Chương 35
Posted on November 11, 2014 by Paris Q
Yêu anh là chấp niệm của em
____________________________________________-
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Berry Q
***
Yunho khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt, luống cuống mời ông Kim vào nhà, Yunho vội vã chạy vào bếp châm trà, cầm tách trà mà hai tay Yunho không nhịn được run lên khe khẽ.
Bố Jaejoong liếc nhìn bao quát căn phòng, không lớn lắm, nhưng nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp. Ánh mắt ông dừng lại bên tấm mành ngăn đôi căn phòng, màn vải thì làm sao che được hết hình ảnh chiếc giường bên trong, thậm chí còn nhìn thấy được một người con trai nằm ngủ trong đó nữa.
“Cháu mời bác uống nước, bác dùng bữa sáng chưa ạ?”
“Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.” Ba Kim nâng tách trà lên nhấp một ngụm, độ nóng vừa phải, vị trà vừa tới.
Yunho lúng túng đứng nép qua một bên, không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào cho phải, cũng không biết có nên gọi Jaejoong dậy hay không, anh không đỡ được tình huống bất ngờ như thế này, nhưng nếu bác Kim đã tìm tới nơi đây, vậy chứng tỏ người cũng đã biết chuyện của anh và Jaejoong rồi.
“Ngồi đi.” Giọng nói trầm thấp vẫn không mang theo một chút cảm xúc nào.
Yunho ngồi vào chiếc ghế phía đối diện, cảm giác căng thẳng kéo căng từng thớ cơ trên người anh, ba của Jaejoong chỉ ngồi đó thôi mà đã đem đến cho đối phương từng cơn áp lực khó diễn tả được.
Không gian chìm trong yên lặng đến nghe rõ từng tiếng tích tắt của đồng hồ, ba Kim không nói, Yunho lại càng không dám nói, anh phải làm sao đây?
“Yunho?” Jaejoong vén màn nhô đầu ra, một giây sau liền cảm giác như bị sét đánh ầm ầm vô người.
“Ba? !”
“Ừm, thay đồ rồi ra đây.”
Ba người lẳng lặng của ngồi quanh bàn, thời gian càng như đông đặc lại, ngột ngạt tới mức khó chịu, mười ngón tay của Jaejoong bấu vào nhau đến trắng bệt, lòng bàn tay ướt rịn mồ hôi, Yunho thì lại càng thảm hơn, bồn chồn như ngồi trên đống lửa, ba của Jaejoong cứ không nóng không lạnh như vậy làm cho họ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng ba Kim cũng là người đầu tiên đánh vỡ bế tắc này.
“Jaejoong à.”
“Dạ, ba.”
“Ba hai đứa đang thắc mắc tại sao ba lại biết chuyện này, cũng không phải do mẹ con nói cho ba biết, mà ngay từ lúc đầu, khi con thừa nhận với mẹ thì ba đã nghe được tất cả.”
Jaejoong nửa chữ cũng không nói thành lời, chỉ mím chặt môi mình mà nhìn ba, nhìn người đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, nhìn mái tóc đã điểm bạc của ông, lòng dằn không được nỗi chua xót.
“Ba đã một mực chờ con đến thẳng thắn nói cho ba nghe, thế nhưng con vẫn im lặng.”
Ba của Jaejoong trầm mặt một lúc rồi mới thoáng nhìn qua Yunho.
“Ba cho con hai con đường, một là con ở cùng người này, hai là theo mẹ con đi du học.”
Jaejoong lẫn Yunho đều hoảng hốt nhìn ông, ý nghĩa câu chữ quá rõ ràng, ai cũng nghĩ rằng người nhà của Yunho phản đối là chuyện thường tình, nhưng Jaejoong thật không ngờ chính ba của mình lại không chấp nhận Yunho, trong phút chốc Jaejoong cảm thấy như trời đất quay cuồn. Yunho khoảng khắc này tim đạp nhanh đến lấn ác cả hơi thở, phải lựa chọn, làm sao để lựa chọn đây? Du học, tại sao lại phải đi du học? Phải xa nhau sao? Không, không thể.
Jaejoong hiểu rõ ba mình, một khi ông đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có khả năng xoay chuyển, Jaejoong không có cơ hội trở mình nữa rồi, chỉ có thể đưa ra lựa chọn.
Jaejoong nắm chắc lấy bàn tay to lớn của Yunho, mắt cậu sao mà cay quá! Yunho kinh ngạc nhìn Jaejoong, chỉ thấy cậu cố nén nước mắt xuống, mười ngón tay đan vào nhau như tỏ rõ quyết định của mình, Yunho siết lấy đôi tay bé nhỏ của cậu, anh biết, Jaejoong của anh cần một điểm tựa.
Ba Kim cuối cùng đành thở dài. Chậm rãi đứng dậy, xoay người mở cửa bước đi. Yunho thật không ngờ sự việc cứ như vậy mà kết thúc, quay đầu nhìn Jaejoong, chỉ thấy cậu đã cắn chặt răng khóc đến thở không nổi, cả người lạnh ngắt. Cùng với tiếng cánh cửa khép lại là tiếng nức nở nhói lòng của cậu khe khẽ vang lên, nhìn người mình yêu khóc đến thương tâm như vậy mà bản thân lại bất lực, Yunho cảm thấy mình thật vô dụng, ôm cậu vào lòng, để Jaejoong xõa hết đau đớn trong tim.
Nhưng đột nhiên Yunho dường như nhớ tới cái gì, vội buông Jaejoong ra, chạy nhanh ra ngoài, chỉ kịp để lại một câu:
“Jaejoong, em chờ anh một chút!”
Anh lấy hết sức bình sinh để chạy, chỉ sợ người kia đã đi mất rồi, may mắn nhìn thấy ông đi chưa xa, anh lập tức chạy vội tới, ngăn ba Jaejoong lại
“Bác Kim, xin chờ một chút.” Yunho vừa thở hổn hển vừa nói.
Ba Kim trước sau vẫn chỉ lẳng lặng nhìn anh, Yunho vừa lấy laij được hơi thở thì nói ngay.
“Bác Kim, cháu không mong gì nhiều, chỉ cầu xin bác cho cháu và Jaejoong một cơ hội, con nhất định sẽ đối xử tốt với Jaejoong, con nhất định sẽ cho em ấy hạnh phúc, Jaejoong là người con hiếu thảo, con không thể trơ mắt nhìn em ấy khổ sở được, xin bác hãy cho cháy một cơ hội.” Yunho lo lắng nhìn ba Jaejoong.
Ba Kim vẫn không nói gì, như trước trầm mặc nhìn Yunho.
“Bác Kim, con và Jaejoong quyết định sẽ kết hôn, tuy rằng không thể có hôn thí, thế nhưng đó cũng là bước ngoặc của đời người, sẽ cùng nắm tay đi hết con đường, cũng sẽ có trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, dù biết là khó khăn, nhưng thật lòng chúng con chỉ mong có được lời chúc phúc từ người thân, bằng không hạnh phúc này sẽ không trọn vẹn.”
Nét mặt của ba Kim vẫn lạnh lùng như vậy làm Yunho cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên Yunho quỳ xuống, đáy mắt của ba Jaejoong khẽ thay đổi, thế nhưng vẫn im lặng.
“Bác Kim, cầu xin bác, cho chúng con một cơ hội.” tiếng nói Yunho không giấu được sự bất lực, anh thật sự không nghĩ ra còn cách nào hay hơn.
“A! ! ! ! Jung Yunho, anh đứng lên cho em, oa oa oa.” Jaejoong khóc đến khảng giọng, từ trong ngõ nhỏ chạy ra, kéo anh đứng dậy, Yunho của cậu, người đàn ông của cậu làm sao có thể tùy tiện quỳ trước người khác được, còn là ở trên đường nữa, cho dù là ba của cậu cũng không thể, tim Jaejoong đau đến quặn thắt rồi.
Bởi vì cuối tuần, buổi sáng trên đường phố cũng không có nhiều người lắm, chỉ có vài nguwoif hiếu kỳ nhìn một chút rồi bỏ đi.
Yunho xoay lại ôm lấy Jaejoong, để cho toàn bộ nước mắt của cậu đều rơi trong lòng anh.
Ba Kim nhìn hai người, nét mặt cuối cùng cũng ôn hòa lại, vẫy tay gọi một chiếc taxi đang chạy qua, trước lúc lên xe, chỉ nói vỏn vẹn một câu, tuy tiếng ồn ào có lấn át thì Jaejoong lẫn Yunho đều nghe được rõ ràng.
“Mẹ con Tết này sẽ về, nói là muốn cả nhà cùng ăn tất niên.” sau đó lên xe chạy đi.
Yunho ngẩng đầu lên, hai tay nâng lên gương mặt của Jaejoong, hưng phấn reo lên:
“Jaejoong! Em có nghe thấy không?”
“Ừm!” Jaejoong gật đầu một cái thật mạnh.
Hai người đều vui trong nước mặt, Yunho phát hiện Jaejoong không có mặc áo khoác đã bỏ chạy ra đây, liền vội vàng cởi áo lạnh của mình bọc cậu lại.
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau về nhà thôi.”
“Được.”
*
Một cái chớp mắt đã qua đi không biết bao lâu, ngày kết hôn cũng đã đến, dựa theo tập tục ở quê Jaejoong, hai người sắp kết hôn thì không được gặp nhau một tuần, cho nên Jaejoong tạm thời dọn qua ở chung với Yoochun.
Park Yoochun là mẫu người điển hình thích đông vui náo nhiệt, cho nên không dưới nhiều lần lần dụ dỗ hai người qua ở chung với hắn, thế nhưng bị đôi uyên ương phũ phàng bạt ngang, hai người đang mặn nồng, huống chi lại sắp kết hôn, phải có không gian riêng chứ.
Jaejoong đêm đầu tiên ở nhà của Yoochun thì đã mất ngủ, cậu phát hiện mình càng ngày càng thích quấn quít lấy Yunho, đặc biệt là bắt đầu kỳ nghỉ đông đã luôn ở với nhau, bây giờ xa nhau thì càng bị nỗi nhớ giày vò.
Phía Yunho cũng tốt hơn được miếng nào, trước đây xa nhau là do Jaejoong đi học hoặc về thăm gia đình, lần này là xa nhau vì dịp đặc biệt, nhưng mà anh nhớ Jaejoong quá, giờ mà len lén gặp nhau thì vi phạm phong tục truyền thống không ta?
Cuối cùng con Gấu nào đó chịu không nổi, lập tức vùng chăn dậy, vớ lấy di động nhấn phím số một.
“Alo? Jaejoong à, đã ngủ chưa?” Giọng nói Gấu ta dịu dàng muốn chết.
“Lên giường rồi, nhưng ngủ không được a.” Bạn trẻ nào đó được đà làm nũng,
“Ha ha, có phải nhớ anh nên không ngủ được không?”
“Hứ, anh đừng có tự sướng.” cái này là thẹn quá thành giận nà.
“Ha ha, nhưng mà anh nhớ em đến tim gan gì cũng đông lạnh hết rồi.”
“Nha~ Yunho, anh từ khi nào lại sến như vậy.”
“Cả đời này chỉ sến với một mình em thôi.”
“Xí!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro