Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Posted on October 7, 2014 by Paris Q

Sinh mệnh này của em cũng vì anh mà trở nên trọn vẹn.

 _____________________________________________________-

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

***

Về đến nhà, Yunho bồng Jaejoong ngồi bên mép giường, mở quạt điện, còn mình lật đật xách chậu rửa chân vào nhà bếp, một chốc sau lại bưng nước nóng ra, đặt thau xuống cạnh chân Jaejoong, đúng lúc cậu chuẩn bị cởi giày, Yunho vội vã la lên “Đừng nhúc nhích, chờ một chút.”

Jaejoong trợn mắt nhìn Yunho kéo ghế đẩu ngồi thấp xuống đối diện, sau đó nâng chân Jaejoong lên cởi giày cho cậu.

“A! đừng, để em tự làm” Jaejoong giật lùi trở về sau.

“Em sợ cái gì? Sớm muộn gì hai ta cũng sẽ kết hôn, anh cởi giày cho em thì có là gì?” Yunho bướng bỉnh nắm chân Jaejoong lại, tiếp tục cẩn thận tháo dây giày ra, lại nhẹ nhàng cởi tất của cậu xuống.

Jaejoong đỏ mặt nhìn Yunho, bàn tay trắng trẻo mềm mại không nhịn được khẽ luồng vào mái tóc hơi thô của anh, Yunho ngẩng đầu nhìn Jaejoong cười thật hiền.

Thật dịu dàng, thật nâng niu đặt đôi bàn chân non mịn của Jaejoong vào chậu nước.

“Có nóng không?” Yunho hỏi, Jaejoong lắc đầu.

Jaejoong cảm giác được hai bàn tay to mang theo những vết chai của Yunho trong làn nước ấm bao bọc lấy những ngón chân của mình, độ mạnh yếu vừa phải xoa lên chỗ đau của cậu, từng ngón, từng ngón được sự tỉ mỉ của anh gột rửa. Có ấm không? Ấm chứ, ấm đến tận đáy lòng, ấm áp tới mức muốn rơi nước mắt.

Ngâm xong, Yunho lấy khăn ủ chân cậu lại, sau đó mới xoay cậu nằm lên giường, còn mình thì đi lấy nước sạch tới lau người cho cậu. Jaejoong thấy vậy lật đật ngồi bật dậy:

“Yunho, đừng bưng nước tới nữa, em tự tắm được mà.”

“Ngồi ngoan đi, anh lại liền, không được nhúc nhích.” Yunho vừa nói đi vào nhà bếp.

Jaejoong phụng phịu ngồi lại giường, nhưng lòng vừa ngọt ngào vừa yêu thương anh, Yunho khổ cực cả ngày rồi, bây giờ còn phải hầu hạ mình nữa.

Một lát sau, cả người Jaejoong được Yunho chăm chút đến không còn tí vi trùng, còn anh chỉ đơn giản đi vào nhà bếp xối cho mình mấy gáo nước sạch sẽ là được. Tắt đèn rồi, Yunho leo lên giường nâng chân của Jaejoong lên nhẹ nhàng xoa xoa.

“Ngày mai em đến bệnh viện khám đi, hình như sưng to lắm đó.”

“Không cần đâu, anh xoa xoa cho em là được rồi “

“Nghe lời, đi bệnh viện đi, nha?”

“Ừ.”

Kim Jaejoong ngày hôm nay đã không còn sức chống cự đối với người tên Jung Yunho nữa rồi.

*

Buổi chiều ngày hôm sau cả hai cùng nhau đến bệnh viện, tuy Jaejoong cảm thấy chuyện không tới mức nghiêm trọng như vậy nhưng Yunho khăng khăng muốn cậu chụp x-quang, anh chỉ sợ nếu Jaejoong quay lại trường học lỡ có chuyện gì thì người đau lòng nhất vẫn là anh thôi. Ra tới cửa bệnh viện, anh chạy ra ngoắc một chiếc taxi đến, Jaejoong hoảng hồn định ngăn anh lại mà không kịp, Yunho dịu dàng vuốt tóc cậu, chậm rãi nói:

“Kiếm tiền chính là dùng cho những lúc quan trọng, ngoan, nghe lời anh.”

Jaejoong cảm động nhìn anh, nhớ tới sáng nay cũng là Yunho giúp cậu rửa mặt đánh răng, ngàn câu vạn chữ nghĩ sao cũng không thốt lên thành lời, cả đời này cậu chỉ có thể dùng hết thương yêu của mình để trao tặng người đàn ông này thôi, dùng hết tình cảm của mình để yêu anh.

Nhớ tới lời dặn của bác sĩ, lúc xuống bậc thang, Yunho cẩn thận từng li từng tí đỡ Jaejoong, cậu sợ anh xách nặng mà còn đỡ cậu nên lắc đầu không chịu, Yunho không nói hai lời, trực tiếp ngồi xổm xuống đưa tấm lưng rộng lớn vững chãi của mình ra, Jaejoong biết giờ có nói nữa anh cũng không nghe, đành tủm tỉm hưởng thụ phúc lợi chỉ có mình mới có được. Yunho vui tươi hớn hở cõng bé yêu dấu của mình xuống lầu, leo lên xe taxi.

Ở trên xe, Yunho lo lắng hỏi:

“Jaejoong à, nếu không anh xin nghỉ vài ngày để chăm sóc em nha, em qua chỗ anh đi, mỗi ngày anh đèo em đi học.”

“Thật sự chân em không tệ tới mức đó đâu, em nhờ bạn cùng phòng giúp cũng được mà, tiết nào không quan trọng thì em ngoan ngoãn ở lại trong ký túc xá là được, đừng phí ngày nghỉ như vậy.”

Jaejoong nắm lấy bàn tay tay lớn ấm áp của Yunho.

“Buổi chiều sau khi tan ca anh nấu đồ ăn ngon đến bồi bổ cho em.” Yunho xoay ngược tay của mình lại để ủ bàn tay lành lạnh của cậu vào lòng mình.

Jaejoong biết mình mà còn từ chối nữa là Yunho sẽ tức giận, cho nên chỉ cười gật đầu.

“Ừm! Đừng quá sức là được.”

Yunho cõng Jaejoong tản dọc trên con đường trường mát mẻ, Jaejoong mỉm cười hạnh phúc tựa trên đầu vai của người mình yêu, trăng đã lên rồi, từng đợt gió nhè nhẹ vờn quanh đôi bạn trẻ, như gảy phím đàn, mát mẻ vào tận trái tim. Tĩnh lặng, bình yên nhưng đầy ắp yêu thương.

Mang cậu đến tận cửa phòng là lưng áo của Yunho đã ướt đẫm mồ hôi rồi, kể cũng tội Yunho, ai biểu cõng trên lưng không chỉ là người con trai mà còn là cả thế giới của anh nữa chi. Trong phòng không có ai, đây là lần đầu tiên Yunho đến ký túc xá của Jaejoong, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, phòng ở không lớn lắm, Yunho kiếm cái ghế ngồi xuống nghỉ mệt, tiện tay lấy áo lau mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt.

Jaejoong suy nghĩ một lát mới ngượng ngùng chỉ vật dụng cá nhân trên bàn nói:

“Yunho, cái này … đều là đồ của em, anh cứ lấy dùng đi.”

“Được, ha ha.”

Bên tai nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, ánh mắt dõi theo từng tia nắng chiều nhảy múa bên của sổ, Kim Jaejoong bình yên mỉm cười, cuộc đời cậu hoá ra cũng có lúc hạnh phúc như thế này, có Yunho bên cạnh, kiếp này đã không uổng phí.

*

Cứ như vậy, mỗi ngày sau khi tan tầm, Yunho đều tay xách nách mang lỉnh kỉnh thức ăn đến trường bồi bổ người yêu, vì đồ đạc quá nhiều nên đi xe đạp cũng có chỗ bất tiện, sau khi Yunho chăm chút cho Jaejoong xong mới lọc cọc đi xe buýt về nhà. Nhìn anh mỗi ngày vội vã đến, rồi lủi thủi đi về, trái tim có sắt đá thế nào cũng tan thành hồ nước, thế nhưng câu chối từ chỉ cần nhìn ánh mắt thoả mãn của Yunho khi thấy cậu ăn món ăn do anh làm ra thì không sao thốt nên lời, đúng là Kim Jaejoong đã bại trận trước một Jung Yunho ngốc nghếch đáng yêu rồi.

Mỗi khi đến lúc ra về, Jaejoong đều nhất quyết đòi tiễn Yunho ra đến cổng ký túc xá, Yunho cản  sao cũng không được, chỉ có nước mượn ánh đèn mờ mờ trước cửa hành lang mà hôn cậu một cái thật kêu, sau đó thừa cơ Jaejoong đang đứng hình, mới quất thêm mấy cái cho đỡ thèm, ăn đậu hủ no nê rồi mới thoả mãn chạy đi.

Bạn bè trong ký túc xá Jaejoong rất thích Yunho, bởi vì lần nào đến anh cũng mang theo rất nhiều món ngon, dần đà mọi người thấy ăn cùa hoài cũng ngại nên xoay qua chiếu cố Jaejoong thật cẩn thận xem như là báo đáp. Jaejoong thấy bạn của mình thích Yunho đương nhiên là vui vẻ ra mặt luôn.

Chớp mắt qua một tháng, nhờ Yunho miệt mài cho cậu uống canh xương hầm, chân Jaejoong giờ sợ còn khoẻ hơn lúc chưa bị trật nữa ấy chứ, đến lúc này Jaejoong mới hạ quyết tâm không cho Yunho mang thức ăn đến nữa, nhìn Yunho chạy sấp chạy ngửa hai ba nơi, cả người gầy rộc đi, Jaejoong đau lòng muốn chết. Yunho hiểu lòng cậu thương anh chứ nên chỉ gật đầu cười hiền, nhân cơ hội báo cho Jaejoong tin vui.

“Jaejoong à, mai ông chủ bận việc nên quán ăn đóng cửa một ngày, mai anh nghỉ, hai tụi mình đến cô nhi viện chơi nha.”

“Thật sao? Hay quá, ha ha.” Jaejoong cười đến tít cả mắt.

“Ừa! Ha ha, ngày mai anh dậy sớm làm cơm mang theo, mình gặp nhau ở cô nhi viện nha.”

“Được! Hi hi.”

Hôm sau trời còn chưa sáng, Yunho lục tục ngồi dậy xào xào nấu nấu rồi, nguyên liệu cũng là Yunho hồi khuya ra chợ đầu mối mua hàng tươi nhất về.

Jaejoong sáng thong thả lựa quần áo, tàn tàn theo lối quen đến cô nhi viên. Siwon tới sớm hơn, vừa thấy bóng của cậu đã vội vã chạy đến ân cần hỏi thăm.

“Jaejoong, chân của cậu còn đau không?”

“Không sao, chườm đá uống thuốc cũng khỏi rồi.”

“Nếu biết tin này sớm hơn, tôi đã đến chở cậu đi rồi.”

“Không cần, tôi tự đi được mà.”

Jaejoong nói rồi xoay người đi lại gần cái đám nhỏ đang cãi nhau ầm ĩ ở giữa sân, Siwon nhìn theo bóng lưng của Jaejoong, có cái gì đó tan vỡ trong đôi mắt hắn, là bởi vì tôi không phải là người đó sao? Cho nên đến cái quyền được quan tâm cậu cũng không được.

Đợi khoảng nửa tiếng sau Yunho ngố mới mò ra được đường đến cô nhi viện, thấy anh, trái tim Siwon lại một lần nữa quặn thắt, hắn vẫn nghĩ đây là nơi duy nhất hắn và Jaejoong được gần gũi nhau nhất, từng giây từng phút hắn luôn gìn giữ cho riêng mình. Thật không ngờ, Jaejoong lại san sẻ nó cho một người thứ ba.

Jaejoong chạy đến bên cạnh Yunho giúp anh chia bớt mấy cái túi nặng, hai người mỉm cười sóng bước lại chỗ Siwon đang đứng, Siwon trong phút chốc còn đang lạc trong thế giới của bản thân, đến khi Jaejoong và Yunho đứng ở trước mặt hắn cũng không biết.

“Để tôi giới thiệu, Siwon, đây là Yunho.”

“Xin chào, tôi là Jung Yunho.” Yunho cười, lich sự vươn tay ra.

Siwon vẫn đang trong trạng thái đờ người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Yunho, Yunho thấy Siwon không có phản ứng gì với cái tay của mình, có chút xấu hổ của sờ sờ mũi, sau đó lại gãi gãi tóc, thử cố gắng làm quen thêm lần nữa.

“Xin chào.”

“A! xin chào, tôi là Siwon” Siwon nhìn cử chỉ quen thuộc của Yunho mà giật mình chua chát, Park Yoochun, lẽ nào Jaejoong không bài xích tôi là như vậy sao?

Jaejoong nhìn nét mặt cứng đờ của Siwon, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra.

Bọn trẻ hôm nay cực kỳ vui luôn, bởi vì có một có một anh trai vừa hiền vừa đẹp trai mang đến rất nhiều đồ ngon, cả đám đều ăn đến cái bụng phình to. Trong vô số niềm vui, chắc chỉ có Siwon đắng ngắt, ăn không ra mùi vị gì, tầm mắt cứ vô tình liếc nhìn vô số hình ảnh Jaejoong dịu dàng mỉm cười với Yunho, đáy lòng khổ sở như nuốt phải khổ qua, hắn ăn được một ít cũng dừng đũa.

Ăn trưa xong, bọn trẻ được sơ dẫn đi nghỉ trưa, Jaejoong nói muốn dẫn Yunho đi dạo, hỏi Siwon có muốn đi chung không, hắn vội vã lắc đầu, Jaejoong cũng không miễn cưỡng, nắm tay Yunho cùng bước ra ngoài.

Siwon bước lên sân thượng nhìn xuống, nơi đây chỉ có ba tầng lầu, kiến trúc quy mô nhỏ, thậm chí có nhiều cây cổ thụ còn cao to vượt quá toà nhà, Siwon đứng ở nơi bao quát hết sân, nhìn rõ Jaejoong và Yunho đang làm gì, hắn nghĩ hắn thật biến thái, chẳng lẽ nhìn bọn họ ngọt ngào để mình bị tổn thương sao, thế nhưng chữ tình cộng thêm chữ ghen có uy lực làm lý trí con người dừng hoạt động đó nghen.

Cô nhi viện không lớn, hai người đi một vòng là hết, bước lại gần một cái cây lớn nhất, Yunho đỡ Jaejoong ngồi xuống hàng ghế đá mát mẻ.

“Jaejoong, chân có còn đau không?”

“Không, hết sưng rồi.”

“Đưa anh xem!” Yunho nói xong liền ngồi xổm xuống đặt chân của Jaejoong lên đùi mình.

“Đừng, đi nãy giờ sợ là ra mồ hôi chân rồi.” Jaejoong lấy tay che lại không cho anh tháo giày mình ra.

“Ha hả, sợ gì? Sau này tụi mình ở với nhau tới già, mùi gì cũng nghe hết cho coi.”

Yunho lấy tay Jaejoong ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của cậu, tháo giày, kéo vớ xuống, cẩn thận kiểm tra trước sau một lượt, thấy chân không đỏ không sưng nữa Yunho mới thở phào nhẹ nhõm, đang lúc Jaejoong không phòng bị, Yunho mỉm cười, cúi đầu, dùng sức hôn lên mu bàn chân của cậu một cái, Jaejoong giật bắn người rụt chân lại, lúng túng mang vớ vào.

“Anh làm gì vậy? Mất vệ sinh lắm.” Jaejoong cau mày nhìn Yunho.

“Chân em trắng như vậy, một chút mùi cũng không có, sao lại mất vệ sinh?”

Jaejoong tức giận không để ý tới Yunho, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh, kỳ thực Jaejoong tức giận không nhiều, nhưng lại ngại đến không thể đối mặt với anh được.

Yunho cười đứng lên, từ phía sau ôm chầm lấy Jaejoong.

“Giận rồi sao?” Yunho cười hỏi, Jaejoong mím chặt môi không đếm xỉa tới anh

Yunho xoay người Jaejoong lại đối diện với mình, mỉm cười nhìn đôi mắt phượng uất ức trách móc mê người trước mặt.

“Anh nói thật mà, rất sạch sẽ, không có mùi đâu, không tin em thử xem.”

Yunho nói xong trực tiếp dùng hành động chứng minh cho Jaejoong biết, đầu lưỡi nhanh chóng quấn quýt lấy nhau, trao cho nhau hơi thở nồng nàn, Jaejoong kiên trì được vài giây thì lập tức oanh liệt bại trận, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Yunho, tay Yunho luồn xuống vỗ vỗ vào cặp mông cong cong của Jaejoong mấy cái mới thả cậu ra.

“Thế nào? Anh đâu có gạt em đúng không?”

“Hứ ~~” Jaejoong khinh thường liếc anh một cái, thế nhưng tâm tình lại bán đứng chủ nhân, đôi môi anh đào không nhịn được mìm cười.

“Thêm cái nữa nào.”

Yunho lần thứ hai hôn lên môi Jaejoong, cậu ngã cả người vào lòng anh, cái hôn tưởng như kéo dài đến vô tận.

Từ đầu đến cuối Choi Siwon đều chứng kiến tất cả, cái nắng gay gắt không sưởi ấm được cõi lòng lạnh lẽo của hắn. Có đúng hay không, tôi vĩnh viễn không có cơ hội, bởi vì trong mắt của cậu từ ban đầu đã xem tôi như người qua đường.

Buổi tối hôm ấy trời đổ cơn mưa bụi lạnh tê tái, Jaejoong nhận được dòng tin nhắn của Siwon, hắn nói mình sẽ đến Pháp công tác nửa năm. Jaejoong chỉ trả lời bốn chữ “Lên đường bình an”.

Siwon nhìn dòng hồi âm ngắn ngủi của Jaejoong đã triệt để cứa đứt trái tim của hắn, quả nhiên Jaejoong không thiếu sự tuyệt tình mà, hắn can tâm buông tay sao? Không, chỉ vì không bỏ xuống được, cho nên mới tạm thời ra đi một thời gian để ổn định lại bản thân, lần sau gặp lại, hắn sẽ không chạy trốn như thế này nữa.

Về phần Jaejoong, sự nhạy cảm của cậu đã làm Jaejoong nhận ra tình cảm của Siwon từ lúc đầu rồi, thế nhưng cậu đã có Yunho, người dành hết yêu thương cho cậu, mà bản thân Jaejoong cũng điên cuồng thương yêu người đàn ông này, dù cho không có Yunho, cậu cũng không thể đến với Siwon được, bởi vì không thương, đơn giản là vậy. Đồng ý làm bạn, cũng chỉ vì có đôi lúc Siwon thoạt nhìn rất giống Yunho, cậu không đành lòng cự tuyệt được.

Kể từ đó, mỗi cuối tuần chỉ có Jaejoong đến cô nhi viện chơi, cũng có khi Yunho mang đồ ăn ngon đến cùng với cậu, những ngày tốt đẹp cứ như vậy trôi đi, bình yên đến mức làm con người ta thấy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: