Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bồ Đào hèn mọn


Sư Muội cùng chưởng môn báo cáo một tiếng liền chuẩn bị rời Tử Sinh Đỉnh.

Sư Muội mang theo mũ rộng vành đem mình che đến cực kỳ kín đáo. Kế hoạch lúc đầu của y vốn là tùy tiện tìm một ngọn núi ngắm nhìn tịch dương là tốt rồi, nhưng Hoa Bích Nam nói Tương Đàm có phong cảnh đẹp nhất, muốn đến đó nhìn. Sớm biết thế này ngày đó liền cùng hắn đi xem, cũng không phiền toái như thế này.

Sư Muội lên một xe ngựa thoạt nhìn rất dễ làm người khác không chú ý, nhưng trong xe ngựa lại có một Động Thiên khác, bên trong còn đặt một giường nhỏ, chính giữa mặt bàn bày biện hoa quả, gặp Sư Muội đến Hoa Bích Nam buông sách trong tay xuống.

"Ngự kiếm phi hành hoặc cưỡi ngựa không phải nhanh hơn ư, cần gì phải ngồi xe ngựa?" Sư Muội tháo đấu lạp màu đen xuống.

Mặc trên người là y phục màu tím ngày đó mua tại Nghê Thường Các, vì phối với y phục này, Sư Muội đặc biệt dùng trang sức màu tím tô điểm, quả cầu nhỏ màu trắng bằng mao nhung rũ xuống bên tai, trên trán vẽ hoa điền màu bạc.

花钿: Hoa điền: Như chu sa nhé. Vì Trần Dao vào vai Sư Muội nên ta lấy ảnh chị ấy luôn.

Khuôn mặt trắng như bạch ngọc, cả người giống như thanh lãnh lại như vụ mị, đặc biệt là cặp mặt đào hoa xuân thủy dịu dàng, liếc mắt liền có thể khiến cho người đang tức giận trở nên ôn nhu vài phần.

Hoa Bích Nam không được tự nhiên chỉnh chỉnh y phục của mình, "Ngắm phong cảnh hoàng hôn cần phải thư thái một chút, vội vội vàng vàng sẽ không thú vị.

Mắt Hoa Bích Nam thỉnh thoảng liếc trộm Sư Muội, y ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, gió từ ngoài cửa sổ tiến đến thổi lên tiểu mao cầu mơn trớn khuôn mặt Sư Muội, cần cổ thon dài được ánh nắng chiếu lên giống như có chút phát sáng. Ánh mắt của hắn cứ như vậy bị dính chặt.

Sư Muội ngồi ở chỗ kia, y có thể cả giác được ánh mắt nóng như lửa đốt của Hoa Bích Nam, bị nhìn chằm chằm như thế, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Cuối cùng thực sự không chịu được loại ánh mắt nóng như lửa kia, Sư Muội ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Khục." Hoa Bích Nam nắm tay ho khan. "Chính là cảm thấy ngươi ăn mặc như vậy rất đẹp."

Sư Muội nhìn chính mình. Y phục này là Hoa Bích Nam bảo y mặc, nếu không phải bộ kia còn chưa may xong, y khẳng định Hoa Bích Nam sẽ bảo y mặc cho xem.

"Tự khen chính mình đẹp?! Nếu không ta đem y phục này cho ngươi, chúng ta đổi một cái, dù sao cũng đều giống nhau." Sư Muội ngồi xuống bên người Hoa Bích Nam.

Mùi hương cơ thể mang theo dược thảo chiếm cứ không khí xung quanh Hoa Bích Nam, hắn không tự giác được dịch ra xa một chút, nhưng lại yên lặng lui trở về. "Đây là mua cho ngươi, ngươi phải mặc, cái này không thích hợp vơi ta."

Sư Muội kỳ quái nhìn Hoa Bích Nam. "Đều giống nhau, ở đâu không thích hợp? Vẫn là thôi đi." Sư Muội cầm bồ đào (Bồ đào chính là quả nho) trên bàn cho Hoa Bích Nam.

Hoa Bích Nam tranh thủ thời gian đón lấy, những ngón tay chạm vào bàn tay Sư Muội đều giống như nóng lên một chút, liền lập tức thu về, cúi đầu yên lặng ăn nho. Nhưng cả người không yên lòng, chính hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

"Ngươi có phải gần đây gặp chuyện gì khó giải quyết hay không?"

"A...? Không có a....!"

"Vậy sao ta thấy ngươi cứ là lạ? Ngươi có việc gì câng ta làm liền nói cho ta biết,"

"Ân....." Hoa Bích Nam chăm chú suy tư một chút. "Quả thực có việc muốn ngươi làm."

Sư Muội nghiêm túc chờ câu sau của Hoa Bích Nam.


"Nếu không ngươi lột vỏ bồ đào này đút cho ta đi!" Chết chắc rồi....Chết chắc rồi......

Cuối cùng Sư Muội từ bỏ, nhận mệnh cẩn thận lột vỏ bồ đào, sau đó đút cho Hoa Bích Nam."Há Mồm."

"A ——​" Hoa Bích Nam cao hứng hé miệng, cắn quả nho kia đồng thời cắn luôn cả ngón tay Sư Muội.

Sư Muội ngây ngẩn cả người, Hoa Bích Nam cũng như vậy ngây ngẩn cả người, hai người cứ như vậy nhìn nhau, đột nhiên Hoa Bích Nam đầu óc nóng lên, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay bị chính mình cắn kia.

Đầu ngón tay truyền đên cảm giác tê tê dại dại giống như dòng điện chạy qua, nhiệt độ nóng bỏng trên bàn tay dường như muốn cùng hòa tan vào đó, Sư Muội tranh thủ thời gian rút ngón tay về không để ý Hoa Bích Nam. "Tự ngươi bóc đi."

Hoa Bích Nam nhìn Sư Muội, hắn có thể cảm giác được tia lạnh buốt cùng vị ngọt của nho ở nơi đầu lưỡi. Đầu óc hắn hiện tại đang hỗn loạn hỏng bét, rốt cuộc là gân cốt của hắn bị gì mới có thể làm ra cửa động như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro