Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Posted on September 21, 2013 by Berry Q

Dù cho ngàn vạn người có đi lướt qua em nhưng để em gặp được anh chính là duyên phận

_________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

Mặt trời lên cao tỏa ra những tia nắng soi rọi khắp nhân gian, ngày khai giảng năm nay hứa hẹn cho một mùa nóng bức cao độ. Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn những gợn mây trắng trong trôi bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, một tay kéo cái vali nặng trình trịch đi trên con đường vào ký túc xá, tay còn lại đút vào túi quần bò, tuy là mồ hôi thấm ướt cả lưng áo, thế nhưng cậu vẫn thong thả đi dưới những hạt nắng nhảy múa trên hàng cây. Bước thêm được mấy bước chân, thì đằng sau nghe được tiếng động cơ xe thể thao hầm hố gầm vang cả một góc phố, xe lăn bánh đến gần cậu thì thả chậm lại, người ngồi trên xe mang kính râm, người thanh niên ngồi trên xe thoạt nhìn cũng rất tuấn tú, bảnh bao, người đó thấy cậu thì hạ kính xe xuống, ban đầu người thanh niên còn kiên nhẫn chạy đằng sau, nhưng vì thời tiết quá oi bức nên không bao lâu đành gọi với theo Jaejoong,

“Jaejoong à, xin cậu mà, cậu lên xe đi, thời tiết hôm nay nóng lắm đó.”

Kim Jaejoong không nhìn lại, vẫn nhàn nhã kéo chiếc vali của mình đi trên con đường ngập nắng, khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ với vạn vật xung quanh.

“Cậu lái xe vào trước đi.”

“Nóng như vầy thì làm sao mà cậu đi bộ được, tôi chở cậu đi vào trường, cậu đừng có lơ tôi nữa, đừng xa cách như vậy mà Jaejoong “

“Seven, tôi đến ngân hàng báo mất giấy tờ, cậu vào trước đi.”

Kim Jaejoong bỏ lại một câu rồi quay đầu đi thẳng qua ngân hàng bên kia đường, hóa ra, Kim Jaejoong ở sân bay vô tình làm mất túi xách, cũng may ở hải quan có người giúp cậu đến nơi làm thủ tục mất đồ, bản thân cậu cũng không muốn dính liếu phiền phức nên tự thân vận động, tự bắt xe đến trường, may mắn là cậu không có thói quen để điện thoại vào trong túi xách, nếu không thì đành bó tay chịu chết. Lúc Kim Jaejoong còn đang cảm thán trong cái rủi có cái may thì chuông điện thoại reo lên như đòi nợ, mở máy ra thì y như rằng, thằng bạn nối khố của cậu gọi tới, Park Yoochun.

“Vậy Jaejoong à, chừng nào cậu tới được trường vậy?”

“À, tôi đang đến ngân hàng, chừng nào làm xong giấy tờ sẽ trở về trường . . .”

Kim Jaejoong nói vài câu tóm tắt tình huống ở sân bay cho Park Yoochun nghe, cơ mà cậu nói chưa kịp xong thì cái tên bên kia đã giãy đành đạch lên.

“Kim Jaejoong, đến bao giờ cậu mới thay đổi được cái bản mặt mốc này đây? Gọi một cú điện thoại báo cho tôi biết thì cậu chết sao? Trời nóng đổ lửa mà cậu lết bộ về trường hả? Mới nghỉ hè có ba tháng mà đầu óc cậu bốc hơi hết rồi hả?”

Gào thì gào nhưng mà Park Yoochun biết đáp lại hắn chỉ có mỗi bộ mặt dửng dưng vô cảm của Kim Jaejoong, hắn bất lực thở dài, giọng nói cũng dịu xuống vài phần.

“Cậu bây giờ đang ở đâu? Chờ ở đó, để tôi qua đón cậu.”

Kim Jaejoong mô tả cho Park Yoochun biết nơi mình đang đứng, sau đó nghe theo lời của hắn tìm một chỗ râm mát đứng chờ, thế nhưng người đến đón cậu lại là Seven, bạn học kiêm bạn cùng phòng ký túc xá với Park Yoochun, Seven là gay, hắn thông qua Park Yoochun mới biết được Kim Jaejoong, cả ba người cũng đi uống rượu vài lần, sau đó Seven cứ mãi tương tư Kim Jaejoong, theo đuổi cậu một cách quyết liệt.

Còn nói về Kim Jaejoong, thật ra cậu cũng là gay, hơn nữa lại là một cậu trai nổi tiếng ở thành phố A, lý do? Bởi vì người tên là Kim Jaejoong quả thật rất đẹp, đúng vậy, một cái đẹp mà chỉ cần liếc mắt thôi sẽ ấn tượng không phai, đôi mắt phượng to dài, hai cánh môi hồng đào quyến rũ, đã vậy hai chi tiết ấy lại kết hợp cực kì hoàn hảo trên gương mặt của cậu, bên cạnh đó, Kim Jaejoong thu hút mọi người bởi sự lạnh lùng, đối với mọi thứ xung quanh mình đều thờ ơ, càng lạnh nhạt hơn với những ai theo đuổi mình, tính tình vô cùng thẳng thắn. Ngày đầu tiên khi cậu đến thành phố A đã bị tên Park Yoochun lôi kéo đến quán gay bar đình đám, nhưng Kim Jaejoong vẫn bình chân như vại, học đại học ở đây đã ba năm nhưng chưa có một người con trai nào đeo đuổi cậu thành công, lại càng không đề cập đến nữ sinh, muốn cậu cười với con gái hả, chờ mùa hè có tuyết đi. Đó là còn chưa nói đến Kim Jaejoong đai đen đầy mình, nếu ai đã một lần trong đời thấy cậu đánh người thì đó chắc chắn là hồi ức đầy ám ảnh, còn người bị cậu đánh thì không biết giờ này đã ra viện hay chưa nữa, ban đầu còn có người không biết đá biết vàng đứng ra trêu chọc cậu, cơ mà bị cậu tẩn một lần rồi thì răng húp cháo cũng không còn nói chi đến chuyện mở mồm, ai ai ở thành phố này cũng nói rằng do Kim Jaejoong đã trải qua một cuộc tình bi thương đẫm nước mắt nên tính tình mới biến dạng như bây giờ, nhưng mà nếu những lời đồn này mà để cho Park Yoochun nghe được thì dù chỉ có vỏn vẹn hai lít máu trong người, Park Yoochun cũng phun ra cho bằng hết, bởi vì sao? Bởi vì Park Yoochun thề với trời, Kim Jaejoong chưa từng một lần yêu đương, yêu còn không có thì lấy đâu ra chuyện lâm li bi đát như thiên hạ đồn, Park Yoochun không dưới một lần nghĩ rằng Kim Jaejoong sẽ lạnh lùng như vậy cả cuộc đời, cô độc, yên lặng sống cho đến ngày cậu nhắm mắt xuôi tay.

Kim Jaejoong từ ngân hàng bước ra, Seven đậu xe ở ven đường chờ cậu, thế nhưng không biết xui xẻo thế nào mà cảnh sát trị an đến bắt Sven vì tội đậu xe bậy bạ, ra lệnh cưỡng chế hắn đóng tiền phạt rồi lái xe đi chỗ khác, bởi vì nơi này không cho phép đỗ xe, Jaejoong từ trong ngân hàng đã nhìn thấy Seven bị cảnh sát đuổi đi nhưng vẫn tỉnh bơ như không quen biết, còn người ở ngoài thì chỉ còn nước ngậm đắng nuốt cay ì ạch lái xe ra bãi đậu xa tít.

Ra khỏi ngân hàng, Kim Jaejoong đi bộ được một lát thì cảm thấy chóng mặt, quả nhiên là không nên coi thường cái nắng mùa hè nha. Đầu váng mắt hoa, Kim Jaejoong đành phải rẽ vào một con hẻm, dựa vào tường nghỉ một chút, hình ảnh trước mặt cứ quay mòng mòng, mồ hôi rơi ướt trán, lồng ngực nóng ran khó chịu, đích thị là bị say nắng rồi, đúng lúc này mà di động còn reo như đi ăn cướp, gọi tới tấp như vậy chỉ có mỗi Seven thôi, Jaejoong thở dài chán nản, đối với Seven cậu không có cảm giác gì hết, không thích cũng không mến, cậu không thích cái cách Seven vây quanh cậu như một đứa con nít, Kim Jaejoong có giới hạn của mình và cậu cũng đặt ra giới hạn cho người theo đuổi mình. Suy nghĩ miên man cho đến lúc Jaejoong sắp chịu hết nổi rồi thì có một giọng nói dễ nghe của một người thanh niên vang lên bên tai.

“Bạn gì ơi, bạn… bạn có sao không? Cảm thấy không khỏe hả?”

Đôi mắt phượng miễn cưỡng nhướn lên, cho cậu cơ hội thấy được khuôn mặt dễ nhìn kia, trông anh ta có vẻ đang lo lắng nên hai hàng chân mày cương nghị chau lại vào nhau, nước da ngăm ngăm rắn rỏi, so với cậu anh ta cao hơn nhiều, trên khóe môi điểm thêm một nốt ruồi nhàn nhạt, Kim Jaejoong trong một giây phút nào đó không tự chủ được đã mở đôi môi xinh đẹp của mình ra để trả lời câu hỏi của anh chàng lạ mặt.

“Tôi không sao, chắc chỉ bị cảm nắng thôi.”

Cậu vừa nói hết câu, thì người thanh niên kia ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hẻm, cũng không trách được, xã hội ngày nay máu lạnh vô tình, thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến việc sống chết của người khác, đôi mắt phượng mệt mỏi khép lại, đầu cậu nhức như búa bổ, thời gian nặng nề trôi qua, Kim Jaejoong lại một lần nữa nghe được giọng nói dịu dàng kia.

“Cậu mau uống thuốc đi, còn phải uống nhiều nước nữa.”

Kim Jaejoong trợn mắt lên thì thấy người thanh niên ban nãy mồ hôi mồ kê đầy người, lần này cậu cố hết sức banh mắt ra mà nhìn cái người trước mắt. Người này mặc một cái áo tay cộc ngắn ngủn, quần jean bạc phết, đôi giày vải cũ kĩ, sau lưng đeo cái balô to tướng chắp vá tùm lum, tay trái cầm một chai nước suối, tay phải cầm bịch thuốc, đôi mắt một mí không giấu được sự lo lắng nhìn cậu. Đứng trước một người biểu hiện sốt ruột cho cậu như thế, Kim Jaejoong bỗng thấy có chút lúng túng, thế nhưng người thanh niên ấy nắm lấy tay cậu, nhét vào đó bọc thuốc với chai nước, sau đó mò trong túi quần jean 50 đồng kín đáo đặt vào tay Jaejoong.

“Cậu đứng nghỉ một chút, đợi lát hết chóng mặt rồi hãy đi, cẩn thận đó, tôi còn có việc gấp, tôi đi trước nha.”

Nói một mạch, không đợi Kim Jaejoong trả lời thì anh ta đã chạy mất. Kim Jaejoong đơ người nhìn theo bóng anh chàng chạy đi ngày càng xa, nước, thuốc, còn có tờ 50 đồng được gấp lại cẩn thận, Kim Jaejoong nhẹ nhàng siết chặt tờ tiền trong tay, sau đó lại buông lỏng, lẳng lặng bỏ viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước, tựa vào tường lấy lại tinh thần, không lâu sau cậu bước ra khỏi con hẻm, ngoắc một chiếc taxi đi đến trường.

Lúc Kim Jaejoong trở lại ký túc xá thì Park Yoochun đã ngồi trong phòng chờ cậu cả buổi, trời đã trưa rồi nên lúc này cũng vắng người qua lại.

“Jaejoong à, thật ra Seven là người rất tốt, ban nãy thấy cậu không nghe điện thoại, hắn chạy như điên đi tìm cậu, sao cậu không thử cho Seven một cơ hội?”

Kim Jaejoong liếc Park Yoochun một cái, im lặng mở hành lý lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình rồi đi vào WC, một lúc sau, Park Yoochun nghe trong đó có tiếng nước chảy ào ào, hắn thở dài ngao ngán rồi đứng dậy bỏ đi.

Kim Jaejoong tắm xong, vớ lấy cái khăn đứng ở cửa sổ lau khô tóc, ngồi thẫn thờ chờ thời gian trôi đến bữa cơm chiều, nhưng mặc kệ cơm nước gì đó, Kim Jaejoong bây giờ chỉ muốn ngủ thôi. Nằm ở trên giường, cậu mân mê trong tay vỉ thuốc cảm nắng, không lâu sau đó đôi mắt phượng cũng trầm trầm khép lại.

Khi cậu tỉnh dậy, thì bạn cùng phòng của cậu đã trở về, mọi người đang quây quần nói chuyện, thấy cậu tỉnh thì có một người cầm hộp cháo trên bàn đưa cho cậu, kèm theo mấy lời nhắn.

“Cái này là của Seven mang tới, nó thấy cậu ngủ nên không có đánh thức, để lại cháo thì đi rồi.”

Kim Jaejoong tằng hắng vài tiếng lấy giọng, bàn tay xoa xoa hai bên thái dương, sau khi tỉnh táo hẳn, cậu với tay lấy ly nước trên bàn uống một hơi, uống xong cốc nước mới nói:

“Tôi không đói, cậu ăn đi “

Bước xuống giường, Jaejoong khoác lên người chiếc áo mỏng rồi bỏ ra ngoài. Ah Joon nhìn cháo trên bàn thở dài, đắn đo một lát rồi mới kéo cái ghế ngồi xuống bắt đầu chiến đấu với cái hộp bốc khói nghi ngút, vừa ăn hắn vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mờ tối phía ngoài khung cửa, thật ra ai cũng biết chuyện Seven cuồng nhiệt theo đuổi Kim Jaejoong đến cỡ nào, thế nhưng. . . liệu những việc Seven làm có chạm đến được trái tim của Jaejoong? Nghĩ một lúc hắn lại thở dài, cắm đầu tiếp tục ăn.

Kim Jaejoong tản bộ loanh quanh dưới sân trường, thơ thẩn được một lúc thì bụng bắt đầu kêu réo, cậu rẽ hướng vào siêu thị mua bánh mì, bánh ngọt với tùm lum thứ lặt vặt, ngồi bệt ở ghế đá ăn đến thỏa mãn cõi lòng.

.

Những ngày bình đạm như vậy cứ đi qua, tính đến hôm nay cũng đã tròn một tháng.

Bữa trưa sau khi kết thúc giờ học, Kim Jaejoong và Park Yoochun còn có Seven ngồi trong căn tin dùng bữa, thật ra Park Yoochun không muốn đóng vai một cái bóng đèn, thế nhưng nếu như không có mình, Kim Jaejoong chắc chắn sẽ không ngồi cùng một bàn với Seven, bản thân hắn cũng không chịu được cái cảnh ngày nào Seven cũng lèo nhèo bên tai, Park Yoochun đành nhắm mắt xuôi tay, năn nỉ Kim Jaejoong ăn trưa với Seven.

Từ đằng xa đã thấy căn tin hôm nay náo nhiệt hơn mọi ngày, đi vào rồi mới biết, học sinh tụ tập ở căn tin mười phần hết chín phần là con gái, ai chứ Park Yoochun thấy gái là mắt sáng rỡ, còn Kim Jaejoong chỉ liếc đám đông một cái rồi đi đến cái bàn quen thuộc của mình, Seven đương nhiên là tò tò theo Kim Jaejoong rồi, Park Yoochun quyết tâm gia nhập vào đội ngũ người đẹp để tìm hiểu nguồn gốc của buổi tụ tập này, chen chúc một hồi hắn mới biết, hóa ra căn tin mới tuyển thêm một anh chàng chiên cơm đẹp trai nha, nấu nướng khéo léo, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, mùi vị hấp dẫn, tại vì người đến mua cơm đông quá nên bên cạnh anh chiên cơm còn có thêm hai người đứng phụ việc nữa, Park Yoochun còn đang lưỡng lự xem có nên mua thử một phần ăn thử cho biết không thì bị hai bé nữ sinh bắt gặp, hai cô nàng thấy Park Yoochun thì lập tức cười tươi roi rói,

“Ai da, đây không phải là anh Park sao, anh cũng muốn ăn cơm chiên hả, để em lấy giúp cho, nếu không anh phải xếp hàng chờ đó.”

Park Yoochun được người đẹp cất nhắc dĩ nhiên là niềm nở đón nhận, nở nụ cười siêu cấp lãng tử coi như là cảm ơn.

Park Yoochun bê khay cơm chiên đi lại bàn của Kim Jaejoong và Seven ngồi xuống, Seven biết Kim Jaejoong không thích mùi vị của cơm chiên, nên liếc Park Yoochun đến trắng mắt.

“Jaejoong không thích ăn cơm chiên đâu, cậu đi mua mấy cái thứ đồ ăn này làm gì?”

Park Yoochun không thèm nghe, cắm đầu xuống xúc một muỗng cơm bự thiệt bự cho vào mồm, hương vị hòa tan trong miệng, thấm cả vào bao tử, Park Yoochun miệng ngậm một đống cơm khen nức khen nở.

“Ngon, ngon lắm, ăn ngon lắm lắm luôn đó, hai người cũng ăn thử đi, ngon không tả được.”

Seven trợn mắt liếc Park Yoochun một cái rồi cúi đầu ăn cơm của mình, nhưng không ngờ Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn đĩa cơm chiên đầy đủ màu sắc kia, sau đó múc một thìa ăn thử, hạt cơm vàng óng tan trong miệng làm Jaejoong rất bất ngờ, không thể tưởng tượng được loại cơm chiên mà mình vốn không thích lại mang hương vị đậm đà đến như vậy.

Sau bữa cơm thì ba người cũng thu dọn, chuẩn bị về lớp. Nhưng lúc Kim Jaejoong đi ngang qua quầy bán cơm chiên thì đột ngột đứng lại, cái người mồ hôi mồ kê đứng chiên cơm kia không phải là cái tên đã cho nhét cho cậu thuốc, chai nước với 50 đồng đó sao? Tim Jaejoong không tự chủ được đập lệch một nhịp. Seven thấy Jaejoong bỗng nhiên không đi nữa thì chạy lại hỏi:

“Jaejoong, cậu nhìn cái gì vậy? Sao còn chưa đi?”

Kim Jaejoong giật mình quay mặt đi không nhìn nữa, tay ôm túi xách đi ra khỏi căn tin.

Buổi tối thường là tiết tự học, không bắt sinh viên phải lên lớp. Kim Jaejoong đi tản bộ vòng vòng trong khuôn viên trường, ở đại học này lúc nào cũng cũng cấp cho học sinh thức ăn khuya, trời xui đất khiến sao Kim Jaejoong đi đến trước cửa căn tin đứng ngẩn ra đó, hai tay vò vò vạt áo, buổi tối ở chỗ này vắng hơn ban ngày nhiều, Kim Jaejoong mang theo tâm trạng thấp thỏm của buổi sáng, nép ở cửa ngó vào quầy bán cơm chiên, nhưng khi phát hiện chỗ đó không có bóng ai thì không khỏi xụ mặt thất vọng, lúc cậu định xoay người bỏ đi thì tai nghe được một giọng nói mà cậu nhớ cả tháng nay.

“Yunho à, cháu làm xong cơm tối rồi thì nhớ về nghỉ sớm nha, không cần ở lại giúp bác đâu”

“Bác gái, không sao đâu mà, cháu ở lại xem còn giúp gì được nữa không, cháu là thanh niên mà, khỏe lắm.”

Bác gái thấy anh chăm chỉ cũng đành cười hiền, sau đó lấy khăn tay lau mấy giọt mồ hôi rơi trên trán người thanh niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: