Chương 25
Posted on February 13, 2014 by Paris Q
Một trong những cảm giác tuyệt vời nhất khi yêu là ôm người mình yêu, và người ấy ôm bạn chặt hơn
______________________________________________
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Berry Q
Buổi chiều ngày hôm sau, Kim Jaejoong đi đến Syllabe, trao đổi vài câu với tiếp tân xong thì được người ta dẫn đi lên tầng cao nhất, trong lòng cũng đoán được chức vụ của Siwon không phải tầm thường, đôi chân thon thả mảnh khảnh phía trước chậm rãi đưa cậu đến trước của một căn phòng, sau đó là tiếng nói trong trẻo cất lên.
“Giám đốc Choi, cậu Kim đến rồi.”
Chưa đầy vài giây, Kim Jaejoong chợt nghe trong phòng có tiếng bước chân gấp gáp, cánh cửa màu gỗ sồi nhanh chóng mở ra.
“A, mời vào.”
Siwon nhìn Kim Jaejoong cười rất vui vẻ, nhưng lúc quay sang người tiếp tân còn đang kinh ngạc thì biểu hiện có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
“Làm phiền cô, có việc tôi sẽ gọi.”
Cô tiếp tân lễ phép cúi chào rồi rời đi, vừa quay người thì liền mang vẻ mặt bà tám có đẳng cấp, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cậu thanh niên này là ai mà tự tay giám đốc Choi ra mở cửa luôn vậy.
Văn phòng được thiết kế rất thanh lịch, điểm nhấn quan trọng là chiếc bàn làm việc được làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, đặt trên mặt mặt bàn là khối thủy tinh in chữ nổi CEO Siwon, quả nhiên chức vụ không phải bình thường.
Siwon mời Kim Jaejoong ngồi xuống chiếc ghế sofa sang trọng, rồi mới gọi điện thoại nhờ thư ký mang cà phê đến, Jaejoong vội vàng từ chối.
“Giám đốc Choi, không cần, tôi chỉ đến lấy tài liệu thôi.”
“Cậu không cần phải gấp gáp như vậy, tôi còn phải phổ biến vài điểm cần lưu ý nữa.”
Kim Jaejoong thấy cả khuôn mặt tươi cười chói lọi của Siwon thì đành im lặng mà nghe lời sếp lớn. Sau khi thư ký cẩn thận đóng cửa lại, Siwon bắt đầu giải thích sơ lược nội dung quan trọng cho Kim Jaejoong nắm bắt, hồ sơ rất nhiều, bao gồm tiếng Pháp lẫn tiếng Anh, hơn nữa từ ngữ chuyên môn hằng hà sa số, thời gian để hoàn thành cũng không có nhiều, nhưng vì Siwon nói sẽ tăng lương gấp hai lần cho cậu nên Jaejoong cũng thoải mái nhận việc, cậu bây giờ cần kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Bởi vì có liên quan đến mục tiêu của mình nên Jaejoong rất chăm chú lắng nghe, gặp phải những từ ngữ cậu không rõ thì lập tức hỏi Siwon, sếp lớn rất thoải mái trả lời.
“Jaejoong? Tôi có thể gọi cậu là Jaejoong không?”
“Được” tay Kim Jaejoong đang lật trang giấy hơi dừng một chút thế nhưng không có ngẩng đầu lên nhìn Siwon, cậu nhàn nhạt trả lời.
Cứ như vậy, cả một buổi chiều, Siwon ở bàn làm việc của mình duyệt hồ sơ, Kim Jaejoong ngồi trên sô pha dịch tài liệu, có nghi vấn gì cũng tiện đường mà hỏi. Siwon nhìn những tờ giấy mà Jaejoong đưa qua bằng một ánh mắt dịu dàng thắm đượm tình cảm, đối với Choi Siwon mà nói, buổi chiều hôm nay là buổi chiều đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Kim Jaejoong lại ngẩng đầu lên hỏi vài câu nữa, Siwon liền chợp cơ hội tiếp cận người trong lòng, hai người ngồi song song với nhau, một hỏi một đáp. Kim Jaejoong thoang thoảng ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt, thật nhẹ nhàng, cũng rất dễ chịu. Mỗi một cử chỉ của Choi Siwon đều làm cho cậu quen thuộc đến kinh ngạc, vuốt tóc, gãi gãi đầu mũi, cười hiền hòa, thậm chí cách hắn cầm cái ly cũng giống… giống người đàn ông cậu yêu, trong lúc Kim Jaejoong đắm chìm trong thế giới Yunho của mình, cậu không để ý được Siwon đang dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui sướng khi nhìn thấy nụ cười thương yêu trên môi cậu.
Chớp mắt trời đã về đêm, Siwon mời Kim Jaejoong cùng đi ăn cơm chiều, nhưng vì cậu phải về trường đăng ký môn học cho mùa sau nên từ chối, Siwon cũng không cầu nài nhiều, tiễn Kim Jaejoong xuống dưới lầu rồi hắn cứ đứng đó nhìn bóng lưng của cậu cho đến khi hòa trong dòng người rồi biến mất mới chịu lấy xe về .
Thời gian này Kim Jaejoong đặc biệt bận rộn muốn chết, hồ sơ cần phiên dịch rất nhiều đến nỗi việc dạy kèm cũng không cách nào chu toàn hết làm trong lòng Jaejoong tội lỗi quá chừng, đối với cậu tiền quan trọng nhưng trách nhiệm cũng nặng không kém đâu. Hôm nay cậu dành nguyên buổi tối để dịch bài, ánh đèn bàn leo lét trong căn phòng tối, hai con mắt khô rát ê ẩm, cột sống cũng vì ngồi nhiều mà cứng ngắt, ngồi nghỉ một lát cậu lại cầm lấy điện thoại di động nhìn đồng hồ, cũng đã khuya rồi, thế nhưng đêm nay cậu luôn cảm giác thiếu thiếu gì đó. Nhớ đến mỗi ngày đều cùng Jung Yunho tám chuyện điện thoại, đôi môi anh đào không tự chủ được khẽ cong cong.
Cái tên ngốc kia hiện tại hẳn là ngủ rồi.
Bên này Jung Yunho nằm ở trên giường lật qua lật lại như cá nướng vỉ mà mãi không sao ngủ được, thật sự, thật sự rất nhớ Jaejoong, tuy rằng mỗi tuần gặp một lần, hơn nữa mỗi đêm đều nói chuyện điện thoại, thế nhưng căn bản vẫn cảm thấy không đủ, mỗi ngày đều muốn gặp cậu, đặc biệt đêm khuya gió lạnh càng làm cho lòng người ta nhung nhớ nữa chứ. Thật sự là nhịn không được nữa rồi, tuy là mới nói chuyện điện thoại cách đây không lâu nhưng mà… thôi, cứ gọi trước đã rồi tính, nghĩ là làm, hai ngón tay của anh thuần thục bấm dãy số quen thuộc.
Bên này Jaejoong đang chú tâm nghiền ngẫm mấy từ khó, đột nhiên di động reo lên trong đêm làm cậu sợ tới giật bắn người, cầm điện thoại lên nhìn thấy cái tên quen thuộc thì người nào đó lập tức cười tươi như hoa tháng năm, bước ra ngoài sân thượng, đôi mắt phượng sáng long lanh ngắm nhìn bầu trời đêm.
“Alo? Jaejoong, em đã ngủ chưa?” Bên kia truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Jung Yunho
“Chưa, nhưng mà anh cũng đã ngủ đâu, sao lại thức khuya như vậy hử?” Kim Jaejoong cũng dịu dàng đáp hỏi.
“Anh… anh nhớ em, nhớ quá ngủ không được.”
Hiện tại gió đêm lạnh đối với Kim Jaejoong chẳng khác gì một dòng nước ấm len lỏi trong tim.
“Ừm.”
“Jaejoong à ~ “
“Hửm?”
Bên kia lại im lặng một chút, sau đó giọng nói trầm ấm của Jung Yunho vang lên.
“Anh bây giờ rất muốn hôn em, ôm em vào lòng, muốn nhìn thấy em.”
Người Kim Jaejoong nhất thời như có lửa thiêu đốt, điện thoại hôm nay có phải có ma lực không nhỉ? Bình thường khúc gỗ này ngượng ngùng đủ kiểu, sao hôm nay nói chuyện điện thoại bạo quá vậy.
“Ừm.” Có người nào đó sướng đến không nói thành lời được luôn.
Bên kia Jung Yunho cười ngốc ngốc, Kim Jaejoong bên này cười ngây ngô.
*
Đảo mắt lại đến cuối tuần, trưa nay Kim Jaejoong sẽ trổ tài nấu nướng cho Jung Yunho ăn ngon, hơn nữa không cho anh đến gần phòng bếp, Jung Yunho vui vẻ hớn hở ngồi phởn trên ghế coi TV.
Đột nhiên điện thoại di động của Jaejoong reo lên, bạn nhỏ đảm đang từ trong nhà bếp thò đầu ra, trên tay cầm cái muôi la lên:
“Yunho, giúp em nghe điện thoại!” Nói xong lại thụt đầu vào.
“Đến liền.”
Jung Yunho chạy lại mở túi xách của cậu ra lấy điện thoại rồi ấn nút nghe.
“Alo? Thầy Kim, tuần sau gia đình em có công việc rồi, thầy có thể nào dời lịch học bù giúp em được không?”
“Bạn. . . bạn là?”
“A? Không phải thầy giáo Kim sao? Anh có thể nào cho em gặp thầy Kim được không?”
“Thầy Kim? Ý cậu nói là Kim Jaejoong?”
“Đúng vậy, anh ấy là thầy của em.”
Jung Yunho siết chặt điện thoại, đi vào bếp đưa di động cho Kim Jaejoong rồi bỏ ra ngoài, cậu ngẩn người tiếp điện thoại, nhìn bóng lưng của của anh biến mất sau cánh cửa.
Bữa trưa, bầu không khí trên bàn ăn đặc biệt yên lặng đến đáng sợ, lạnh tới mức đông đá được luôn, Kim Jaejoong nắm lấy đôi đũa trong tay, cái miệng nhỏ nhắn nhai cơm như nhai rơm, Jung Yunho cúi đầu lẳng lặng ăn. Ăn xong, Jung Yunho đem chén đi rửa.
Kim Jaejoong nhìn tấm lưng rộng lớn của Jung Yunho bối rối, cậu biết Yunho giận rồi, anh chưa bao giờ ngó lơ cậu như vậy. Trong lòng Kim Jaejoong sốt ruột muốn chết, càng cảm thấy tủi thân ghê gớm.
Jung Yunho rửa chén mà gân trên tay nổi đầy, thầm tưởng tượng bát đĩa là đối tượng trút bỏ nỗi bứt rứt trong lòng. Đột nhiên từ phía sau Yunho có người nào đó ôm chầm lấy, vòng tay ai kia bấu víu ngày càng gần, cái trán trơn bóng tựa đằng sau gáy của anh.
Jung Yunho im lặng rửa cho xong mớ chén, lau khô tay, lẳng lặng đứng đó không nói tiếng nào. Hơi thở của Jaejoong quấn quýt lấy cổ anh, ấm áp ngưa ngứa. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ai cũng không mởi lời, chỉ tựa vào nhau, đơn giản như vậy.
Jung Yunho cúi đầu nhìn đôi bàn tay trơn mịn tinh tế của Jaejoong, sau đó anh chậm rãi đặt đôi tay chai sần của mình lên tay cậu, phía sau Kim Jaejoong hít sâu một hơi, giọng hơi khàn khàn.
“Yunho… Xin lỗi, anh đừng giận, là em không nên giấu anh.”
Jung Yunho xoay người nâng khuôn mặt của Kim Jaejoong lên, nhìn thấy viền mắt đã đỏ ửng ướt sương của cậu, cúi đầu đặt lên bờ môi anh đào một nụ hôn thành kính, Kim Jaejoong ôm chặt thắt lưng của anh nồng nhiệt đáp trả, đột nhiên Jung Yunho đẩy Kim Jaejoong sát vào tường, nụ hôn trở nên mạnh mẽ, cuồng nhiệt liếm mút, đôi môi của Jung Yunho từ từ dịch chuyển xuống phía dưới, hôn lên chiếc cằm nhẵn nhụi, sau đó lại đi tới rồi chiếc cổ trắng nõn, cả khuôn mặt anh chôn trong hõm cổ của Kim Jaejoong, từng tấc da thịt đều bị anh mút thật sâu, Kim Jaejoong càng phối hợp ôm chặt lấy Yunho, hơi thở ngày càng gấp gáp nặng nề, Jung Yunho không ngừng thưởng thức làn da ngọt ngào của Kim Jaejoong, “A ~~~ ưm ~~~” tiếng rên rỉ mất hồn vô thức cất lên trong khoái cảm, Jung Yunho mút nhẹ hầu kết của Kim Jaejoong vài cái rồi mới chịu dừng lại, vòng tay ôm siết cậu vào lòng, cả khuôn mặt đều dán chặt vào mái tóc đen bóng của Jaejoong. Hơi thở hòa quyện vào nhau tạo nên một bài hát với giai điệu rực lửa.
Hai người bình ổn cảm xúc lại một chút, Jung Yunho ôn nhu vuốt ve từng sợi tóc của Kim Jaejoong.
“Jaejoong, em không có sai, là anh giận chính mình, anh thật sự… Thật sự vô dụng, để em giúp anh kiếm tiền, anh không muốn em khổ cực như vậy, anh chỉ muốn nhìn thấy em mỗi ngày vui vẻ mà sống.”
“Ngốc quá, sao lại thế được?”
Kim Jaejoong từ trong ngực của Jung Yunho ngẩng đầu lên, đôi môi hồng hồng sưng sưng hôn anh vài cái, sau đó mới nhìn sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm của Jung Yunho.
“Ở với anh, em làm gì cũng không sợ cực khổ, chỉ cần nghĩ đến việc cùng anh mở một nhà hàng của riêng chúng ta là em đã thấy hạnh phúc lắm, hơn nữa bây giờ, mỗi một ngày của em đều rất vui vẻ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, chắc chắn sẽ đạt được điều mình muốn.”
“Được!”
Jung Yunho thâm tình nhìn đôi mắt phượng của người anh yêu, cảm thấy cuộc đời này mình là người may mắn nhất, là hạnh phúc nhất. Lần thứ hai cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, chỉ khác là lần này quá đỗi dịu dàng, như hương mật ong lan tỏa, như vị rượu ngon ấp ủ trăm năm, cảm giác yêu thương quấn quýt lấy trái tim, thật mềm mại, thật ấm áp đến say lòng.
Lúc sau Kim Jaejoong đem toàn bộ chuyện học tập và công việc nói hết cho Jung Yunho nghe, trong lúc đó, anh chỉ một mực im lặng ngắm nhìn cậu, chốc lát lại ôm Jaejoong vào ngực, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mà anh yêu thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro