VỪA GẶP ĐÃ YÊU - Cá Con Yêu Dấu
Sau một đêm say khướt, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn trong khách sạn, phát hiện ra người đang nằm cạnh tôi là anh trai của bạn thân, Uông Hoài. Điều khiến tôi khiếp sợ hơn chính là, tôi coi anh là "trai bao" mà bạn thân gọi tới cho mình, nên cứ thế mà ngủ với người ta.
Trong đầu dần hiện lên những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập đêm qua, thôi quên đi, ngủ cũng ngủ rồi.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, tôi quyết định chuồn đi.
1,
Lần đầu tôi gặp Uông Hoài là khi tôi đến nhà cô bạn thân Uông Nguyên ăn cơm.
Vừa bước vào nhà nó, tôi đã đụng phải một người đàn ông có gương mặt lạnh như băng... gương mặt này khiến tôi sợ hãi lùi lại ba bước.
Thấy bóng lưng của người đó dần khuất xa, tôi kéo tay áo Uông Nguyên, "Ai đấy? Nhìn có vẻ khó gần."
Uông Nguyên vừa kéo tay tôi vừa nói, "Ài, đó là ông anh trai tao, tên là Uông Uông."
(*) Cũng có nghĩa là gâu gâu, oẳng oẳn... (tiếng chó)
Tôi thầm nghĩ, gâu gâu? Cái tên này nghe rất thú vị, chắc là vì nó có liên quan đến động vật đi.
Sau khi giới thiệu với mọi người, tôi dần trở nên thân thiết với người nhà của Uông Nguyên, bà của nó còn nắm tay tôi, muốn nhận tôi làm cháu gái nuôi, còn không ngừng gắp rau cho tôi.
"Tiểu Hoài đúng là... mãi thì chẳng sao, đến giờ ăn cơm lại có việc gấp." Mẹ Uông tức giận trách móc.
Bà nội gắp cho tôi một miếng gà rán, sau đó giải thích với tôi, "Tiểu Hoài là người mà cháu vừa gặp ở ngoài cửa đó, nó là anh trai của Uông Nguyên, vừa đẹp trai, vừa là luật sư nổi tiếng đó..."
Tôi thầm nghĩ, đẹp trai hay không thì không nhớ, nhưng lại quá lạnh lùng, làm như tôi nợ anh mấy trăm triệu không bằng.
Ủa, Uông Nguyên vừa nói với tôi anh nó tên là Uông Uông, sao giờ lại thành Uông Hoài rồi?
Tôi quay đầu nhìn về phía Uông Nguyên đang cúi mặt gặm xương, sau khi cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của tôi, nó lập tức nở một nụ cười lấy lòng.
Biết ngay là trong đầu con nhóc này lại có những ý nghĩ xấu xa mà, thế là tôi duỗi chân ra đạp cho nó một cước.
Sau đó lại nở nụ cười tươi, quay sang nói chuyện với bà nội.
2,
Tôi đang ngủ trong kí túc xá, Uông Nguyên bỗng gọi điện thoại tới, "Doanh Doanh bảo bối, lớp 3 của tao vừa thông báo phải học bù môn luật, nhưng tao đang đi xem phim với bạn trai, không về kịp, mày đến phòng A201 học giúp tao một buổi được không? Đi mà, đi mà... Doanh bảo tốt nhất trên đời..."
"Được rồi được rồi được rồi, tao đi tao đi, được rồi." Uông Nguyên biết rõ tôi không thể từ chối mỗi khi nó làm nũng, nên nó mới không ngừng nói những lời như vậy.
Tôi cúp điện thoại, cũng chẳng thèm trang điểm nữa, mặc một chiếc áo khoác rồi đội mũ bước ra ngoài.
Phòng A201 lớn thật đấy, bảo sao Uông Nguyên phải nhờ tôi đi học hộ, bởi vì nếu nghỉ học chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Tôi chọn một vị trí gần cửa số rồi ngồi xuống.
Đến khi chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào tôi mới ngẩng đầu lên quan sát.
Ầy, giảng viên này khá đẹp trai, lại còn cao ráo, nhưng nhìn rất lạnh lùng, ánh mắt ấy giống như có thể g i ế t người vậy.
Tôi cứ nghĩ giảng viên trong khoa luật đều hói đầu, nhưng vị giảng viên này rất đẹp trai, tôi không cầm lòng được mà nhìn lâu hơn một chút.
Tiếc là đây chỉ là giảng viên đến dạy thay, nếu không thì lần sau tôi cũng đi theo Uông Nguyên đến học môn này để ngắm thầy ấy.
Sau khi trầm ngâm nhìn một lúc, tôi cảm thấy có vẻ anh đẹp trai này cũng đang nhìn mình, trong lòng bỗng mừng thầm, không ngờ mị lực của tôi lại lớn như vậy nha.
Thế là bốn mắt nhìn nhau tóe lửa thù, tôi cảm thấy không đúng lắm, sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Tôi dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra, đây chẳng phải ông anh Gâu Gâu nhà Uông Nguyên sao?
Có phải anh ấy biết tôi đến học thay cho Uông Nguyên rồi không?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ đành cúi đầu xuống.
Thiên linh linh địa linh linh, Bồ Tát phù hộ cho người kia đừng có nhận ra con.
Không nhận ra tôi, không nhận ra tôi, chúng tôi mới chỉ gặp nhau một lần thôi mà.
"Uông Nguyên, Uông Nguyên tới chưa?" Tiếng điểm danh cắt đứt suy nghĩ của tôi, vốn đang phân tâm, vừa nghe thấy tên Uông Nguyên tôi liền bóp cuống họng, sau đó nhỏ giọng nói, "Có".
May mà anh ấy không phát hiện ra, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó dùng túi đựng bút che đi điện thoại rồi bắt đầu lướt douyin, không dám nhìn vào gương mặt kia nữa.
"Bạn học Uông Nguyên, đọc điều luật trang thứ 76... Mời bạn học Uông Nguyên đọc điều luật trang thứ 76..."
Tôi vẫn không có phản ứng gì, bạn học ngồi sau bỗng lấy bút chọc chọc lưng tôi.
Tôi ngơ ngác, quay đều hỏi lại trang bao nhiêu, sau đó đứng lên đọc.
"Xem ra bạn học Uông Nguyên không có hứng thú với tiết học của tôi lắm, tôi thấy em không hề chú ý, sau giờ học em ở lại gặp tôi."
Uông Hoài ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi nhìn tôi cười, cười đến mức tôi cảm thấy nhức cả đầu.
Tên cờ hó này, nhất định là cố ý!
Chuông tan học vang lên, tôi chưa kịp chuồn đi đã bị Uông Hoài chặn lại, anh bước ra từ cửa sau à, sao không có tiếng động nào thế?
"Hello, gâu gâu... anh Uông Hoài." Tôi nở một nụ cười công nghiệp, hơi xấu hổ nhưng cũng không được bất lịch sự.
"Uông Nguyên đâu? Tại sao em lại đến học thay nó?"
Biết ngay Uông Hoài sẽ hỏi câu này, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác, "Nguyên Nguyên bị ốm, nó bị sốt nhẹ, lại còn đến ngày vào đúng lúc này, cho nên nằm bẹp trên giường không tới lớp được."
Lý do này trước giờ dùng rất thành công, đã trở thành thói quen của tôi là Uông Nguyên.
"Thật sao?" Uông Hoài mở điện thoại ra, giơ trước mặt tôi, "Vậy em giải thích cho tôi nghe, đây là cái gì?"
Tôi nhìn vào điện thoại, cái con bé ngu ngốc này, tại sao đăng bài tìm người đi học hộ lại còn không chặn Uông Hoài? Đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Việc đã đến nước này, Nguyên Nguyên à, bà đây cũng không giúp được mày nữa, tôi lập tức cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ giống như vừa bị l ừa.
"Anh Uông Hoài, em xin lỗi, em không biết Nguyên Nguyên nó chạy ra ngoài chơi, nó chỉ nói với em nó cảm thấy không khỏe, nên em mới tới học thay nó..."
Ha, tôi cũng rất biết tỏ vẻ đáng thương đấy nhé.
"Anh hiểu rồi, lần sau đừng như vậy nữa." Uông Hoài sau khi nghe xong trà ngôn trà ngữ của tôi thì lập tức rời đi, cũng không biết anh có tin hay không.
Dù sao Uông Nguyên cũng là em gái ruột của anh ấy, chắc cũng sẽ không đến mức đuổi cùng g i ế t tận đâu nhỉ?
Cuối cùng cũng trút được gánh nặng, tôi lập tức kể cho Uông Nguyên nghe, ngoại trừ chuyện tôi bán đứng nó ra, he he.
3,
Tôi đau đầu vì luận văn nên đến quán bar để mượn r ượu giải sầu.
"Nguyên à, uống r ượu giải sầu được thật sao, tại sao tao uống mấy chai rồi mà vẫn còn cảm giác thầy Ôn đang cầm luận văn của tao lải nhải?" Mặt tôi đỏ như đ ít khỉ, bắt đầu ăn nói hàm hồ.
"Doanh Bảo, còn có một cách khác, có muốn thử không?" Uông Nguyên thì thầm vào tai tôi... trong ánh mắt... không có ý tốt.
"Cách gì? Cho tao thử đi." Tôi bĩu môi phồng má, đi tới trước mặt Uông Nguyên, nhíu mày.
"Tao tìm cho mày một anh đẹp trai nhé, tin tao, đêm nay nhất định sẽ khiến mày thoải mái lên tận chín tầng mây." Uông Nguyên nháy mắt với tôi.
Chắc là do tôi uống nhiều quá, hoặc là bị luận văn làm cho mụ mị đầu óc, nên tôi mơ hồ đáp lại một chữ, "Được.", sau đó quay người nhắm nghiền mắt lại.
Uông Nguyên thở dài, "Nhìn xem cái luận văn đó h ành h ạ đó Doanh Doanh bảo bối của chúng ta thành dạng gì này, về nhà thôi."
Nói xong, tôi đăng lên vòng bạn bè, "Quán bar Party Box, mau đến cứu trợ!"
Một lúc sau, hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía tôi. Nếu không phải ở đây có hai người phụ nữ, tôi còn tưởng là hai người đàn ông đang tranh giành một người phụ nữ đó.
"Anh, anh cũng ở đây à, vậy thì tốt rồi, Doanh Bảo giao cho anh đó, em cùng bạn trai đi ăn khuya đây." Nói xong, Uông Nguyên cầm chiếc túi nhỏ của nó rồi rời đi cùng bạn trai.
"Tỉnh dậy đi, Thịnh Doanh, em tỉnh dậy đi." Uông Hoài lay tôi tỉnh dậy.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, thầm nghĩ Uông Nguyên đúng là có con mắt tinh tường, không tồi không tồi.
"Uông Nguyên gọi anh tới à?"
"Ừm."
Mặc dù chỉ nói một chữ, nhưng giọng nói thật dễ nghe, đây chắc chắn là con hàng cao cấp rồi.
Tôi cảm thấy anh chàng trai bao này có chút lạnh lùng, nhưng mà không thành vấn đề, chị đây rất nhiệt tình, chị không tin đến khi lên giường mà chú em vẫn giữ bộ mặt này.
"Tôi đưa em về nhà." Uông Hoài cầm túi xách của tôi lên, đỡ tôi ra ngoài.
"Không thích, không thích về nhà đâu, đi khách sạn đi mà, ở nhà sẽ làm bẩn ga giường mất, trong nhà cũng chẳng có đồ gì." Sau khi uống say, giọng nói của tôi trở nên mềm mại dễ nghe, còn mang theo một tia nũng nịu.
Uông Hoài suy nghĩ một chút rồi nói, "Được."
Đúng là sau khi về nhà sẽ n ôn ra, nếu n ôn ra ga giường thì sẽ không ngủ ngon được. Tôi cũng không hay uống r ượu, chắc chắn ở nhà cũng không có thuốc giải r ượu.
Thế là Uông Hoài đỡ tôi lên xe, giúp tôi thắt dây an toàn, lái đến một khách sạn năm sao gần nhất.
Sau khi bước vào phòng, tôi từ tư thế vịn vào Uông Hoài sang tư thế ôm cổ anh, thân thể mềm nhũn của tôi không ngừng cọ sát vào người anh.
Anh muốn ôm tôi lên giường nằm, nhưng tôi không chịu nghe, sau đó tôi quay người đẩy anh ngã xuống giường, bám chặt anh không chịu buông.
"Thịnh Doanh, em uống say rồi, mau buông ra đi."
"Sao lại bảo em buông ra, tư thế này không thoải mái sao?" Tôi như con mèo nhỏ cọ cọ vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim đập liên hồi của anh.
Ha, tên đàn ông này muốn chơi trò dục cầm cố túng với tôi à? (*)
(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt phải thả.
Uông Hoài cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, gằn từng chữ, "Thịnh Doanh, em có biết mình đang làm gì không?"
"Biết chứ biết chứ, đương nhiên là làm anh rồi." Tôi lè lưỡi, thổi một hơi bên tai Uông Hoài, giống như lông hồng cào nhẹ vào anh.
Rồi lại dùng ngón tay mân mê bờ môi anh, khiến đối phương cảm thấy ngứa ngáy.
"Thịnh Doanh, tốt nhất là em đừng hối hận." Uông Hoài nghiến răng nghiến lợi.
Tôi biết anh sắp không chịu đựng được nữa.
Thế là tôi chủ động cởi cúc áo, kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, hôn lên yết hầu của anh, "Nói nhảm nhiều vậy làm gì, bắt đầu đi."
Lúc này Uông Hoài giống như dã thú bộc phát bản năng, trong mắt chứa đầy d ục vọng, ỷ vào sức lực của mình, anh lật người, đè tôi xuống dưới, mạnh mẽ hôn môi tôi.
Chỉ trong chốc lát, quần áo đã c ởi hết, tiếng nức nở của tôi bị chặn lại bởi nụ hôn của Uông Hoài, anh mạnh bạo đến mức tôi chỉ có thể không ngừng xin tha.
"Hu hu hu... em bỏ cuộc... anh ra ngoài..." Tiếng thở dốc của Uông Hoài vang lên bên tai tôi, nhưng sức lực ở thân dưới vẫn không giảm đi chút nào.
Tỉnh lại sau một đêm say rượu, tôi phát hiện người nằm bên cạnh mình là anh trai của bạn thân, Uông Hoài, đáng sợ hơn chính là, tôi lại coi anh như một tên trai bao, cứ thế mà ngủ với người ta.
Tôi vỗ đầu nhớ lại chuyện tối qua, Uông Nguyên nói sẽ gọi cho tôi một tên trai bao, tôi đồng ý, nhưng hình như nó còn nói sẽ đưa tôi về nhà... Vậy tức là tối qua tôi chủ động dắt Uông Hoài đến khách sạn, còn bắt anh lên giường với mình?
Trong đầu hiện lên những cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, thôi quên đi, ngủ cũng ngủ rồi.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi quyết định chuồn đi.
Uông Hoài còn chưa tỉnh, đây chính là cơ hội tốt để chuồn đi.
Tôi rón rén xuống giường, nhặt quần áo bị ném lung tung dưới đất và túi xách rồi vội vã rời khỏi phòng.
Mãi đến khi bước vào thang máy, tôi mới định thần lại, ai không biết còn tưởng tôi đang làm chuyện lén lút ấy chứ.
Nhưng mà, tôi quên không để lại mấy tờ tiền cho Uông Hoài, vậy chẳng khác gì anh làm trò mua vui cho tôi một đêm nhỉ?
Thịnh Doanh, mày cũng thật tài giỏi!
Nhìn kĩ lại, tôi chợt phát hiện mình mặc nhầm quần áo, đây là của Uông Hoài?
Được rồi được rồi, dù sao cũng chỉ là một bộ quần áo mà thôi, còn hơn là phải chạy về phòng đối mặt với Uông Hoài, tôi quyết định mặc quần áo của anh chuồn đi.
Ra đến cửa chính, tôi gọi taxi về nhà.
Trên đường về, tôi thất thần suy nghĩ, chắc là Uông Hoài cũng không bắt tôi phải chịu trách nhiệm đâu nhỉ, tối qua anh hăng như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên, hơn nữa tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm, chắc là anh cũng không tìm tôi tính sổ đâu ha.
Bên này, sau khi Uông Hoài tỉnh dậy, phát hiện tôi không còn ở đó, quần áo cũng bị tôi mang đi mất, lửa giận nổi lên đùng đùng, "Thịnh Doanh, ngủ xong là chạy luôn, được lắm, em chờ đó cho tôi!"
Uông Hoài mở điện thoại ra gọi cho Uông Nguyên, bảo nó mang một bộ quần áo đến.
"Anh, tối qua anh đưa Doanh Bảo về thế nào, nó có n ôn ra không?"
Vừa nhắc đến vật nhỏ không có lương tâm này, lại nhớ tới dáng vẻ cô bé nằm dưới thân anh cầu xin tha thứ, vậy mà sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng đâu, Uông Hoài lập tức nổi giận, "Em đi mà hỏi cô ấy."
Nói xong, anh bước vào phòng tắm.
"Hỏi thì hỏi, anh tức giận cái gì, nhà có không ở lại còn bày đặt đi khách sạn." Uông Nguyên tức giận cầm điện thoại gọi cho tôi.
Thấy Uông Nguyên gọi tới, tôi giật mình, chẳng lẽ Uông Hoài nói hết cho Uông Nguyên rồi?
Không được không được, Uông Nguyên là bạn tốt nhất của tôi, nếu để nó biết tôi ch ơi anh nó một đêm, vậy thì tình bạn của chúng tôi sẽ...
Không thể như vậy được, nếu có chuyện gì, tôi sẽ đẩy hết trách nhiệm lên Uông Hoài, dù sao lúc đó tôi là người say, không tỉnh táo, nhưng anh ấy không có say mà.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, quyết định nhận cuộc gọi này.
"Doanh Bảo, tối hôm qua thế nào, còn cảm thấy không khỏe không?"
Tôi thở phào, may mà Uông Nguyên không biết, thế là tôi bắt đầu nói dối không chớp mắt, "Không sao, không có chỗ nào không khỏe cả, vừa về nhà là nằm lên giường ngủ."
"Vậy thì tốt, tao nói cho mày nghe, hôm nay anh tao tính nóng như kem ấy. Hôm qua tao nhờ ông ấy đưa mày về, chắc là mùi rượu dính lên người, nên ông ấy cũng không thèm về nhà, quần áo cũng ném đi hết, còn bắt tao mang quần áo đến khách sạn cho nữa cơ."
Tôi thầm nghĩ, Nguyên Nguyên à, chắc mày không nghĩ tới tối qua tao gạ anh mày đến khách sạn đúng không, cũng không phải là ông ấy ném quần áo đi, mà là bị tao cầm đi.
Tôi vừa nghe Uông Nguyên phàn nàn vừa an ủi nó, còn giả tạo nói thêm, "Giúp tao cảm ơn anh mày nhé".
Uông Nguyên nói hôm nay anh nó không vui lắm, tôi phải né ra mới được.
4,
Mấy tuần sau, Uông Nguyên gọi tôi sang nhà ăn cơm.
Tôi không đồng ý ngay lập tức mà hỏi thêm một câu, "Anh mày có ở nhà không?"
"Cái đồ cuồng công việc như ông ấy còn lâu mới ở nhà, mấy ngày nay tao cũng chẳng thấy mặt mũi ông ấy đâu, nhưng sao tự nhiên mày lại hỏi thế?"
Tôi chột dạ sờ mũi, "Ài, thì do lần trước tao uống say, làm phiền anh mày, sau khi tỉnh r ượu cảm thấy mất mặt thôi."
"Yên tâm, anh tao mặc dù bên ngoài nhìn lạnh lùng vậy, nhưng thật ra bên trong rất nhiệt tình."
Đúng là nhiệt tình thật, nhớ lại đêm đó, anh đè tôi dưới thân... đúng là rất nhiệt tình.
Vờ lờ, Thịnh Doanh, mày đang nghĩ cái gì đó!
"Doanh Bảo, mày không cần sợ, chưa chắc anh tao đã nhớ mày là ai đâu." Uông Nguyên ôm vai an ủi tôi.
Xin Bồ Tát phù hộ độ trì, hôm nay đừng để con đụng mặt người đàn ông kia.
Vừa bước vào cửa tôi đã muốn chạy trốn, quả nhiên sợ cái gì thì gặp cái đó
Uông Hoài ngồi chéo phía đối diện tôi, anh ấy cứ liếc nhìn tôi, giống như có gì muốn nói.
May mà bữa cơm này ăn xong rất nhanh, tôi và Uông Nguyên chuẩn bị tới trường học.
"Thịnh Doanh, em chờ chút, hôm trước anh đưa em về hình như em để quên đồ trong xe anh, qua đây anh đưa cho em." Uông Hoài đứng ở cửa gọi tôi lại.
Tin là thật, tôi nói với Uông Nguyên một tiếng rồi chạy theo, "Rơi cái gì vậy?"
Uông Hoài đẩy tôi vào trong xe, "Thịnh Doanh, em không cho anh một lời giải thích gì về chuyện đêm đó sao?"
"Ngủ xong chạy là biện pháp giải quyết của em à?" Uông Hoài nhìn chằm chằm vào tôi, giống như thợ săn bắt được con mồi.
"Em... anh Uông Hoài, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện này cũng không lạ lẫm gì..." Tôi ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Nhưng anh yên tâm, em sẽ không lấy chuyện này ra để u y h i ế p, bám lấy anh, em cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm." Tôi sợ Uông Hoài nghĩ tôi là loại phụ nữ có dã tâm, tôi lập tức bày tỏ quan điểm, thậm chí còn giơ tay thề với trời.
Uông Hoài cười lạnh, "Em không cần anh chịu trách nhiệm, vậy em có nghĩ tới... anh muốn em chịu trách nhiệm?"
Hả, anh bắt tôi chịu trách nhiệm, đại ca à xin đấy, tôi là nữ, anh là nam, kể cả đêm đó là tôi chủ động, nhưng nếu anh không muốn thì tôi cũng đâu thể ép được?
"Vậy anh muốn em chịu trách nhiệm như thế nào?" Tôi mất kiên nhẫn, "Được rồi, anh nổ giá đi, em đền bù cho anh."
Đơn giản mà thô bạo, cái gì giải quyết được bằng ti ền thì cứ thế mà giải quyết.
Tôi nghĩ một lúc, cũng không biết làm chuyện này một đêm thì giá cả thế nào, nên tôi để Uông Hoài tự định giá, nhưng tôi cũng lo anh nổ ra một số tiền quá lớn.
Dù sao, người ta cũng là một luật sư có tiếng, tham gì chút t iền nhỏ của tôi.
"Thịnh Doanh, rốt cuộc em coi anh là gì?"
Tôi nghe được sự tức giận trong lời nói của Uông Hoài, cũng đúng, người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy lại bị tôi ngủ qua một đêm, tức giận cũng không có gì là lạ.
"Thịnh Doanh, em nghe cho kĩ, anh không cần tiền, anh chỉ cần em."
Cái gì cơ, tôi không nghe nhầm chứ, anh ấy cần tôi á, xin đấy, uổng cho anh là một người học luật, buôn bán người là phạm pháp đó, chỉ vì bị ngủ một đêm mà làm lớn chuyện như vậy, không đáng không đáng.
Tôi còn đang định tiếp tục khuyên nhủ anh.
"Anh, Doanh Bảo, hai người đang làm gì đấy? Đừng nói là hai người lén lút hẹn hò sau lưng em đấy nhé..." Nhìn thấy tư thế thân mật của tôi và Uông Hoài, Uông Nguyên lập tức nghĩ linh tinh, tỏ vẻ khiếp sợ.
Tôi còn đang định giải thích, lúc này, người đàn ông bỗng đưa tay vuốt tóc tôi, "Doanh Bảo ngoan, đừng né tránh anh nữa."
Uông Hoài lúc này giống như biến thành người khác, dịu dàng đến c h ế t người.
Không đúng, tên đàn ông này vừa nói bậy bạ gì trước mặt Uông Nguyên vậy, né tránh cái gì cơ? Lại còn xoa đầu nữa, làm ra động tác mờ ám như thế làm gì, anh muốn gây sự à?
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, kéo lấy Uông Nguyên đang vui vẻ xem kịch đi.
5,
Trong xe, "Cái gì, mày ngủ với anh tao một đêm, ngủ xong còn chạy mất dạng?" Uông Nguyên suýt thì nhảy dựng lên, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi.
"Có nghĩa là tối đó anh tao không đưa mày về, mà là hai người cùng đi khách sạn, lại còn là mày chủ động nữa?" Uông Nguyên liên tục đặt câu hỏi cho tôi.
Việc đã đến nước này, tôi không giấu được nữa, đành nói hết ra.
Tôi cúi đầu, tưởng tượng đến cảnh Uông Nguyên tức giận nói ra hai chữ "tuyệt giao" với mình.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
"Thịnh Doanh Doanh, mày can đảm thật, đến cả anh tao mà cũng dám ngủ." Uông Nguyên dần tiêu hóa được tin tức này, bắt đầu trêu chọc tôi.
"Nguyên Nguyên, mày không đoạn tuyệt quan hệ với tao sao?" Tôi ngẩng đầu, mở to mắt nhìn nó.
"Thịnh Doanh Doanh, ai nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với mày vậy? Chỉ là ngủ với anh tao thôi mà, cùng lắm thì mày làm chị dâu tương lai của tao."
Nghĩ đến đây, Uông Nguyên giống như phát hiện ra thế giới mới, "Chậc chậc chậc, bạn thân trở thành chị dâu, không tệ không tệ!"
Chị dâu... Thế là vừa nãy Uông Hoài nói cần tôi, là muốn tôi ở bên anh sao?
Ở bên anh... Nhưng tôi có thích Uông Hoài đâu? Nhưng nhìn gương mặt kia... tôi... tôi có thể chịu trách nhiệm, tôi thích!
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên Uông Nguyên nhớ tới cái gì đó, "Bảo bối, vậy bây giờ mày với anh tao là thế nào?"
Bầu không khí lập tức thay đổi, "Thật ra tao cũng không biết." Tôi cảm thấy rất bối rối, tôi không biết Uông Hoài nghĩ gì về mình, không biết nên giải quyết những chuyện này như thế nào.
Uông Nguyên nhìn tôi một lượt, sau đó ấp úng nói, "Bảo bối, thật ra, anh tao... hình như anh ấy có người mình thích..."
Câu nói này đối với tôi giống như s ét đánh giữa trời quang. Vậy, tôi là cái gì???
Ngủ với một người đàn ông đã có người trong lòng, lại còn nghĩ đến chuyện ở bên anh ta.
Thịnh Doanh, không được như thế, tôi tự nhủ với bản thân mình.
"Nhưng mà không sao, Doanh Bảo, chuyện này cũng chưa chắc đã là thật, cái này là tao nghe một người bạn của anh tao nói vậy thôi. Dù sao bây giờ anh tao cũng đang độc thân, mày vẫn còn cơ hội." Uông Nguyên nhận ra mình vừa nói sai, lập tức an ủi tôi.
Cơ hội? Cơ hội này ai lấy thì lấy.
Tôi ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh nói, "Nguyên Nguyên, tao không có ý này, tao và anh mày... chỉ là một sai lầm thôi, chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc."
Ánh mắt tôi dần tối đi, lời nói cũng mang theo giọng mũi, "Tao với anh mày... Sau này cũng sẽ không có bất cứ liên hệ nào, chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, chúng ta vẫn là bạn tốt."
Tôi vươn tay ôm lấy Uông Nguyên, tựa lên vai nó, không muốn nó nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Đồ cặn bã, đồ tồi, tôi thầm mắng, trong lòng đã có ánh trăng sáng lại còn lên giường cùng với người khác.
6,
Uông Nguyên thấy tâm trạng tôi không ổn nên cũng không nói thêm gì nữa.
Chúng tôi vẫn như ngày thường, cùng ăn cơm, cùng buôn chuyện, chỉ là Uông Nguyên không còn nhiệt tình mời tôi đến nhà ăn cơm như trước, hẳn là nó muốn tránh cho tôi gặp lại Uông Hoài, nhớ tới chuyện đêm đó.
Học kì sắp kết thúc, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thăm ba mẹ.
Mặc dù trường học và nhà tôi ở cùng một thành phố, nhưng tôi cũng rất ít khi về nhà.
"Bảo bối, con về nhà rồi, ài, mẹ rất nhớ con đó." Vừa về đến nhà, mẹ đã nhiệt tình chào đón tôi, tận hưởng cuộc sống của hai mẹ con.
Ha ha, đừng tưởng tôi không biết, mẹ tôi chỉ nhiệt tình với tôi ba ngày, đến ngày thứ tư, chắc chắn bà ấy sẽ đuổi tôi đi cho mà xem.
Lần này rất kì quái, đã đến ngày thứ năm rồi nhưng mẹ tôi vẫn đối xử với tôi như một tiểu tổ tông, tôi nghi ngờ bà ấy đổi tính rồi.
"Bảo bối ngoan, chú Tần và dì Nghiêm biết con về nghỉ, bọn họ muốn mời con đi ăn cơm, ngày mai hai nhà chúng ta đi ăn một bữa đi."
"Vâng, dù sao cũng lâu rồi chưa gặp lại chú dì." Tôi lập tức đồng ý, dù sao trước kia cũng từng cùng ăn cơm mấy lần rồi.
Dì Nghiêm và mẹ tôi là đồng nghiệp, cũng là bạn thân, dưới sự giới thiệu của hai người phụ nữ, ba tôi và chú Tần cũng trở thành bạn tốt của nhau. Sau đó, khi tôi còn học cấp 3, nhà chúng tôi dọn đến gần nhà chú dì, làm hàng xóm, thân càng thêm thân. Con trai của chú dì cũng học cùng trường cấp 3 với tôi, nhưng không học cùng lớp.
Hôm sau, vừa mới buổi chiều, mẹ tôi đã kéo tôi đến cạnh tủ quần áo, chọn tới chọn lui.
"Mẹ, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại phải chuẩn bị long trọng như vậy?"
Nhìn mẹ tỉ mỉ chọn đồ cho tôi, tôi dở khóc dở cười.
"Con bé ngốc này, con chả hiểu cái gì hết, nghe mẹ, cái này mặc đẹp."
Được rồi được rồi, hiếm khi thấy mẹ hăng hái như vậy, tôi không muốn làm bà mất hứng nên ngoan ngoãn mặc vào.
Đến lúc ăn cơm, tôi mới biết được mục đích của mẹ tôi... và thái độ ân cần của mẹ.
Đây không phải là một bữa cơm bình thường, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến, đúng, đây là bữa ăn tác hợp cho tôi và Tần Bác Ngôn.
(*) Hồng Môn Yến: Chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại rất ng uy hiểm.
Tôi hiểu được ý nghĩ của họ, hai nhà hiểu rõ nhau, mối quan hệ cũng rất thân thiết, nếu có thể trở thành thông gia thì thật sự là chuyện tốt.
Nhưng, tôi và Tần Bác Ngôn, chúng tôi... không có cảm giác với nhau.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại ra than phiền với Uông Nguyên, kể hết mọi chuyện cho nó nghe.
Nó cũng không ngờ ba mẹ tôi lại ép tôi đi xem mắt sớm như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, hai bên gia đình đều yêu cầu chúng tôi phải trò chuyện nhiều hơn, "Bọn trẻ các con cứ nói chuyện đi, người lớn chúng ta không xen vào nữa." Dì Nghiêm nắm tay tôi, hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn.
Tôi và Tần Bác Ngôn có phương thức liên lạc của nhau, trước kia thi thoảng cũng có nói chuyện phiếm, nhưng sau bữa cơm này, chúng tôi đều cảm thấy rất xấu hổ
7,
Ngày nghỉ nọ, Uông Nguyên nhắn tin rủ tôi đi dạo phố, sắp đến sinh nhật bà nội, nó muốn rủ tôi đi chọn quà cho bà.
Đang mơ màng ngủ, tôi định nói đồng ý, nhưng lại đợt nhiên nhớ tới tối qua Tần Bác Ngôn hẹn tôi đi xem phim, tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là Tần Bác Ngôn bị mẹ tôi và dì Nghiêm ép buộc, vì vậy tôi đành đồng ý.
"Nguyên Nguyên, xin lỗi, hôm nay tao phải đi xem phim với đối tượng xem mắt, nếu tao không đi, mẹ tao sẽ mắng tao muối mặt."
"Được rồi được rồi, vậy để lần sau vậy." Uông Nguyên hiểu được nỗi khổ của tôi, đành thở dài rồi bày tỏ sự đồng tình.
Bên kia, trên bàn ăn, mọi người đều nhìn về phía Uông Nguyên, bà nội không nhìn được nữa, lên tiếng hỏi, "Sao vậy, Nguyên Nguyên nhà chúng ta gặp chuyện gì phiền lòng sao, mới sáng sớm đã thở dài rồi."
"Bà nội, hôm nay con vốn định hẹn Doanh Bảo đi dạo phố, chọn quà sinh nhật cho người, thế mà hôm nay nó phải đi xem phim với đối tượng xem mắt. Haiz, nó còn chưa tốt nghiệp mà người nhà nó đã ép nó đi xem mắt rồi..." Uông Nguyên lẩm bẩm.
Đối tượng xem mắt? Nghe được câu này, bàn tay đang bóc trứng gà của Uông Hoài ngừng lại một chút, bảo sao lâu rồi không gặp em ấy, hóa ra là đi xem mắt. Ánh mắt Uông Hoài dần tối đi, những chi tiết này đều bị mẹ Uông nhìn thấy.
"Xem mắt? Doanh Doanh đi xem mắt sao, đây cũng là chuyện tốt, chỉ tiếc..." Mẹ Uông cố ý nói, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.
"Mẹ, tiếc cái gì ạ?" Uông Nguyên có tính tò mò, lập tức hỏi lại.
"Không có gì, mẹ cảm thấy cũng nên sắp xếp cho con một đối tượng."
Uông Nguyên nghe xong lập tức nuốt cả quả trứng vào miệng, ấp úng nói, "Mẹ, con không cần, mẹ đừng... Con đi mua quà cho bà đây." Nói xong, lập tức cầm áo khoác và túi xách bỏ chạy.
Uông Nguyên còn đang nghĩ xem nên gọi ai đi dạo phố cùng, lúc này Uông Hoài bước đến, mở cửa xe, "Lên xe, anh đưa em đi mua quà cho bà."
8,
"Đến cửa hàng nào?" Uông Hoài thắt dây an toàn rồi chuẩn bị khởi động xe.
Hai mắt Uông Nguyên sáng lên, "Anh, hay chúng ta đến trung tâm thương mại phía đông đi, hôm nay Doanh Bảo cũng hẹn hò ở đó, chúng ta đến đó nhìn thử một chút, xem đối tượng hẹn hò của nó trông như thế nào."
Nói xong, Uông Nguyên thúc giục Uông Hoài mau lái xe đi.
Đến trung tâm thương mại, đó là lúc đông người nhất, Uông Nguyên gửi cho tôi một tin nhắn, nói là hôm nay nó cũng đến đây chơi, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nghĩ còn chưa đến giờ xem phim, hay là cứ đi gặp Uông Nguyên trước. Tần Bác Ngôn đang cầm hai cốc trà sữa đứng cạnh tôi, để cậu ấy đứng một mình cũng không thích hợp lắm, vì vậy tôi quay sang hỏi, "Tần Bác Ngôn, ừm... bạn thân của tôi cũng đang ở đây, dù sao cũng chưa đến giờ xem phim, hay là, cậu đi cùng tôi đến gặp nó một tí?"
Tôi ngập ngừng hỏi, nếu cậu ấy không đồng ý, tôi sẽ đi một mình.
Không ngờ là cậu ấy thật sự đồng ý.
Khi nhìn thấy Uông Nguyên, tôi lập tức hối hận, bởi vì bên cạnh nó còn có một người - Uông Hoài.
Mặc dù chuyện kia đã qua lâu rồi, nhưng dù sao cũng là tôi...
Nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Đã lâu không gặp Uông Nguyên, vừa nhìn thấy nó đã nhào tới ôm tôi, khiến tôi lảo đảo, suýt thì ngã, may mà Tần Bác Ngôn đứng bên cạnh đỡ eo tôi.
"Cảm ơn." Mặt tôi đỏ đến tận mang tai, vội kéo dài khoảng cách.
Tần Bác Ngôn cũng lập tức buông ra, chỉ từ tốn nói, "Không có gì."
Không khí giữa bốn người chúng tôi có chút gượng gạo, vì vậy tôi đành kéo Uông Nguyên ra nói chuyện.
Hai người đàn ông kia cũng bắt đầu nói chuyện với nhau, mặc dù Uông Hoài lớn hơn Tần Bác Ngôn mấy tuổi, nhưng Tần Bác Ngôn đứng cạnh Uông Hoài cũng không hề bị lép vế.
Đến khi Tần Bác Ngôn nhắc nhở tôi, "Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi thôi." Tôi mới lưu luyến nói lời tạm biệt với Uông Nguyên.
Uông Nguyên nhìn theo bóng lưng của tôi và Tần Bác Ngôn, cắn cắn ống hút, nhẹ nhàng thêm dầu vào lửa, "Anh, em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi."
Sắc mặt Uông Hoài đen xì, nói, "Em thì biết cái gì." rồi rời đi.
Đừng tưởng Uông Nguyên không hiểu, thật ra Uông Nguyên cố ý nói vậy, muốn nhìn xem anh mình có phản ứng gì. Nhìn biểu cảm của anh ấy xem, chắc chắn là đang ghen rồi.
Uông Nguyên cười cười, vui vẻ đi dạo tiếp.
9,
Xem phim xong, tôi và Tần Bác Ngôn đi ăn cơm theo mệnh lệnh của hai thái hậu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tần Bác Ngôn đưa tôi về đến trước cửa nhà, tôi không vội xuống xe, bởi vì... tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy. Chắc là cậu ấy cũng có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Ừm... Tần Bác Ngôn, tôi cảm thấy... hai chúng ta... không hợp lắm, hay là chúng ta ngả bài với hai bên gia đình đi...?"
Tần Bác Ngôn suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời tôi, "Sao lại không hợp?"
Tôi xoay người, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, "Bởi vì chúng ta đều không phải gu của đối phương... hơn nữa..."
"Tôi không biết gu của cậu là gì, nhưng dựa vào đâu mà cậu nói cậu không phải kiểu mà tôi thích?" Cậu ấy ngắt lời tôi.
Tôi cũng không tức giận, chỉ nở một nụ cười, nói tiếp, "Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy cô gái mà cậu thích, cho nên tôi biết."
Cậu ấy không ngờ tôi sẽ nói vậy, sững sờ một hồi lâu.
"Tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi, chưa có nói với chú dì và bố mẹ, tôi nhìn ra... cậu thích bạn nữ kia."
Tần Bác Ngôn nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Tôi dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình, "Tần Bác Ngôn, hai chúng ta quen biết nhau 10 năm, làm hàng xóm 5 năm, cùng đi học với nhau 3 năm, nếu thật sự có tình cảm, chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi."
Tần Bác Ngôn cười cười, đưa mắt nhìn về phía trước, "Đúng vậy, hôm nay tôi mới phát hiện, chúng ta thật sự hiểu rất rõ đối phương."
Tôi nhếch miệng, không biết nên trả lời thế nào.
"À đúng rồi, Thịnh Doanh, cậu thông minh như vậy, cậu có phát hiện... hình như anh trai của bạn thân cậu hình như có cảm giác với cậu..."
Lần này đến lượt tôi sững sờ.
Tôi không biết "Cảm giác" mà Tần Bác Ngôn nói là gì, cũng không muốn đoán, nếu cậu ấy đã nói ra, chắc chắn sẽ có đáp án, tôi chỉ cần hỏi là được rồi.
"Cảm giác gì cơ?"
"Ánh mắt anh ấy nhìn cậu có chút vui vẻ, có chút tức giận, còn có cả một chút không cam lòng, nếu tôi đoán không sai thì... anh ấy thích cậu."
"Ha ha, vậy thì cậu đoán sai rồi." Sau khi ngả bài, chúng tôi nói chuyện với nhau thoải mái hơn rất nhiều.
Tức giận chắc là có, dù sao tôi cũng khiến anh ấy thức trắng một đêm, đã vậy còn không đền bù cho người ta, nếu là người khác cũng sẽ tức giận thôi.
Còn... vui vẻ và không cam lòng á, xin lỗi tôi nhìn không ra.
Thấy tôi không nói chuyện, Tần Bác Ngôn lại nhả thêm một câu, "Thật ra cậu cũng thích anh ấy đúng không?"
Thích á? Thích từ lúc nào? Thích hay không có quan trọng không?
Một loạt vấn đề hiện ra, tôi cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Thích cái qq, tôi còn lâu mới thích anh ta!"
Nhận ra mình đang không ổn, dù sao cũng muộn rồi, tôi chào cậu ấy rồi chuẩn bị xuống xe vào nhà.
Trước khi xuống xe, tôi quay người lại, "Tần Bác Ngôn, cảm ơn cậu, chúc cậu sớm ngày có được người trong lòng."
Tôi xuống xe, bước về phía nhà mình, Tần Bác Ngôn không rời đi luôn mà nhìn theo bóng lưng tôi nói thêm một câu, "Thịnh Doanh, chúc cậu cũng vậy."
Sau đó mới lái xe rời đi, tất cả những chuyện này đều bị người trên chiếc xe không xa thu hết vào mắt.
10,
Vừa chuẩn bị bước vào nhà thì có một giọng nam gọi tôi lại. Tôi cứ tưởng là Tần Bác Ngôn, nghĩ thầm sao cậu ấy còn chưa đi mà còn theo tôi vào nhà.
Không ngờ vừa quay đầu lại mới phát hiện ra là Uông Hoài. Muộn như vậy rồi, anh ấy ở đây làm gì?
"Sao anh lại ở đây? Muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?" Tôi nói với giọng điệu lạ lẫm.
"Thịnh Doanh, em tránh anh lâu như vậy rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi."
"Nhưng em cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói." Ai sáng suốt cũng đầu hiểu ra à tôi đang cố tình tránh xa anh.
Nhưng anh giả vờ không nhìn ra, không chịu buông tha cho tôi, "Nói chuyện đền bù đi, em còn chưa đền cho anh, chúng ta nói chuyện này."
Tôi lạnh lùng cười, "Được." Người đàn ông như anh sao cứ cắn lấy số tiền ít ỏi này không buông vậy.
Tôi mở điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản, "Anh muốn bao nhiêu, năm trăm hay một ngàn? Em vẫn là sinh viên, muốn nhiều hơn không có."
Uông Hoài giật lấy điện thoại trên tay tôi, "Anh nói rồi, anh không cần tiền của em, anh chỉ cần em."
Tôi lại cười, vô cùng bình tĩnh nói, "Muốn tôi? Luật sư Uông, buôn bán người là phạm pháp đó, một luật sư hiểu rõ luật như anh mà vẫn cố tình vi phạm sao? Hay là... ý của anh là... muốn tôi ngủ cùng anh thêm một đêm?"
Uông Hoài đang hùng hùng hổ hổ nghe thấy tôi nói vậy bỗng nhụt chí, nhưng lại không thể làm gì được tôi, "Thịnh Doanh, em có lương tâm không?"
Nghe đến đây, tôi lập tức nổi giận, phẫn nộ quát lớn, "Tôi có lương tâm không? Được, anh có lương tâm, anh có lương tâm nhất, tôi chưa từng thấy một tên cặn bã nào như anh, trong lòng đã có ánh trăng sáng rồi còn lên giường với người phụ nữ khác."
Nói đến đây, tôi không kìm được nữa, khóc nấc lên, "Mặc dù... đêm đó... là tôi... chủ động, nhưng mà... trong lòng anh... có người khác rồi... anh hoàn toàn có thể... đẩy tôi ra mà... Đã vậy... anh còn... nói... những lời mập mờ như vậy... Uông Hoài, tôi muốn... hỏi một chút... rốt cuộc... anh... coi tôi là cái gì?"
Tôi trút hết những ấm ức, tủi thân của những ngày nay ra, tôi cứ nghĩ mình tránh mặt Uông Hoài là có thể quên đi những chuyện trước kia, quên đi những lời nói đó.
Uông Hoài thấy tôi khóc lập tức hốt hoảng, áy náy đưa tay lau nước mắt cho tôi, "Em biết anh có người mình thích, sao em lại không biết người đó là em?"
"Ha, tôi?" Tôi ngẩn người, hỏi chấm... tại sao... lại là tôi?
"Tôi không tin, anh gạt người gạt quỷ, chắc chắn là anh ngủ với tôi rồi, không dám thừa nhận mình có người trong lòng, nên mới nói người đó là tôi." Mặc dù tôi nhiều nước mắt nhưng không có nghĩa là não tôi úng nước, còn lâu tôi mới tin những gì Uông Hoài nói.
"Thịnh Doanh, cái đồ ngốc này, có phải em không nhớ anh là ai không?" Uông Hoài gõ đầu tôi, muốn khơi gợi lại kí ức của tôi.
Lúc này, tôi sững người, anh không phải anh trai của Uông Nguyên sao? Chẳng lẽ trước kia chúng tôi từng gặp mặt rồi? Không thể nào, một anh chàng siêu cấp đẹp trai thế này đứng trước mặt tôi, làm gì có chuyện tôi không nhớ rõ người ta chứ.
"Biết ngay là đồ ngốc không nhớ gì mà, anh nhắc em một chút, bảy năm trước, sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Tĩnh Hạo."
11,
Bảy năm trước, tôi 15 tuổi, đang học lớp 10.
Lúc ấy vẫn chưa chuyển nhà, Lâm Tĩnh Hạo là anh trai hàng xóm nhà tôi, lớn hơn tôi ba tuổi.
Lúc ấy, tôi vừa vào lớp 10, điểm môn tự nhiên của tôi rất kém, mẹ tôi thường bắt tôi ở nhà tự học vật lý.
Nhưng tôi không thích học, chỉ muốn ra ngoài chơi, mẹ tôi không cho, tôi rất tức giận.
Vài hôm sau, anh Lâm Tĩnh Hạo hỏi tôi ngày 16 có rảnh không, anh mời tôi qua ăn sinh nhật.
Tôi rất muốn đi, từ nhỏ Lâm Tĩnh Hạo đã nuông chiều tôi như em gái, anh dạy tôi trượt ván, trượt băng, mẹ tôi cũng rất quý anh.
Tôi sợ mẹ không đồng ý, nên nhờ anh Lâm Tĩnh Hạo xin mẹ giúp tôi, quả nhiên mẹ đồng ý rồi.
Ngày hôm đó, tôi mặc chiếc váy xếp ly màu xanh biển mình yêu thích, vui vẻ giống như chú chim vừa bay ra khỏi lồng giam.
Lâm Tĩnh Hạo mời rất nhiều người, đều là các anh chị mà tôi không quen biết, họ là bạn học của anh ấy, khi biết tôi là em gái của Lâm Tĩnh Hạo, mọi người đều nhiệt tình nói chuyện với tôi.
Bởi vì tôi chưa chuẩn bị quà sinh nhật, nên tôi gảy một khúc dương cầm làm quà cho anh, ai nấy cũng đều vỗ tay rất nhiệt liệt.
Òa, tôi nhớ ra rồi, hình như tôi từng gặp Uông Hoài trong nhà của Lâm Tĩnh Hạo, lúc ấy Uông Hoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh nhạt đứng bên cạnh Lâm Tĩnh Hạo.
Lúc đó Lâm Tĩnh Hạo còn nhiệt tình giới thiệu với tôi, "Doanh Bảo, đây là bạn thân của anh trai, tên là Uông Hoài, đẹp trai không?"
Tôi thuận mặt nhìn sang, anh trai này đúng là rất đẹp, nhưng lúc đó lại có một chị gái gọi tôi đi ăn bánh gato, nên tôi không nghe kĩ tên anh, cứ tưởng anh họ Vương.
Sau đó tôi kết bạn với mọi người, các anh chị dạy tôi chơi rất nhiều trò mới, cho nên tôi quên béng "Anh trai họ Vương" kia.
Hôm đó tôi rất vui, vui như sinh nhật mình vậy
12,
Nghĩ tới đây, tôi xấu hổ cúi đầu, ủ rũ nói với Uông Hoài, "Xin lỗi anh Uông Hoài, trước đó em không nhận ra anh."
"Mặc dù anh vẫn đẹp trai như thế, nhưng năm đó em không nghe rõ tên của anh, cứ nghĩ anh họ Vương." Sau khi biết được đây là hiểu lầm, tôi vội vàng thả r ắm cầu vồng.
(*) R ắm cầu vồng: Là một ngôn ngữ mạng, ý chỉ fan khen idol, dù có thả r ắm cũng như cầu vồng.
Uông Hoài bất đắc dĩ cười cười, "May mà em nhớ ra rồi, nếu không anh cũng không biết phải chứng minh mình trong sạch kiểu gì." Anh xoa đầu tôi, kéo tôi vào trong lòng.
"Đợi đã, đừng bảo anh... yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy nhé." Tôi đột nhiên nhớ ra, không dám tin hỏi anh.
"Em muốn nghe chuyện trong kí ức của anh sao?"
Tôi gật đầu.
"Anh và Tiểu Hạo Tử là bạn cùng lớp từ hồi tiểu học, bọn anh rất thân với nhau. Khi còn học tiểu học, cậu ấy biết anh có một đứa em gái, cả ngày đi theo anh gọi 'anh trai', thế là cậu ấy cũng muốn có một đứa em gái, còn chạy về bắt mẹ sinh một đứa. Nhưng vì vấn đề sức khỏe, dì ấy không thể sinh con được nữa, thế là Hạo Tử chỉ có thể từ bỏ ý định này, ngày ngày ghen tị với anh."
"Một thời gian sau, Hạo Tử chạy đến trước mặt anh khoe khoang, nói mình cũng có một đứa em gái, là con gái của dì Ngô hàng xóm, rất thích đi theo cậu ấy học trượt ván."
"Khi nhắc đến em, cậu ấy rất đắc ý, mở miệng ra là Doanh Bảo nhà tôi, lúc đó anh rất tò mò, Doanh Bảo bảo bối gì vậy?"
Nói xong, Uông Hoài nhéo mặt tôi, tôi bất mãn cọ vào ngực anh, "Là bảo bối trước mặt anh nha."
Uông Hoài cưng chiều nở một nụ cười, lại tiếp tục nói, "Đến khi Hạo Tử tổ chức sinh nhật 18 tuổi, mời bạn bè đến nhà, lúc đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy em."
"Em mặc một chiếc váy màu xanh biển, ngồi trên ghế chơi dương cầm, lúc đó anh đã để ý đến em rồi, em vừa tự tin, vừa dịu dàng phóng khoáng, đôi mắt trong veo, giống như một nàng công chúa sống trong lâu đài vậy."
"Sau đó, Hạo Tử giới thiệu anh với em, anh cố nén sự rung động trong lòng mình, muốn nói với em vài câu, ai ngờ em lại bị người khác gọi đi mất. Đến khi nhìn thấy em vui vẻ chơi đùa cùng mọi người, anh cảm thấy mình giống như nhìn thấy một mặt khác của em, mọi cử chỉ của em đều rất cuốn hút, vừa hoạt bát vừa đáng yêu."
"Lúc đó anh nghĩ, anh cũng muốn có một bảo bối như vậy."
"Từ đó về sau, anh thường xuyên thăm dò tin tức của em từ miệng Hạo Tử. Khi biết em chuyển nhà, anh rất thất vọng, sau này Hạo Tử cũng đi sang Anh du học, bọn anh cũng không liên lạc với nhau nhiều nữa."
"Mãi đến khi em thi đại học, cả nhà anh đến nước Anh du lịch, gặp lại Hạo Tử, lúc đó anh mới biết em và Nguyên Nguyên đều học ở Yến Đại."
Nghe Uông Hoài nói xong, hốc mắt tôi ửng đỏ, không ngờ có người thích mình lâu như vậy.
Tôi cũng cảm thấy áy náy vì mình hiểu lầm anh quá lâu, đã vậy còn chà đạp lên tấm chân tình của người ta.
Nghĩ đến đây, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy ra, "Đừng khóc, nói về em một chút đi, vừa nãy em tức giận như vậy, có phải cũng thích anh không?" Uông Hoài lấy tay giúp tôi lau nước mặt.
"Em... thật ra... em có hơi thích anh, từ lúc mới gặp là thấy sắc nảy lòng tham, anh lại đẹp trai như vậy, đẹp trai đến mức lao thẳng vào trái tim em. Lần trước anh bắt được em đi học thay Nguyên Nguyên, mặc dù anh rất tức giận, nhưng anh không có trách em. Cả đêm say r ượu trong khách sạn nữa, anh không từ chối em, nên em càng thích anh hơn. Hơn nữa, đêm đó... em cũng... rất thoải mái..."
Nói đến đây, tôi xấu hổ rụt đầu lại, "Anh nói muốn em lấy thân ra đền bù, lúc đó em cũng nghĩ có phải anh muốn ở bên em hay không."
"Bây giờ em hiểu rồi." Tôi thoát ra khỏi vòng tay anh, kiên định nhìn anh.
"Nghĩ kĩ rồi? Muốn đền bù cho anh?" Uông Hoài cười hỏi.
Tôi tỏ vẻ hào phóng, "Đền, đương nhiên là đền rồi."
"Đền cái gì, nói cho rõ ràng."
"Đền cho anh một cơ hội làm bạn trai em, được chưa?" Tôi chủ động ôm lấy eo Uông Hoài, hưởng thụ hơi ấm trên người anh.
Uông Hoài cũng ôm chặt lấy tôi, hôn lên trán tôi một cái, "Được, bạn gái nhỏ của anh."
13,
Cuối cùng cũng được trải nghiệm tình yêu ngọt nào rồi.
Đêm đó, chúng tôi giải quyết hết mọi hiểu lầm, quyết định ở bên nhau.
Tôi nằm trên giường, vui vẻ phấn khích đến mức không ngủ được.
Vui đến mức quên phải nói cho ba mẹ biết chuyện của tôi và Tần Bác Ngôn.
Sau khi ngả bài với bố mẹ, tôi cũng thẳng thắn nói mình đang yêu đương, nhưng không nói là yêu đương với ai, sau này tình cảm ổn định thì nói sau.
Biểu cảm của ba mẹ tôi rất đặc sắc, từ thất vọng đến mức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ trong chớp mắt lại biến thành cười không khép được miệng, khiến tôi dở khóc dở cười.
Đi hẹn hò cùng Uông Hoài, tôi thay một bộ quần áo mới, trang điểm thành một cô gái nhỏ ngọt ngào chờ anh đến đón.
Vừa lên xe, Uông Hoài kéo tôi đến gần, hôn môi một chút, "Này, son của em... vẫn đang ở ngoài cổng đấy." Tôi oán trách đẩy anh ra, lấy gương ra soi.
"Xin lỗi bảo bối, anh không nhịn được, lần sau sẽ hôn ở chỗ không người, có được không?" Uông Hoài nắm tay tôi, ý bảo tôi đừng nóng giận.
Trời đất, người đàn ông này từ khi yêu đương giống như biến thành người khác vậy, sao anh có thể dùng bộ mặt nghiêm túc đó nói ra những lời này chứ.
Tôi dần dần phát hiện, Uông Hoài là một người khá lãng mạn.
Vào một buổi chiều hẹn hò, chúng tôi quyết định đi xem phim, anh ấy chọn ghế tình nhân, suốt cả bộ phim cứ kéo tôi vào lòng ôm ôm hôn hôn không biết bao nhiêu lần, đến mức tôi không biết phim chiếu cái gì.
Anh còn đưa tôi đi mua đồ sinh hoạt dành cho các cặp đôi, ngay cả dì thu ngân cũng nói chúng tôi rất xứng đôi.
Buổi tối, chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng tình nhân nổi tiếng trên mạng, trước đây tôi cũng muốn đến ăn thử nhưng chưa có bạn trai, bây giờ tôi có Uông Hoài rồi.
Sau một ngày hẹn hò, Uông Hoài đưa tôi về nhà, tôi chẳng muốn xa anh một giây một phút nào cả.
"Em... về đây, anh cũng... ưm..." Uông Hoài kéo tôi vào lòng, dùng sức hôn lên môi tôi, đến khi tôi đang thả lỏng mới dần cảm nhận được bờ môi của anh.
Tên! Đàn! Ông! Thúi! Này! Dám! Hôn! Tôi! Ở! Đây!
"Bảo bối, môi của em thật mềm... Bảo bối, em thở đi... Bảo bối à..."
Tôi cảm thấy anh sắp đ ộng t ình, lập tức đẩy anh ra.
"Uông Hoài... Anh đừng nói nữa... Em về đây... Anh cũng về đi." Tôi nhẹ nhàng nhón chân hôn lên cằm anh, sau đó lùi lại vài bước giữ khoảng cách.
Uông Hoài lấy lại bình tĩnh, vuốt ve má tôi, "Được, ngày mai là sinh nhật bà nội, anh qua đón em tới ăn cơm."
Mai là sinh nhật bà nội Uông, chắc chắn Uông Nguyên sẽ gọi tôi đến, nên lập tức từ chối, "Không được, ngày mai chắc chắn Nguyên Nguyên sẽ đến đón em."
Uông Hoài nhíu mày, cũng không làm tôi khó xử nữa, "Được rồi, vậy mai em đi cùng Nguyên Nguyên đi, đến khi xong xuôi anh đưa em về, được không?"
Tôi nhẹ gật đầu, ôm Uông Hoài một lát rồi chạy vào nhà.
Sau khi về đến nhà, tôi lo lắng không biết nên giải thích thế nào với Uông Nguyên đây?
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... trời xanh ơi, mau cứu dân nữ điiiiiiiiii.
14,
Sáng hôm sau, Uông Nguyên tới đón tôi, "Doanh Bảo, đây đây!"
Vừa thấy tôi, Uông Nguyên bắt đầu ríu rít, nắm tay tôi nói không ngừng.
Đầu tiên là than vãn vì bị bạn trai cắm sừng, không ngờ người thứ ba xen vào lại là đàn em cùng khoa với Uông Nguyên.
Hai người họ quen nhau nhờ Uông Nguyên, thường xuyên giấu diếm Uông Nguyên gặp mặt riêng, ở ngoài trường ôm hôn thắm thiết, bị Uông Nguyên bắt ngay tại trận.
"Quả nhiên, tra nam phối với tiện nữ, đúng là xứng đôi vừa lứa!"
Tôi vừa nghe Uông Nguyên kể chuyện, vừa nghịch ngón tay, không biết nên nói chuyện của mình và Uông Hoài với nó như thế nào.
Uông Nguyên thấy tôi thất thần, đột nhiên nhớ ra, "Doanh Bảo, mày vẫn còn sợ à? Không sao đâu, dạo này tâm trạng anh tao rất tốt, chắc là quên mấy chuyện kia rồi."
"Chuyện đã qua, đừng lo lắng nữa."
"Nguyên Nguyên, thật ra, tao... và..."
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời tôi muốn nói, "Alo, mẹ ạ, mẹ đừng giục, con đang tập trung lái xe, sắp về đến nhà rồi."
Uông Nguyên ấn tắt máy, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
"Không có gì, mày chuyên tâm lái xe đi." Tôi quyết định sau khi cơm nước xong xuôi sẽ giải thích với Uông Nguyên.
Đến Uông gia, tôi lấy ra một món quà tặng cho bà nội Uông, đây là một chiếc khăn lụa đắt tiền, nghe Uông Hoài nói bà nội anh rất thích khăn lụa của nhãn hiệu này. Bà nội rất hài lòng với màu sắc mà tôi chọn, "Cảm ơn Tiểu Doanh, cháu thật có mắt nhìn."
Tôi ngoan ngoãn đứng một bên, cho Uông Hoài một ánh mắt khen ngợi.
"Đúng rồi Tiểu Doanh, hôm trước dì nghe Nguyên Nguyên nói con đi xem mắt, thế nào rồi?" Mẹ Uông hỏi.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi, ánh mắt của Uông Hoài là rõ ràng nhất, ánh mắt đó giống như đang nói, "Anh xem em giải thích thế nào."
"Dì, người đó là con trai bạn của mẹ con, bọn con đã ngả bài với hai bên gia đình rồi, hai chúng con không hợp nhau."
"Không hợp à, dì có rất nhiều thanh niên tuấn tú, tài giỏi, con có muốn dì giới thiệu cho một người không?" Mẹ Uông nhiệt tình nói.
Tôi vội xua tay giải thích, "Dì... thật ra... con đã có bạn trai rồi."
Khi tôi thốt ra lời này, mọi người đều kinh ngạc, nhất là Uông Nguyên, nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tôi chưa kịp nói tiếp, Uông Hoài đã lên tiếng, "Là con, bạn trai của Thịnh Doanh là con."
Anh đứng lên, bước đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, nhìn tôi một cách trìu mến.
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn tôi, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn hất tay anh ra.
"Thật ra dì đã sớm biết Tiểu Hoài thích Doanh Doanh rồi." Mẹ Uông đắc ý nói.
Uông Nguyên rất tò mò, "Sao mẹ lại biết?"
"Con tưởng rằng con và Thịnh Doanh ở cùng phòng kí túc xá là duyên phận à? Sau khi con nhập học, mẹ đi dạo phố gặp phu nhân của chủ nhiệm Thẩm, bà ấy hỏi mẹ Thịnh Doanh có phải họ hàng nhà mình không. Lúc đó mẹ mới biết, anh trai con đến tìm chủ nhiệm Thẩm, nhờ ông ấy sắp xếp hai đứa ở cùng một phòng trong kí túc..."
Uông Nguyên nghe xong chợt bừng tỉnh, nhíu mày nhìn Uông Hoài, "Anh, không ngờ anh lại tâm cơ vậy đấy."
Uông Hoài xoa đầu tôi, "Không tâm cơ một chút làm sao theo đuổi được vợ!"
Tôi xấu hổ chui vào ngực anh, trên miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Thì ra đây là cảm giác được người khác nhớ thương, thật tốt.
Sau khi tốt nghiệp, Uông Hoài lập tức cầu hôn tôi, ba mẹ tôi cũng đồng ý.
Trước khi Uông Nguyên sang Anh du học, tôi và Uông Hoài tổ chức một hôn lễ long trọng, từ đó trở thành người thân thiết nhất trên pháp lý.
Vào năm Uông Nguyên và Lâm Tĩnh Hạo thành đôi, tôi và Uông Hoài cũng bước vào giai đoạn mới của cuộc đời...
Chúng tôi thăng cấp trở thành ba mẹ.
Tôi chưa từng nghĩ tới, mình có thể gặp được Uông Hoài, trở thành phong cảnh duy nhất trong mắt anh, nhận được tất cả tình yêu nồng nàn và
chân thành của anh!
hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro