Chương 37
Posted on January 2, 2015 by Paris Q
Cúc hoa cũng tới ngày phải nở
_________________________________
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Paris Q
Jaejoong ngồi trên giường mà tai thì để bên cửa nhà tắm ấy, tiếng nước chảy xuôi không thể làm dịu đi tiếng tim đập thình thịch như trống vỗ của cậu, hồi hộp nhưng cũng có chút mong đợi, Jaejoong nghĩ bây giờ mình nên làm sao mới thấy không lúng túng đây, ngồi, nằm, hay là đứng nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Jaejoong lột luôn cái quân ngủ xuống, chạy đến nhìn mình trong gương, in trong gương là một người thanh niên đẹp trai thanh tú, áo ngủ rũ dài chỉ che được nửa bờ mông trắng phúng phín, đôi chân thon dài hơi hơi run rẩy trong ngày tuyết lạnh, ăn mặc như vầy tới mình còn thấy ngượng chứ nói chi tới Yunho, có hơi lộ liễu quá thì phải, Jaejoong nghĩ nghĩ sao lại lấy quần mặc vào.
Cậu tắt đền phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ ảo ảo.
Yunho trong phòng tắm cũng đâu phải ở không, một lòng suy nghĩ đến chuyện ABCXYZ với Kim Jaejoong cũng cực khổ lắm chớ bộ, trong đầu chăm chỉ nhẳm lại bí kíp giường chiếu gia truyền nhà họ Park một lần nữa, cơ mà tội nghiệp Gấu ta, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đọc sách đen, nên bây giờ chỉ ngẫm lại thôi mà mặt mày nóng phừng phừng, trời đông mà đổ mồ hôi quá chừng.
“Lạch cạch” Yunho từ trong phòng tắm bước ra, nhìn người con trai mà từ nay về sau sẽ là tri kỷ trăm năm của mình, đáy lòng Yunho ấp áp vương vấn không thôi, mở ngăn tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, Yunho bước tới ngồi xuống bên cạnh Jaejoong.
Khi chiếc hộp mở ra là cùng lúc Jaejoong không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc, hạnh phúc, cảm động,… trăm mối cảm xúc đan xen thành một cái kén mang tên yêu thương.
“Ha ha, cái gì cũng có thể thiếu, duy nhất cái này thì không thể nha.”
Bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim cực kì đơn giản, chỉ khác là một chiếc được cẩn viên đá nhỏ xíu, một chiếc kiểu trơn. Yunho cằm chiếc có đính đá, nâng tay trái của Jaejoong lên, mồ hooi hai bên thái dương rịnh ra nhưng ánh mắt lại mười phần dịu dàng lẫn kiên định, chậm rãi đeo nhẫn lên ngón áp út của cậu, giây phút này đây, Jung Yunho đang kết một lời thề nguyền trăm năm với Kim Jaejoong đó.
“Trong lòng anh, em còn quý giá hơn bất kỳ viên kim cương nào, Kim Jaejoong, anh yêu em.”
Sau đó thành kính hôn lên ngón đeo nhẫn của cậu. Phải làm sao đây, Kim Jaejoong rất muốn khóc, cậu cũng cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo lên ngón áp út của anh.
“Jung Yunho, em cũng yêu anh.” Sau đó bắt chước anh, hôn lên chiếc nhẫn cưới.
Ánh mắt quyến luyến quấn quýt lấy nhau, nhìn hình ảnh phản mình in trong đáy mắt người yêu, tâm chỉ chứa đựng được một người, vì toàn bộ yêu thương đã trao trọn cho người ấy, thế giới của đôi ta rất nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi chỉ cần có anh/em là đủ.
Jung cúi người hôn lên cánh môi Jaejoong, nhẹ nhàng trêu chọc, bờ môi như có sợi lông tơ phe phẩy ngưa ngứa, ngứa tới tim gan. Jaejoong vươn tay ôm lấy cổ Yunho, làm sâu sắc hơn cái hôn này.
Yunho cách một lớp áo vuốt ve tấm lưng của Jaejoong, sau đó cái tay đảo tới trước ngực, cởi áo ngủ cậu xuống, đôi môi của anh chậm rãi hôn xuống cằm, từ từ lướt xuống cổ, Jaejoong biết đầu lưỡi Yunho có khả năng nêm nếm tốt món ăn, nhưng không ngờ trong lúc liếm hôn cậu, nó còn giỏi hơn gấp vạn lần, Jaejoong mê muội cảm nhận từng cảm xúc tê dại mà Yunho mang lại. Nhẹ nhàng kéo xuống áo ngủ của cậu, đôi môi anh vươn vấn bờ vai trần của Jaejoong, hàm răng khẽ cắn tạo nên dấu ấn đỏ đỏ hồng hồng.
“Ưm ~~~~ “
Bàn tay của Jaejoong lướt tới trước ngực Yunho, cởi cúc áo ngủ anh ra. Jaejoong lúc mạnh lúc nhẹ xoa nắn khuôn ngực rắn chắt của người yêu, ân ái chưa bao giờ thiếu những cái vuốt ve gợi tình.
Ôm nhau nằm xuống giường, Yunho không ngừng chăm sóc bờ ngực trắng ngần của Jaejoong, Bàn tay không rảnh rỗi liên tục thăm hỏi bờ mông cong cong vểnh vềnh của cậu, Jaejong chìm trong những cái hôn của anh, mềm mại như một vũng nước xuân mặc cho Yunho ngậm một quả anh đào trước ngực mình chơi đùa đến hào hứng, liếm hôn không nói, bất ngờ Yunho còn dùng răng day day như mún hai quả đào mật xuống vậy.
“A ~~~~ “
Jaejoong ôm đầu của Yunho sát vào ngực mình, bàn tay ma mãnh luồng vào quần ngủ của anh bắt đầu chọc phá Yunnie nhỏ, nhẹ nhàng gảy gảy. Yunho cũng không nhàng rỗi, một tay cưng chiều “bé Jaejoong”, một miệng bận hái “đào”, tay còn lại khám phá những “vùng đất” mới.
“Ưm ~~~~ “
“Hộc ~~~ hộc ~~~” không phân biệt được tiếng thở của ai luôn, chỉ biết lồng ngực ngày càng nặng, thở ngày càng khó khăn.
Từng tất da thịt của Jaejoong đều được Yunho nghiên cứu tỉ mỉ, nâng niu như đang cầm một kiệt tác trời đất tạo thành, không buông tha dù chỉ là một chút.
“Tí tách. . . Tí tách. . .” tiếng nước nhỏ giọt trong nhà tắm lúc này phá lệ rõ ràn hơn, đặt trong không khí này thì âm thanh nghe càng có vẻ ướt át dụ hoặc.
Cởi xuống chiếc quần ngủ, da thịt cả hai một lần nữa tiếp xúc thân mật nhất, Yunho nhẹ nhàng nằm lên người Jaejoong, thương yêu cưng nựng khuôn mặt người bạn đời của mình. Yunho không hề phí thời gian, tranh thủ hôn Jaejoong mọi lúc mọi nơi, mút vào cánh môi của cậu, đầu lưỡi uyển chuyển đi tìm miền đất thần tiên, cái hôn chưa bao giờ ngọt ngào đến thế, Jaejoong nhiệt liệt đáp lại, khắng khít không chừa một kẽ hở nào.
Yunho lại một lần nữa hôn từ trên xuống, nhưng lần này từng nơi từng nơi đều để lại dấu ấn của riêng mình, mỗi một chổ đôi môi anh đi qua là một cánh hoa hồng hồng lại nở rộ, tiếng “chụt chụt” vang lên kéo theo tiếng thể ngày một nặng của Jaejoong.
Cánh mông, bắp đùi, cẳng chân, bàn chân, ngón chân, Yunho không có thói quen lãng phí a, phải ăn cho bằng hết, tất cả đều phải được anh đánh chủ quyền.
Đột nhiên môi của Yunho bay lên đậu ngay lên cặp mông trắng tròn vểnh vểnh của Jaeoong, ái chà, thành trì bảo về cúc hoa đang có dấu hiệu bị sụp đổ, tất cả vùng đất xung quanh “nụ cúc” đều bị Gấu ta liếm hôn triệt để, Jaejoong vùi đầu vào gối, mặt đỏ rần rần, thở tới mức muốn tắt hơi, trái tim sắp không chịu nổi những cái hôn ngọt ngào này rồi a, cậu chỉ biết bắt bản thân phải ra sức thở, phải cố gắng thả lỏng thôi.
Yunho luồng tay xuống dưới gối lấy ra một tuýp kem, vòng tay xoay người Jaejoong đối mặt với mình, khẽ tách hai chân cậu ra, kéo một cái gối đặt dưới thắng lưng của cậu. Jaejoong nhìn thấy thứ trên tay Yunho, lấp tức xấu hổ xoay đầu nhắm tịt mắt lại.
“Nới ra” lúc nào cũng là một quá trình đau đớn nhiều hơn ngọt ngào, mồ hôi cả hai tuông như suối, lúc Yunho bắt đầu đưa Yunnie nhỏ vào trong thì bị siết tới vừa sướng vừa đau, Jaejoong đau tới cắn đỏ hết môi, hai tay bấu chặt gối đầu.
Yunho liên tục vừa hôn vừa vuốt ve an ủi Jaejoong, mong xóa đi cái đau cho cậu.
Chậm rãi ra vào nhẹ nhàng, khi thích ứng rồi thì một tia vui thích từ từ bành trướng từ nơi hai người kết hợp, nhịp đưa đẩy mỗi lúc một nhanh. Đến lúc này Yunho mới biết, lúc hai người yêu nhau, tất cả âu yếm đều xuất phát từ bản năng, sách đen gì đó căn bản là quên sạch sẽ, thân theo tâm đi, thuận theo tự nhiên như thế này mới thật sự là động phòng.
Cùng nhau đến đỉnh, trước mắt một mảnh trắng xóa, cứ như cả hai vừa dắt tay nhau chạm tới thiên đường ấy, trái tim cùng thể xác chưa bao giờ thấy thỏa mãn như vậy.
Yunho nằm sắp xuống người Jaejoong, chậm rãi điều hòa lại hơi thở. Một lúc lâu sau, Yunho mới rút cái của mình ra khỏi người Jaejoong. Ôm Jaejoong vào lòng, một tay kéo chăn đắp cho cả hai. Yunho cúi đầu nhìn người thương trong ngực, ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cậu rồi đến làn môi, vén từng lọn tóc mướt mồ hôi của cậu ra sau, nơi vầng trán in lên dấu hôn thành kính.
“Ngủ đi em.”
“Ưm.”
.
Những tia sáng ngày đầu đông bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng, dịu dàng, ấm áp, người người bắt đầu bước ra phố để bôn ba cho một ngày mới.
Trong căn phòng nhỏ phủ kín rèm cửa, nắng sáng không với được vào trong, trên tấm nệm lớn trải dra hồng, có một đôi vợ chồng mới đơm hoa kết trái xong, nhịp thở nhẹ nhàng, ồn ào ngoài kia không chạm được vào thế giới của họ.
Lưng của Jaejong dán chặt vào lồng ngực của Yunho, còn anh thì một tay ôm thắt lưng của cậu, một kê phía dưới để Jaejoong gối đầu, bàn tay to lớn bao bọc bàn tay nho nhỏ.
Đột ngột tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh tan giấc ngủ của cả hai. Jaejoong không muốn mở mắt, nhéo nhéo tay của Yunho, Gâu lớn hai mắt nhắm tịt, tay với lên đầu giường mò mò lấy điện thoại áp vào tai.
“Alo?” Yunho còn chưa có tình ngủ, giọng nói trầm trầm khàn khàn.
“Jaejoong?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng một phụ nữ.
Yunho vừa nghe thì banh hết con mắt lên nhìn vào màn hình di động, đập vào mắt ti hí là hai chữ: “Mama”.
“Xin lỗi, cô chờ một chút.” Yunho vừa nói vừa vội vã lây Jaejoong dậy.
“Jaejoong, Jaejoong, có điện thoại “
“Ửm? Ai vậy?” Jaejoong dụi mắt, xoay người nhìn Yunho
Yunho đưa điện thoai cho Jaejoong, khẩn trương nhìn cậu, Jaejoong nhìn cũng lười, trực tiếp nghe máy luôn.
“Alo?”
“Jaejoong à.”
“A? Mẹ!” Jaejoong lập tức nhìn vào màn hình di động, là số từ Anh gọi đến.
“Ừ, Jaejoong à, người. . . Vừa tiếp điện thoại chính là…?”
“Là Yunho.” Jaejoong không để ý nói.
“Hai đứa. . . Hai đứa đang ở chung hả?”
“Ách… cái này… mới hôm qua thôi ạ . .” Jaejoong ấp a ấp úng nói.
“À. . . Ai da, quên đi, ngày mai mẹ về nước, chừng nào con về nhà?”
“Ngày mai con đi mua vé tàu.”
“Vậy hẹn gặp con ở nhà nha.”
“Dạ.”
___________________
CHÚC MỪNG NĂM MỚI ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro