Dùng tiền lấy mạng - Dưa ngọt ngày hè
Vào lễ tình nhân, tôi nhặt được 26 vạn tiền mặt trong thùng rác, khi mang về nhà thì em họ nói đây là tiền mua tuổi thọ, bảo tôi nhanh chóng vứt đi. Sau khi tôi ném tiền đi, nửa đêm em họ lại đi nhặt về. Nhìn em họ hôm nay mua LV, ngày mai mua Balenciaga, tôi nở nụ cười. Bởi vì đây thật sự là tiền mua tuổi thọ. Tôi mua, tuổi thọ của em họ tôi.
01.
"Thiến Thiến, cháu lại mua túi à?"
Mẹ tôi nhìn Chu Thiến Thiến, người đang đứng ở cánh cửa đối diện nhà tôi với một chiếc túi mới, và mỉm cười.
"Dì ơi, hôm nay công ty phát thưởng ạ ~"
"À, tiện thể tối nay con mời mọi người ăn tối, lát nữa địa chỉ sẽ gửi trong nhóm chat, dì nhớ đừng nấu cơm nhé ~"
Tôi nhìn khuôn mặt vui vẻ của Chu Thiến Thiến, chỉ cảm thấy tai hoạ của cô ta sắp tới rồi, thật là đáng thương mà.
Bởi vì mẹ tôi và mẹ của Chu Thiến Thiến là chị em gái nên khi mua nhà, liền mua hai căn ở đối diện nhau
Quan hệ giữa hai gia đình vô cùng tốt, nên chúng tôi thường mở cửa vào ban ngày để tiện qua lại lúc nào cũng được.
Hai phút sau, tôi nhìn địa chỉ mà Chu Thiến Thiến gửi trong nhóm wechat "Thương nhau như người một nhà".
Đó là một nhà hàng cao cấp kiểu Pháp, một nghìn tệ một người.
Xem ra cô ta rất có tiền, cứ thế mà tiêu xài.
02.
Trong nhà hàng, Chu Thiến Thiến ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, mời rượu các vị trưởng bối.
"Mau nhìn Thiến Thiến hiếu thảo thế nào. Con bé không chỉ tìm được việc làm trong một công ty lớn mà còn mời cả họ hàng chúng ta ăn tối sau khi nhận được thưởng đấy."
"Con nhìn Thiến Thiến mà học hỏi một chút được không? Đừng có suốt ngày ở nhà, đến công việc còn không tìm được. Nếu không thì mau tìm người mà gả lẹ đi."
Mẹ tôi cũng nhân cơ hội này để ca ngợi Chu Thiến Thiến mà coi thường tôi.
Tôi nhếch môi cười lấy lệ, cũng không lên tiếng bào chữa cho mình.
Bởi vì từ hôm nay, cái mạng của Chu Thiến Thiến đã bắt đầu đếm ngược.
03.
Trong nhà vệ sinh.
Tôi cố ý ở lại một lúc và đợi Chu Thiến Thiến đi ra.
"Chị Lãm Nguyệt, nếu không chị đến công ty tôi đăng ký làm lao công đi."
"Một tháng được năm nghìn tệ, còn được đóng năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở nữa đó."
Tôi rút một tờ khăn giấy trên tường để lau tay.
"Không tồi, chỉ là lao công thì làm công việc gì?"
Chu Thiến Thiến nhìn tôi từ trên xuống dưới .
"Làm lao công thì đương nhiên là phụ trách quét dọn rồi ~ Nếu chị đến, tôi sẽ gọi phòng nhân sự sắp xếp cho chị ở tầng của tôi, tiện thể chiếu cố lẫn nhau."
"Như thế cũng tốt, để mẹ tôi khỏi lảm nhảm cả ngày nữa".
Tôi ném tờ giấy bẩn trong tay vào thùng rác, vỗ vai Chu Thiến Thiến với một nụ cười đồng ý.
Chu Thiến Thiến sững người một lúc, và vẻ mặt của cô ta có chút không tự nhiên.
"Chị Lãm Nguyệt, chị thực sự muốn đến công ty tôi làm người dọn dẹp?"
Xem ý của Chu Thiến Thiến, có vẻ cô ta chỉ định làm nhục tôi chứ không có ý định giúp đỡ thật sự.
"Ừ, Thiến Thiến, không lẽ là em đang đùa giỡn chứ?"
Chu Thiến Thiến chớp mắt: "Đương nhiên không phải."
Tôi nhướng mày, ghé sát vào tai cô ấy, hạ thấp giọng nói: "Thiến Thiến, có phải nửa đêm em lén lút tới thùng rác nhặt số tiền lần trước?"
Chu Thiến Thiến cao giọng và trừng mắt nhìn tôi: "Chị nói nhảm cái gì vậy! Làm sao tôi có thể nhặt số tiền đó!"
"Vậy thì tốt, chị đây là sợ em gặp rắc rối thôi."
Khóe miệng Chu Thiên Thiên giật giật, vẻ mặt có chút chột dạ:
"Làm sao có thể?"
04.
Vào buổi trưa ba ngày sau, lúc tôi đang dọn dẹp nhà vệ sinh trong công ty thì Chu Thiến Thiến la hét chạy vào.
Cô ta lao thẳng vào trong buồng, sau đó một tiếng kêu thảm thiết từ trong đó vọng ra.
Tôi cất cây lau nhà trên tay, đem cửa nhà vệ sinh khoá lại.
"Thiến Thiến, cô sao vậy?"
Tôi đứng trước cửa hỏi cô ta, lo lắng gõ cửa.
"Thiến Thiến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau mở cửa ra rồi chúng ta nói chuyện."
"Két —"
Cánh cửa mở ra, Chu Thiến Thiến mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng lem luốc.
"Sao vậy? Thiến Thiến."
Tôi quan sát khuôn mặt cô ta một cách cẩn thận, dường như không có gì thay đổi.
"Chị Lãm Nguyệt! Cái số tiền đó! Có gì đó không ổn với số tiền đó!"
Giọng nói của Chu Thiến Thiến run lên, cô ta giơ hai tay lên.
Một đôi bàn tay khô héo như cụ già bảy tám chục tuổi hiện ra trước mặt tôi.
Tôi hai mắt trừng lớn: "Thiến Thiến, tay cô sao lại thành dạng này?"
Chu Thiến Thiến nắm chặt lấy tay tôi , đáy mắt hiện rõ sự hoảng sợ.
"Chị Lãm Nguyệt, chị còn nhớ túi tiền nhặt được vào ngày lễ tình nhân không?"
"Nhớ, có chuyện gì sao?"
"Không phải cô bảo tôi ném số tiền đó đi sao?"
Tôi giả vờ kinh ngạc: "Chẳng lẽ cô ..."
Những ngón tay của Chu Thiến Thiến càng nắm tay tôi chặt hơn.
"Tôi. . . chị Lãm Nguyệt, tôi thật sự không biết số tiền đó có vấn đề."
"Thiến Thiến, cô tiêu bao nhiêu rồi?" Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
"Hình như còn lại .... khoảng 10 vạn."
Tôi hít một hơi thật sâu: "Thiến Thiến, số tiền còn lại cô đừng dùng nữa."
Suy nghĩ nửa phút, tôi nói tiếp: "Không phải mấy năm trước nhà cô có quen được một vị đạo sĩ sao? Tôi nghe dì nói người đó rất lợi hại, nếu không cô nhờ dì lại mời hắn thử xem."
"Đúng! Cái vị đạo sĩ kia! Vị đạo sĩ kia chắc chắn có thể xua đuổi mấy thứ bẩn thỉu!"
Đôi mắt của Chu Thiến Thiến sáng lên.
05.
Vào buổi tối, vị đạo sĩ kia liền được mời tới.
Do tầm quan trọng của vấn đề, hai gia đình chúng tôi đều tập trung trong phòng khách nhà Chu Thiến Thiến, chờ vị đạo sĩ đưa ra cách giải quyết.
Chu Thiến Thiến cẩn thận nói với đạo sĩ những gì đã xảy ra, rồi đưa tay ra cho hắn xem.
Sau khi nghe xong, hắn quay sang nhìn tôi một cái, cả cơ thể tôi tê liệt vì cái nhìn của anh ta.
"Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tiền này đúng là tiền mua tuổi thọ."
"Nếu cô sử dụng nó, tuổi thọ của cô liền bị mua đi."
"Chờ khi dùng xong, cái mạng này cũng liền không còn".
Mẹ của Chu Thiến Thiến nghe thế, sắc mặt liền tái đi.
"Đại sư, vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì?"
Đạo sĩ vuốt chòm râu bạc trắng trên cằm: "Trước tiên phải tìm ra kẻ đã mua tuổi thọ của cô ấy, sau đó tìm cách mua về trước khi số tiền kia được xài hết."
"Đúng, đúng! Chỉ cần tìm ra người ném tiền, liền biết được là ai muốn mua tuổi thọ của Thiến Thiến!" Mẹ Chu Thiến Thiến có chút kích động.
06.
Tôi cùng mẹ Chu Thiến Thiến tới phòng giám sát của tiểu khu kia để xem đoạn phim đã được quay lại đêm đó, nhưng chúng tôi không hề nhìn thấy người bị rớt tiền kia xuất hiện.
Đương nhiên là không thể tìm thấy vì tiền đó là do tôi ném, và tôi cũng đã nhanh chóng xử lý đoạn phim ghi hình.
Sáng sớm hôm sau, tôi đỡ dì ấy về nhà.
Dì trông già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, âu cũng là vì lo lắng cho con gái của mình.
Chu Thiến Thiến có vẻ nghiêm túc hơn một chút, trên khuôn mặt 26 tuổi của cô ta đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, da cũng bị chảy xệ.
"Mẹ! Mẹ tìm ra là ai chưa!"
Ngay khi dì bước vào phòng, Chu Thiến Thiến đã nhảy dựng lên một cách phấn khích.
Đôi mắt của mẹ Chu Thiến Thiến đỏ hoe, bà ôm cô ta vào lòng, dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt cô ta.
"Con gái, yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy, Chu Thiến Thiến dùng hết sức đẩy mẹ cô ra.
"Vậy ý của mẹ là không tìm ra được người đó?"
"Coi cả đoạn phim do camera quay mà còn tìm không ra, mẹ tính đi tìm ở đâu!?"
"Con mới 26 tuổi! Con không muốn già đi và chết sớm như vậy đậu!"
Chu Thiến Thiến dùng hết sức đập hai tay xuống đất, hét lên như thể đã mất trí, mẹ cô ta hết sức giữ lại nhưng không được.
Nghe thấy động tĩnh, mẹ tôi đang nấu ăn cũng chạy ra khỏi nhà, đứng trước cửa nhà Chu Thiến Thiến, trên tay vẫn cầm một chiếc thìa.
Chu Thiến Thiến đánh đến mức các khớp ngón tay của cô ta đều rớm máu, nhìn thấy cảnh đó mà đáy lòng tôi run rẩy.
Sau khi tự làm mình bị thương, cô ta bắt đầu chỉ vào tôi, chửi ầm lên.
"Là cô! Là cô muốn lấy lại tiền!"
"Rõ ràng người đáng chết chính là cô! Người nhặt tiền về là cô!"
"Nếu không phải tôi bảo cô ném đi, hiện tại người bị mua tuổi thọ là cô!"
"Tại sao! Tại sao, Trình Lãm Nguyệt! Dựa vào cái gì mà cô thoát được!"
"Cô dựa vào cái gì! Trình Lãm Nguyệt! Cái loại người không có cống hiến gì cho xã hội như cô mới nên đi chếc, tại sao lại là tôi!"
Lúc này, mẹ tôi bước vào với vẻ mặt kinh hoàng và chỉ vào tôi.
"Thiến Thiến, con gọi chị ấy là gì?"
Mẹ của Chu Thiến Thiến cũng sửng sốt, lắc vai Chu Thiến Thiến.
"Thiến Thiến, có phải tinh thần con không ổn định không?"
"Lãm Nguyệt đã sớm qua đời từ lâu rồi."
"Đó là Trình Kiệt Tinh!"
Mà vào giờ phút này, tôi cùng Thiến Thiến đối mắt với nhau, lộ ra một nụ cười khiến cô ta rùng mình.
07.
Chu Thiến Thiến được đưa đến bệnh viện.
Mỗi ngày đều trong phòng bệnh phát điên khiến mẹ tôi và mẹ cô ta ngày nào cũng khóc.
Cửa nhà cô ta cũng ngày đêm đóng kín, duy chỉ còn nhà tôi là mở.
Buổi tối, mẹ tôi mang một bát anh đào đã rửa sạch đến đứng trước nhà Chu Thiến Thiến.
"Phải làm sao bây giờ?"
"Con bé thật vất vả mới khỏi bệnh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?"
"Đến cùng là ai muốn hại nó? Chu Thiến Thiến nhà ta từ nhỏ đã bị bệnh, biết bao lâu mới chữa khỏi, sao giờ lại tái phát?"
"Việc Lãm Nguyệt mất tích cũng đã đủ khiến hai gia đình đau buồn. Cầu trời phù hộ, Thiến Thiến sẽ không xảy ra chuyện gì."
......
Tôi liếc nhìn mẹ tôi đang lảm nhảm đằng kia, lắc đầu bất lực.
Mà vào giờ phút này, tiếng nhạc trong tai nghe của tôi đột nhiên dừng lại, giọng nói của mẹ Chu Thiến Thiến và đạo sĩ đột ngột vang lên.
Hôm vị đạo sĩ tới lần đầu dó, tôi liền cài một máy nghe trộm nhỏ ở dưới bàn ăn nhà Chu Thiến Thiến.
Tôi trở về phòng, nằm trên giường.
Khi nghe tới ba chữ "Trình Lãm Nguyệt", nước mắt tôi đã lăn dài trên má.
Mẹ của Chu Thiến Thiến: "Đại sư, Thiến Thiến nhà chúng tôi nên làm gì bây giờ?"
"Năm đó ông đã giúp Thiến Thiến nghịch thiên chuyển mệnh, tôi tin rằng lần này ông cũng có thể giúp con bé giải quyết nguy cơ này."
Đạo sĩ: "Chuyện năm đó, cô ấy biết rồi sao?"
Mẹ của Chu Thiến Thiến hạ giọng: "Làm sao tôi để con bé biết được? Nếu nó biết, làm sao còn dám nhặt số tiền đó?"
"Đại sư, ông mau nghĩ biện pháp đi, tôi chỉ có mỗi đứa con gái là Thiến Thiến thôi, tôi không thể sống mà không có nó!"
Không khí trầm mặc một lúc.
Đạo sĩ mở miệng
"Mạng của Chu Thiến Thiến là do Trình Kiệt Tinh mua."
"Cô ấy đã dựng lên màn kịch nhằm để Thiến Thiến nhặt số tiền đó."
Mẹ của Chu Thiến Thiến cao giọng:
"Ý của ông là Trình Kiệt Tinh muốn giết Thiến Thiến nhà tôi?"
"Tại sao con bé lại làm vậy?"
Đạo sĩ: "Bà nói vậy là có ý gì?"
Mẹ của Chu Thiến Thiến: "Chẳng lẽ nó đã biết được chân tướng cái chếc của Lãm Nguyệt?"
08.
Trình Lãm Nguyệt là chị gái của tôi. Từ nhỏ đến lớn đều học vô cùng giỏi, được bố mẹ tôi nuôi dưỡng và dạy dỗ vô cùng tốt, luôn luôn lễ phép và đối tốt với mọi người.
Vừa tốt nghiệp đại học, chị ấy đã được mời về làm cho công ty lớn nhất thành phố A, tập đoàn Vân Thường.
Nhưng vào ba năm trước, sau khi lên máy bay đến nước C, chị ấy đã biến mất.
Ngay khi Lãm Nguyệt biến mất, cuộc sống của Chu Thiến Thiến bắt đầu khởi sắc.
Chu Thiến Thiến sinh cùng năm với chị tôi, và họ liền trở thành đối tượng bị đem ra so sánh giữa hai gia đình ngay từ khi vừa lọt lòng.
Chu Thiến Thiến, một con người yếu đuối, trở thành người kiểm soát.
Cô ta từ nhỏ đã có sức khỏe kém, không thích nói chuyện với người khác, thành tích học hành cũng không tốt đẹp mấy.
Trong khi chị tôi theo học tại một trường đại học danh giá thì cô ta chỉ có thể vào một ngôi trường tầm thường.
Học giữa chừng, cô ta bị ốm phải nghỉ học nửa năm.
Theo bác sĩ, cô ta bị tràn khí màng phổi, nhưng may là các cơ quan còn lại trong cơ thể vẫn khoẻ mạnh.
Về sau, cơ thể Chu Thiến Thiến ngày càng suy yếu, vì vậy cô ta đã nghỉ làm và ở trong nhà suốt ngày để điều trị bệnh.
Cũng vào ba năm trước, chị gái tôi tổ chức một bữa tiệc nhằm chúc mừng chị ấy được thăng chức.
Khi mọi người đang nâng ly ăn mừng thì Chu Thiến Thiến nôn ra máu.
Sau khi cô ta được đưa đến bệnh viện vào ngày hôm đó, chúng tôi liền không gặp được cô ta nữa.
Hai cánh cửa đã mở hơn 20 năm cũng đã bị cha mẹ của Chu Thiến Thiến đóng lại.
09.
Hai tháng sau đó, cửa nhà họ Chu lại mở ra.
Chu Thiến Thiến cũng lại xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Cô ta biến thành một người khác, không phải là Chu Thiến Thiến đầy thù địch trước đây.
Giờ đây, cô ta như tỏa nắng, luôn vui vẻ, nhiệt tình và hào phóng.
Cứ đúng 6 giờ sáng là lại đều đặn chạy bộ dưới tiểu khu.
Mọi người đều nói rằng cô ta đã thay đổi, và tôi nghĩ cũng đã nghĩ như vậy
Cô ta trông không giống Chu Thiến Thiến, mà giống chị gái tôi, Trình Lãm Nguyệt.
Cũng trong hôm đó, chị ấy biến mất.
10.
Một ngày sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ Chu Thiến Thiến và vị đạo sĩ, tôi đã hẹn gặp ông ấy tại một quán trà.
"Đại sư, ông hẳn biết rằng những năng lực mà ông có được nên dùng vào việc chính đạo, không được làm tổn người người khác nhỉ."
Tôi nhướng mày, mang theo khí chất áp đảo người khác.
"Cô gái nhỏ, cô nói tôi có năng lực, vậy năng lực của cô là học được ở đâu?"
Đạo sĩ bật cười, cầm tách trà trên bàn uống cạn.
Tôi lạnh lùng đáp lại với vẻ khinh bỉ: "Tôi nào có năng lực gì?"
"Cô vì ai mà mua mạng Chu Thiến Thiến?" Đạo sĩ không chút khó chịu, cười nói.
"Đại sư, ông không phải rất lợi hại sao? Nhìn thoáng qua liền có thể biết tôi mua mạng Chu Thiến Thiến, vậy tôi mua từ ai? Ông không đoán ra sao?"
Đạo sĩ xua tay: "Nếu tìm ra được thì tôi đã giải quyết được lâu rồi, cớ gì phải đồng ý tới đây gặp cô?"
Tôi khoanh tay trước ngực: "Vương Lệ cho ông bao nhiêu? Tôi sẽ cho gấp đôi."
"Mạng Chu Thiến Thiến là tôi tự mình muốn mua, chuyện này ông đừng tiếp tục xen vào."
"Cô mua mạng của Chu Thiến Thiến là để đền mạng cho chị gái của mình, Trình Lãm Nguyệt sao?"
Đạo sĩ sờ sờ mũi với vẻ mặt bình tĩnh.
"Đã là người chết, có làm cách gì cũng vô ích, cô đừng làm mấy chuyện như vậy nữa."
"Bất quá, làm sao cô biết chuyện của chị gái mình?"
"Có người chỉ điểm sao?"
Tôi đẩy một tấm thẻ trước mặt vị đạo sĩ.
"30 vạn, chuyện này không cần ông nhúng tay."
Đạo sĩ cười khúc khích và nhận thẻ của tôi.
"Cô đã hào phóng như vậy, tôi liền không nhọc lòng mà xen vào nữa."
11.
Ngay cả khi Chu Thiến Thiến không tiêu hết tiền.
Nhưng theo thời gian, tính mạng của cô ta cũng sẽ từ từ mất đi.
Chu Thiến Thiến vốn đã yếu ớt, muốn lấy mạng cô ta chỉ là vấn đề thời gian.
Khi Chu Thiến Thiến qua đời, chị gái tôi liền sẽ được trở lại.
Vốn cho rằng mọi việc đã an bài.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là vị đạo sĩ kia đã không giữ lời hứa.
Ông ta xin mẹ của Chu Thiến Thiến thêm tiền và khoe khoang với bà ta rằng ông ta nhất định sẽ mua lại mạng sống của Chu Thiến Thiến.
Nhưng dựa vào cái gì?
Vốn cái mạng này, không phải của cô ta.
12.
Tôi bí mật đến bệnh viện tìm Chu Thiến Thiến.
Cô ta trốn vào một góc và tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy tôi.
"Trình Lãm Nguyệt! Cô đừng tới đây!"
"Cô đừng có đến đây làm hại tôi!"
Tôi bước tới, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng chạm vào đầu Chu Thiến Thiến, nói với cô ta bằng giọng điệu của Trình Lãm Nguyệt.
"Thiến Thiến, cô còn nhớ rõ, thật lâu trước đây, cô cũng giống như bây giờ sao?"
"Nhưng làm sao lại đột nhiên khỏe lại?"
"Mẹ cô có nói cho cô biết không?"
Chu Thiến Thiến vùi đầu vào đầu gối, cơ thể gầy đến mức trơ xương.
"Không có! Không có!"
"Tôi không biết! Tôi không biết!"
Cô ta lấy tay bịt tai, giọng nói vô cùng khàn.
"Vậy để tôi nói cho cho cô biết nhé."
Tôi mỉm cười và nâng cằm cô ta lên, một tay khác kéo những ngón tay đang bịt tai của cô ta ra.
Móng tay sắc nhọn của tôi cắm sâu vào da của Chu Thiến Thiến, khiến cô ta kêu lên đau đớn.
"Cái mạng sống rẻ tiền của cô là được mua bằng mạng của Trình Lãm Nguyệt."
"Chu Thiên Thiến, bị người khác mua mạng của mình là cảm giác thế nào? Thích không?"
Chu Thiến Thiến ngẩng đầu lên, nước mắt cô ta từ từ chảy xuống, đôi mắt mờ mịt.
"Chị Lãm Nguyệt, chị có thể để em đi không?"
Tôi đưa tay giúp cô ta lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng nhếch lên.
"Thiến Thiến, nếu đã làm sai thì nhất định phải gánh chịu hậu quả."
Chu Thiến Thiến nắm chặt tay tôi: "Nhưng tôi không hề biết chuyện đó, tất cả là do mẹ tôi và tên đạo sĩ kia làm ra, tôi không có chủ ý đó!"
"Trông tôi với dáng vẻ này, bạn trai tôi liền nói muốn chia tay."
"Cô biết không! Chúng tôi đã định kết hôn vào năm sau!"
Tôi cười nhẹ: "Thiến Thiến, nhưng cô mới là người được hưởng lợi."
"Còn có, bọn họ không phải đều nói cho cô biết tôi là Trình Kiệt Tinh, không phải Trình Lãm Nguyệt sao, vì sao còn gọi tôi là chị Lãm Nguyệt?"
Chu Thiến Thiến nhìn tôi với đôi mắt trũng sâu, tỏ vẻ yếu ớt, như thể cô ấy không thể phân biệt được tôi là Trình Lãm Nguyệt hay Trình Kiệt Tinh.
"Thiến Thiến," tôi đứng lên, nở một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm cô ta, "Cảm ơn cô đã an bài tôi đến tập đoàn Vân Thường để quét dọn."
"Điều này đã cho tôi cơ hội được gặp mặt và giới thiệu bản thân mình với trưởng bộ phận - Selina."
"Cô có biết Selena đã nói gì không?"
"Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ chị gái Trình Lãm Nguyệt của tôi, còn có tôi và chị gái mình rất tốt, đều ưu tú như nhau."
"Còn cô, Chu Thiến Thiến, làm thế nào để được nhận vào đó vậy?"
"Chẳng lẽ là cùng người của tập đoàn đó ngủ một giấc? Chẳng trách, bạn trai cô lại muốn chia tay."
"Người như cô, dựa vào cái gì mà được 'phong sinh thuỷ khởi' (*) ?"
(*) là câu thành ngữ Trung Quốc: ý nói nước chảy đến đâu thì vạn vật sinh sôi nảy nở đến đó (tức là cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió nếu tìm được nơi thích hợp có gió có nước)
Tuyến phòng thủ của cô ta hoàn toàn bị phá vỡ, lại phát điên trong phòng bệnh, vừa mắng tôi vừa hét gọi bác sĩ đến.
Các bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới, tôi giả vờ không biết gì và cầu cứu bác sĩ với khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
"Người nhà bệnh nhân, bệnh nhân hiện tại tình trạng không ổn định, xin mời chờ bên ngoài."
Sau khi nói xong, bác sĩ rút mũi tiêm ra, vào người Chu Thiến Thiến, người đã bị y tá đè xuống giường.
Tôi rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt lo âu, sau đó liền rời đi, không ở lại đó thêm một giây nào nữa.
13.
Ngày tốt được vị đạo sĩ kia chọn đã tới.
Tôi đặc biệt dậy sớm để làm bữa sáng, còn đánh thức bố mẹ tôi luôn.
Tại bàn ăn, tôi kể cho bố mẹ nghe về Chu Thiến Thiến một cách chân thực.
"Dì ấy bị vị đạo sĩ độc ác kia lừa tiền, cho rằng con chính là người mua mạng của Chu Thiến Thiến."
Ba tôi húp một ngụm mì, xua tay: "Làm sao có thể? Con vừa mới học xong, cũng chưa đi làm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mẹ tôi cũng đáp lại:
"Chồng à, anh nói xem rốt cuộc dì ấy như này là thế nào? Nghi ngờ ai cũng được chứ không thể nghi ngờ con gái của chúng ta! Haiz, tuy rằng em và dì ấy là chị em ruột, nhưng tiểu Tinh nhà ta từ nhỏ đã lương thiện, làm sao làm ra chuyện này được!"
Tôi húp nốt miếng nước mì cuối cùng rồi vỗ tay một cái:
"Đúng vậy! Dì nhất định là đã bị tên đạo sĩ vô lương tâm đó lừa rồi. Hôm trước con còn thấy dì đưa cho tên đó một xấp tiền, hắn nói rằng có thể đem mạng Thiến Thiến mua về!"
Nói xong, tôi giả vờ cầm điện thoại lên xem lịch, nói to: "Xong rồi! Hình như là hôm nay! Bọn họ định sẽ lên núi Mạnh Xuyên luyện công!"
"Vậy chúng ta đi xem một chút, vạn nhất xảy ra chuyện, vĩnh viễn cả đời hối hận cũng không kịp!"
Mẹ tôi hốt hoảng, lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, giục chúng tôi mau đi.
................
Trên đỉnh núi hoang vu, tôi đứng từ xa nhìn đội hình đã được bố trí chặt chẽ kia.
Vị đạo sĩ kia thân mặc áo choàng Đạo giáo đứng bên ngoài, còn người ngồi trong trận bát quái đó là Chu Thiến Thiến
"Các người đang làm gì vậy?"
Đúng lúc đó, tôi lao ra và nhanh chóng chạy tới chỗ bát trận.
Vương Lệ nhìn thấy tôi liền nhào tới ôm lấy tôi, không cho tôi tiến lên.
"Trình Kiệt Tinh, tại sao con lại ở đây?! Đừng có gây rắc rối nữa!"
"Cô à, ông ta sẽ hại Chu Thiên Thiên, ông ta là một tên lừa đảo!"
Tôi một bên vùng vẫy trong vòng tay của Vương Lệ, một bên nhìn bố mẹ tôi đang từ từ tiến lên.
"Trình Kiệt Tinh, cô đang nói cái gì vậy! Tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu! Nếu như cô không mua mạng của Thiến Thiến, hà cớ gì tôi phải đi mời vị đạo sĩ đó!"
"Cái gì mà mua mệnh? Dì, dì điên rồi sao? Nhất định là bị cái tên đạo sĩ kia tẩy não."
"Bác sĩ nói Thiến Thiến mắc bệnh lão hóa, hơn nữa trước đây, không phải Thiến Thiến cũng như vậy sao?"
Lúc này, bố mẹ tôi cũng đã leo lên đỉnh núi, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi tại chỗ.
"Bố mẹ!"
"Hai người mau ngăn tên lừa đảo kia lại! Thiến Thiến vốn tinh thần đã không bị bình thường, lại bị tên này quấy rối, còn không phải trực tiếp phát điên sao?"
"Dì cũng bị họ tẩy não rồi, nói con mua mạng của em họ, thân thể con khoẻ mạnh như vậy thì đi mua mạng của em ấy làm gì?"
Bố mẹ tôi sợ đến mức sững người tại chỗ, dù tôi có nói gì họ cũng không nhúc nhích.
14.
"Đến lúc rồi!"
Đạo sĩ hét vào lá bùa màu vàng trong tay, sau đó ngửa mặt lên trời, ném lá bùa màu vàng vào lò thiêu trước mặt Chu Thiến Thiến.
Khi lá bùa màu vàng có ngày sinh của Trình Lãm Nguyệt bị đốt cháy, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trên bầu trời.
Tôi có thể nhìn thấy niềm vui và hy vọng lấp lánh trong mắt Vương Lệ.
Nhưng thật không may, cái kết có vẻ không như mong muốn của dì ấy.
Sắc trời đột nhiên thay đổi, vốn đang còn quang đãng, lại đột nhiên bị mây đen bao phủ, trông vô cùng u ám.
Tôi thấy tên đạo sĩ kia đứng trước pháp trận với vẻ mặt bối rối, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Khoảnh khắc lá bùa màu vàng cháy hết, những làn khói xanh bắt đầu bốc lên xung quanh Chu Thiến Thiến, đột nhiên cô ta hét lên một tiếng rùng rợn.
Sau đó lập tức ngã xuống đất, trên mặt bắt đầu chảy ra máu đen, trông vô cùng gớm ghiếc.
Vương Lệ và tên đạo sĩ sửng sốt một lúc, rồi cùng nhau chạy về phía Chu Thiến Thiến.
"Tại sao lại thành ra như vậy?"
Đạo sĩ ném thanh kiếm gỗ trong tay xuống đất, quỳ xuống đo hơi thở của Chu Thiến Thiến và bắt mạch cho cô ta.
"Lá số tử vi mà bà đưa tôi có đúng không?" Đạo sĩ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Vương Lệ nằm liệt trên mặt đất, thanh âm không ngừng run rẩy:
"Là ngày tháng năm sinh của Trình Lãm Nguyệt, không có sai mà."
Vương Lệ đưa tay chạm vào Chu Thiến Thiến, người có khuôn mặt bê bết máu đen, đầu ngón tay run rẩy dữ dội.
"Đại sư, Thiến Thiến xảy ra chuyện gì? Con bé còn sống không?"
Đạo sĩ ngước mắt lên và vừa bắt gặp ánh mắt của tôi.
Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, như là nhớ tới cái gì, hắn chỉ vào ta: "Không đúng! Cô không phải Trình Kiệt Tinh, cô là Trình..."
Trước khi đạo sĩ nói xong, ông ta ngã xuống đất giống như Chu Thiến Thiến.
Khuôn mặt của vị đạo sĩ chuyển sang màu xanh đen, và máu đen chảy ra từ mặt ông ta giống như Thiến Thiến.
Ngay lúc này, tôi nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.
Người trong điện thoại nói, em gái tôi, Trình Kiệt Tinh, đã hồi phục nhịp tim của chính mình.
15.
Tôi sẽ nói nốt những gì tên đạo sĩ kia chưa nói xong.
Tôi thực sự là Trình Lãm Nguyệt.
Người chết không phải tôi.
Đó là em gái tôi Trình Kiệt Tinh.
Tôi đã thiết kế trò chơi trong trò chơi này trong ba năm chỉ để chờ đợi thời điểm này.
Và 30 vạn kia, chính là mua mạng của tên đạo sĩ bất lương đó,
Tôi đã sớm Vương Lệ sẽ dùng rất nhiều tiền để mời vị đạo sĩ này nên tôi đã sớm điều tra được kỹ càng nội tình phía sau lẫn thân thế ông ta.
Hắn chỉ cần thấy tiền là sáng mắt, nhưng lại cực kỳ tự phụ.
Hẳn ông ta có thể đoán được rằng tôi có chút năng lực, nhưng chắc chắn không nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình lại bị tôi mua.
Hắn nói rất đúng, mạng của người chết, không thể mua lại được.
Nên để cứu em gái mình, mỗi cái mạng của Chu Thiến Thiến thì còn lâu mới đủ.
Thứ tôi cần là một mạng người và phải hi sinh một người khác để hiến tế bằng máu.
Chính em gái tôi Trình Lãm Nguyệt đã mua mạng của Chu Thiến Thiến, và ngày tháng năm sinh được viết trên lá bùa màu vàng đó chính là của tôi.
Thật khó khăn để tôi có thể duy trì cuộc sống cho em tôi.
Và đây là cách duy nhất mà tôi đã dành ba năm để tìm ra.
16.
Ba năm trước, tôi nhận được một cú điện thoại từ đứa em gái đang du học ở nước ngoài.
Con bé nói với tôi rằng gia đình của Chu Thiến Thiến muốn giết tôi.
Khi đó, tôi không để tâm đến những lời của Trình Kiệt Tinh lắm vì đứa trẻ này rất thích huyền học, luôn luôn nói những điều hư ảo.
Khi con bé học năm ba cao học, con bé đã nhận được một cuốn sách bói toán từ ai đó.
Tôi thấy nó ôm cuốn sách xem cả ngày, đến mức bị nghiện, cuối cùng kỳ thi tuyển sinh Đại học của nó thật sự trở thành một đống hỗn độn.
Vào ngày có kết quả thi đại học, tôi cầm cuốn sách trên tay, đập mạnh vào đầu con bé hai cái.
"Trình Kiệt Tinh, không phải em biết bói toán sao? Có hay không bói tới việc mình chỉ thi được 420 điểm hả?"
Trình Kiệt Tinh cũng không khó chịu, con bé cười, né những cú đánh của tôi: "Chị! Em thực sự không hề đụng tới đống sách vở đó."
"Đừng đánh nữa mà, em thực sự chỉ muốn mở một cửa hàng bói toán ngay dưới tiểu khu mình thôi ..."
"A! Chị! Đau quá! Chị còn đập nữa là em vỡ đầu mất!"
......
Sớm lăn lộn trong xã hội nên tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiến thức.
Cuối cùng, trước sự nài nỉ của tôi, bố mẹ tôi đã gửi Trình Kiệt Tinh ra nước ngoài du học.
Điều tôi không ngờ đến là con quỷ nhỏ Trình Kiệt Tinh này chưa từng đến trường học lấy 1 lần.
Không biết từ đâu, con bé biết được một ngôi trường chuyên dạy về huyền học, và bí mật đến học ở đó.
Để không bị lộ, con bé thậm chí không thèm về nước trong cả kỳ nghỉ đông và hè.
Lúc tôi đang họp tại Tập đoàn Vân Thường thì nhận được tin Trình Kiệt Tinh bị tai nạn.
Một cuộc gọi lạ từ nước ngoài gọi vào điện thoại di động của tôi.
Đầu dây bên kia tự xưng là bạn trai của Trình Kiệt Tinh, và nói rằng con bé bị tai nạn, yêu cầu tôi đặt vé để ra nước ngoài càng sớm càng tốt.
Tôi chế nhạo, lại một kẻ nói dối khác.
Tôi chưa từng nghe nói Trình Kiệt Tinh có bạn trai.
Nhưng khi anh ta kể tất cả chi tiết về tôi mà Trình Kiệt Tinh đã nói với hắn, tôi vô cùng sửng sốt.
Trước nguy cơ có thể bị mất việc, tôi rời cuộc họp ngay tại chỗ và bay thẳng đến nước C.
17.
Khi tôi gửi Trình Kiệt Tinh ra nước ngoài ba năm trước, con bé rất hoạt bát và tràn đầy sức sống.
Nhưng giờ đây, ba năm sau đó, con bé đang nằm trong cabin của một phòng thí nghiệm, và mọi phương pháp để duy trì sự sống của em ấy là ba cái máy cao to, so với thân thể con bé thì lớn hơn gấp nhiều lần.
"Con bé đã chết, hay vẫn còn sống?"
Tôi đứng trước cabin, mân mê những ngón tay trên mặt kính lạnh lẽo, hoàn toàn không biết rằng nước mắt đã lăn dài trên má.
Bạn trai của Trình Kiệt Tinh đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Có một cách để lấy lại cuộc sống của cô ấy, nhưng chưa ai thử qua."
"Cách gì?"
Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ dày cộp.
"Cô hãy xem cái này trước đi, tất cả những gì tiểu Tinh muốn nói với cô đều ở đây."
18.
Khi tôi trở lại ký túc xá của Trình Kiệt Tinh, mở cuốn sổ ra, liền nhìn thấy cái tên "Trình Kiệt Tinh" được viết ngay ngắn ở ngay trang tiêu đề, tôi không thể kìm nén được nỗi buồn mất đi người thân của mình.
Gửi chị gái Trình Lãm Nguyệt của tôi:
"Chị, đợi chị nhìn thấy cuốn sổ này, có lẽ em đã không còn ở đây nữa. (Mặc dù Phương Vũ nói rằng anh ấy sẽ đưa em vào cabin thí nghiệm và sau đó sẽ tìm cách trao đổi mạng sống của em...)
Chị à, em chưa từng nghĩ tới nhà dì sẽ công kích chị, rõ ràng mẹ nói dì là người tốt nhất trên đời này, ngoại trừ bố mẹ.
Nhưng làm sao dì ấy có thể, làm sao có thể muốn hại chị?
Hôm đó, chiếc chuông gió trên bàn học của em cứ kêu liên hồi (mặc dù nó thường kêu), nhưng hôm đó nó làm em rất bực mình nên em đã bói cho cả nhà mình.
Và trong quẻ của chị, thế mà xuất hiện tử kiếp.
Nhưng rõ ràng là hai tháng trước, khi em bói cho bạn trong lớp, nó vẫn ổn.
Thông qua nhiều phương pháp khác nhau, cuối cùng em cũng đã hiểu ra.
Là dì ấy muốn mua mạng của chị.
Để đổi lấy mạng sống cho Chu Thiến Thiến, con gái của dì ấy.
Sau khi biết về việc này, em đã gọi cho chị ngay lập tức.
Nhưng chị là người theo chủ nghĩa duy vật.
Nên đã không tin điều em nói.
Vì vậy em đã đi tìm thầy của mình, thậm chí là cả thầy của thầy ấy.
Để tìm hoá giải nạn này cho chị.
Họ nói, cho dù em có ngăn cản chị thành công, nhưng chỉ cần Chu Thiến Thiến còn sống, dì ấy vẫn sẽ dùng hết sức để mua mạng chị.
Điều đáng sợ hơn cả ma chính là lòng dạ con người.
Trình Lãm Nguyệt, hãy để em gọi chị như vậy một lần nữa.
Từ nhỏ đến lớn đều là chị giúp đỡ mỗi khi em gặp khó khăn, đều lấy thân mình đỡ đòn cho em khi bị bố mẹ đánh.
Mỗi lần em bị bắt nạt, đều là chị ra mặt giải quyết, dù chị là người hay đánh em nhất.
Nhưng em biết chị yêu em đến nhường nào mà.
Cho nên đứa em gái được chị bảo vệ từ nhỏ cũng muốn bảo vệ chị một lần.
Một tháng trước, em lén lút mọi người mua vé bay về nước, giấu đi nốt ruồi ở khoé miệng và đến tìm dì.
Em thật sự phải công nhận là chúng ta thật sự rất giống nhau đó.
Nếu em biết điều này sớm hơn, liền đã nhờ chị đi thi đại học giúp em rồi ... ^^
Khi em nhận tiền từ dì, em đã nghiêm túc hỏi đi hỏi lại tới ba lần.
"Dì có chắc là muốn đưa số tiền này cho con không?"
"Dì thật sự muốn cho con sao?"
"Có nhất định phải cho con không?"
Dì ấy cười và nhét tiền vào tay em, nói rằng đó là lòng thành của dì ấy.
Sau khi nhận được tiền, em trực tiếp bay về nước C.
Cơ thể em ngày càng yếu đi, và em đã không kể toàn bộ câu chuyện cho đến khi Phương Vũ nhận ra điều đó.
Anh ấy nói em là thằng ngu ngốc nhất thế giới.
Vâng, chúng em đều là người học huyền học, nên biết rằng muốn giế.t một người dễ đến mức nào.
Nhưng bài học đầu tiên khi nhập học là không được dùng huyền học để hại người khác.
Vả lại làm hại người khác không phải là ý định ban đầu của em khi tham gia vào ngành này.
Trong những ngày cuối cùng, em đều tìm cách để phá giải lời nguyền này.
Nhưng em thực sự không chống đỡ nổi nữa.
Chị ơi, đừng trách em bỏ mặc chị.
Em gái sẽ luôn yêuchị. "
19.
Trang thứ hai của cuốn sổ là dành cho Vương Lệ.
"Viết cho dì:
Dì ơi, con biết Thiến Thiến từ nhỏ đã khác với những người khác.
Cô ấy nhu nhược, hướng nội và học không giỏi.
Nhưng dì, sự bất hạnh của chị Thiến Thiến không liên quan gì đến chị con.
Chị con rất xuất sắc, nhưng mọi sự xuất sắc của chị ấy đều do chính chị ấy nỗ lực đạt được.
Dì chỉ biết rằng chị ấy đã được nhận vào trường đại học trọng điểm của thành phố.
Nhưng dì không hề thấy ánh đèn bàn của chị ấy vẫn sáng lúc 3h sáng, và những núi bàn tập chất đầy bàn chưa làm xong.
Dì chỉ biết rằng chị ấy đã gia nhập Tập đoàn Vân Thường, một công ty lớn đã phỏng vấn hàng nghìn người và cuối cùng chỉ tuyển một người.
Dì chưa từng thấy chị ấy đã đi thực tập rất nhiều nơi và tham gia rất nhiều cuộc thi khác nhau kể từ năm nhất đại học chỉ để nhanh hơn những người khác một bước.
Nếu phải có một người trở thành nạn nhân, thì đó sẽ là con.
Mặc dù con biết rằng nếu con nói thẳng với dì điều này, dì chắc chắn sẽ từ chối.
Vì so với chị, con thật kém cỏi và tồi tệ.
Vì vậy, con chỉ có thể hành động bí mật một mình.
Chị Thiến Thiến những năm này thực sự đã hành hạ gia đình dì rất nhiều, tóc dì bạc đi rất nhiều, con có thể hiểu được tâm trạng muốn chị ấy được chữa khỏi bệnh của dì.
Nhưng với chị con thì không được, chị con nhất định phải có một tương lai tươi sáng.
Chị ấy đã đi hàng ngàn dặm để có được vị trí như ngày hôm nay, và con không cho phép bất cứ ai hủy hoại chị ấy dù chỉ một chút. "
20.
Bắt đầu từ trang thứ ba, có nhiều phương pháp khác nhau được Trình Kiệt Tinh ghi lại về cách trao đổi mạng sống của mình.
Đối với tôi, người chưa bao giờ nghiên cứu một cách có hệ thống, tôi không quen thuộc với mọi biểu tượng được viết bởi Trình Kiệt Tinh.
Tôi đến gặp Phương Vũ và nhờ anh ta giúp tôi diễn giải nội dung trong cuốn sổ của em ấy.
Sau khi hiểu được tất cả, tôi liền nhớ đến Chu Thiến Thiến, người mà tôi hay gặp mỗi khi ra ngoài vào sáng sớm.
Có lẽ sức sống của cô ta đều đến từ em gái tôi.
Nếu Trình Kiệt Tinh mềm lòng và không thể ra tay, vậy thì hãy để tôi giơ đao, chặt đầu họ đến chảy máu.
Trong ba năm tiếp theo, tôi không trở lại Trung Quốc.
Tôi ở lại nước C với danh tính Trình Kiệt Tinh, trong khi học lại bằng đại học, tôi ngày đêm tìm kiếm một cách khác để đổi lại mạng sống cho em ấy.
21.
Ngay sau khi vị đạo sĩ qua đời, Vương Lệ cũng bất tỉnh.
Tôi đứng trên đỉnh núi và bình tĩnh gọi điện cho cảnh sát.
Hiện trường cái chết của Chu Thiến Thiến và tên đạo sĩ đã được phong tỏa, chúng tôi đến bệnh viện bằng xe cấp cứu cùng với Vương Lệ.
Dọc đường tôi cứ lải nhải, nói rằng tên đó là lừa đảo, tại sao dì không tin con?
Bố mẹ tôi cũng đồng tình, nói dì thật đáng thương, đứa nhỏ cuối cùng cũng đã khá hơn rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cuộc sống sau này biết phải làm thế nào đây.
Từ đầu đến cuối, bố mẹ tôi hoàn toàn không biết gì về toàn bộ sự việc.
Tại sao tôi không nói với họ?
Dì của tôi là người thân duy nhất của mẹ tôi, và tôi muốn giữ lại một chút tâm thiện trong trái tim mình cho dì.
Sự biến mất của Trình Lãm Nguyệt đã khiến mẹ tôi kiệt sức, cơ thể không còn tốt như trước, tôi không muốn mang lại bất kỳ kích thích nào cho bà.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thoả, không ai tìm ra được bất kỳ sơ hở nào trong kế hoạch trả thù của tôi.
22.
Chu Thiến Thiến chết, Vương Lệ cũng phát điên.
Chúa sẽ không làm hại bất kỳ người vô tội nào.
Phương Vũ nói rằng em gái tôi đã dần dần khá hơn, và anh ta cũng nói với Trình Kiệt Tinh tất cả những điều đã xảy ra.
Tôi hỏi anh ta xem Trình Kiệt Tinh đã nói gì?
Anh ta thuật lại lời em ấy nói , "Không hổ là em gái tôi."
"Không nghĩ tới cuối cùng là chị bảo vệ cô ấy."
Phương Vũ dừng một chút, sau đó nói: "Chị, số tiền này chị không cần trả lại, coi nhưlà tiền lễ vật cưới hỏi của tôi và Trình Kiệt Tinh."
Tôi cười: "Không cần, nhất quy nhất mã".
23.
Hai tuần sau cái chết của Chu Thiến Thiến, tôi đang làm việc thì nhận được điện thoại từ mẹ.
Bà ấy nói dì Vương Lệ của tôi đã nhảy lầu.
Tin tốt đấy.
Ác nhân tự có Diêm Vương thu.
24.
Sau khi đám tang của Vương Lệ kết thúc, chồng dì đã bán nhà và trở về quê, ông ấy cũng không còn truy cứu nguyên nhân cái chết của Chu Thiến Thiến nữa.
Tôi cũng chuyển đến sống cùng bố mẹ.
Cánh cửa hơn hai mươi năm mở ra đã vĩnh viễn đóng lại.
25.
Một năm sau, Trình Kiệt Tinh hồi phục hoàn toàn.
Tôi tìm một kế nhỏ để nói cho bố mẹ về việc đã tìm được Trình Lãm Nguyệt.
Trình Kiệt Tinh và tôi cũng đặt lại danh tính của mình, và Phương Vũ cũng đã cầu hôn em ấy.
Tôi rời Tập đoàn Vân Thường và ra nước ngoài để học đào tạo chuyên sâu.
Còn Trình Kiệt Tinh và Phương Vũ ở lại thành phố A, kết hôn, sinh con và chăm sóc bố mẹ tôi.
————— HOÀN TOÀN VĂN —————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro