Chương 15
Posted on November 23, 2013 by Berry Q
Yêu Thương ơi, rồi chúng ta sẽ gặp nhau thôi.
_______________________________________________
Tác Giả : Nhiên Thính Vũ
Editor: Berry Q
Kim Jaejoong ngồi bệt dưới đất tròn một đêm không ngủ, ban đầu chỉ nghĩ rằng Yunho khó chịu trong lòng nên muốn một người yên tĩnh, nghĩ rằng chỉ cần cậu đợi thì anh sẽ trở về, thế nhưng đợi cả một đêm, vẫn không thấy bóng Yunho đâu, Kim Jaejoong bắt đầu hoảng sợ, Yunho có phải xảy ra chuyện gì rồi không, ôm cái suy nghĩ đó mà cõi lòng Jaejoong ngày càng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã lên rồi, đột nhiên trong đầu cậu hiện lên hai chữ “Quán ăn!”, Yunho nếu không có xảy ra chuyện gì thì sẽ đi làm! Kim Jaejoong nghĩ vậy liền vội vàng đứng lên, thế nhưng ngồi trọn một đêm chân đã sớm mất hết cảm giác, hai đầu gối đau đớn nện xuống nền đất lạnh, Kim Jaejoong cắn răng vịn bàn trà để đứng lên, chân tê quá, đợi một lúc cho máu chạy đều cả hai chân rồi mới quơ lấy túi tiền lao ra ngoài, hai chân đi có chút khập khiễng chạy đến ven đường vẫy một chiếc xe taxi đến quán ăn.
.
Bên bờ sông nước triều dâng cao đón gió. Bên dưới vòm cầu có một người thanh niên thẫn thờ ngồi đó, trước mặt người đó có một cái ụ than đã tàn. Lúc sau có một người ăn mặc rách rưới chậm rãi đi lại gần người thanh niên đó.
“Cậu trai, sao còn chưa đi? Cả đêm chiếm chỗ của ta rồi.”
“Dạ, ông lão, cháu lập tức đi, xin cảm ơn.”
“Ai da, cậu trai, có cái gì luẩn quẩn trong lòng nên bỏ nhà đi phải không? Đừng có giống như ta cô độc trải qua nửa đời người, nhìn đi nhìn lại không có ai là người thân hết, cuộc đời này, có người quan tâm đến là một chuyện rất đáng quý.”
“Ông lão à, nếu như như bây giờ có một người có tiền có địa vị xã hội đến nói rằng cho người đó ở cùng với ông, ông nghĩ sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
Jung Yunho không có trả lời vấn đề của ông lão, mà anh chỉ nhìn xa xa như là nói với ai cũng như là tự nói với bản thân mình.
“Có phải sẽ làm cho người đó mất mặt, sợ người đó cũng sẽ khinh thường mình, sợ người đó cho mình là phiền phức, sợ sẽ có một ngày người đó chán ghét mình rồi bỏ đi không?”
Ông lão nhìn đôi mắt Jung Yunho chất chứa ưu thương thì vỗ đầu Jung Yunho một cái.
“Đứa ngốc, nếu như ta nói, chỉ cần người đó thật lòng đối đãi với ta, không chê bai ta, vậy là đủ rồi, người khác thì có liên quan gì đến ta đâu, chỉ cần người đó thật tình với ta, hơn nữa ta cũng thật tình với người đó thì những điều cậu lo sợ sẽ không xảy ra, hiện giờ người mà cậu nói căn bản không có ở đây, cậu cần gì phải tự tìm phiền não, hơn nữa chỉ cần cậu nỗ lực đứng lên thì ai dám khinh thường cậu, nhưng nếu chính bản thân mình khinh thường mình thì người khác cũng sẽ khinh thường mình. Đời người ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn có mấy cái mười năm thôi, cố gắng lên chàng trai.”
Jung Yunho nhìn bầu trời mênh mông vô bờ bến, lồng ngực thoáng như có cái gì đó vỡ ra, trong nháy mắt là một mảnh trong suốt.
Ngày hôm qua anh từ quán bar chạy một cách vô mục đích, không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết rằng mình đã chạy cho đến khi lồng ngực thắt lại thì mới dừng, chuyện tối hôm qua làm lòng anh rối bời, cảm giác tự ti ào đến như con sóng dữ nuốt mất anh, trái tim như bị ai đó đào khoét trống rỗng, toàn thân như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm vào da thịt.
Đến khi giật mình nhìn lại thì mình đã chạy tới một vùng ngoại ô gần thành phố, trời đêm lạnh giá, may mà có một ông lão tốt bụng cho anh trú tạm dưới cây cầu này.
Cả một đêm Yunho suy nghĩ rất nhiều rất nhiều nhưng làm sao cũng không thể thoát ra được cái mê cung do chính mình tạo nên, gia cảnh khác nhau, cuộc sống khác nhau, học vấn khác nhau, tương lai khác nhau, tất cả dồn đến làm anh không biết phải phải đối mặt với Kim Jaejoong, đối mặt với người mà anh yêu, với người thanh niên giỏi giang ấy như thế nào, áp lực tình cảm cùng với tự ti tích tụ lại đè nén xuống trái tim đến hít thở không được.
Thế nhưng bây giờ anh bỗng nhiên nhớ đến mình đã quên một chuyện quan trọng nhất, đó chính là Kim Jaejoong đối xử tốt với mình như vậy, chân thành như vậy, chưa bao giờ khinh thường mình, ngược lại cậu luôn khích lệ, cổ vũ cho anh, với tất cả những điều cậu ấy làm, sao anh có thể bốc đồng bỏ cậu lại, chạy đi mất tăm làm cậu ấy lo lắng, những gì bây hiện tại anh phải làm là nỗ lực làm sao cho xứng đáng đứng chung một chỗ với cậu, chỉ cần mình trở nên mạnh mẽ thì cái gì cũng không cần sợ, Jaejoong tốt như vậy, bản thân anh phải cảm thấy may mắn chứ, Jaejoong nguyện ý đứng cùng một nơi với mình, nếu chỉ vì lo sợ cái nhìn của người khác mà buông tay một Jaejoong tốt đẹp như vậy thì mình thật đáng chết.
“Cảm ơn ông, thật sự cảm ơn ông!”
Jung Yunho nói xong lập tức đứng lên, chân tay luống cuống chạy đi, vừa mới ra đường lớn liền đón xe trở về, anh muốn gặp Jaejoong, nói cho cậu biết cảm giác của mình, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức thực hiện lý tưởng của mình, mở một nhà hàng thuộc về bọn họ!
.
Lúc Kim Jaejoong đến quán ăn thì tất cả nhân viên đã bắt đầu làm việc rồi, Kim Jaejoong chạy ào vào bếp, thế nhưng vẫn không thấy Jung Yunho đâu cả, chỉ có một mình ông chủ đứng đó, ông chủ nghe thấy tiếng động đằng sao liền xoay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tiều tụy của Kim Jaejoong.
“Jaejoong a, sao bây giờ mới đến? Yunho đâu? Sao sắc mặt cậu xanh quá vậy, có phải sinh bệnh rồi không?”
Kim Jaejoong ở trong lòng nhiều lần cầu nguyện mọi chuyện sẽ như mình nghĩ, thế nhưng Jung Yunho thật sự không có tới quán ăn, có phải anh đã xảy ra chuyện rồi không? Chưa bao giờ Kim Jaejoong cảm thấy hoảng loạn đến như vậy, nỗi sợ đè chặt hô hấp của cậu. Phải mất một lúc sau, Jaejoong mới lấy lại được tinh thần, quay về phía ông chủ nhắn lại mấy câu.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi xin nghỉ ngày hôm nay, tôi chỉ đến tìm Yunho, nếu như Yunho có ghé qua đây, xin ông nhất định nói với anh ấy gọi cho tôi.”
“Jaejoong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? A! Jaejoong!”
Ông chủ còn chưa có nói xong, Kim Jaejoong đã bỏ chạy ra ngoài, trong đầu cậu bây giờ rối lắm, không biết phải đi đâu tìm Jung Yunho, từng giây từng phút là sụ giày vò đau khổ, nếu như không tận mắt nhìn thấy Jung Yunho bình an vô sự, cậu thật sự không biết phải làm sao đây. Đang lang thang trên đường thì cậu nghĩ đến sở công an liền lập tức bắt xe chạy đến đó, thế nhưng không có ai báo tai nạn, cũng không có cuộc ẩu đả nào hết, cuối cùng từ sở công an đi ra, Kim Jaejoong thở dài thất vọng, ngẩng đầu nhìn khoảng trời xanh bao la, Yunho, anh rốt cuộc là đang ở nơi đâu?
Kim Jaejoong tiếp tục thẫn thờ trên đường, cầu mong ông trời thương xót để cậu gặp được Jung Yunho, lo lắng cứ như núi đè, dời làm sao cũng không đi, một lát sao điện thoại di động trong túi cậu đột nhiên reo lên, Jaejoong vội vàng mở lên nghe, không thèm nhìn đến mười mấy cuộc gọi nhỡ của Park Yoochun, thế nhưng người gọi đến không phải Yoochun cũng không là ông chủ, mà là ba của cậu, ba của Jaejoong rất ít khi gọi điện cho con trai. Jaejoong mở miệng hỏi vọng về phía người bên kia:
“Alo, ba?”
“Jaejoong à, là mẹ.” Giọng nói vừa thân quen vừa xa lạ kia làm Jaejoong không nén được kinh ngạc.
“Mẹ? Như thế nào. . .”
“Jaejoong à, con mau trở về đi, ba con đột nhiên lên cơn đau tim, hiện giờ chuẩn bị phẫu thuật rồi, bác sĩ nói không thể chờ được nữa, buổi tối hôm nay ba con sẽ vào phòng mổ, mẹ và ba con đã ly hôn nên mẹ không thể ký vào đơn đồng ý phẫu thuật được, con bây giờ đáp chuyến bay sớm nhất qua đây đi, còn những cái khác đợi gặp rồi mẹ sẽ nói rõ.”
Giây phút này, Kim Jaejoong chỉ thấy tay chân lan tràn một cảm giác lạnh lẽo, bên tai nghe tiếng của mẹ lo lắng, ba của cậu, một người mạnh mẽ như vậy, giờ đây lại nằm trên giường bệnh, tình hình thật sự rất nghiệm trọng sao? Nếu bây giờ mà đi chắc chắn sẽ kịp, thế nhưng. . . Thế nhưng. . . Yunho. . .
“Mẹ, bây giờ con lập tức đến sân bay, nội trong ngày hôm nay con sẽ qua đó.”
“Được, nhớ phải cẩn thận.”
Kim Jaejoong cúp điện thoại, bắt xe đi về căn nhà nhỏ. Mở cửa ra, chào đón cậu vẫn không phải là Yunho, giờ khắc này có trời mới biết Jaejoong mong muốn có anh ở bên cạnh biết là bao nhiêu. Cậu sợ lắm! Sợ mất đi người thân của mình, sợ mất đi Jung Yunho, thế nhưng bây hiện tại cậu không thể gục ngã, ba đang cần cậu, cậu phải lập tức về nhà, thế nhưng… Yunho phải làm sao bây giờ?
Kim Jaejoong từ cuốn sổ sé ra một tờ giấy trắng, viết xuống lời nhắn cho Jung Yunho, sau đó thu xếp quần áo của mình rồi lên xe taxi.
.
Jung Yunho nghĩ rằng Kim Jaejoong hẳn là đã đến quán ăn rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa nên trực tiếp đi đến đó, vừa bước vào cửa, mọi người nhìn vẻ mặt tiều tụy của Jung Yunho mà sợ đến hết cả hồn.
“Yunho, sao bây giờ cậu mới đến? Buổi sáng Jaejoong có tới rồi đi, hai người rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy?”
“Tới rồi đi?” Jung Yunho nghe vậy liền gấp muốn chết, đúng lúc ông chủ từ nhà bếp đi ra.
“Đúng vậy, hơn nữa sắc mặt của Jaejoong xấu lắm, còn sốt ruột đi tìm cậu, ai! Yunho! Giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy? Này! tôi còn chưa nói xong!”
Jung Yunho nghe được Kim Jaejoong sốt ruột đi tìm mình thì lập tức mắng bản thân mình quá ngu ngốc, trong lòng vừa sợ vừa lo, ba chân bốn cẳng lao ra ngoài chạy về nhà.
Yunho gấp gáp mở cửa đi vào trong phòng, thế nhưng bên trong không có một bóng người, vali quần áo của Jaejoong cũng không thấy đâu, anh vội vã chạy đến nhà bếp cũng không có ai, nhất thời trong đầu ong lên một tiếng, Jaejoong đi rồi? Jaejoong bỏ đi rồi? Không được, nhất định phải đi tìm cậu ấy, mình phải giải thích với cậu ấy, phải xin cậu ấy tha thứ, mong rằng Jaejoong sẽ bỏ qua sự mềm yếu của mình. Điện thoại di động? Đúng rồi, điện thoại di động! Gọi điện thoại! Yunho vội vàng lấy cái di động nằm lăn lóc ở trên bàn, nhưng lúc cầm lấy điện thoại thì anh thấy bên dưới có một tờ giấy.
Yunho:
Trong nhà có việc gấp em phải trở về, nhìn thấy tờ giấy này nhất định phải gọi điện thoại cho em, Jung Yunho ở trong lòng Kim Jaejoong vẫn luôn là người giỏi nhất! Không nên suy nghĩ lung tung!
Kí tên Jaejoong.
Tâm tình nặng nề của Jung Yunho lúc này mới thả xuống được, lập tức gọi cho Kim Jaejoong, Jung Yunho khẩn trương nắm chặt đến mức trắng bệch. Kim Jaejoong ngồi ở trên xe, lòng nóng như lửa đốt, vừa lo lắng cho ba, vừa lo lắng cho Jung Yunho. Đột nhiên trên màn hình di động hiện lên hai chữ Yunho, sống lưng cậu cứng đờ ngồi ngây ra trong xe taxi, bao nhiêu nước mắt không kiềm được lăn dài trên má, ngọn núi lớn chắn trong tim cuối cùng cũng chịu bỏ đi rồi.
“Đồ ngốc, oa oa oa, Jung Yunho là đồ ngốc. “
Lúc Jung Yunho nghe được bên kia có người bắt điện thoại thì mừng muốn chết, tiếp theo lại nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Kim Jaejoong thì tim cứ như bị tên đồ tể hung hăng cắt từng miếng.
“Jaejoong, Jaejoong, xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng khóc, là tớ sai rồi.”
“Oa oa oa… “
Bên kia nghe thấy giọng nói của anh thì càng khóc tợn hơn nữa, Jung Yunho thở cũng không dám thở mạnh, sợ mình sẽ bỏ qua lời Jaejoong nói.
“Jaejoong, tớ thật sự sai rồi, là tớ không nên suy nghĩ lung tung như vậy, xin lỗi, xin lỗi.”
“Yunho. . .”
“Ừ, Yunho ở đây, đừng khóc nữa, thật sự xin lỗi.”
“Đừng bỏ em lại một mình. . . oa oa oa…”
Jung Yunho nghe Kim Jaejoong nói lời này thì cả trái tim đều tan nát, sao anh có thể bỏ em lại, sao có thể để em một mình được, anh còn chưa nhận được lời tha thứ, anh còn chưa nói rõ lòng mình cho em biết.
“Jaejoong, bây giờ em đang ở đâu nhi? Anh đi tìm em.”
Bên kia Kim Jaejoong khóc đã rồi mới bình tĩnh lại được, cái mũi sụt sịt nói không ra tiếng.
“Em đang ở trên xe taxi, đến sân bay.”
“Được! Ở sân bay chờ anh! Nhất định phải chờ anh!”
“Ưm.”
Kim Jaejoong nghĩ rằng nước mắt cả đời này của mình đều khóc hết cho Jung Yunho rồi, hồi nhỏ nghe người ta nói đàn ông không thể khóc, nhưng đến ngày hôm nay, Kim Jaejoong chính thức thêm vào một câu nữa, đó là khi chưa đủ thương tâm mà thôi. Cảm tình là thứ không thể khống chế, yêu thương anh ấy, sợ anh ấy bỏ lại mình, sống bấy nhiêu năm chưa bao giờ cậu biết mình lại yếu đuối đến như vậy, vết thương thuở nhỏ đã xây nên một bức tường đồng kiên cố ngăn người khác đến gần mình, chính bản thân Kim Jaejoong dường như cũng đã hết hy vọng với cái gọi là tình yêu, nhưng cuối cùng cậu cũng biết được cái gọi là yêu thương, là yêu thương cả đời.
Kim Jaejoong vừa vào sân bay liền lập tức chạy đi mua vé, may là ngày hôm nay còn có một chuyến trở về thành phố bên kia, thừa lúc chờ Yunho đến, Jaejoong nhanh đi đăng ký. Giờ phút này cậu chỉ muốn gặp Yunho thôi, muốn đến không chịu nổi.
Jung Yunho ngồi trên xe cứ năm phút hối bác tài nhanh lên, tài xế nhìn thấy Jung Yunho như lửa cháy đến mông liền phá lệ nhấn ga chạy hết tốc lực. Jung Yunho vừa nghĩ đến việc có thể gặp Kim Jaejoong kích động muốn chết, thế nhưng lại chuyện mình đã chọc cho cậu khóc thì lại ảo não không thôi, quyết tâm một hồi nữa khi nhìn thấy Jaejoong, nhất định phải xin cậu tha thứ, hơn nữa. . . Hơn nữa phải tỏ tình!
Jung Yunho vội chạy vào trong sân bay, lúc thấp thoáng thấy bóng Jaejoong đứng ở cổng lớn thì Jung Yunho kiềm chế không được khát vọng mạnh mẽ của mình, ba bước thành một bước đi đến ôm Kim Jaejoong vào trong lòng, cảm giác kinh hoàng trong tim lúc này mới chậm rãi tan biến.
“Jaejoong, anh đã đến, anh đã đến, xin lỗi, thật xin lỗi, từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện anh bỏ em lại một mình, sẽ không làm em phải thương tâm nữa, xin lỗi.”
Kim Jaejoong bị người ta đột ngột ôm chầm lấy thiếu chút nữa là thét lên, thế nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nghe được tiếng nói quen thuộc, có một cảm giác gọi là bình yên dần lấp đầy trái tim, bên tai vang lên nhịp đập của Jung Yunho, mạnh mẽ, an toàn. Một lúc sau, cậu chậm rãi từ trong lòng Jung Yunho ngẩng đầu lên.
Jung Yunho cúi xuống nhìn cậu, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Kim Jaejoong sau một đêm thức trắng, hai mắt trũng sâu sưng húp, đôi mắt phượng đong đầy nước mắt, chắc chắn từ tối hôm qua đến bây giờ, Jaejoong lo lắng cho mình rất nhiều, trái tim Jung Yunho đau xót như có ai cào xé, thoáng chốc hai mắt anh cũng đỏ hoe.
Kim Jaejoong nhìn bộ dạng uể oải của Jung Yunho, dưới cằm râu mọc lúng phúng, vành môi đầy đặn bởi vì sau một đêm hứng gió mà trở nên trắng bệch, cái đồ ngốc này, tối hôm qua khẳng định là đã miên man suy nghĩ suốt một đêm.
Hai người một lời cũng không nói ra, Kim Jaejoong vươn đôi tay trắng trẻo của mình lên nhẹ vuốt ve gương mặt của người đàn ông trước mắt, giọt nước mắt cuối cùng vẫn không kiềm được mà rơi xuống
“Ngốc quá, em không có giận anh, em chỉ rất lo lắng, bây giờ nhìn anh không sao là em yên tâm rồi.”
Lời Kim Jaejoong nói ra mạnh mẽ đi thẳng vào lòng Jung Yunho, cảm giác ấm áp từ bàn tay của cậu len lỏi vào tim của anh, nước mắt của người đàn ông rốt cuộc cũng phải chào thua sự đau lòng rồi, hít một hơi cũng quá khó khăn.
“Jaejoong, sau này dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để em phải lo lắng, sẽ không để em phải khóc, ngày hôm nay anh thề rằng anh sẽ không bao giờ tự ti nữa, nhất định sẽ nỗ lực để bản thân có thể quang minh chính đại nắm lấy tay em, sẽ không để cho người khác khinh thường mình nữa.”
“Đồ ngốc.”
Kim Jaejoong hạnh phúc nói, tay khẽ lau đi nước mắt rơi trên má của anh, Jung Yunho cũng dịu dàng vì Kim Jaejoong lau nước mắt, cả một sân bay rộng lớn chỉ có họ là tồn tại trong mắt nhau.
“Xì! Anh là đồ mèo béo ưa khóc nhè.” Jaejoong nắm lấy tay Jung Yunho đung đưa.
“Ha ha! Vậy em chính là mèo nhỏ rồi.”
Hai người chạy vòng vòng trọn một đêm, tay chân bẩn muốn chết, chà lên mặt lem nhem hết cả ra. Hai người trong mắt chỉ thấy nhau, nhìn cho đến khi thỏa nỗi nhớ rồi mới có một người mở miệng hỏi:
“Được rồi Jaejoong, nhà em xảy ra chuyện gì vậy?”
Jung Yunho đột nhiên nhớ tới lời nhắn Kim Jaejoong để lại cho mình.
“Ba em lên cơn đau tim phải nhập viện, bác sĩ nói là cần giải phẫu gấp.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Tình hình cụ thể ra sao em cũng không rõ lắm.”
“Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, phẫu thuật nhất định thành công.”
“Ừm! Đúng rồi, đi vội quá em quên nói với ông chủ rồi, anh giúp em xin hộ một tiếng.”
“Được rồi, em cứ yên tâm đi đi, nơi này có anh.”
“Ừm!”
“Còn nữa. . . Còn nữa. . . Jaejoong à. . .”
Kim Jaejoong kỳ lạ nhìn Jung Yunho, đang yên đang lành sao hai má của anh lại hồng thế kia.
“Chuyện gì?”
“Là. . . anh. . .”
Đúng lúc này, sân bay thông báo chuyến bay của Kim Jaejoong chuẩn bị cất cánh, gọi mọi người đến phòng cách ly hoàn thành thủ tục.
“Cái gì? Yunho? Em phải đi rồi, anh mau nói đi!”
Kim Jaejoong mơ hồ cũng nhận ra điều mà Jung Yunho muốn nói, lòng tràn đầy mong chờ anh, bản thân cậu cũng khẩn trương muốn chết, hai má cũn bắt đầu ửng hồng nóng hổi, thế nhưng Jung Yunho nói không nên lời.
“Anh. . . Không có gì. . . Jaejoong, em đi nhanh đi, đừng để trễ.”
Kim Jaejoong nhìn gương mặt đỏ bừng của Jung Yunho, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
“Đồ ngốc!”
Kim Jaejoong đỏ mặt, nhỏ giọng mắng yêu Jung Yunho một câu, buông tay anh ra, chuẩn bị đi vào bên trong.
“Jaejoong! Hẹn gặp lại! Về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh đó!”
“Biết rồi, anh về đi! Hẹn gặp lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro