C21: Hành Trình Xuôi Nam(_) - Huyện Hoài Lâm
Kết thúc vụ án Tô gia, Tô lão bản được biết tường tận mọi việc do Lý Xuyên phụ trách thuật lại, ông ta như kẻ mất hồn, trong cùng ngày nói muốn chuyển ra căn trạch viện sau núi ở, có dự định phần đời còn lại trải qua tại đó, đem hết gia nghiệp làm ăn trong nhà chia cho Tam tiểu thư Tô Vận và một nhi tử còn chưa đến mười lăm tuổi.
Thi thể Sùng Vân được đặt vào quan tài, giao lại cho huynh trưởng bà ta hiện là Tào Kiên lo liệu việc mai táng.
Tào Kiên trông thấy thân xác lạnh lẽo của đệ muội, nháy mắt như già đi vài chục tuổi, liều sống liều chết đòi Tô Vận phải đền mạng cho muội tử.
Vương Tuấn Dũng không giải thích nhiều, chỉ đơn giản nói một câu 'người không phải do Tô Vận giết', xong rồi mang theo những người khác trở lại đại viện thu xếp hành lý.
Bọn họ đã không còn lý do gì để phải tiếp tục nán lại thành trấn này.
Mục tiêu chân chính bọn họ cần đến đó chính là huyện Hoài Lâm, nơi có Tào gia một tay che trời.
Tào Kiên biết mình không làm gì được, cắn răng ôm thống hận mang theo di thể muội tử cùng trở về Tào gia an táng.
Tào Kiên nào đâu biết được rằng, phía trước hắn vừa đi, phía sau đã có ám vệ âm thầm đuổi theo, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
................
Vẫn ngồi trên mã xa lắc lư đong đưa, Hoàng Minh Minh không ngừng xoa trán. Vương Tuấn Dũng để ý thấy được cái động tác 'xoa trán' này y đã thực hiện nó rất nhiều lần kể từ lúc thẩm vấn Tam phu nhân Tô gia.
Không giấu diếm quan tâm, Vương Tuấn Dũng dĩ nhiên dò hỏi, lo lắng có phải hay không ai kia cảm thấy mệt mỏi.
Nào ngờ kết quả còn vượt xa suy nghĩ của hắn -- Hoàng Minh Minh chẳng những trông thấy quỷ hồn, còn có thể 'nhìn' thấy được quá khứ của Đại tiểu thư Tô gia!?
Hoàng Minh Minh thở dài, cậu cũng không biết làm cách nào để giải thích cho rõ ràng.
" Vẫn còn nhớ những chuyện khi nãy tôi đã nói với Tam phu nhân chứ? "
Nhận lấy cái gật đầu của Vương Tuấn Dũng, cậu chàng hơi nhíu mày.
" Ngay lúc đó tôi chỉ cảm thấy đầu có chút choáng, song, trong đầu tôi có thật nhiều hình ảnh mơ hồ hiện ra như một thước phim. Tôi chính là dựa vào những hình ảnh đó mà đối phó với Tam phu nhân.
Nếu không, một người ngoài như tôi làm sao có thể biết được những chuyện của nhiều năm về trước đã xảy ra trong Tô gia như vậy? "
Vương Tuấn Dũng hơi gật đầu, không có ý kiến, tỏ vẻ còn muốn nghe tiếp.
Hoàng Minh Minh nghiêng người tựa vào thùng kiệu, chép miệng.
" Theo tôi nghĩ thì, là do Đại tiểu thư cố ý cho tôi nhìn thấy những sự việc đó chăng?
À đúng rồi, còn có... Sở dĩ tôi nói Tô Vận bị oan đó là vì... Cô ấy bị Đại tiểu thư điều khiển. "
Vương Tuấn Dũng chớp mắt.
" Quỷ hồn của Đại tiểu thư nhập vào thân xác của Tô Vận, khiến nàng ta giết chết Tam phu nhân? "
Hoàng Minh Minh hài lòng gật đầu -- khả năng tiếp thu và lí giải của vị Vương gia này cực kỳ tốt!
Đơn giản như vậy, mọi thắc mắc xem như được gỡ bỏ, Vương Tuấn Dũng vẫn cảm thấy có chút không thật. Còn muốn tán gẫu đôi câu, nào ngờ một lần nữa nhìn sang -- người kia đã thiếp đi mất rồi....
Thùng xe không an phận lắc lư, thân hình của Hoàng Minh Minh cũng theo đó lung lay.
Vương Tuấn Dũng vỗ nhẹ gò má y, thấp giọng nói: "Đừng tựa vào khung gỗ mà ngủ, như vậy một lát sẽ bị mỏi mình. "
Hoàng Minh Minh mơ mơ hồ hồ mở hé mắt, âm mũi biếng nhác hơi khàn.
" Vậy phải dựa vào đâu? "
-- Cậu cảm thấy rất rất mệt mỏi, ngay lúc này chỉ muốn ngủ một giấc cho lại sức.
Vương Tuấn Dũng nhìn đến dáng vẻ biếng nhác của ai kia, đem ra so sánh với mèo con đám nha hoàn nuôi trong phủ vậy mà lại có vài phần tương đồng.
Vươn tay, đem cái người dần chìm vào mộng đẹp kia kéo lại, khiến cho đầu y tựa lên vai của mình, một bên khóe môi hơi cong lên.
Cúi đầu, phả làn hơi ấm sát bên tai đối phương.
" Dựa vào ta là được rồi."
..............
Giờ ngọ ba khắc.
Huyện Hoài Lâm, phủ Hương Ngưng, trấn Hoài Thương.
Đang vào mùa thu hoạch, lúa chín vàng đầy đồng, từng lớp từng lớp trùng trùng điệp điệp kéo dài chờ người gặt hái.
Chỉ là, lúa vàng bát ngát trải dài, lại không có lấy nổi một cái nông phu canh tác ngoài đồng thu hoạch.
Điều này thật trái với lẽ thường, cũng hết sức kỳ lạ.
Tiến vào bên trong thành trấn, người dân thưa thớt, các hàng quán bày bán cũng ít đến thảm thương.
Huyện Hoài Lâm quy mô không nhỏ, dân cư đông đúc gấp hai lần so với huyện Hưng Hòa trước đó. Đáng lí mà nói phải là cảnh người người qua lại tấp nập trên đường lớn, các tửu lâu hàng quán kinh doanh nhộn nhịp.
Ra khỏi mã xa, Vương Tuấn Dũng sau khi đặt ai kia nằm ngay ngắn trên ba lớp chăn bông trong cỗ kiệu, lại dùng thêm một lớp chăn bên ngoài, bọc y đến kín kẽ ấm áp mới xem như hài lòng rời đi.
Khách điếm vắng hoe, không phải lo tình trạng nhiều người bất tiện, Lý Xuyên trực tiếp thuê luôn vài căn khách điếm nối tiếp nhau làm chỗ dừng chân tạm nghỉ cho mọi người.
Chỉnh lý đâu vào đó ổn thỏa, Vương Tuấn Dũng ôm người còn đang ngủ say ra khỏi mã xa, dợm bước đi vào khách điếm, ngay lúc này lại có một 'vật' từ đâu lao nhanh đến, cứ vậy đâm sầm vào người hắn.
Phản ứng cực nhanh, Vương Tuấn Dũng đem 'Quân sư' nhà mình ôm lấy gắt gao, đảm bảo y không bị vật lạ đụng trúng, cũng không có bị đánh thức, lúc này mới nhìn xuống 'vật' lạ kia.... Là một oa nhi.
Oa nhi có nước da đen sạm, tóc hơi rối, y phục trên người vô cùng mỏng còn không được lành lặn gì mấy. Đi chân trần trên đất, cẳng chân gầy nhom, đôi tay như que củi run run cầm cài bát cũ kĩ.
" Đại nhân, thỉnh các ngài đại nhân đại lượng, xin bố thí cho cháu ít thức ăn với. "
Giọng nói yếu ớt vô lực, thoạt nhìn oa nhi này dường như đã nhiều ngày không được ăn uống tử tế. Cửu Nguyệt dường như thấy được bản thân mình lúc trước khi còn lưu lạc tứ phương, nhất thời dấy lên cảm thông sâu sắc.
Lại nói, tất cả mọi người khi trông thấy một tiểu oa nhi lại phải cầm bát đi xin ăn thì vô cùng bất bình.
Con dân Đại Hưng từ bao giờ lại lưu lạc cơ nhỡ đến mức này?
Phải biết Quốc chủ của bọn họ là người yêu dân như con, mỗi một quận huyện châu phủ đều có quan lại địa phương phụ trách việc cứu tế, phàm là những người gia cảnh bần hàn, không thể mưu sinh kiếm sống, đều sẽ được giúp đỡ cái ăn cái mặc. Sau đó còn giúp cho bọn họ kiếm được việc làm phù hợp với mình.
Số lượng khất cái tồn tại ở Đại Hưng dường như là ở mức hiếm thấy, vậy nên Vương Khất Linh là vị Quốc chủ được trăm họ bá tánh yêu mến.
Vương Tuấn Dũng nhíu mày nhìn Cửu Nguyệt dẫn oa nhi kia vào khách điếm, giúp nó lau đi bụi bẩn trên mặt.
Mỗi năm hoàng huynh của hắn đều mở ngân khố cung cấp kịp thời cho từng châu huyện phủ nha, lệnh cho người phụ trách kịp thời xử lý những trường hợp tương tự như oa nhi này đây. Điều đáng nói đó là, từ lúc kế sách ban hành cho đến nay, phía triều đình chưa từng nhận được tin báo về việc nạn dân cơ nhỡ quá mức kiểm soát, hay không đủ ngân sách tiếp tế gì đó.
Thế nên, trường hợp của oa nhi này, đúng ra phải là không có khả năng!
Trước mắt giao cho Cửu Nguyệt trông coi đứa nhỏ, Vương Tuấn Dũng ôm người đang say ngủ lên tầng hai, vào một nhã gian đặt y nằm xuống, xong mới khép lại cửa phòng, trở xuống dưới tầng.
Chẳng biết phó tướng của mình hỏi đến cái gì, chỉ thấy oa nhi nọ khóc đến thực thương tâm, cả gương mặt nhỏ đều đỏ bừng, nước mắt nước mũi lấm lem...
Thì ra, qua lời kể của oa nhi, một nhà lớn nhỏ của nó bao gồm phụ mẫu, gia gia, đệ đệ, bọn họ đều đã vài ngày chưa có gì vào bụng, chỉ uống nước cầm chừng.
Đệ đệ trong nhà chỉ mới hơn một tuổi, mẫu thân vì không ăn uống đầy đủ nên không đủ sữa cho đệ đệ, đệ đệ đổ bệnh, phụ mẫu phải ở lại trông nom. Gia gia thì đã lớn tuổi, không tiện đi lại, nó chỉ đành liều mạng đi kiếm ăn.
Chỉ mong sẽ xin được một ít lương thực, mang về cho mẫu thân bồi bổ, như vậy đệ đệ cũng sẽ không đói nữa.
"....."
Cửu Nguyệt càng nghe càng giận, rốt cuộc thì quan lại địa phương đi đâu hết rồi? Một nhà lớn nhỏ của oa nhi này thế nhưng lại bị bỏ đói ngày qua ngày không ai ngó đến?!
Lý Xuyên bình tĩnh hơn nhiều, tại sau khi Cửu Nguyệt lau sạch nước mắt cho oa nhi thì mở miệng hỏi: "Mỗi một địa phương đều có dịch trạm cung cấp lương thực tiếp tế, phàm là những ai không thể tự mưu sinh kiếm sống, đều có thể đến đó khai báo danh tánh rồi nhận lương thực.
Em nhỏ, sao em không đi đến đó? Hay là em không biết có chỗ như vậy sao? "
Oa nhi nấc lên một cái, lắc đầu.
" Không có! "
Vương Tuấn Dũng nhíu mày.
" Không có..? "
" Ân! "
Oa nhi gật đầu, ôm cái bánh bao nóng hổi tỷ tỷ xinh đẹp vừa nhét vào tay nó.
" Lúc trước đúng là có từng nghe gia gia nhắc đến, nhưng mà bây giờ thì người nói không có nữa.
Còn nói cái gì mà.... Quốc chủ thiện tâm nhân hậu, chỉ tiếc 'trời cao Hoàng đế xa', cẩu tặc cấu kết nhau làm chuyện xấu, con dân mà ngài yêu quý đều bị ép vào chỗ chết.
Nếu để ngài biết được, không biết sẽ đau lòng nhường nào..."
Vương Tuấn Dũng trừng mắt, vẻ mặt lãnh ngạnh của hắn có xu thế nổi cơn thịnh nộ.
Đến cùng thì đám sâu mọt kia đã làm ra những chuyện gì mà lại khiến con dân Đại Hưng thốt ra những lời oán trách như vậy?
Cửu Nguyệt nhận thấy tình hình quá mức nghiêm trọng, giao lại oa nhi cho vài nữ ám vệ, bảo các nàng chuẩn bị thức ăn mang theo, cùng oa nhi trở về nhà của nó, giúp được gì cứ việc giúp.
Lý Xuyên nói vài câu trấn an Chủ soái, dù sao bọn họ cũng chưa nắm bắt được hết sự tình, trước mắt cứ cho người dò la xem xem tình huống hiện tại như thế nào.
Vương Tuấn Dũng mặc dù tức giận nhưng vẫn giữ được lý trí, đem ấn tín giao cho Lý Xuyên, bảo hắn đi một chuyến đến phủ nha nói chuyện.
Lần này phỏng chừng là một hồi rắc rối lớn, nạn đói thế nhưng xảy ra tại Hoài Lâm huyện, một nhà Tào gia kia ắt không tránh khỏi quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro