé không, ai ngờ rằng ông trời cũng giúp anh, thêm nguồn cung cấp địa chỉ từ Yoochun nữa là xong.
Xe taxi dừng trước một căn biệt thự cao cấp, Yunho thanh toán tiền xong thẫn thờ bước xuống xe. Đứng trước cánh cổng xa hoa, nếu nói nơi ngực trái không có kinh ngạc lẫn tự ti thì đó là nói dối, anh chỉ biết nhà Jaejoong có điều kiện, không ngờ tới lại giàu có như vậy. Thế nhưng từ khi yêu Kim Jaejoong thì Jung Yunho không có đường về nữa rồi, chỉ còn cách nỗ lực chăm lo cho cuộc sống của cậu tốt nhất có thể thôi.
Yunho hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực lấy chút tự tin, tay run run nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là mẹ của Jaejoong, cả hai nhìn thấy nhau phản ứng đầu tin là sửng sốt. Mẹ Kim mở lời trước.
“Xin chào, cháu là…?” Mẹ Kim đánh giá chàng trai trước mặt mình, lớn lên trông rất đẹp trai, quần tây áo sơ mi lịch sự, chỉ có điều sao mặt đỏ dữ vậy.
“A! Con chào cô! Con là Jung Yunho, con đến ra mắt cô chú ạ.”
Yunho nhìn người phụ nữ mở cửa cho mình, bề ngoài sang trọng, phong cách nhã nhặn, rất có phong thái của nữ chủ nhân của ngôi nhà này, đoán ra tám chín phần là mẹ Jaejoong nên vội vã cung kính chào hỏi.
Mẹ Kim mới đầu kinh ngạc đến ngẩn ngơ, thật không ngờ Yunho sẽ đến, Jaejoong cũng không có báo trước báo hại mình không chuẩn bị được gì, nhưng bây giờ có nói gì cũng không kịp rồi, vội vã mời Yunho vào nhà.
“Con mau vào nhà đi.”
“Dạ.”
Yunho cẩn thận thay dép mang trong nhà, theo mẹ Jaejoong đến phòng khách, đúng lúc ba Kim đang xem tivi, ngẩng đầu liếc thấy Yunho, đáy mắt cũng không giấu nỗi tia kinh ngạc, nhưng mặt vẫn không bày tỏ cảm xúc gì, Yunho lần thứ hai thấy ba của Jaejoong, trong lòng thấp thỏm đến mức mức mặt mày thoáng cái trắng nhách.
“Chú Kim, chú vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ừm, ngồi đi.” Ba Kim nhàn nhạt đáp.
Yunho thấy ba Jaejoong cho mình ngồi xuống, mặt mày thoáng cái lại mừng rơn.
“Ha ha, Yunho à, con cứ ngồi chơi đi, Jaejoong ra siêu thị giúp cô mua đồ rồi, chút nữa nó về, con đến vừa vặn cùng gia đình cô ăn bữa cơm.”
Mẹ Kim thấy chồng không làm khó dễ Yunho, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Dạ, con cảm ơn cô chú.”
“Đây là đặc sản từ nhà mang lên, mong cô chú đừng chê.”
Yunho lấy ra đặc sản quê hương mình, hai tay cung kính đưa lên.
“Ai da, đứa nhỏ này, khách sáo làm gì, con đến hai bác vui còn không hết chứ, cảm ơn con.” Mẹ Kim vui tươi hớn hở nhận quà.
Yunho nghiêm túc ngồi một bên cùng ba Kim xem thời sự, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, bầu không khí cũng tương đối hòa hợp.
Mẹ Kim yên tâm trở lại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối, nhưng trước đó nhanh nhảu chạy đi gọi cho con mình một cú điện thoại.
“Alo? Mẹ còn muốn mua gì nữa hả?” Jaejoong thấy mẹ gọi đến, cho rằng còn muốn mua cái gì, cậu chuẩn bị đi về rồi.
“Ha ha, không phải, con ngoan, mẹ nói cho con một tin tức tốt.”
“Dạ?”
“Ha ha, Yunho tới.” Mẹ Kim sung sướng bật mí cho con.
“A?” Não Kim Jaejoong nổi tiếng nhanh nhảu nay lần đầu tiên bị đứng máy.
“Mẹ nói Yunho tới rồi, con mau về đi.
“Dạ dạ.” Jaejoong kích động cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi. Đột nhiên khựng lại nghĩ tới cái gì, hai má chuyển sang màu hồng, quay bước vào lại siêu thị.
Jaejoong từ siêu thị trở về nhà là chạy bộ bước chậm, đặt chân tới cổng lớn hai buồng phổi thở không ra hơi, hên là siêu thị cách nhà mình có mấy con phố thôi đó. Jaejoong chỉ muốn gặp nam nhân ngốc của mình ngay lập tức thôi, tuy rằng xa nhau mới có vài ngày, nhưng nhớ thì vẫn cứ nhớ lắm chứ.
Bước vào nhà, hít sâu một hơi, đổi giày đi đến phòng khách, chạm vào đáy mắt đầu tiên là người đàn ông cậu luôn nhớ thương. Yunho ngồi trên sô pha đau đáu nhìn Jaejoong đứng ở đó, trong một khắc anh chỉ chực muốn chạy lại ôm chằm lấy cậu, thế nhưng ngại ba Kim ở bên cạnh, chỉ có thể dằn nỗi cồn cào lại vào lòng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ngàn từ vạn chữ phút chốc hóa vô hình. mẹ Kim cười tươi rói từ nhà bếp đi ra, thấy hai đứa như vậy càng cười tợn hơn nữa, ba Kim ở bên cạnh nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó “khụ khụ” hai tiếng, triệu hồn hai con trẻ về lại thân xác.
“Jaejoong à, dẫn Yunho đi dạo một vòng đi con, một hồi nữa có cơm mẹ kêu.” Mẹ Kim đỡ lấy đồ trên tay Jaejoong, cười nói.
“Dạ.”
Yunho lúng túng nhìn ba Kim, không biết như vậy có hợp lễ phép không.
Ba Kim hớp thêm ngụm trà, nhàn nhạt nói “Đi đi.”
Jaejoong lập tức cười tươi hơn hoa, đá lông nheo với Yunho một cái, hai người một trước một sau đi lên lầu, Jaejoong nói Yunho chờ trước phòng cậu một chút, chạy vào phòng lấy từ trong túi ra một tuýp dài dài bé bé nhét xuống dưới gối rồi mới mở cửa cho anh vào.
Hai người mặt đối mặt tham lam ngắm nhìn nhau, thế nhưng ánh mắt Jaejoong bỗng chạm tới vệt màu đỏ giấu dưới tóc mái của Yunho liền nhíu mày. Trước khi qua đây, Yunho đã gỡ miếng băng gạc ra rồi rũ tóc xuống sợ Jaejoong lo lắng, ai ngờ vẫn bị cậu phát hiện được.
Jaejoong vươn tay khẽ run chạm vào vết sẹo kia.
“Sao lại như vậy?”
Yunho nắm lấy bàn tay chực chạm vào vết thương của anh kéo cả người trước mắt vào lòng, gắt gao ôm siết, vết bầm tím trước ngực được hơi thở của cậu xoa dịu cũng không còn đau âm ỉ nữa, Kim Jaejoong tựa như thuốc độc, cũng là thuốc trị của Jung Yunho, có cậu trong lòng rồi, nhức nhối, đau thương gì cũng thành hư không hết.
“Đừng lo, hôm trước anh với tên Choi kế bên nhà đánh nhau một trận, ha ha.” Giọng anh nói thật khẽ khàng.
“Anh có còn là con nít nữa đâu, tự nhiên lại đánh nhau?” Jaejoong cau mày từ trong lòng của Yunho ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc Yunho cúi đầu xuống, môi chạm môi, tiếng sét yêu thương chớp giật điên cuồng, không cần nhiều lời, nhớ lắm mà thương lắm, chỉ muốn ôm, vuốt ve, cảm nhận thế giới này chỉ có anh và em tồn tại.
Không chỉ tim nhớ mà môi lưỡi cũng nhớ nhau, liếm mút cuốn quyện vào nhau như không có ngày mai, đầu lưỡi khám phá từng ngõ ngách bí ẩn, rủ rê đối phương nhảy một điệu múa hoang dại. Từng dòng điện chạy dọc toản thân, dừng lại nơi dục vọng muốn giải thoát, bàn tay Yunho thèm khát da thịt mịn màng của người yêu, vuốt ve mơn trớn tấm lưng nõn nà như lụa, “A ~~~ ưm ~~~” nước miếng chưa kịp nuốt từ khóe môi Jaejoong chảy xuống cằm, hơi thở mãnh liệt quyến rũ đến vô cực.
Tới thời khắc lý trí chuẩn bị rồ gas chạy mất, mẹ Kim đúng lúc định bước vào gọi hai đứa nhỏ xuống ăn tối, qua khe cửa không đóng lại, bà thấy hai người vẫn dây dưa kịch liệt, người phụ nữ qua hai thế hệ không biết phải làm sao, bà cũng muốn để tụi nhỏ làm tiếp lắm chớ, nhưng nếu không ăn thì lấy đâu ra sức bây giờ.
“Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa nhấn phanh cho lý trí trở về.
“Jaejoong, Yunho, xuống ăn cơm đi con.” Mẹ Kim nói xong vội vã bay xuống lầu.
Hai người chậm rãi tách nhau ra, Yunho vội lấy lại nhịp thở, trong lúc chờ Jaejoong bình tĩnh lại thì giúp cậu vuốt lại quần áo, xong xui mới nắm tay bước xuống lầu.
Trên bàn ăn bầu không khí phải nói là rất khá, chỉ có điều hơi yên lặng, không ai mở lời trước, tất cả đều im lặng ăn. Jaejoong thừa dịp ba mẹ không chú ý gắp rau lia lịa vào chén Yunho. Yunho sợ mình ăn hết rau của cả nhà, ở dưới bàn khẽ đẩy chân Jaejoong. Thế nhưng chân Jaejoong bị mất cảm giác đúng thời điểm, vẫn tiếp tục tém rau trên bàn cơm cho anh.
Mấy cái mờ ám trẻ con của hai người đều bị Mẹ Kim cho vào mắt hết rồi, thấy con mình vui vẻ, trong bụng bà hỉ hả vui mừng.
“Yunho, đồ ăn có hợp miệng không?”
“Dạ, ăn ngon lắm ạ, cô nấu món nào cũng vừa miệng hết.”
“Sao lại còn gọi là cô? Không phải hai đứa kết hôn rồi sao?” Mẹ Kim cười nói.
Nghe nói như thế, Yunho và Jaejoong hoảng hốt ngẩng đầu nhìn mẹ Kim, Jaejoong kích động quay đầu nhìn Yunho, hầu kết của Yunho giật giật, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, hít sâu một hơi mới khẽ gọi, giọng anh không kiềm được run rẩy.
“Mẹ!”
“Ai da! Tốt tốt, con ăn thêm thịt gà đi.” Mẹ Kim cười gắp cho Yunho thêm đồ ăn.
“Cảm ơn mẹ.” Yunho hai tay run run đưa chén nhận lấy.
Mẹ Kim ở dưới bàn đá ba Kim một cái “nhẹ nhàng”, khuôn mặt vạn năm bất biến của ba Kim thoáng cái méo xệch, hơi ngượng ngùng quay sang nhìn Yunho, đây là lần đầu tiên Kim Jaejoong nhìn thấy biểu cảm này trên mặt ba mình.
“E hèm, gọi ba nữa.” Ba Kim vô cảm nói ra câu này.
Yunho treo máy một hồi mới ý thức được ba Kim mới nói gì, anh thật không ngờ ba Kim lại có thể chấp nhận anh, giây phút này Yunho rất muốn khóc, nghẹn ngào gọi một tiếng:
“Ba!”
“Ừ! Ăn cơm.”
Jaejoong không kiên trì được như vậy, từ lúc anh kêu tiếng “mẹ” thì nước mắt đã đong đầy rồi, từ “ba” như chìa khóa để tất cả tuôn ra cho thỏa lòng.
Kim Jaejoong nghĩ giờ phút này cả thế giới không ai hạnh phúc bằng mình, nếu không phải vì cậu, ba mẹ sao có thể chấp nhận tất cả, nhìn Yunho trở thành một thành viên trong gia đình, đáy lòng cậu như có một dòng nước ấm áp chảy đến bất tận, nước mắt bây giờ có tên gọi là “hạnh phúc”.
“Con cảm ơn ba mẹ!”
Ba mẹ Kim cũng là lần đầu tiên thấy con mình khóc thê thảm tới như vậy, trong lòng cũng là tư vị không nói nên lời, thái độ trước đây của họ vô tình tạo ra áp lực không nhỏ đến con cái, mẹ Kim đặt chén xuống, dịu dàng vuốt mái tóc mềm của con trai mình.
“Ngốc quá, khóc cái gì? Chỉ cần con hạnh phúc, ba mẹ cái gì cũng chịu hết.”
Yunho ở dưới bàn nắm chặt lấy tay Jaejoong, cậu cũng đáp trả lại, mười ngón tay đan vào nhau vĩnh cửu.
“Khụ khụ, ba và mẹ con quyết định tái hôn.” Ba Kim nhàn nhạt nói ra câu ông muốn nói nhất tối nay, nhưng đuôi mắt ông cũng không giấu được hạnh phúc cùng sung sướng.
Jaejoong kinh ngạc mắt mở to nhìn ba mẹ mình, tới tuổi này mà mẹ còn ưng ba nữa ư, đột nhiên cậu cảm thấy uất ức, nếu lúc đó cha mẹ có thể nhẫn nhịn lẫn nhau thì… cậu đâu có phải mất đi một trong hai người, đợi cho đến bây giờ tình cảm hai người lại quay trở lại điểm bắt đầu. Cậu từng cho rằng ba mẹ độc thân cả đời, hôn nhân không tình yêu thì làm sao dài lâu được, thế nhưng có thể cậu đã quên một điều rằng tình cảm tích lũy theo năm tháng hòa lắng đọng cùng nhớ thương sẽ càng thêm đậm đà.
Mẹ Kim ôn nhu thay Jaejoong lau nước mắt, nhéo nhéo hai má phúng phính của con trai, mỉm cười hôn hậu.
“Không chúc mừng ba mẹ sao?”
“Ba, mẹ, chúc ba mẹ hạnh phúc!” Jaejoong và Yunho cùng nhau chúc phúc cho người có tình cuối cùng cũng tìm về được nhau.
Lúc ăn cơm tối xong, Jaejoong cùng Yunho giúp mẹ dọn dẹp rồi mới về phòng. Jaejoong lấy áo ngủ của mình ra, ngượng ngùng nói:
“Em đi tắm trước.” Nói xong chui thẳng vào phòng tắm.
Yunho ngồi ở trên giường của Jaejoong tỉ mỉ nhìn ngắm căn phòng, lúc nãy vội vàng vẫn chưa xem kỹ, bày biện rất đơn giản, tông trắng chủ đạo, sạch sẽ, ngăn nắp.
Đầu giường đặt một khung ảnh, Yunho cầm lên thì thấy trong hình là một tấm hình chụp một nhà ba người, lúc này Jaejoong còn rất nhỏ, được ba ẵm trên tay, mẹ Kim khoát tay đứng bên cạnh, trên môi mỗi người đều cười rất hạnh phúc.
Jaejoong từ trong phòng tắm đi ra vừa đang lau tóc, Yunho vừa ngẩng đầu lên thì lập tức ngẩn ngơ, da Jaejoong vốn trắng lại vừa ủ nước nóng ra nên thành màu ửng hồng, quyến rũ đến mê người. Yunho vô thức nuốt nước bọt cái ực. Jaejoong cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Yunho thì mặt mày đỏ rừ, đến tủ quần lấy ra bộ áo ngủ khác đưa cho Yunho.
“Anh mau đi tắm đi.”
“Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro