Chương 4: Lời Tỏ Tình Lặng Lẽ
Sau ngày hôm ấy, không khí trong nhóm bạn trở nên hơi khác. Những cuộc trò chuyện về tình yêu giờ đây luôn mang theo một cảm giác nhẹ nhàng, ẩn ý, như thể mỗi người đều đang tự hỏi về cảm xúc của chính mình mà chưa dám thừa nhận.
Lan Anh và Thuỳ Dương, dù chưa nói rõ ra, nhưng mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, lại có một thứ gì đó không thể diễn tả được. Họ đều hiểu, dù không ai nói thành lời, những khoảnh khắc ở bên nhau có giá trị hơn mọi lời hứa.
Một tuần sau, cả nhóm cùng đi picnic ở công viên. Trời xanh mướt, gió nhẹ thổi, buổi chiều đẹp như một bức tranh. Cả nhóm đem theo đồ ăn, chiếu bạt và cùng nhau ngồi dưới bóng cây. Lan Anh và Thuỳ Dương lại ngồi gần nhau, lần này không ai làm ra vẻ thờ ơ, mà ngược lại, họ ngồi rất gần, nhưng lại chẳng nói nhiều.
Ngọc Diệp và Thảo My đang chơi đùa cùng nhau, những tràng cười vang lên. Thảo My luôn tìm cách trêu đùa Diệp, nhưng Diệp không bao giờ phản ứng lại quá mạnh. Cô chỉ cười nhẹ, đôi mắt trong suốt như muốn nói rằng "Mình hiểu rồi" nhưng chẳng nói ra.
Lan Anh không thể không chú ý đến Thảo My và Ngọc Diệp, họ trông thật hạnh phúc trong những khoảnh khắc này. Đó là một thứ tình cảm trong sáng, giản dị, không đắn đo. Lan Anh cảm thấy mình thật may mắn khi có những người bạn như vậy, nhưng trong lòng lại không khỏi thắc mắc. Liệu tình yêu của mình sẽ như thế nào? Liệu Thuỳ Dương có cảm nhận được điều cô đang trải qua không?
“Cậu có thể kể cho mình nghe về lần đầu cậu thích ai không?” Lan Anh chợt lên tiếng, giọng dịu dàng, có phần ngập ngừng.
Thuỳ Dương nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi. “Có lẽ là... chuyện của một ai đó không thuộc về mình. Cảm giác lúc đó cũng giống như những buổi chiều đẹp như thế này, chỉ có một chút buồn man mác.”
Lan Anh ngẩn người, đôi mắt cô nhìn Dương, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp trong đó. Nhưng Dương lại không tiếp tục câu chuyện. Cô chỉ đưa mắt nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi qua, như thể không muốn nhắc lại quá khứ.
Nhưng Lan Anh đã hiểu, sự im lặng ấy chính là câu trả lời. Cô cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy có một chút tiếc nuối. Cảm xúc giữa họ không phải là thứ dễ dàng có được, và cũng không thể ép buộc.
Thời gian trôi qua, nhóm bạn lại quây quần bên nhau, tận hưởng những khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Bầu trời tối dần, và đêm đã buông xuống, nhưng trái tim của Lan Anh vẫn không thể ngừng đập mạnh khi nghĩ về Thuỳ Dương.
Tối hôm ấy, trước khi ra về, Lan Anh và Thuỳ Dương đứng lại một chút dưới ánh đèn đường. Cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa giữa họ, nhưng không ai nói gì. Chỉ có cái nhìn sâu thẳm từ Thuỳ Dương làm lòng Lan Anh thêm phần rối bời.
“Cảm ơn vì hôm nay,” Thuỳ Dương nói, giọng nhẹ, nhưng lại mang một chút gì đó đầy ẩn ý.
Lan Anh chỉ khẽ gật đầu, không biết nói gì hơn. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ Thuỳ Dương, nhưng lại không dám hy vọng quá nhiều. Tình cảm này, liệu có thật sự sẽ phát triển như cô mong muốn?
Trên đường về, Ngọc Diệp và Thảo My đi phía trước, tiếng cười của họ như tiếng chuông ngân vang trong đêm. Mặc dù Diệp không nói gì, nhưng Lan Anh có thể cảm nhận được một thứ gì đó giữa họ. Tình yêu có thể diễn ra thật tự nhiên và nhẹ nhàng, không cần phải cố gắng để tìm kiếm câu trả lời.
Khi nhóm tách ra, Lan Anh đứng lại một mình, nhìn về phía Thuỳ Dương, rồi quay đi, bước trên con đường của riêng mình. Nhưng trong lòng cô, hình bóng Dương vẫn luôn hiện hữu, chẳng thể nào xóa nhòa.
Khi nhóm tách ra, Minh Anh đi cùng Thảo My một đoạn, rồi dừng lại. Cô nhìn về phía trước, con đường dần vắng bóng người. Vậy là hôm nay, cô không chỉ thừa nhận cảm xúc của mình mà còn đang suy nghĩ về những gì sẽ đến trong tương lai. Nhưng ngay khi bước xuống lề, một cậu chàng đi xe đạp phóng nhanh, không chú ý đã đụng trúng cô.
“Ôi!” Minh Anh hoảng hốt, mất thăng bằng và suýt ngã, nhưng ngay lập tức có ai đó vươn tay ra giữ lấy cô.
“Cẩn thận chứ!” Cậu chàng đó vội vàng nói.
Minh Anh vẫn còn hơi choáng váng, nhưng khi cô ngẩng lên nhìn thì thấy khuôn mặt của cậu bạn đó khá quen. Anh ta là bạn học của cô từ lớp bên cạnh. Minh Anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng chỉ trong chớp mắt, sự vô tình lại khiến cô bất ngờ. Cậu bạn đó vẫn đang nắm lấy tay cô để giữ thăng bằng.
Nhưng khi Minh Anh bước lùi lại một bước, chẳng hiểu sao cả hai lại vô tình vấp phải nhau. Trong khoảnh khắc lúng túng, họ vấp phải và... môi của Minh Anh bất ngờ chạm vào môi cậu bạn ấy.
Cả hai người đều đứng chết trân, mắt mở to không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Trong khi Minh Anh đứng như trời trồng, cậu bạn đó lại vội vàng rút tay về, mặt đỏ bừng.
“Á... xin lỗi! Tôi không cố ý!” Cậu ta ấp úng, rồi vội vã quay đi, chân lóng ngóng chạy về phía trước.
Minh Anh vẫn đứng đấy, đầu óc quay cuồng, trái tim đập mạnh như thể muốn rơi ra ngoài. Cô chưa kịp hoàn hồn thì cậu bạn kia đã mất hút sau góc phố. Chỉ còn lại Minh Anh đứng một mình, mặt đỏ như tôm luộc, không biết phải làm sao.
Cô nhìn xuống đất, tự cười khổ với chính mình. "Cậu ta chắc chắn nghĩ mình là đứa ngốc rồi..." Minh Anh thầm nghĩ, nhưng không thể phủ nhận được sự rung động lạ lùng trong lòng mình. Cái cảm giác này, có lẽ cũng giống như khi cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh vì... một người nào đó.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi bước đi. Nhưng trong lòng, Minh Anh không thể xóa đi nụ hôn vụng về ấy. Không phải là tình yêu, nhưng chắc chắn là một kỷ niệm khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro