Chương 19
Posted on November 25, 2013 by Berry Q
Xin hãy cất giữ tình yêu của em trong trái tim anh.
___________________________________________
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Berry Q.
Lúc Jaejoong tỉnh lại thì trời đã sập tối, đôi mắt chớp chớp cho đầu óc tình táo một chút, sau đó ngồi dậy định xuống giường tìm Jung Yunho, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy anh dựa vào tường ngủ, đôi môi xinh đẹp nhịn không được khẽ cười, nhích người lại gần anh một chút, vươn tay lấy tấm chăn đắp cho Jung Yunho. Rảnh tay rồi Jaejoong mới nghiêng đầu im lặng ngắm nhìn Jung Yunho, bàn tay vùi trong chăn chậm rãi vươn ra ngoài để chạm vào khuôn mặt Yunho, cảm nhận được hơi ấm của anh, trái tim hóa thành một đầm nước hài hòa, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau rồi, thật là. . . Hạnh phúc. . .
Jung Yunho vốn không có ngủ sâu, dù ngủ nhưng trong ngực vẫn nhớ thương Kim Jaejoong nên cậu vừa động đậy anh đã tỉnh, mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là Kim Jaejoong, lại gần anh đến thế, khóe môi không kiềm được nở nụ cười xán lạn.
“Em dậy rồi?”
“Ừm, anh ngủ cũng không chịu đắp mền, coi chừng lại cảm.” Trong giọng nói pha chút trách cứ.
Jung Yunho cười kéo bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt anh xuống nắm chặt trong tay mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn Kim Jaejoong.
“Nếu vậy… sau này em đắp chăn cho anh có được không? Như vậy sẽ không sợ bị cảm.”
“Ừm.”
Kim Jaejoong nhẹ giọng trả lời, sau đó cả người ngồi sát bên cạnh anh, đầu chôn vào hõm vai của Jung Yunho, nói chính xác hơn là cả người gần như vùi vào lòng của Jung Yunho, còn anh dang rộng cánh tay rắn chắc ôm lấy cậu, một tay khác kéo chăn lại đắp cho cả hai.
“Jaejoong à, anh rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, cảm giác như mình đang nằm mơ.”
“Em cũng vậy. “
Kim Jaejoong dùng hai tay ôm lấy thắt lưng Jung Yunho, Jung Yunho cũng dùng hai tay ôm lấy cậu, gắt gao ôm vào lòng.
Hai người cứ như vậy, lẳng lặng sưởi ấm cho nhau, vùi vào trong chăn, ngắm nhìn bầu trời ráng chiều ngoài khung cửa sổ, ngắm nhìn ông mặt trời từ từ trở về căn nhà phía sau ngọn núi, ngắm nhìn ánh hoàng hôn le lói phía cuối chân trời. Ở miền quê êm đềm không có tiếng ồn ào, vạn vật về đêm yên tĩnh như đầm nước sâu, nơi đây chỉ có tiếng nhịp đập của con tim.
Mãi cho đến khi trời hoàn toàn chuyển màu, Jihae mới gõ cửa gọi bọn xuống ăn tối, hai người cùng nhau đứng dậy. Trên môi nở nụ cười thỏa nguyện, cùng nhau sửa sang lại áo quần rồi cùng đi xuống.
“Jaejoong à, con đừng có ngại nha, ăn nhiều một chút, nhà bác không có cao lương gì, chỉ mong con đừng chê.” Mẹ Yunho cười nói với Jaejoong.
“Sao lại thế được ạ? Dì đừng nói vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, đừng khách sáo, lại đây lại đây, đến ăn kẻo nguội.” Ba Jung mở lời, mọi người đều cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Tất cả mọi người tề tựu trong không khí vui mừng, trong lòng Kim Jaejoong rất ấm áp, bởi vì … đã lâu rồi cậu mới cảm nhận lại không khí gia đình. Tết hàng năm, ba cậu đều bề bộn nhiều việc, mẹ ở nước ngoài, đêm ba mươi mốt chỉ có một mình cậu ngồi trong căn nhà vắng, đợi mấy ngày hôm sau sẽ cùng Yoochun đi shoping, thật lâu, thật lâu rồi, Jaejoong không ngồi trên bàn ăn có nhiều người thân như vậy.
Ba Jung đưa cho Kim Jaejoong một chén rượu, Kim Jaejoong vội vã đặt đôi đũa xuống, cung kính tiếp lấy.
“Jaejoong, lại đây, uống với bác một chén.”
“Ba, con uống với ba.” Jung Yunho nói xong định lấy cái ly trên tay Kim Jaejoong xuống.
“Không cần, em uống được, bác trai, cháu kính bác một ly!”
Kim Jaejoong nói xong mạnh mẽ uống, rượu đổ vào trong đốt nóng hết tâm can, khóe môi cũng cười rất sảng khoái.
“Được! Ha ha.” Ba Jung rất hài lòng, cũng nâng cốc uống thêm một ly.
Kim Jaejoong rốt cục chịu không nổi ho khan, bình thường cậu đều uống bia, rượu đế thì nhạt hơn nhưng lại nồng, Jung Yunho vội vã đưa cho Kim Jaejoong ly nước.
“Jaejoong à, không sao chứ?” Giọng nói không giấu nổi lo lắng.
“Cái lão này, đừng có chuốc say thằng nhỏ, Jaejoong à, con cứ ăn đi, đừng để ý đến ổng.” Mẹ Yunho oán giận trừng ông chồng nhà mình.
“Không sao, tại con uống không quen, thêm vài ly nữa là được ạ.” Kim Jaejoong vội vã xua tay.
“Ha ha, tốt, đàn ông phải biết uống rượu đế.” Ba Jung hào sảng uống thêm một chén.
“Ai mà so được với cái thùng rượu như ông! Đến đây, Jaejoong, ăn cơm đi con.” Mẹ Yunho gắp thức ăn cho Jaejoong.
“Con không sao, cảm ơn dì.” Kim Jaejoong cười nói.
“Ba, đến, con uống với ba.” Jung Yunho nhanh chân xung phong nghênh chiến, sợ lão ba nhà mình lại tàn phá Jaejoong thì khổ, chạm nhẹ vào cậu anh còn không nỡ chứ nói chi để cậu uống rượu.
“Ha ha, nhóc con thối, đến đây!”
Người một nhà kết thúc bữa ăn trong tiếng cười, Kim Jaejoong đứng dậy định dọn dẹp thì bị mẹ Yunho cản lại.
“Đứa nhỏ này, các con lên trên nói chuyện với ba đi, ở đây có dì và Jihae là được rồi.”
“Ha ha, dạ.”
Jung Yunho và Kim Jaejoong theo ba Jung đi tán dóc, hai bên trái phải cùng một người già nói đến quên hết trời đất, người nông dân lam lũ cả đời, mỗi khi gặp người trẻ tuổi vẫn nhịn không được kể chuyện đời xưa, một lúc sau thì hỏi về gia đình của Kim Jaejoong, xong rồi lại khen cậu có tương lại tươi đẹp. Nói cho đến gần tới khuya, mẹ Yunho chạy ra hối ba người đi ngủ.
“Ai da, cha con mấy người còn định nói tới bao giờ, ông nhanh để hai đứa nhỏ đi nghỉ đi, thật là…”
“Ha ha, đúng đúng, tại vui quá mà, mấy đứa đi ngủ sớm đi.”
Hai người ra khỏi nhà trước, đóng cửa lại, Jung Yunho nắm tay Jaejoong đi về phòng của mình. Đi vào trong, Jung Yunho để Kim Jaejoong ngồi xuống, còn mình đến nhà bếp pha nước nóng cho cậu ngâm chân.
Sau khi rửa mặt xong xuôi rồi, Yunho cùng Jaejoong chui vào trong chăn. Trong bóng tối, anh với tay qua nắm lấy tay cậu, Kim Jaejoong cười quay sang nhìn Yunho.
“Jaejoong a, cổ họng còn khó chịu không?”
“Không sao mà, em uống chỉ có mấy ly thôi.”
“Lần sau bị ba anh bảo uống thì cứ từ chối là được, đừng miễn cưỡng mình.”
Jung Yunho nói xong câu đó thì trong phòng rơi vào im lặng, Jung Yunho nhẹ nhàng siết tay Jaejoong, một lát sau mới có người mở lời tiếp.
“Yunho. . .”
“Hửm?”
“Em chỉ muốn. . . chỉ muốn người nhà của anh có thể thích em hơn một chút.”
Jung Yunho sửng sốt, sau đó đột nhiên tung chăn bật dậy, dang rộng vòng tay nhìn Jaejoong.
“Lại đây!” Jung Yunho ý bảo Kim Jaejoong ngồi vào lòng mình đi.
Kim Jaejoong đầu tiên có chút bất ngờ, sau đó đỏ mặt chui vào, cả hai đều mặc áo mỏng mà ôm lấy nhau, rất khẩn trương, rất ngượng ngùng, Jung Yunho cẩn thận âu yếm ôm Kim Jaejoong vào lồng ngực, trái tim không khống chế được run rẩy, cả người Kim Jaejoong có điểm cứng ngắt tựa vào lòng Jung Yunho. Không gian ấm áp tình cảm làm mềm mại trái tim của tuổi trẻ, cả hai thả lỏng cảm nhận nhịp đập của nhau.
“Jaejoong à, cảm ơn em, cả nhà anh đều rất thích Jaejoong nha, cảm ơn em đã nghĩ đến bọn họ.”
“Mọi người đều là gia đình của Yunho mà, hơn nữa ai cũng tốt và hiền hết, em rất thích mọi người.”
“Vậy. . . Vậy còn anh?” Jung Yunho khẩn trương hỏi.
“Cái gì?” Kim Jaejoong không giải thích được.
“Em nói mình thích người nhà của anh, vậy còn anh? . . . Có thích không?” Jung Yunho nhẹ nhàng hỏi lại
Ngay lúc Jung Yunho cho rằng Kim Jaejoong sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì trước ngực truyền đến giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ.
“Thích. . . Rất thích “
Jung Yunho hí hửng ôm chặt người trong lòng.
“Ha ha, anh thật là may mắn, hạnh phúc nhất trên thế giới, ha ha.”
“Đồ ngốc.”
Lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, Kim Jaejoong đột nhiên nhớ tới một việc.
“A! quên mất.”
Giọng của Jaejoong thất thanh trong đêm làm tim Jung Yunho suýt nhảy ra ngoài.
“Sao vậy? Sao vậy? Jaejoong, em làm sao vậy?”
“Anh chờ em một chút. “
Kim Jaejoong lật đật xuống giường mang giầy vào, chạy lại mở vali của mình ra, Jung Yunho chạy theo cậu, mở đèn lên rồi khoác thêm áo cho cậu.
“Jaejoong, em tìm cái gì vậy?”
“Tìm được rồi!”
Kim Jaejoong lục lọi một hồi lâu sau mới mò ra được một cái hộp nhung màu xanh dương.
“Anh lên giường trước đi, em qua liền đây.” Kim Jaejoong quay sang nói với Jung Yunho.
Jung Yunho trèo lên giường, một lát sau, Kim Jaejoong mới đi lại, nhưng cậu cứ tần ngần đứng trước giường, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào tấm chăn đang phủ trên người Yunho, ngại quá làm sao mà Jaejoong mở miệng được? Jung Yunho cuối cùng phát hiện Kim Jaejoong cứ nhìn chăn trên người mình hoài, lập tức hiểu ra Jaejoong muốn gì.
“Jaejoong, đừng đứng đó nữa, mau lên đây thôi.” Vừa nói tay vừa nhấc chăn lên ý bảo Kim Jaejoong vào đi.
Kim Jaejoong lập tức chui vào lòng của Yunho, người cậu vốn đã lạnh rồi, bây giờ đụng phải chân Yunho nóng hổi, cả hai đều rùng mình vài cái, sau đó nhìn nhau nở nụ cười. Kim Jaejoong ngồi trong lòng Yunho mở cái hộp xanh ra, Jung Yunho vừa nhìn vào liền thấy một cái đồng hồ đeo tay rất tinh xảo, từng nét chạm khắc đơn giản nhưng sang trọng, dây đeo cũng được làm bằng da thật, rất đẹp.
“Đây là quà của Yunho đó, anh thích không?”
“Thích a! Nhưng mà Jaejoong à, nhìn nó có vẻ rất đắt?”
“Nhưng hợp với anh mà, bất quá chỉ một lần này thôi, lần sau em sẽ không tiêu nhiều tiền vậy nữa được không?”
“Ha ha, được.”
Kim Jaejoong từ trong đống chăn tìm tay của Yunho, rồi tự tay đeo nó vào cho anh.
“Ừm, Yunho mang là hợp nhất.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Cả hai chợt nhìn vào mắt nhau, trái tim đập càng lúc càng nhanh, không khí yêu thương chậm rãi lan toản khắp căn phòng, Kim Jaejoong chầm chậm nhắm hai mắt lại, chờ mong một điều gì đó từ Yunho, còn Jung Yunho thấy nhắm mắt, tưởng rằng Jaejoong buồn ngủ, liền vội vàng cúi người xuống bỏ thêm than vào lò, sau đó trở lại vào chăn. Trong bóng tối, môi Kim Jaejoong bĩu ra dài cả thước, một lúc sau khi Yunho đã ngủ rồi, Kim Jaejoong mới mắng yêu bên tai anh một câu:
“Đồ ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro