Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vong Tình - Ao Tắm Hà Mã


Ta nhớ tất cả mọi người, nhưng lại quên đi hắn.

Giả vờ đấy.

Bởi vì hắn lừa ta uống nước vong tình.

Về sau, hắn quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta nhớ lại hắn.

Ta không nhớ.

Bởi vì lần này ta thật sự quên rồi.


1,
Tống Tử Mặc tìm được ân nhân cứu mạng rồi.

Lúc trước hắn xuất binh, trên đường về bị tập kích, một cô nương cứu hắn từ vách núi trở về.

Khi nghe được tin này, cả người hắn run lên, chẳng thèm nhìn đến bữa ăn mà ta vất vả làm nửa ngày.

Bất chấp tuyết rơi dày cũng không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Cô nương kia xinh đẹp động lòng người, nghe nói nàng ta đã sống một mình trên núi hơn mười năm.

Làn da cũng rất láng mịn.

Nàng ta nép vào lòng Tống Tử Mặc, chớp đôi mắt hạnh nhìn ta: "Đây là tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ thật đẹp, nào giống ta, không đủ dinh dưỡng. A Mặc, chàng phải bồi bổ cho ta thật tốt đấy."

Tống Tử Mặc cười một tiếng, lúm đồng tiền hiện lên rất đẹp, đuôi mắt ửng hồng.

"Được, nghe nàng."

2,
Cô nương kia ngây thơ hoạt bát, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kì.

Ngày thứ hai nàng đến, mèo của ta c.h.ế.t rồi.

C.h.ế.t trong tay Tống Tử Mặc.

Ta cẩn thận từng li từng tí ôm lấy thi thể A Linh, nhìn về phía cô nương kia.

"Quấy nhiễu đến cô nương rồi, vậy ta mang mèo đi."

Ta đi rất nhanh, nhưng m.á.u của mèo con vẫn nhuộm đỏ tay ta.

Đỏ thẫm cả nền tuyết.

3.
Ngày thứ ba, nàng ta ở lại phủ, thị nữ A Ninh của ta bị đánh c.h.ế.t.

Nô bộc bẩm báo với ta, nàng ấy bị phạt đánh năm mươi gậy.

Khi ta tới nơi, thân thể của nàng ấy đã không còn hơi ấm.

Tống Tử Mặc nói với ta rằng A Ninh đã tự mình phạm vào tử tội nên nàng ấy đáng c.h.ế.t.

Ta nhìn ân nhân của hắn và mỉm cười:

"Làm phiền cô nương, ta đến đưa nàng ấy về."

Ta nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể của A Ninh, thân thể lạnh
như băng của nàng ấy dựa vào ta, ta cảm thấy thì ra lòng người cũng có thể lãnh lẽo như vậy.

A Ninh của ta, nàng ấy vĩnh viễn nhắm chặt đôi mắt ấy, nàng không thể nhìn ta nữa rồi.

4.
Ngày thứ bảy, nàng ta đến phủ, Tống Tử Mặc tìm đến khuê phòng ta.

Ta lẳng lặng nhìn hắn.

Ngón tay hắn khẽ chạm vào phần bụng đang nhô lên dưới lớp y phục rộng thùng thình của ta.

"Đây là canh bồi bổ thân thể."

Hắn cầm bát canh lên đưa cho ta.

"Bồi bổ thân thể?" Ta ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt vẫn trong veo như cũ.

Ánh mắt chàng có chút lảng tránh xen lẫn chút sự rối rắm*, không dám nhìn ta.
Rối rắm: rối lằng nhằng, không rõ ràng, rành mạch, trình bày rối rắm, đầu óc rối rắm với bao ý nghĩ.

Ta đưa bát canh lên, ngửi thử mùi của bát canh, rồi bật cười thành tiếng.

Thì ra Tống Tử Mặc đã quên mọi thứ.

Hắn tựa hồ quên mất, bản thân là đồng dưỡng phu* của Vu tộc, từ nhỏ đã uống nước Vong tình của Vu tộc nhưng đáng tiếc loại người này lại không hướng về ta. Ta đưa bát lên môi nở nụ cười châm chọc nhìn vẻ thấp thỏm lo lắng của hắn

*Đồng dưỡng phu: phu quân nuôi được nhà gái nuôi từ nhỏ.

Ta mỉm cười không chút do dự uống cạn bát canh, rồi đưa bát đặt lên tay hắn.

Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ như tượng tạc của hắn, ta chớp đôi mắt: "A Dực ca, ta đã từng rất yêu huynh."

Ta đã từng nói thế.

A Dực là nhũ danh của Tống Tử Mặc khi ở Vu tộc, bây giờ hắn đã không còn xài cái tên thân mật này nữa rồi.

Chuẩn xác mà nói, cả hai người chúng ta đều cùng họ Vu.

Vu tộc là danh gia vọng tộc, gia tộc luôn đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ hoàng thất từ thuở xa xưa.

Ta là công chúa trân quý của Vu tộc, còn hắn là hôn phu đính ước với ta.

Đại trưởng lão nói rằng hai người chúng ta bị số phận ràng buộc từ thuở lọt lòng.

Vì vậy, khi Tống Tử Mặc mới mười lăm tuổi quyết định thoát ly Vu tộc, ta kiên quyết đi theo hắn rời đi Vụ tộc.

Tống Tử Mặc khi đó có chút bối rối, ngây thơ như một đứa trẻ, nắm chặt lấy tay ta.

Ta chớp chớp mắt, kiềm nén bản thân không rơi lệ, quay đầu giả thành bộ dáng của người đã uống nước vong tình, tay ta đỡ lấy trán, thể hiện sự thống khổ.

Âm thanh của sự thống khổ vang lên, tiếp đó là một sự im lặng ngột ngạt.

"Ngươi là ai?" Ta hỏi hắn.

Hắn cảnh giác nhìn ta, kinh ngạc bởi vì ta nhìn hắn như nhìn một người xa lạ.

Có lẽ vì diễn xuất của ta rất đạt, Tống Tử Mặc sững người tại chỗ một thời gian dài, hai mắt đỏ lên, đến khi nhang gỗ đàn sắp cháy hết, hắn siết chặt tay, nghiến răng, nhìn ta.

"Ta, ta là ca ca muội."

Giọng hắn trở nên trầm và khàn đi, ta nở nụ cười, trong mắt ta hiện ra nụ cười rạng rỡ hơn bầu trời ngàn sao, chói sáng đến mức như muốn thiêu đốt người đối diện.

Ca ca? Hắn là ca ca của ta, kia chúng ta liền không thể kết hôn.

Vì vậy, hắn và nàng ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành phu thê?

Ta đưa tay sờ bụng, hài tử trong bụng hình như tâm tình có chút không yên, đạp mạnh vào bụng ta.

"Ca ca sao? Thật tốt, huynh chính là ca ca của muội rồi."

Ta vui vẻ nói.

Sự lạnh buốt nơi đầu ngón tay khiến cơ thể của ta đông cứng lại. Ha, điều đó tuyệt thật. Hắn ta là ca ca ta và cũng là phụ thân của hài tử trong bụng ta.

5.
Tống Tử Mặc tự nhận hắn là ca ca ta.

Vì vậy, ngày hôm sau, hắn thay đổi tất cả thị nữ là người của ta trong phủ, ngoại trừ A Lạc người bị cảnh cáo và bắt buộc làm theo ý của hắn, phải xưng hô ta là tiểu thư.

Ta giả vờ như không biết gì và giữ bình tĩnh, ghi thêm vài dòng vào sách cổ của Vu tộc, làm cho nó trở nên cổ xưa rồi như vô tình đưa nó đến cho hắn.

Nhìn thấy sách cổ, vẻ mặt hắn ngay lập tức thay đổi, sách cổ nói sau khi uống thuốc vong tình, tình duyên bị chặt đứt và tính khí cũng thay đổi một cách đột ngột nhẹ thì tự hại mình, nặng thì đi hại người.

Sau khi đọc xong, bước chân hắn hấp tấp vội vàng chạy tới viện của ta khiến lũ quạ giật mình bay đi.

6.

Trong Vô Thanh Các, ta nở nụ cười, mân mê tách trà, ngắm những lá trà hòa tan với nước trong, nhìn những lá trà cô đơn trôi nổi như bèo không rễ.

Ta lạnh lùng hướng mắt về phía ả đàn bà quyến rũ được đám người hầu xum xuê.

Vàng đeo khắp cơ thể, nó tượng trưng cho sự thịnh vượng.

Nàng ta mang vẻ ngoài lộng lẫy đúng chuẩn một tiểu thư đài các.

Ta để ý thấy dưới lớp áo choàng đen của nàng ta chính là một bộ y phục gấm dày có hoạ tiết thuê đỏ, nhìn như phượng hoàng lửa rực cháy trong đêm, càng làm nổi bật áo choàng đen sậm của nàng ta.

Cổ áo thêu hình phượng hoàng cất cánh bay lên, như muốn thoát áo mà ra, bay vút lên cửu trùng thiên.

Ta nhìn chằm chằm bộ quần áo của nàng ta, tim ta bỗng cảm thấy một tia đau đớn lạnh buốt.

Đó là mẫu quần áo do tự tay ta vẽ, Tống Tử Mặc trước khi lên đường đi viễn chinh, đã gửi đến Cẩm Tú Các nhờ tú nương có tay nghề lâu năm nhất thêu nó ngày đêm và nói khi hắn trở về trước ngày sinh thần của ta sẽ tặng nó cho ta như quà sinh thần.

"Ngươi xem, nhìn nó có quen không?"

Người đàn bà giở thối cướp phu quân của người, giờ lại muốn thị uy kiêu ngạo trước mặt ta- người hiện tại chỉ là muội muội của Tống Tử Mặc, nàng ta giơ ngón tay mảnh khảnh mang nét dịu dàng nhưng trong mắt lại tràn ngập kiêu ngạo.

Đầu ngón tay chạm vào bộ y phục một cách nhẹ nhàng tỉ mỉ, như thể nó là một báu vật.

"Đáng tiếc, thứ này không còn thuộc về ngươi nữa." Nàng ta vờ như phạm tội nhưng lại như con công xoè đuôi, kiêu ngạo mê người.

Nàng ta nói xong, đáy mắt nàng ta xẹt qua tia cười lạnh, tùy tiện vẩy tay một cái, chiếc bình trên bàn liền rơi xuống vỡ tan tành.

Hoa rơi vương vãi ra đất, một điềm báo tốt.

Bình hoa nát tan tành trên mặt đất là bình kết tâm Tống Tử Mặc đã mang về nửa năm trước.

Khi đó để làm ta vui vẻ, hắn sai người tìm nó từ Giang Nam, đưa cho ta và nói rằng hai bình kết tâm. Một cái hắn giữ, cái còn lại ta giữ.

Như thể nó là ta và hắn.

Nhưng vào lúc này, mảnh sứ vương vãi cùng với cành hoa mận nay đã lạnh, cùng nhau rơi rải trên nền đất.

Như ta và hắn vậy.

"A, muội lỡ tay, Vu tỷ sẽ không để ý chứ. Dù gì hôm qua viện của muội bị ngập, A Mặc đã giao quyền quản lý phủ tướng quân cho muội."

Giọng nàng ta nhẹ nhàng thốt lên.

"Chỗ của ta không chào đón muội." Ta rõ ràng thấy nàng ta xua tay, đám người hầu phía sau liền như nhận được chỉ thị, từng người một đều nhe răng lộ ra nanh vuốt, "vô tình" làm rơi bình kết tâm, cũng "vô ý" đá ghế của ta.

Thi thư cổ rơi xuống, vô số bụi bặm rơi ra.

Tách trà rơi xuống vỡ nát thành từng mảnh.

Các thị nữ của tướng quân phủ sợ hãi rụt người lại thu nhỏ cảm giác tồn tại.

Ta đứng lên, tà y phục hơi mỏng đang đung đưa theo nhịp, ta hạ thấp người xuống, cầm lấy mảnh xứ vỡ, mân mê mảnh sứ lạnh buốt xương này.

Lỡ tay?

Ta ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, bóng người lướt qua, mảnh sứ vỡ bị ta ném đi nhanh như một tia chớp.

Nó xẹt qua cổ nàng ta để lại một vệt máu đỏ tươi.

Làn da tuyết trắng của nàng ta xuất hiện vệt đỏ như cảnh tượng mèo cưng của ta khi bị g.i.ế.t ch.ế.t.

Những vết máu đang rỉ ra như màu đỏ của lá phong khi vào thu.

"A Lăng, muội đang làm gì vậy?" Thanh niên mặc áo bào màu lam đậm, mái tóc đen buộc gọn gàng như trong ký ức của ta, nay hắn lại vội vàng cho che chắn mỹ nhân kia, sắc mặt tái nhợt nhìn ta.

Nhìn ta như thể không tin được, ta lại có thể ra tay đả thương người.

Vốn dĩ ta đã từng là một tiểu thư hiền lành, thiện lương.

Ta gần như hoàn toàn rơi vào lưới tình của Tống Tử Mặc và chiều theo ý hắn.

Ta cố kìm nén sự mỉa mai nơi đáy mắt, ta chính là muốn thay đổi tính khí của bản thân, trở nên ngang ngược trước mặt hắn.

Ta cau mày vờ như bừng tỉnh sau một giấc mộng, mảnh sứ vỡ tuột khỏi tay rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

"Huynh trưởng? Muội .. muội đây là sao vậy?"

Diễn xuất xuất thần nhập hoá, cực kì hoàn hảo.

Nàng ta lao vào trong vòng tay của hắn khóc nức nở, mặc cho nàng ta đang khóc hoa lê đái vũ* thể hiện sự đáng thương lẫn uất ức thì Tống Tử Mặc vẫn im lặng, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt nhìn chằm chằm về phía ta.
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Không biết hắn nhìn ra gì từ mắt ta, chỉ thấy sách cổ trong tay hắn bị nhàu nát, hắn liếc mắt qua thị nữ: "A Lạc, tại sao ngươi không dìu tiểu thư nghỉ ngơi? Dám tắc trách sao?"

Ngoài viện, một đợt tuyết lại rơi nhưng không hiểu sao lòng ta trùng xuống.

Những bông tuyết lần lượt rơi vãi khắp sân.

Ta nghe thấy ân nhân của hắn giận dữ gạt tay hắn ra, và gọi tên ta một cách hung dữ nhưng vẫn giữ nụ cười mỉa mai khinh bỉ trên khóe môi.

Truyền thống gia tộc Vu bọn ta là mặc kệ kẻ kia có bao nhiêu tội ác cũng phải cứu, thế nhưng Tống Tử Mặc lại đích thân đưa nước vong tình cho ta uống.

Hậu di chứng sao?

Đây mới chỉ là khởi đầu.

7.

Sau đó, Tống Tử Mặc dẫn ân nhân của hắn về viện và hắn lại một lần nữa, quay lưng về phía ta.

Ta nghe thị nữ bẩm báo rằng vị mỹ nhân đó đã đập phá đồ đạc trong phòng.

Cuối cùng hắn đành đồng ý tặng nàng ta phủ tân hôn của ta để dỗ dành, thì nàng ta mới bỏ qua.

A Lạc vừa cẩn trọng chú ý xung quanh, vừa ghé sát vào tai ta bẩm báo.

Ta từng yêu Tống Tử Măc một cách chân thành và thuần khiết, ta từng muốn nói cho cả kinh thành biết rằng, tình yêu của Tống Tử Mặc chỉ dành duy nhất cho mỗi mình ta.

Thấy ta không dao động, A Lạc sững sờ, sau đó nàng ấy lại tự cốc đầu mình, hẵn là nhớ ra ta hiện tại đã không còn nhớ gì.

Ta thờ ơ đặt tách trà xuống, nghiêng đầu nhìn thấy y phục Cẩm Tú Phường đưa tới, tìm kiếm kim thêu trên bàn, ta cầm lên tự đâm vào mấy đầu ngón tay.

8

Trong rừng trúc, Tống Tử Mặc đang chơi cờ cùng một mỹ nhân.

Nàng ta mặc một bộ đồ màu xanh đậm, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, trông nàng ta có vẻ dịu dàng hơn.

Thế nhưng dưới chân nàng ta lại có một con chó săn cao hơn nửa người, nghe nói nó đã từng cùng nàng ta vào rừng để cứu Tống Tử Mặc, nàng ta rất thích nó. Và A Linh của ta, chỉ vì lỡ quát nó vì sợ hãi mà liền bị đánh chết.

Nàng ta phát hiện sự xuất hiện của ta và A Lạc, khuôn mặt tươi như hoa bỗng chốc đông cứng và tối sầm lại, ngón tay vô thức sờ lên vết sẹo trên cổ.

Con chó dường như phát giác tâm tình của chủ tử, hướng ta sủa điên cuồng.
( phát giác: phát hiện và giác ngộ)

" Tỷ tỷ đừng để ý, chó của muội hiểu tính người, nhưng lại không thích người lạ." m thanh của nàng ta lanh lảnh thốt lên.

Ta trốn sau lưng Tống Tử Mặc run rẩy như hài tử phạm lỗi.

"Ca ca, hôm trước lỡ tay làm Sở tỷ tỷ bị thương là lỗi của muội muội, hôm nay muội đến đây để chuộc lỗi. Hơn nữa mấy ngày nữa là đến ngày sinh thần của huynh, muội tự tay may một bộ y phục cho huynh và Sở tiểu thư"

Ta "Vô tình" để lộ ra vết thương trên tay, thu hút ánh nhìn của Tống Tử Mặc.

Trong mắt Tống Tử Mặc hiện lên tia đau khổ, hắn ngây ngốc nhìn ta, theo thói quen vươn tay muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta bị khéo léo tránh đi.

Sở Tú phát hỏa rồi, giận dữ đập quân cờ đang cầm trên tay xuống bàn cờ, nhưng khi nàng ta chú ý đến y phục ta mang đến, thì lập tức trở nên ngạc nhiên.

Đó là bộ y phục màu đỏ tươi mà nàng ta yêu thích nhất.



Ân nhân của Tống Tử Mặc quả nhiên là nữ nhân nhỏ nhen hẹp hòi.

A Lạc bực dọc ngồi phịch xuống ghế không nhịn được mà lảm nhảm.

"Rõ ràng là tiểu thư đã đi xin lỗi, cũng tặng bộ y phục quý giá như vậy. Thế mà tiệc sinh thần tổ chức ở tiền sảnh lại phái người canh giữ viện chúng ta, không cho phép chúng ta dự tiệc. Tiểu thư, rõ ràng là ..... Rõ ràng là người đoán đúng rồi."

Nàng ấy bỗng dưng hạ thấp giọng, rụt người lại như thể phạm tội tày đình.

Ta vờ không hiểu, vẫn chăm chú lấy kéo tỉa những cành hoa mận để nó trở nên đẹp mắt.

Khi tỉa đến nhánh thứ mười, ta thấy thị nữ hớt hải chạy vào bẩm báo.

"Tiểu thư" Nàng ta nhỏ bé, thận trọng quan sát xung quanh rồi hướng mắt về phía ta.

"Nô tỳ vừa từ tiền sảnh qua đây, tiền sảnh phát sinh chuyện không hay, không biết vì sao chó săn cưng của Sở tiểu thư trở nên điên cuồng rồi tấn công các quý nhân được mời tới tiệc sinh thần, nên đã bị tướng quân một kiếm giết chết."

Tiếng gió lạnh rít qua cánh cửa mở hé.

A Lạc không thể tin vào chuyện mới nghe được tiến lên nắm lấy tay nàng thị nữ kia mắt đỏ bừng.

"Con súc sinh đó chết thật rồi sao?" Nàng ấy thấp giọng xác nhận lại.

Thị nữ gật đầu lia lại.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt A Lạc, nàng ấy chắp hai tay lại: "A Linh tỷ tỷ, cuối cùng ... cuối cùng ông trời đã báo thù rửa hận cho tỷ rồi"

Ta nhìn tảng băng ngoài cửa sổ, nhếch môi.

Khi còn trẻ, ta đã may mắn du ngoạn qua một nơi ở Tây Quốc nơi được gọi là quốc gia của mỹ nhân.

Những mỹ nhân nơi đó thật quyến rũ.

Ta nhớ rằng một mỹ nhân ở Tây quốc từng nói với ta cách trả thù tàn nhẫn nhất trên đời này là trả lại từng thứ mà kẻ đó đã làm với ngươi bằng cách tương tự như vậy.

10.

Con chó săn mất mạng, Sở Tú như mất đi nửa cái mạng.

Nàng ta nhốt mình ở trong viện ba ngày không ăn không uống, đến ngày thứ tư lại đột nhiên xông vào viện ta

"Vu Lăng, là ngươi, chính là ngươi, ngươi là người hại chết Điểu Điểu (鹫) của ta "

Bộ y phục lộng lẫy mà ta tặng nàng ta, bị nàng ta điên cuồng ném vô thân thể của ta.

Ta thờ ơ nghe lời cáo buộc vô căn cứ của nàng ta.

Thật vô lễ.

Điều đó là hiển nhiên bởi nàng ta là dã nha đầu vì vậy cư xử thật thô lỗ thì rất bình thường.
*dã nha đầu: nha đầu sinh ra trên rừng núi

Ha. Lúc A Linh và A Ninh của ta mất, ta cũng đã không giữ được bình tĩnh như vậy.

Lúc đó ta vừa chạm đầu ngón tay vào thi thể của thị nữ và con mèo cưng của ta thì từng vệt máu nhỏ xuống.
*phần này chị ko ghi họ vì một cái là người 1 cái là con vật. Không nên gộp lại.

"Là ngươi, ngươi làm thế để báo thù ta giết mèo cưng của ngươi phải không? Vu Lăng, ngươi thật tàn nhẫn."

Ta liếc nhìn tảng băng đọng trên mái hiên, hồi tưởng về A Ninh thị nữ ham ăn của ta.

Nàng ấy luôn lén lút dẫn ta vào nhà bếp để ăn vụng khi ta đói.

Cô nương ấy không ngừng đưa thức ăn vô miệng, nhưng chưa kịp nhau hết thì nàng lại bỏ vô thêm, hai má nàng ấy như con sóc con vậy.

Thế nhưng nàng ấy lại chết khi mới chỉ 14, và không thể giữ lời hứa bên cạnh ta mười năm.

Nàng ta nghĩ rằng con chó của nàng ta nuôi, nó đáng quý hơn sinh mạng của con người sao.

Nữ nhân lúc này không giả vờ yếu đuối như thường ngày mà nàng ta giơ nanh vuốt như chuẩn bị xé xác ta ra thành từng mảnh.

Ta giả vờ vô tội lùi lại vài bước và liếc nhìn bóng người mang y phục màu xanh lam hớt hải chạy lại từ nơi xa.

Ta loạng choạng chạy đến ngã vào lòng hắn ta.

"Không phải muội, không phải muội làm."

Ta ủy khuất nép vào lòng Tống Tử Mặc như cái cách mà nàng ta bước vào phủ tướng quân lần đầu tiên vậy.

"Ca ca, con mèo nào, báo thù cái gì, muội nghe không hiểu, muội thật sự không hiểu Sở tiểu thư đang nói cái gì"

Tống Tử Mặc nhìn thật lạnh lùng nhưng không kém phần soái khí, mang trên mình áo choàng xanh lam.

Đôi lông mày xinh đẹp của hắn khẽ nhíu lại, sắc mặt trở nên tối sầm, hắn bảo vệ ta ở phía sau: "Sở Tú, đừng vô cớ gây sự, nàng nên nhớ rằng A Lăng đã mất trí nhớ, và muội ấy không thế hại sủng vật của nàng chỉ vì mèo cưng không có trong trí nhớ của muội ấy được."

Nam nhân lạnh lùng nói,

"Rõ ràng là nàng nuông chiều nó quá mức khiến cho sủng vật của nàng không biết trời cao đất dày mà xâm phạm đến khách quý. Con súc sinh đó đáng chết."

Từng đợt gió lạnh thổi qua mang theo vài bông tuyết còn sót lại trên cành cây và trên ngói hiên bay đi.

Ta đứng sau lưng Tống Tử Mặc, nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang đỏ mặt vì tức giận.

Nếu phạm vào tội đó, ngươi có đáng chết hay không?

Ta nhại lại những từ ta từng nói.

Hóa ra câu nói này không thống khổ đến như vậy.

Phụ thuộc vào người ta nói tới.

"Muội biết mà! Ca ca, muội là muội muội của huynh"

| Vong Tình |
Note: Ther sẽ cố hoàn bộ 8 trong tuần này, bộ số 9 dự kiến sẽ hoàn vào tuần sau. Bộ mười dài quá nên có thể Ther sẽ edit song song với bộ 8 bộ 9 để đảm bảo deadline của Hal giao nhưng có thể trễ hơn

13.

Vào ban đêm, A Lạc bưng nước rửa mặt đi vào.

Nàng ấy nhỏ giọng báo rằng tướng quân hôm nay rất kỳ quái, hắn phát hỏa sai người hầu lục tung tất cả sổ ghi chép trong viện tử của ta.

Hắn ta thậm chí còn lớn tiếng cãi nhau với Sở tiểu thư trong phòng.

Thật hiếm khi thấy Sở Tú bị cấm túc.

Ta cười nhẹ không ý kiến chỉ lau mặt sau đó sai A Lạc bưng thau ra ngoài.

Sau canh ba, cánh cửa sổ động đậy mở ra, một bóng người y phục tím nhảy vụt vào phòng.

Ta đang đùa nghịch bấc nến bằng kéo cắt sáp.

Nam nhân sải bước lại gần giường ta.

"Lần này để chạy tới kịp thời cứu Vu tiểu thư đây, ta đã phóng hết mã lực mà chạy tới, trên đường phải thay tới hai con ngựa, cả hai con ngựa đó cũng đã chết vì kiệt sức."

Hắn thản nhiên ngồi lên chiếc ghế làm bằng gỗ lê của ta.

"Thật sao?"Ta nhàn nhạt quan sát người nam nhân đó.

Sở Tú muốn giết ta, ta rõ điều này hơn bất kỳ ai.

Dù sao người đã thúc đẩy cho nàng ta động sát ý với ta, là chính bản thân ta mà.

Bùi Thế An và ta cũng đã quen nhau từ lâu.

Thời điểm đó hắn là ân nhân của ta và giúp ta hồi phục thân thể.

Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn hoa mận trong phòng cau mày.

"Nàng ta đã động sát ý với tiểu thư thậm chí thuê sát thủ, tiểu thư rõ ràng đủ khả năng thủ tiêu nàng ta một cách dễ dàng nhưng, tại sao không muốn ra tay?" Hắn nghi hoặc.

Ta cắt một đoạn bấc nến nhìn hắn: "Vẫn còn sớm!"

"Bùi Thế An, sau ngày hôm nay, chúng ta không ai nợ ai."

Ta lại gần ngồi xuống chiếc gỗ lê cạnh đó và bưng tới chậu hoa thân leo.

Khói nhang đàn hương hòa cùng đèn sáp đang thắp sáng.

Nhìn người nam nhân đang run lẩy bẩy "Bùi tướng quân, giờ hối hận đã muộn rồi"

Người nam nhân cau mày, lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng dậy.

"Bắt đầu đi!"

"Người tại sao lại cố chấp đến thế? Suy cho cùng thì Thịnh Chỉ Nguyệt cũng đã t.ử trận rồi!"

"Tiểu thư thì sao? Liệu ta bắt tiểu thư từ bỏ Tống Tử Mặc, tiểu thư có nguyện ý không?"

Nam nhân nhìn thẳng vào mắt ta lên tiếng.

Ta chết lặng nhìn Mãn Châu Hoa được đặt trên bàn, nhắm mắt lại sau đó dùng dao găm cắt vào lòng bàn tay.

Máu nhỏ giọt đọng trên cành lá, nhành hoa nhanh chóng thay đổi hình dạng.

Máu nhuộm đỏ cành lá xanh mơn mởn, hoa Mãn Châu đung đưa sung sướng hứng lấy từng giọt máu.

Khi ta đọc câu thần chú, ngón trỏ bên phải đã vấy máu của ta chạm vào lông mày của người nam nhân đối diện.

Một phép ngự hồn, phép thuật đảo ngược thời gian.

Cùng với hắn ta, ta quay lại ký ức cuối cùng của Thịnh Chỉ Nguyệt

Trong cơn gió lạnh buốt, ta cùng Bùi Thế An đứng trên Yên Môn quan.

Đập vào mắt là thân ảnh một nữ nhân mang áo giáp đỏ mạnh mẽ oai hùng đang ngồi trên lưng ngựa, trước mặt nàng là một đại quân có quân số gấp chục lần đội quân của nàng, sau lưng nàng là quân đội của triều đình.

Nàng giơ trường kiếm lên hô to: "Thịnh gia thề bảo vệ đất nước tới hơi thở cuối cùng"

Lá cờ sau lưng nàng ấy bay phần phật trong gió.

Ánh mắt của nàng kiên định hướng về phía trước, tạo nên một cảnh tưởng đầy hào hùng nhưng cũng thật bi ai.

Đây là lần đầu tiên ta gặp Thịnh Chỉ Nguyệt, dù ta đã nhìn thấy nàng một lần, nhưng đáng tiếc lúc đó nàng ấy đã nhắm mắt nằm trong quan tài.

Ta đã nghe rất nhiều giai thoại về nàng, một vị nữ tướng quân máu lạnh, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ phong hoa tuyết nguyệt đến nhường này, vẻ đẹp của nàng áp đảo mọi nữ nhân cả kinh thành thậm chí trên cả đất nước này.

Hoàng thượng trọng văn lẫn võ.

Thế nhưng Thịnh gia một võ tộc phục vụ cho triều đình đã không còn nam nhân quay lại sau khi ra trận.

Vì vậy, cô nương nghiêng nước nghiêng thành ấy vì bảo vệ tổ quốc của phụ thân và huynh trưởng đã cởi bỏ bộ y phục nữ nhân và thay áo giáp. Trở thành một nữ ma đầu giết người không chớp mắt trong thoại bản.

Cuộc bảo vệ này kéo dài đến ba năm.

Đôi mắt Bùi Thế An mơ hồ, ta biết hắn đang kích động đến mức nào, nhưng ta và hắn đều không được phép cử động.

Ngự hồn chỉ có cho phép xem lại như một người ngoài cuộc và không được phép can thiệp vào.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng nữ nhân xinh đẹp, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Tiếng vũ khí va chạm nhau vang lên khắp nơi, đây là lần đầu tiên ta thấy chiến trường thực sự.

Ta thấy mũi tên lông vũ vụt qua, xuyên qua lớp áo giáp của Thịnh Chỉ Nguyệt và đâm vào trái tim của nàng ấy.

"A Nguyệt"

Đôi mắt Bùi Thế An đỏ hoe, hét lên mang theo chút khàn khàn của người đang khóc.

Nữ nhân ấy quay đầu liếc nhìn thành trì của mình.

Trường kiếm trong tay cắm xuống mặt đất, thân thể bị tiễn xuyên thẳng vào tim.

"Thịnh gia thề bảo vệ tổ quốc đến hơi thở cuối cùng." Nữ tử cố chấp cắn răng hét lên với giọng thều thào.

Nàng nhìn quân địch, nhìn sang cảnh tượng núi sông hùng vĩ lại nhìn cuộc chiến không hồi kết ở dưới thều thào: "Xin lỗi Thế An, Ta không thể cùng chàng uống rượu hoa đào nữa rồi."

Ta lại nghe cô ấy tiếp lời: " Phụ thân, ca ca, A Nguyệt đến với mọi người đây, thật xin lỗi, lần này muội thật sự không bảo vệ được rồi ca —"

Giọng nói nữ tử khàn đi, ta chỉ nhớ câu nói cuối của nàng: "Khi nào thì đất nước sẽ bình yên —"

14.

"Không một ai bước ra khỏi ngự hồn mà có thể mỉm cười"

Ta ngắt nhánh nhang cháy rực, khóe môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Ngự hồn là phép thuật thiêng liêng của Vu tộc ta, mỗi người chỉ có thể thi triển ba lần.

Nhưng qua hàng trăm năm, không một ai trong tại thời điểm đó có thể bình tĩnh đối diện với nó.

Đôi mắt của Bùi Thế An đỏ hoe, nắm đấm của hắn đã buông lỏng sau một thời gian dài siết chặt.

"A Lăng, tiểu thư có nghe thấy không? Trong lòng nàng ấy có ta."

"Thì sao?" Ta cười khổ, lấy Kim Trang dược rắc lên vết thương lòng bàn tay.

Thiếu niên phong lưu của gia đình hoàng gia đem lòng yêu một nữ tướng quân nhưng trong lòng nàng chỉ có gia đình, đất nước và thái bình thịnh thế.

Câu chuyện này chưa bắt đầu đã định sẵn một kết thúc đầy bi kịch.

Trong khoảnh khắc, ta dường như nhớ về một người cũng đã từng nói điều đó với ta, người đó nói rằng đó là một bi kịch ngay từ lúc khởi đầu.

Thế nhưng ta cũng như Bùi Thế An, cố chấp đến điên cuồng.

Ta không tin vào việc người từng yêu ta sâu đậm lại đem lòng trao cho người khác.

Ta vẫn cố chấp hèn mọn tiến tới như thuở ban đầu.

"Không ai có thể bước ra khỏi ngự hồn mà vẫn có thể mỉm cười."

Ta lẩm bẩm và cười mỉa mai

Lần thứ hai.

| Vong Tình |

15.

Một trận tuyết rơi nữa lại đến, bông tuyết phấp phới bay tán loạn như bộ dáng lần đầu tiên ra chiến trường của Tống Tử Mặc.

Lúc đó là trận tuyết đầu mùa, những bông tuyết rơi xuống tóc hai ta khiến chúng bạc phơ.

Chàng nói với ta rằng trận chiến này có lẽ kéo dài lâu nhất là hai tháng, và sau đó chắc chắn chàng sẽ có mặt trong ngày sinh thần của ta.

Ta lén thủ thỉ vào tai chàng rằng ta và chàng thực sự đã có hài tử.

Chàng ngây người một lát sau đó phấn kích đến mức nhảy cẫng lên.

Nói rằng tiếng gió quá lớn chàng nghe không rõ, chàng muốn pta lặp lại lần nữa, ta giả vờ tức giận phớt lờ chành và nói khi nào chàng quay về sẽ báo tin vui.

Chàng dùng ngón tay cưng chiều véo má của ta, và hôn lên trán ta một cách ngạo nghễ.

Chàng nói rằng sẽ đợi ta.

Và cũng nói với ta rằng hãy đợi chàng.

" Ca ca, huynh có thể chơi đàn không?"

Khi ấy ta đang gảy đàn nhỏ giọng hỏi nam nhân đối diện.

Tống Tử Mặc sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại dùng tay vuốt ve cổ tay.

"Ta không biết."

"Dạ?"

Ta nở một nụ cười tinh nghịch, gảy bài "Phượng Hoàng ca", nói về hành trình Phượng hoàng trở về cố hương sau khi chu du tìm kiếm nửa còn lại của nó.

Đánh xong ta cùng hắn chơi cờ sau đó ngước lên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen thẳm của hắn.

"Ca ca, huynh đã nghe giai thoại khôi hài hiện nay ở kinh thành chưa? Một nữ tử vì cứu một người dưng lại tự tay kết liễu người mình yêu nhất."

Giọng ta nhẹ nhàng thốt lên không mang ý nguy hiểm.

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt đi, thân thể khẽ run rẩy, quân cờ đang cầm bị thả rơi xuống.

Ta bật cười.

"Ca ca, huynh vậy là nhận thua rồi."

16.

Nền đá lạnh buốt, ta khẽ rùng mình khi bị đặt xuống, một cảm giác lạnh thấu tim bao bọc cơ thể ta.

Ta nhắm mắt lại bên tai thoang thoảng tiếng nữ tử đang đọc thuật chú.

Tống Tử Mặc đang nằm nghiêng và nhắm mắt lại.

Ta biết mục đích của cấm thuật này là để cắt đứt mối duyên phận của ta với hắn.

Bởi vì hắn rất nhanh sẽ ch.ế.t.

Hắn không muốn gây phiền phức cho ta.

Nữ nhân lấy dao cắt vào lòng bàn tay, vết thương khiến máu nhỏ xuống nhuộm đỏ cành và lá Linh thảo của Linh tộc

Nàng ta thi triển thuật nguyền rủa.

Nhành và lá linh thảo không ngừng sinh trưởng mạnh mẽ.

Nó thâm nhập vào tinh hải (thế giới tinh thần) và không ngừng phát triển điên cuồng.

Ta và Tống Tử Mặc dù đều nằm trên nền đất thế nhưng lại có cảm giác càng ngày càng bị đẩy xa nhau.

Một lúc sau, nữ nhân ấy hoảng hốt hét lên và ngã xuống nền đất với con mắt nghi hoặc.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thổ huyết.

Nàng ta bị phản phệ.

Ta cười mỉa mai mở mắt ra, từ từ ngồi dậy.

Ta chờ đợi giây phút này cả tháng trời.

Thời điểm ta giăng bẫy cho Tống Tử Mặc đã chín muồi.

Giăng bẫy để hắn và Sở Tú phá vỡ duyên phận của ta và hắn.

Nhưng ta vẫn chưa nói với hắn rằng ta đã có hài tử.

Thuật nguyền rủa của Linh tộc có điểm yếu là cấm sử dụng lên hài tử vẫn đang thành hình, nếu không nó sẽ phản phệ lên người thi triển ấy.

"Ngươi —"Nữ nhân kinh nghi* nhìn ta
*kinh sợ cùng với nghi hoặc

"Ngươi vẫn bình an vô sự à?" Ta bĩu môi.

Tống Tử Mặc đại khái vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngoan ngoan cầu mong cấm thuật thành công để "cứu mạng" ta.

Nhưng đáng tiếc thay, nữ tử này muốn chính là mạng của ta.

Xui cho nàng ta rằng ta có đạo hạnh thâm sâu.

Nàng ta không mạnh bằng ta.

Nữ nhân chợt nhận ra, sắc mặt tái mét, sợ hãi bò lùi lại phía sau, lại lùi vào ngõ cụt.

Một người bị thương, một người bất động, ta đứng dậy cười mỉa, đúng vậy, lúc này nàng ta nên hoảng sợ.

Người thi triển thuật nguyền rủa không thể bị gián đoạn khi thực hiện lời nguyền.

Nếu không sẽ người thi triển phản phệ mà ch.ế.t.

Giờ phút này, trái tim và linh hồn nàng ta, hai thứ đều gắn chặt vào cành lá của linh thảo, nàng ta yếu đuối như một súc sinh nhỏ bé, tùy thời đều có thể xé nát.

Ta bước về phía Thánh linh thảo, cành lá đã ngừng sinh trưởng.

Không còn phát triển mạnh mẽ như lúc ban đầu.

Ta cười lạnh, duỗi ngón tay trắng ngần tới, mặt không biến sắc bứt mạnh một chiếc lá.

Giống như cách chúng đã hành hạ A Dực đến chết bằng nguyền rủa.

Ta vứt chiếc lá vào không trung, thân hình nữ nhân kia run rẩy, thổ huyết một lần nữa.

Đôi mắt ta trở nên phấn khích và xé chiếc lá thứ hai.

"Vu Lăng bọn ta đang giúp tỷ-"

Khóe môi của nữ nhân càng ngày càng ra nhiều máu hơn, nàng ta chống tay đỡ người dậy thều thào nói.

Giúp ta? Ta bật cười.

Đương nhiên là giúp ta rồi.

"Ý ngươi là, giúp bằng cách tương tự như khi các ngươi tra tấn người ta yêu?" Ta chơi đùa cuốn những chiếc lá xanh trên đầu ngón tay mình.

"Làm thế nào ngươi biết?" Nữ tử thất kinh.

Không chút do dự, chiếc lá thứ ba lại rơi xuống đất, từ khóe môi nàng ta chảy ra vài giọt máu thẫm.

Hai mắt ta trở nên đỏ hoe, sương mù dần che phủ tầm nhìn.

Sao ta biết được ư?

Đương nhiên, ta đã nhìn thấy nó tận mắt ta.

Nam nhân của ta nhắc ta phải đợi ngày chàng quay về để tặng quà sinh nhật cho ta.

Ta còn nói rằng sẽ thông báo tin vui khi chàng quay về.

Nhưng ta không thể ngờ tới rằng, khi đang ra trận chàng bị phản bội và rơi vào tay địch, chàng trai của ta cứ thế mà bị chúng hại chết.

Thi thể nằm nơi đất khách quê người.

Trong ngự hồn, chính mắt ta bất lực chứng kiến chàng bị Sở Tú dùng dao đâm vào ngực chàng.

Ta nhìn nàng ta sai người xẻ từng khúc thịt trên người chàng để nịnh nọt lấy lòng cho Tề quốc.

Ta tận mắt chứng kiến chàng hét tên ta một cách tuyệt vọng trong hơi thở thoi thóp cuối cùng.

Chàng đưa tay về phía xa xăm, lệ từ khóe mắt rơi xuống.

Chàng nói, "A Lăng, ta xin lỗi —"

"A Lăng." Tống Tử Mắc cuối cùng cũng đã tỉnh.

Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt bị sự kinh sợ chiếm lấy.

Ta dùng tay nhẹ nhàng xé chiếc lá thứ tư.

"A Dực ca , à không, ta nên gọi ngươi là hài tử bị bỏ rơi, Vu Kỳ, đê đệ sinh đôi của của A Dực"

Lời nói của như sét đánh ngang tai khiến cho đôi mắt của hắn dần mất đi tiêu cự.

"Công chúa biết từ khi nào?"

Ta mỉm cười nói: "Khi ngươi gọi ta là công chúa vào ngày đầu tiên hồi phủ."

| Vong Tình |

17.

Lá thứ năm của linh thảo rơi xuống chân ta.

Ta làm nàng ta trải nghiệm cảm giác như lúc A Dực của ta phải chịu, lá linh thảo gắn kết trái tim- thân thể- linh hồn của nàng ta, mỗi một phút giây ta đều muốn nàng ta phải trả giá.

Ta lấy con dao găm đã chuẩn bị trước từ trong hài (giày) của ta, đâm "nhẹ nhàng" vào ngực của nàng ta, như cái cách mà nàng ta đã đâm vào Tống Tử Mặc của ta.

Sử dụng chính cách của ngươi trả lại cho ngươi.

Nữ nhân trừng to mắt, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi, bất lực như A Dực đã từng phải chịu.

Ta giữ tư thế trong thời gian dài sau đó nhắm nghiền mắt rút ra.

"Giờ đến lượt ngươi"

Ta quay lại nhìn vào người có khuôn mặt giống hệt Tống Tử Mặc.

"Vì sao?" Ta lạnh lùng thốt lên

Ta thực sự muốn biết lý do tại sao hắn lại lấy oán báo ân khi ta đã từng cứu mạng hắn.

"Vì thần cũng yêu ngài"

Sắc mặt nam nhân tái nhợt, miệng trở nên khô khốc, khổ sở nặn ra một nụ cười.

"Nực cười làm sao. Công chúa, thần từng là một đứa trẻ bị bỏ rơi nhưng nhờ có người. Hơn nữa rõ ràng là ta yêu người hơn ca ca ta"

Ánh mắt của hắn lướt quá Sở Tú, lại quay lại nhìn ta ánh mắt trở nên mù mịt.

"Ở Vu tộc, sinh đôi được coi là xui xẻo, nhưng bời vì huynh trưởng của thần là phu quân định mệnh của người nên từ khi thần sinh ra được định sẵn là đứa trẻ bị bỏ rơi"

"Lúc ấy, ta cam chịu số phận, chưa từng ghen tị với huynh ấy"

"Thần nhìn huynh ấy có được mọi tình yêu thương mà vẫn coi huynh ấy là huynh trưởng đáng kính trọng, nhưng thần lại chỉ được núp một góc như bóng ma"

"Thần đã từng nghĩ rằng đó là cách thần tồn tại đến chết."

"Công chúa, người còn nhớ chuyện của những đứa trẻ bị bỏ rơi như chúng thần không? Bị biến thành thức ăn cho mãnh thú, chiến đấu với nó bằng tay không để giành giật sự sống"

"Lúc đó thần đã cầu nguyện cái chết thanh thản đến với thần."

"Thế nhưng công chúa, người đã xuất hiện. Người như một vị tiên nữ giáng trần mang theo thanh kiếm trong tay, người tự tay gi.ế.t ch.ế.t mãnh thú và cho những đứa trẻ mồ côi như chúng thần một cơ hội sống."

"Người đã nói rằng mang của nhân loại đáng giá hơn thú vật."

"Chính lúc đó thần đã thật sự không cam tâm chấp nhận số phận của bản thân."

"Vì thế ngươi giết chết huynh trưởng của mình?" Nước mắt lăn dài từ khóe mắt, tai ta trở nên ù đi.

Ta luôn đau đáu về hình dáng thiếu niên trước khi mất trong ngự hồn.

Chàng ấy khao khát muốn sống, chàng ấy thậm chí còn chưa đưa quà sinh thần cho ta.

Và ta vẫn chưa kịp nói với chàng rằng hai người chúng ta đã có hài tử.

"Đúng vậy."Nam nhân nhìn ta với ánh mắt đỏ hoe

"Thần muốn tự mình yêu người" Hắn thều thào.

Ta đã cười phá lên nhưng lạ thay nước mắt lại cứ rơi xuống.

Đôi mắt đỏ hoe, thân thể lung lay sắp ngất cố gắng dựa vào chiếc bàn gần đó.

Hắn làm thế, hắn sử dụng âm mưu bỉ ổi ấy chỉ vì để có thể được yêu ta.

Những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống cổ áo ta.

Thật là chuyện hài lố bịch.

Những việc hắn làm như thể đang cười nhạo mọi nỗ lực của ta.

Căn phòng bí mật trở nên lạnh tê tái, "Tống Tử Mặc" đứng cạnh bàn.

Đột nhiên, ánh sáng màu xanh lục lóe lên và tôi bắt đầu cảm thấy bụng mình đau nhói khiến tôi ngất đi trên bàn.

18.

Mùa hạ nữa lại tới.

Ngày từng ngày lại trôi qua.

Vu Lăng ngồi trên chiếc ghế gỗ lê ưa thích dùng ngón tay đùa nghịch những bông hoa tuyết tháng Sáu.

<Tống Tử Mặc> bước vào cùng một lão nhân.

"A Dực" nói rằng đây là y sư thứ tám mươi tư phủ tưởng quân mời đến.

"Nàng ấy sao rồi?" Nam nhân dù tao nhã nhưng không kìm được run rẩy thấp giọng hỏi.

Lão nhân bỏ tấm lụa trên tay nữ nhân rồi lắc đầu.
*Ở cổ đại khi một nam y sư khám bệnh cho một nữ bệnh nhân thì sử dụng 1 tấm lụa đặt vào tay của nữ nhân để tránh tiếp xúc thân thể tuân thủ "Nam nữ thụ thụ bất thân"

"Bệnh tình mà qua một đêm liền quên sạch, loại bệnh này đây là lần đầu tiên lão phu nghe qua"

Những cánh hoa vàng rực bị nữ nhân bứt khỏi cành, nữ nhân ấy chớp mắt nhìn hai người xa lạ khó hiểu.

<Tống Tử Mặc> tức giận đập xuống bàn:"Bệnh này thật không có thuốc chữa sao?"

Lời nói của nam nhân kia nồng đậm sầu bị, Vu Lăng chớp mắt cười phá lên.

"Ta nhớ ngươi là ai!" Miệng nữ nhân cười khẽ nói với hắn

"Thật sao?" Nam nhân trong nháy mắt thắp lên một tia hy vong, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên kích động.

"Huynh là ca ca phải không?" Nữ nhân ấy thấp giọng cười

Thời điểm đó, hi vọng trọng mắt nam nhân bỗng chốc vụt tắt và ngã xuống đất.

Hắn quỳ ở trước mặt nữ tử, hai tay nắm chặt tay nàng ấy: "Công chúa, thần là Vu Kỳ, là kẻ thù của người Vu Kỳ, xin người nhớ kỹ, dù ngài giết ta cũng được nhưng đừng quên ta..."

Cái nắm tay của nam nhân kia khiến cổ tay nàng nhói lên, và nàng cũng dứt khoát đẩy hắn ra.

Lạnh lùng rút tay trắng như tuyết ra, nàng đột nhiên nhìn về phía nam nhân: "Ngươi là ai?"

| Vong Tình |
Note: bộ này, tác giả là mẹ ghẻ, toàn truyện ko ai hạnh phúc.

19.

Y sư thứ tám mươi năm của ta là một mỹ nhân.

Nàng ta từ đám đông đi ra lẳng lặng nhìn ta.

"Bùi Thế An đã tử trận trên chiến trường." Giọng nàng ta thì thầm đủ để ta nghe thấy.

Ta sững người trong chốc lát, những cánh hoa vàng tươi rụng xuống đất cạnh đôi hài của ta.

"Vu tiểu thư, ngươi không bị mất trí nhớ phải không?"

"Cầu xin tiểu thư, có thể sử dụng ngự hồn cho ta một lần không? Ta chỉ muốn quay lại chiến trường nơi Thế An ca ca đã ngã xuống, Tri Sơ nguyện ý trả bất cứ giá nào."

"Ta không làm." Ta nhìn nử tử thanh tú y phục vàng rực rỡ đến chói mắt, lạnh lùng cự tuyệt.

Hầu hết nhân loại trên thế giới này đều đa tình, tỷ như ta hay Bùi Thế An.

Nước mắt nàng ta lăn dài trên má, đôi mắt thanh tú phủ đầy sương mỏng.

"Vu tiểu thư, ta biết người đã gặp tỷ tỷ ta trong ngự hồn, và Thỉnh Chỉ Nguyệt là tỷ tỷ của ta"

"Tiểu thư–"

Sau khi nử tử dứt lời, cơ thể ta đông cứng lại, những lời Thịnh Chỉ Nguyệt nói trước lúc lâm chung lại quanh quẩn bên tai ta "Núi và sông đều bình an"

Lời nói đến môi ta đã không thể thốt ra.

Ta biết thế hệ Thịnh gia hiện giờ chỉ còn nàng.

"Trớ trêu thay! Ta đã rơi vào lưới tình với nam nhân mà tỷ tỷ ta yêu. Ta hiểu rằng người chàng ấy luôn yêu là tỷ ấy, vì vậy ta hèn mọn cất giấu tâm tư chính mình. Chàng yêu tỷ tỷ ta bao nhiêu năm thì ta cũng tương tư chàng ấy ngần ấy năm. Hiện tại, Vu tiểu thư, cầu xin người, lần cuối cùng, ta muốn thể hiện tâm tư nhỏ nhoi này của ta lần cuối cùng."

Nữ tử ấy khẩn thiết quỳ xuống trước mặt ta, trong khoảnh khắc, ta nhớ đến quyết tâm của Bùi Thế An lúc đó.

Thì ra là vậy.

Thứ nữ của tướng phủ và trưởng nam trong gia đình hoàng gia cùng với bạch nguyệt quang là trưởng nữ của tướng phủ.

Lại là một câu chuyện éo leo đau khổ ngay từ khi bắt đầu.

20.

Thịnh Tri Sơ quỳ trước viện của ta.

A Lạc cũng thống khổ khi nhìn cảnh tượng ấy.

Ta cầm chiếc ô bước lại gần cô nương, tóc nàng ấy đã ướt đẫm nước mưa, nàng ấy ngước lên nhìn ta với khuôn mặt nhợt nhạt vì dầm mưa.

"Tại sao tiểu thư lại cố chấp như vậy?"

Ta thì thầm.

Nàng ấy năm ra một cười khổ sở: "Tri Sơ kiếp này muốn đấu tranh vì trái tim mình một lần"

Trong chốc lát, ta nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trong nàng ấy.

"Tiểu thư nên nhớ rằng không ai có thể mỉm cười khi ngự hồn kết thúc."

21.

Khi trăng tròn, ta bưng chậu Mãn Châu thảo tới Thịnh phủ.

Ta đâm vào đầu ngón tay nhỏ xuống Mãn Châu,và chấm máu lên trán của Thịnh Tri Sơ.

Bây giờ chỉ có mình Tri Sơ thấy được ký ức.

Và thế lần thứ ba của ta đã được sử dụng.

Nàng ấy nhắm nghiền mắt lại, ta không biết nàng ấy nhìn thấy nhìn thấy những gì.

Nàng ấy nước mắt cứ thế giàn dụa, khi nến cháy hết cũng là thời gian ngự hồn xong, nàng ấy mở mắt ra.

"Không ai có thể bước ra khỏi ngự hồn với nụ cười."

Ta dường như đang an ủi Thịnh tiểu thư hoặc có thể cũng đang tự an ủi bản thân.

Thịnh tiểu thư hành lễ với ta, sau đó nàng quay đầu lại nói với thị nữ: "Bẩm báo với tổ mẫu rằng Tri Sơ nguyện ý kết hôn."

Giọng nàng ấy thanh tao, dịu dàng khiến ta không khỏi cau mày: "Rốt cuộc tiểu thư đã nhìn thấy gì?"

Điều đó là gì khi có thể khiến nàng ấy thay đổi chỉ sau một canh giờ.

Cô nương cười chua chát nhìn cây cổ thụ ngoài hiên.

"*Không được ở bên nhau, há gì phải vướng bận, nước giếng quên nước sông còn hơn. Có lẽ buông tay là cách tốt nhất. Cuối cùng thì mỗi người đều phải bước đi trên con đường riêng."
*不能相濡以沫,何必再做纠缠,不如相忘于江湖,放手或许是最好的: Yêu nhau không được, sao phải vướng bận, sông hồ quên nhau còn hơn, có lẽ buông tay là tốt nhất.

"Tiểu thư hiểu, Thế An ca ca cũng hiểu và ta cũng vậy."

22.

Từ Thịnh phủ hồi phủ, A Lạc hỏi ta chậu hoa đâu.

Ta khẽ nhìn em: "Ta tặng Thịnh tiểu thư rồi."

Đứng trước hồ nước xanh thẳm, ta hiểu chỉ còn một lần cuối thôi.

Phía sau Vu Kỳ nhìn ta với khuôn mặt tái nhợt.

"Vu Kỳ, từ đầu người đã biết rằng ta hoàn toàn không mất trí nhớ." Ta lạnh lùng nói.

Cái gọi là "sáng quên chiều quên", cái gọi là "di chứng" chỉ là sự trả thù của ta mà thôi.

Nam nhân ấy ngẩn ra, khóe môi nở một nụ cười buồn bã: "Công chúa, nếu thần không giết huynh ấy, nếu thần không nghe lời Sở Tú uy hiếp mà hại người, thì người sẽ yêu ta chứ?"

Giọng khàn khàn xen lẫn cô đơn vang lên.

Ta tàn nhẫn nở nụ cười tươi.

"Không" Ta duỗi tay nhìn mặt hồ lăn tăn bên dưới tượng đá.

Không bao giờ.

Bởi vì ta đến từ ngàn năm sau, xuyên qua ngàn năm chỉ vì Tống Tử Mặc.

Làn gió thoáng qua mang theo chút khí lạnh, ta nhảy xuống.

"Đừng mà —"

Giọng nói nam nhân trở nên tuyệt vọng, bóng dáng hắn vội vàng xuống hồ cùng ta.

Ta nhìn vào đôi mắt kích động của hắn khẽ mím môi.

Sự trả thù cuối cùng của ta.

Trong làn nước trong trẻo, ta nói khẩu hình thần chú thi triển thuật xuyên không của Doãn gia.

Khoảnh khắc cơ thể chạm vào nước hồ

Một ánh sáng chói lóa lóe lên và ta ngã xuống.

| Vong Tình |

23.

Khi tôi tỉnh dậy, đó là tòa nhà của Doãn trưởng tộc một ngàn năm sau.

Trưởng tộc Doãn gia, Doãn Bất Nhiên nhẹ nhàng nhìn tôi.

"Thất bại rồi?" Cô ấy uể oải quay sang bên, rồi nhẹ nhàng tiến tới ôm tôi.

"Không sao, có ai chưa từng thất bại cơ chứ" Nụ cười đượm buồn, ánh mắt nhìn về phía xa xăm bất định.

Tôi nhìn cô ấy và nở một nụ cười xấu hơn cả khóc.

Đúng vậy, tôi đã thất bại.

Tôi là Vu Vãn đồng thời là người đứng đầu thế hệ 204 của Vu gia.

Tôi đã từng yêu sâu đắm một người, sau đó cùng thề non hẹn biển với nhau.

Nhưng anh lại vì cứu tôi mà mất trí nhớ, nhưng trong nháy mắt đã yêu người mà anh mới gặp khi mở mắt ra.

Tôi đã cố gắng nỗ lực để anh nhớ ra nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.

A Nhiên nói rằng dù kiếp trước hay kiếp này thì kết cục của hai người chúng tôi không hề tốt đẹp.

Kiếp trước tôi là Vu gia công chúa, anh là phu quân định mệnh của tôi, từ khi sinh ra đã bị định mệnh trói buộc với nhau.

Năm tôi mười lăm tuổi, mãnh thú gia tộc tôi bị hắn đánh trọng thương rồi ch.ết mà hắn hắn chẳng còn mạng.

A Nhiên đã nói tôi đó là số phận của anh.

Tôi không tin vào số mệnh.

Cuối cùng tôi đã quay lại kiếp trước với sự trợ giúp của cấm thuật Doãn gia.

Trong tay nắm được tình tiết, tôi giết mãnh thú trước thời hạn và rời khỏi Vu tộc cùng Tống Tử Mặc, và tôi cẩn thận bảo vệ mọi thứ.

Hóa ra chẳng có gì thay đổi cả.

Không có gì thay đổi.

Tôi đã không thể chờ đợi chàng trai của mình.

Kiếp trước hay kiếp này cũng vậy.

Tôi bước xuống sàn mà lòng lạnh buốt.

A Nhiên thở dài đưa một tấm thiệp từ trên bàn cho tôi.

Trên tấm thiệp mời đỏ tươi, Tống Khanh đã sử dụng phông chữ yêu thích của tôi để thiết kế cùng với dòng chữ Tống Khanh được viết ở vị trí chú rể.

Tôi nhìn tên cô dâu trên thiệp mời và cười nhạt.

Chàng trai trẻ từng là duy nhất của tôi bây giờ rốt cuộc sẽ kết hôn với người khác.

24.

Đám cưới được tổ chức long trọng trong nhà thờ.

A Nhiên khuyên nhủ tôi rất lâu nhưng tôi vẫn bí mật tham dự.

Cô ấy sợ tôi làm loạn đám cưới, nhưng rốt cuộc tôi vẫn chỉ lẳng lặng trốn trong góc dãy ghế cuối cùng.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, nó cũng là phong cách ưa thích của tôi, từng bước đi về phía người đàn ông tôi yêu.

Người đàn ông ấy nở một nụ cười thỏa mãn, đẹp trai như một mỹ họa.

Tay cô ấy đặt lên tay anh ấy.

Hai người nhìn nhau và mỉm cười.

Họ đồng thời quay lại đối mặt với linh mục.

Họ chăm chú lắng nghe lời chúc phúc.

Linh thiêng và tốt đẹp.

"Chú rể có bằng lòng lấy cô dâu Doãn Thanh Hoan không?" Vị linh mục cầm tờ giấy nghị hôn lớn tiếng hỏi.

Chàng trai ấy không chút do dự nói: "Con nguyện ý"

25.

Nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc nhưng lại xa lạ ấy.

Mắt tôi cay xe như ăn phải ớt, nước mắt cứ chảy ròng ròng.

Tôi nhớ lại chúng tôi từng nằm trên sofa, tôi nghịch ngợm nhéo mũi Tống Khanh và hỏi anh ấy rằng sẽ khóc nếu cưới tôi không.

Anh tự phụ ôm tôi vào lòng dõng dạc nói: "Chưa chắc, nhưng chắc chắn anh sẽ rất phấn khích và vội vàng đồng ý."

Anh nói:"Kết hôn với Vãn Vãn là điều sáng suốt và hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh"

Anh nói: "Vãn Vãn, mau hai mươi tuổi đi"

"Anh hận không thể sử dụng hộ khẩu trói buộc em trở thành cô dâu đẹp nhất của Tống Khanh anh đây.

...

"Chị ơi, sao chị lại khóc?" Một giọng nói dịu dàng vang lên, tôi vội vàng lấy tay lau nước mắt.

"Ở đây nữa" Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn đen tuyền cẩn thận lau đi vệt nước mắt.

Cậu ngồi cạnh tôi, vụng về dựa vào lưng ghế.

Ra vẻ trưởng thành nhìn tôi: "Chị xinh đẹp, chú ở trên sân khấu là người yêu của chị ạ."

Tháng sáu trời hanh không gió, vài trang giấy lại vô cớ bị thổi bay đi.

Tôi nhìn người đàn ông và phụ nữ đang lập lời tuyên thệ một cụ cười buồn bã thoáng qua.

Người yêu sao?

Có thể?

Thanh xuân của tôi từng vô số lần tưởng tượng cảnh Tống Khanh cưới mình.

Hôm nay anh mặc bộ vest mà tôi yêu thích.

Anh trang phục chỉnh chu để làm chú rể của hôm nay, nhưng cô dâu thì không phải là tôi.

Tôi chứng kiến họ trở thành vợ chồng dưới sự chúc phúc của Chúa.

Lặp lại những lời thề mà tôi với anh từng luyện tập cùng nhau.

"Không thể ở bên nhau, há gì vướng bận, nước giếng quên nước sông đi còn hơn, có lẽ buông tay là cách tốt nhất, dù sao mỗi người chúng ta đều sẽ bước đi con đường riêng." Những lời nữ nhân ấy thoáng qua tai tôi.

Mọi thứ về Tống Khanh và tôi tựa như giấc mơ bị phá vỡ bởi hiện thực.

Sau khi tỉnh dây khỏi giấc mơ, mỗi người đều có con đường riêng.

"Không phải" Tôi thấp giọng nói.

Thời điểm này, tôi dường như thấu hiểu Thịnh Tri Sơ, sự tuyệt vọng của nàng ấy và chấp nhận buông bỏ để giải phóng bản thân.

Tôi lau nước mắt trên má.

Bình lặng nhìn cặp đôi trên bục nở một nụ cười ấm áp.

Tôi nghĩ rằng, tôi cuối cùng đã có thể buông tay rồi.

" Chú đó không phải người yêu chị." Tôi lặp lại với một cụ cười nhẹ nhõm.

"Chú ấy chỉ là một người bạn cũ rất tốt của chị."

Từ phía xa một bóng người màu đỏ đi tới.

Cô gái nở một nữ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp nhìn về phía tôi.

Cô ấy cung kính cúi đầu: "Tộc trưởng đã đến giờ quay về rồi"

Góc nhìn của Tống Khanh

Trên bục thánh đường, linh mục yêu cầu cặp đôi đeo nhẫn cưới cho nhau.

Người đàn ông cầm lấy chiếc nhẫn nhưng cầm không chắc khiến chiếc nhẫn cứ thế lăn xuống bậc thềm.

Anh nhìn thấy bóng lưng của một cô gái bước ra khỏi lễ đường.

Trong khoảnh khắc, đầu anh nhói lên, vô số bóng người từ cơn mê vụt qua, anh mấp máy môi.

"Vãn — Vãn"

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zhihu