Chương 6:
Hà Yến nhớ lại mà suy ngẫm, hắn luôn tò mò, đúng thật rất tò mò. Hắn đến đây là để làm gì? Hà Yến hắn có nhiệm vụ gì hay chỉ đơn giản là vì chết mà xuyên đến nơi đây. Hay...hắn là cần thay đổi điều gì chăng?
Hà Yến chỉ có thể nghĩ như vậy, hiện tại không có thêm thông tin gì để hắn xem xét thêm về điều kì lạ này nhưng Hà Yến thấy nếu đã vậy thế bây giờ hắn cần làm gì. Cố mà sống qua ngày sao hoặc đi tìm giá trị cuộc sống, định mệnh của mình như bao câu chuyện Hà Yến đã xem và được nghe từ hiện thực?
Nhưng hiện thực của hắn cũng có cái gọi là giá trị cuộc sống còn định mệnh là như thế nào, đó là gì? Hà Yến nếu có điện thoại ngay đây thì hắn sẽ tìm hiểu thử xem rốt cuộc định nghĩa của nó là như thế nào
Hà Yến nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thở dài, thôi thì từ từ tính chắc sẽ không sao. Hà Yến thấy có lẽ điều ưu tiên bây giờ vẫn là cái ăn cái mặc và tương lai sau này, hắn là chỉ nắm khái quát nơi đây thôi. Những sự kiện cần nhớ Hà Yến đã ghi nhớ, chỉ có điều chương truyện trước đây có bảo một cuộc diệt vong lớn mà chỉ nam chính mới có thể ngăn cản nó lại...
"Lý Thường An": Hà Yến..có một điều kì lạ nữa, cảm xúc này là như thế nào. Tại sao lại cái tên này thân quen như vậy, nhớ nhung rồi lại đau xót. Từ khi bắt đầu đọc bộ truyện đó Hà Yến là bị thu hút bởi trong phần giới thiệu nhân vật, cái tên này là lý do Hà Yến đọc bộ truyện đó
Nghĩ rồi lại nghĩ, Đinh Túc Mạch đi chơi về trên tay cầm 2 trái tròn tròn vàng nhạt, vui vẻ về chia cho Hà Yến nhưng thấy tình hiện tại thì không biết có nên không. Hà Yến nhìn qua, thấy Đinh Túc Mạch cứ đứng đó bối rối thì kêu qua, nói:" Ngày mai cùng xuống trấn, đi báo danh"
Đinh Túc Mạch nghi hoặc:" Báo danh? Báo danh như nào, báo danh cái gì?"
Hà Yến suy nghĩ tìm từ cho Đinh Túc Mạch dễ hình dung:" Đó là một nơi sảnh lớn, hội tụ rất nhiều người có dị năng khác nhau. Báo danh bằng cách cho người kiểm diệt thấy dị năng của mình là có thể vào, khi vào đợi một thời gian ,đến số thứ tự thì lên trên sân chính thể hiện dị năng của mình nếu dị năng và năng lực tốt có thể nhập vào môn phái hay bái sư. Nhưng nếu dị năng đó còn quá yếu kém thì sẽ được phân vào nơi luyện tập riêng , hằng ngày điều có tiền chu cấp nhưng phải làm thêm nhiệm vụ thì ngươi mới có đãi ngộ đó mãi. Còn không nếu quá vô dụng sẽ bị ném đi đó nha.". Hà Yến nói rồi thấy Đinh Túc Mạch cũng gật gật trông như hiểu hiểu thì cười, đứa bé này khá giỏi đó chứ lại là một bé ngoan.
Đinh Túc Mạch rũ mắt vẻ buồn rầu:" Nhưng ta chưa điều khiển được dị năng của mình, đến đó khó mà được người kiểm diệt cho vào". Hà Yến vỗ vai:" Không sao, họ cũng là người có dị năng, có thể sẽ cảm nhận được"
Hà Yến xoay người tìm tìm gì đó, rồi lấy ra một bộ đồ trong rất mới đưa cho Đinh Túc Mạch:"Này cho ngươi ngày mai nhớ thay vào rồi đi xuống trấn". Đinh Túc mạch vui vẻ nhận rồi liền hỏi:" Huynh mua sao?"
" Ừm, ngươi thích màu xanh nước, nên ta tìm mua cho ngươi một bộ quần áo vải xanh" Áo tay lửng, quần dài đến mắt cá. Hà Yến là không thích những trang phục nhiều lớp vải, thấy Đinh Túc Mạch trong cũng không thích mặt nhiều lớp vải thêm nữa là điều còn nhỏ mặt đơn giản chút cho thoải mái
Đinh Túc Mạch háo hức ướm lên người, chạy ra ngoài nước trong ngắm. Hà Yến thấy hắn vui vẻ thì cũng vui trong lòng, hắn có đi xuống trấn vài lần tìm công việc làm, ở trên núi mãi thì thât không tốt dù sao cũng sắp đến một cuộc tuyển sinh dị năng. Hà Yến là quên mất chi tiết quan trọng, nghe ngóng được từ công việc tìm được Hà Yến mới gấp rút chuẩn bị
Đinh Túc Mạch đã ngắm đủ nên chạy vội vào:" Hà Yến, vậy còn của huynh đâu?"
Hà Yến:" Ta đã chuẩn bị rồi, ngươi không cần lo. Hôm nay đừng đi chơi nghịch ngợm ăn lung tung nữa. Không mai bị đau bụng là đi muộn đó". Đinh Túc Mạch hiểu rõ trả lời:" Dạ"
Sáng hôm sau, Hà Yến và Đinh Túc Mạch dậy rất sớm để chuẩn bị. Mặc dù đồ của 2 người không có là bao nhưng Đinh Túc Mạch rất lưu luyến. Nơi đây đối với Đinh Túc Mạch đã có những kí ức rất vui vẻ mà lúc trước chưa có, bây giờ xa đi lại không nở
Hà Yến bên này đã đóng gói xong thì bảo Đinh Túc Mạch mang giày rơm vào, giày rơm là do Hà Yến lục lại kí ức cũ rồi mò mẫm làm. Dù không được đẹp nhưng mang để ổn định trong một quãng thời gian nhất định thì thấy ổn. Hà Yến mặt một bộ quần áo đơn giản đến không đơn giản hơn, một bộ quần áo vải thô màu nâu, cũng giống với kiểu dáng của Đinh Túc Mạch
Trên đường lên trấn, Đinh Túc Mạch không ngừng buồn bã. Hà Yến nhìn sang rồi thở dài trong lòng, mới vài ngày đứa bé này đã nặng tình với nơi đó như vậy về sau này đối với những cái khác thì sao đây nhất là với người Đinh Túc Mạch luôn tôn trọng và bảo vệ kia
Hà Yến nghĩ lần này sẽ có thay đổi gì không, nguyên tác từng có kể sơ qua Đinh Túc Mạch, nhân vật số mệnh khổ cực từ nhỏ đến lớn, không gia đình, không một bạn bè cho đến khi gặp nam chính...
Đi một mạch cũng đến trước cổng, Hà Yến bảo Đinh Túc Mạch đưa đồ cho mình để đi kiểm duyệt, thấy Đinh Túc Mạch rụt rè không dám đi, Hà Yến đẩy nhẹ Đinh Túc Mạch:" Đi đi, kiểm duyệt xong thì chạy lại đây, tí ngươi cũng chờ ta ở đây"
Nghe vậy Đinh Túc Mạch đỡ lo hơn rồi cũng vững bước đi kiểm duyệt, Hà Yến nhìn từ xa vẫn có thể quan sát. Đinh Túc Mạch làm rất tốt, dù sức lực để tạo ra một khối băng lớn hoàn chỉnh nhưng với tầm tuổi đó thì là ổn rồi. Sự kiện này cũng chẳng giới hạn tuổi tác, ai thấy mình có năng lực thì cứ việc đăng kí nên mới ngoài cổng đã rất đông người
Đinh Túc Mạch lon ton chạy lại, cười vui vẻ với Hà Yến:" Huynh cố lên nhé". Hà Yến cười:" Ừm"
Hà Yến nói vậy thôi chứ hắn cũng không chắc lắm, mấy ngày nay Hà Yến luyện thế nào lá chắn cũng không ra. Có lẽ hắn đã sai chỗ nào đó. Để đồ xuống ghế đá, bảo Đinh Túc Mạch ngồi canh chừng rồi đi lại chỗ kiểm duyệt
Người kiểm duyệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, viết viết gì đó rồi vừa viết vừa hỏi:" Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, dị năng gì"
Hà Yến:" Ta là Hà Yến, 10 tuổi, dị năng là lá chắn Thanh Thủy". Người kiểm duyệt viết xong quay sang bảo hắn thể hiện dị năng ra. Hà Yến đưa một tay lên trong đầu niệm "mau xuất hiện" đầy mất kiên nhẫn. Người kiểm duyệt thấy không có gì thì bảo hắn đưa tay sang
Hà Yến đưa tay đến, người kiểm diệt lấy hai tay ấp lên tay Hà Yến rồi nhắm mắt lại. Một khoảng im lặng rồi người kiểm diệt lẩm bẩm:" Lá chắn Thanh Thủy của ngươi trong khó tính đấy nhưng ngươi có chắc chỉ có mỗi lá chắn Thanh Thủy không"
Hà Yến nghi hoặc:" Ta chỉ có một lần thấy nó xuất hiện, còn những lần còn lại thì không và cũng chỉ cảm nhận thấy một dị năng trong người thôi" nói vậy thôi chứ Hà Yến có cảm nhận thấy gì đâu
Người kiểm duyệt mở mắt:" Ta còn cảm nhận một năng lực khác nhưng rất nhạt như thoang thoảng lướt qua vậy, ta cũng không chắc lắm. Sau này nếu gọi tên nó không nghe thì ngươi gọi bằng tiếng ra ngoài luôn nhé, điều đó sẽ giúp lá chắn xuất hiện dễ hơn"
Nói rồi người kiểm duyệt đưa vé xác nhận cho Hà Yến:" Tí vào cổng thì đưa cho người đứng xoát vé là sẽ được vào, đã xong ngươi đi đi"
Hà Yến đứng lên cúi người:" Cảm Ơn"
Đi về phía Đinh Túc Mạch, Hà Yến thấy hình như hắn đi hơi lâu, Đinh Túc Mạch đang buồn chán mà đưa mắt nhìn xuống đôi chân đang đung đưa của mình. Hà Yến đi lại vỗ nhẹ đầu Đinh Túc Mạch 2 cái, ôn tồn bảo :" Lấy đồ lên ,đi thôi Túc Mạch"
Thấy Hà Yến đã trở lại Đinh Túc Mạch vui vẻ vui vẻ:" Dạ" nhảy xuống ghế đá rồi ôm lấy đồ của mình đi lon ton theo Hà Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro