Chương 18: Cơn mưa đến thật đúng lúc!
Hôm sau, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ hây hây.
Sư Muội vận y phục màu tím, Hoa Bích Nam đi theo sau y nhưng không dám tới quá gần. Tối hôm qua vì để tránh xấu hổ, hắn đành phải ở trên nóc nhà ngủ một đêm.
"Ngươi cách xa ta như vậy làm gì." Sư Muội dùng lại, y biết Hoa Bích Nam như vậy ít nhiều là vì chuyện ngày hôm qua, nhưng bọn họ là một người mà, y cũng không so đo làm gì, không y hắn nhắn nhó như thế làm gì a!
"Ta không có." Hoa Bích Nam lại gần Sư Muội.
"Đi chậm như vậy, không biết lúc nào mới có thể đến nơi, ngươi chọn núi cao như vậy làm gì? Ngươi nhìn xem nơi này ít người như vậy, đường còn rất khó đi."
"Núi cao ngắm hoàng hôn mới đẹp a! Giữa sườn núi còn có một đồng hoa nha!"
"Vậy nhanh lên một chút đi!" Sư Muội đi trước, Hoa Bích Nam theo sau một mực ngắm nhìn Sư Muội.
Hai người tới tận trưa mới đến sườn núi, cái gọi là biển hoa bất quá cũng chỉ là một cánh đồng hoa dại nhỏ.
"Nếu vậy chúng ta ngự kiếm đi!" Sư muội đã thấm mệt. Độ cao này tuy không thể sánh với Tử Sinh Đỉnh, nhưng khó đi ! khắp nơi quanh quanh quẩn quẩn.
"Nhưng ngươi đã nói phải cùng ta đi rồi." Hoa Bích Nam rút khăn tay ra giúp Sư Muội lau mồ hôi, trong lòng hắn chính là không muốn đi quá nhanh, tốt nhất có thể chậm một chút.
"Vậy chúng ta nghỉ một lát rồi hãy đi!"
"Ừ."
Rốt cục chạng vạng tối hai người cũng đến được đỉnh núi.
"A....! Cuối cùng cũng đến nơi." Sư Muội cao hứng tìm chỗ đất bằng phẳng đứng lên.
"Thật đẹp, ngươi nhanh lên."
"Ân, tới liền." Hoa Bích Nam tiến đến đứng bên Sư Muội.
Thái dương dần dần xuống núi, ánh sáng chói lọi chiếu vào đám mây phía chân trời, đem chúng nhuộm thành màu vàng kim óng ánh, màu hoàng kim này khiến cả sơn hà trước mắt đều nhiễm một tầng ánh sáng màu cam, ánh sáng chiếu rọi non sông, trong cả đám người, rơi trên thân thể cùng ánh mắt của Sư muội cùng Hoa Bích Nam.
Hoa Bích Nam nghiêng đầu nhìn Sư Muội đang mỉm cười, phảng phất thời gian như dùng lại, bên tai là gió mát, âm thanh lá rơi xào xạc trong rừng đều không liên quan đến mình, chỉ có người trước mắt là phong cảnh duy nhất hắn có thể trông thấy.
Sư Muội có thể cảm thụ được cảnh vật xung quanh đang được nắng chiều gột rửa, mặc dù lúc đi lên rất mệt mỏi, nhưng có thể trông thấy cảnh sắc đẹp như vậy trong lòng liền thấy rất vui vẻ, hơn nữa còn có người nguyện ý cùng hắn như vậy, đây đại khái là ký ức mỹ hảo hiếm có trong đời y.
Hai người lẳng lặng đứng trong nắng chiều, thẳng đến khi hoàng hôn hoàn toàn biến mất, màn đêm buông xuống.
"Thời điểm đi lên là đường này sao?" Sư Muội dùng linh lực chiêu sáng.
"Hình như không phải." Hoa Bích Nam cùng Sư Muội hai người cứ như vậy lác đường.
Sư Muội mặc y phục này không dám đi nhanh, sợ không cản thận liền vấp ngã.
"Trong rừng nhiều muỗi, lại có chút lạnh, ngươi khoác thêm áo đi." Hoa Bích Nam lấy áo choàng từ trong túi càn khôn ra khoác thêm cho Sư Muội.
"Ầm ầm ——" Sấm rền một cái, bầu trời đột nhiên đổ mưa.
"Sao lại mưa rồi?" Sư Muội đưa tay ra đón lấy hạt mưa.
"Chúng ta hay là đi mau đi!" Hoa Bích Nam dứt lời mưa lập tức to hơn.
"Chúng ta vẫn là nên ngự kiêm đi! Bằng không tối nay sẽ bị kẹt trong rừng."
"Ầm ầm ——." Giống như để chứng minh lời Sư Muội nói, nước mưa như nước sông Trường Giang mãnh liệt trút xuống, trên trời hết sấm lại đến chớp.
Ánh sáng kia chiếu khắp đêm tối, Sư Muội có thể trông thấy Hoa Bích Nam bị mưa xối ướt không ít.
"Xem ra không ngự kiếm được rồi." Hoa Bích Nam không chút hoang mang cười nói.
Sư muội mím môi, đem áo choàng Hoa Bích Nam cho hắn choàng trên đầu hai người. "Đi mau."
Hoa Bích Nam thuận thế ôm eo Sư Muội, hắn nghiêng đầu nhìn Sư Muội đang sốt ruột, cảm thấy rất ấm áp, cơn mưa rào tầm tã, cùng tiếng sấm sét ngoài kia hắn liền xem như không liên quan đến mình.
"Chúng ta tìm một chỗ tránh mưa, ngươi chú ý bên cạnh một chút.....A.——" Bàn chân Sư Muội trượt ngã về phía trước.
"Cẩn thận." Hoa Bích Nam nhanh chóng đem áo choàng bao lấy Sư Muội sau đó ôm lấy y. Hai người cứ như vậy lăn xuống dưới, thẳng đến khi Hoa Bích Nam đụng vào một gốc cây mới ngừng lại được.
"Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, ngươi thế nào?" Sư Muội cuống quít đứng dậy kéo Hoa Bích Nam. "Phía trước hình như có sơn động, chúng ta đến đó." Sư Muội dìu Hoa Bích Nam tiến đến Sơn Động.
Nhóm lửa xong, Sư Muội đem áo choàng khoác lên kệ hong khô, sau đó đi đến bên cạnh Hoa Bích Nam.
Hoa Bích Nam cả người ướt sũng, còn dính không ít bùn, cùng với mèo con không có nhà để về rất giống nhau; Sư muội tái lại tốt hơn nhiều, ngoại trừ vạt áo dính chút bùn, những nơi khác không có gì đáng kể.
"Cởi ra đi."
"A.....?" Hoa Bích Nam sững sờ nhìn Sư Muội.
"Ta nói ngươi cởi y phục ra."
"Không cần, như vậy là tốt rồi." Hoa Bích Nam ôm chặt chính mình.
Sư Muội bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, trực tiếp động thủ giật quần áo Hoa Bích Nam ra.
"Ngươi làm gì vậy?" Hoa Bích Nam khẩn trương ngăn cản Sư Muội.
"Ta nhìn vết thương trên lưng ngươi." Sư Muội đem quần áo hắn giật xuống. Đập vào mắt chính là huyết châu theo vết rách chảy ra, trên lưng vết bầm xanh xanh tím tím. Trên cánh tay bị thương cũng không nhẹ, không biết những nơi khác có giống thế này không.
Vừa rồi vào thời điểm đụng phải thân cây y mơ hồ nghe được Hoa Bích Nam cố nén tiếng rên rỉ, trên núi nhiều đá, nhiều bụi gai như vậy, hắn......Trong lòng Sư Muội đang có lửa, y cũng không biết mình vì cái gì mà lại tức giận, dù sao chuyện này cũng rất đáng giận.
"Nếu ta không cưỡng ép như vậy, ngươi có phải sẽ không nói hay không.'
"Trái phải không bị thương nặng lắm, chỉ là chảy chút máu, không sao."
Sư Muội rầu rĩ cầm túi Càn Khôn của Hoa Bích Nam, lục lọi tìm thuốc cho hắn. "Cởi y phục ra."
"Không cần đâu."
Sư Muội nhìn thoáng qua, trực tiếp lột y phục của hắn xuống. Sau đó liền cởi y phục của mình.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì?" Hoa Bích Nam hoảng hốt nhìn Sư Muội.
Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục mặc quần áo ẩm ướt toàn bùn đất kia." Sư Muội cầm áo khoác lên người Hoa Bích Nam.
"Ngươi mặc vào đi." Thấy Hoa Bích Nam muốn đem áo mình vừa khoác vào cởi ra, Sư Muội lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Bích Nam.
"Thế nhưng ngươi......."
"Không cần ngươi quan tâm."
"Ngươi tức giận?" Hoa Bích nam cuối cùng cũng nhìn ra. "Ta không phải cố ý, lại nói người bị thương là ta, ngươi tức giận làm gì?'
Sư Muội cắn môi, hít sâu đi đên bên đống lửa sờ sờ cái áo choàng kia, khô rồi. Về sau y nhất định phải luôn mang theo túi Càn Khôn, bên trong bỏ thật nhiều đồ.
Sư Muội tháo áo choàng xuống, đến ngồi cạnh Hoa Bích Nam, dùng áo choàng bọc lấy hai người, còn mình thì ôm hắn.
"Ngươi vẫn đang tức giận?"
"Ta giận chính mình làm gì. Sư Muội có chút lạnh chui vào trong ngực Hoa Bích Nam.
"Đừng nhúc nhích." Hoa Bích Nam đè tay Sư Muội lại.
Sư Muội sững sờ. "Ngươi.....Trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì chứ?"
"Là ngươi ở trên người ta sờ loạn." Hoa Bích Nam bị oan uổng có chút ủy khuất nhìn Sư Muội.
"Ta....." Sư Muội xấu hổ, y nháo thành như vậy cơn giận vừa rồi liền lập tức biến mất. " Ngươi quả thực......" Sư Muội cố ý ấn vết thương trên cánh tay Hoa Bích Nam xuống.
"A...! Đau." Hoa Bích Nam co người ôm lấy Sư Muội, sau đó hắn cùng y cứ như vậy ngây ngẩn cả người.
Hai người trong lúc vô tình chóp mũi liền chạm nhau, chỉ cần tiến gần một chút liền có thể.....
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên khô nóng, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Hoa Bích Nam cuối cùng vẫn là không nhịn được hôn lên cánh môi mềm mại kia, Sư Muội cũng không phản kháng nhắm mắt lại. Hai người đều cảm thấy mình bị mưa to xối đến phất sốt rồi, không thì sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường này.
-----------------------------------------------------
Ta tìm được ảnh rất thích hợp với chương này.
Địa chỉ nhà của Họa sư: yanqingzhi.lofter.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro