Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1


[HOÀN] NAM CƯƠNG CỔ - P1/4
-----------------------
Tác giả: 皎月下的玻璃茬乄
Link: https://www.zhihu.com/question/332411777/answer/2735779857
Đề cử: Cà pháo muối dưa
Raw: Cà pháo muối dưa
Editor: Cầu Độc Mộc
-----------------------

1.

Hứa Thanh là mật hữu* với tiểu bạch hoa Đường Nhu, vì bất bình mà nàng bị người khác xúi giục đi chặn hôn.

*Bạn thân

Sau khi g iết nàng, Tiêu Kỳ mắng ta độc ác.

Ta đặt ngón tay ở trên môi hắn, nhắc nhở hắn đừng nói những lời ngu ngốc nữa.

Hắn không biết mọi người trong kinh thành đều đang loan truyền sao?

Nếu tai họa tồn tại ngàn năm, thì Thẩm Hưu Ninh kia là bất tử.

Người đời đều biết Thẩm Hưu Ninh ác độc, còn cần hắn phải nói à?

Ta là Thẩm Hưu Ninh, đích thứ nữ của Tĩnh Nam Vương, Vân An Quận chúa.

Trước mười lăm tuổi trong miệng mọi người là nữ nhi thế gia mẫu mực, cầm kỳ thi họa không gì không thông, ôn nhu hiền thục, ai gặp qua cũng khen.

Tiên nữ tốt đẹp bao nhiêu, ta tốt đẹp bấy nhiêu.

Sau mười lăm tuổi, trở về từ Nam Cương, ta chính là ác ma.

G iết người ph óng h ỏa, chưa có gì mà ta không dám làm.

Thế mà ta lại là thanh mai trúc mã với hoàng đế, có hắn bảo vệ.

Có người tố cáo ta hung ác, người nọ liền bị giáng chức.

Có người vạch tội cha ta không biết cách dạy dỗ, nháy mắt người đó bị đuổi đi ngay.

Ta là ma quỷ, hắn là kẻ điên.

Sau này ai cũng sợ không dám nhắc đến chuyện đó chứ đừng nói gì đến kết hôn.

Càng không nói, cái này còn phải khen, Tiêu Kỳ Tiêu đại nhân của chúng ta thật dũng cảm.

2.

Trò hề giữa đường cũng không làm ảnh hưởng chút nào.

Một buổi hôn lễ, quy trình từ cửa vào ta bảo hắn bỏ qua thẳng đến động phòng.

Chung quy thiên địa không tệ, cha mẹ hắn nhận không nổi cái quỳ của ta đâu.

Nến đỏ trong phòng tân hôn, ánh nến trùng trùng.

Tháo khăn trùm khỏi phượng quan, ta mặc y phục xanh nhạt ngồi ngay ngắn trên ghế bành hoa lê.

"Cô gia đâu?" Ta nhẹ nhàng mở lời.

Nha hoàn Tố Nhạc sắc mặt trầm xuống, đi đến bên cạnh ta: "Nghe nói ở trúc viên dỗ dành hồ ly tinh kia."

"Vậy à? Đúng là thâm tình." Ta cười nhạt đặt tách xuống.

Như mong đợi, đáng lý phải như thế.

Tiểu bạch hoa sống trong trúc viên của hắn, duyên dáng động lòng người như vậy, ta thấy còn xót thương, hắn làm sao chịu rời bỏ?

Lười nhác đứng dậy, chán nản đẩy tách trà trên bàn sang một bên, đúng là nên tìm chút thú vui.

"A Tứ, chúng ta đi xem một chút nào."

Huyền y A Tứ giờ phút này đang gặm đùi gà, nhìn thấy có náo nhiệt, kích động đến mức ném đùi gà đi, nói được.

Lúc chúng ta đến trúc viên, xông hương lượn lờ trong phòng, tình nồng ý mật.

Tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu vùi trong ngực nam nhân: "Tiêu lang, hôm nay là đêm tân hôn của hai người, chàng không trở về sao? Nàng ta sẽ không nổi giận chứ?"

"Không đâu, nàng không dám." Nam nhân khá tự tin.

"Tiêu lang giỏi quá, mất đi một Thẩm Ngọc Ninh, lại tới thêm một Thẩm Hưu Ninh, Tiêu lang, lúc nào chúng ta mới có thể thật sự một đời một đôi đây?" Giai nhân mềm giọng.

"Nhanh thôi." Lời tán dương của nữ nhân khiến cho nam nhân càng tỏ ra tự đắc, nhanh chóng khoác lác, "Cưới nàng ta là vì ý chỉ của hoàng thượng, A Nhu đừng sợ, chờ thêm vài ngày tin đồn trôi qua, chúng ta làm lại lần nữa, khiến nàng ta giống như trưởng tỷ mình chết không có chỗ chôn..."

Bọn họ ép giọng xuống cực thấp, nhưng ta nghe rất rõ ràng.

Có cần ngông cuồng thế không?

Ta xuyên qua cửa sổ giấy bị chọc thủng nhìn người bên trong, khăn tay đặt ở chóp mũi, một cước đạp cửa phòng ra.

Người bên trong cả kinh, tiểu bạch hoa bị dọa tới mặt mày biến sắc.

Tiêu Kỳ lâu thật lâu mới trấn định vẻ mặt nói: "Thẩm Hưu Ninh, Bổn tướng quân từng nói, nơi này là khu vực cấm, ai cho ngươi xông vào?"

Nhìn đi, lại là ta làm sai.

Mắt ta bao trùm ôn hòa cười, lẳng lặng nhìn bọn họ cố làm ra vẻ trấn định.

Đột nhiên có chút ngứa tay, không biết sao lại đặc biệt muốn đánh người.

Chỉ là vô tình, đến lúc tỉnh táo lại, một cái tát đã rơi xuống mặt mềm mại ướt át của tiểu bạch hoa rồi.

Không thể không khen sức lực của ta, vết đỏ rất đều, đỏ trắng xen lẫn, tuyệt đẹp.

"Nhìn rõ chưa, Tiêu Kỳ, ta đánh nàng." Ta ấm áp như gió xuân mở miệng, bộ dáng có mấy phần muốn được khen.

Sắc mặt Tiêu Kỳ lạnh lẽo, đau lòng kéo người vào trong ngực bảo vệ, giơ tay phải lên đánh về phía ta.

Ta nhàn nhạt lắc đầu, phu quân này không tốt, khổng vũ hữu lực* không phải giả, đầu óc không ổn.

*孔武有力 - rất oai phong và có sức mạnh

Đối mặt với sát thủ nhất bảng, hắn còn muốn động võ?

A Tứ vuốt tóc cắn môi, ý cười trong đôi mắt nhanh chóng bị tà nịnh thay thế.

Ba chiêu, Tiêu Kỳ đã bị đánh quỳ rạp xuống đất.

"Một đời, một kiếp, một đôi."

Ngón tay nắm cằm tiểu bạch hoa, ta nhẹ giọng ngâm.

"Nhưng mà mỹ nhân à, ngươi đặt ta ở chỗ nào vậy?"

"Bổn Quận chúa gả tới là chính thê, chỉ cần ta không chết, có vẻ như ngươi chỉ có thể làm tiểu thiếp."

"À không, thiếp cũng không được làm."

"Thấp nhất là cái gì ha?" Ta thấp giọng hỏi.

"Là thông phòng." Tố Nhạc đáp lại.

A Tứ kinh ngạc trợn to đôi mắt như chuông đồng của nàng: "Chẳng lẽ không phải tên trộm sao?"

"À!" Ta cười một tiếng, môi mỏng tiến gần lỗ tai Đường Nhu.

"Hóa ra là trộm ha."

"Chẳng qua là tại sao mỹ nhân không tố cáo ta đánh ngươi?"

"Lần này cũng không phải vu oan, là đánh thật, ngược lại sao hôm nay ngươi an tĩnh như thế?"

"Không lẽ biết được, trưởng tỷ ta là một nữ nhi yếu đuối, mà ta là Thẩm Hưu Ninh thật sự biết giết người?"

Ta vừa dứt lời, nữ nhân ngã ngồi dưới đất huyết sắc rút đi.

Con ngươi không thể tin: "Ngươi, lúc đó không phải ngươi ở Nam Cương sao?"

Ta cười một tiếng, không trả lời.

Trái lại Tiêu Kỳ bên này còn chưa quay về thực tại, lạnh lùng hỏi: "Thẩm Hưu Ninh, ta với ngươi chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, ngươi đến tột cùng vì sao lại cố ý gả cho ta?"

Vì sao à?

Dĩ nhiên là vì quốc thù gia hận.

Ngón tay ta khẽ nhấc vuốt ve khuôn mặt tuấn tú khiến người ta si mê này, khăn gấm tỉ mỉ lau đi vết đen trên má.

Dùng sức vỗ vào mặt hắn: "Tất nhiên là vì yêu nha, tỷ phu."

Một tiếng "Tỷ phu", dọa người kia sợ run rẩy, ta nhếch môi khẽ cười.

Chỉ một ánh mắt, hắn liền bị A Tứ áp chế đến phòng tân hôn.

Nến đỏ trong phòng tân hôn sắp tàn, sau tấm bình phong, là một tấm linh vị được đặt trên bàn bát tiên.

Trên linh vị viết: "Thê của ta, Thẩm Ngọc Ninh."

"Tỷ phu, gả cho ngươi là nguyện vọng của trưởng tỷ, giấc mộng này, nàng đã ấp ủ rất nhiều năm, cuối cùng hôm nay đã thực hiện."

Nến đỏ lập loè, không hiểu sao lại mang tới mấy phần âm u quỷ dị, mỗi một chữ ta nói, huyết sắc trên mặt nam nhân vơi đi vài phần.

Cho đến khi ta nói hắn sau này dành thời gian mỗi đêm trong phòng tân hôn, sắc mặt hắn tái nhợt, không còn huyết sắc.

"Hưu Ninh, năm đó cả nhà phủ Tĩnh Nam vương bảo vệ ở Nam Cương, trưởng tỷ ngươi một mình ở kinh thành, không chăm sóc nàng khiến nàng mất mạng, Kỳ ca ca cũng rất tự trách, nhưng ngươi không thể vì nàng chết mà trả thù Kỳ ca ca."

Nam nhân hốt hoảng siết ống tay áo của ta, hắn quả thật sợ hãi.

Ta lắc đầu, rút tay áo về, không hài lòng đối với hiểu lầm của hắn, sửa lời lại:

"Tỷ phu nói gì vậy, cái này sao lại là trả thù được?"

"Đây chính là tình yêu đó."

"Ngươi đối với trưởng tỷ tốt như vậy, từng chuyện một ta đều biết."

"Vu oan nàng đánh tiểu bạch hoa của ngươi, ngươi động thủ với nàng, cả người nàng đều là thương tích, chăm sóc hơn một tháng, đây là dạy nàng nữ nhân cũng phải có võ.

"Dạy nàng tuỳ tiện mang thanh danh đi cự tuyệt mai mối, lại đợi được ngươi bốn năm sau dùng lý do tương tự không cần nàng, đây là dạy nàng nữ nhân không nên yêu mù quáng."

"Bắt nàng cả người một thân áo mỏng manh quỳ trước cửa cung trong tuyết lớn, cầu tình cho cha ngươi, ép Hoàng thượng mềm lòng."

"Lại xoay người cùng người khác một đời một kiếp một đôi, đây là dạy nàng, nữ nhân không nên dễ dàng tin tưởng nam nhân."

Chiếc nhẫn trong tay bị ta nắm vô cùng chặc, ta cười nhạt một tiếng, đầu ngón tay chỉ trán hắn:

"Còn gì nữa nhỉ? Sao ta không nhớ rõ lắm?"

Sau đó mới bừng tỉnh nhớ ra đem chiếc nhẫn trong tay bóp nát.

"À, phải rồi, ngươi còn tìm đám hồ bằng cẩu hữu* làm nhục sự trong sạch của nàng."

*Đám bạn xấu

Sáu người đúng không, nhi tử Lễ bộ Thị lang, công tử nhà Đại Lý tự thiếu khanh, bảo bối nhà Thái phó, thêm cả huynh đệ trong quân doanh của ngươi."

"Nhưng cái này dạy trưởng tỷ cái gì?"

"Hưu Ninh ngu muội, vẫn không hiểu được."

Giọng ta hẳn là cực kỳ ôn nhu, hỏi khiêm tốn như vậy, nếu muốn hình dung, đại khái so với chim hoàng anh uyển chuyển, chim sơn ca hót còn phải động lòng người.

Ngón tay cầm mặt nam nhân, trên môi còn treo nụ cười.

Chẳng qua nụ cười kia trong chớp mắt biến thành khí lạnh.

"Thế nhưng tỷ phu ơi, Hưu Ninh cũng muốn dạy ngươi một chuyện."

"Phủ Tĩnh Nam vương chuyển đến Nam Cương, trưởng tỷ một mình ở lại kinh thành chờ ngươi quy chinh, thế lực đơn bạc."

"Nhưng mà chúng ta là rời đi, không phải chết."

Nhận lấy chén cổ trong tay A Tứ, kéo ra từ chóp tử đàn, bên trong là một con nhện lớn diễu võ dương oai.

Ta cười nhạt một tiếng, con nhện kia ngay lập tức nhảy lên người nam nhân.

Đầu chi dĩ mộc đào, báo chi dĩ Quỳnh Dao.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.*

* Hai đoạn thơ này trích từ thơ 'Mộc qua 2' của Khổng Tử

Bọn họ hướng dẫn từng bước như thế, sao ta có thể quên chứ?

Đừng vội, báo đáp từng người, cứ từ từ.

3.

Sáng sớm hôm sau, ta dậy thật sớm.

Loại chuyện kính trà này, à không, vở kịch lớn này, đương nhiên ta không thể bỏ lỡ.

Rõ ràng Tiêu Kỳ không biết điều bằng ta, tới vô cùng trễ.

Hắn một thân trường y màu lam, tuy rằng làn da vẫn tuyệt đẹp như trước, nhưng mắt thường có thể thấy được tiều tuỵ, dưới mắt phủ đầy quầng thâm.

Cùng với sự liều lĩnh ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng.

Hắn thấy ta, sắc mặt rất khó coi: "Thẩm Hưu Ninh, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"

Lời nói này, ta hết sức không thích nghe.

Chỉ là sợ hắn nhớ thương trưởng tỷ, cố ý tìm Nam Cương cổ vương cầu xin Trúc Mộng cổ này.

Để cho hắn hằng đêm có thể gặp trưởng tỷ.

Bạch y phân tán, môi đỏ nghiêm nghị, cần cái gì cũng có.

Ta "quan tâm" như vậy, hắn lại trách ta.

"Đêm qua tỷ phu ngủ không ngon sao?"

"À không, có lẽ đêm qua tỷ phu không ngủ! Lâu rồi không thấy linh vị của trưởng tỷ, nhất định tỷ phu tâm sự suốt đêm với trưởng tỷ, tình thâm như vậy, thật là khiến cho người khác ngưỡng mộ."

Giọng ta cực mềm mại, hơi mang theo mật ý say lòng người.

Nhưng trong lòng tư vị thế nào, trái lại phải xem hắn tự suy ngẫm.

Rất rõ ràng, hắn không hiểu.

Tiêu Kỳ nắm chặc quả đấm, cực kỳ tức giận, liếc nhìn A Tứ đang gặm đùi gà bên người ta, cắn răng, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn đè lửa giận xuống.

Xa xa, tiểu bạch hoa một thân hồng phấn mềm mại giả bộ đi tới.

Cử chỉ hành lễ khéo léo, còn khéo léo động lòng người gọi ta một tiếng phu nhân.

Co được giãn được, ta lại không tìm được lỗi sai.

Khiến cả người cảm thấy thật mất hứng.

Tiêu phủ thiện hỉ xa hoa, so với phủ Tĩnh Nam Vương ở Nam Cương của ta lớn hơn rất nhiều.

Lúc ta vào cửa, một phu nhân vội bước tới.

Trường y màu nhạt, trâm ngọc thanh nhã, một đôi mắt có tuổi, đáy mắt đỏ bừng nhìn ta.

"Hưu Ninh, ngươi, rốt cuộc ngươi đã trở về."

Giọng bà khàn khàn, nước mắt lăn dài khi đang nói chuyện.

Phu nhân chính thất của Tiêu gia, trước khi xuất giá cùng với mẫu thân ta là khuê phòng mật hữu, hai nhà lui tới từ nhỏ.

Tính cách bà mềm yếu, lúc còn khuê nữ, đa số là mẫu thân ta ra mặt vì bà.

Ta nhẹ giọng "Ừ", cả người bà run lên đem ta ôm vào trong ngực.

"Hưu Ninh, là di mẫu vô dụng, Ngọc Ninh con bé —— "

Bà kiềm nén không khóc, người mơ hồ run rẩy.

Ta vừa định an ủi, lại thấy một người đi ra từ phía hậu đường.

Ba mươi bốn mươi tuổi, đeo vàng bạc, hết sức xa hoa.

Quanh thân còn mặc màu đỏ chỉ chính thất mới được mặc.

Bà ta nhìn về phía ta, ánh mắt hiện lên sự khinh thường, cười lạnh một tiếng.

"Tỷ, con ta vừa thành hôn hôm qua, hôm nay cùng lắm mới qua ngày thứ hai, người đã khóc thành như vậy, cố tình muốn con ta gặp xui xẻo sao?"

Nữ nhân nói xong, vẫy tiểu bạch hoa đến trước người, tràn đầy thương tiếc dùng ngón tay sờ lên tóc nàng ta.

"Xem ra tân nương tử không hiểu quy củ."

Đường Nhu có núi dựa vững chắc, rất tự đắc, mỉm cười một tiếng, con ngươi giễu cợt lướt qua nhìn ta.

Phu nhân kia nhéo vào lòng bàn tay nàng ta, thoạt nhìn rất thân mật.

"Thẩm Hưu Ninh? Ngươi với trưởng tỷ ngươi có mấy phần giống nhau." Bà ta lạnh giọng nói, ánh mắt bất thiện di chuyển trên người ta.

"Giống nhau không có lễ nghi liêm sỉ, vây quanh con ta."

"Thẩm Hưu Ninh, ta mặc kệ ngươi là Quận chúa gì đó, thân phận thế nào, nhưng phủ Tĩnh Nam Vương dù sao cũng ở Nam Cương, roi dài không tới kịp, nơi này chính là kinh thành."

"Danh tiếng ngươi thối thế nào, ngươi phải biết chứ, nếu xin bệ hạ gả cho con ta, gả vào Tiêu phủ chúng ta, ngươi phải tuân thủ quy củ Tiêu phủ chúng ta."

Gương mặt phu nhân vốn dĩ thiên về u ám, ngôn từ càn quấy, không biết còn tưởng rằng bà ta là phu nhân chính thất hung ác.

Ta lười biếng cầm khăn quẹt chóp mũi.

"Quy định của Tiêu phủ là một di nương ở trước mặt chính thất càn rỡ sao?"

Ta cũng không phải người thích nổi bật, ta chẳng qua không biết xấu hổ hỏi thôi.

Phu nhân kia sắc mặt lạnh lẽo: "Sợ là Thẩm Quận chúa không rõ một chuyện, thân thể phu nhân suy yếu, Tiêu phủ hôm nay do ta quản lý, ta biết Quận chúa xưa nay ngông cuồng, nhưng vào Tiêu phủ của ta, không còn do ngươi làm chủ nữa."

"Nếu hôm nay kính trà, Quận chúa quỳ xuống kính, Tiêu phủ chúng ta quy củ, chỉ cần chủ mẫu không uống trà này, tân nương liền không thể đứng dậy."

Ngôn từ bà ta sắc bén, mang vẻ âm độc.

Vỗ tay ba cái, liền có mấy tráng hán từ hậu đường đi ra, dáng người khôi ngô, mặt lộ ra hung quang.

Hai tay bắt chéo đứng sau lưng ta.

Chuẩn bị tương đối tốt.

"Quận chúa, xin mời."

Lâm di nương tay nắm quyền hành rất đắc ý, Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch, muốn lên trước thay ta lý luận.

Lúc bà nhìn thấy ánh mắt tráng hán, ánh mắt hoảng hốt.

Ta cười một tiếng, nhéo lòng bàn tay bà để bà yên tâm.

Thì ra tân nương kính trà, là trận Hồng Môn yến.

Xem đi, ta nói không thể bỏ qua vở kịch lớn này mà đúng không.

Dùng một màn năm đó gây khó dễ cho Thẩm Ngọc Ninh để gây khó dễ ta?

Đúng thật là không biết tự lượng sức mình.

Nhận lấy trà từ tỳ nữ y phục lam đưa tới, ta thuỳ mị hiền lương nhìn về phía Lâm di nương.

Mắt chưa từng chớp, một cước đá vào đùi tiểu bạch hoa.

Miễn cưỡng mà quỳ, sàn nhà này đau nha.

Con ngươi Lâm di nương trừng một cái, tức giận mắng một tiếng, đau lòng muốn tiến lên đỡ.

Tiếc là động tác bà ta quá chậm, cổ ngọc đã bị A Tứ kẹp chặc.

"Thiếp kính thiếp, thê kính thê, Lâm di nương, bà nói xem cái này có phải mới hợp với quy củ Tiêu gia các người không?"

Ta cười như gió xuân thổi qua hồ Động Đình, ấm áp lại ấm áp.

Mặt Tiêu Kỳ âm trầm, giận kêu một tiếng "Thẩm Hưu Ninh", lại thấy Tố Nhạc nắm cái chuông nhẹ tay lắc, thân người hắn bắt đầu không nghe sai bảo co quắp, như một con rắn cậy thế trước cửa.

"Phu quân làm sao vậy? Giữa ban ngày ban mặt, học những yêu tinh kia hiện nguyên hình à?" Ta vô tri lờ mờ hỏi.

Sau đó nhìn Lâm di nương, kinh ngạc nói: "A Tứ, sao ngươi lại bóp cổ di nương vậy? Như vậy là vô lễ."

"Đây là những lễ nghi quý báu mà di nương giao cho chúng ta, sao ngươi có thể như vậy?"

"Ngươi quên Quận chúa ta dạy ngươi thế nào sao?"

"Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng."

"Lâm di nương không tiếc dạy bảo, ngươi đương nhiên phải đem thứ ngươi thích nhất chia sẻ cho di nương, giống như phơi nắng trên nóc nhà, không phải ngươi thích nhất sao?"

A Tứ là một người thành thật, cũng trách ta dạy nàng quá nhiều.

Nàng xách cổ áo bà ta, chuẩn bị ném lên nóc nhà.

Tiểu nha đầu không phải là một người tốt, hết lần này tới lần khác tìm nơi dốc nhất.

Thân người Lâm di nương động một cái, chân vừa nhích, mảnh ngói rơi mất hai mảnh.

Bà ta bị doạ tới sắc mặt tái nhợt như quỷ, gắt gao nằm ở bên hiên không dám động đậy.

"Thật là một nơi thích hợp để phơi nắng." Ta thấp giọng tán dương.

Lâm di nương đoán chừng có chung cảm nhận với ta, đang phấn khởi hướng về phía chúng ta hô to.

Ta nhếch môi, rất hài lòng.

Nhưng tựa hồ còn có chuyện gì chưa hoàn thành.

Xoay người nhìn tiểu bạch hoa, mới bừng tỉnh nhớ ra.

Vừa đúng lúc, vạn phần tiếc thương ấn thân thể đang muốn đứng dậy của nàng ta.

"Muội muội, di nương đã nói, quy củ Tiêu gia, trà bà không uống, không thể đứng dậy."

Mang trà nóng đưa tới trong tay nàng ta, rất có khí thế chính thất mở miệng:

"Nếu thế thì, quy củ không thể bỏ, vậy quỳ đi, trà này đợi di nương uống."

Tráng hán sau lưng trố mắt nhìn nhau.

Ánh mắt phức tạp nhìn nóc nhà một chút, lại nhìn Tiêu Kỳ.

Thần sắc Tiêu Kỳ giờ phút này có chút khôi phục.

Còn muốn tìm trái hồng mềm để bóp.

Chiêu thức cực nhanh, hắn hướng thẳng đến công kích Tố Nhạc.

Nhưng hắn gần như sai rồi, A Tứ là cao thủ không sai, nhưng Tố Nhạc cũng không phải nha hoàn bình thường.

Nàng chính là tiểu đồ đệ xuất sắc nhất của Nam Cương cổ vương Lam Diệp.

Phấn trên tay bay ra, nam nhân cứng đờ tại chỗ.

Tố Nhạc phủi tay, mắt hạnh tròn xoe.

"Quận chúa, nhiều năm rồi không có ai động thủ với ta." Nàng thấp giọng nói, cả đôi mắt tràn ngập hưng phấn.

Ta cũng háo hức nhìn Tiêu Kỳ, bất chợt nhớ đến hắn từng nói với ta một câu, rất muốn tặng cho hắn.

"Tỷ phu có còn nhớ câu nói ngươi nói với trưởng tỷ chứ?"

"Đứng trước người có thực lực nhất, kẻ yếu thế phải là người khuất phục."

"Năm đó trưởng tỷ ta khuất phục, hôm nay, tỷ phu cảm thấy Thẩm Hưu Ninh có thực lực nhất không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh